Chương 51: Cú Sốc Lớn
Lâm Thất
24/05/2021
Thiên Minh đưa cô về nhà, Vân Anh buồn bã thất thần đi vào phòng khách. Cũng phải thôi có ai lại không buồn khi bị chính bạn thân của mình tát một cái còn nói sẽ cắt đứt mọi quan hệ nữa chứ. Chỉ trách cái tên Minh Nhật đó gian xảo, cố tình nhắn tin với cô rồi lại cắt ghép tin nhắn tạo ra một đoạn tin nhắn giả.
Anh nhìn thấy bộ dạng của cô thì lòng lại đau. Bạn gái của anh hôm nay oan ức chịu một cái tát nếu Trang không phải là bạn thân của cô thì nhất định anh đã cho đàn em xử đẹp cô rồi. Còn cái tên Minh Nhật đó nữa, cố tình vu khống giá họa cho cô, anh thề nhất định sẽ cho tên đó một bài học.
Thiên Minh nhẹ bước vào bếp vắt một cái khăn nhỏ, đem ra một ly sữa ấm. Anh nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi ngồi xuống cạnh cô. Anh lấy cái khăn lạnh áp vào một bên má vừa bị đánh của cô. Thiên Minh cau mày, cái tát không nhỏ khiến một bên mặt cô đỏ cả lên còn có chút sưng. Thường ngày Vân Anh quậy phá hay bướng bỉnh anh khẽ tay cô thôi mà còn đau chịu không nổi mà giờ đây lại còn bị đánh trước mặt anh thế này.
Vân Anh cứ sụt sùi tựa vào lòng anh mà khóc. Anh nhận thấy trong tay cô còn cầm chặt cái vòng, trong lúc tức giận anh giật lấy cái vòng đó nhanh gọn ném vụt ra ngoài sân. Vân Anh hoảng hốt vội đứng dậy ra sân nhặt lấy. Anh nhận thấy hành động của cô mà tim lại quặn thắt.
" Không cần kiếm nữa. Anh không có ném, nó đang ở chỗ anh này" - Thiên Minh nói vọng ra ngoài.
Vân Anh nghe anh nói liền chạy vào. Đôi mắt ngấn lệ nhìn anh. Thiên Minh hết cách cũng đành trả lại cho cô. Vân Anh vội lấy lại nó.
" Nếu cô ta đã không cần em thì hà cớ gì em phải giữ lại món đồ vô tri vô giác này!"
Vân Anh không đáp, bần thân ngồi xuống, miệng cười khó hiểu. Thiên Minh cũng im lặng không lên tiếng. Phải chi ngày hôm nay anh không chở cô đi thì đã không có cớ sự như vậy rồi.
" Anh đưa em về phòng nghỉ. Khi bình tĩnh thì hãy nói chuyện. Nhanh đi thôi"
Anh nắm tay cô nhưng Vân Anh lại một mực ngồi lì ở đấy. Thiên Minh cũng rất bực vì thái độ ương bướng của cô nhưng đây không phải là lúc để mắng mỏ nên anh đành bế cô về phòng.
Suốt cả đêm hôm ấy Vân Anh cứ thút thít mãi, tay thì cứ cầm điện thoại xem lại những hình ảnh đẹp trước đây của cả hai. Thiên Minh nằm bên cạnh cũng chẳng chịu nổi nữa, cố giựt lấy điện thoại của cô.
" Em khóc thì được cái gì? Em có khóc cạn nước nước mắt thì cô ta cũng chẳng hiểu được tấm lòng của em đâu. Em hà cớ gì phải dằn vặt bản thân cô ta có nhìn thấy không?" - Anh lớn giọng khiển trách.
" Anh biết gì mà nói. Con người lạnh lùng vô cảm như anh thì sao hiểu được tình cảm bạn bè chúng tôi mà lên tiếng. Ở bên anh thì tôi không có quyền thể hiện cảm xúc của bản thân sao? Anh đừng cấm đoán vô lí có được không? Con người anh đúng là đồ quá đáng!" - Vân Anh trong lúc kích động mà quay sang trách móc anh.
Thiên Minh biết là cô không cố ý nhưng những lời nói đó cũng khiến anh đau lòng không ít. Anh thở dài đầy muộn phiền, rồi cũng quay sang nhẹ nhàng ôm vô gái nhỏ vào lòng.
" Được rồi, anh không tốt. Em đừng giận, khuya rồi ngủ thôi. Chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó cả"
Anh nhẹ giọng, xuống mình năn nỉ. Vân Anh khóc nấc, Thiên Minh vòng tay qua ôm lấy cô. Anh dịu dàng dỗ ngọt giúp cô ngủ.
Sáng hôm sau, tâm trạng của cô cũng chẳng ổn thêm chút nào. Thiên Minh lúc này đang nấu ít cháo. Cô bần thần mang balo xuống nhà, ngồi bịch xuống ghế. Anh quay đầu nhìn.
" Em đi học sao? Không khỏe thì cứ ở nhà, đừng bắt ép bản thân!" - Thiên Minh lo lắng cho cô.
" Em không sao. Vẫn có thể đến lớp được" - Vân Anh gượng cười để anh yên tâm.
Cả ngày hôm đó cô làm việc gì cũng hỏng. Đến lớp thì không chú ý nghe giảng, làm bài tập thì toàn sai. Qua đường cũng không chú ý xe cộ. Về nhà nấu cơm thì cũng làm vỡ chén dĩa còn bị đứt tay.
Buổi chiều anh về nhà. Nghe có tiếng động trong bếp anh tất bật chạy vào xem thử. Mảnh vỡ rơi vãi khắp sàn. Nhìn trên bàn tay cô còn có vết cắt, đôi mày anh nhíu lại thể hiện sự giận dữ không hề nhỏ. Anh một tay đẩy cô ra khỏi chỗ mảnh vỡ đó rồi đích thân lau dọn lại mọi thứ.
Đến tối, Thiên Minh ngồi trên bàn giải quyết văn kiện còn Vân Anh thì đang bị anh phạt quỳ một góc. Thiên Minh có thể dung túng cô bất cứ thứ gì nhưng ảnh hưởng đến sức khỏe, tính mạng của cô là anh nhất quyết không bỏ qua.
Cũng đã 30 phút trôi qua, Vân Anh khó chịu vặn vẹo người. Thiên Minh lần này quyết nghiêm nghị đến cùng. Hồi sáng đi ngang đường còn xém bị xe đụng không nhờ đàn em của anh theo dõi và ra tay giúp đỡ thì cái mạng của cô cũng coi như tiêu rồi.
" Em còn định chống đối đến bao giờ? Một câu xin lỗi khó nói lắm sao? Từ khi nào lại xem thường tính mạng của mình như vậy?" - Anh cố gắng nói chuyện với cô.
" Thầy muốn đánh muốn phạt thì cứ làm đi, dù sao thì đàn em của thầy cũng kể hết rồi còn hỏi tôi làm gì. Ngay cả quyền tôi đi đâu làm gì cũng bị thầy giám sát thì còn hỏi những câu ngu ngốc này làm gì nữa chứ" - Vân Anh bực bội đáp, cách xưng hô cũng đã đổi.
" Giỏi. Em được tôi nuông chiều đến hư rồi. Hôm nay đừng trách tôi độc ác" - Anh nói rồi thì mạnh bạo nắm tay cô quăng lên giường, tay cầm cây thước mà quất thẳng xuống.
" Aaaaa" - cô bị ăn đau bất ngờ nên rên khẽ một tiếng. Thiên Minh vừa đánh cô mà như đánh bản thân anh. Thử hỏi có ai dễ chịu khi phải đích thân phạt bạn gái mình thế không?.
" Tôi nói rồi. Mọi chuyện tôi sẽ thay em giải quyết. Em đừng nghĩ tôi không biết, hồi chiều em còn dám đến nhà Trang năn nỉ. Em làm vậy có đáng không? Cô ta có chịu nghe em giải thích không? Hay là lại đẩy em ngã xuống đất còn để lại vết trầy trên tay. Em nghĩ tôi muốn lên giọng giáo huấn em lắm hả? Đánh em chi bằng tôi tự đánh tôi còn hơn!" - Anh nói rồi thì tự cầm lấy cây thước mà đánh bản thân. Vân Anh đang nằm sấp trên giường nghe thấy thì lại hoảng hồn. Cô vội đứng lên cầm chặt lấy cây thước.
" Thầy đừng như vậy nữa! Em..em sẽ không thế nữa. Sau này sẽ nghe, thầy đừng tự làm đau bản thân mình. Em sẽ không làm chuyện ngu ngốc nữa! Thầy dừng lại đi!"
Thiên Minh nghe cô nói thì mới ném cây thước đi. Cô ngồi sụp xuống dưới sàn mà khóc nấc. " Em thật sự đã sai sao? Sao cậu ấy lại đối xử với em như vậy? Em chỉ lo cho hạnh phúc cho cậu ấy thôi mà! Sao cậu ấy lại tin người ngoài lại không tin em!" - Vân Anh nói trong vô vọng.
Anh nghe mà lòng đau như cắt. Đánh cô một roi mà tim anh như bị khứa một nhát. Đã nói là sẽ bảo vệ cô suốt đời nhưng hiện tại lại để cô chịu nổi oan này, chẳng thể nào thanh minh giúp cô. Thiên Minh cũng bất lực mà ngồi xuống cạnh cô.
" Vân Anh! Hãy tin tôi. Tôi sẽ giúp em giải quyết việc này! Em tin tôi chứ?" - Thiên Minh nhẹ nhàng hết sức có thể. Vân Anh đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn anh rồi lại xà vào lòng anh mà nức nở.
" Em...hức em xin lỗi. Xin lỗi anh nhiều lắm..hức..."
Thiên Minh đưa tay xoa đầu cô. Anh cũng chẳng biết làm thế nào để xoa dịu vết thương trong lòng của cô. Quả thật cú sốc này là quá lớn đối với một cô gái nhỏ.
" Dám giá họa cho bạn gái tôi, dám tát bạn gái tôi một cái, xem ra hai người làm muốn chết thật rồi. Mỹ Trang, Minh Nhật hai người đợi đó" - Anh thử nhủ với bản thân. Lần này anh giận thật rồi, đụng đến anh thế nào cũng được nhưng dám làm Bảo Bảo anh phải chịu oan thì tất cả đều chán sống rồi.
Anh nhìn thấy bộ dạng của cô thì lòng lại đau. Bạn gái của anh hôm nay oan ức chịu một cái tát nếu Trang không phải là bạn thân của cô thì nhất định anh đã cho đàn em xử đẹp cô rồi. Còn cái tên Minh Nhật đó nữa, cố tình vu khống giá họa cho cô, anh thề nhất định sẽ cho tên đó một bài học.
Thiên Minh nhẹ bước vào bếp vắt một cái khăn nhỏ, đem ra một ly sữa ấm. Anh nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi ngồi xuống cạnh cô. Anh lấy cái khăn lạnh áp vào một bên má vừa bị đánh của cô. Thiên Minh cau mày, cái tát không nhỏ khiến một bên mặt cô đỏ cả lên còn có chút sưng. Thường ngày Vân Anh quậy phá hay bướng bỉnh anh khẽ tay cô thôi mà còn đau chịu không nổi mà giờ đây lại còn bị đánh trước mặt anh thế này.
Vân Anh cứ sụt sùi tựa vào lòng anh mà khóc. Anh nhận thấy trong tay cô còn cầm chặt cái vòng, trong lúc tức giận anh giật lấy cái vòng đó nhanh gọn ném vụt ra ngoài sân. Vân Anh hoảng hốt vội đứng dậy ra sân nhặt lấy. Anh nhận thấy hành động của cô mà tim lại quặn thắt.
" Không cần kiếm nữa. Anh không có ném, nó đang ở chỗ anh này" - Thiên Minh nói vọng ra ngoài.
Vân Anh nghe anh nói liền chạy vào. Đôi mắt ngấn lệ nhìn anh. Thiên Minh hết cách cũng đành trả lại cho cô. Vân Anh vội lấy lại nó.
" Nếu cô ta đã không cần em thì hà cớ gì em phải giữ lại món đồ vô tri vô giác này!"
Vân Anh không đáp, bần thân ngồi xuống, miệng cười khó hiểu. Thiên Minh cũng im lặng không lên tiếng. Phải chi ngày hôm nay anh không chở cô đi thì đã không có cớ sự như vậy rồi.
" Anh đưa em về phòng nghỉ. Khi bình tĩnh thì hãy nói chuyện. Nhanh đi thôi"
Anh nắm tay cô nhưng Vân Anh lại một mực ngồi lì ở đấy. Thiên Minh cũng rất bực vì thái độ ương bướng của cô nhưng đây không phải là lúc để mắng mỏ nên anh đành bế cô về phòng.
Suốt cả đêm hôm ấy Vân Anh cứ thút thít mãi, tay thì cứ cầm điện thoại xem lại những hình ảnh đẹp trước đây của cả hai. Thiên Minh nằm bên cạnh cũng chẳng chịu nổi nữa, cố giựt lấy điện thoại của cô.
" Em khóc thì được cái gì? Em có khóc cạn nước nước mắt thì cô ta cũng chẳng hiểu được tấm lòng của em đâu. Em hà cớ gì phải dằn vặt bản thân cô ta có nhìn thấy không?" - Anh lớn giọng khiển trách.
" Anh biết gì mà nói. Con người lạnh lùng vô cảm như anh thì sao hiểu được tình cảm bạn bè chúng tôi mà lên tiếng. Ở bên anh thì tôi không có quyền thể hiện cảm xúc của bản thân sao? Anh đừng cấm đoán vô lí có được không? Con người anh đúng là đồ quá đáng!" - Vân Anh trong lúc kích động mà quay sang trách móc anh.
Thiên Minh biết là cô không cố ý nhưng những lời nói đó cũng khiến anh đau lòng không ít. Anh thở dài đầy muộn phiền, rồi cũng quay sang nhẹ nhàng ôm vô gái nhỏ vào lòng.
" Được rồi, anh không tốt. Em đừng giận, khuya rồi ngủ thôi. Chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó cả"
Anh nhẹ giọng, xuống mình năn nỉ. Vân Anh khóc nấc, Thiên Minh vòng tay qua ôm lấy cô. Anh dịu dàng dỗ ngọt giúp cô ngủ.
Sáng hôm sau, tâm trạng của cô cũng chẳng ổn thêm chút nào. Thiên Minh lúc này đang nấu ít cháo. Cô bần thần mang balo xuống nhà, ngồi bịch xuống ghế. Anh quay đầu nhìn.
" Em đi học sao? Không khỏe thì cứ ở nhà, đừng bắt ép bản thân!" - Thiên Minh lo lắng cho cô.
" Em không sao. Vẫn có thể đến lớp được" - Vân Anh gượng cười để anh yên tâm.
Cả ngày hôm đó cô làm việc gì cũng hỏng. Đến lớp thì không chú ý nghe giảng, làm bài tập thì toàn sai. Qua đường cũng không chú ý xe cộ. Về nhà nấu cơm thì cũng làm vỡ chén dĩa còn bị đứt tay.
Buổi chiều anh về nhà. Nghe có tiếng động trong bếp anh tất bật chạy vào xem thử. Mảnh vỡ rơi vãi khắp sàn. Nhìn trên bàn tay cô còn có vết cắt, đôi mày anh nhíu lại thể hiện sự giận dữ không hề nhỏ. Anh một tay đẩy cô ra khỏi chỗ mảnh vỡ đó rồi đích thân lau dọn lại mọi thứ.
Đến tối, Thiên Minh ngồi trên bàn giải quyết văn kiện còn Vân Anh thì đang bị anh phạt quỳ một góc. Thiên Minh có thể dung túng cô bất cứ thứ gì nhưng ảnh hưởng đến sức khỏe, tính mạng của cô là anh nhất quyết không bỏ qua.
Cũng đã 30 phút trôi qua, Vân Anh khó chịu vặn vẹo người. Thiên Minh lần này quyết nghiêm nghị đến cùng. Hồi sáng đi ngang đường còn xém bị xe đụng không nhờ đàn em của anh theo dõi và ra tay giúp đỡ thì cái mạng của cô cũng coi như tiêu rồi.
" Em còn định chống đối đến bao giờ? Một câu xin lỗi khó nói lắm sao? Từ khi nào lại xem thường tính mạng của mình như vậy?" - Anh cố gắng nói chuyện với cô.
" Thầy muốn đánh muốn phạt thì cứ làm đi, dù sao thì đàn em của thầy cũng kể hết rồi còn hỏi tôi làm gì. Ngay cả quyền tôi đi đâu làm gì cũng bị thầy giám sát thì còn hỏi những câu ngu ngốc này làm gì nữa chứ" - Vân Anh bực bội đáp, cách xưng hô cũng đã đổi.
" Giỏi. Em được tôi nuông chiều đến hư rồi. Hôm nay đừng trách tôi độc ác" - Anh nói rồi thì mạnh bạo nắm tay cô quăng lên giường, tay cầm cây thước mà quất thẳng xuống.
" Aaaaa" - cô bị ăn đau bất ngờ nên rên khẽ một tiếng. Thiên Minh vừa đánh cô mà như đánh bản thân anh. Thử hỏi có ai dễ chịu khi phải đích thân phạt bạn gái mình thế không?.
" Tôi nói rồi. Mọi chuyện tôi sẽ thay em giải quyết. Em đừng nghĩ tôi không biết, hồi chiều em còn dám đến nhà Trang năn nỉ. Em làm vậy có đáng không? Cô ta có chịu nghe em giải thích không? Hay là lại đẩy em ngã xuống đất còn để lại vết trầy trên tay. Em nghĩ tôi muốn lên giọng giáo huấn em lắm hả? Đánh em chi bằng tôi tự đánh tôi còn hơn!" - Anh nói rồi thì tự cầm lấy cây thước mà đánh bản thân. Vân Anh đang nằm sấp trên giường nghe thấy thì lại hoảng hồn. Cô vội đứng lên cầm chặt lấy cây thước.
" Thầy đừng như vậy nữa! Em..em sẽ không thế nữa. Sau này sẽ nghe, thầy đừng tự làm đau bản thân mình. Em sẽ không làm chuyện ngu ngốc nữa! Thầy dừng lại đi!"
Thiên Minh nghe cô nói thì mới ném cây thước đi. Cô ngồi sụp xuống dưới sàn mà khóc nấc. " Em thật sự đã sai sao? Sao cậu ấy lại đối xử với em như vậy? Em chỉ lo cho hạnh phúc cho cậu ấy thôi mà! Sao cậu ấy lại tin người ngoài lại không tin em!" - Vân Anh nói trong vô vọng.
Anh nghe mà lòng đau như cắt. Đánh cô một roi mà tim anh như bị khứa một nhát. Đã nói là sẽ bảo vệ cô suốt đời nhưng hiện tại lại để cô chịu nổi oan này, chẳng thể nào thanh minh giúp cô. Thiên Minh cũng bất lực mà ngồi xuống cạnh cô.
" Vân Anh! Hãy tin tôi. Tôi sẽ giúp em giải quyết việc này! Em tin tôi chứ?" - Thiên Minh nhẹ nhàng hết sức có thể. Vân Anh đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn anh rồi lại xà vào lòng anh mà nức nở.
" Em...hức em xin lỗi. Xin lỗi anh nhiều lắm..hức..."
Thiên Minh đưa tay xoa đầu cô. Anh cũng chẳng biết làm thế nào để xoa dịu vết thương trong lòng của cô. Quả thật cú sốc này là quá lớn đối với một cô gái nhỏ.
" Dám giá họa cho bạn gái tôi, dám tát bạn gái tôi một cái, xem ra hai người làm muốn chết thật rồi. Mỹ Trang, Minh Nhật hai người đợi đó" - Anh thử nhủ với bản thân. Lần này anh giận thật rồi, đụng đến anh thế nào cũng được nhưng dám làm Bảo Bảo anh phải chịu oan thì tất cả đều chán sống rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.