Chương 87: Mất Bình Tĩnh
Lâm Thất
24/05/2021
Vân Anh nghe thấy cũng chẳng dám cãi lời. Cô bỏ balo lên ghế rồi quỳ xuống sàn. Còn ba của cô thì không nói gì, ông tự rót cho mình một tách trà uống cho hạ hỏa. Sợ đây cơn giận lấn át lí trí mà đánh chết đứa con gái này.
Sau một lúc ông mới bình tâm trở lại được. Ông quay sang nhìn cô đang quỳ dưới sàn.
" Quen bao lâu rồi?"
" Dạ ...dạ gần một năm"
Ông nghe mà lửa giận lại bùng phát thêm lần nữa. Hai đứa bắt đầu sống chung từ khoảng tháng hai năm ngoái đến giờ thì là 1 năm 3 tháng mà yêu nhau được tận 1 năm. Đứa con gái này của ông đúng là giỏi thật.
" Ba...Con biết là ba sẽ giận nhưng con với anh ấy là thật lòng với nhau..."
" Con biết ba sẽ giận vậy mà vẫn cố làm. Ba nói với con thế nào? Tuổi con còn trẻ chưa thích hợp để yêu đương mà có yêu thì tại sao lại đi yêu nó? Con có biết gia đình Hải rắc rối cỡ nào không? Con tính làm ba tức chết hả Vân Anh?"
" Ba, con muốn hỏi điều này! Rốt cuộc ba mẹ có định kiến gì về anh ấy mà lại ngăn cấm bọn con như vậy. Anh ấy sự nghiệp có, quyền lực có, luôn đối xử với con thật lòng" - Vân Anh nghẹn ngào hỏi ba của cô. Vân Anh thật sự không hiểu Thiên Minh có gì không tốt mà ba cô lại ngăn cản như vậy. Với lại chẳng phải trước đây Thiên Minh cũng là học trò của ông sao?.
" Ba không bận tâm nó đối xử với con thế nào hay con yêu nó ra sao ba nói không là không con mau chấm dứt ngay cho ba. Ba không đồng ý mối quan hệ này"
Vân Anh bất mãn, cô không hiểu vì cái gì ba cô lại có định kiến với anh như vậy. Cô bất bình đứng lên.
" Con cũng nói rồi, con với anh ấy là yêu nhau thật lòng. Cả đời này của con nhất định sẽ không yêu ai ngoài anh ấy. Với lại con cũng là người của Thiên Minh rồi, dù sao này con có gả cho ai thì cũng làm mất mặt ba mẹ thôi" - Vân Anh kiên quyết nói.
Ba cô nghe những lời cô nói thì như đứng hình. Đứa con gái ông yêu thương 18 năm hôm nay lại vì một người khác mà ăn nói với ông như thế. Đứa con gái ông bảo bọc 18 năm lại dễ dàng trao thân cho người ta.
" Con..rốt cuộc con đang suy nghĩ cái gì vậy hả? Thường ngày ba dạy dỗ con ra sao? Luân thường lễ giáo con bỏ đâu cả rồi! Sao lại đi trao thân cho nó. Ba...ba hôm nay sẽ đánh chết con" - Ông tức giận đến đỏ cả mặt. Ông lấy cây chổi lông hà dưới gầm bàn mà đánh tới tập vào người của cô. Vân Anh ấm ức, cũng chẳng thèm đỡ đòn.
" Ba tốt nhất là đánh chết con luôn đi, ba không đánh chết con thì sau này con cũng sẽ đi tìm anh ấy thôi"
" Con.."
Ông tức đến chẳng thể nói nên lời. Đứa con gái này của ông trước giờ đừng nói là vô lễ, lớn tiếng với ông ngay cả khi làm sai cũng đều tự mình nhận lỗi nhưng hôm nay cô lại có thể thốt ra những lời đó. Có người làm cha làm mẹ nào lại không nghĩ cho con. Tại sao cô lại không thấu hiểu?
" Cái này là con nói đó, ba sẽ đánh chết con không để con đi gặp nó nữa" - Hiện giờ ba của cô đang rất tức giận, cũng chẳng thèm nghĩ cô đang đau lòng cỡ nào chỉ biết vụt roi vào người cô. Từng roi rơi xuống mang theo cả những cơn đau, đau thể xác có đau lòng lại càng có nhiều hơn.
Đúng lúc này mẹ của cô cũng vừa từ siêu thị trở về. Bước vào nhà thì liền thấy cảnh tượng khó coi trước mắt. Bà vội chạy lại cầm roi trên tay.
" Ông làm gì thế? Sao lại đánh con bé!" - Mẹ cô lớn giọng.
" Bà xem đứa con gái bảo bối của bà làm ra chuyện tốt đẹp gì? Sao tôi có thể nuôi dạy ra một đứa con gái như thế chứ"
" Ba..rốt cuộc thì ba cũng nói lời thật lòng rồi. Ba đâu hề thích đứa con gái này, ba chỉ thích con trai thôi. Từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng nghe theo ba, học ở đâu kết bạn với ai đều bị ba quản lí. Giá trị của con là để ra ngoài giúp ba nở mày nở mặt với người ta. Nhưng ba không ngờ hôm nay con lại thế này phải không? Vì vậy ba mới xem thường con, muốn đánh chết con để khỏi làm ba mất mặt. Vậy sao ngày đó ba không bóp chết con cho rồi, ba để con sống đến bây giờ để làm gì chứ?"
Vân Anh hét lớn nhưng chưa bình tâm được thì đã là ăn một cái tát điếng người.
" Con dám ăn nói với ba thế hả? Bấy lâu nay ba không ở bên là con muốn làm loạn phải không? Học đâu ra cách ăn nói vô phép vô tắc ấy hả? Mau lên ghế cúi xuống, hôm nay ba quyết dạy dỗ con ra trò. Nhanh!" - Ông tức giận ra lệnh cho cô. Còn Vân Anh thì một tay còn đang ôm một bên mặt vừa bị đánh. Đôi mắt long lanh nước nhìn ông đăm đăm. Người ba cô luôn kính trọng và yêu mến bấy lâu hôm nay vì muốn trút giận mà đánh cô không thương tiếc còn tát cô một cái. 18 năm nay đây là lần đầu tiên ra tay đánh cô như vậy. Vân Anh hai hàng nước mắt lăn dài. Bỗng lại nở một nụ cười đáng thương.
" Con sai...Là con sai. Ba mẹ lúc nào cũng đúng hết. Đứa con này làm cái gì cũng sai cả khiến cho ba mẹ lúc nào cũng khó chịu. Ba mẹ có biết suốt gần 2 năm nay con sống thế nào không? Hôm ấy là ba mẹ tự đẩy con cho Thiên Minh. Là anh ấy bấy lâu nay chở che cho con, là người quan tâm lo lắng cho con. Đứa con gái này từ nhỏ đến lớn chưa cầu xin hai người điều gì, cũng chưa dám yêu cầu gì. Lúc nào cũng như một con gối mặc cho người này sai bảo, mặc cho người kia đưa đẩy. Ba mẹ có từng quan tâm đến cảm nhận của con không?" - Cô vừa nói nước mắt lại lăn dài. Nỗi uẩn khúc cô luôn chịu 18 năm nay giờ đã có thể bày tỏ nhưng sao lòng cô lại không thấy thoải mái chứ mà ngược lại còn rất đau.
" Vân Anh...Đừng chọc giận ba con nữa. Ngoan, mau qua xin lỗi ba con đi" - Mẹ cô nhẹ nhàng khuyên bảo. Nhìn mấy lằn roi trên tay của cô lại khiến bà xót lòng. Sợ đây nếu còn làm cho ông giận thì có thể cô có thể nằm liệt trên giường luôn đấy.
" Mẹ.. Chuyện này con không sai con không thể nhận lỗi. Vân Anh là con của ba mẹ muốn mắng muốn đánh thế nào cũng được. Dù sao mạng của con cũng là do hai người ban cho nếu ba muốn lấy lại thì cứ để ba lấy. Con không oán hận nữa" - Vân Anh giọng đầy bất lực mà thốt lên. Cô không thèm nhìn đến ông nữa, bây giờ đối với cô người ba này đã thay đổi rồi. Không còn hiền dịu, công bằng như hồi trước nữa. Vân Anh lau gạt đi nước mắt bước lại ghế sofa nằm sấp xuống đấy.
Ông nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của con gái mà cũng đau lòng không kém.
" Được rồi, đừng đánh nữa. Ông định đánh chết nó sao? Nó dù sao cũng là con gái đấy!" - Mẹ cô kế bên khuyên giải. Dù rằng biết cô ương bướng, cứng đầu nhưng nếu để bị đánh nữa thì có nước mà vô viện. Ba cô cũng đâu phải là người thường, học võ từ nhỏ nếu mà đánh hết sức thì thà đem cô giết ngay bây giờ cơ may bà còn bớt đau lòng hơn.
" Bà ở nhà bôi thuốc cho nó đi. Tôi ra ngoài chút!" - Ba cô quay sang nói với vợ rồi rời đi. Nhìn cô ông cũng chẳng vui vẻ gì tốt nhất là nên ra ngoài bình tâm một lúc.
Sau một lúc ông mới bình tâm trở lại được. Ông quay sang nhìn cô đang quỳ dưới sàn.
" Quen bao lâu rồi?"
" Dạ ...dạ gần một năm"
Ông nghe mà lửa giận lại bùng phát thêm lần nữa. Hai đứa bắt đầu sống chung từ khoảng tháng hai năm ngoái đến giờ thì là 1 năm 3 tháng mà yêu nhau được tận 1 năm. Đứa con gái này của ông đúng là giỏi thật.
" Ba...Con biết là ba sẽ giận nhưng con với anh ấy là thật lòng với nhau..."
" Con biết ba sẽ giận vậy mà vẫn cố làm. Ba nói với con thế nào? Tuổi con còn trẻ chưa thích hợp để yêu đương mà có yêu thì tại sao lại đi yêu nó? Con có biết gia đình Hải rắc rối cỡ nào không? Con tính làm ba tức chết hả Vân Anh?"
" Ba, con muốn hỏi điều này! Rốt cuộc ba mẹ có định kiến gì về anh ấy mà lại ngăn cấm bọn con như vậy. Anh ấy sự nghiệp có, quyền lực có, luôn đối xử với con thật lòng" - Vân Anh nghẹn ngào hỏi ba của cô. Vân Anh thật sự không hiểu Thiên Minh có gì không tốt mà ba cô lại ngăn cản như vậy. Với lại chẳng phải trước đây Thiên Minh cũng là học trò của ông sao?.
" Ba không bận tâm nó đối xử với con thế nào hay con yêu nó ra sao ba nói không là không con mau chấm dứt ngay cho ba. Ba không đồng ý mối quan hệ này"
Vân Anh bất mãn, cô không hiểu vì cái gì ba cô lại có định kiến với anh như vậy. Cô bất bình đứng lên.
" Con cũng nói rồi, con với anh ấy là yêu nhau thật lòng. Cả đời này của con nhất định sẽ không yêu ai ngoài anh ấy. Với lại con cũng là người của Thiên Minh rồi, dù sao này con có gả cho ai thì cũng làm mất mặt ba mẹ thôi" - Vân Anh kiên quyết nói.
Ba cô nghe những lời cô nói thì như đứng hình. Đứa con gái ông yêu thương 18 năm hôm nay lại vì một người khác mà ăn nói với ông như thế. Đứa con gái ông bảo bọc 18 năm lại dễ dàng trao thân cho người ta.
" Con..rốt cuộc con đang suy nghĩ cái gì vậy hả? Thường ngày ba dạy dỗ con ra sao? Luân thường lễ giáo con bỏ đâu cả rồi! Sao lại đi trao thân cho nó. Ba...ba hôm nay sẽ đánh chết con" - Ông tức giận đến đỏ cả mặt. Ông lấy cây chổi lông hà dưới gầm bàn mà đánh tới tập vào người của cô. Vân Anh ấm ức, cũng chẳng thèm đỡ đòn.
" Ba tốt nhất là đánh chết con luôn đi, ba không đánh chết con thì sau này con cũng sẽ đi tìm anh ấy thôi"
" Con.."
Ông tức đến chẳng thể nói nên lời. Đứa con gái này của ông trước giờ đừng nói là vô lễ, lớn tiếng với ông ngay cả khi làm sai cũng đều tự mình nhận lỗi nhưng hôm nay cô lại có thể thốt ra những lời đó. Có người làm cha làm mẹ nào lại không nghĩ cho con. Tại sao cô lại không thấu hiểu?
" Cái này là con nói đó, ba sẽ đánh chết con không để con đi gặp nó nữa" - Hiện giờ ba của cô đang rất tức giận, cũng chẳng thèm nghĩ cô đang đau lòng cỡ nào chỉ biết vụt roi vào người cô. Từng roi rơi xuống mang theo cả những cơn đau, đau thể xác có đau lòng lại càng có nhiều hơn.
Đúng lúc này mẹ của cô cũng vừa từ siêu thị trở về. Bước vào nhà thì liền thấy cảnh tượng khó coi trước mắt. Bà vội chạy lại cầm roi trên tay.
" Ông làm gì thế? Sao lại đánh con bé!" - Mẹ cô lớn giọng.
" Bà xem đứa con gái bảo bối của bà làm ra chuyện tốt đẹp gì? Sao tôi có thể nuôi dạy ra một đứa con gái như thế chứ"
" Ba..rốt cuộc thì ba cũng nói lời thật lòng rồi. Ba đâu hề thích đứa con gái này, ba chỉ thích con trai thôi. Từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng nghe theo ba, học ở đâu kết bạn với ai đều bị ba quản lí. Giá trị của con là để ra ngoài giúp ba nở mày nở mặt với người ta. Nhưng ba không ngờ hôm nay con lại thế này phải không? Vì vậy ba mới xem thường con, muốn đánh chết con để khỏi làm ba mất mặt. Vậy sao ngày đó ba không bóp chết con cho rồi, ba để con sống đến bây giờ để làm gì chứ?"
Vân Anh hét lớn nhưng chưa bình tâm được thì đã là ăn một cái tát điếng người.
" Con dám ăn nói với ba thế hả? Bấy lâu nay ba không ở bên là con muốn làm loạn phải không? Học đâu ra cách ăn nói vô phép vô tắc ấy hả? Mau lên ghế cúi xuống, hôm nay ba quyết dạy dỗ con ra trò. Nhanh!" - Ông tức giận ra lệnh cho cô. Còn Vân Anh thì một tay còn đang ôm một bên mặt vừa bị đánh. Đôi mắt long lanh nước nhìn ông đăm đăm. Người ba cô luôn kính trọng và yêu mến bấy lâu hôm nay vì muốn trút giận mà đánh cô không thương tiếc còn tát cô một cái. 18 năm nay đây là lần đầu tiên ra tay đánh cô như vậy. Vân Anh hai hàng nước mắt lăn dài. Bỗng lại nở một nụ cười đáng thương.
" Con sai...Là con sai. Ba mẹ lúc nào cũng đúng hết. Đứa con này làm cái gì cũng sai cả khiến cho ba mẹ lúc nào cũng khó chịu. Ba mẹ có biết suốt gần 2 năm nay con sống thế nào không? Hôm ấy là ba mẹ tự đẩy con cho Thiên Minh. Là anh ấy bấy lâu nay chở che cho con, là người quan tâm lo lắng cho con. Đứa con gái này từ nhỏ đến lớn chưa cầu xin hai người điều gì, cũng chưa dám yêu cầu gì. Lúc nào cũng như một con gối mặc cho người này sai bảo, mặc cho người kia đưa đẩy. Ba mẹ có từng quan tâm đến cảm nhận của con không?" - Cô vừa nói nước mắt lại lăn dài. Nỗi uẩn khúc cô luôn chịu 18 năm nay giờ đã có thể bày tỏ nhưng sao lòng cô lại không thấy thoải mái chứ mà ngược lại còn rất đau.
" Vân Anh...Đừng chọc giận ba con nữa. Ngoan, mau qua xin lỗi ba con đi" - Mẹ cô nhẹ nhàng khuyên bảo. Nhìn mấy lằn roi trên tay của cô lại khiến bà xót lòng. Sợ đây nếu còn làm cho ông giận thì có thể cô có thể nằm liệt trên giường luôn đấy.
" Mẹ.. Chuyện này con không sai con không thể nhận lỗi. Vân Anh là con của ba mẹ muốn mắng muốn đánh thế nào cũng được. Dù sao mạng của con cũng là do hai người ban cho nếu ba muốn lấy lại thì cứ để ba lấy. Con không oán hận nữa" - Vân Anh giọng đầy bất lực mà thốt lên. Cô không thèm nhìn đến ông nữa, bây giờ đối với cô người ba này đã thay đổi rồi. Không còn hiền dịu, công bằng như hồi trước nữa. Vân Anh lau gạt đi nước mắt bước lại ghế sofa nằm sấp xuống đấy.
Ông nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của con gái mà cũng đau lòng không kém.
" Được rồi, đừng đánh nữa. Ông định đánh chết nó sao? Nó dù sao cũng là con gái đấy!" - Mẹ cô kế bên khuyên giải. Dù rằng biết cô ương bướng, cứng đầu nhưng nếu để bị đánh nữa thì có nước mà vô viện. Ba cô cũng đâu phải là người thường, học võ từ nhỏ nếu mà đánh hết sức thì thà đem cô giết ngay bây giờ cơ may bà còn bớt đau lòng hơn.
" Bà ở nhà bôi thuốc cho nó đi. Tôi ra ngoài chút!" - Ba cô quay sang nói với vợ rồi rời đi. Nhìn cô ông cũng chẳng vui vẻ gì tốt nhất là nên ra ngoài bình tâm một lúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.