Chương 252: Ngoài tầm kiểm soát
Thúy Liễu
01/10/2023
Gần hơn bốn giờ sáng Khúc Yên mới chậm chạm trở về lại căn hộ của mình,
bước chân nặng nề như bị xích bởi tấn đá nặng, mỗi bước đi đều trông vô
cùng mệt mỏi và chậm chập, cô đưa tay vịnh bờ tường mà bước về phía
trước, đôi mắt cô đỏ hoe mất hồn, cứ thế trở về phòng.
Vừa về đến phòng sự uất ức lại xâm chiếm lấy cô, cảm giác cô đơn từ màn đêm lẫn cảm giác khi phát hiện người mình yêu phản bội mình lập tức tràn về.
Khúc Yên vừa mở nguồn di động lên phát hiện có hơn hai mươi cuộc gọi từ anh, tin nhắn anh gửi cũng rất nhiều. Thế nhưng cô không có tâm tư để đọc.
Cô dùng tay lau nước mắt, gửi cho anh một tấm ảnh mình chụp anh ở khách sạn.
Khúc Yên gõ chữ lên bàn phím, đôi mắt xưng lên vẫn không ngừng được những dòng lệ trong đôi mắt. Tầm mắt dù mờ, đôi tay dù run nhưng vẫn gõ thành từng đoạn tin nhắn nhỏ.
''So với trước đây, hiện tại còn đau hơn gấp nghìn lần''
''Tất cả đều đã sai ngay từ đầu rồi''
Cô không hỏi tại sao anh lại làm thế, chỉ đơn giản cô muốn nói ra tiếng lòng của mình. Vốn dĩ cảm xúc con người chính là như thế, đang trong một mối quan hệ mà cảm nắng một người khác vốn không có gì là lạ. Nhưng đến khi đối tượng này là Thẩm Tây Thừa, cô vẫn không kiềm được sự thê lương trong lòng, không ngờ nó lại đau đến mức thế này, mặc dù cô đã từng chuẩn bị tâm lý sẽ bị bỏ rơi.
Khi anh nhận được tin nhắn có gọi, thế nhung có không trả lời, tin nhắn cho cô hỏi tình hình thế nhưng cô không có phản hồi lại tin nhắn của anh, tâm trạng anh càng lúc càng rơi vào thế mất kiểm soát, ấn số gọi cho cô.
Chuông reo được một lúc lâu cô tự tiếp dũng khí, ấm nghe máy, sau khi kết nối máy, anh gấp gáp hỏi :''Tiểu Yên, trở về anh sẽ tìm em giải thích mọi chuyện. Chờ anh được không?''
Khúc Yên cười lạnh, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi cất lên :''Thẩm Tây Thừa, chắc có lẽ tôi lại không đợi nổi, anh chắc cũng đã nghe đoạn ghi âm trong phần tin nhắn của cô rồi đi? Trước đó tôi cũng đã nhắc nhở anh không dưới ba lần.''
''Thẩm Tây Thừa, anh không phải đồ vật mà tôi phải giữ hoặc cất, tôi lại càng không muốn vì một người đàn ông tâm đã không hướng đến tôi mà mù quáng tranh đoạt, dù tôi đoạt được rồi thì sao, nếu anh đã hướng đến cô ta thì một ngày nào đó anh cũng sẽ cho tôi đội mũ xanh. Vả lại anh vốn không phải là trẻ con, so với tôi anh càng có lập trường và lý chí của riêng mình. Một cô đối tác hay bao nhiêu cô đi nữa thì tôi cũng chỉ nhắc nhở một lần và cũng chỉ ngồi đó xem anh xử lý mọi thứ như thế nào.''
''Một, là muốn xem xem người bạn trai của tôi sẽ giữ cái đầu lạnh như thế nào đối với dạng người chen chân vào tôi với anh. Hai, tôi cũng muốn xem anh đi quá giới hạn đến thế nào, nếu anh thật sự khiến tôi thất vọng thì cho dù trước đó tôi có hứa gả cho anh hay anh có đem tiền ra đi nữa thì tôi cũng sẽ không quay đầu lại nhìn anh. Một lần cũng không!''
''Khi tôi thấy anh và cô ta cùng nhau bước vào khách sạn..có trời mới biết tôi đã sụp đổ thế nào. Tôi biết anh và cô ta có vấn đề, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại trở nên quá đáng đến thế. Những uất ức đó nếu đổi lại là anh, e rằng anh đã sớm chia tay tôi từ lâu rồi. Tại sao chứ..Tôi là trò đùa của anh sao? Nhìn tôi đau khổ khóc lóc anh vui lắm à? Rất hả dạ sao..?''
Giọng cô càng lúc càng khó khăn nói ra, lời nói mà phải móc từ tận tâm can mình ra để giải bày, nó đau đến mức tắt thở. Thế nhưng hình như cô lại sai rồi, thật sự sai rồi.
Thẩm Tây Thừa nhìn bầu trời tối đen như mực, vẻ nghiêm nghị chuyển động quanh tròng mắt đen lạnh lẽo. Anh vẫn cầm chặt điện thoại di động, năm ngón tay càng lúc càng siết chặt, khớp xương ở ngón tay thon dài đã trắng bệch cả ra. Nghe lời cô nói anh cũng đoán được tâm lý cô đang bị kích động thế nào.
Anh thì cũng không dễ chịu gì, anh nghe ra sự tuyệt vọng và đau khổ của cô cũng thoáng kinh hãi. Đáy mắt trầm tĩnh nhìn qua cửa sổ, anh đè thấp giọng, cố gắng trấn an cô :''Tiểu Yên, bình tĩnh. Anh nói em nghe cho thật rõ vào. Anh và cô ta, không có bất kì quan hệ mờ ám nào. Nghe rõ không? Việc cô ta chọn khách sạn và anh không liên quan đến nhau, anh không lừa dối em, càng không có làm gì khiến bản thân xấu hổ với em. Đúng như em nói anh có suy nghĩ và cách giải quyết riêng, nhưng không phải là loại quan hệ phức tạp đó. Em là người đầu tiên anh kiên nhẫn giải thích, cũng sẽ là người duy nhất sau này anh muốn tiến lâu dài, cho nên một câu một chữ hôm nay em phải nhớ cho thật kỹ vào. Trở về anh sẽ đến tìm em.''
''Thẩm Tây Thừa, đến lúc này rồi mà anh còn muốn lừa gạt tôi sao? Tôi đúng là con ngu mới nghe anh lừa tiếp.” Cô lạnh lùng nói, sau đó trực tiếp cúp máy.
Vừa về đến phòng sự uất ức lại xâm chiếm lấy cô, cảm giác cô đơn từ màn đêm lẫn cảm giác khi phát hiện người mình yêu phản bội mình lập tức tràn về.
Khúc Yên vừa mở nguồn di động lên phát hiện có hơn hai mươi cuộc gọi từ anh, tin nhắn anh gửi cũng rất nhiều. Thế nhưng cô không có tâm tư để đọc.
Cô dùng tay lau nước mắt, gửi cho anh một tấm ảnh mình chụp anh ở khách sạn.
Khúc Yên gõ chữ lên bàn phím, đôi mắt xưng lên vẫn không ngừng được những dòng lệ trong đôi mắt. Tầm mắt dù mờ, đôi tay dù run nhưng vẫn gõ thành từng đoạn tin nhắn nhỏ.
''So với trước đây, hiện tại còn đau hơn gấp nghìn lần''
''Tất cả đều đã sai ngay từ đầu rồi''
Cô không hỏi tại sao anh lại làm thế, chỉ đơn giản cô muốn nói ra tiếng lòng của mình. Vốn dĩ cảm xúc con người chính là như thế, đang trong một mối quan hệ mà cảm nắng một người khác vốn không có gì là lạ. Nhưng đến khi đối tượng này là Thẩm Tây Thừa, cô vẫn không kiềm được sự thê lương trong lòng, không ngờ nó lại đau đến mức thế này, mặc dù cô đã từng chuẩn bị tâm lý sẽ bị bỏ rơi.
Khi anh nhận được tin nhắn có gọi, thế nhung có không trả lời, tin nhắn cho cô hỏi tình hình thế nhưng cô không có phản hồi lại tin nhắn của anh, tâm trạng anh càng lúc càng rơi vào thế mất kiểm soát, ấn số gọi cho cô.
Chuông reo được một lúc lâu cô tự tiếp dũng khí, ấm nghe máy, sau khi kết nối máy, anh gấp gáp hỏi :''Tiểu Yên, trở về anh sẽ tìm em giải thích mọi chuyện. Chờ anh được không?''
Khúc Yên cười lạnh, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi cất lên :''Thẩm Tây Thừa, chắc có lẽ tôi lại không đợi nổi, anh chắc cũng đã nghe đoạn ghi âm trong phần tin nhắn của cô rồi đi? Trước đó tôi cũng đã nhắc nhở anh không dưới ba lần.''
''Thẩm Tây Thừa, anh không phải đồ vật mà tôi phải giữ hoặc cất, tôi lại càng không muốn vì một người đàn ông tâm đã không hướng đến tôi mà mù quáng tranh đoạt, dù tôi đoạt được rồi thì sao, nếu anh đã hướng đến cô ta thì một ngày nào đó anh cũng sẽ cho tôi đội mũ xanh. Vả lại anh vốn không phải là trẻ con, so với tôi anh càng có lập trường và lý chí của riêng mình. Một cô đối tác hay bao nhiêu cô đi nữa thì tôi cũng chỉ nhắc nhở một lần và cũng chỉ ngồi đó xem anh xử lý mọi thứ như thế nào.''
''Một, là muốn xem xem người bạn trai của tôi sẽ giữ cái đầu lạnh như thế nào đối với dạng người chen chân vào tôi với anh. Hai, tôi cũng muốn xem anh đi quá giới hạn đến thế nào, nếu anh thật sự khiến tôi thất vọng thì cho dù trước đó tôi có hứa gả cho anh hay anh có đem tiền ra đi nữa thì tôi cũng sẽ không quay đầu lại nhìn anh. Một lần cũng không!''
''Khi tôi thấy anh và cô ta cùng nhau bước vào khách sạn..có trời mới biết tôi đã sụp đổ thế nào. Tôi biết anh và cô ta có vấn đề, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại trở nên quá đáng đến thế. Những uất ức đó nếu đổi lại là anh, e rằng anh đã sớm chia tay tôi từ lâu rồi. Tại sao chứ..Tôi là trò đùa của anh sao? Nhìn tôi đau khổ khóc lóc anh vui lắm à? Rất hả dạ sao..?''
Giọng cô càng lúc càng khó khăn nói ra, lời nói mà phải móc từ tận tâm can mình ra để giải bày, nó đau đến mức tắt thở. Thế nhưng hình như cô lại sai rồi, thật sự sai rồi.
Thẩm Tây Thừa nhìn bầu trời tối đen như mực, vẻ nghiêm nghị chuyển động quanh tròng mắt đen lạnh lẽo. Anh vẫn cầm chặt điện thoại di động, năm ngón tay càng lúc càng siết chặt, khớp xương ở ngón tay thon dài đã trắng bệch cả ra. Nghe lời cô nói anh cũng đoán được tâm lý cô đang bị kích động thế nào.
Anh thì cũng không dễ chịu gì, anh nghe ra sự tuyệt vọng và đau khổ của cô cũng thoáng kinh hãi. Đáy mắt trầm tĩnh nhìn qua cửa sổ, anh đè thấp giọng, cố gắng trấn an cô :''Tiểu Yên, bình tĩnh. Anh nói em nghe cho thật rõ vào. Anh và cô ta, không có bất kì quan hệ mờ ám nào. Nghe rõ không? Việc cô ta chọn khách sạn và anh không liên quan đến nhau, anh không lừa dối em, càng không có làm gì khiến bản thân xấu hổ với em. Đúng như em nói anh có suy nghĩ và cách giải quyết riêng, nhưng không phải là loại quan hệ phức tạp đó. Em là người đầu tiên anh kiên nhẫn giải thích, cũng sẽ là người duy nhất sau này anh muốn tiến lâu dài, cho nên một câu một chữ hôm nay em phải nhớ cho thật kỹ vào. Trở về anh sẽ đến tìm em.''
''Thẩm Tây Thừa, đến lúc này rồi mà anh còn muốn lừa gạt tôi sao? Tôi đúng là con ngu mới nghe anh lừa tiếp.” Cô lạnh lùng nói, sau đó trực tiếp cúp máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.