Chương 48: Hạnh Phúc Nhất Là Khi Có Anh
Lâm Thất
24/05/2021
Buổi sáng sớm Vân Anh dần dần tỉnh lại. Cảm thấy cả cơ thể mình đau nhức đến không cử động nổi, nhất là nơi đó cực kỳ đau. Cả người cô lúc này đã bị ôm chặt, cô nhẹ tay đẩy anh ra. Thiên Minh bị cô làm tỉnh giấc.
" Em tỉnh rồi à?"
Vân Anh không nói chỉ gật gật đầu, bây giờ cô vẫn cảm thấy xấu hổ khôn thôi. Không ngờ cô lại cùng anh làm chuyện đó, bất chấp luôn lời hứa hẹn với mẹ của cô.
Thiên Minh hôn nhẹ lên trán của cô, rồi bước xuống giường đi làm vệ sinh cá nhân trước. Lúc anh bước ra thì thấy cô vẫn nằm trên giường. Thiên Minh nhẹ nhàng bước lại chỗ lại, hai tay nhanh gọn bế cô vào nhà vệ sinh. Anh giúp cô đánh răng, rửa mặt. Xong xuôi anh đi xuống nhà làm bữa sáng. Vân Anh rất ngượng ngùng nhưng lại rất ấm áp. Cô nhìn theo bóng lưng của anh mà chỉ mỉm cười ngọt ngào. Vân Anh mở tủ chọn một bộ đồ rộng rồi mặc vào sau đó lại lên giường nằm.
Một lúc sau Thiên Minh mang tô cháo lên còn cả có sữa nóng cho cô. Ánh mắt ấm áp đó liên tục nhìn thẳng gương mặt của cô. Anh bưng tô cháo trên tay, từng muỗng từng muỗng thổi nhẹ rồi đút cho cô.
" Đã là người của anh thì em không cần sợ gì hết, em cứ dựa vào vai anh tất cả mọi chuyện còn lại cứ để anh lo, được chứ?" - Thiên Minh ôn nhu hỏi cô.
Vân Anh cười nhẹ với anh rồi gật đầu đồng ý. Ăn xong thì cô lại lăn ra ngủ đến trưa, cũng may hôm nay là chủ nhật nên không cần phải đến trường. Còn Thiên Minh hôm nay cũng không đến công ty, anh tự ở nhà làm việc.
Buổi trưa, anh xuống bếp nấu cơm. Vân Anh đã khỏe hơn nền cũng cùng anh nấu nướng. Vân Anh biết rằng anh không ăn được đồ cay nên cố tình để bột ớt rất nhiều vào. Đến khi anh nếm thử thì lại nhăn mặt, Vân Anh thấy anh khó chịu thì lại cười phá lên.
" Đáng đời cái đồ háo sắc nhà anh, hôm qua dám hành em đến vậy, xem em trả thù anh thế nào" - Vân Anh thích thú trêu đùa anh.
Thiên Minh cười khổ, lắc đầu rồi tự đi kiếm nước uống. Thôi vì cho Bảo Bảo anh vui thì anh chịu một chút oan ức cũng thấy đáng.
Khi thức ăn được dọn ra, cô và anh cùng ăn vui vẻ.
" Anh thấy dạo này em rất là lớn gan, thường xuyên thu thập điểm yếu của anh còn biến nó thành trò cười."
" Anh là ông chủ lớn muốn tìm hiểu ai chỉ cần bỏ tiền ra là được còn bọn dân đen như em thì phải cố gắng quan sát trong từng hành động nhỏ nhặt nhất. Mà anh không nghỉ nó vui sao? Em thấy những khuyết điểm của anh rất đặc biệt thật sự không giống ai cả. Đó là điều làm em hứng thú nhất" - Vân Anh cười tươi lí giải như một bà cụ non.
Thiên Minh buông đũa xuống, lấy tay véo má cô.
" Cái miệng nhỏ này đúng là càng ngày càng biết nói chuyện"
" Cái này em học từ anh á"
Thiên Minh cười thích thú, anh tiện tay gắp thức ăn cho cô. Vân Anh chỉ biết cười rồi ăn thử món anh vừa gắp. Nhưng khi vừa bỏ vào miệng cô lại nhăn mặt.
" Em sao vậy?"
" Sao anh lại làm món khổ qua chứ. Em ghét nhất là món này, đắng chết đi được. "
" Hôm nay bắt đầu biết kén chọn món ăn rồi sao?"
" Cái này cũng học từ anh luôn"
" Sao em không học những điểm tốt của anh chứ?"
" Anh có điểm nào tốt chứ!"
Thiên Minh véo má cô, Vân Anh thảm thiết xin tha.
" Hức...Lại ăn hiếp em rồi"
" Nếu không thấy anh sẽ làm cho em thấy những điểm tốt của anh. À mà lát anh sẽ đưa em đi shopping mua tí đồ"
Vân Anh vui vẻ gật đầu. Đang ở trên phòng nghịch điện thoại thì anh bước vào còn kí yêu cô một cái. Vân Anh bĩu môi xoa xoa đầu.
" Đồ đáng ghét, suốt ngày cứ ức hiếp em. Anh mà yêu người khác là bị người ta bỏ lâu rồi"
" Thời gian còn dài anh sẽ cho em biết thế nào là ức hiếp thật sự" - giọng anh ma mị cất vang bên tai cô.
" Anh đừng hòng có thêm lần nữa. Em không cho đâu, toàn anh được lợi thôi"
" Sao lại có mình anh được lợi? Bây giờ chẳng phải em đã có anh bên cạnh chở che rồi sao? Cả đời này sẽ luôn bên em"
" Anh lấy gì làm chứng chứ?"
Thiên Minh cười nhẹ, rồi bước lại phía tủ lấy ra ít món đồ rồi để lên giường.
" Đây là toàn bộ thẻ ngân hàng, giấy nhà, giấy xe và cả chìa khóa két sắt, tất cả cái này anh cho em hết. Như vậy thì đã tin anh rồi chứ!"
" Nếu cho em hết rồi thì anh còn gì chứ?"
" Anh vẫn còn có em mà. " - Thiên Minh ngọt ngào nói. Lòng cô bị mật ngọt lắp đầy, gương mặt đỏ bừng ngượng ngùng. " Thôi, mau thay đồ đi rồi anh đưa em đi chơi"
Vân Anh cười tươi, gật đầu nũng nịu với anh.
......................
Anh đưa cô đến shop quần áo. Cô đi dạo xung quanh ngắm ngía từng món. Đồ của cô giờ đã chất đầy cả tủ mặc có thêm một vài năm nữa cũng chẳng hết nên vì thế Vân Anh quyết định sẽ đi lựa cho anh vài bộ. Từ ngày ở với anh, cô chưa bao giờ thấy anh mua gì cho bản thân cả, suốt ngày chỉ mua đồ cho cô. Vân Anh cũng tự thấy áy náy trong lòng. Thiên Minh đang trong lúc đi dạo trong shop thì bị cô gọi lại thử đồ.
" Làm gì thế?" - Anh vừa hỏi còn cô thì đang ướm thử đồ lên người anh.
" Lựa đồ cho anh"
Anh nhìn cô rồi đơ người ra vài giây. Vân Anh thấy anh im lặng thấy hơi ngạc nhiên.
" Anh sao thế? Hay là anh vào thử mấy bộ này đi" - Vân Anh ép anh phải đi thử đồ. Thiên Minh lắc đầu cũng đành nghe theo cô.
Sau khi anh thay đồ ra. Quả thật người đẹp mặc gì cũng đẹp. Vân Anh đứng hình ngắm nhìn anh, ngay cả mấy nhân viên và khách hàng nữ gần đó cũng phải ngây ngất.
" Anh mặc không đẹp sao?" - Thiên Minh thấy cô đơ người nên cất tiếng hỏi.
" Sao mà không đẹp được được chứ. Đồ em chọn mà. Này này mau thay ra cái áo này đi, xem thử có vừa không?"
Cô tiếp tục đẩy anh vào trong thử đồ. Lần này anh bước ra cô tiếp tục đứng hình, anh bước lại kí yêu cô.
" Anh biết là anh đẹp trai rồi nên em không cần phản ứng thế đâu!"
" Hứ...Phản...phản ứng gì chứ. Do em không nghĩ là đồ em chọn lại hợp với anh quá thôi, anh đừng có tự cao"
" Xem em kìa. Anh thấy em nhìn anh thèm thuồng đến chảy cả nước miếng, mau lau nhanh đi người ta cười cho bây giờ. "
Vân Anh bị anh chọc đến gương mặt đỏ bừng. Trong lòng đang thầm rủa tám đời nhà anh, có cần nói cô mê mẩn đến vậy không, chỗ đông người mà vẫn còn chọc. Vân Anh cười ngượng ngùng.
" Không đùa với anh nữa. Lấy hết số đồ này đi, không cần thử nữa"
Vân Anh nhờ mấy cô nhân viên xếp đồ rồi đi thanh toán. Anh mỉm cười đưa thẻ thanh toán cho cô nhân viên. Cô ta ngây ngất ngắm nhìn anh, tay vừa nắm thẻ vừa cố tình chạm vào tay của anh. Vân Anh thấy thế liền giựt tay anh lại còn anh thì không nói gì, khoác tay qua vai cô kéo sát vào người anh như ý nói cô mới là duy nhất. Cô nhân viên xấu hổ rồi vội làm việc của mình.
Sau đó, anh đưa cô đi dạo xung quanh thành phố rồi còn dẫn cô đi chơi rất nhiều trò. Vân Anh cảm thấy rất hạnh phúc vì có được anh bên cạnh.
Thiên Minh dẫn cô đi chơi đến tận chiều. Vì thế anh quyết định dẫn cô đi ăn luôn.
" Bảo Bảo, chúng ta đi ăn hải sản nhé. Anh có đặt hai vea buffer rồi này."
" Dạ được ạ"
Anh cười cươi xoa đầu cô rồi cũng cô đi ăn. Trong quán, anh luôn bóc vỏ tôm cho cô. Vân Anh cứ thất thần ngắm nhìn người đàn ông trước mắt. Không ngờ trên đời này lại có một người đàn ông tốt như vậy!
Vân Anh cười thẹn thùng rồi đảo mắt nhìn xung quanh. Phía đối diện với cô cũng có một cặp đôi đang tình tứ bên nhau, nhìn họ cũng rất hạnh phúc. Vân Anh nở nụ cười tươi rồi gắp miếng thịt đút cho anh. Thiên Minh vui vẻ đón nhận.
Trên đường về, cô tình cờ gặp Trang trên đường. Cô bảo anh dừng xe rồi nói là sẽ cùng Trang đi dạo. Thiên Minh lúc đầu có hơi đắn đo nhưng rồi cũng đồng ý.
Vân Anh cùng Trang bước vào một quán cà phê quen thuộc. Hai cô nhóc rồi tâm tình trò chuyện một lúc thì Vân Anh mới phát hiện ra một tin sốt dẻo.
" Có thật không? Cậu có bạn trai thật sao?"
" Em tỉnh rồi à?"
Vân Anh không nói chỉ gật gật đầu, bây giờ cô vẫn cảm thấy xấu hổ khôn thôi. Không ngờ cô lại cùng anh làm chuyện đó, bất chấp luôn lời hứa hẹn với mẹ của cô.
Thiên Minh hôn nhẹ lên trán của cô, rồi bước xuống giường đi làm vệ sinh cá nhân trước. Lúc anh bước ra thì thấy cô vẫn nằm trên giường. Thiên Minh nhẹ nhàng bước lại chỗ lại, hai tay nhanh gọn bế cô vào nhà vệ sinh. Anh giúp cô đánh răng, rửa mặt. Xong xuôi anh đi xuống nhà làm bữa sáng. Vân Anh rất ngượng ngùng nhưng lại rất ấm áp. Cô nhìn theo bóng lưng của anh mà chỉ mỉm cười ngọt ngào. Vân Anh mở tủ chọn một bộ đồ rộng rồi mặc vào sau đó lại lên giường nằm.
Một lúc sau Thiên Minh mang tô cháo lên còn cả có sữa nóng cho cô. Ánh mắt ấm áp đó liên tục nhìn thẳng gương mặt của cô. Anh bưng tô cháo trên tay, từng muỗng từng muỗng thổi nhẹ rồi đút cho cô.
" Đã là người của anh thì em không cần sợ gì hết, em cứ dựa vào vai anh tất cả mọi chuyện còn lại cứ để anh lo, được chứ?" - Thiên Minh ôn nhu hỏi cô.
Vân Anh cười nhẹ với anh rồi gật đầu đồng ý. Ăn xong thì cô lại lăn ra ngủ đến trưa, cũng may hôm nay là chủ nhật nên không cần phải đến trường. Còn Thiên Minh hôm nay cũng không đến công ty, anh tự ở nhà làm việc.
Buổi trưa, anh xuống bếp nấu cơm. Vân Anh đã khỏe hơn nền cũng cùng anh nấu nướng. Vân Anh biết rằng anh không ăn được đồ cay nên cố tình để bột ớt rất nhiều vào. Đến khi anh nếm thử thì lại nhăn mặt, Vân Anh thấy anh khó chịu thì lại cười phá lên.
" Đáng đời cái đồ háo sắc nhà anh, hôm qua dám hành em đến vậy, xem em trả thù anh thế nào" - Vân Anh thích thú trêu đùa anh.
Thiên Minh cười khổ, lắc đầu rồi tự đi kiếm nước uống. Thôi vì cho Bảo Bảo anh vui thì anh chịu một chút oan ức cũng thấy đáng.
Khi thức ăn được dọn ra, cô và anh cùng ăn vui vẻ.
" Anh thấy dạo này em rất là lớn gan, thường xuyên thu thập điểm yếu của anh còn biến nó thành trò cười."
" Anh là ông chủ lớn muốn tìm hiểu ai chỉ cần bỏ tiền ra là được còn bọn dân đen như em thì phải cố gắng quan sát trong từng hành động nhỏ nhặt nhất. Mà anh không nghỉ nó vui sao? Em thấy những khuyết điểm của anh rất đặc biệt thật sự không giống ai cả. Đó là điều làm em hứng thú nhất" - Vân Anh cười tươi lí giải như một bà cụ non.
Thiên Minh buông đũa xuống, lấy tay véo má cô.
" Cái miệng nhỏ này đúng là càng ngày càng biết nói chuyện"
" Cái này em học từ anh á"
Thiên Minh cười thích thú, anh tiện tay gắp thức ăn cho cô. Vân Anh chỉ biết cười rồi ăn thử món anh vừa gắp. Nhưng khi vừa bỏ vào miệng cô lại nhăn mặt.
" Em sao vậy?"
" Sao anh lại làm món khổ qua chứ. Em ghét nhất là món này, đắng chết đi được. "
" Hôm nay bắt đầu biết kén chọn món ăn rồi sao?"
" Cái này cũng học từ anh luôn"
" Sao em không học những điểm tốt của anh chứ?"
" Anh có điểm nào tốt chứ!"
Thiên Minh véo má cô, Vân Anh thảm thiết xin tha.
" Hức...Lại ăn hiếp em rồi"
" Nếu không thấy anh sẽ làm cho em thấy những điểm tốt của anh. À mà lát anh sẽ đưa em đi shopping mua tí đồ"
Vân Anh vui vẻ gật đầu. Đang ở trên phòng nghịch điện thoại thì anh bước vào còn kí yêu cô một cái. Vân Anh bĩu môi xoa xoa đầu.
" Đồ đáng ghét, suốt ngày cứ ức hiếp em. Anh mà yêu người khác là bị người ta bỏ lâu rồi"
" Thời gian còn dài anh sẽ cho em biết thế nào là ức hiếp thật sự" - giọng anh ma mị cất vang bên tai cô.
" Anh đừng hòng có thêm lần nữa. Em không cho đâu, toàn anh được lợi thôi"
" Sao lại có mình anh được lợi? Bây giờ chẳng phải em đã có anh bên cạnh chở che rồi sao? Cả đời này sẽ luôn bên em"
" Anh lấy gì làm chứng chứ?"
Thiên Minh cười nhẹ, rồi bước lại phía tủ lấy ra ít món đồ rồi để lên giường.
" Đây là toàn bộ thẻ ngân hàng, giấy nhà, giấy xe và cả chìa khóa két sắt, tất cả cái này anh cho em hết. Như vậy thì đã tin anh rồi chứ!"
" Nếu cho em hết rồi thì anh còn gì chứ?"
" Anh vẫn còn có em mà. " - Thiên Minh ngọt ngào nói. Lòng cô bị mật ngọt lắp đầy, gương mặt đỏ bừng ngượng ngùng. " Thôi, mau thay đồ đi rồi anh đưa em đi chơi"
Vân Anh cười tươi, gật đầu nũng nịu với anh.
......................
Anh đưa cô đến shop quần áo. Cô đi dạo xung quanh ngắm ngía từng món. Đồ của cô giờ đã chất đầy cả tủ mặc có thêm một vài năm nữa cũng chẳng hết nên vì thế Vân Anh quyết định sẽ đi lựa cho anh vài bộ. Từ ngày ở với anh, cô chưa bao giờ thấy anh mua gì cho bản thân cả, suốt ngày chỉ mua đồ cho cô. Vân Anh cũng tự thấy áy náy trong lòng. Thiên Minh đang trong lúc đi dạo trong shop thì bị cô gọi lại thử đồ.
" Làm gì thế?" - Anh vừa hỏi còn cô thì đang ướm thử đồ lên người anh.
" Lựa đồ cho anh"
Anh nhìn cô rồi đơ người ra vài giây. Vân Anh thấy anh im lặng thấy hơi ngạc nhiên.
" Anh sao thế? Hay là anh vào thử mấy bộ này đi" - Vân Anh ép anh phải đi thử đồ. Thiên Minh lắc đầu cũng đành nghe theo cô.
Sau khi anh thay đồ ra. Quả thật người đẹp mặc gì cũng đẹp. Vân Anh đứng hình ngắm nhìn anh, ngay cả mấy nhân viên và khách hàng nữ gần đó cũng phải ngây ngất.
" Anh mặc không đẹp sao?" - Thiên Minh thấy cô đơ người nên cất tiếng hỏi.
" Sao mà không đẹp được được chứ. Đồ em chọn mà. Này này mau thay ra cái áo này đi, xem thử có vừa không?"
Cô tiếp tục đẩy anh vào trong thử đồ. Lần này anh bước ra cô tiếp tục đứng hình, anh bước lại kí yêu cô.
" Anh biết là anh đẹp trai rồi nên em không cần phản ứng thế đâu!"
" Hứ...Phản...phản ứng gì chứ. Do em không nghĩ là đồ em chọn lại hợp với anh quá thôi, anh đừng có tự cao"
" Xem em kìa. Anh thấy em nhìn anh thèm thuồng đến chảy cả nước miếng, mau lau nhanh đi người ta cười cho bây giờ. "
Vân Anh bị anh chọc đến gương mặt đỏ bừng. Trong lòng đang thầm rủa tám đời nhà anh, có cần nói cô mê mẩn đến vậy không, chỗ đông người mà vẫn còn chọc. Vân Anh cười ngượng ngùng.
" Không đùa với anh nữa. Lấy hết số đồ này đi, không cần thử nữa"
Vân Anh nhờ mấy cô nhân viên xếp đồ rồi đi thanh toán. Anh mỉm cười đưa thẻ thanh toán cho cô nhân viên. Cô ta ngây ngất ngắm nhìn anh, tay vừa nắm thẻ vừa cố tình chạm vào tay của anh. Vân Anh thấy thế liền giựt tay anh lại còn anh thì không nói gì, khoác tay qua vai cô kéo sát vào người anh như ý nói cô mới là duy nhất. Cô nhân viên xấu hổ rồi vội làm việc của mình.
Sau đó, anh đưa cô đi dạo xung quanh thành phố rồi còn dẫn cô đi chơi rất nhiều trò. Vân Anh cảm thấy rất hạnh phúc vì có được anh bên cạnh.
Thiên Minh dẫn cô đi chơi đến tận chiều. Vì thế anh quyết định dẫn cô đi ăn luôn.
" Bảo Bảo, chúng ta đi ăn hải sản nhé. Anh có đặt hai vea buffer rồi này."
" Dạ được ạ"
Anh cười cươi xoa đầu cô rồi cũng cô đi ăn. Trong quán, anh luôn bóc vỏ tôm cho cô. Vân Anh cứ thất thần ngắm nhìn người đàn ông trước mắt. Không ngờ trên đời này lại có một người đàn ông tốt như vậy!
Vân Anh cười thẹn thùng rồi đảo mắt nhìn xung quanh. Phía đối diện với cô cũng có một cặp đôi đang tình tứ bên nhau, nhìn họ cũng rất hạnh phúc. Vân Anh nở nụ cười tươi rồi gắp miếng thịt đút cho anh. Thiên Minh vui vẻ đón nhận.
Trên đường về, cô tình cờ gặp Trang trên đường. Cô bảo anh dừng xe rồi nói là sẽ cùng Trang đi dạo. Thiên Minh lúc đầu có hơi đắn đo nhưng rồi cũng đồng ý.
Vân Anh cùng Trang bước vào một quán cà phê quen thuộc. Hai cô nhóc rồi tâm tình trò chuyện một lúc thì Vân Anh mới phát hiện ra một tin sốt dẻo.
" Có thật không? Cậu có bạn trai thật sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.