Chương 342: Rome
Thúy Liễu
23/12/2023
Khúc Yên cười tít cả mắt:’‘Em nói rồi mà, mô hình đó rất đẹp.’’
Anh nhìn cô:’‘Vì sao hai năm đầu em còn hoạt động trên Weibo nhưng đến năm cuối Đại Học em lại không còn hoạt động nữa? Có chuyện gì à?’’
Khúc Yên im lặng một chút rồi giải thích:’‘File kiến thức bài tập cần thiết của em rất nhiều, em xoá không ít mạng xã hội. Sau này lại bị mất di động, em lại lười đăng nhập lại.’’
Khi đặt chân xuống Thủ Đô Rome, Khúc Yên dù có đến vài lần để bàn chuyện hợp tác nhưng mỗi lần tới đều không khỏi xuýt xoa.
Rome vẫn giữ được nét cổ kính với những nhà thờ thời trung cổ, những đài phun nước, những bảo tàng và các cung điện thời kỳ xa xưa. Nhưng song song với những thứ lại là những nhà hàng hiện đại, những cửa hàng thời trang thương hiệu nổi tiếng khắp cả thế giới.
Thẩm Tây Thừa và cô dùng bữa trong một nhà hàng hiện tại mang chút hương vị cổ điển, đồ ăn hoàn toàn là những món xa xỉ, khiến không ít người đều bị choáng ngợp bởi độ trang trọng của nó.
Bây giờ là thời điểm gần về đêm, đèn đường của những con phố đã chiếu sáng, những con xe cứ liên tục chạy lướt qua. Trái ngược với những âm thanh của tiếng xe cộ chính là hình ảnh Thẩm Tây Thừa đan tay nắm chặt tay cô cùng cô chậm rãi bước, dưới nền đất xuất hiện hai bóng đen tay nắm lấy nhau, không lời nào có thể miêu tả được loại tình yêu ngọt ngào này.
Sau đó anh và cô đến một khách sạn nằm ở trung tâm thành phố. Nhận phòng xong họ đã vào thang máy, lên đến phòng dành cho Tổng Thống.
Khúc Yên bĩu môi nhìn anh:’‘Em còn chưa dám thuê một căn phòng Tổng Thống. Quá lãng phí.’’
Thẩm Tây Thừa liếc cô, cười như không cười:’‘Khúc Tổng trong tay có bốn tấm thẻ đen mà cũng biết thốt ra hai từ “lãng phí” này sao?’’
Cô cong môi, cười đắc ý:’‘Là do em được giáo dục tốt, không dùng tiền tiêu xài lung tung. Bốn tấm thẻ đen đó cũng không phải tự em làm ra, có gì đáng khoe khoang?’’
‘‘Ồ, đúng là chỉ có Khúc Tổng là thấu tình đạt lý.’’
Khúc Yên cáu kỉnh nhìn anh:’‘Anh có thể đừng luôn miệng gọi em là Khúc Tổng được không?’’
‘‘Sao vậy? Thích tên đàn ông khi nãy gọi hơn sao?’’
Khúc Yên chán nản, không thèm nói gì.
Chỉ mới vài tiếng trước, khi cô và anh vừa từ nhà hàng bước ra thì có một người đàn ông ngoại quốc cũng dẫn theo một nhóm đối tác vào trong. Người đàn ông đó đối và Tập đoàn DIY có sự kết nối thân thiết. Vừa nãy liếc nhìn một cái đã nhận ra cô, trong mắt khi cười đều là ánh nhìn tình cảm dịu dàng, chào hỏi cúi đầu nâng bàn tay hôn lên tay cô.
Trò chuyện một lúc rồi cũng rời đi.
Nhưng mà kể từ sau khi lúc đó, Thẩm Tây Thừa lại bắt đầu gọi cô là “Khúc Tổng” giống như cách người đàn ông đó gọi cô.
Khúc Yên liếc anh một cái.
Cái đếch gì cũng ghen được.
Sau này kết hôn, cô sẽ không bao giờ sanh ra một đứa con trai, quá mức phiền phức!
Vào đến bên trong phòng, sự sang trọng và lịch lãm đập ngay vào mặt cô. Cô nhìn quanh, căn phòng này không thể nhỏ hơn năm trăm mét vuông. Hệt như một ngôi nhà, những thứ cần đều có đủ, cảm thấy còn xa xỉ hơn cả dinh thự Ôn gia.
Nó đẹp một cách lỗng lẫy, Khúc Yên chạy tới nằm xuống sofa, hưởng thụ cảm giác thoải mái tận xương khi vừa ngã lưng xuống.
Nơi này lỗng lẫy quá đi mất!
Phòng Tổng Thống có đến ba giường ngủ và hai phòng tắm đơn. Khúc Yên nằm trên sofa một lúc rồi cũng đem vali đặt lên một chiếc giường, mở khoá kéo rồi lấy một bộ đồ.
Cô đi quanh cả căn phòng vẫn không thấy anh đâu, rồi nhìn vào phòng tắm nơi phát ra tiếng nước chảy.
Khúc Yên cầm vài chai mỹ phẩm, đem đồ vào một phòng tắm còn lại.
Trong phòng tắm, Khúc Yên dùng nước tẩy trang, sau đó cũng lau luôn cả phần cổ, bông lau vừa kéo đến đâu, làn da dưới bông lau xuất hiện, cả cần cổ xuất hiện những dấu hôn ám muội.
Ở trong nhà nhưng cô vẫn luôn đề phòng, luôn dùng kem thoa lên. Nhìn lại làn da bây giờ đã chuyển sang những vết xanh tím, chạm vào cũng có cảm giác đau ê ẩm.
Tẩy trang xong cô xả vòi nước, bắt đầu tắm rửa.
Khúc Yên thoải mái bước ra khỏi phòng tắm, trên người mặc một bộ rộng rãi dài tay. Cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang nhìn mình chằm chằm, cô theo bản năng quay ra phía sau nhìn về phía phòng khách.
Thẩm Tây Thừa ngồi trên phòng khách xử lý công việc, mái tóc rũ xuống xương lông mày như trẻ đi vài tuổi, mặc bộ đồ thể thao, mang đến chút lười biếng lại hững hờ, nhưng thật sự rất quyến rũ.
Khúc Yên mở ngăn chứa laptop ra, sau đó đóng lại đặt vali vào trong góc.
Ôm laptop rồi chạy đến chỗ Thẩm Tây Thừa.
Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Tây Thừa nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đẹp đẽ khẽ liếc xuống nhìn cần cổ cô. Càng lại gần, cô càng cảm nhận rõ ánh mắt anh nóng tới bức người, da đầu cô đều bị anh làm cho dựng đứng hết cả lên.
Khúc Yên định ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn, nào ngờ chưa kịp ngồi xuống Thẩm Tây Thừa đã đem mấy tập văn kiện ném từ sofa lên bàn thuỷ tinh.
Ngón tay lộ rõ khớp xương vỗ vào vị trí cạnh bên, trầm giọng nói:’‘Ngồi xuống đây.’’
Khúc Yên không suy nghĩ gì nhiều, ngồi xuống cạnh bên anh. Mở laptop ra bắt đầu làm việc.
‘‘Một lát muốn ăn gì?’’
Hương thơm sữa tắm từ trên người cô thoang thoảng bay vào mùi anh, nhè nhẹ như muốn hút lấy hồn người.
Cô vừa ăn xong khi nãy, chưa kịp tiêu hoá gì nên không muốn ăn gì thêm. Lắc đầu nhìn anh:’‘Em không đói. Anh đói rồi sao?’’
‘‘Không.’’
Tiếng chuông di động của Khúc Yên vang lên. Khúc Yên cầm di động lên xem, sau đó liền kết nối cuộc gọi. Là cuộc gọi đến từ Lục Đình Nghiêm, anh ấy muốn hỏi cô một số chuyện, cuộc gọi ấy kéo dài gần mười phút.
Đến khi chuẩn bị kết thúc cuộc gọi, Lục Đình Nghiêm gửi cho cô một số tài liệu quan trọng, sau khi cúp máy cô cũng chuyên tâm xử lý công văn.
Đến khi xử lý xong là một giờ sau.
Khúc Yên thoát ta giao diện màn hình trên laptop, thở ra một hơi dài mệt mỏi, như người không xương dán lưng vào sofa.
‘‘Vẫn luôn làm việc như thế?’’
Khúc Yên nâng mắt nhìn anh, trong mắt mang sự khó hiểu, nhíu mày hỏi:’‘Hả?’’
Thẩm Tây Thừa nhìn sâu vào mắt cô, đồng thời cất giọng nói trầm lạnh:’‘Em luôn ngồi như thế khi làm việc trong thời gian dài? Không sợ sau này sẽ ảnh hưởng đến khung xương?’’
Khúc Yên “À” lên một cái, cười tươi ôm lấy cánh tay anh:’‘Không có nha, bình thường em sẽ ngồi ở bàn làm việc, chỉ là em ngồi trên sofa nên có chút không quen. Cộng thêm người em mệt mỏi gần chết nên mới dựa như thế.’’
Thẩm Tây Thừa nhìn thấy sự chân thành không điểm lừa dối của cô thoáng yên tâm.
Tên đàn ông này thật khó hài lòng a, cô chỉ mới ngồi không thẳng lưng một xíu mà anh đã chỉnh lại ngay. Nhưng bù lại tên đàn ông này có nhan sắc rất tuấn tú, xương vai xanh trong bộ đồ rất quyến rũ, yết hầu nhấp nhô trượt lên xuống, cuối cùng chính là đường nét quai hàm rõ ràng và vô cùng tuấn tú…
Đẹp quá đi mất, nhìn gương mặt này muốn giận cũng khó có lòng kiên trì.
Cả hai giữa tư thế như vậy trong một phút, anh cúi đầu còn cô thì dựa vào cánh tay anh ngước lên nhìn anh. Đột nhiên ánh mắt lãnh đạm từ từ chuyển sang nóng bỏng, trong phút chốc xuất hiện một loại không khí ám muội nào đó, anh chậm rãi cúi đầu xuống.
Khúc Yên cảm nhận được tia lửa trong ánh mắt anh, ngay lúc còn chưa muộn vội vàng tách người ra. Động tác của cô vừa nhanh vừa lo sợ, đứng dậy quay lại nhìn cười một cái.
Thẩm Tây Thừa nuốt khan một cái trong cuống họng, nhắm mắt hít thở sâu. Ánh mắt nóng rực như thêu như đốt đó rõ ràng là đã không thể nhịn nổi, Khúc Yên cảm nhận được điều đó nên tìm cách để mình có đường lui, xoay người chạy mất.
Thẩm Tây Thừa ngồi trên sofa lạnh lùng nhìn bóng người cô. Trong mắt là sự tĩnh lặng lại có chút phức tạp, gương mặt anh không biến sắc, đem tài liệu xử lý hết một lượt.
Khi anh làm xong thì phát hiện Khúc Yên đang ngồi ở quầy rượu, vách tường là tủ đựng chứa nhiều hãng rượu nổi tiếng, cách đó không xa là một chiếc bàn tròn nhỏ vừa đủ hai người ngồi. Khúc Yên đang đứng ở tủ rượu, cầm một chai rượu lên đọc thông tin.
Thẩm Tây Thừa lẳng lặng nhìn cô, chân không phát tiếng động, đi tới vòng tay ôm Khúc Yên từ đằng sau. Khúc Yên chuyên chú đọc lịch sử của chai rượu, không phát hiện ra anh đang tới gần. Bị anh ôm cô giật mình không nhẹ, xém tý nữa đã đứng tim và làm rớt chai rượu đắt đỏ trong tay.
Ở Rome được ba ngày, Khúc Yên bắt đầu nghi hoặc nhìn Thẩm Tây Thừa, cô nhịn không được mà hỏi:’‘Rốt cuộc là anh đến đây là để du lịch đúng không? Ở đây được ba ngày cũng không thấy anh ra ngài gặp đối tác, cũng không mang theo Trợ Lý nào? Lừa em đúng không?’’
Anh liếc nhìn Khúc Yên, cánh môi mỏng khẽ cong lên, bị cô phát hiện cũng không chột dạ. Thản nhiên hỏi lại:’‘Phát hiện rồi?’’
Anh nhìn cô:’‘Vì sao hai năm đầu em còn hoạt động trên Weibo nhưng đến năm cuối Đại Học em lại không còn hoạt động nữa? Có chuyện gì à?’’
Khúc Yên im lặng một chút rồi giải thích:’‘File kiến thức bài tập cần thiết của em rất nhiều, em xoá không ít mạng xã hội. Sau này lại bị mất di động, em lại lười đăng nhập lại.’’
Khi đặt chân xuống Thủ Đô Rome, Khúc Yên dù có đến vài lần để bàn chuyện hợp tác nhưng mỗi lần tới đều không khỏi xuýt xoa.
Rome vẫn giữ được nét cổ kính với những nhà thờ thời trung cổ, những đài phun nước, những bảo tàng và các cung điện thời kỳ xa xưa. Nhưng song song với những thứ lại là những nhà hàng hiện đại, những cửa hàng thời trang thương hiệu nổi tiếng khắp cả thế giới.
Thẩm Tây Thừa và cô dùng bữa trong một nhà hàng hiện tại mang chút hương vị cổ điển, đồ ăn hoàn toàn là những món xa xỉ, khiến không ít người đều bị choáng ngợp bởi độ trang trọng của nó.
Bây giờ là thời điểm gần về đêm, đèn đường của những con phố đã chiếu sáng, những con xe cứ liên tục chạy lướt qua. Trái ngược với những âm thanh của tiếng xe cộ chính là hình ảnh Thẩm Tây Thừa đan tay nắm chặt tay cô cùng cô chậm rãi bước, dưới nền đất xuất hiện hai bóng đen tay nắm lấy nhau, không lời nào có thể miêu tả được loại tình yêu ngọt ngào này.
Sau đó anh và cô đến một khách sạn nằm ở trung tâm thành phố. Nhận phòng xong họ đã vào thang máy, lên đến phòng dành cho Tổng Thống.
Khúc Yên bĩu môi nhìn anh:’‘Em còn chưa dám thuê một căn phòng Tổng Thống. Quá lãng phí.’’
Thẩm Tây Thừa liếc cô, cười như không cười:’‘Khúc Tổng trong tay có bốn tấm thẻ đen mà cũng biết thốt ra hai từ “lãng phí” này sao?’’
Cô cong môi, cười đắc ý:’‘Là do em được giáo dục tốt, không dùng tiền tiêu xài lung tung. Bốn tấm thẻ đen đó cũng không phải tự em làm ra, có gì đáng khoe khoang?’’
‘‘Ồ, đúng là chỉ có Khúc Tổng là thấu tình đạt lý.’’
Khúc Yên cáu kỉnh nhìn anh:’‘Anh có thể đừng luôn miệng gọi em là Khúc Tổng được không?’’
‘‘Sao vậy? Thích tên đàn ông khi nãy gọi hơn sao?’’
Khúc Yên chán nản, không thèm nói gì.
Chỉ mới vài tiếng trước, khi cô và anh vừa từ nhà hàng bước ra thì có một người đàn ông ngoại quốc cũng dẫn theo một nhóm đối tác vào trong. Người đàn ông đó đối và Tập đoàn DIY có sự kết nối thân thiết. Vừa nãy liếc nhìn một cái đã nhận ra cô, trong mắt khi cười đều là ánh nhìn tình cảm dịu dàng, chào hỏi cúi đầu nâng bàn tay hôn lên tay cô.
Trò chuyện một lúc rồi cũng rời đi.
Nhưng mà kể từ sau khi lúc đó, Thẩm Tây Thừa lại bắt đầu gọi cô là “Khúc Tổng” giống như cách người đàn ông đó gọi cô.
Khúc Yên liếc anh một cái.
Cái đếch gì cũng ghen được.
Sau này kết hôn, cô sẽ không bao giờ sanh ra một đứa con trai, quá mức phiền phức!
Vào đến bên trong phòng, sự sang trọng và lịch lãm đập ngay vào mặt cô. Cô nhìn quanh, căn phòng này không thể nhỏ hơn năm trăm mét vuông. Hệt như một ngôi nhà, những thứ cần đều có đủ, cảm thấy còn xa xỉ hơn cả dinh thự Ôn gia.
Nó đẹp một cách lỗng lẫy, Khúc Yên chạy tới nằm xuống sofa, hưởng thụ cảm giác thoải mái tận xương khi vừa ngã lưng xuống.
Nơi này lỗng lẫy quá đi mất!
Phòng Tổng Thống có đến ba giường ngủ và hai phòng tắm đơn. Khúc Yên nằm trên sofa một lúc rồi cũng đem vali đặt lên một chiếc giường, mở khoá kéo rồi lấy một bộ đồ.
Cô đi quanh cả căn phòng vẫn không thấy anh đâu, rồi nhìn vào phòng tắm nơi phát ra tiếng nước chảy.
Khúc Yên cầm vài chai mỹ phẩm, đem đồ vào một phòng tắm còn lại.
Trong phòng tắm, Khúc Yên dùng nước tẩy trang, sau đó cũng lau luôn cả phần cổ, bông lau vừa kéo đến đâu, làn da dưới bông lau xuất hiện, cả cần cổ xuất hiện những dấu hôn ám muội.
Ở trong nhà nhưng cô vẫn luôn đề phòng, luôn dùng kem thoa lên. Nhìn lại làn da bây giờ đã chuyển sang những vết xanh tím, chạm vào cũng có cảm giác đau ê ẩm.
Tẩy trang xong cô xả vòi nước, bắt đầu tắm rửa.
Khúc Yên thoải mái bước ra khỏi phòng tắm, trên người mặc một bộ rộng rãi dài tay. Cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang nhìn mình chằm chằm, cô theo bản năng quay ra phía sau nhìn về phía phòng khách.
Thẩm Tây Thừa ngồi trên phòng khách xử lý công việc, mái tóc rũ xuống xương lông mày như trẻ đi vài tuổi, mặc bộ đồ thể thao, mang đến chút lười biếng lại hững hờ, nhưng thật sự rất quyến rũ.
Khúc Yên mở ngăn chứa laptop ra, sau đó đóng lại đặt vali vào trong góc.
Ôm laptop rồi chạy đến chỗ Thẩm Tây Thừa.
Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Tây Thừa nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đẹp đẽ khẽ liếc xuống nhìn cần cổ cô. Càng lại gần, cô càng cảm nhận rõ ánh mắt anh nóng tới bức người, da đầu cô đều bị anh làm cho dựng đứng hết cả lên.
Khúc Yên định ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn, nào ngờ chưa kịp ngồi xuống Thẩm Tây Thừa đã đem mấy tập văn kiện ném từ sofa lên bàn thuỷ tinh.
Ngón tay lộ rõ khớp xương vỗ vào vị trí cạnh bên, trầm giọng nói:’‘Ngồi xuống đây.’’
Khúc Yên không suy nghĩ gì nhiều, ngồi xuống cạnh bên anh. Mở laptop ra bắt đầu làm việc.
‘‘Một lát muốn ăn gì?’’
Hương thơm sữa tắm từ trên người cô thoang thoảng bay vào mùi anh, nhè nhẹ như muốn hút lấy hồn người.
Cô vừa ăn xong khi nãy, chưa kịp tiêu hoá gì nên không muốn ăn gì thêm. Lắc đầu nhìn anh:’‘Em không đói. Anh đói rồi sao?’’
‘‘Không.’’
Tiếng chuông di động của Khúc Yên vang lên. Khúc Yên cầm di động lên xem, sau đó liền kết nối cuộc gọi. Là cuộc gọi đến từ Lục Đình Nghiêm, anh ấy muốn hỏi cô một số chuyện, cuộc gọi ấy kéo dài gần mười phút.
Đến khi chuẩn bị kết thúc cuộc gọi, Lục Đình Nghiêm gửi cho cô một số tài liệu quan trọng, sau khi cúp máy cô cũng chuyên tâm xử lý công văn.
Đến khi xử lý xong là một giờ sau.
Khúc Yên thoát ta giao diện màn hình trên laptop, thở ra một hơi dài mệt mỏi, như người không xương dán lưng vào sofa.
‘‘Vẫn luôn làm việc như thế?’’
Khúc Yên nâng mắt nhìn anh, trong mắt mang sự khó hiểu, nhíu mày hỏi:’‘Hả?’’
Thẩm Tây Thừa nhìn sâu vào mắt cô, đồng thời cất giọng nói trầm lạnh:’‘Em luôn ngồi như thế khi làm việc trong thời gian dài? Không sợ sau này sẽ ảnh hưởng đến khung xương?’’
Khúc Yên “À” lên một cái, cười tươi ôm lấy cánh tay anh:’‘Không có nha, bình thường em sẽ ngồi ở bàn làm việc, chỉ là em ngồi trên sofa nên có chút không quen. Cộng thêm người em mệt mỏi gần chết nên mới dựa như thế.’’
Thẩm Tây Thừa nhìn thấy sự chân thành không điểm lừa dối của cô thoáng yên tâm.
Tên đàn ông này thật khó hài lòng a, cô chỉ mới ngồi không thẳng lưng một xíu mà anh đã chỉnh lại ngay. Nhưng bù lại tên đàn ông này có nhan sắc rất tuấn tú, xương vai xanh trong bộ đồ rất quyến rũ, yết hầu nhấp nhô trượt lên xuống, cuối cùng chính là đường nét quai hàm rõ ràng và vô cùng tuấn tú…
Đẹp quá đi mất, nhìn gương mặt này muốn giận cũng khó có lòng kiên trì.
Cả hai giữa tư thế như vậy trong một phút, anh cúi đầu còn cô thì dựa vào cánh tay anh ngước lên nhìn anh. Đột nhiên ánh mắt lãnh đạm từ từ chuyển sang nóng bỏng, trong phút chốc xuất hiện một loại không khí ám muội nào đó, anh chậm rãi cúi đầu xuống.
Khúc Yên cảm nhận được tia lửa trong ánh mắt anh, ngay lúc còn chưa muộn vội vàng tách người ra. Động tác của cô vừa nhanh vừa lo sợ, đứng dậy quay lại nhìn cười một cái.
Thẩm Tây Thừa nuốt khan một cái trong cuống họng, nhắm mắt hít thở sâu. Ánh mắt nóng rực như thêu như đốt đó rõ ràng là đã không thể nhịn nổi, Khúc Yên cảm nhận được điều đó nên tìm cách để mình có đường lui, xoay người chạy mất.
Thẩm Tây Thừa ngồi trên sofa lạnh lùng nhìn bóng người cô. Trong mắt là sự tĩnh lặng lại có chút phức tạp, gương mặt anh không biến sắc, đem tài liệu xử lý hết một lượt.
Khi anh làm xong thì phát hiện Khúc Yên đang ngồi ở quầy rượu, vách tường là tủ đựng chứa nhiều hãng rượu nổi tiếng, cách đó không xa là một chiếc bàn tròn nhỏ vừa đủ hai người ngồi. Khúc Yên đang đứng ở tủ rượu, cầm một chai rượu lên đọc thông tin.
Thẩm Tây Thừa lẳng lặng nhìn cô, chân không phát tiếng động, đi tới vòng tay ôm Khúc Yên từ đằng sau. Khúc Yên chuyên chú đọc lịch sử của chai rượu, không phát hiện ra anh đang tới gần. Bị anh ôm cô giật mình không nhẹ, xém tý nữa đã đứng tim và làm rớt chai rượu đắt đỏ trong tay.
Ở Rome được ba ngày, Khúc Yên bắt đầu nghi hoặc nhìn Thẩm Tây Thừa, cô nhịn không được mà hỏi:’‘Rốt cuộc là anh đến đây là để du lịch đúng không? Ở đây được ba ngày cũng không thấy anh ra ngài gặp đối tác, cũng không mang theo Trợ Lý nào? Lừa em đúng không?’’
Anh liếc nhìn Khúc Yên, cánh môi mỏng khẽ cong lên, bị cô phát hiện cũng không chột dạ. Thản nhiên hỏi lại:’‘Phát hiện rồi?’’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.