Chương 60
Ngưng Lũng
05/08/2019
Biết Giang Thành Ngật và Lục Yên đã đăng ký kết hôn, đương nhiên mẹ Giang
vội mời một nhóm bạn cũ thân thiết của Giang gia đến mở tiệc ăn mừng,
lại còn khui champagne, kêu gọi tổ chức hôn lễ, phấn khích suốt cả đêm.
Không chỉ có thế, ngày thứ hai mở bữa tiệc xong, mẹ Giang lập tức bắt tay tổ chức hôn lễ.
Giang Thành Ngật và Lục Yên đều hy vọng hôn lễ thật đơn giản, nhưng rõ ràng trong chuyện này lời hai người nói đều không có tác dụng gì.
Sau khi thương lượng với mẹ Lục Yên, cuối cùng Giang gia quyết định thời gian tổ chức hôn lễ sẽ vào đầu xuân năm sau, mẹ Giang vốn có tính lãng mạn, lại thêm là người gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái, từ khách sạn cho tới thiếp mời, mọi chuyện đều muốn tự mình làm hết.
Chỉ có một chuyện: Chính là tuần trăng mật, hoàn toàn là tùy ý hai đứa trẻ, bà không thể tự chọn cho chúng được.
Vì chuyện này mà sáng sớm bà đã gọi điện qua xác nhận.
Giang Thành Ngật đang suy nghĩ không biết nên nói thế nào thì điện thoại của Lục Yên đã vang lên, Giang Thành Ngật không thể không mở cửa sổ ra, đi đến ban công: “Lục Yên còn chưa xin đơn vị ngày nghỉ nữa, ở bên này con vẫn cần quan sát thêm.”
“Nhưng mẹ nghe nói bởi vì đã phá được trọng án, ở trong cục đã khen thưởng các con rồi.” Mẹ Giang rất tự hào, “Huống chi kết hôn là chuyện lớn cả đời người, trong cục cũng không thể không cho nghỉ phép được, đúng rồi, cuối tuần sau mẹ và cha con sẽ đi thăm hỏi cha mẹ của Lục Yên.”
“À.” Giang Thành Ngật trầm mặc một lát mới nói, “Chuyện này con và Lục Yên biết rồi.”
Cha mẹ Lục Yên đã ly hôn nhiều năm rồi, nhất là cha Lục Yên vừa mới làm đám cưới lần thứ 3 nữa, cuộc gặp mặt lần này có phần đặc biệt, có thể tưởng tượng được. Nếu xử lý không ổn thỏa thì sẽ trở nên rất lúng túng.
“Yên tâm.” Hiển nhiên là mẹ Giang đã xem xét cẩn thận, “Mẹ và cha con đã sắp xếp rất nhiều rồi, cũng đã thương lượng trước với cha mẹ của Lục Yên, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Các con cũng nên đến sớm một chút, người một nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Ngữ khí của mẹ rất thoải mái, nhưng trước đó Giang Thành Ngật đã thấy qua đám cưới của mấy anh em của anh, trong lòng rất rõ ràng hôn lễ dù ấm áp hay long trọng cũng đều rất tốn sức tổ chức.
“Cảm ơn mẹ.”
Xuyên qua cửa sổ, từ đằng xa anh nhìn thấy Lục Yên đang đi qua đi lại trong phòng khách, thầm nghĩ, nhất định là mẹ rất hài lòng với Lục Yên nên mới có thể quan tâm chuyện kết hôn của họ như vậy, anh không khỏi ở trong câu ‘cám ơn’ kia cộng thêm một phần cho Lục Yên, vì vậy cũng trịnh trọng hơn.
Mẹ Giang có chút bất ngờ, nhưng đa phần là vui mừng, run rẩy một lúc mới cười nói: “Đứa con ngốc.”
Mấy ngày sau, ngày 22 tháng 12, âm lịch Đông chí.
Trời còn chưa sáng, thành phố S đã xuất hiện trận tuyết đầu mùa.
Trước khi chưa có tuyết rơi, thành phố S đã âm u mấy ngày rồi, mặt trời bị một tầng mây dày mỏng không đều bao trùm hết cả, mỗi ngày đều rất u ám.
Đến ngày hôm nay, tầng mây mềm mại như bông rốt cuộc cũng bị gió thổi tan hoàn toàn, ánh mặt trời mùa đông ấm áp hào phóng chiếu xuống cả một vùng đất, đường chân trời tuyết trắng trải dài cuồn cuộn thành một dải ánh sáng óng ánh, lấp lánh lại chói mắt.
Đến nghĩa trang, Lục Yên và Giang Thành Ngật xuống xe, hít một hơi khí lạnh rồi cùng Giang Thành Ngật sóng vai đi đến mộ của Đặng Mạn.
Theo thói quen của Đặng gia, sinh nhật hàng năm của con cái đều tính theo âm lịch, sinh nhật của Đặng Mạn lại vừa vặn trùng ngày Đông chí, vì vậy kể từ sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn vào tám năm trước, hàng năm vào thời gian này Lục Yên và Đường Khiết đều sẽ qua đây thăm Đặng Mạn.
Đến đó, ngoài cha mẹ Đặng Mạn và Đường Khiết, còn có mấy bạn học A6.
Dựa vào công khai thẩm tra xử lý vụ án, khá nhiều người đều biết được chân tướng của sự việc tám năm trước, cũng biết phải thẩm vấn kéo dài liên tục suốt nửa tháng rốt cuộc nghi phạm cũng bắt đầu nhận tội, nói cách khác, vụ án này đã được làm sáng tỏ.
“Lục Yên, Giang Thành Ngật.” Thấy bọn họ, Đường Khiết tiến lại gần.
Trên mặt đeo kính râm màu đen cực lớn, tâm trạng có vẻ không vui như ngày thường.
Mà biết được vụ án của Đặng Mạn do Giang Thành Ngật phụ trách, lớp trưởng Lưu Cần và mấy bạn học khác càng kinh ngạc hơn, cảm thấy khâm phục, vội đến chào hỏi: “Đến rồi.”
Hai chữ ngắn ngủi, nỗi đau không thể nói thành lời.
Giang Thành Ngật đặt bó hoa trong tay xuống mộ của Đặng Mạn.
Lục Yên đứng im lặng bên cạnh anh một lúc, ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhìn chăm chú thiếu nữ trong tấm hình.
Vẫn giống hệt với tám năm trước, Đặng Mạn trong hình điềm tĩnh dịu dàng như vậy, không thay đổi một chút nào.
Cô đặt bút máy ở bên môi, hôn một cái, dường như muốn trịnh trọng cất giấu nó vào trong lòng, sau đó giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve tấm hình.
“Trình Chu nhận tội rồi.”
Mẹ Đặng Mạn luôn che miệng khóc không phát ra tiếng động, nghe như thế, bà không khỏi khóc lớn lên.
Cha Đặng Mạn ngửa đầu muốn cho nước mắt chảy ngược vào trong, nhưng cuối cùng lệ vẫn rơi đầy mặt.
Tất cả đều trầm mặc.
Sự thật và công bằng dù đến muộn, nhưng cũng đã đến rồi.
Chim chóc trên cây tùng bị tiếng khóc làm cho kinh động, vỗ cánh phành phạch bay thẳng về bầu trời xanh biếc, cuối cùng hóa thành một điểm đen nhỏ xíu, chui vào trong đám mây trắng lớn bồng bềnh.
Từ nghĩa trang đi ra, suốt đoạn đường đưa tiễn, cha mẹ Đặng Mạn đều không nói gì, đến cửa, Đường Khiết kéo chặt cổ áo khoác ngoài cho Lục Yên: “Đi thôi, đừng lỡ chuyến bay, nhớ chơi thật vui vẻ, trên đường chú ý an toàn.” Lúc nói chuyện còn mang theo giọng mũi nồng đậm.
Lục Yên và Giang Thành Ngật liếc mắt nhìn nhau, nói: “Mọi người bảo trọng.”
“Ừ.”
Đi được một đoạn, mẹ Đặng Mạn đột nhiên rưng rưng nói: “Cảm ơn!”
Lục Yên kinh ngạc quay đầu, mẹ Đặng Mạn đang đứng phía sau lưng họ, cố gắng nở nụ cười.
Ngực Lục Yên như bị nghẹn lại bởi một đống bông, tuy không biết mẹ Đặng Mạn nói câu này là nói với cô hay là Giang Thành Ngật, nhưng vẫn gật đầu mỉm cười, sau đó nắm chặt tay Giang Thành Ngật bước về phía trước.
Sân bay.
Mẹ Lục và mẹ Giang đến sớm hơn so với Giang Thành Ngật và Lục Yên, thấy hai nhân vật chính chậm chạp không xuất hiện, sợ lỡ chuyến bay nên rất lo lắng.
Đang muốn gọi cuộc điện thoại thứ 5 giục giã, thì hai người xuất hiện.
“Con bé này.” Mẹ Lục kéo Lục Yên qua, “Bình thường rất chững chạc, sao hôm nay lại thế?”
Lục Yên không đề cập đến chuyện đi thăm Đặng Mạn, chỉ nói: “Còn kịp mà.”
Mẹ Lục còn muốn nói, Giang Thành Ngật một lòng muốn bảo vệ vợ, anh mỉm cười với mẹ vợ, giải thích: “Đừng trách cô ấy, tại đơn vị của con tạm thời có chút chuyện thôi.”
Lúc này sắc mặt của mẹ Lục mới thay đổi.
Mẹ Giang kéo mẹ Lục qua thầm thì mấy câu, sau đó hai người đều mỉm cười thần bí.
Giang Thành Ngật nhìn thấy thế, cảm thấy không ổn vội kéo Lục Yên đi vào trong: “Còn nói nữa thì chỉ có thể đợi chuyến sau thôi.”
Mới bước được vài bước, anh nghe thấy giọng nói vui mừng của mẹ ở đằng sau: “Con trai! Cố lên!”
Cố lên cái gì? Anh và Lục Yên khó hiểu nhìn nhau.
“Hy vọng sau khi quay về có tin tức của một Tiểu Ngật Ngật và Tiểu Yên Yên.” Mẹ Lục Yên mỉm cười bổ sung.
Ha ha. Giang Thành Ngật giữ nguyên nụ cười.
Làm sao có thể chứ?
Mất khoảng 10 tiếng ngồi máy bay, cuối cùng 3 giờ chiều đã đến San Francisco.
Lục Yên muốn đi rất nhiều nơi, nhưng bởi vì lúc đi trao đổi học sinh có đi qua Đức rồi, còn nhân cơ hội làm một chuyến du lịch khắp Châu Âu nữa, vì vậy cô suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định đi Mỹ, kế hoạch là chơi thẳng một đường từ California cho đến Hawaii, tuy nói thời gian không đến 20 ngày, nhưng cũng miễn cưỡng đủ dùng.
Giang Thành Ngật phản đối đề nghị này.
Lục Yên nói: “Phản đối không có hiệu quả.”
Thực ra thì từ khi còn nhỏ, Giang Thành Ngật đã bị mẹ của anh kéo đi bay khắp thế giới rồi, bất kể là đi đâu thì đối với anh cũng không khác gì nhau, thấy Lục Yên kiên trì, cuối cùng cũng khuất phục.
Đã quen với mùa đông ở trong nước, chợt thấy ánh mặt trời hừng hực chói mắt của California nên Lục Yên vẫn hơi không quen.
Giang Thành Ngật dẫn cô ra bến tàu ăn hải sản, vô tình gặp được bạn của anh ở đó, đi dạo khắp nơi, thời gian ngắn ngủi mấy ngày, Lục Yên đã ăn hết một lượt những món ngon ở San Francisco.
Bọn họ đến Los Angeles, theo kế hoạch lúc đến của Lục Yên thì sẽ đi thăm thầy giáo.
Bọn họ đến New York, ăn bữa sáng kiểu Do Thái ở Hummus Place.
Bọn họ đến Hawaii, buổi sáng thì chơi mấy trò chơi dưới nước, buổi tối thì ở trong phòng lăn lộn quên trời đất.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Trước khi trở về hai ngày, theo kế hoạch, Lục Yên sẽ đến cửa hàng miễn thuế mua quà, từ sáng sớm đã rời giường rửa mặt, nhưng ngồi mãi cũng chưa chịu ra.
Giang Thành Ngật đợi một lúc lâu, không nhịn được gõ cửa: “Lục Yên, em ngã trong vệ sinh hả? Sao lại lề mề thế?”
Cửa mở ra, sắc mặt Lục Yên như đưa đám, buồn buồn nói: “Giang Thành Ngật, bao cao su lần trước anh mua ở đâu vậy? Là hàng thật hay hàng giả?”
Trong lòng Giang Thành Ngật hơi hồi hộp: “Sao vậy?”
Lục Yên giơ cây que thử thai mới mua trong cửa hàng drug store ra trước mặt, hỏi anh: “Đây là cái gì?”
Đầu Giang Thành Ngật hơi lùi về sau, ánh mắt rơi vào hai vạch màu vàng, kinh ngạc mấy giây, sau đó nhanh chóng hiểu được hàm ý.
Sau đó anh lập tức nổi giận: “Con mẹ nó, không phải là lừa đảo chứ? Sao lại chơi người ta như vậy?”
Thấy cô không vui, anh an ủi: “Bao cao su có vấn đề, que thử thai cũng có vấn đề, chờ chúng ta trở về nước, đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
Có lẽ là báo động giả thôi.
Buổi tối, Lục Yên vẫn còn chán nản, nhưng lúc hai người đi ngang qua cửa hàng đồ dùng trẻ em, ánh mắt Giang Thành Ngật không tự chủ được mà nhìn vào bên trong.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Lục Yên tức giận kéo mặt anh qua, lúc trước là ai cố gắng cho rằng tạm thời không nên có con hả?
Giang Thành Ngật bỏ qua, không muốn tranh cãi với cô.
Buổi chiều anh lên mạng nghiên cứu hết nửa ngày, đại khái đoán được tuổi của cục cung trong bụng Lục Yên, từ lần đầu tiên chung phòng tới giờ, ước chừng là khoảng 45 ngày, phản ứng đến sớm, người phụ nữ này xuất hiện bất kì cảm xúc khác thường nào cũng đều có thể hiểu được.
Quả nhiên, đêm trước người phụ nữ này còn càu nhàu cho tới nửa đêm, đến ngày thứ hai lúc tỉnh dậy thì tâm trạng lại tốt hơn hẳn.
Trên đường đến sân bay, cô còn thần bí hỏi anh: “Anh cảm thấy là con trai hay con gái?”
“Anh không biết.” Anh im lặng một lúc mới nói, “Dù sao chỉ cần là em sinh, thì con trai hay con gái anh đều thích.”
Lục Yên rất hài lòng với đáp án này.
Đến sân bay, cô liên tiếp nhận được tin nhắn của hai người mẹ: “Sẽ nhanh chóng lên máy bay sao? Ngày mai có thể về nước không?”
Thật đáng sợ…
Dường như cô có thể thấy được phản ứng của hai người mẹ này, ngược lại tâm trạng nhanh chóng xuống dốc: “Giang Thành Ngật, chúng ta có thể kiện công ty bao cao su không?”
“Lục Yên, em có thể bình thường một chút không?” Anh kéo vai cô.
Cô đột nhiên rơi nước mắt: “Giang Thành Ngật, em sợ em làm mẹ không tốt.”
Anh ngây ra, vội vàng lau nước mắt cho cô: “Nếu em làm mẹ không tốt, thì trên thế giới này không còn ai làm người mẹ tốt đâu.”
Lục Yên suy nghĩ cẩn thận mấy giây, rốt cuộc gật đầu một cái: “Cũng có lý.”
Hai người đang rảnh rỗi đi dạo cửa hàng miễn thuế, Lục Yên mua cho mỗi người một món quà, ngoại trừ cha mẹ hai bên, Đường Khiết, Đại Chung, còn có cha mẹ và em gái của Đặng Mạn, tiến sĩ Dụ, thầy hướng dẫn, đồng nghiệp, thậm chí lão Tần và Tiểu Chu cũng có phần.
Đương nhiên cuối cùng cũng bao gồm một số quần áo mềm mại cho trẻ sơ sinh.
Mặc dù Giang Thành Ngật chưa xác định rõ là muốn con trai hay con gái, nhưng Giang Thành Ngật thấy Lục Yên chọn toàn màu trắng và màu xanh da trời, thì rất hài lòng, lại tự mình chọn thêm mấy bộ quần áo nhỏ bằng bông.
Lục Yên đứng bên cạnh nhìn anh tính tiền, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh con gái của Giang Thành Ngật, lần đầu tiên có chút chờ mong sinh mạng mới trong bụng.
Trong lúc hai người chờ máy bay, Lục Yên có chút buồn ngủ, tựa đầu vào vai anh.
Anh cởi áo khoác đắp lên cho cô.
Di động của cô vang lên, có mấy tin nhắn trên WeChat gửi tới, nội dung đầu tiên hiển thị trên màn ảnh: “Chúc mừng bác sĩ Lục, cô đã thành công thông qua vòng sơ tuyển của cuộc thi bác sĩ gây mê toàn quốc, thuận lợi tiến vào vòng chung kết, tiếp theo là tin tức cuối cùng của cuộc tranh tài lớn.”
“Là thông báo của bệnh viện hả? “ Lục Yên nhắm mắt nói: “Xem giúp em đi.”
Giang Thành Ngật thử nhập mật khẩu, đầu tiên là dùng sinh nhật của cô, không đúng, đổi thành sinh nhật của anh mới mở khóa được.
“Thông báo thứ nhất là em đã lọt vào vòng chung kết rồi.”
“Ừ.” Lục Yên còn chưa mở mắt, khóe miệng lại cong lên.
Tin thứ hai là mẹ Lục Yên gửi tới.
“Yên Yên, mẹ đang quét dọn căn nhà của con bên Nam San, trong tủ quần áo có một cái thùng lớn, bên trong có rất nhiều đồ, rất chiếm chỗ, mẹ đã để từng cái trong ngăn tủ, con nhớ là mẹ đã nói với con là để ở đâu rồi, lúc về đừng có mà kêu lên là không tìm thấy đấy.”
Tiếp theo chính là mấy tấm hình chụp những đồ trong thùng mà mẹ Lục Yên gửi qua.
Một đôi giày màu đỏ có nơ bướm được bọc kín trong giấy bóng.
Một thỏi son Chanel đã dùng hết.
Một chiếc đồng hồ đeo tay nho nhỏ bằng kim cương của nữ.
Một hộp đựng đồ trang sức, trong đó có sợi dây chuyền, mặt dây chuyền ghi “J&L” (1)
(1) J trong jiāng (Giang) họ của Giang Thành Ngật. L trong lù (Lục) họ của Lục Yên
Đều là quà năm ấy anh tặng cho cô, mỗi một món quà cũng đã từng là dấu vết trong kí ức của anh, tám năm trôi qua, bọn chúng vẫn giống như trong trí nhớ của anh, ngay cả màu sắc cũng đều sáng bóng như mới. Không cần nghĩ cũng biết, chủ nhân của chúng đã tốn sức giữ gìn như thế nào.
Lục Yên không chờ Giang Thành Ngật trả lời, cô mở mắt ra, tiến lại gần hỏi: “Là tin nhắn trên WeChat sao?”
Vừa nhìn rõ tấm hình, mặt cô hơi đỏ lên, ngước mắt nhìn Giang Thành Ngật đang dùng đôi mắt đen láy cười như không cười nhìn cô.
Lúc này, thông báo khách hàng chuẩn bị lên máy bay vang lên.
Tâm trạng Giang Thành Ngật khá tốt, anh kéo cô đứng lên: “Đi thôi, bạn học Lục.”
Từ nay về sau, bọn họ còn rất nhiều cái 8 năm, nhưng bọn họ sẽ mãi nắm chặt tay nhau, cũng không bao giờ buông ra nữa.
Cô thỏa mãn thở ra một hơi, khẽ cười với anh rồi cùng nhau hòa vào trong biển người.
Không chỉ có thế, ngày thứ hai mở bữa tiệc xong, mẹ Giang lập tức bắt tay tổ chức hôn lễ.
Giang Thành Ngật và Lục Yên đều hy vọng hôn lễ thật đơn giản, nhưng rõ ràng trong chuyện này lời hai người nói đều không có tác dụng gì.
Sau khi thương lượng với mẹ Lục Yên, cuối cùng Giang gia quyết định thời gian tổ chức hôn lễ sẽ vào đầu xuân năm sau, mẹ Giang vốn có tính lãng mạn, lại thêm là người gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái, từ khách sạn cho tới thiếp mời, mọi chuyện đều muốn tự mình làm hết.
Chỉ có một chuyện: Chính là tuần trăng mật, hoàn toàn là tùy ý hai đứa trẻ, bà không thể tự chọn cho chúng được.
Vì chuyện này mà sáng sớm bà đã gọi điện qua xác nhận.
Giang Thành Ngật đang suy nghĩ không biết nên nói thế nào thì điện thoại của Lục Yên đã vang lên, Giang Thành Ngật không thể không mở cửa sổ ra, đi đến ban công: “Lục Yên còn chưa xin đơn vị ngày nghỉ nữa, ở bên này con vẫn cần quan sát thêm.”
“Nhưng mẹ nghe nói bởi vì đã phá được trọng án, ở trong cục đã khen thưởng các con rồi.” Mẹ Giang rất tự hào, “Huống chi kết hôn là chuyện lớn cả đời người, trong cục cũng không thể không cho nghỉ phép được, đúng rồi, cuối tuần sau mẹ và cha con sẽ đi thăm hỏi cha mẹ của Lục Yên.”
“À.” Giang Thành Ngật trầm mặc một lát mới nói, “Chuyện này con và Lục Yên biết rồi.”
Cha mẹ Lục Yên đã ly hôn nhiều năm rồi, nhất là cha Lục Yên vừa mới làm đám cưới lần thứ 3 nữa, cuộc gặp mặt lần này có phần đặc biệt, có thể tưởng tượng được. Nếu xử lý không ổn thỏa thì sẽ trở nên rất lúng túng.
“Yên tâm.” Hiển nhiên là mẹ Giang đã xem xét cẩn thận, “Mẹ và cha con đã sắp xếp rất nhiều rồi, cũng đã thương lượng trước với cha mẹ của Lục Yên, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Các con cũng nên đến sớm một chút, người một nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Ngữ khí của mẹ rất thoải mái, nhưng trước đó Giang Thành Ngật đã thấy qua đám cưới của mấy anh em của anh, trong lòng rất rõ ràng hôn lễ dù ấm áp hay long trọng cũng đều rất tốn sức tổ chức.
“Cảm ơn mẹ.”
Xuyên qua cửa sổ, từ đằng xa anh nhìn thấy Lục Yên đang đi qua đi lại trong phòng khách, thầm nghĩ, nhất định là mẹ rất hài lòng với Lục Yên nên mới có thể quan tâm chuyện kết hôn của họ như vậy, anh không khỏi ở trong câu ‘cám ơn’ kia cộng thêm một phần cho Lục Yên, vì vậy cũng trịnh trọng hơn.
Mẹ Giang có chút bất ngờ, nhưng đa phần là vui mừng, run rẩy một lúc mới cười nói: “Đứa con ngốc.”
Mấy ngày sau, ngày 22 tháng 12, âm lịch Đông chí.
Trời còn chưa sáng, thành phố S đã xuất hiện trận tuyết đầu mùa.
Trước khi chưa có tuyết rơi, thành phố S đã âm u mấy ngày rồi, mặt trời bị một tầng mây dày mỏng không đều bao trùm hết cả, mỗi ngày đều rất u ám.
Đến ngày hôm nay, tầng mây mềm mại như bông rốt cuộc cũng bị gió thổi tan hoàn toàn, ánh mặt trời mùa đông ấm áp hào phóng chiếu xuống cả một vùng đất, đường chân trời tuyết trắng trải dài cuồn cuộn thành một dải ánh sáng óng ánh, lấp lánh lại chói mắt.
Đến nghĩa trang, Lục Yên và Giang Thành Ngật xuống xe, hít một hơi khí lạnh rồi cùng Giang Thành Ngật sóng vai đi đến mộ của Đặng Mạn.
Theo thói quen của Đặng gia, sinh nhật hàng năm của con cái đều tính theo âm lịch, sinh nhật của Đặng Mạn lại vừa vặn trùng ngày Đông chí, vì vậy kể từ sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn vào tám năm trước, hàng năm vào thời gian này Lục Yên và Đường Khiết đều sẽ qua đây thăm Đặng Mạn.
Đến đó, ngoài cha mẹ Đặng Mạn và Đường Khiết, còn có mấy bạn học A6.
Dựa vào công khai thẩm tra xử lý vụ án, khá nhiều người đều biết được chân tướng của sự việc tám năm trước, cũng biết phải thẩm vấn kéo dài liên tục suốt nửa tháng rốt cuộc nghi phạm cũng bắt đầu nhận tội, nói cách khác, vụ án này đã được làm sáng tỏ.
“Lục Yên, Giang Thành Ngật.” Thấy bọn họ, Đường Khiết tiến lại gần.
Trên mặt đeo kính râm màu đen cực lớn, tâm trạng có vẻ không vui như ngày thường.
Mà biết được vụ án của Đặng Mạn do Giang Thành Ngật phụ trách, lớp trưởng Lưu Cần và mấy bạn học khác càng kinh ngạc hơn, cảm thấy khâm phục, vội đến chào hỏi: “Đến rồi.”
Hai chữ ngắn ngủi, nỗi đau không thể nói thành lời.
Giang Thành Ngật đặt bó hoa trong tay xuống mộ của Đặng Mạn.
Lục Yên đứng im lặng bên cạnh anh một lúc, ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhìn chăm chú thiếu nữ trong tấm hình.
Vẫn giống hệt với tám năm trước, Đặng Mạn trong hình điềm tĩnh dịu dàng như vậy, không thay đổi một chút nào.
Cô đặt bút máy ở bên môi, hôn một cái, dường như muốn trịnh trọng cất giấu nó vào trong lòng, sau đó giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve tấm hình.
“Trình Chu nhận tội rồi.”
Mẹ Đặng Mạn luôn che miệng khóc không phát ra tiếng động, nghe như thế, bà không khỏi khóc lớn lên.
Cha Đặng Mạn ngửa đầu muốn cho nước mắt chảy ngược vào trong, nhưng cuối cùng lệ vẫn rơi đầy mặt.
Tất cả đều trầm mặc.
Sự thật và công bằng dù đến muộn, nhưng cũng đã đến rồi.
Chim chóc trên cây tùng bị tiếng khóc làm cho kinh động, vỗ cánh phành phạch bay thẳng về bầu trời xanh biếc, cuối cùng hóa thành một điểm đen nhỏ xíu, chui vào trong đám mây trắng lớn bồng bềnh.
Từ nghĩa trang đi ra, suốt đoạn đường đưa tiễn, cha mẹ Đặng Mạn đều không nói gì, đến cửa, Đường Khiết kéo chặt cổ áo khoác ngoài cho Lục Yên: “Đi thôi, đừng lỡ chuyến bay, nhớ chơi thật vui vẻ, trên đường chú ý an toàn.” Lúc nói chuyện còn mang theo giọng mũi nồng đậm.
Lục Yên và Giang Thành Ngật liếc mắt nhìn nhau, nói: “Mọi người bảo trọng.”
“Ừ.”
Đi được một đoạn, mẹ Đặng Mạn đột nhiên rưng rưng nói: “Cảm ơn!”
Lục Yên kinh ngạc quay đầu, mẹ Đặng Mạn đang đứng phía sau lưng họ, cố gắng nở nụ cười.
Ngực Lục Yên như bị nghẹn lại bởi một đống bông, tuy không biết mẹ Đặng Mạn nói câu này là nói với cô hay là Giang Thành Ngật, nhưng vẫn gật đầu mỉm cười, sau đó nắm chặt tay Giang Thành Ngật bước về phía trước.
Sân bay.
Mẹ Lục và mẹ Giang đến sớm hơn so với Giang Thành Ngật và Lục Yên, thấy hai nhân vật chính chậm chạp không xuất hiện, sợ lỡ chuyến bay nên rất lo lắng.
Đang muốn gọi cuộc điện thoại thứ 5 giục giã, thì hai người xuất hiện.
“Con bé này.” Mẹ Lục kéo Lục Yên qua, “Bình thường rất chững chạc, sao hôm nay lại thế?”
Lục Yên không đề cập đến chuyện đi thăm Đặng Mạn, chỉ nói: “Còn kịp mà.”
Mẹ Lục còn muốn nói, Giang Thành Ngật một lòng muốn bảo vệ vợ, anh mỉm cười với mẹ vợ, giải thích: “Đừng trách cô ấy, tại đơn vị của con tạm thời có chút chuyện thôi.”
Lúc này sắc mặt của mẹ Lục mới thay đổi.
Mẹ Giang kéo mẹ Lục qua thầm thì mấy câu, sau đó hai người đều mỉm cười thần bí.
Giang Thành Ngật nhìn thấy thế, cảm thấy không ổn vội kéo Lục Yên đi vào trong: “Còn nói nữa thì chỉ có thể đợi chuyến sau thôi.”
Mới bước được vài bước, anh nghe thấy giọng nói vui mừng của mẹ ở đằng sau: “Con trai! Cố lên!”
Cố lên cái gì? Anh và Lục Yên khó hiểu nhìn nhau.
“Hy vọng sau khi quay về có tin tức của một Tiểu Ngật Ngật và Tiểu Yên Yên.” Mẹ Lục Yên mỉm cười bổ sung.
Ha ha. Giang Thành Ngật giữ nguyên nụ cười.
Làm sao có thể chứ?
Mất khoảng 10 tiếng ngồi máy bay, cuối cùng 3 giờ chiều đã đến San Francisco.
Lục Yên muốn đi rất nhiều nơi, nhưng bởi vì lúc đi trao đổi học sinh có đi qua Đức rồi, còn nhân cơ hội làm một chuyến du lịch khắp Châu Âu nữa, vì vậy cô suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định đi Mỹ, kế hoạch là chơi thẳng một đường từ California cho đến Hawaii, tuy nói thời gian không đến 20 ngày, nhưng cũng miễn cưỡng đủ dùng.
Giang Thành Ngật phản đối đề nghị này.
Lục Yên nói: “Phản đối không có hiệu quả.”
Thực ra thì từ khi còn nhỏ, Giang Thành Ngật đã bị mẹ của anh kéo đi bay khắp thế giới rồi, bất kể là đi đâu thì đối với anh cũng không khác gì nhau, thấy Lục Yên kiên trì, cuối cùng cũng khuất phục.
Đã quen với mùa đông ở trong nước, chợt thấy ánh mặt trời hừng hực chói mắt của California nên Lục Yên vẫn hơi không quen.
Giang Thành Ngật dẫn cô ra bến tàu ăn hải sản, vô tình gặp được bạn của anh ở đó, đi dạo khắp nơi, thời gian ngắn ngủi mấy ngày, Lục Yên đã ăn hết một lượt những món ngon ở San Francisco.
Bọn họ đến Los Angeles, theo kế hoạch lúc đến của Lục Yên thì sẽ đi thăm thầy giáo.
Bọn họ đến New York, ăn bữa sáng kiểu Do Thái ở Hummus Place.
Bọn họ đến Hawaii, buổi sáng thì chơi mấy trò chơi dưới nước, buổi tối thì ở trong phòng lăn lộn quên trời đất.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Trước khi trở về hai ngày, theo kế hoạch, Lục Yên sẽ đến cửa hàng miễn thuế mua quà, từ sáng sớm đã rời giường rửa mặt, nhưng ngồi mãi cũng chưa chịu ra.
Giang Thành Ngật đợi một lúc lâu, không nhịn được gõ cửa: “Lục Yên, em ngã trong vệ sinh hả? Sao lại lề mề thế?”
Cửa mở ra, sắc mặt Lục Yên như đưa đám, buồn buồn nói: “Giang Thành Ngật, bao cao su lần trước anh mua ở đâu vậy? Là hàng thật hay hàng giả?”
Trong lòng Giang Thành Ngật hơi hồi hộp: “Sao vậy?”
Lục Yên giơ cây que thử thai mới mua trong cửa hàng drug store ra trước mặt, hỏi anh: “Đây là cái gì?”
Đầu Giang Thành Ngật hơi lùi về sau, ánh mắt rơi vào hai vạch màu vàng, kinh ngạc mấy giây, sau đó nhanh chóng hiểu được hàm ý.
Sau đó anh lập tức nổi giận: “Con mẹ nó, không phải là lừa đảo chứ? Sao lại chơi người ta như vậy?”
Thấy cô không vui, anh an ủi: “Bao cao su có vấn đề, que thử thai cũng có vấn đề, chờ chúng ta trở về nước, đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
Có lẽ là báo động giả thôi.
Buổi tối, Lục Yên vẫn còn chán nản, nhưng lúc hai người đi ngang qua cửa hàng đồ dùng trẻ em, ánh mắt Giang Thành Ngật không tự chủ được mà nhìn vào bên trong.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Lục Yên tức giận kéo mặt anh qua, lúc trước là ai cố gắng cho rằng tạm thời không nên có con hả?
Giang Thành Ngật bỏ qua, không muốn tranh cãi với cô.
Buổi chiều anh lên mạng nghiên cứu hết nửa ngày, đại khái đoán được tuổi của cục cung trong bụng Lục Yên, từ lần đầu tiên chung phòng tới giờ, ước chừng là khoảng 45 ngày, phản ứng đến sớm, người phụ nữ này xuất hiện bất kì cảm xúc khác thường nào cũng đều có thể hiểu được.
Quả nhiên, đêm trước người phụ nữ này còn càu nhàu cho tới nửa đêm, đến ngày thứ hai lúc tỉnh dậy thì tâm trạng lại tốt hơn hẳn.
Trên đường đến sân bay, cô còn thần bí hỏi anh: “Anh cảm thấy là con trai hay con gái?”
“Anh không biết.” Anh im lặng một lúc mới nói, “Dù sao chỉ cần là em sinh, thì con trai hay con gái anh đều thích.”
Lục Yên rất hài lòng với đáp án này.
Đến sân bay, cô liên tiếp nhận được tin nhắn của hai người mẹ: “Sẽ nhanh chóng lên máy bay sao? Ngày mai có thể về nước không?”
Thật đáng sợ…
Dường như cô có thể thấy được phản ứng của hai người mẹ này, ngược lại tâm trạng nhanh chóng xuống dốc: “Giang Thành Ngật, chúng ta có thể kiện công ty bao cao su không?”
“Lục Yên, em có thể bình thường một chút không?” Anh kéo vai cô.
Cô đột nhiên rơi nước mắt: “Giang Thành Ngật, em sợ em làm mẹ không tốt.”
Anh ngây ra, vội vàng lau nước mắt cho cô: “Nếu em làm mẹ không tốt, thì trên thế giới này không còn ai làm người mẹ tốt đâu.”
Lục Yên suy nghĩ cẩn thận mấy giây, rốt cuộc gật đầu một cái: “Cũng có lý.”
Hai người đang rảnh rỗi đi dạo cửa hàng miễn thuế, Lục Yên mua cho mỗi người một món quà, ngoại trừ cha mẹ hai bên, Đường Khiết, Đại Chung, còn có cha mẹ và em gái của Đặng Mạn, tiến sĩ Dụ, thầy hướng dẫn, đồng nghiệp, thậm chí lão Tần và Tiểu Chu cũng có phần.
Đương nhiên cuối cùng cũng bao gồm một số quần áo mềm mại cho trẻ sơ sinh.
Mặc dù Giang Thành Ngật chưa xác định rõ là muốn con trai hay con gái, nhưng Giang Thành Ngật thấy Lục Yên chọn toàn màu trắng và màu xanh da trời, thì rất hài lòng, lại tự mình chọn thêm mấy bộ quần áo nhỏ bằng bông.
Lục Yên đứng bên cạnh nhìn anh tính tiền, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh con gái của Giang Thành Ngật, lần đầu tiên có chút chờ mong sinh mạng mới trong bụng.
Trong lúc hai người chờ máy bay, Lục Yên có chút buồn ngủ, tựa đầu vào vai anh.
Anh cởi áo khoác đắp lên cho cô.
Di động của cô vang lên, có mấy tin nhắn trên WeChat gửi tới, nội dung đầu tiên hiển thị trên màn ảnh: “Chúc mừng bác sĩ Lục, cô đã thành công thông qua vòng sơ tuyển của cuộc thi bác sĩ gây mê toàn quốc, thuận lợi tiến vào vòng chung kết, tiếp theo là tin tức cuối cùng của cuộc tranh tài lớn.”
“Là thông báo của bệnh viện hả? “ Lục Yên nhắm mắt nói: “Xem giúp em đi.”
Giang Thành Ngật thử nhập mật khẩu, đầu tiên là dùng sinh nhật của cô, không đúng, đổi thành sinh nhật của anh mới mở khóa được.
“Thông báo thứ nhất là em đã lọt vào vòng chung kết rồi.”
“Ừ.” Lục Yên còn chưa mở mắt, khóe miệng lại cong lên.
Tin thứ hai là mẹ Lục Yên gửi tới.
“Yên Yên, mẹ đang quét dọn căn nhà của con bên Nam San, trong tủ quần áo có một cái thùng lớn, bên trong có rất nhiều đồ, rất chiếm chỗ, mẹ đã để từng cái trong ngăn tủ, con nhớ là mẹ đã nói với con là để ở đâu rồi, lúc về đừng có mà kêu lên là không tìm thấy đấy.”
Tiếp theo chính là mấy tấm hình chụp những đồ trong thùng mà mẹ Lục Yên gửi qua.
Một đôi giày màu đỏ có nơ bướm được bọc kín trong giấy bóng.
Một thỏi son Chanel đã dùng hết.
Một chiếc đồng hồ đeo tay nho nhỏ bằng kim cương của nữ.
Một hộp đựng đồ trang sức, trong đó có sợi dây chuyền, mặt dây chuyền ghi “J&L” (1)
(1) J trong jiāng (Giang) họ của Giang Thành Ngật. L trong lù (Lục) họ của Lục Yên
Đều là quà năm ấy anh tặng cho cô, mỗi một món quà cũng đã từng là dấu vết trong kí ức của anh, tám năm trôi qua, bọn chúng vẫn giống như trong trí nhớ của anh, ngay cả màu sắc cũng đều sáng bóng như mới. Không cần nghĩ cũng biết, chủ nhân của chúng đã tốn sức giữ gìn như thế nào.
Lục Yên không chờ Giang Thành Ngật trả lời, cô mở mắt ra, tiến lại gần hỏi: “Là tin nhắn trên WeChat sao?”
Vừa nhìn rõ tấm hình, mặt cô hơi đỏ lên, ngước mắt nhìn Giang Thành Ngật đang dùng đôi mắt đen láy cười như không cười nhìn cô.
Lúc này, thông báo khách hàng chuẩn bị lên máy bay vang lên.
Tâm trạng Giang Thành Ngật khá tốt, anh kéo cô đứng lên: “Đi thôi, bạn học Lục.”
Từ nay về sau, bọn họ còn rất nhiều cái 8 năm, nhưng bọn họ sẽ mãi nắm chặt tay nhau, cũng không bao giờ buông ra nữa.
Cô thỏa mãn thở ra một hơi, khẽ cười với anh rồi cùng nhau hòa vào trong biển người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.