Chương 63: Cô Gặp Nạn
Lâm Thất
24/05/2021
Sáng hôm nay Vân Anh tiếp tục cùng với nhóm bạn vào rừng để thu thập ít loại cây cỏ. Cô ở cùng nhóm với ba người khác nhưng một trong số đó là kẻ đã kiếm chuyện với cô ở trường. Tuấn Khương lúc đầu hơi lo ngại, muốn xin đổi đội để ở bên cô nhưng lại bị Vân Anh can ngăn.
8h tất cả mọi người cùng xuất phát, nhóm của Vân Anh quyết định đi về hướng Tây. Cô vừa cầm bản đồ vừa xác định phương hướng. Cả một buổi nhóm của cô cũng chỉ thu hoạch được ít cây thôi. Vân Anh ngồi bệt xuống gốc cây uống nước còn ba cô gái kia thì tụ lại một nhóm như đang muốn cô lập Vân Anh vậy.
Về phía Thiên Minh lúc này anh đã khỏe hơn rất nhiều, có thể đi lại dễ dàng. Hạ Trâm cũng rất vui mừng vì anh đã nhanh chóng hồi phục. Bác sĩ khám xong thì quay sang nói.
" Tình trạng không đáng ngại, có thể 1,2 ngày sau là có thể xuất viện. Vốn dĩ lần này bất tỉnh là do va đập mạnh thêm việc có thể trước kia cậu đã từng bị ảnh hưởng đầu nên lần này mới nghiêm trọng như vậy"
Hạ Trâm nghe bác sĩ nói thì cũng ngạc nhiên không thôi. Anh từng chấn thương vùng đầu mà cô không biết sao? Cô đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn anh. Hiểu được suy nghĩ của Hạ Trâm nên Thiên Minh đã lên tiếng.
" Đúng là trước kia có bị ảnh hưởng nhưng cũng lâu rồi anh cũng không nhớ rõ nữa dù sau thì bây giờ anh cũng không sao rồi" - Thiên Minh điềm tĩnh giải bày.
Hạ Trâm chỉ biết thở dài rồi tiễn bác sĩ, anh thì buồn chán đành lấy sách ra đọc giải khuây.
" Anh thật sự không liên lạc với Vân Anh sao? Cũng 3 ngày rồi"
Thiên Minh nghe thấy cũng chỉ biết thở dài rồi lại chăm chú đọc tiếp cuốn sách. Hạ Trâm nhìn anh mà cảm thấy bất lực, cũng chẳng biết khuyên răn làm sao với đoạn tình cảm rắc rối này.
......................
Lúc này đã giữa trưa, Vân Anh đang tính hái một cây dược liệu nữa sẽ quay về trại cùng mọi người. Mãi đi mãi đi cuối cùng cô cùng tim được, Vân Anh mặt vui mừng hớn hở nhưng có vấn đề rắc rối ở đây là cây dược liruj đó nằm ở khá xa, với khoảng cách ấy Vân Anh cũng chẳng với tới, nếu quá sức cô sẽ rơi xuống bụi gai phía dưới. Ba cô gái kia không muốn gặp nguy hiểm nên đã không thèm để tâm, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm, bọn họ thản nhiên quay lại lều trại cùng mọi người.
Vân Anh thì quyết không bỏ cuộc vì cuộc đi cắm trạu này cô đã mong ngóng hơn tháng trời. Nhớ lại lúc trước kia cô còn bày tỏ là sẽ trở thành người xuất sắc nhất với anh nên lần này cô quyết không từ bỏ. Vân Anh kiếm lấy một cành cây dài, trụ cho bước chân thật vững rồi nhích từng bước, vẫy vẫy cành cây ấy để chamh được cây dược kiệu kia. Cô lấy hết sức dùng cành cây quơ mạnh làm cho cây dược liệu gãy ngang, an toàn nằm trên mặt đất. Vân Anh mỉm cười hạnh phúc, cô buông tay ra khỏi cái thân cây to lớn kia, từng bước nhích lại nhặt lấy. Nhưng tiến được hai bước thì bỗng trên cây rơi xuống một con rắn lục. Vân Anh giật mình mà nhảy cẩn lên, trượt chân trên cục đá rồi cả người lăn trọn xuống đám bụi gậm phía dưới.
" Á....." - Vân Anh hét thất thanh nhưng ở đây chẳng có ai nghe thấy cả. Từng cái gai nhỏ đâm vào hết người cô, Vân Anh đau đến chảy cả nước mắt. Cái đồng hồ định vị cô đeo trên tay cũng bị hư do va đập mạnh. Giờ đây cô một thân một mình nằm trọn trong bụi rậm. Chân cô giòe cũng đã bị trật cử động còn khó huống chi là đi lại. Tay cô còn bị gạch bởi những nhánh cây giờ cũng đang rỉ máu.
Lúc này ba người bạn trong nhóm của cô đã quay lại lều trại. Quốc Tuấn không thấy cô trở về nên rất lo lắng. Cậu rặn hỏi đám học sinh thì chỉ biết là cô đang cố gắng hái một cây dược liệu nên chưa về kịp. Cậu thấy hơi lo nên đã mở định vị đã được kết nối trên chiếc đồng hồ đã được phát nhưng không hề bắt được tính hiệu.
Tuấn Khương cũng đang rất lo lắng. Cậu trước khi đi đã hứa với Triết Thành là sẽ bảo vệ cô nên bây giờ không thấy cô đâu thì cậu cực kì lo. Tuấn Khương đội cái mũ lưỡi trai lên rồi chạy sâu vào con đường đi vào rừng. Quốc Tuấn thấy cũng rất lo nên cũng đã chạy theo. Những giáo viên còn lại thì đang cố gắng trấn an học sinh đồng thời cũng cử người đi tìm.
Vân Anh lúc này đang nằm bất lực trong bụi gai. Vì đây là trong rừng nên điện thoại cũng chẳng thể bắt sóng được. Cô đang cố gắng lấy lại bình tĩnh, cũng may lúc nãy rớt xuống cô có đeo thêm balo cùng với túi dược liệu đã hái từ sáng đến giờ.
Vân Anh gượng người dậy, cố dọn dẹp bụi gai ra trống trảy một chút rồi mới mở balo ra xem có thứ gì dùng được không. Vân Anh lục lọi hết túi đồ cũng chẳng kiếm được gì nên đành xem qua túi thuốc. Cũng may cô học chuyên sâu khối B nên mấy việc trật chân này cũng không quá khó. Cô xem qua túi dược liệu tìm được một vài cây thuốc giúp giảm đau nên cô đã dùng mấy hòn đá quanh đó giã nhuyễn ra rồi lấy cái dao rọc giấy cắt một mảnh vải trên cái áo sau đó đắp thuốc lên chân rồi buộc chặt lại.
Cô sau khi tự băng bó cái chân bị thương xong thì lăn người ra thở một chút. Ngước nhìn bầu trời xa xăm mà cảm thấy có chút muộn phiền. Nhớ lại lúc trước khi bị thương thì Thiên Minh luôn là người bên cạnh chăm sóc cho cô, tuy là suốt ngày trách móc nhưng không thể phủ nhận là anh quan tâm cô rất nhiều. Vân Anh lúc này rất nhớ anh, mấy hôm nay cũng chẳng nhận được một tin nhắn hay cuộc gọi nào đến từ anh cả nên cô cảm thấy có chút tủi thân. Mãi suy nghĩ mông lung cũng đã 30 phút trôi qua, Vân Anh biết cứ mãi ở đây cũng chẳng có ít gì. Cô ngồi bật dậy, đổ hết những thứ trong balo ra thì tình cờ lại thấy được những món đồ mà anh đã chuẩn bị trước đây, trong đó còn có mẩu note nhỏ :" Dùng đến mấy thức này chắc chắn là Tiểu quỷ em lại bị thương rồi phải không? Lại không cẩn thận, cố gắng giữ an toàn cho bản thân. Về nhà thì em sẽ no đòn với tôi" - Vân Anh cầm mẩu giấy trên tay mà đọc kỹ càng, trong vô thức nước mắt cô lại rơi xuống. Lúc này Vân Anh mới ngộ nhận ra một điều rằng là anh không hề bỏ mặc cô mà luôn âm thầm chuẩn bị mọi thứ cho cô.
Vân Anh giờ đây mới hiểu được tấm lòng của anh.
" Em sẽ an toàn trở về để còn lĩnh phạt với anh nữa" - Vân Anh tự nói với chính bản thân mình rồi cười nhẹ một cái. Chỉ là một mẩu giấy nhưng lại khiến cô có thêm tinh thần. Vân Anh lau gạt đi từng giọt nước mắt. Lấy mấy miếng băng dán cá nhân của anh đã chuẩn bị trước dán lên mấy vết thương ở trên tay. Xong xuôi mọi thứ cô liền cầm một cành cây rồi nương theo sức chống mà đứng lên. Vân Anh ngó nghiêng xung quanh, nhận thấy phía bên trái có một tảng đá lớn nên cô quyết định sẽ leo lên tảng đá đó mà kêu cứu. Nói là làm, Vân Anh đeo balo lên vai rồi nhấc từng bước khó nhọc đi về phía tảng đá đó. Cô nặng nề từng bước đu về phía trước, cái đau ở chân khiến cô dường như không thể nào chịu nổi nữa. Cô ngã người xuống đất mà thở dốc, tay thì nắm chặt cái bảng tên của anh, cô nhớ đến những lời nói lúc trước của anh.
"Ở xung quanh bạn trai em sẽ có rất nhiều người mà em cho là tình địch. Nhưng em chỉ cần nhớ rằng anh đối xử tốt với em thế nào, yêu em nhiều bao nhiêu. Những chuyện khác không quan trọng."
" Cho dù tôi không tốt nhưng tôi là người thương em thiệt lòng, em trân trọng cũng được, không trân trọng cũng chẳng sao cả tôi sẽ luôn luôn tôn trọng sự quyết định của em vì thế cho dù cuộc tình này nó có kết thúc tại đây hay không thì tôi mong em cũng nên biết quý trọng bản thân đừng làm đau chính bản thân mình".
" Trên đời này chắc chắn sẽ có rất nhiều người nói yêu em nhưng em hãy thật tỉnh táo hãy nhìn vào những gì họ đã làm và đang làm tự khắc em sẽ biết được câu trả lời. Hãy trân trọng những gì em đang có vì có những thứ em sẽ không bao giờ gặp được lần thứ hai nữa đâu !!!"
" Anh đã nói rồi, tình yêu cũng cho em, con người cũng cho em nên em muốn làm gì cũng được nhưng không được rời xa anh"
" Tình cảnh quyết định giữ em lại bên cạnh anh vẫn nhớ rất rõ, dù sau này có ra sao là đúng đắn hay sai lầm nhưng tình này nghĩa này, rộng như đất trời, mãi không đổi thay. Cho dù thời gian có trôi đi, vạn vật thay đổi thì tấm lòng của anh đối với Vân Anh cũng mãi không lay chuyển. Em ở trong lòng của anh luôn đứng ở vị trí đầu"
Từng lời nói ấm áp ngày ấy cứ khiến cô cứ chạnh lòng, ngày hôm trước rõ ràng là anh và còn hạnh phúc cơ mà. Nhưng tại sao hôm nay cả hai lại có phần xa cách chứ. Cớ sao chúng ta lại tự dằn vặt bản thân mình thế chứ, cô càng nghĩ thì lại càng rối ren trong mớ suy nghĩ hỗn độn của bản thân.
Trong lúc cứ thất thần thì từ phía sau có một giọng nói quan thuộc. " Vân Anh! Tìm được cậu rồi".
8h tất cả mọi người cùng xuất phát, nhóm của Vân Anh quyết định đi về hướng Tây. Cô vừa cầm bản đồ vừa xác định phương hướng. Cả một buổi nhóm của cô cũng chỉ thu hoạch được ít cây thôi. Vân Anh ngồi bệt xuống gốc cây uống nước còn ba cô gái kia thì tụ lại một nhóm như đang muốn cô lập Vân Anh vậy.
Về phía Thiên Minh lúc này anh đã khỏe hơn rất nhiều, có thể đi lại dễ dàng. Hạ Trâm cũng rất vui mừng vì anh đã nhanh chóng hồi phục. Bác sĩ khám xong thì quay sang nói.
" Tình trạng không đáng ngại, có thể 1,2 ngày sau là có thể xuất viện. Vốn dĩ lần này bất tỉnh là do va đập mạnh thêm việc có thể trước kia cậu đã từng bị ảnh hưởng đầu nên lần này mới nghiêm trọng như vậy"
Hạ Trâm nghe bác sĩ nói thì cũng ngạc nhiên không thôi. Anh từng chấn thương vùng đầu mà cô không biết sao? Cô đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn anh. Hiểu được suy nghĩ của Hạ Trâm nên Thiên Minh đã lên tiếng.
" Đúng là trước kia có bị ảnh hưởng nhưng cũng lâu rồi anh cũng không nhớ rõ nữa dù sau thì bây giờ anh cũng không sao rồi" - Thiên Minh điềm tĩnh giải bày.
Hạ Trâm chỉ biết thở dài rồi tiễn bác sĩ, anh thì buồn chán đành lấy sách ra đọc giải khuây.
" Anh thật sự không liên lạc với Vân Anh sao? Cũng 3 ngày rồi"
Thiên Minh nghe thấy cũng chỉ biết thở dài rồi lại chăm chú đọc tiếp cuốn sách. Hạ Trâm nhìn anh mà cảm thấy bất lực, cũng chẳng biết khuyên răn làm sao với đoạn tình cảm rắc rối này.
......................
Lúc này đã giữa trưa, Vân Anh đang tính hái một cây dược liệu nữa sẽ quay về trại cùng mọi người. Mãi đi mãi đi cuối cùng cô cùng tim được, Vân Anh mặt vui mừng hớn hở nhưng có vấn đề rắc rối ở đây là cây dược liruj đó nằm ở khá xa, với khoảng cách ấy Vân Anh cũng chẳng với tới, nếu quá sức cô sẽ rơi xuống bụi gai phía dưới. Ba cô gái kia không muốn gặp nguy hiểm nên đã không thèm để tâm, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm, bọn họ thản nhiên quay lại lều trại cùng mọi người.
Vân Anh thì quyết không bỏ cuộc vì cuộc đi cắm trạu này cô đã mong ngóng hơn tháng trời. Nhớ lại lúc trước kia cô còn bày tỏ là sẽ trở thành người xuất sắc nhất với anh nên lần này cô quyết không từ bỏ. Vân Anh kiếm lấy một cành cây dài, trụ cho bước chân thật vững rồi nhích từng bước, vẫy vẫy cành cây ấy để chamh được cây dược kiệu kia. Cô lấy hết sức dùng cành cây quơ mạnh làm cho cây dược liệu gãy ngang, an toàn nằm trên mặt đất. Vân Anh mỉm cười hạnh phúc, cô buông tay ra khỏi cái thân cây to lớn kia, từng bước nhích lại nhặt lấy. Nhưng tiến được hai bước thì bỗng trên cây rơi xuống một con rắn lục. Vân Anh giật mình mà nhảy cẩn lên, trượt chân trên cục đá rồi cả người lăn trọn xuống đám bụi gậm phía dưới.
" Á....." - Vân Anh hét thất thanh nhưng ở đây chẳng có ai nghe thấy cả. Từng cái gai nhỏ đâm vào hết người cô, Vân Anh đau đến chảy cả nước mắt. Cái đồng hồ định vị cô đeo trên tay cũng bị hư do va đập mạnh. Giờ đây cô một thân một mình nằm trọn trong bụi rậm. Chân cô giòe cũng đã bị trật cử động còn khó huống chi là đi lại. Tay cô còn bị gạch bởi những nhánh cây giờ cũng đang rỉ máu.
Lúc này ba người bạn trong nhóm của cô đã quay lại lều trại. Quốc Tuấn không thấy cô trở về nên rất lo lắng. Cậu rặn hỏi đám học sinh thì chỉ biết là cô đang cố gắng hái một cây dược liệu nên chưa về kịp. Cậu thấy hơi lo nên đã mở định vị đã được kết nối trên chiếc đồng hồ đã được phát nhưng không hề bắt được tính hiệu.
Tuấn Khương cũng đang rất lo lắng. Cậu trước khi đi đã hứa với Triết Thành là sẽ bảo vệ cô nên bây giờ không thấy cô đâu thì cậu cực kì lo. Tuấn Khương đội cái mũ lưỡi trai lên rồi chạy sâu vào con đường đi vào rừng. Quốc Tuấn thấy cũng rất lo nên cũng đã chạy theo. Những giáo viên còn lại thì đang cố gắng trấn an học sinh đồng thời cũng cử người đi tìm.
Vân Anh lúc này đang nằm bất lực trong bụi gai. Vì đây là trong rừng nên điện thoại cũng chẳng thể bắt sóng được. Cô đang cố gắng lấy lại bình tĩnh, cũng may lúc nãy rớt xuống cô có đeo thêm balo cùng với túi dược liệu đã hái từ sáng đến giờ.
Vân Anh gượng người dậy, cố dọn dẹp bụi gai ra trống trảy một chút rồi mới mở balo ra xem có thứ gì dùng được không. Vân Anh lục lọi hết túi đồ cũng chẳng kiếm được gì nên đành xem qua túi thuốc. Cũng may cô học chuyên sâu khối B nên mấy việc trật chân này cũng không quá khó. Cô xem qua túi dược liệu tìm được một vài cây thuốc giúp giảm đau nên cô đã dùng mấy hòn đá quanh đó giã nhuyễn ra rồi lấy cái dao rọc giấy cắt một mảnh vải trên cái áo sau đó đắp thuốc lên chân rồi buộc chặt lại.
Cô sau khi tự băng bó cái chân bị thương xong thì lăn người ra thở một chút. Ngước nhìn bầu trời xa xăm mà cảm thấy có chút muộn phiền. Nhớ lại lúc trước khi bị thương thì Thiên Minh luôn là người bên cạnh chăm sóc cho cô, tuy là suốt ngày trách móc nhưng không thể phủ nhận là anh quan tâm cô rất nhiều. Vân Anh lúc này rất nhớ anh, mấy hôm nay cũng chẳng nhận được một tin nhắn hay cuộc gọi nào đến từ anh cả nên cô cảm thấy có chút tủi thân. Mãi suy nghĩ mông lung cũng đã 30 phút trôi qua, Vân Anh biết cứ mãi ở đây cũng chẳng có ít gì. Cô ngồi bật dậy, đổ hết những thứ trong balo ra thì tình cờ lại thấy được những món đồ mà anh đã chuẩn bị trước đây, trong đó còn có mẩu note nhỏ :" Dùng đến mấy thức này chắc chắn là Tiểu quỷ em lại bị thương rồi phải không? Lại không cẩn thận, cố gắng giữ an toàn cho bản thân. Về nhà thì em sẽ no đòn với tôi" - Vân Anh cầm mẩu giấy trên tay mà đọc kỹ càng, trong vô thức nước mắt cô lại rơi xuống. Lúc này Vân Anh mới ngộ nhận ra một điều rằng là anh không hề bỏ mặc cô mà luôn âm thầm chuẩn bị mọi thứ cho cô.
Vân Anh giờ đây mới hiểu được tấm lòng của anh.
" Em sẽ an toàn trở về để còn lĩnh phạt với anh nữa" - Vân Anh tự nói với chính bản thân mình rồi cười nhẹ một cái. Chỉ là một mẩu giấy nhưng lại khiến cô có thêm tinh thần. Vân Anh lau gạt đi từng giọt nước mắt. Lấy mấy miếng băng dán cá nhân của anh đã chuẩn bị trước dán lên mấy vết thương ở trên tay. Xong xuôi mọi thứ cô liền cầm một cành cây rồi nương theo sức chống mà đứng lên. Vân Anh ngó nghiêng xung quanh, nhận thấy phía bên trái có một tảng đá lớn nên cô quyết định sẽ leo lên tảng đá đó mà kêu cứu. Nói là làm, Vân Anh đeo balo lên vai rồi nhấc từng bước khó nhọc đi về phía tảng đá đó. Cô nặng nề từng bước đu về phía trước, cái đau ở chân khiến cô dường như không thể nào chịu nổi nữa. Cô ngã người xuống đất mà thở dốc, tay thì nắm chặt cái bảng tên của anh, cô nhớ đến những lời nói lúc trước của anh.
"Ở xung quanh bạn trai em sẽ có rất nhiều người mà em cho là tình địch. Nhưng em chỉ cần nhớ rằng anh đối xử tốt với em thế nào, yêu em nhiều bao nhiêu. Những chuyện khác không quan trọng."
" Cho dù tôi không tốt nhưng tôi là người thương em thiệt lòng, em trân trọng cũng được, không trân trọng cũng chẳng sao cả tôi sẽ luôn luôn tôn trọng sự quyết định của em vì thế cho dù cuộc tình này nó có kết thúc tại đây hay không thì tôi mong em cũng nên biết quý trọng bản thân đừng làm đau chính bản thân mình".
" Trên đời này chắc chắn sẽ có rất nhiều người nói yêu em nhưng em hãy thật tỉnh táo hãy nhìn vào những gì họ đã làm và đang làm tự khắc em sẽ biết được câu trả lời. Hãy trân trọng những gì em đang có vì có những thứ em sẽ không bao giờ gặp được lần thứ hai nữa đâu !!!"
" Anh đã nói rồi, tình yêu cũng cho em, con người cũng cho em nên em muốn làm gì cũng được nhưng không được rời xa anh"
" Tình cảnh quyết định giữ em lại bên cạnh anh vẫn nhớ rất rõ, dù sau này có ra sao là đúng đắn hay sai lầm nhưng tình này nghĩa này, rộng như đất trời, mãi không đổi thay. Cho dù thời gian có trôi đi, vạn vật thay đổi thì tấm lòng của anh đối với Vân Anh cũng mãi không lay chuyển. Em ở trong lòng của anh luôn đứng ở vị trí đầu"
Từng lời nói ấm áp ngày ấy cứ khiến cô cứ chạnh lòng, ngày hôm trước rõ ràng là anh và còn hạnh phúc cơ mà. Nhưng tại sao hôm nay cả hai lại có phần xa cách chứ. Cớ sao chúng ta lại tự dằn vặt bản thân mình thế chứ, cô càng nghĩ thì lại càng rối ren trong mớ suy nghĩ hỗn độn của bản thân.
Trong lúc cứ thất thần thì từ phía sau có một giọng nói quan thuộc. " Vân Anh! Tìm được cậu rồi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.