Chương 34: Cô Cháu Gái Ngỗ Nghịch
Lâm Thất
24/05/2021
" Em bắt taxi chạy ra rước Trâm Anh dùm anh luôn nha, anh có cuộc họp đột xuất nên không rước nó được"
" Được rồi, em sẽ đi rước Trâm Anh nhưng mà..Anh phải nhớ ăn trưa đó nghen "
" Anh biết mà, bye em, anh có việc rồi"
Anh nói rồi thì cúp máy còn Vân Anh cũng nhanh chóng bắt taxi chạy đến trường của Trâm Anh để đón nhỏ. Nhưng vừa đến nơi thì thấy cả đám học sinh có cả Trâm Anh đang cự cãi kịch liệt. Cô vội vội vàng vàng xuống xe bước lại chỗ của nhỏ.
" Tất cả là bọn mày, còn dám chối, coment rành rành ra đó còn cãi"
" Đồ đê tiện, còn dám dựt bồ của chị mày" - Trâm Anh giơ tay lên định tát một đứa đang đứng đối diện thì liền bị Vân Anh kịp thời ngăn lại, nắm chặt cổ tay của nhỏ.
" Chuyện gì đây?"
" Đây không phải là chuyện của chị, mau bỏ tôi ra, tôi phải dạy cho nó một bài học, bỏ ra" - Trâm Anh vùng vẫy nhưng Vân Anh lại càng nắm chặt tay của nhỏ hơn.
" Em có muốn tôi gọi cho cậu em không?"
" Chị đừng có uy hiếp tôi, mau bỏ ra đây là chuyện cá nhân của tôi"
" Theo tôi về"
Dứt lời Vân Anh kéo mạnh Trâm Anh leo lên xe mặc kệ cho nhiều người đang bàn tán xôn xao. Cô quăng nhỏ lên xe rồi bảo bác tài lái xe đi. Nhỏ hậm hực vừa bấm điện thoại vừa thầm chửi trong lòng.
Về đến nhà, cô lôi nhỏ vào định hỏi chuyện nhưng đáp trả lại là một thái độ vô cùng khó chịu. Trâm Anh liếc xéo cô rồi đi lên phòng. Vân Anh cũng đành hết cách, đã hứa với anh là sẽ cố gắng hòa thuận với nhỏ nên cô cũng đành nhẫn nhịn vậy.
Buổi chiều cô còn có tiết thể dục nên phải đến trường. Nhân lúc Vân Anh đi học thì Trâm Anh lại cố tình trốn đi. Đến chiều anh về thấy trong nhà không có ai hết nên hơi lo. Gọi điện cho Vân Anh thì biết cô đang ở siêu thị mua đồ để nấu cơm. Anh gọi cho Trâm Anh thì nhỏ không thèm bắt máy.
Tình cờ Vân Anh có đi ngang qua công viên thì thấy một đám thanh thiếu niên đang cãi cọ giữa chốn đông người. Cô nghe giọng của Trâm Anh vang vọng nên vội lại xem.
" Mày cố tình dụ dỗ anh Kiệt nên anh ấy mới đòi chia tay tao, tất cả là đều do con tiểu tam như mày" - Trâm Anh lớn giọng chỉ thẳng mặt đứa đứng đối diện.
" Bằng chứng đâu mà mày nói là tao làm, anh kiệt bỏ mày là do mày hung dữ chứ nào tại tao"
" Mày thừa biết anh Kiệt là bồ tao mà còn dám gắn thẻ anh ấy trên facebook, rồi còn comment anh anh em em, cái này là bằng chứng chứ gì nữa!" - nhỏ mở điện thoại lên đưa ra trước mắt nhỏ kia.
" Cho dù là tao cố tình đó thì sao? Nếu anh Kiệt yêu mày thì đâu có chia tay mày đâu, nói cho cùng là do mày không đủ bản lĩnh giữ anh ấy thôi"
" Mày...mày giỏi lắm!"
Trâm Anh tức giận bước lên đá vào bụng nhỏ kia một cái thế là cả đám loạn cả lên. Đúng lúc này Vân Anh kịp thời bước vào can Trâm Anh ra.
" Em làm gì vậy hả?"
" Chị bỏ tôi ra, đây là chuyện cá nhân của tôi, không cần người ngoài như chị xen vào, mau tránh ra"
" Cậu của em đang đến đây đó, tốt nhất là mau chấm dứt việc này lại"
" Chị đừng hù tôi, tôi không dễ mắc lừa đâu" - nói rồi Trâm Anh xô cô ra để tiếp tục ẩu đả với mấy đứa kia.
Vân Anh hốt hoảng không thể khuyên ngăn được nữa. Lúc này anh đã đến nơi. Thiên Minh bước xuống xe nhanh chóng đã bắt được tay của Trâm Anh.
" Mau về nhà cho cậu"
Trâm Anh ngớ người, không ngờ là anh lại đến thật. " Con muốn đánh nhau lắm phải không? Về nhà cậu đánh với con, nhanh về" - anh mạnh bạo nắm tay nó lôi ra xe. Anh nhanh chóng chở cả hai về nhà.
Về đến nhà anh tức giận lôi nhỏ vào trong.
" Nói cho cậu biết, tại sao lại đi ra ngoài gây chuyện"
" Con không có, là tại bọn nó hẹn con ra mà"
" Vậy nguyên nhân là gì? Bạn bè có chuyện gì không thể nói mà phải động tay động chân."
Trâm Anh câm nín, chẳng lẻ nói với anh là do yêu đương nhăng nhít nên mới đi đánh nhau. Lúc này nhỏ mới liếc xéo cô đang đứng bên cạnh.
" Đồ quỷ ma, cũng tại chị gọi cậu đến nên tôi mới bị mắng đấy"
" Này! Con nói ai là đồ quỷ ma đấy! Vân Anh không gọi cho cậu thì giờ con có lành lặn mà đứng đây chất vấn không? Một mình con định đánh với cả đám bọn chúng nó hả? Đúng là không biết lượng sức. Cậu biết con đang độ tuổi dậy thì nên thường nóng nảy bốc đồng nhưng đâu thể làm càn được. Giữa thanh thiên bạch nhật một đám con gái đánh nhau ầm ĩ còn ra thệ thống gì. Con còn nhỏ, còn trong tuổi ăn tuổi học, yêu đương chỉ có hại rồi làm khổ con thôi"
" Vậy chị Vân Anh thì sao? Chị ấy cũng đang đi học và cũng đang yêu đấy còn cùng bạn trai ở chung một nhà, ngủ chung một giường, chuyện gì nên làm cũng đã làm rồi chắc như vậy là đáng tự hào chắc, bản thân cậu còn dung túng cùng chị ấy làm trái luân thường đạo lí mà còn chất vấn con"
" Con...."
Trâm Anh tức giận bỏ đi lên phòng. Thiên Minh tức không thể nuốt nổi, Vân anh đứng chứng kiến mọi việc vừa mắc cười vừa thấy tội cho anh.
" Thì con cháu giống thằng cậu thôi, hồi đó anh đi học cũng yêu đương nhăng nhít 3,4 cô giờ trách móc nó sao mà phục được, chuyện này cậu cháu các người tự giải quyết, em đi nấu cơm đây" - Vân Anh cười nhẹ rồi đi vào bếp nấu cơm.
Hôm ấy Trâm Anh không thèm xuống ăn cơm cứ lầm lầm lì lì ở trong phòng. Thiên Minh không thèm nói nữa cùng cô ăn cơm nhưng gương mặt vẫn hắc ám, khó coi.
......................
Mấy ngày hôm sau, tình hình hai cậu cháu cũng vậy. Một người một chỗ chẳng ai chịu nhường ai mà lên tiếng xin lỗi. Vân Anh chỉ có thể ngày ngày khuyên nhủ anh một chút.
Chiều hôm ấy Trâm Anh có hẹn với bạn đi ra ngoài nhưng xui thay cây son của nhóc lại hết. Nháu nhàu cả buổi thì tình cờ tìm được một cây son trong tủ, hình như là còn mới, chưa bốc tem luôn ý. Nhỏ thích thú lấy dùng thử rồi còn tiện tay bỏ vào giỏ luôn.
Lúc xuống nhà thì thấy Vân Anh đang ngồi ở ghế sofa nói chuyện điện thoại. Nhỏ không nói không rằng một mạch vụt đi luôn. Vì nhỏ đã nói trước với Thiên Minh nên cô cũng không cần lo lắng.
" Ừ, màu son đẹp lắm, mình mới mua hôm trước, để mai mình đem qua cho cậu, không đẹp không lấy tiền" - Vân Anh vui vẻ nói chuyện với cô bạn trong điện thoại.
Đến tối, đang ở trong phòng của anh thì Vân Anh mới chợt nhớ lại vụ cây son. Cô bước qua phòng của Trâm Anh mở tủ ra xem thì chẳng thấy cây son đâu nữa. Cô hốt hoảng chạy sang hỏi anh.
" Minh, bữa đó anh dọn đồ của em có thấy cây son của em để trong tủ không? Sao giờ em kiếm không thấy!"
" Anh không để ý, em xem lại trong vali thử đi, coi chừng bữa đó anh lỡ tay gom vô luôn"
Vân Anh thở dài bước lại mở vali ra kiếm nhưng cũng chẳng thấy đâu.
" Không có. Cây son này là bạn em nhờ mua giùm, vài bữa nữa nó phải đi thi hát cấp thành phố, khó khăn lắm em mới mua được mà giờ mất là tiêu em luôn"
Lúc này Vân Anh nghe có tiếng động ở dưới nhà liền nghĩ là Trâm Anh vừa về nên cô lập tức chạy xuống nhà, Thiên Minh thấy lo nên cũng xuống cùng.
" Này Trâm Anh, em có lấy cây son của chị cất trong tủ không?"
" Cây son này hả?" - vừa nói nhỏ vừa lấy cây son trong túi ra. " À hồi chiều em có hẹn mà son em hết rồi nên tiện tau dùng đỡ, giờ trả chị này"
" Trả? Em có biết cây son này là của ai không mà tùy tiện dùng vậy hả?"
" Thì chỉ có cây son thôi, không chịu thì em đền lại cho chị, có gì đâu mà to tiếng thế, định giáo huấn tôi hả?"
" Em...."
Thiên Minh thấy không ổn nên bước vào can, lôi Vân Anh ra một bên. " Sao con tùy tiện động vào đồ của người khác như vậy! Nếu đây là đồ của Vân Anh thì cô ấy thừa sức cho con còn cái này là đồ bạn của Vân Anh gửi mua dùm, con khồn hỏi mà đã tùy tiện sử dụng rồi"
" Mắc quá ngày mai con đi mua lại là được chứ gì"
" Mua lại? Cây son này là sản phẩm giới hạn, tôi phải đặt lịch trước mới mua được, bây giờ cô nói muốn mua là mua sao, tưởng là đồ chợ chắc, có giỏi thì mua thử tôi xem"
" Thôi Vân Anh chuyện đã lỡ rồi, em lên phòng trước đi, để anh nói chuyện với Trâm Anh"
Vân Anh bực bội liếc nhìn nó rồi dùng dằn bỏ đi lên phòng . Còn ở dưới này thì Thiên Minh cũng đã lên tiếng giáo huấn đứa cháu gái mến yêu của anh.
Một lát sau, anh đi lên phòng.
" Để mai anh nhờ mấy người bạn mua lại cho em, đừng giận nữa" - anh nhẹ nhàng khuyên bảo cô.
" Anh xem đi, nó đã làm sai rồi mà còn không xin lỗi, cứ tưởng có tiền làm muốn làm gì thì làm hả? Chẳng biết nó được giáo dục kiểu gì mà lại như thế!"
" Kìa em, nó sai thì mắng nó chứ có đâu nói ba mẹ nó như vậy!"
" Em không biết, anh là cậu nó làm gì thì làm đền được cây son cho em là được, em đi ngủ đây, không thôi lát lại phát hỏa"
Thế là cô nằm ịch xuống giường đắp chăn kín mích. Còn anh thì thở dài, cười khổ. Chỉ mới có một tuần thôi mà anh đã không chịu nổi rồi thì sao mà chịu đựng được mấy tháng đây. Một tiểu quỷ đã quản mệt lắm rồi bây giờ lại lòi ra thêm một tiểu yêu tinh mà giờ đây quỷ với yêu tinh lại xung đột với nhau như nước với lửa. Ca này đúng là làm khó cho Thiên Minh thật rồi.
" Được rồi, em sẽ đi rước Trâm Anh nhưng mà..Anh phải nhớ ăn trưa đó nghen "
" Anh biết mà, bye em, anh có việc rồi"
Anh nói rồi thì cúp máy còn Vân Anh cũng nhanh chóng bắt taxi chạy đến trường của Trâm Anh để đón nhỏ. Nhưng vừa đến nơi thì thấy cả đám học sinh có cả Trâm Anh đang cự cãi kịch liệt. Cô vội vội vàng vàng xuống xe bước lại chỗ của nhỏ.
" Tất cả là bọn mày, còn dám chối, coment rành rành ra đó còn cãi"
" Đồ đê tiện, còn dám dựt bồ của chị mày" - Trâm Anh giơ tay lên định tát một đứa đang đứng đối diện thì liền bị Vân Anh kịp thời ngăn lại, nắm chặt cổ tay của nhỏ.
" Chuyện gì đây?"
" Đây không phải là chuyện của chị, mau bỏ tôi ra, tôi phải dạy cho nó một bài học, bỏ ra" - Trâm Anh vùng vẫy nhưng Vân Anh lại càng nắm chặt tay của nhỏ hơn.
" Em có muốn tôi gọi cho cậu em không?"
" Chị đừng có uy hiếp tôi, mau bỏ ra đây là chuyện cá nhân của tôi"
" Theo tôi về"
Dứt lời Vân Anh kéo mạnh Trâm Anh leo lên xe mặc kệ cho nhiều người đang bàn tán xôn xao. Cô quăng nhỏ lên xe rồi bảo bác tài lái xe đi. Nhỏ hậm hực vừa bấm điện thoại vừa thầm chửi trong lòng.
Về đến nhà, cô lôi nhỏ vào định hỏi chuyện nhưng đáp trả lại là một thái độ vô cùng khó chịu. Trâm Anh liếc xéo cô rồi đi lên phòng. Vân Anh cũng đành hết cách, đã hứa với anh là sẽ cố gắng hòa thuận với nhỏ nên cô cũng đành nhẫn nhịn vậy.
Buổi chiều cô còn có tiết thể dục nên phải đến trường. Nhân lúc Vân Anh đi học thì Trâm Anh lại cố tình trốn đi. Đến chiều anh về thấy trong nhà không có ai hết nên hơi lo. Gọi điện cho Vân Anh thì biết cô đang ở siêu thị mua đồ để nấu cơm. Anh gọi cho Trâm Anh thì nhỏ không thèm bắt máy.
Tình cờ Vân Anh có đi ngang qua công viên thì thấy một đám thanh thiếu niên đang cãi cọ giữa chốn đông người. Cô nghe giọng của Trâm Anh vang vọng nên vội lại xem.
" Mày cố tình dụ dỗ anh Kiệt nên anh ấy mới đòi chia tay tao, tất cả là đều do con tiểu tam như mày" - Trâm Anh lớn giọng chỉ thẳng mặt đứa đứng đối diện.
" Bằng chứng đâu mà mày nói là tao làm, anh kiệt bỏ mày là do mày hung dữ chứ nào tại tao"
" Mày thừa biết anh Kiệt là bồ tao mà còn dám gắn thẻ anh ấy trên facebook, rồi còn comment anh anh em em, cái này là bằng chứng chứ gì nữa!" - nhỏ mở điện thoại lên đưa ra trước mắt nhỏ kia.
" Cho dù là tao cố tình đó thì sao? Nếu anh Kiệt yêu mày thì đâu có chia tay mày đâu, nói cho cùng là do mày không đủ bản lĩnh giữ anh ấy thôi"
" Mày...mày giỏi lắm!"
Trâm Anh tức giận bước lên đá vào bụng nhỏ kia một cái thế là cả đám loạn cả lên. Đúng lúc này Vân Anh kịp thời bước vào can Trâm Anh ra.
" Em làm gì vậy hả?"
" Chị bỏ tôi ra, đây là chuyện cá nhân của tôi, không cần người ngoài như chị xen vào, mau tránh ra"
" Cậu của em đang đến đây đó, tốt nhất là mau chấm dứt việc này lại"
" Chị đừng hù tôi, tôi không dễ mắc lừa đâu" - nói rồi Trâm Anh xô cô ra để tiếp tục ẩu đả với mấy đứa kia.
Vân Anh hốt hoảng không thể khuyên ngăn được nữa. Lúc này anh đã đến nơi. Thiên Minh bước xuống xe nhanh chóng đã bắt được tay của Trâm Anh.
" Mau về nhà cho cậu"
Trâm Anh ngớ người, không ngờ là anh lại đến thật. " Con muốn đánh nhau lắm phải không? Về nhà cậu đánh với con, nhanh về" - anh mạnh bạo nắm tay nó lôi ra xe. Anh nhanh chóng chở cả hai về nhà.
Về đến nhà anh tức giận lôi nhỏ vào trong.
" Nói cho cậu biết, tại sao lại đi ra ngoài gây chuyện"
" Con không có, là tại bọn nó hẹn con ra mà"
" Vậy nguyên nhân là gì? Bạn bè có chuyện gì không thể nói mà phải động tay động chân."
Trâm Anh câm nín, chẳng lẻ nói với anh là do yêu đương nhăng nhít nên mới đi đánh nhau. Lúc này nhỏ mới liếc xéo cô đang đứng bên cạnh.
" Đồ quỷ ma, cũng tại chị gọi cậu đến nên tôi mới bị mắng đấy"
" Này! Con nói ai là đồ quỷ ma đấy! Vân Anh không gọi cho cậu thì giờ con có lành lặn mà đứng đây chất vấn không? Một mình con định đánh với cả đám bọn chúng nó hả? Đúng là không biết lượng sức. Cậu biết con đang độ tuổi dậy thì nên thường nóng nảy bốc đồng nhưng đâu thể làm càn được. Giữa thanh thiên bạch nhật một đám con gái đánh nhau ầm ĩ còn ra thệ thống gì. Con còn nhỏ, còn trong tuổi ăn tuổi học, yêu đương chỉ có hại rồi làm khổ con thôi"
" Vậy chị Vân Anh thì sao? Chị ấy cũng đang đi học và cũng đang yêu đấy còn cùng bạn trai ở chung một nhà, ngủ chung một giường, chuyện gì nên làm cũng đã làm rồi chắc như vậy là đáng tự hào chắc, bản thân cậu còn dung túng cùng chị ấy làm trái luân thường đạo lí mà còn chất vấn con"
" Con...."
Trâm Anh tức giận bỏ đi lên phòng. Thiên Minh tức không thể nuốt nổi, Vân anh đứng chứng kiến mọi việc vừa mắc cười vừa thấy tội cho anh.
" Thì con cháu giống thằng cậu thôi, hồi đó anh đi học cũng yêu đương nhăng nhít 3,4 cô giờ trách móc nó sao mà phục được, chuyện này cậu cháu các người tự giải quyết, em đi nấu cơm đây" - Vân Anh cười nhẹ rồi đi vào bếp nấu cơm.
Hôm ấy Trâm Anh không thèm xuống ăn cơm cứ lầm lầm lì lì ở trong phòng. Thiên Minh không thèm nói nữa cùng cô ăn cơm nhưng gương mặt vẫn hắc ám, khó coi.
......................
Mấy ngày hôm sau, tình hình hai cậu cháu cũng vậy. Một người một chỗ chẳng ai chịu nhường ai mà lên tiếng xin lỗi. Vân Anh chỉ có thể ngày ngày khuyên nhủ anh một chút.
Chiều hôm ấy Trâm Anh có hẹn với bạn đi ra ngoài nhưng xui thay cây son của nhóc lại hết. Nháu nhàu cả buổi thì tình cờ tìm được một cây son trong tủ, hình như là còn mới, chưa bốc tem luôn ý. Nhỏ thích thú lấy dùng thử rồi còn tiện tay bỏ vào giỏ luôn.
Lúc xuống nhà thì thấy Vân Anh đang ngồi ở ghế sofa nói chuyện điện thoại. Nhỏ không nói không rằng một mạch vụt đi luôn. Vì nhỏ đã nói trước với Thiên Minh nên cô cũng không cần lo lắng.
" Ừ, màu son đẹp lắm, mình mới mua hôm trước, để mai mình đem qua cho cậu, không đẹp không lấy tiền" - Vân Anh vui vẻ nói chuyện với cô bạn trong điện thoại.
Đến tối, đang ở trong phòng của anh thì Vân Anh mới chợt nhớ lại vụ cây son. Cô bước qua phòng của Trâm Anh mở tủ ra xem thì chẳng thấy cây son đâu nữa. Cô hốt hoảng chạy sang hỏi anh.
" Minh, bữa đó anh dọn đồ của em có thấy cây son của em để trong tủ không? Sao giờ em kiếm không thấy!"
" Anh không để ý, em xem lại trong vali thử đi, coi chừng bữa đó anh lỡ tay gom vô luôn"
Vân Anh thở dài bước lại mở vali ra kiếm nhưng cũng chẳng thấy đâu.
" Không có. Cây son này là bạn em nhờ mua giùm, vài bữa nữa nó phải đi thi hát cấp thành phố, khó khăn lắm em mới mua được mà giờ mất là tiêu em luôn"
Lúc này Vân Anh nghe có tiếng động ở dưới nhà liền nghĩ là Trâm Anh vừa về nên cô lập tức chạy xuống nhà, Thiên Minh thấy lo nên cũng xuống cùng.
" Này Trâm Anh, em có lấy cây son của chị cất trong tủ không?"
" Cây son này hả?" - vừa nói nhỏ vừa lấy cây son trong túi ra. " À hồi chiều em có hẹn mà son em hết rồi nên tiện tau dùng đỡ, giờ trả chị này"
" Trả? Em có biết cây son này là của ai không mà tùy tiện dùng vậy hả?"
" Thì chỉ có cây son thôi, không chịu thì em đền lại cho chị, có gì đâu mà to tiếng thế, định giáo huấn tôi hả?"
" Em...."
Thiên Minh thấy không ổn nên bước vào can, lôi Vân Anh ra một bên. " Sao con tùy tiện động vào đồ của người khác như vậy! Nếu đây là đồ của Vân Anh thì cô ấy thừa sức cho con còn cái này là đồ bạn của Vân Anh gửi mua dùm, con khồn hỏi mà đã tùy tiện sử dụng rồi"
" Mắc quá ngày mai con đi mua lại là được chứ gì"
" Mua lại? Cây son này là sản phẩm giới hạn, tôi phải đặt lịch trước mới mua được, bây giờ cô nói muốn mua là mua sao, tưởng là đồ chợ chắc, có giỏi thì mua thử tôi xem"
" Thôi Vân Anh chuyện đã lỡ rồi, em lên phòng trước đi, để anh nói chuyện với Trâm Anh"
Vân Anh bực bội liếc nhìn nó rồi dùng dằn bỏ đi lên phòng . Còn ở dưới này thì Thiên Minh cũng đã lên tiếng giáo huấn đứa cháu gái mến yêu của anh.
Một lát sau, anh đi lên phòng.
" Để mai anh nhờ mấy người bạn mua lại cho em, đừng giận nữa" - anh nhẹ nhàng khuyên bảo cô.
" Anh xem đi, nó đã làm sai rồi mà còn không xin lỗi, cứ tưởng có tiền làm muốn làm gì thì làm hả? Chẳng biết nó được giáo dục kiểu gì mà lại như thế!"
" Kìa em, nó sai thì mắng nó chứ có đâu nói ba mẹ nó như vậy!"
" Em không biết, anh là cậu nó làm gì thì làm đền được cây son cho em là được, em đi ngủ đây, không thôi lát lại phát hỏa"
Thế là cô nằm ịch xuống giường đắp chăn kín mích. Còn anh thì thở dài, cười khổ. Chỉ mới có một tuần thôi mà anh đã không chịu nổi rồi thì sao mà chịu đựng được mấy tháng đây. Một tiểu quỷ đã quản mệt lắm rồi bây giờ lại lòi ra thêm một tiểu yêu tinh mà giờ đây quỷ với yêu tinh lại xung đột với nhau như nước với lửa. Ca này đúng là làm khó cho Thiên Minh thật rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.