Chương 229: Thưa kiện
Thúy Liễu
10/09/2023
Đúng thật là anh chưa nghĩ đến cách giải quyết này, công việc quá lớn
cùng với sự phiền toái của bà ấy làm anh bị ảnh hưởng không nhẹ. Có
nhiều lúc lại thất thần không chuyên chú làm việc.
Khúc Yên hỏi:''Thế là tin đồn gần đây cũng có liên quan đến bà ấy sao?''
Đó là tin đồn về hình ảnh người mẹ ruột và cậu con trai đứng trước tập đoàn anh mà quỳ gối. Tuy trong công việc không có bất kỳ sự ảnh hưởng nào nhưng vẫn vô cùng phiền phức khi dính vào những chuyện thế này.
Giờ nghe anh kể cô mới nhớ ra là có chuyện này, không ngờ anh bị ảnh hưởng đến như thế.
Khúc Yên nhìn anh:''Anh không cần giải quyết vấn đề, nên giải quyết người tạo ra vấn đề đi? Về sau chẳng phải bớt một phiền toát nặng sao?''
Vài giây sau Thẩm Tây Thừa hơi cong khoé môi, bình thản nhìn cô:''Không ngờ đến em cũng rất thông minh đấy.''
Khúc Yên bĩu môi:''Cũng không phải mà mới thông minh. Em từ bé đã thông minh hơn người thường rồi.''
Thẩm Tây Thừa có chút buồn cười, thường ngày thì dù ai khen gì cũng khiêm tốn trả lời, hôm nay vừa khen đã kiêu ngạo lên rồi.
Khúc Yên chọc má anh:''Nếu anh đã kể em nghe bí mật của anh thì em cũng nên kể cho anh nghe một bí mật của mình..nhưng mà em cảnh cáo anh, anh mà dám cười là em sẽ đánh anh đấy.''
Thẩm Tây Thừa cong môi, thản nhiên hỏi:''Nghiêm trọng thế sao?''
Khúc Yên nghiêm túc gật đầu, không đợi anh nói gì đã liền kể:''Ngay dịp Tết năm em mười tuổi có trở lại về nhà ông bà Ngoại, khi đó ông ngoại còn khoẻ mạnh nhưng lại không để tóc, mỗi lần về em cố nhịn để không cười nhưng cuối cùng vẫn không được mà bật cười. Khi đó ông ấy vừa tức giận vừa nhét sầu riêng vào mũi em, làm hại em vừa khóc giàn giụa vừa lấy sầu riêng ra, mùi vị lúc đó nồng đến mức muốn ói. Từ đó về sau em liền ghét cái mùi sầu riêng.''
''Ông ngoại cũng sẽ lì xì em rất nhiều tiền, vì em là con cháu duy nhất của họ nên em rất được yêu thương. Nhưng vì lần cười nhạo ông ấy không có tóc mà ông ấy giận dỗi không thèm lì xì cho em. Em liền khóc lóc ĩ oi, sau đó ông ấy bảo em làm ông ấy cười thì ông ấy liền lì xì cho em. Em còn nhớ lúc đó trên bàn trà có cây lượt, em vừa nhìn ông vừa tự chải tóc mình. Rồi lại chỉ đầu ông nói tóc ông rối, ông hay bị liệu nên liền làm theo, lúc sau mới phát hiện em lừa ông ấy. Thế mà ông ấy vừa lấy cây roi vừa rượt em hai vòng sân vườn, trùng hợp chị giúp việc thả chó trong sân. Con chó lớn không biết em liền rượt em chạy, khi đó chạy nhanh mà em té gãy mất cái răng, thấy đau lại còn ra máu thế là em liền bật khóc, còn ông ngoại thấy em thế cười ha hả ứa ra cả nước mắt, cuối cùng lại bị bà ngoại đang tưới cây trong vườn dùng vòi bắn nước hướng về phía ông. Lúc đó em vừa đau vừa buồn cười, nhìn ông khi đó còn thảm hơn cả em, cười mà miệng chảy hết cả máu, cười xong lại đau quá liền khóc lên mách bà ngoại. Bà ấy rất cưng em, sau đó liền đánh ông ngoại một cái. Đánh rồi lại cho em đồ ăn ngon.''
Thẩm Tây Thừa nghe cô kể miệng không khống chế được mà cong lên, theo lời cô nói mà tưởng tượng đến cảnh cô nhóc nhỏ vừa cười vừa khóc. Vừa gãy răng lại còn cười thì anh càng không khống chế được mà cong khoé môi mình.
Khúc Yên lén nhìn anh, sau đó cô nhìn thấy khoé môi anh cong lên, cô tức giận nói:''Anh cười em đúng không?''
Ngay sau đó anh quay lại với gương mặt lạnh, trên mặt lại trở lại vẻ nghiêm túc như trước:''Không có.''
Khúc Yên ôm mặt anh:''Rõ ràng là có, anh cười rồi.''
''Không có.''
''Anh có, anh có, anh có.''
Chắc tại vì thấy miệng cô quá phiền đâm ra anh lại cưỡng hôn cô. Ép cô xuống sofa mà hôn một lúc lâu sau đó mới chuyển xuống cổ cô, anh hít hương thơm trên người cô.
Đến khi cô nhận ra anh định làm gì, vỗ vỗ vai anh:''Anh đừng để lại dấu, em giấu không được đâu!''
Cô vừa dứt lời thì đã cảm thấy cổ đau nhói vì bị anh mút vào miệng, chiếc lưỡi anh lướt trên da làm toàn thân cô có phản ứng mà mềm nhũn cả tay chân.
Anh ngước lên nhìn cô, cô không rõ ánh mắt nóng rực ấy có ý nghĩa gì nhưng vẫn nhận ra khí tràng u ám đã tan đi. Ngôn Tình Ngược
Khúc Yên cười đưa tay xoa má anh, hôn lên nó một cái.
Anh thản nhiên không phản kháng.
Người mang sự ấm áp đến trái tim anh, mang đến cả sự hạnh phúc mà anh chưa từng được trải nghiệm. Chỉ có thể là Khúc Yên, ánh sáng duy nhất của anh.
Anh cũng nhận ra tầm ảnh hưởng của Khúc Yên, không biết là có chuyện gì, chỉ cần là cô ở bên cạnh, anh đều sẽ thấy rất thoải mái, những suy nghĩ hỗn loạn cũng theo đó mà tan mất đi.
Tập đoàn Thừa Thiên làm việc nhanh lẹ, rất nhanh đã đưa đơn kiện lên toà án nhân dân lớn nhất Bắc Thành, không lâu sau bên phía kia đã có giấy triệu tập gặp tại toà án.
Nhận giấy triệu tập của toà án toàn thân Doãn Thanh đều cứng đờ, tay run run, gương mặt bà ta thể hiện rõ sự mâu thuẫn cùng u ám như không thể tin.
Con trai bà, thế mà lại đi kiện bà? Kiện mẹ ruột của mình?
Không được!
Bà không thể dính dáng đến phạt luật. Suy nghĩ đến tương lai ở trong tù cơ cực khốn đốn đó bà lại càng không chấp nhận được.
Nhìn người đàn ông vô dụng chỉ cấm đầu vào rượu bia trong phòng khách bà lại càng oai oán hơn, tức giận cùng không cam lòng mà bật khóc nức nở.
Rõ ràng cuộc sống bà ta rất tốt, thế mà tại sao giờ lại bị đẩy đến bước đường cùng thế này?
Công ty đột nhiên thua lỗ nặng, hàng hoá không rõ nguồn gốc bị tạm ngưng hoàn toàn, nhiều cổ đông và nhà kinh doanh cũng ngừng lại việc hợp tác. Vì túng mà bà làm càn, trở về nước tìm con trai mình sau nhiều năm. Thế mà..con trai mà lại đưa đơn kiện bà ấy..
Ngay sáng hôm sau bà ta lại đến trước cửa công ty tìm anh, mật độ an ninh trong toà cao ốc rất cao. Những người không có thẻ nhân viên như bà thì đương nhiên không được phép vào, mấy tháng gần đây anh không còn sử dụng đến xe mà đã sử dụng trực thăng riêng để đi làm, vì thế cơ hội thấy anh ra đi vào công ty vào sáng sớm là đều không thể.
Bà ta nhìn những nhân viên mặc đồ công sở bước vào trong, tâm rối như tơ vò lại tình cờ gặp Lục Thành. Có nhiều lần bà thấy Lục Thành đi cùng Thẩm Tây Thừa, đây chính là phao cứu sinh duy nhất để có thể gặp mặt anh.
Gương mặt xinh đẹp ấy thành khẩn đến nhăn lại, nước mắt lã chã rơi xuống. Lục Thành gọi cho anh, sau khi tắt máy trầm mặt nói bảo vệ gọi công an bắt bà ta lại.
Nghe đến công an bà ta lại càng hoảng sợ, vì thế lần đó dù rất nhốn nháo vẫn không thể gặp được mặt anh.
Cho đến vài hôm sau, đàn anh cũng là lớp trưởng lớp cô vừa đi xuống chỗ cô nói:''Khúc Yên, có người tìm gặp em. Ở trên phòng giáo viên đấy nhá.''
Đàn anh thấy cô đáng yêu lại ham học nên vô cùng yêu quý, coi cô như em gái mình. Ôn hoà nói.
Khúc Yên đóng bút lại, vội trả lời:''Em biết rồi ạ.''
Khúc Yên quay qua nhìn Lục Minh:''Đừng có lấy đồ ăn dưới hộp bàn tôi đấy.''
Lục Minh cười khẩy:''Có cho tôi cũng không thèm.''
Khúc Yên lè lưỡi, sau đó đi lên phòng giáo viên. Đẩy cửa vào thì trong phòng chỉ có hai người. Một là thầy giáo của cô, hai là..một người phụ nữ..
Khúc Yên nhíu mày. Cô nhìn có chút quen mắt nhưng lại không thể nhớ nổi. Nhưng lại cảm nhận một dự cảm rất bất an.
Thầy giáo thấy Khúc Yên đến, bảo cô đến gần:''Khúc Yên, người nhà tìm em này.''
Khúc Yên như bị lẫn trong sương mù, ngơ ngác kèm khó hiểu:''Thưa thầy, em không quen bà ấy.''
Thầy giáo chủ nhiệm kinh ngạc ''Hả'' một cái. Người phụ nữ đó cười trừ lên tiếng:''Chúng ta đã gặp rồi, bác là mẹ Tiểu Thừa.''
Nghe đến Tiểu Thừa sắc mặt cô bỗng chốc thay đổi, cô cũng nhận ra bà ấy rồi, thì ra là tìm anh không được bèn đến tìm cô.
''Có gì sao ạ?'' Cô hững hờ hỏi.
Bà ấy nhận ra biểu tình của cô, cũng biết cô là Đại tiểu thư nhà Ôn Gia nên không dám làm điều ngu xuẩn. Cười nhạt nói:''Có thể đến quán cà phê gần đây không? Bác có việc muốn nói.''
Khúc Yên hỏi:''Thế là tin đồn gần đây cũng có liên quan đến bà ấy sao?''
Đó là tin đồn về hình ảnh người mẹ ruột và cậu con trai đứng trước tập đoàn anh mà quỳ gối. Tuy trong công việc không có bất kỳ sự ảnh hưởng nào nhưng vẫn vô cùng phiền phức khi dính vào những chuyện thế này.
Giờ nghe anh kể cô mới nhớ ra là có chuyện này, không ngờ anh bị ảnh hưởng đến như thế.
Khúc Yên nhìn anh:''Anh không cần giải quyết vấn đề, nên giải quyết người tạo ra vấn đề đi? Về sau chẳng phải bớt một phiền toát nặng sao?''
Vài giây sau Thẩm Tây Thừa hơi cong khoé môi, bình thản nhìn cô:''Không ngờ đến em cũng rất thông minh đấy.''
Khúc Yên bĩu môi:''Cũng không phải mà mới thông minh. Em từ bé đã thông minh hơn người thường rồi.''
Thẩm Tây Thừa có chút buồn cười, thường ngày thì dù ai khen gì cũng khiêm tốn trả lời, hôm nay vừa khen đã kiêu ngạo lên rồi.
Khúc Yên chọc má anh:''Nếu anh đã kể em nghe bí mật của anh thì em cũng nên kể cho anh nghe một bí mật của mình..nhưng mà em cảnh cáo anh, anh mà dám cười là em sẽ đánh anh đấy.''
Thẩm Tây Thừa cong môi, thản nhiên hỏi:''Nghiêm trọng thế sao?''
Khúc Yên nghiêm túc gật đầu, không đợi anh nói gì đã liền kể:''Ngay dịp Tết năm em mười tuổi có trở lại về nhà ông bà Ngoại, khi đó ông ngoại còn khoẻ mạnh nhưng lại không để tóc, mỗi lần về em cố nhịn để không cười nhưng cuối cùng vẫn không được mà bật cười. Khi đó ông ấy vừa tức giận vừa nhét sầu riêng vào mũi em, làm hại em vừa khóc giàn giụa vừa lấy sầu riêng ra, mùi vị lúc đó nồng đến mức muốn ói. Từ đó về sau em liền ghét cái mùi sầu riêng.''
''Ông ngoại cũng sẽ lì xì em rất nhiều tiền, vì em là con cháu duy nhất của họ nên em rất được yêu thương. Nhưng vì lần cười nhạo ông ấy không có tóc mà ông ấy giận dỗi không thèm lì xì cho em. Em liền khóc lóc ĩ oi, sau đó ông ấy bảo em làm ông ấy cười thì ông ấy liền lì xì cho em. Em còn nhớ lúc đó trên bàn trà có cây lượt, em vừa nhìn ông vừa tự chải tóc mình. Rồi lại chỉ đầu ông nói tóc ông rối, ông hay bị liệu nên liền làm theo, lúc sau mới phát hiện em lừa ông ấy. Thế mà ông ấy vừa lấy cây roi vừa rượt em hai vòng sân vườn, trùng hợp chị giúp việc thả chó trong sân. Con chó lớn không biết em liền rượt em chạy, khi đó chạy nhanh mà em té gãy mất cái răng, thấy đau lại còn ra máu thế là em liền bật khóc, còn ông ngoại thấy em thế cười ha hả ứa ra cả nước mắt, cuối cùng lại bị bà ngoại đang tưới cây trong vườn dùng vòi bắn nước hướng về phía ông. Lúc đó em vừa đau vừa buồn cười, nhìn ông khi đó còn thảm hơn cả em, cười mà miệng chảy hết cả máu, cười xong lại đau quá liền khóc lên mách bà ngoại. Bà ấy rất cưng em, sau đó liền đánh ông ngoại một cái. Đánh rồi lại cho em đồ ăn ngon.''
Thẩm Tây Thừa nghe cô kể miệng không khống chế được mà cong lên, theo lời cô nói mà tưởng tượng đến cảnh cô nhóc nhỏ vừa cười vừa khóc. Vừa gãy răng lại còn cười thì anh càng không khống chế được mà cong khoé môi mình.
Khúc Yên lén nhìn anh, sau đó cô nhìn thấy khoé môi anh cong lên, cô tức giận nói:''Anh cười em đúng không?''
Ngay sau đó anh quay lại với gương mặt lạnh, trên mặt lại trở lại vẻ nghiêm túc như trước:''Không có.''
Khúc Yên ôm mặt anh:''Rõ ràng là có, anh cười rồi.''
''Không có.''
''Anh có, anh có, anh có.''
Chắc tại vì thấy miệng cô quá phiền đâm ra anh lại cưỡng hôn cô. Ép cô xuống sofa mà hôn một lúc lâu sau đó mới chuyển xuống cổ cô, anh hít hương thơm trên người cô.
Đến khi cô nhận ra anh định làm gì, vỗ vỗ vai anh:''Anh đừng để lại dấu, em giấu không được đâu!''
Cô vừa dứt lời thì đã cảm thấy cổ đau nhói vì bị anh mút vào miệng, chiếc lưỡi anh lướt trên da làm toàn thân cô có phản ứng mà mềm nhũn cả tay chân.
Anh ngước lên nhìn cô, cô không rõ ánh mắt nóng rực ấy có ý nghĩa gì nhưng vẫn nhận ra khí tràng u ám đã tan đi. Ngôn Tình Ngược
Khúc Yên cười đưa tay xoa má anh, hôn lên nó một cái.
Anh thản nhiên không phản kháng.
Người mang sự ấm áp đến trái tim anh, mang đến cả sự hạnh phúc mà anh chưa từng được trải nghiệm. Chỉ có thể là Khúc Yên, ánh sáng duy nhất của anh.
Anh cũng nhận ra tầm ảnh hưởng của Khúc Yên, không biết là có chuyện gì, chỉ cần là cô ở bên cạnh, anh đều sẽ thấy rất thoải mái, những suy nghĩ hỗn loạn cũng theo đó mà tan mất đi.
Tập đoàn Thừa Thiên làm việc nhanh lẹ, rất nhanh đã đưa đơn kiện lên toà án nhân dân lớn nhất Bắc Thành, không lâu sau bên phía kia đã có giấy triệu tập gặp tại toà án.
Nhận giấy triệu tập của toà án toàn thân Doãn Thanh đều cứng đờ, tay run run, gương mặt bà ta thể hiện rõ sự mâu thuẫn cùng u ám như không thể tin.
Con trai bà, thế mà lại đi kiện bà? Kiện mẹ ruột của mình?
Không được!
Bà không thể dính dáng đến phạt luật. Suy nghĩ đến tương lai ở trong tù cơ cực khốn đốn đó bà lại càng không chấp nhận được.
Nhìn người đàn ông vô dụng chỉ cấm đầu vào rượu bia trong phòng khách bà lại càng oai oán hơn, tức giận cùng không cam lòng mà bật khóc nức nở.
Rõ ràng cuộc sống bà ta rất tốt, thế mà tại sao giờ lại bị đẩy đến bước đường cùng thế này?
Công ty đột nhiên thua lỗ nặng, hàng hoá không rõ nguồn gốc bị tạm ngưng hoàn toàn, nhiều cổ đông và nhà kinh doanh cũng ngừng lại việc hợp tác. Vì túng mà bà làm càn, trở về nước tìm con trai mình sau nhiều năm. Thế mà..con trai mà lại đưa đơn kiện bà ấy..
Ngay sáng hôm sau bà ta lại đến trước cửa công ty tìm anh, mật độ an ninh trong toà cao ốc rất cao. Những người không có thẻ nhân viên như bà thì đương nhiên không được phép vào, mấy tháng gần đây anh không còn sử dụng đến xe mà đã sử dụng trực thăng riêng để đi làm, vì thế cơ hội thấy anh ra đi vào công ty vào sáng sớm là đều không thể.
Bà ta nhìn những nhân viên mặc đồ công sở bước vào trong, tâm rối như tơ vò lại tình cờ gặp Lục Thành. Có nhiều lần bà thấy Lục Thành đi cùng Thẩm Tây Thừa, đây chính là phao cứu sinh duy nhất để có thể gặp mặt anh.
Gương mặt xinh đẹp ấy thành khẩn đến nhăn lại, nước mắt lã chã rơi xuống. Lục Thành gọi cho anh, sau khi tắt máy trầm mặt nói bảo vệ gọi công an bắt bà ta lại.
Nghe đến công an bà ta lại càng hoảng sợ, vì thế lần đó dù rất nhốn nháo vẫn không thể gặp được mặt anh.
Cho đến vài hôm sau, đàn anh cũng là lớp trưởng lớp cô vừa đi xuống chỗ cô nói:''Khúc Yên, có người tìm gặp em. Ở trên phòng giáo viên đấy nhá.''
Đàn anh thấy cô đáng yêu lại ham học nên vô cùng yêu quý, coi cô như em gái mình. Ôn hoà nói.
Khúc Yên đóng bút lại, vội trả lời:''Em biết rồi ạ.''
Khúc Yên quay qua nhìn Lục Minh:''Đừng có lấy đồ ăn dưới hộp bàn tôi đấy.''
Lục Minh cười khẩy:''Có cho tôi cũng không thèm.''
Khúc Yên lè lưỡi, sau đó đi lên phòng giáo viên. Đẩy cửa vào thì trong phòng chỉ có hai người. Một là thầy giáo của cô, hai là..một người phụ nữ..
Khúc Yên nhíu mày. Cô nhìn có chút quen mắt nhưng lại không thể nhớ nổi. Nhưng lại cảm nhận một dự cảm rất bất an.
Thầy giáo thấy Khúc Yên đến, bảo cô đến gần:''Khúc Yên, người nhà tìm em này.''
Khúc Yên như bị lẫn trong sương mù, ngơ ngác kèm khó hiểu:''Thưa thầy, em không quen bà ấy.''
Thầy giáo chủ nhiệm kinh ngạc ''Hả'' một cái. Người phụ nữ đó cười trừ lên tiếng:''Chúng ta đã gặp rồi, bác là mẹ Tiểu Thừa.''
Nghe đến Tiểu Thừa sắc mặt cô bỗng chốc thay đổi, cô cũng nhận ra bà ấy rồi, thì ra là tìm anh không được bèn đến tìm cô.
''Có gì sao ạ?'' Cô hững hờ hỏi.
Bà ấy nhận ra biểu tình của cô, cũng biết cô là Đại tiểu thư nhà Ôn Gia nên không dám làm điều ngu xuẩn. Cười nhạt nói:''Có thể đến quán cà phê gần đây không? Bác có việc muốn nói.''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.