Chương 254: Như lời đả kích
Thúy Liễu
03/10/2023
Cửa vừa mở ra cô đã thấy Âu Cẩn Y điềm tĩnh ngồi trên ghế nhìn ra ngoài
cửa kính, lộ ra xương hàm nhỏ nhắn mà tinh tế. Trên người cô ta mặc
chiếc áo sơ mi trắng bằng lụa để lộ ra phần da thịt trắng nõn, trên cần
cổ xinh đẹp còn có vòng ôm cổ đính kim cương chói loá. Đi cùng với chiếc áo sơ mi lụa chính là chiếc chân váy dài đến bắp chân. Tạo nên hình ảnh thuần khiết nhưng mang đến sự trưởng thành của người phụ nữ thành công.
Bất giác cô nhìn lại quần áo mình đang mặc, nó chỉ là trang phục rất đơn giản, quần jean và áo thun trắng. Vừa nhìn, cô liền trầm mặc, so với cô, đúng là Âu Cẩn Y có hương vị phụ nữ hơn.
Khó trách..
Khúc Yên đi tới, kéo ghế ngồi đối diện Âu Cẩn Y. Lúc này cô ta mới xoay như vừa mới phát hiện ra cô, ánh mắt từ gương mặt cô chuyển xuống quần áo cô đang mặc. Cúi đầu nhếch môi cười, tay bất giác sở cổ mình.
Khoảng cách của họ giờ chỉ cách nhau mỗi cái bàn, vừa nhìn động tác sờ cổ cô ta, gương mặt Khúc Yên đã ngay tức khắc tối sầm xuống, hô hấp cũng trở nên khó khăn
Đằng sau vòng đeo cổ chính là một dấu hôn.
Nhìn còn rất đỏ nhưng đã có dấu hiệu chuyển thành màu tím, chắc là mới xuất hiện từ hôm qua.
Cô cười lạnh một tiếng.
Tối hôm qua..
Tầm hơn bốn giờ cô gọi cho anh, giọng anh vô cùng mệt mỏi. Chắc là vừa kết thúc cuộc hoan ái không lâu nên mới mệt mỏi như thế.
Thế mà cô còn nhắn tin làm phiền anh, còn nói nhiều như thế. Càng nghĩ nụ cười lại càng thêm phần chua chát hơn, lúc đó vì tức giận nên cô quên mất việc mưu đích họ vào khách sạn làm gì, giờ nghĩ lại đúng là tự thấy mình đã làm phiền công việc của người ta.
Trong một giây cô khôi phục lại tinh thần, cười khách sáo hỏi:''Gọi tôi đến đây có việc gì?''
Âu Cẩn Y nhìn nét mặt cô, đoán được là cô đã nhìn thấy vết hôn ở cổ mình, nên chậm rãi để tay xuống bàn. Từ bên ngoài phục vụ đem thực đơn tiến vào, Âu Cẩn Y rũ mi nhìn thực đơn, sau đó đưa cho cô:''Cô còn nhỏ, thích gì cứ chọn.''
Khúc Yên cười nhạt:''Một ly nước lọc là được, tôi không muốn tốn thời gian vào thứ vô bổ.''
Âu Cẩn Y vờ như không nghe thâm ý trong lời của cô, cũng gọi một ly nước.
Khi phục vụ rời đi, Âu Cẩn Y cười lộ ra hàm răng trắng đều, dịu dàng nói như đang cùng bạn học cũ giao lưu:''Lần trước tôi không nhìn kỹ, giờ thì tôi phát hiện cô nhìn rất đẹp, lại còn quá trẻ.''
Khúc Yên nhướng mày:''Quá trẻ để ngủ với một người đàn ông 37 tuổi sao?''
Âu Cẩn Y ngước mắt lên nhìn cô, im lặng một lúc rồi nói:''Chắc hẳn anh ấy đã bỏ ra không ít tiền để khiến cô trở nên ngoan ngoãn khi ở bên cạnh nhỉ? Gương mặt hoàn hảo thế này..chẳng đã tốn không ít tiền để chỉnh sửa lại rồi.''
Khúc Yên suy nghĩ:''Cô Âu, có phải cô đã quá kinh người mà không điều tra rõ thân phận của tôi rồi không? Cô thật sự không biết gia cảnh tôi thế nào sao?''
Âu Cẩn Y cười:''Gia cảnh thế nào tôi không bận tâm, tại sao tôi lại cần biết thân phận của một con nhóc đến sau lại cướp anh ấy đi chứ? Anh ấy với tôi đã có lời hẹn ước về tương lai từ thuở đi học, không ngờ trong lúc tôi không ở đây, không ít kẻ cũng dòm ngó đến anh ấy, ham mê tài sản của anh ấy.''
''Hai người thật sự đã từng yêu nhau?'' Cô nhìn Âu Cẩn Y, giọng bình tĩnh đến lạ thường.
Cô ta không do dự mà xác nhận:''Đúng vậy, khi đó tôi và anh ấy học chung cấp 3, học và cùng nhau tranh giành một học bổng, từ đó tình cảm cũng được hình thành bằng sự ngây ngô thuần khiết nhất. Anh ấy thích tôi, và tôi cũng thích anh ấy. Nhưng khi đó anh ấy lại giành được học bổng, tôi buồn bã khóc lóc một chút anh ấy đã nhường tôi cơ hội mà đến chính anh ấy cũng rất khó có được. Cô thấy đấy, đàn ông mà, vẫn sẽ không thể chứng kiến cảnh người con gái mình yêu khóc đến thảm thương.''
Khúc Yên gật đầu:''Ồ, vậy tức là cô không đủ thành tích đáng để người ta chú ý nên mới dùng nước mắt thay năng lực. Tôi thật sự rất khâm phục cô đấy, cô Âu ạ. Cũng buồn thay Tây Thừa, bị một con chó cắn mãi không buông thì cũng sẽ phát bực mà ném đồ ăn ngon ra xa để nó không bám lấy mình. Năng lực học tập đó nếu là tôi, e rằng đã chôn nó xuống đất rồi. Đủ bản lĩnh đem ra khoe khoang chứng tỏ bộ mặt của cô cũng rất dày.'' Khúc Yên nở nụ cười mang ý châm chọc cùng hàm ý chế giễu.
Sắc mặt Âu Cẩn Y biến sắc, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, nghiến răng nghiến lợi nói:''Nhiều năm như vậy tôi không ngờ người có đôi mắt tinh tường thận trọng như anh ấy lại qua lại với một con nhóc miệng chưa hôi sữa như cô.''
Khúc Yên lộ vẻ kinh ngạc, đôi mắt hoa đào lộ vẻ không tin:''Cô không ngờ sao? Không ngờ thì cút về chỗ anh ta mà hỏi? Con mẹ nó hỏi tôi thì biết trả lời cái đếch gì.''
Âu Cẩn Y nghe Khúc Yên nói năng thô tục thế có chút không thể tin, nhìn gương mặt cô không tính là xem là dịu dàng nhưng giọng lại rất ngọt ngào dễ nghe, tưởng rằng giọng nói ấy sẽ không thể thốt ra những lời thô tục nghe chói tai, chưa đầy một giây cô ta đã khôi phục tinh thần.
Sự uất hận, sợ hãi lẫn tức giận vì chuyện Thẩm Tây Thừa dồn cô ta vào đường cùng huỷ hết mọi công việc của cô ta ở thành phố Châu Luỵ hôm nay lại bị cô mắng chửi thế đúng là càng thêm không dễ chịu, sự kiềm nén mấy hôm nay thật sự không khống chế nổi, bất ngờ tức giận.
''Cô cùng lắm cũng chỉ là người thay thế hoặc là người dự phòng cho tôi mà thôi. Cô cũng biết tình đầu đối với đàn ông vẫn là một cái gì đó rất khó quên mà, anh ấy chỉ là quá yêu tôi nên mới tìm cô để lấp đầy khoảng trống nhiều năm nay thôi! Cô nghĩ anh ấy độc thân cho đến tận bây giờ là gì ai? Chính là đợi tôi trở lại cùng anh ấy tái ngộ, hàn gắn tình cảm. Cô thì chỉ là một con nhóc bị anh ấy chơi đùa thôi đừng tác oai tác quái ở đây với tôi. Tôi đã trở về rồi thì cô đừng hòng mà cướp anh ấy khỏi tay tôi!''
Cô ta trừng mắt với cô, giọng cũng không còn dịu dàng mà trở nên sắc đến bén nhọn, từng nhát đâm vào lồng ngực cô, cơ thể cô bắt đầu hít những hơi thở khó khăn. Ngơ ngác nhìn cô ta.
Khúc Yên đầu óc bắt đầu trống rỗng, những việc anh làm cộng thêm chứng kiến cảnh Thẩm Tây Thừa và Âu Cẩn Y vào trong khách sạn, giờ lại thấy được dấu hôn cũng biết đêm qua họ kịch liệt quấn lấy nhau như thế nào.
Nhìn gương mặt, biểu cảm, lời nói..mọi thứ làm cô không thể không tin. Đúng vậy, anh độc thân lâu thế chắc chắn không chỉ đơn thuần là chưa yêu ai, một người đàn ông ưu tú thế thì tìm người phù hợp làm sao mà khó khăn cho được, chính xác là anh đang đợi một ai đó. Gặp và có tình cảm với cô chắc cũng thật sự là vì muốn bù đắp khoảng trống trong tim mình, thế mà cô còn tưởng đó thật sự là tình yêu. Anh..chỉ là vẫn luôn chờ đợi mối tình thời niên thiếu của mình. Mối tình đầu đối với đàn ông vẫn là một tín ngưỡng gì đó không thể chạm vào, chẳng phải sự thật đã bày ra trước mắt rồi sao. Cô ấy vừa về, cô liền biến thành kẻ không còn được anh trân trọng.
Tuy anh và cô cũng có những lúc đụng chạm với nhau nhưng vẫn sẽ không đi quá giới hạn. Lúc đó cô còn cảm thấy may mắn vì tưởng anh là chính nhân quân tử, là người mà không tuỳ tiện với bất kì ai. Thế nhưng..giờ thì sao đây, Âu Cẩn Y về nước chưa đến hai tháng, họ đã qua lại, thậm chí cả hai người họ đã ăn nằm, lên giường với nhau, đã thật sự..không còn là người đàn ông thuộc về cô nữa rồi. Điều Âu Cẩn Y nói cô càng nghĩ lại càng có tính hợp lý hơn. Giống như toàn bộ câu trả lời chỉ cần động não một chút là đã tìm ra. Khúc Yên cúi thấp đầu cười chính bản thân mình, mọi chuyện đã rõ ràng đến thế cô còn trông chờ gì nữa chứ.
Anh xem cô là bạn gái dự phòng.
Cần thì đến, không cần nữa thì lạnh nhạt xa cách.
Đau quá.
Tim cô đau quá đi..
Cô yếu ớt nhìn cô ta:''Vậy..hai người đêm đó..''
Âu Cẩn Y cười khẩy:''Tôi không nghĩ là cô ngu ngốc như thế, à mà quên. Thiếu nữ tuổi này chính là độ tuổi dễ mù quáng và điên loạn nhất trong tình yêu. Anh ấy từng hứa với tôi, sẽ không tuỳ tiện chạm vào người phụ nữ nào ngoài tôi. Cô nghĩ sao khi anh ấy vẫn không vượt giới hạn với cô? Ngu tới mức đó sao?''
Khúc Yên chết lặng nhìn chằm chằm cô ta, đôi mắt hoa đào bắt đầu trở nên không còn tiêu cự.
Âu Cẩn Y vuốt tóc, tự nhiên lại bình thản cười e thẹn một cái:''Anh ấy không phải bận đâu, mà chẳng qua chúng tôi ngủ với nhau nên anh ấy mới không có thời gian cho cô mà thôi.''
Bất giác cô nhìn lại quần áo mình đang mặc, nó chỉ là trang phục rất đơn giản, quần jean và áo thun trắng. Vừa nhìn, cô liền trầm mặc, so với cô, đúng là Âu Cẩn Y có hương vị phụ nữ hơn.
Khó trách..
Khúc Yên đi tới, kéo ghế ngồi đối diện Âu Cẩn Y. Lúc này cô ta mới xoay như vừa mới phát hiện ra cô, ánh mắt từ gương mặt cô chuyển xuống quần áo cô đang mặc. Cúi đầu nhếch môi cười, tay bất giác sở cổ mình.
Khoảng cách của họ giờ chỉ cách nhau mỗi cái bàn, vừa nhìn động tác sờ cổ cô ta, gương mặt Khúc Yên đã ngay tức khắc tối sầm xuống, hô hấp cũng trở nên khó khăn
Đằng sau vòng đeo cổ chính là một dấu hôn.
Nhìn còn rất đỏ nhưng đã có dấu hiệu chuyển thành màu tím, chắc là mới xuất hiện từ hôm qua.
Cô cười lạnh một tiếng.
Tối hôm qua..
Tầm hơn bốn giờ cô gọi cho anh, giọng anh vô cùng mệt mỏi. Chắc là vừa kết thúc cuộc hoan ái không lâu nên mới mệt mỏi như thế.
Thế mà cô còn nhắn tin làm phiền anh, còn nói nhiều như thế. Càng nghĩ nụ cười lại càng thêm phần chua chát hơn, lúc đó vì tức giận nên cô quên mất việc mưu đích họ vào khách sạn làm gì, giờ nghĩ lại đúng là tự thấy mình đã làm phiền công việc của người ta.
Trong một giây cô khôi phục lại tinh thần, cười khách sáo hỏi:''Gọi tôi đến đây có việc gì?''
Âu Cẩn Y nhìn nét mặt cô, đoán được là cô đã nhìn thấy vết hôn ở cổ mình, nên chậm rãi để tay xuống bàn. Từ bên ngoài phục vụ đem thực đơn tiến vào, Âu Cẩn Y rũ mi nhìn thực đơn, sau đó đưa cho cô:''Cô còn nhỏ, thích gì cứ chọn.''
Khúc Yên cười nhạt:''Một ly nước lọc là được, tôi không muốn tốn thời gian vào thứ vô bổ.''
Âu Cẩn Y vờ như không nghe thâm ý trong lời của cô, cũng gọi một ly nước.
Khi phục vụ rời đi, Âu Cẩn Y cười lộ ra hàm răng trắng đều, dịu dàng nói như đang cùng bạn học cũ giao lưu:''Lần trước tôi không nhìn kỹ, giờ thì tôi phát hiện cô nhìn rất đẹp, lại còn quá trẻ.''
Khúc Yên nhướng mày:''Quá trẻ để ngủ với một người đàn ông 37 tuổi sao?''
Âu Cẩn Y ngước mắt lên nhìn cô, im lặng một lúc rồi nói:''Chắc hẳn anh ấy đã bỏ ra không ít tiền để khiến cô trở nên ngoan ngoãn khi ở bên cạnh nhỉ? Gương mặt hoàn hảo thế này..chẳng đã tốn không ít tiền để chỉnh sửa lại rồi.''
Khúc Yên suy nghĩ:''Cô Âu, có phải cô đã quá kinh người mà không điều tra rõ thân phận của tôi rồi không? Cô thật sự không biết gia cảnh tôi thế nào sao?''
Âu Cẩn Y cười:''Gia cảnh thế nào tôi không bận tâm, tại sao tôi lại cần biết thân phận của một con nhóc đến sau lại cướp anh ấy đi chứ? Anh ấy với tôi đã có lời hẹn ước về tương lai từ thuở đi học, không ngờ trong lúc tôi không ở đây, không ít kẻ cũng dòm ngó đến anh ấy, ham mê tài sản của anh ấy.''
''Hai người thật sự đã từng yêu nhau?'' Cô nhìn Âu Cẩn Y, giọng bình tĩnh đến lạ thường.
Cô ta không do dự mà xác nhận:''Đúng vậy, khi đó tôi và anh ấy học chung cấp 3, học và cùng nhau tranh giành một học bổng, từ đó tình cảm cũng được hình thành bằng sự ngây ngô thuần khiết nhất. Anh ấy thích tôi, và tôi cũng thích anh ấy. Nhưng khi đó anh ấy lại giành được học bổng, tôi buồn bã khóc lóc một chút anh ấy đã nhường tôi cơ hội mà đến chính anh ấy cũng rất khó có được. Cô thấy đấy, đàn ông mà, vẫn sẽ không thể chứng kiến cảnh người con gái mình yêu khóc đến thảm thương.''
Khúc Yên gật đầu:''Ồ, vậy tức là cô không đủ thành tích đáng để người ta chú ý nên mới dùng nước mắt thay năng lực. Tôi thật sự rất khâm phục cô đấy, cô Âu ạ. Cũng buồn thay Tây Thừa, bị một con chó cắn mãi không buông thì cũng sẽ phát bực mà ném đồ ăn ngon ra xa để nó không bám lấy mình. Năng lực học tập đó nếu là tôi, e rằng đã chôn nó xuống đất rồi. Đủ bản lĩnh đem ra khoe khoang chứng tỏ bộ mặt của cô cũng rất dày.'' Khúc Yên nở nụ cười mang ý châm chọc cùng hàm ý chế giễu.
Sắc mặt Âu Cẩn Y biến sắc, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, nghiến răng nghiến lợi nói:''Nhiều năm như vậy tôi không ngờ người có đôi mắt tinh tường thận trọng như anh ấy lại qua lại với một con nhóc miệng chưa hôi sữa như cô.''
Khúc Yên lộ vẻ kinh ngạc, đôi mắt hoa đào lộ vẻ không tin:''Cô không ngờ sao? Không ngờ thì cút về chỗ anh ta mà hỏi? Con mẹ nó hỏi tôi thì biết trả lời cái đếch gì.''
Âu Cẩn Y nghe Khúc Yên nói năng thô tục thế có chút không thể tin, nhìn gương mặt cô không tính là xem là dịu dàng nhưng giọng lại rất ngọt ngào dễ nghe, tưởng rằng giọng nói ấy sẽ không thể thốt ra những lời thô tục nghe chói tai, chưa đầy một giây cô ta đã khôi phục tinh thần.
Sự uất hận, sợ hãi lẫn tức giận vì chuyện Thẩm Tây Thừa dồn cô ta vào đường cùng huỷ hết mọi công việc của cô ta ở thành phố Châu Luỵ hôm nay lại bị cô mắng chửi thế đúng là càng thêm không dễ chịu, sự kiềm nén mấy hôm nay thật sự không khống chế nổi, bất ngờ tức giận.
''Cô cùng lắm cũng chỉ là người thay thế hoặc là người dự phòng cho tôi mà thôi. Cô cũng biết tình đầu đối với đàn ông vẫn là một cái gì đó rất khó quên mà, anh ấy chỉ là quá yêu tôi nên mới tìm cô để lấp đầy khoảng trống nhiều năm nay thôi! Cô nghĩ anh ấy độc thân cho đến tận bây giờ là gì ai? Chính là đợi tôi trở lại cùng anh ấy tái ngộ, hàn gắn tình cảm. Cô thì chỉ là một con nhóc bị anh ấy chơi đùa thôi đừng tác oai tác quái ở đây với tôi. Tôi đã trở về rồi thì cô đừng hòng mà cướp anh ấy khỏi tay tôi!''
Cô ta trừng mắt với cô, giọng cũng không còn dịu dàng mà trở nên sắc đến bén nhọn, từng nhát đâm vào lồng ngực cô, cơ thể cô bắt đầu hít những hơi thở khó khăn. Ngơ ngác nhìn cô ta.
Khúc Yên đầu óc bắt đầu trống rỗng, những việc anh làm cộng thêm chứng kiến cảnh Thẩm Tây Thừa và Âu Cẩn Y vào trong khách sạn, giờ lại thấy được dấu hôn cũng biết đêm qua họ kịch liệt quấn lấy nhau như thế nào.
Nhìn gương mặt, biểu cảm, lời nói..mọi thứ làm cô không thể không tin. Đúng vậy, anh độc thân lâu thế chắc chắn không chỉ đơn thuần là chưa yêu ai, một người đàn ông ưu tú thế thì tìm người phù hợp làm sao mà khó khăn cho được, chính xác là anh đang đợi một ai đó. Gặp và có tình cảm với cô chắc cũng thật sự là vì muốn bù đắp khoảng trống trong tim mình, thế mà cô còn tưởng đó thật sự là tình yêu. Anh..chỉ là vẫn luôn chờ đợi mối tình thời niên thiếu của mình. Mối tình đầu đối với đàn ông vẫn là một tín ngưỡng gì đó không thể chạm vào, chẳng phải sự thật đã bày ra trước mắt rồi sao. Cô ấy vừa về, cô liền biến thành kẻ không còn được anh trân trọng.
Tuy anh và cô cũng có những lúc đụng chạm với nhau nhưng vẫn sẽ không đi quá giới hạn. Lúc đó cô còn cảm thấy may mắn vì tưởng anh là chính nhân quân tử, là người mà không tuỳ tiện với bất kì ai. Thế nhưng..giờ thì sao đây, Âu Cẩn Y về nước chưa đến hai tháng, họ đã qua lại, thậm chí cả hai người họ đã ăn nằm, lên giường với nhau, đã thật sự..không còn là người đàn ông thuộc về cô nữa rồi. Điều Âu Cẩn Y nói cô càng nghĩ lại càng có tính hợp lý hơn. Giống như toàn bộ câu trả lời chỉ cần động não một chút là đã tìm ra. Khúc Yên cúi thấp đầu cười chính bản thân mình, mọi chuyện đã rõ ràng đến thế cô còn trông chờ gì nữa chứ.
Anh xem cô là bạn gái dự phòng.
Cần thì đến, không cần nữa thì lạnh nhạt xa cách.
Đau quá.
Tim cô đau quá đi..
Cô yếu ớt nhìn cô ta:''Vậy..hai người đêm đó..''
Âu Cẩn Y cười khẩy:''Tôi không nghĩ là cô ngu ngốc như thế, à mà quên. Thiếu nữ tuổi này chính là độ tuổi dễ mù quáng và điên loạn nhất trong tình yêu. Anh ấy từng hứa với tôi, sẽ không tuỳ tiện chạm vào người phụ nữ nào ngoài tôi. Cô nghĩ sao khi anh ấy vẫn không vượt giới hạn với cô? Ngu tới mức đó sao?''
Khúc Yên chết lặng nhìn chằm chằm cô ta, đôi mắt hoa đào bắt đầu trở nên không còn tiêu cự.
Âu Cẩn Y vuốt tóc, tự nhiên lại bình thản cười e thẹn một cái:''Anh ấy không phải bận đâu, mà chẳng qua chúng tôi ngủ với nhau nên anh ấy mới không có thời gian cho cô mà thôi.''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.