Chương 311: Một câu Mạc Hàn, hai câu cũng Mạc Hàn..
Thúy Liễu
24/11/2023
Ngay giây tiếp theo, từ cổ cô truyền tới cảm giác đau nhói, cơn buồn ngủ ngay lập tức ập tới, Khúc Yên hoàn toàn lâm vào hôn mê, cơ thể theo
quán tính ngã vào lòng ngực người trước mặt.
…
Thời điểm cô mở mắt lần nữa, bên ngoài cửa sổ đã có tia nắng ấm áp chiếu vào, cả căn phòng đều tràn ngập một mùi thảo dược nhẹ, là mùi hương cô đã từng ngửi qua, khi còn bé, mẹ cũng mua những thảo dược dễ ngủ này cho cô.
Chưa đợi đến khi cô tỉnh táo, giây tiếp theo, toàn thân cô đột nhiên căng cứng. Bên trong căn phòng này còn có một người khác.
Thẩm Tây Thừa.
Khúc Yên không biết tại sao lại trở nên khiếp sợ với anh, có lẽ là cô nhớ đến lần cuối cùng trước khi cô bất tỉnh, là anh đã đánh ngất cô.
Ánh mắt lạnh lẽo với khí chất áp bức ấy mạnh mẽ bao vây cả căn phòng to lớn này. Bên hông đột nhiên bị một cánh tay ôm lấy, cô giống như chú thỏ nhỏ, dễ dàng bị anh ôm chặt vào lòng.
Cả hơi thở và mùi hương trên người anh cô từ lâu đã khắc sâu trong lòng, bây giờ nó quen thuộc đến mức không có chút xa lạ, nhưng lại có chút gì đó khiến cô phải khiếp sợ.
Đôi mắt đen láy anh liếc xuống nhìn cô, cảm nhận được cả cơ thể cô đều đang run lên thì tay vỗ nhẹ lưng cô, môi chạm vào môi Khúc Yên, âm trầm nói :"Anh chưa làm gì thì em sợ cái gì?"
Khúc Yên ngẩng đầu lên nhìn quai hàm rõ ràng của anh, khó khăn nói :"Tây Thừa, một chút nữa anh đưa tôi về có được không?"
Cô không biết nên nói cảm xúc lúc này của mình như thế nào, vừa sợ vừa muốn yêu cầu anh. Mỗi lần như thế này cô biết mình đã bị anh bắt nhốt lại rồi. Dù biết có thể anh sẽ không đồng ý nhưng cô vẫn muốn thử.
Nhưng kết quả chỉ có một.
Hơi thở lành lạnh của anh chôn ở trong cổ cô, bên tai truyền đến một thanh âm trầm thấp :"Nếu từ đầu đã muốn đưa em về, anh cần vì phải đem em đến đây?"
Vừa nói xong, toàn thân Khúc Yên lạnh toát từ đầu đến chân, lạnh từ trong ra đến bên ngoài.
Cô nên sớm biết ngay từ đầu chính bản thân cô đã được định là không thể thoát khỏi lòng bàn tay anh. Nếu sớm biết mọi thứ là như thế này, cô sẽ không dây vào người đàn ông trầm ổn lại nguy hiểm này.
Khúc Yên ở trong phòng vệ sinh rất lâu, sau đó mới chậm rãi bước ra ngoài, im lặng nhìn Thầm Tây Thừa mặc đổ thoải mái ở nhà ngồi trên bộ sofa được đặt ngay ngắn trong góc phòng.
Khúc Yên nhìn Thẩm Tây Thừa trong lòng càng thêm rối loạn, sự rối ren này lại giống như một cái bẫy giăng của một tên thợ săn chuyên nghiệp, mà cô lại là con vật bị anh săn bắt ấy.
Khúc Yên nhịn không được hỏi :"Anh nhốt tôi thế thì có lợi ích gì không?"
Đến cả ánh mắt Thẩm Tây Thừa cũng lười nhấc lên, giọng nói thản nhiên lại tràn ra một chút lười nhác hiểm có :"Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là tránh để em cùng nam nhân khác thân mật rồi, đến khi đó không phải anh lại mất đi vợ mình sao?"
Khúc Yên hít một hơi sâu, nghiêm túc nói :"Tôi không phải vợ anh!"
'Lúc này Thầm Tây Thừa ngầng đầu lên, ánh mắt sắc bén ghim chặt lên người :"Em có chắc là sau này vẫn sẽ không phải vợ anh không?"
Khúc Yên nhìn anh rồi sau đó xoay người bước tới cạnh cửa sổ, cô mở tấm rèm cửa sổ ra. Phong cảnh trong xanh bên ngoài ngay lập tức xuất hiện cùng ánh sáng ấm áp. Thể nhưng kinh ngạc vì nơi này lại là nơi cô từng đến.
Từ vị trí đến phong cảnh bên dưới lại vô cùng có cảm giác quen thuộc. Khúc Yên rới vào trong thái suy tư, sau đó mới nhận ra.
Nơi này chính là hòn đảo mà Khúc Yên từng đến để đón Tết cùng gia đình và Thẩm Tây Thừa.
Lần đầu đến là lúc anh công khai cô với mọi người, bây giờ khi trở lại thì cả cô và anh đều đã chấm dứt hết mọi thứ.
Ở phía sau lưng truyền đến giọng nói lãnh đạm của Thẩm Tây Thừa :"Có ấn tượng không?"
Khúc Yên hơi nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt sau đó lại hờ hững nhìn đến cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Trong đầu đột nhiên loé lên một suy nghĩ, nếu như cô có thể thoát khỏi nơi này, chắc chắn cô sẽ cắt đứt hết thảy mọi thứ với anh.
Nhưng mà suy tính là một chuyện, còn làm được lại là một chuyện khác.
Cánh tay rắn chắc Thẩm Tây Thừa vòng qua ôm lấy eo cô từ phía sau, tấm lưng cô dán chặt vào cơ ngực săn chắc ấy, cảm nhận được từng khối cơ bắp trên người
anh.
Khúc Yên rũ mi nhìn cánh tay anh, bả vai như có gì đó đặt lên. Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của anh :"Muốn ăn gì không?"
Khúc Yên gỡ cánh tay anh ra, bước sang bên cạnh vài bước. Lắc đầu bình tĩnh nhìn anh :"Tôi không đói, anh đói thì đi ăn đi."
Ánh mắt Thẩm Tây Thừa sâu hút, trong đó như có một lực hút vô hình đang hiện hữu, khiến người khác không kiểm được mà nhìn vào nó lâu hơn một chút. Khúc Yên chợt nhớ ra một chuyện :"Mà này, anh có biết tin tức gì của Âu Cần Y không?"
Thầm Tây Thừa đoán ra được cô đã biết chuyện, gật đầu, hững hờ nói :"Có nghe qua."
"'Tập đoàn cô ấy tôi từng nghe qua khi ở Mỹ, nhưng mà bây giờ đã bị một công ty nào đó có thế lực rất lớn thâu tóm. Công ty của cha Mạc Hàn trước đó cũng ngang ngửa với công ty Âu Cần Y, thế mà lại bị thu mua bởi một công ty lớn mạnh khác. Khủng khiếp thật."
Ánh mắt Thẩm Tây Thừa bất chợt trở nên tĩnh lặng, âm trầm mà nguy hiểm cúi đầu nhìn cô :"Một câu Mạc Hàn, hai câu cũng Mạc Hàn. Sau này đừng để anh nghe thấy cái tên này từ trong miệng em."
Khúc Yên không kiểm chế được mà trừng mắt với anh :"Tại sao chứ? Trước đó khi còn quen nhau anh cũng không cấm đoán tôi về phương diện này, sau này chia tay lại càng không thể cấm tôi. Bây giờ cho dù tôi và Mạc Hàn có yêu nhau thì anh cũng."
Thầm Tây Thừa lạnh lẽo cắt ngang lời cô, lạnh giọng hỏi :"Em thử nhắc lại cái tên đó một lần nữa xem?"
Như cảm nhận được anh thật sự sắp tức giận, Khúc Yên xoay người nhìn ra cửa sổ, không vui vẻ nói :"Lão già khó tính."
…
Thời điểm cô mở mắt lần nữa, bên ngoài cửa sổ đã có tia nắng ấm áp chiếu vào, cả căn phòng đều tràn ngập một mùi thảo dược nhẹ, là mùi hương cô đã từng ngửi qua, khi còn bé, mẹ cũng mua những thảo dược dễ ngủ này cho cô.
Chưa đợi đến khi cô tỉnh táo, giây tiếp theo, toàn thân cô đột nhiên căng cứng. Bên trong căn phòng này còn có một người khác.
Thẩm Tây Thừa.
Khúc Yên không biết tại sao lại trở nên khiếp sợ với anh, có lẽ là cô nhớ đến lần cuối cùng trước khi cô bất tỉnh, là anh đã đánh ngất cô.
Ánh mắt lạnh lẽo với khí chất áp bức ấy mạnh mẽ bao vây cả căn phòng to lớn này. Bên hông đột nhiên bị một cánh tay ôm lấy, cô giống như chú thỏ nhỏ, dễ dàng bị anh ôm chặt vào lòng.
Cả hơi thở và mùi hương trên người anh cô từ lâu đã khắc sâu trong lòng, bây giờ nó quen thuộc đến mức không có chút xa lạ, nhưng lại có chút gì đó khiến cô phải khiếp sợ.
Đôi mắt đen láy anh liếc xuống nhìn cô, cảm nhận được cả cơ thể cô đều đang run lên thì tay vỗ nhẹ lưng cô, môi chạm vào môi Khúc Yên, âm trầm nói :"Anh chưa làm gì thì em sợ cái gì?"
Khúc Yên ngẩng đầu lên nhìn quai hàm rõ ràng của anh, khó khăn nói :"Tây Thừa, một chút nữa anh đưa tôi về có được không?"
Cô không biết nên nói cảm xúc lúc này của mình như thế nào, vừa sợ vừa muốn yêu cầu anh. Mỗi lần như thế này cô biết mình đã bị anh bắt nhốt lại rồi. Dù biết có thể anh sẽ không đồng ý nhưng cô vẫn muốn thử.
Nhưng kết quả chỉ có một.
Hơi thở lành lạnh của anh chôn ở trong cổ cô, bên tai truyền đến một thanh âm trầm thấp :"Nếu từ đầu đã muốn đưa em về, anh cần vì phải đem em đến đây?"
Vừa nói xong, toàn thân Khúc Yên lạnh toát từ đầu đến chân, lạnh từ trong ra đến bên ngoài.
Cô nên sớm biết ngay từ đầu chính bản thân cô đã được định là không thể thoát khỏi lòng bàn tay anh. Nếu sớm biết mọi thứ là như thế này, cô sẽ không dây vào người đàn ông trầm ổn lại nguy hiểm này.
Khúc Yên ở trong phòng vệ sinh rất lâu, sau đó mới chậm rãi bước ra ngoài, im lặng nhìn Thầm Tây Thừa mặc đổ thoải mái ở nhà ngồi trên bộ sofa được đặt ngay ngắn trong góc phòng.
Khúc Yên nhìn Thẩm Tây Thừa trong lòng càng thêm rối loạn, sự rối ren này lại giống như một cái bẫy giăng của một tên thợ săn chuyên nghiệp, mà cô lại là con vật bị anh săn bắt ấy.
Khúc Yên nhịn không được hỏi :"Anh nhốt tôi thế thì có lợi ích gì không?"
Đến cả ánh mắt Thẩm Tây Thừa cũng lười nhấc lên, giọng nói thản nhiên lại tràn ra một chút lười nhác hiểm có :"Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là tránh để em cùng nam nhân khác thân mật rồi, đến khi đó không phải anh lại mất đi vợ mình sao?"
Khúc Yên hít một hơi sâu, nghiêm túc nói :"Tôi không phải vợ anh!"
'Lúc này Thầm Tây Thừa ngầng đầu lên, ánh mắt sắc bén ghim chặt lên người :"Em có chắc là sau này vẫn sẽ không phải vợ anh không?"
Khúc Yên nhìn anh rồi sau đó xoay người bước tới cạnh cửa sổ, cô mở tấm rèm cửa sổ ra. Phong cảnh trong xanh bên ngoài ngay lập tức xuất hiện cùng ánh sáng ấm áp. Thể nhưng kinh ngạc vì nơi này lại là nơi cô từng đến.
Từ vị trí đến phong cảnh bên dưới lại vô cùng có cảm giác quen thuộc. Khúc Yên rới vào trong thái suy tư, sau đó mới nhận ra.
Nơi này chính là hòn đảo mà Khúc Yên từng đến để đón Tết cùng gia đình và Thẩm Tây Thừa.
Lần đầu đến là lúc anh công khai cô với mọi người, bây giờ khi trở lại thì cả cô và anh đều đã chấm dứt hết mọi thứ.
Ở phía sau lưng truyền đến giọng nói lãnh đạm của Thẩm Tây Thừa :"Có ấn tượng không?"
Khúc Yên hơi nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt sau đó lại hờ hững nhìn đến cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Trong đầu đột nhiên loé lên một suy nghĩ, nếu như cô có thể thoát khỏi nơi này, chắc chắn cô sẽ cắt đứt hết thảy mọi thứ với anh.
Nhưng mà suy tính là một chuyện, còn làm được lại là một chuyện khác.
Cánh tay rắn chắc Thẩm Tây Thừa vòng qua ôm lấy eo cô từ phía sau, tấm lưng cô dán chặt vào cơ ngực săn chắc ấy, cảm nhận được từng khối cơ bắp trên người
anh.
Khúc Yên rũ mi nhìn cánh tay anh, bả vai như có gì đó đặt lên. Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của anh :"Muốn ăn gì không?"
Khúc Yên gỡ cánh tay anh ra, bước sang bên cạnh vài bước. Lắc đầu bình tĩnh nhìn anh :"Tôi không đói, anh đói thì đi ăn đi."
Ánh mắt Thẩm Tây Thừa sâu hút, trong đó như có một lực hút vô hình đang hiện hữu, khiến người khác không kiểm được mà nhìn vào nó lâu hơn một chút. Khúc Yên chợt nhớ ra một chuyện :"Mà này, anh có biết tin tức gì của Âu Cần Y không?"
Thầm Tây Thừa đoán ra được cô đã biết chuyện, gật đầu, hững hờ nói :"Có nghe qua."
"'Tập đoàn cô ấy tôi từng nghe qua khi ở Mỹ, nhưng mà bây giờ đã bị một công ty nào đó có thế lực rất lớn thâu tóm. Công ty của cha Mạc Hàn trước đó cũng ngang ngửa với công ty Âu Cần Y, thế mà lại bị thu mua bởi một công ty lớn mạnh khác. Khủng khiếp thật."
Ánh mắt Thẩm Tây Thừa bất chợt trở nên tĩnh lặng, âm trầm mà nguy hiểm cúi đầu nhìn cô :"Một câu Mạc Hàn, hai câu cũng Mạc Hàn. Sau này đừng để anh nghe thấy cái tên này từ trong miệng em."
Khúc Yên không kiểm chế được mà trừng mắt với anh :"Tại sao chứ? Trước đó khi còn quen nhau anh cũng không cấm đoán tôi về phương diện này, sau này chia tay lại càng không thể cấm tôi. Bây giờ cho dù tôi và Mạc Hàn có yêu nhau thì anh cũng."
Thầm Tây Thừa lạnh lẽo cắt ngang lời cô, lạnh giọng hỏi :"Em thử nhắc lại cái tên đó một lần nữa xem?"
Như cảm nhận được anh thật sự sắp tức giận, Khúc Yên xoay người nhìn ra cửa sổ, không vui vẻ nói :"Lão già khó tính."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.