Chương 6: Bên Anh Vẫn Còn Có Em
Lâm Thất
24/05/2021
Chính là trong chuyện tình cảm, không có sự công bằng, một người yêu ít, ắt có người yêu nhiều. Một người sâu đậm hẳn sẽ có người vô tâm. Thực ra trong tình cảm, đôi khi không phải đối phương quá vô tâm, mà là bản thân quá để tâm. Không phải họ yêu quá ít, mà do mình yêu quá nhiều. Không phải họ quá đào hoa, mà là bản thân không tự tin với giá trị của chính bản thân mình.
Chúng ta đừng áp đặt bản thân lên người khác, bởi không ai có nghĩa vụ phải đền đáp lại đủ đầy như những gì bạn cho đi, thứ bạn cho đi là TỰ NGUYỆN, thứ họ đáp lại là TUỲ TÂM.
Chúng ta không có quyền đòi hỏi. Bởi người thật lòng yêu bạn, họ sẽ hiểu rằng họ đáp lại bao nhiêu là đủ, là vừa. Người không yêu ta, cho dù ta có cưỡng cầu cũng chỉ là điều vô nghĩa...
__________________________________________
Mấy ngày sau, công việc của ba cô đã thu xếp xong nên họ đã trở về. Cô vui vẻ quay lại cuộc sống vốn có của mình. Chỉ có điều là anh đã quá giữ khoảng cách với cô, nhiều lúc cô chỉ muốn ôm hôn thôi mà cũng bị anh từ chối khéo điều đó khiến cô rất khó chịu. Hơn hết dạo này lại lao đầu vào công việc ngày nào cũng tăng ca, làm việc đến sinh bệnh luôn nhưng chỉ uống thuốc qua loa rồi thôi cho dù cô có nói thế nào thì anh cũng cự tuyệt.
Tuần này là tuần ôn tập nên cô cũng rất là bận việc học ở trường và việc học thêm. Anh thì quá bận bịu công việc nên cũng không quan tâm cô được nhiều chỉ nhắc nhở là chú ý sức khỏe rồi bảo cô cố gắng học thôi. Khoảng thời gian này quả thật là anh và cô có một khoảng cách. Khoảng khắc hai người ở bên cạnh nhau cũng không nhiều nữa.
" Hôm nay anh tăng ca ở công ty nên tối anh mới về, em coi ăn uống học bài rồi đi ngủ sớm đi không cần chờ anh đâu "
" Anh...ăn gì chưa?"
" Anh chưa nữa nhưng lát anh sẽ ăn, anh còn việc bye Bảo Bảo nha "
Anh nói rồi tắt máy. Cô có chút giận nhưng lại càng lo cho anh hơn.
10 giờ 25 phút tối.
Lúc này anh mới trở về. Cô đang ở trên phòng nghe tiếng xe của anh nên cô liền chạy xuống, cô bật đèn lên.
" Anh mới về "
Cô chạy ra ôm anh cứ như là một đứa trẻ.
" Bảo Bảo lại không nghe lời nữa rồi, anh bảo là đi ngủ sớm kia mà sao giờ này vẫn còn thức "
" Em đang học bài thấy anh về nên mới xuống nè "
" Rồi rồi...Buông anh ra...Em đi ngủ đi, để anh đi tắm cái, em không sợ hôi à ?"
" Kệ "
" Con nhóc này, buông ra đi "
Cô cũng buông tay ra.
" Nhớ anh lắm hả ?"
" Dà, mấy ngày nay anh cứ tăng ca hoài, anh xem đi bệnh luôn rồi kìa "
" Không sao, chỉ là cảm vặt thôi. Tại Thái Phương lại đi công tác nên mọi việc anh phải quản lí hết nên không có nhiều thời gian bên em, xin lỗi Bảo Bảo "
" Em hông giận anh em chỉ lo cho anh thôi "
" Rồi rồi anh biết rồi. Còn bây giờ thì em mau đi ngủ cho anh, không nghe là anh cho em ăn đòn thật đấy "
" Nhưng còn anh...."
" Anh đi tắm rồi sẽ ngủ không làm việc khuya nữa "
" Anh hứa đó nha "
" Anh hứa "
" Vậy thì em.về phòng đây "
Sau đó cô đi về phòng nhưng thực chất là cô vừa lên tới cầu thang thì núp vô một góc quan sát. Thấy anh ở dưới nhà đã soạn đồ đi tắm ( do dưới nhà cũng có tolet dùng chung). Cô thấy vậy nên đã chạy xuống lại dưới bếp. Cô nhanh tay vào bếp hâm nóng lại thức ăn rồi dọn ra bàn. Cô ngồi đợi anh ra.
Sau một hồi anh từ phòng tắm bước ra trên tay vẫn còn cầm cái khăn vừa đi vừa lau tóc. Anh vừa ngước mắt nhìn thì thấy cô đang ngồi trong bếp.
" Sao còn chưa đi ngủ nữa, dám cãi lại lời anh à??"
Cô đứng dậy chạy lại nắm lấy cánh tay của anh.
" Nào nào nào...Anh muốn la ăn rồi hẳn la, em có hâm nóng đồ ăn lại cho anh nè, anh vào ăn đi "
Cô vừa nói vừa kéo tay anh lại bàn ăn.
" Anh ngồi xuống đi "
Anh bất lực đành nghe theo Tiểu quỷ này.
" Đi làm từ sáng đến tối lại không ăn gì anh muốn làm việc đến chết luôn à ?"
" Anh có ăn mà !"
" Ăn bánh mì hay là mỳ gói, em còn không hiểu anh sao, cứ tham công tiết việc "
" Thôi mà...Đừng cứ nhằn anh vậy chứ "
" Rồi...Nhưng anh phải ăn cho em, ăn rồi mới đi ngủ "
" Vâng thưa bà xã "
Cô khẽ cười, rồi đi lấy ít nước cho anh và đương nhiên anh cũng không buông tha cho Tiểu quỷ này mà bắt cô ăn cùng rồi.
Hai người họ vui vẻ cùng nhau. Tuy là có chút khoảnh cách nhưng tình yêu của họ vẫn không thay đổi mà còn thấu hiểu nhau hơn còn mặn nồng hơn.
Sau khi ăn xong thì anh nhất quyết lôi Tiểu quỷ này về phòng ngủ rồi. Cô lúc này đúng là hết lí do để có thể bên anh nữa rồi nên đành quay về phòng ngủ thôi. Còn anh thì cũng đã thấm mệt nên cũng nhanh chóng về phòng mà đánh một giấc rồi.
Nhưng....Tối hôm nay mưa rất lớn nha. Tiểu quỷ của chúng ta lại sợ nữa rồi. Lúc này đã gần 2h, một căn phòng lạnh lẽo, bóng tối bao trùm làm cho cô càng thêm sợ. Cô nhanh chân ôm gối chạy qua phòng của anh. Cô mở cửa bước vào thì thấy anh đã ngủ say, cô đứng nhìn anh một lát. Cô cảm thấy không có lúc nào mà cô lại thương anh như lúc này, đi làm từ sáng đến khuya thời gian ăn cũng không có thì đến nói chi đến việc có thể chăm sóc cô từng chút như trước đây được. Cô không muốn làm anh tỉnh giấc nên đã quay bước đi nhưng vừa bước ra khỏi cửa thì...
" Bảo Bảo lại sợ nữa rồi à??? Đã qua đây rồi còn về chi nữa không sợ nữa à "
Cô quay lại thì thấy anh đã ngồi dậy.
" Em làm anh tỉnh giấc ạ ?"
" Không. Nào lại đây "
Anh gọi cô lại. Cô cũng quay bước đi về phía anh. Anh kéo tay cô ngồi xuống bên cạnh mình.
" Lại sợ hả?"
Cô chỉ gật đầu.
" Qua đây sao không gọi anh dậy, lỡ anh không thức là em đi về phòng để thức cả đêm sao?"
" Em chỉ sợ làm mất giấc ngủ của anh thôi "
" Mất mác gì chứ!!! Thôi ngoan nằm xuống ngủ nè, không sợ nữa có anh bên em rồi "
" Không lẽ...Anh với em ngủ chung một giường ?"
" Ừ..thì sao?"
" Em..."
" Trời ơi, sợ cô quá. Anh đã hứa với mẹ em là sẽ không làm gì em rồi mà với lại anh chỉ muốn em tự dâng hiến cho anh thôi chứ không phải là cưỡng đoạt còn nếu em vẫn sợ thì anh trải nệm xuống sàn ngủ "
" Thôi mà...."
" Vậy thì ngoan nằm xuống ngủ đi "
Thế là anh đã dễ dàng thuyết phục được cô để có thể ở bên cạnh mình. Anh đắp chăn cho cô rồi ôm trọn cô vào lòng, vừa xoa đầu vừa bảo.
" Xin lỗi vì đã hơi lạnh nhạt với em, anh sẽ bù đắp cho em sau "
" Không sao mà, anh không cần phải làm gì đâu "
" Ừm, anh hiểu rồi, ngủ đi, anh hơi mệt. "
Cô khá bất ngờ vì trước tới nay anh chưa bao giờ anh nói như vậy đây là lần đầu tiên anh nói với cô là anh mệt. Chắc có lẽ anh đã xem cô là một phần không thể thiếu, là người nhà với nhau nên anh mới có thể gạt bỏ mọi khúc mắt mà chia sẽ cùng cô. Cô cảm thấy ấm áp trong lòng, cô nằm trọn trong người anh cảm nhận được hơi ấm từ anh rồi cũng vào giấc ngủ.
___________________________________________
Hôm nay là sáng chủ nhật. Những tia nắng ấm áp dần dần chiếu rọi vào căn phòng nhỏ. Hai con người họ ôm chằm lấy nhau, có thể cảm nhận được hơi ấm của nhau.
Cô mở mắt thức dậy, cô vẫn nằm trọn trong lòng của anh. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy. Thấy anh vẫn còn đang ngủ nên cô không dám gọi dậy. Cô đi vệ sinh cá nhân xong rồi đi xuống nhà làm ít dồ ăn sáng. Một lát sau, cô đi lên phòng nhưng vẫn thấy anh còn ngủ, cô cảm thấy hơi lạ. Thường ngày cho dù có đi làm hay không thì đều dậy rất đúng giờ nhưng hôm nay thì hoàn toàn khác lạ. Cô thấy hơi lo nên bước lại gọi anh dậy.
" Anh ...anh..Hải, Hải...nghe em gọi không?"
Cô vừa gọi vừa lay người anh, cô lấy tay sờ lên trán anh thì cảm thấy nóng hừng hực.
" Sao lại sốt thế này, anh...anh dậy đi "
Anh nghe cô gọi nên cũng mở mắt.
" Anh thấy sao rồi?"
" Làm gì mà làm ùm lên, anh mệt lắm đó "
" Anh sốt rồi đây này, làm việc thức khuya riết rồi bệnh luôn nè "
" Thôi ...Anh biết rồi mà. Không sao đâu. Anh đi rửa mặt cái "
Nói rồi anh ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh. Cô nhanh chân đi xuống nhà nấu ít cháo.
Một lúc cô lên phòng anh, vừa bước vào thì thấy anh đang thắt cà vạt trước gương.
" Anh làm gì đấy ?"
" Em đừng quậy nữa, anh phải lên công ty có việc nữa "
Cô tức tối chạy lại, tháo cà vạt anh ra.
" Không có đi đâu hết á, hôm nay ở nhà "
" Bảo Bảo sao thế??? Anh bận thật mà ! Ngoan đi ! Chiều về anh mua quà cho mà "
" Em không cần quà của anh, anh ở nhà dùm em đi mà "
" Công ty bận lắm anh ko đi là không được đâu, ngoan, anh đi sớm về sớm mà "
" Thôi mà anh! Anh ở nhà đi, anh xem đi anh sốt rồi đó, công việc quan trọng nhưng sức khỏe anh mới là quan trọng nhất"
Cô vừa nói vừa kéo tay anh ngồi lên giường.
" Anh nghĩ một ngày thôi mà, anh nghe em một lần nha. Sau này anh nói gì em cũng nghe hết, anh đánh em cũng được nữa nhưng anh phải nghỉ ngơi cho thật khỏe cái đã, khỏe rồi mới có sức mà chọc ghẹo, bắt nạt Tiểu quỷ chứ "
Anh nghe cô nói mà không thể khước từ được nên đành thầm chấp nhận. Cô đứa tay sờ lên trán anh.
" Nóng quá rồi đây này, anh nằm nghỉ đi em đi lấy ít cháo cho anh nha.
Sau đó cô cười vui vẻ rồi đi xuống nhà lấy cháo cho anh. Đến khi cô quay lại thì anh vẫn đang gọi điện thoại.
" Cậu không thể làm như vậy được! Dự án lần này rất quan trọng nên cần phải điều chỉnh cho phù hợp thì mới đưa ra thị trường được nhưng theo tôi nên phổ biến cho nhân viên trong công ty dùng trước đã "
....
Sau một hồi thảo luận.
" Được rồi, chiều tôi sẽ lên công ty. Cậu sắp sếp cho cuộc họp chiều nay đi "
Anh tắt máy thì lại ôm lấy cái máy tính. Cô chứng kiến mọi việc mà chỉ biết thở dài. Cô đặt tô cháo lên bàn.
" Anh ăn chút đi "
Tay của anh vẫn đang lướt nhẹ trên bàn phím.
" Để anh làm xong này đã "
Cô không dám nói gì thêm. Cũng đã 15 phút trôi qua, tô cháo cũng đã nguội dần. Cô lặng im mang xuống bếp lấy phần khác lên.
" Em để đây...Khi nào anh muốn ăn thì ăn không ăn cũng được nữa, em hết nói anh được rồi "
Cô nói rồi thì lại đi ra khỏi phòng. Anh bất ngờ quay sang nhìn cô lặng lẽ rời đi mà cảm thấy khó hiểu. Anh không biết bản thân đã làm gì sai mà lại khiến Tiểu quỷ này giận nữa.
Sau khi gửi file tài liệu cho Trịnh Thiên thì anh mới dừng lại mà ăn một chút.
Xong rồi thì vẫn đi sang phòng của Tiểu quỷ kia. Anh mở cửa bước vào thì thấy cô đang học bài. Anh khẽ cười bước lại ôm cô gái nhỏ của mình vào lòng. Được anh ôm cô cảm thấy vui nhưng lại cảm nhận được cả người ra rất nóng. Cô đẩy anh ra rồi lôi anh lên giường.
" Sao sốt quá vậy nè!!! Anh nghĩ đi em đi gọi anh Khánh mới được !"
Cô định đi thì bị anh kéo lại.
" Cậu ta dạo này bận ở bệnh viện lắm rồi em đừng có suốt ngày làm phiền nữa được không ?"
" Nhưng còn anh..."
" Anh nghĩ xíu là khỏe thôi mà "
Cô không muốn cãi anh nữa nên để cho anh nằm nghĩ rồi đi xuống nhà. Cô mang ít nước nóng lên cho anh. Cô lên thì anh đã ngủ thiếp đi và cơ thể anh càng ngày càng nóng. Cô bối rối, nhanh tay vắt chiếc khăn để ở trên trán anh. Rồi cũng lấy điện thoại ra gọi cho cô Trâm
" Có gì không Vân Anh ?"
" Cô ơi, anh Hải ảnh sốt lắm rồi mê man nãy giờ em lo lắm "
" Được rồi, cô qua liền "
25 phút sau...Cô Trâm đến. Vân Anh dẫn Trâm lên xem tình hình anh thế nào. Tuy là Vân Anh đã giúp anh chườm khăn nóng nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn chưa giảm là bao.
" Anh ấy bị vậy khi nào ?"
" Dạ 2 hôm trước đi về mắc mưa rồi cảm vặt nhưng sáng hôm nay thức dậy thì sốt luôn "
" Em gọi taxi đi, cô đưa anh ấy đến bệnh viện "
________________________________________________
Sau khi được đưa đến bệnh viện Vân Anh đã đỡ lo hơn nhiều. Bác sĩ nói là do anh làm việc quá sức thêm việc ăn đủ và ngủ không đủ giấc nên mới suy nhược cơ thể. Nghe xong mà lòng cô lại đau. Anh đã vất vả đến vậy, đến mức đỗ bệnh đến như vậy mà bản thân cô lại không giúp được gì lại còn đi gây thêm họa cho anh. Cô cảm thấy bản thân mình thật tệ. Hôm qua còn ngồi ăn cơm cùng nhau mà hôm nay lại phải ở trong bệnh viện thế này.
Thấy anh vẫn còn nằm im trên giường bệnh mà cô cảm thấy đau lòng. Cô bước vào trong, ngồi trên chiếc ghế rồi nắm chặt lấy tay anh.
Cô Trâm chứng kiến tất cả nhưng lại không biết nên nói gì chỉ có thể nói chuyện với bác sĩ về bệnh tình của anh thôi.
Cô Trâm có bản cô về nhưng Vân Anh cô lại không chịu. Dù gì là ngày mai - thứ hai là cô phải thi học kì rồi mà bây giờ vẫn còn ở đây nên cô Trâm cũng lo. Nhưng có dù nói cách nào, hâm dọa đến đâu đi chăng nữa thì Vân Anh cũng không nghe. Càng ngày thì hai người này càng giống nhau. Cả anh và cô đều cứng đầu y chang nhau làm cho những người xung quanh đều cảm thấy bất lực.
Cô Trâm ở lại một lúc thì phải ra về vì ở cửa hàng có chút chuyện. Thế là một mình cô ở lại chăm sóc anh. Tầm 20 phút sau thì anh cũng tỉnh lại. Anh mở mắt ra thì nhận thấy là một khung cảnh khác. Anh đưa tay lên xoa hai bên thái dương. Cô thấy anh tỉnh dậy liền hỏi thăm.
" Anh..tỉnh rồi, anh có biết là làm em lo lắm không hả?"
" Anh xin lỗi! Mà sao anh ở đây vậy ?"
" Anh sốt cao quá nên em gọi cho cô Trâm đưa anh vô bệnh viện đó. Bác sĩ nói là anh bị suy nhược có thể nên mới đổ bệnh. Em đã nói là phải chú ý tới sức khỏe rồi mà cứ cấm đầu vô công việc vậy đó "
" Em đừng nói anh thế chứ tại anh phải ...."
" Phải cái gì chứ??? Phải chăm lo công ty, chăm lo cho nhân viên, thông cảm cho mọi người vậy ai quan tâm em đây hả? Lỡ anh có chuyện gì thì em biết tính sao? "
Cô nói mà lại rưng rưng nước mắt. Anh lại đau lòng, kéo cô ngồi lên giường, lấy tay lau nước mắt.
" Anh xin lỗi Bảo Bảo, em đừng khóc. Sau này anh sẽ lo cho em thật tốt sẽ không để em phải chịu uất ức nữa "
" Em muốn anh lo cho bản thân anh trước, em không muốn anh thế này đâu...Em..hic..em sợ..."
Anh ôm cô vào lòng.
" Ngoan, xin lỗi em, làm em lo nhiều rồi. Nín đi, em muốn gì anh cũng chịu hết, em đừng khóc nữa nha "
" Em muốn ở bên anh, không muốn lại lao tâm lao lực quá nhiều và từ nay chúng ta hãy đổi đi em sẽ là người chăm sóc cho anh, lo cho anh từng chút một "
" Việc đó phải để anh làm mới đúng chứ ?"
" Từ khi nào việc đó là của anh, anh lo cho em được thì em cũng lo cho anh được. Có thể em không khả năng tặng quà cho em giống anh nhưng em có thể chăm sóc anh mỗi ngày. Ngày ngày có thể bên cạnh anh "
Anh không thể nói nên lời, chỉ biết ôm cô gái nhỏ của mình vào lòng mà yêu thương. Anh cảm thấy rất hạnh phúc vì bên cạnh anh lúc nào cũng có người kề cận sớm tối. Luôn có người chăm lo cho anh từng chút. Tuy rằng bản thân cô còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện luôn suy nghĩ cho anh lúc nào cũng ở bên mà động viên anh. Những lúc anh mệt mỏi vì công việc thì cô luôn bên cạnh ân cần quan tâm. Tuy rằng chỉ là một năm, một năm ngắn ngủi thôi nhưng tình cảm của anh và cô không có gì có thể diễn tả được, hai người họ như tìm lại được mảnh ghép tình yêu, mảnh ghép đến mức hoàn hảo.
" Anh nghĩ đi em đi mua ít đồ ăn cho anh nha "
Cô nhanh đứng dậy, dặn dò anh đủ điều rồi đi ra ngoài mua ít đồ ăn cho anh.
Một lúc sau cô trở vào, trên tay vẫn còn cầm hộp cháo mới vừa mua được ở quán ăn ở gần bệnh viện. Cô mang lên cho anh.
Cô ngồi đối diện anh, tay thì nhanh nhảu khuấy cháo lên thổi cho bớt nóng. Anh cứ nhìn chằm chằm cô. Gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, nước da trắng hồng trên trán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi, đôi tay nhỏ nhắn thì khuấy đều cháo rồi đút cho anh. Anh khẽ cười, cô ngạc nhiên.
" Anh cười gì đấy ?"
" Tự nhiên thấy buồn cười vậy thôi! Mà đúng hơn là cười em đấy! "
" Hức...Anh lại chọc em "
" Anh chỉ có em thôi không chọc em thì chọc ai đây hả Tiểu quỷ? "
" Anh chỉ giỏi dẻo miệng thôi! Đây ăn lẹ đi này !"
" Được rồi để anh tự ăn được rồi, anh đâu phải con nít chứ !"
" Sao vậy được ?!?! Anh đang bệnh mà phải để em chăm sóc chứ. Lâu lâu phải cho em ra oai chứ "
Cô cười tươi với anh. Sau khi ăn xong thì cô lại bắt anh uống thuốc rồi càm ràm đủ thứ anh cũng chỉ biết cười khổ thôi.
Cô ở lại đến gần chiều thì bị anh đuổi về. Ngày mai là cô phải thi học kì rồi mà giờ này vẫn còn ở đây chăm sóc cho anh đương nhiên là anh không đồng ý rồi, anh luôn đặt vấn đề của cô lên hàng đầu nên anh luôn muốn cô phải luôn nổ lực hết mình. Sau một hồi hăm dọa thì cô mới chịu về.
Nhưng đến tối cô lại đi vào trong bệnh viện với anh. Anh thấy cô mà không khỏi ngạc nhiên.
" Anh đã bảo là em ở nhà học bài rồi mà, sao lại vô đây?"
" Em lo cho anh nhưng anh yên tâm đi em học rồi với lại em cũng mang theo tập để học rồi đây này "
Anh nhìn thì mới để ya là cô đang mang theo cái balo đi học. Anh lắc đầu ngao ngán cho sự bướng bỉnh nhưng lại rất đáng yêu của cô. Anh bất lực nên cũng đành cho cô ở lại.
" Em ở đây rồi chổ đâu mà ngủ nè? Rồi sáng mai em còn đi học nữa kìa !"
" Anh không cần lo, em có đem theo đồng phục rồi, còn về chổ ngủ thì em ngủ trên ghế xếp ở đó được mà "
" Vậy sao mà được "
" Sao lại không được chứ? Để anh ở đây một mình sao em yên tâm được lỡ nửa đêm anh lại sốt nữa rồi ai lo nên đương nhiên là em phải ở đây rồi "
Anh thật là hết nói nổi Tiểu quỷ này. Lúc nào cũng kiếm lí do ra để biện minh.
Thế là tối hôm đó cô đã ở lại với anh. Mặc dù là cho cô ở lại nhưng anh cũng đâu đành lòng mà cho Tiểu quủ nàu ngủ ở ghế xếp chứ. Đợi đến lúc cô ngủ say anh lén bế cô lên giường. Do đây là phòng tốt nên cái giường cũng khá rộng, 2 người nằm cũng không quá chật chội.
Tối hôm đó anh với cô ôm nhau mà ngủ.
Tuy là không còn sốt nữa nhưng sức khỏe của anh vẫn chưa ổn định nên phải ở lại bệnh viện để tiếp tục theo dõi.....
Chúng ta đừng áp đặt bản thân lên người khác, bởi không ai có nghĩa vụ phải đền đáp lại đủ đầy như những gì bạn cho đi, thứ bạn cho đi là TỰ NGUYỆN, thứ họ đáp lại là TUỲ TÂM.
Chúng ta không có quyền đòi hỏi. Bởi người thật lòng yêu bạn, họ sẽ hiểu rằng họ đáp lại bao nhiêu là đủ, là vừa. Người không yêu ta, cho dù ta có cưỡng cầu cũng chỉ là điều vô nghĩa...
__________________________________________
Mấy ngày sau, công việc của ba cô đã thu xếp xong nên họ đã trở về. Cô vui vẻ quay lại cuộc sống vốn có của mình. Chỉ có điều là anh đã quá giữ khoảng cách với cô, nhiều lúc cô chỉ muốn ôm hôn thôi mà cũng bị anh từ chối khéo điều đó khiến cô rất khó chịu. Hơn hết dạo này lại lao đầu vào công việc ngày nào cũng tăng ca, làm việc đến sinh bệnh luôn nhưng chỉ uống thuốc qua loa rồi thôi cho dù cô có nói thế nào thì anh cũng cự tuyệt.
Tuần này là tuần ôn tập nên cô cũng rất là bận việc học ở trường và việc học thêm. Anh thì quá bận bịu công việc nên cũng không quan tâm cô được nhiều chỉ nhắc nhở là chú ý sức khỏe rồi bảo cô cố gắng học thôi. Khoảng thời gian này quả thật là anh và cô có một khoảng cách. Khoảng khắc hai người ở bên cạnh nhau cũng không nhiều nữa.
" Hôm nay anh tăng ca ở công ty nên tối anh mới về, em coi ăn uống học bài rồi đi ngủ sớm đi không cần chờ anh đâu "
" Anh...ăn gì chưa?"
" Anh chưa nữa nhưng lát anh sẽ ăn, anh còn việc bye Bảo Bảo nha "
Anh nói rồi tắt máy. Cô có chút giận nhưng lại càng lo cho anh hơn.
10 giờ 25 phút tối.
Lúc này anh mới trở về. Cô đang ở trên phòng nghe tiếng xe của anh nên cô liền chạy xuống, cô bật đèn lên.
" Anh mới về "
Cô chạy ra ôm anh cứ như là một đứa trẻ.
" Bảo Bảo lại không nghe lời nữa rồi, anh bảo là đi ngủ sớm kia mà sao giờ này vẫn còn thức "
" Em đang học bài thấy anh về nên mới xuống nè "
" Rồi rồi...Buông anh ra...Em đi ngủ đi, để anh đi tắm cái, em không sợ hôi à ?"
" Kệ "
" Con nhóc này, buông ra đi "
Cô cũng buông tay ra.
" Nhớ anh lắm hả ?"
" Dà, mấy ngày nay anh cứ tăng ca hoài, anh xem đi bệnh luôn rồi kìa "
" Không sao, chỉ là cảm vặt thôi. Tại Thái Phương lại đi công tác nên mọi việc anh phải quản lí hết nên không có nhiều thời gian bên em, xin lỗi Bảo Bảo "
" Em hông giận anh em chỉ lo cho anh thôi "
" Rồi rồi anh biết rồi. Còn bây giờ thì em mau đi ngủ cho anh, không nghe là anh cho em ăn đòn thật đấy "
" Nhưng còn anh...."
" Anh đi tắm rồi sẽ ngủ không làm việc khuya nữa "
" Anh hứa đó nha "
" Anh hứa "
" Vậy thì em.về phòng đây "
Sau đó cô đi về phòng nhưng thực chất là cô vừa lên tới cầu thang thì núp vô một góc quan sát. Thấy anh ở dưới nhà đã soạn đồ đi tắm ( do dưới nhà cũng có tolet dùng chung). Cô thấy vậy nên đã chạy xuống lại dưới bếp. Cô nhanh tay vào bếp hâm nóng lại thức ăn rồi dọn ra bàn. Cô ngồi đợi anh ra.
Sau một hồi anh từ phòng tắm bước ra trên tay vẫn còn cầm cái khăn vừa đi vừa lau tóc. Anh vừa ngước mắt nhìn thì thấy cô đang ngồi trong bếp.
" Sao còn chưa đi ngủ nữa, dám cãi lại lời anh à??"
Cô đứng dậy chạy lại nắm lấy cánh tay của anh.
" Nào nào nào...Anh muốn la ăn rồi hẳn la, em có hâm nóng đồ ăn lại cho anh nè, anh vào ăn đi "
Cô vừa nói vừa kéo tay anh lại bàn ăn.
" Anh ngồi xuống đi "
Anh bất lực đành nghe theo Tiểu quỷ này.
" Đi làm từ sáng đến tối lại không ăn gì anh muốn làm việc đến chết luôn à ?"
" Anh có ăn mà !"
" Ăn bánh mì hay là mỳ gói, em còn không hiểu anh sao, cứ tham công tiết việc "
" Thôi mà...Đừng cứ nhằn anh vậy chứ "
" Rồi...Nhưng anh phải ăn cho em, ăn rồi mới đi ngủ "
" Vâng thưa bà xã "
Cô khẽ cười, rồi đi lấy ít nước cho anh và đương nhiên anh cũng không buông tha cho Tiểu quỷ này mà bắt cô ăn cùng rồi.
Hai người họ vui vẻ cùng nhau. Tuy là có chút khoảnh cách nhưng tình yêu của họ vẫn không thay đổi mà còn thấu hiểu nhau hơn còn mặn nồng hơn.
Sau khi ăn xong thì anh nhất quyết lôi Tiểu quỷ này về phòng ngủ rồi. Cô lúc này đúng là hết lí do để có thể bên anh nữa rồi nên đành quay về phòng ngủ thôi. Còn anh thì cũng đã thấm mệt nên cũng nhanh chóng về phòng mà đánh một giấc rồi.
Nhưng....Tối hôm nay mưa rất lớn nha. Tiểu quỷ của chúng ta lại sợ nữa rồi. Lúc này đã gần 2h, một căn phòng lạnh lẽo, bóng tối bao trùm làm cho cô càng thêm sợ. Cô nhanh chân ôm gối chạy qua phòng của anh. Cô mở cửa bước vào thì thấy anh đã ngủ say, cô đứng nhìn anh một lát. Cô cảm thấy không có lúc nào mà cô lại thương anh như lúc này, đi làm từ sáng đến khuya thời gian ăn cũng không có thì đến nói chi đến việc có thể chăm sóc cô từng chút như trước đây được. Cô không muốn làm anh tỉnh giấc nên đã quay bước đi nhưng vừa bước ra khỏi cửa thì...
" Bảo Bảo lại sợ nữa rồi à??? Đã qua đây rồi còn về chi nữa không sợ nữa à "
Cô quay lại thì thấy anh đã ngồi dậy.
" Em làm anh tỉnh giấc ạ ?"
" Không. Nào lại đây "
Anh gọi cô lại. Cô cũng quay bước đi về phía anh. Anh kéo tay cô ngồi xuống bên cạnh mình.
" Lại sợ hả?"
Cô chỉ gật đầu.
" Qua đây sao không gọi anh dậy, lỡ anh không thức là em đi về phòng để thức cả đêm sao?"
" Em chỉ sợ làm mất giấc ngủ của anh thôi "
" Mất mác gì chứ!!! Thôi ngoan nằm xuống ngủ nè, không sợ nữa có anh bên em rồi "
" Không lẽ...Anh với em ngủ chung một giường ?"
" Ừ..thì sao?"
" Em..."
" Trời ơi, sợ cô quá. Anh đã hứa với mẹ em là sẽ không làm gì em rồi mà với lại anh chỉ muốn em tự dâng hiến cho anh thôi chứ không phải là cưỡng đoạt còn nếu em vẫn sợ thì anh trải nệm xuống sàn ngủ "
" Thôi mà...."
" Vậy thì ngoan nằm xuống ngủ đi "
Thế là anh đã dễ dàng thuyết phục được cô để có thể ở bên cạnh mình. Anh đắp chăn cho cô rồi ôm trọn cô vào lòng, vừa xoa đầu vừa bảo.
" Xin lỗi vì đã hơi lạnh nhạt với em, anh sẽ bù đắp cho em sau "
" Không sao mà, anh không cần phải làm gì đâu "
" Ừm, anh hiểu rồi, ngủ đi, anh hơi mệt. "
Cô khá bất ngờ vì trước tới nay anh chưa bao giờ anh nói như vậy đây là lần đầu tiên anh nói với cô là anh mệt. Chắc có lẽ anh đã xem cô là một phần không thể thiếu, là người nhà với nhau nên anh mới có thể gạt bỏ mọi khúc mắt mà chia sẽ cùng cô. Cô cảm thấy ấm áp trong lòng, cô nằm trọn trong người anh cảm nhận được hơi ấm từ anh rồi cũng vào giấc ngủ.
___________________________________________
Hôm nay là sáng chủ nhật. Những tia nắng ấm áp dần dần chiếu rọi vào căn phòng nhỏ. Hai con người họ ôm chằm lấy nhau, có thể cảm nhận được hơi ấm của nhau.
Cô mở mắt thức dậy, cô vẫn nằm trọn trong lòng của anh. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy. Thấy anh vẫn còn đang ngủ nên cô không dám gọi dậy. Cô đi vệ sinh cá nhân xong rồi đi xuống nhà làm ít dồ ăn sáng. Một lát sau, cô đi lên phòng nhưng vẫn thấy anh còn ngủ, cô cảm thấy hơi lạ. Thường ngày cho dù có đi làm hay không thì đều dậy rất đúng giờ nhưng hôm nay thì hoàn toàn khác lạ. Cô thấy hơi lo nên bước lại gọi anh dậy.
" Anh ...anh..Hải, Hải...nghe em gọi không?"
Cô vừa gọi vừa lay người anh, cô lấy tay sờ lên trán anh thì cảm thấy nóng hừng hực.
" Sao lại sốt thế này, anh...anh dậy đi "
Anh nghe cô gọi nên cũng mở mắt.
" Anh thấy sao rồi?"
" Làm gì mà làm ùm lên, anh mệt lắm đó "
" Anh sốt rồi đây này, làm việc thức khuya riết rồi bệnh luôn nè "
" Thôi ...Anh biết rồi mà. Không sao đâu. Anh đi rửa mặt cái "
Nói rồi anh ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh. Cô nhanh chân đi xuống nhà nấu ít cháo.
Một lúc cô lên phòng anh, vừa bước vào thì thấy anh đang thắt cà vạt trước gương.
" Anh làm gì đấy ?"
" Em đừng quậy nữa, anh phải lên công ty có việc nữa "
Cô tức tối chạy lại, tháo cà vạt anh ra.
" Không có đi đâu hết á, hôm nay ở nhà "
" Bảo Bảo sao thế??? Anh bận thật mà ! Ngoan đi ! Chiều về anh mua quà cho mà "
" Em không cần quà của anh, anh ở nhà dùm em đi mà "
" Công ty bận lắm anh ko đi là không được đâu, ngoan, anh đi sớm về sớm mà "
" Thôi mà anh! Anh ở nhà đi, anh xem đi anh sốt rồi đó, công việc quan trọng nhưng sức khỏe anh mới là quan trọng nhất"
Cô vừa nói vừa kéo tay anh ngồi lên giường.
" Anh nghĩ một ngày thôi mà, anh nghe em một lần nha. Sau này anh nói gì em cũng nghe hết, anh đánh em cũng được nữa nhưng anh phải nghỉ ngơi cho thật khỏe cái đã, khỏe rồi mới có sức mà chọc ghẹo, bắt nạt Tiểu quỷ chứ "
Anh nghe cô nói mà không thể khước từ được nên đành thầm chấp nhận. Cô đứa tay sờ lên trán anh.
" Nóng quá rồi đây này, anh nằm nghỉ đi em đi lấy ít cháo cho anh nha.
Sau đó cô cười vui vẻ rồi đi xuống nhà lấy cháo cho anh. Đến khi cô quay lại thì anh vẫn đang gọi điện thoại.
" Cậu không thể làm như vậy được! Dự án lần này rất quan trọng nên cần phải điều chỉnh cho phù hợp thì mới đưa ra thị trường được nhưng theo tôi nên phổ biến cho nhân viên trong công ty dùng trước đã "
....
Sau một hồi thảo luận.
" Được rồi, chiều tôi sẽ lên công ty. Cậu sắp sếp cho cuộc họp chiều nay đi "
Anh tắt máy thì lại ôm lấy cái máy tính. Cô chứng kiến mọi việc mà chỉ biết thở dài. Cô đặt tô cháo lên bàn.
" Anh ăn chút đi "
Tay của anh vẫn đang lướt nhẹ trên bàn phím.
" Để anh làm xong này đã "
Cô không dám nói gì thêm. Cũng đã 15 phút trôi qua, tô cháo cũng đã nguội dần. Cô lặng im mang xuống bếp lấy phần khác lên.
" Em để đây...Khi nào anh muốn ăn thì ăn không ăn cũng được nữa, em hết nói anh được rồi "
Cô nói rồi thì lại đi ra khỏi phòng. Anh bất ngờ quay sang nhìn cô lặng lẽ rời đi mà cảm thấy khó hiểu. Anh không biết bản thân đã làm gì sai mà lại khiến Tiểu quỷ này giận nữa.
Sau khi gửi file tài liệu cho Trịnh Thiên thì anh mới dừng lại mà ăn một chút.
Xong rồi thì vẫn đi sang phòng của Tiểu quỷ kia. Anh mở cửa bước vào thì thấy cô đang học bài. Anh khẽ cười bước lại ôm cô gái nhỏ của mình vào lòng. Được anh ôm cô cảm thấy vui nhưng lại cảm nhận được cả người ra rất nóng. Cô đẩy anh ra rồi lôi anh lên giường.
" Sao sốt quá vậy nè!!! Anh nghĩ đi em đi gọi anh Khánh mới được !"
Cô định đi thì bị anh kéo lại.
" Cậu ta dạo này bận ở bệnh viện lắm rồi em đừng có suốt ngày làm phiền nữa được không ?"
" Nhưng còn anh..."
" Anh nghĩ xíu là khỏe thôi mà "
Cô không muốn cãi anh nữa nên để cho anh nằm nghĩ rồi đi xuống nhà. Cô mang ít nước nóng lên cho anh. Cô lên thì anh đã ngủ thiếp đi và cơ thể anh càng ngày càng nóng. Cô bối rối, nhanh tay vắt chiếc khăn để ở trên trán anh. Rồi cũng lấy điện thoại ra gọi cho cô Trâm
" Có gì không Vân Anh ?"
" Cô ơi, anh Hải ảnh sốt lắm rồi mê man nãy giờ em lo lắm "
" Được rồi, cô qua liền "
25 phút sau...Cô Trâm đến. Vân Anh dẫn Trâm lên xem tình hình anh thế nào. Tuy là Vân Anh đã giúp anh chườm khăn nóng nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn chưa giảm là bao.
" Anh ấy bị vậy khi nào ?"
" Dạ 2 hôm trước đi về mắc mưa rồi cảm vặt nhưng sáng hôm nay thức dậy thì sốt luôn "
" Em gọi taxi đi, cô đưa anh ấy đến bệnh viện "
________________________________________________
Sau khi được đưa đến bệnh viện Vân Anh đã đỡ lo hơn nhiều. Bác sĩ nói là do anh làm việc quá sức thêm việc ăn đủ và ngủ không đủ giấc nên mới suy nhược cơ thể. Nghe xong mà lòng cô lại đau. Anh đã vất vả đến vậy, đến mức đỗ bệnh đến như vậy mà bản thân cô lại không giúp được gì lại còn đi gây thêm họa cho anh. Cô cảm thấy bản thân mình thật tệ. Hôm qua còn ngồi ăn cơm cùng nhau mà hôm nay lại phải ở trong bệnh viện thế này.
Thấy anh vẫn còn nằm im trên giường bệnh mà cô cảm thấy đau lòng. Cô bước vào trong, ngồi trên chiếc ghế rồi nắm chặt lấy tay anh.
Cô Trâm chứng kiến tất cả nhưng lại không biết nên nói gì chỉ có thể nói chuyện với bác sĩ về bệnh tình của anh thôi.
Cô Trâm có bản cô về nhưng Vân Anh cô lại không chịu. Dù gì là ngày mai - thứ hai là cô phải thi học kì rồi mà bây giờ vẫn còn ở đây nên cô Trâm cũng lo. Nhưng có dù nói cách nào, hâm dọa đến đâu đi chăng nữa thì Vân Anh cũng không nghe. Càng ngày thì hai người này càng giống nhau. Cả anh và cô đều cứng đầu y chang nhau làm cho những người xung quanh đều cảm thấy bất lực.
Cô Trâm ở lại một lúc thì phải ra về vì ở cửa hàng có chút chuyện. Thế là một mình cô ở lại chăm sóc anh. Tầm 20 phút sau thì anh cũng tỉnh lại. Anh mở mắt ra thì nhận thấy là một khung cảnh khác. Anh đưa tay lên xoa hai bên thái dương. Cô thấy anh tỉnh dậy liền hỏi thăm.
" Anh..tỉnh rồi, anh có biết là làm em lo lắm không hả?"
" Anh xin lỗi! Mà sao anh ở đây vậy ?"
" Anh sốt cao quá nên em gọi cho cô Trâm đưa anh vô bệnh viện đó. Bác sĩ nói là anh bị suy nhược có thể nên mới đổ bệnh. Em đã nói là phải chú ý tới sức khỏe rồi mà cứ cấm đầu vô công việc vậy đó "
" Em đừng nói anh thế chứ tại anh phải ...."
" Phải cái gì chứ??? Phải chăm lo công ty, chăm lo cho nhân viên, thông cảm cho mọi người vậy ai quan tâm em đây hả? Lỡ anh có chuyện gì thì em biết tính sao? "
Cô nói mà lại rưng rưng nước mắt. Anh lại đau lòng, kéo cô ngồi lên giường, lấy tay lau nước mắt.
" Anh xin lỗi Bảo Bảo, em đừng khóc. Sau này anh sẽ lo cho em thật tốt sẽ không để em phải chịu uất ức nữa "
" Em muốn anh lo cho bản thân anh trước, em không muốn anh thế này đâu...Em..hic..em sợ..."
Anh ôm cô vào lòng.
" Ngoan, xin lỗi em, làm em lo nhiều rồi. Nín đi, em muốn gì anh cũng chịu hết, em đừng khóc nữa nha "
" Em muốn ở bên anh, không muốn lại lao tâm lao lực quá nhiều và từ nay chúng ta hãy đổi đi em sẽ là người chăm sóc cho anh, lo cho anh từng chút một "
" Việc đó phải để anh làm mới đúng chứ ?"
" Từ khi nào việc đó là của anh, anh lo cho em được thì em cũng lo cho anh được. Có thể em không khả năng tặng quà cho em giống anh nhưng em có thể chăm sóc anh mỗi ngày. Ngày ngày có thể bên cạnh anh "
Anh không thể nói nên lời, chỉ biết ôm cô gái nhỏ của mình vào lòng mà yêu thương. Anh cảm thấy rất hạnh phúc vì bên cạnh anh lúc nào cũng có người kề cận sớm tối. Luôn có người chăm lo cho anh từng chút. Tuy rằng bản thân cô còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện luôn suy nghĩ cho anh lúc nào cũng ở bên mà động viên anh. Những lúc anh mệt mỏi vì công việc thì cô luôn bên cạnh ân cần quan tâm. Tuy rằng chỉ là một năm, một năm ngắn ngủi thôi nhưng tình cảm của anh và cô không có gì có thể diễn tả được, hai người họ như tìm lại được mảnh ghép tình yêu, mảnh ghép đến mức hoàn hảo.
" Anh nghĩ đi em đi mua ít đồ ăn cho anh nha "
Cô nhanh đứng dậy, dặn dò anh đủ điều rồi đi ra ngoài mua ít đồ ăn cho anh.
Một lúc sau cô trở vào, trên tay vẫn còn cầm hộp cháo mới vừa mua được ở quán ăn ở gần bệnh viện. Cô mang lên cho anh.
Cô ngồi đối diện anh, tay thì nhanh nhảu khuấy cháo lên thổi cho bớt nóng. Anh cứ nhìn chằm chằm cô. Gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, nước da trắng hồng trên trán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi, đôi tay nhỏ nhắn thì khuấy đều cháo rồi đút cho anh. Anh khẽ cười, cô ngạc nhiên.
" Anh cười gì đấy ?"
" Tự nhiên thấy buồn cười vậy thôi! Mà đúng hơn là cười em đấy! "
" Hức...Anh lại chọc em "
" Anh chỉ có em thôi không chọc em thì chọc ai đây hả Tiểu quỷ? "
" Anh chỉ giỏi dẻo miệng thôi! Đây ăn lẹ đi này !"
" Được rồi để anh tự ăn được rồi, anh đâu phải con nít chứ !"
" Sao vậy được ?!?! Anh đang bệnh mà phải để em chăm sóc chứ. Lâu lâu phải cho em ra oai chứ "
Cô cười tươi với anh. Sau khi ăn xong thì cô lại bắt anh uống thuốc rồi càm ràm đủ thứ anh cũng chỉ biết cười khổ thôi.
Cô ở lại đến gần chiều thì bị anh đuổi về. Ngày mai là cô phải thi học kì rồi mà giờ này vẫn còn ở đây chăm sóc cho anh đương nhiên là anh không đồng ý rồi, anh luôn đặt vấn đề của cô lên hàng đầu nên anh luôn muốn cô phải luôn nổ lực hết mình. Sau một hồi hăm dọa thì cô mới chịu về.
Nhưng đến tối cô lại đi vào trong bệnh viện với anh. Anh thấy cô mà không khỏi ngạc nhiên.
" Anh đã bảo là em ở nhà học bài rồi mà, sao lại vô đây?"
" Em lo cho anh nhưng anh yên tâm đi em học rồi với lại em cũng mang theo tập để học rồi đây này "
Anh nhìn thì mới để ya là cô đang mang theo cái balo đi học. Anh lắc đầu ngao ngán cho sự bướng bỉnh nhưng lại rất đáng yêu của cô. Anh bất lực nên cũng đành cho cô ở lại.
" Em ở đây rồi chổ đâu mà ngủ nè? Rồi sáng mai em còn đi học nữa kìa !"
" Anh không cần lo, em có đem theo đồng phục rồi, còn về chổ ngủ thì em ngủ trên ghế xếp ở đó được mà "
" Vậy sao mà được "
" Sao lại không được chứ? Để anh ở đây một mình sao em yên tâm được lỡ nửa đêm anh lại sốt nữa rồi ai lo nên đương nhiên là em phải ở đây rồi "
Anh thật là hết nói nổi Tiểu quỷ này. Lúc nào cũng kiếm lí do ra để biện minh.
Thế là tối hôm đó cô đã ở lại với anh. Mặc dù là cho cô ở lại nhưng anh cũng đâu đành lòng mà cho Tiểu quủ nàu ngủ ở ghế xếp chứ. Đợi đến lúc cô ngủ say anh lén bế cô lên giường. Do đây là phòng tốt nên cái giường cũng khá rộng, 2 người nằm cũng không quá chật chội.
Tối hôm đó anh với cô ôm nhau mà ngủ.
Tuy là không còn sốt nữa nhưng sức khỏe của anh vẫn chưa ổn định nên phải ở lại bệnh viện để tiếp tục theo dõi.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.