Chương 20: Bao vây Phó Thiếu Dương
Bách Linh
26/11/2014
Phó Thiếu Dương lấy ngọc bội chìa ra cho cô xem, Ngư Ấu Trần liếc mắt một
cái liền nhận ra, đúng thật là ngọc bội của Quân Vô Nặc.
Xem cô lộ vẻ vui sướng, Phó Thiếu Dương trên mặt càng đắc ý, đem ngọc bội thu vào, mới mở miệng nói, ”Nơi nay yên tĩnh, không có người ngoài, chúng ta từ từ nói chuyện đi.”
Hắn giả thần giả quỷ lừa cô tới đây để nói chuyện ? Ngư Ấu Trần nhíu mày, không biết hắn muốn nói gì với cô, hơn nữa lại nói ở chỗ quỷ quái này.
Nhưng mà ngọc bội đang ở trong tay hắn, nó trị giá tới 500 lượng lận ! Cô đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh yên tĩnh, Ngư Ấu Trần nhẫn nại nói, “Ngươi muốn nói gì ?”
Phó Thiếu Dương bước về phía Ngư Ấu Trần vài bước, càng ngày càng đến gần cô, nhìn thẳng mắt cô mà hỏi, “Vì sao muốn từ hôn ?”
Lời vừa nói ra, Ngư Ấu Trần thiếu chút nữa là té xỉu, cô vừa rồi nghe lầm sao ? Hắn đúng là hỏi vì sao cô muốn từ hôn ?
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, cô đoán chắc vừa rồi mình không nghe lầm, Ngư Ấu Trần nhất thời nở nụ cười, “Phó công tử, tuy rằng ngươi là người làm ăn, nhưng mà nếu muốn đổi trắng thay đen thì tự hỏi lại lòng mình trước đi, người đưa ra lời từ hôn không phải là Phó Thiếu Dương ngươi sao ?”
“Ý ta là tại sao cô đáp ứng từ hôn ?” Vấn đề này làm hắn thắc mắc không phải ngày một ngày hai, vốn đã muốn quên đi, nhưng từ ngày gặp cô ở trên đường, hắn lại càng thêm thắc mắc.
Ngư Ấu Trần trong lòng tuy rất muốn đá cho Phó Thiếu Dương một cước, nhưng ngoài mặt vẫn xem như không có việc gì, “Ý của muội phu là, đáng lẽ ta phải khó lên khóc xuống cầu xin ngươi, rồi không lấy ngươi thì sẽ không lấy ai làm chồng sao ?”
Nghe Ngư Ấu Trần nhấn mạnh hai chữ “muội phu”, Phó Thiếu Dương cũng không biết là xấu hổ hay là giận, trên mặt lại ửng đỏ, “Hừ, sợ là cô sớm đã thay lòng, càng muốn ta từ hôn hơn ?”
Lời hắn nói thật quá đáng, Ngư Ấu Trần rốt cuộc không nhịn được nựa, sắc mặt tối sầm, “Phó Thiếu Dương, ngươi nếu muốn đánh nhau thì cứ nói đại đi, tìm có mà lấy cái cớ này.”
Cô tuy rằng không câu nệ tiểu tiết, nhưg dù sao cũng là tiểu thư khuê các, làm sao chấp nhận người khác nhục mạ mình chứ. Huống chi, chính hắn coi trọng Ngư Thần Sương nên mới từ hôn cô, hiện tại lại đổ lỗi cho cô, đúng thật là đồ chết tiệt mà !
Phó Thiếu Dương nghiênm mặt nói, “Chẳng lẽ không đúng sao ? rước một người về phủ ở, rồi lại lằng nhằng dây dưa với tên họ Vân kia, khó trách lúc trước lại không do dự mà đáp ừng lời từ hôn của ta.”
Năm đó, khi hắn từ hôn, Ngư Ấu Trần đã chấp nhận ngay, hiện tại hắn liền nhân cơ hội này để lên án cô, chẳng lẽ hắn vì chuyện năm đó mà ghi thù trong lòng ? Chỉ nhìn võ nghệ của hắn bây giờ thì cũng biết rồi.
Hừ, nếu hắn nghĩ cô dễ bị người ta khinh khi như vậy, thì hắn quả thật đã coi thường Ngư Ấu Trần này.
Nghĩ vậy, Ngư Ấu Trần không giận mà lại cười nói, “Nói như vậy, muội phu đột nhiên ngộ đạo, biết mình không bằng hai người kia, nên không chịu thua họ phải không ?”
“Cô !” Phó Thiếu Dương còn tưởng rằng cô sẽ giải thích với mình, không thể ngờ cô còn vô liêm sỉ châm chọc hắn ? “Cô quả nhiên là….” Định nói tiếp cô là con gái không giữ phụ đạo, nhưng cuối cùng cũng không nói được.
“Cũng đúng, luận gia cảnh thì Quân Vô Nặc cũng hơn ngươi, mà hắn cũng tuấn tú hơn ngươi, lại có phong độ hơn nữa. Còn nói về bản lĩnh thì ngươi quả thật còn kém rất xa Vân Khởi, người ta xông pha trận mạc bảo vệ đất nước, lập không ít công trạng. Không giống ai kia, ỷ vào chút võ công mèo cào của mình mà ra vẻ ta đây, xía mũi vào chuyện người khác.”
Hắn nếu muốn khiêu khích cô, Ngư Ấu Trần tuyệt đối sẽ không chịu thua hắn.
Sắc mặt Phó Thiếu Dương từ hồng chuyển sang trắng, từ trắng lại chuyển sang xanh, chỉ còn thiếu chút nữa là nôn ra máu, “Cho nên, cô liền vô sỉ dụ dỗ đàn ông khác ?”
“Muội phu, mong ngươi cẩn trọng lời nói của mình.” Vẻ mặt Ngư Ấu Trần lạnh lùng, tay nắm chặt roi quất ngựa, cô không còn nhịn được nữa, “Nói đi, muốn điều kiện gì mới trả lại ngọc bội cho ta ?”
Trong lòng đã có chủ ý, chờ cầm được ngọc bội trong tay, cô sẽ trở mặt với hắn. Lần trước cùng hắn đánh nhau ngang tài ngang sức, lần này cô nhất định sẽ cho hắn biết tay.
Phó Thiếu Dương cực kỳ tức giận, giờ phút này lại nghe cô gọi hắn là “muội phu”, hắn càng giận nghiến răng nghiến lợi, nắm thật chặt ngọc bội trong tay.
Sau khi chứng thực được thân phận của cô, hắn còn muốn tìm lúc thích hợp để trả lại ngọc bội cho cô. Nhưng đột nhiên ở đâu xuất hiện cái tên Quân Vô Nặc, tiếp theo là Vân Khởi, vì vậy hắn mới dấu nhẹm chuyện này đi.
Hôm nay hẹn cô ra đây, vốn định mượn cơ hội này giải tỏa nghi hoặc trong lòng hắn, cũng chẳng muốn ra điều kiện gì với cô. Nhưng giờ thì hắn đổi ý rồi.
“Muốn ngọc bội phải không ? Chờ khi tâm trạng ta tốt đi.”
Cô đã nhẫn nhịn cho hắn ra điều kiện, hắn còn dám được voi đòi tiên ? Cũng may, cô cũng đề phòng hắn giở trò, sớm đã an bài tất cả rồi. Giờ phút này lại không thể thỏa hiệp, Ngư Ấu Trần quất roi ngựa trong tay, quát, “Đều xuất hiện đi !”
Theo lời cô phát ra, những bụi cây gần đó bắt đầu rung rinh, ngay sau đó, mấy bóng người xuất hiện, làm Phó Thiếu Dương kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Cô… Cô dám kêu người đến ?” Nói như vậy, vừa rồi bọn họ nói chuyện, đều bị những người này nghe được sao ? Ánh mắt Phó Thiếu Dương quét mắt nhìn chung quanh, sắc mặt xanh mét so với vừa rồi còn khó coi hơn.
“Phải, đề phòng luôn tốt nhất.” Sáng sớm tinh mơi, cô liền an bài Lôi Nhị cùng Vân Nương mai phụ tại đây, lúc này thấy sắc mặt tái mét của Phó Thiếu Dương, Ngư Ấu Trần thật muốn cười to.
Nhưng cô cũng hơi bất ngờ vì hắn một thân một mình đến đây gặp cô.
Định quay đầu phân phó Vân Nương và đám người kia, nhưng tầm mắt cô chợt nhìn thấy một bóng dáng vốn không nên xuất hiện ở đây. Không đúng, không phải một mà là hai.
Một người bộ dáng dương dương tự đắc – Quân Vô Nặc, còn một người là Vân Khởi.
“Các ngươi….. sao lại ở đây ?” Cô nhớ rõ mình chỉ bảo bọn Lôi Nhị đến đây thôi mà !
Xem cô lộ vẻ vui sướng, Phó Thiếu Dương trên mặt càng đắc ý, đem ngọc bội thu vào, mới mở miệng nói, ”Nơi nay yên tĩnh, không có người ngoài, chúng ta từ từ nói chuyện đi.”
Hắn giả thần giả quỷ lừa cô tới đây để nói chuyện ? Ngư Ấu Trần nhíu mày, không biết hắn muốn nói gì với cô, hơn nữa lại nói ở chỗ quỷ quái này.
Nhưng mà ngọc bội đang ở trong tay hắn, nó trị giá tới 500 lượng lận ! Cô đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh yên tĩnh, Ngư Ấu Trần nhẫn nại nói, “Ngươi muốn nói gì ?”
Phó Thiếu Dương bước về phía Ngư Ấu Trần vài bước, càng ngày càng đến gần cô, nhìn thẳng mắt cô mà hỏi, “Vì sao muốn từ hôn ?”
Lời vừa nói ra, Ngư Ấu Trần thiếu chút nữa là té xỉu, cô vừa rồi nghe lầm sao ? Hắn đúng là hỏi vì sao cô muốn từ hôn ?
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, cô đoán chắc vừa rồi mình không nghe lầm, Ngư Ấu Trần nhất thời nở nụ cười, “Phó công tử, tuy rằng ngươi là người làm ăn, nhưng mà nếu muốn đổi trắng thay đen thì tự hỏi lại lòng mình trước đi, người đưa ra lời từ hôn không phải là Phó Thiếu Dương ngươi sao ?”
“Ý ta là tại sao cô đáp ứng từ hôn ?” Vấn đề này làm hắn thắc mắc không phải ngày một ngày hai, vốn đã muốn quên đi, nhưng từ ngày gặp cô ở trên đường, hắn lại càng thêm thắc mắc.
Ngư Ấu Trần trong lòng tuy rất muốn đá cho Phó Thiếu Dương một cước, nhưng ngoài mặt vẫn xem như không có việc gì, “Ý của muội phu là, đáng lẽ ta phải khó lên khóc xuống cầu xin ngươi, rồi không lấy ngươi thì sẽ không lấy ai làm chồng sao ?”
Nghe Ngư Ấu Trần nhấn mạnh hai chữ “muội phu”, Phó Thiếu Dương cũng không biết là xấu hổ hay là giận, trên mặt lại ửng đỏ, “Hừ, sợ là cô sớm đã thay lòng, càng muốn ta từ hôn hơn ?”
Lời hắn nói thật quá đáng, Ngư Ấu Trần rốt cuộc không nhịn được nựa, sắc mặt tối sầm, “Phó Thiếu Dương, ngươi nếu muốn đánh nhau thì cứ nói đại đi, tìm có mà lấy cái cớ này.”
Cô tuy rằng không câu nệ tiểu tiết, nhưg dù sao cũng là tiểu thư khuê các, làm sao chấp nhận người khác nhục mạ mình chứ. Huống chi, chính hắn coi trọng Ngư Thần Sương nên mới từ hôn cô, hiện tại lại đổ lỗi cho cô, đúng thật là đồ chết tiệt mà !
Phó Thiếu Dương nghiênm mặt nói, “Chẳng lẽ không đúng sao ? rước một người về phủ ở, rồi lại lằng nhằng dây dưa với tên họ Vân kia, khó trách lúc trước lại không do dự mà đáp ừng lời từ hôn của ta.”
Năm đó, khi hắn từ hôn, Ngư Ấu Trần đã chấp nhận ngay, hiện tại hắn liền nhân cơ hội này để lên án cô, chẳng lẽ hắn vì chuyện năm đó mà ghi thù trong lòng ? Chỉ nhìn võ nghệ của hắn bây giờ thì cũng biết rồi.
Hừ, nếu hắn nghĩ cô dễ bị người ta khinh khi như vậy, thì hắn quả thật đã coi thường Ngư Ấu Trần này.
Nghĩ vậy, Ngư Ấu Trần không giận mà lại cười nói, “Nói như vậy, muội phu đột nhiên ngộ đạo, biết mình không bằng hai người kia, nên không chịu thua họ phải không ?”
“Cô !” Phó Thiếu Dương còn tưởng rằng cô sẽ giải thích với mình, không thể ngờ cô còn vô liêm sỉ châm chọc hắn ? “Cô quả nhiên là….” Định nói tiếp cô là con gái không giữ phụ đạo, nhưng cuối cùng cũng không nói được.
“Cũng đúng, luận gia cảnh thì Quân Vô Nặc cũng hơn ngươi, mà hắn cũng tuấn tú hơn ngươi, lại có phong độ hơn nữa. Còn nói về bản lĩnh thì ngươi quả thật còn kém rất xa Vân Khởi, người ta xông pha trận mạc bảo vệ đất nước, lập không ít công trạng. Không giống ai kia, ỷ vào chút võ công mèo cào của mình mà ra vẻ ta đây, xía mũi vào chuyện người khác.”
Hắn nếu muốn khiêu khích cô, Ngư Ấu Trần tuyệt đối sẽ không chịu thua hắn.
Sắc mặt Phó Thiếu Dương từ hồng chuyển sang trắng, từ trắng lại chuyển sang xanh, chỉ còn thiếu chút nữa là nôn ra máu, “Cho nên, cô liền vô sỉ dụ dỗ đàn ông khác ?”
“Muội phu, mong ngươi cẩn trọng lời nói của mình.” Vẻ mặt Ngư Ấu Trần lạnh lùng, tay nắm chặt roi quất ngựa, cô không còn nhịn được nữa, “Nói đi, muốn điều kiện gì mới trả lại ngọc bội cho ta ?”
Trong lòng đã có chủ ý, chờ cầm được ngọc bội trong tay, cô sẽ trở mặt với hắn. Lần trước cùng hắn đánh nhau ngang tài ngang sức, lần này cô nhất định sẽ cho hắn biết tay.
Phó Thiếu Dương cực kỳ tức giận, giờ phút này lại nghe cô gọi hắn là “muội phu”, hắn càng giận nghiến răng nghiến lợi, nắm thật chặt ngọc bội trong tay.
Sau khi chứng thực được thân phận của cô, hắn còn muốn tìm lúc thích hợp để trả lại ngọc bội cho cô. Nhưng đột nhiên ở đâu xuất hiện cái tên Quân Vô Nặc, tiếp theo là Vân Khởi, vì vậy hắn mới dấu nhẹm chuyện này đi.
Hôm nay hẹn cô ra đây, vốn định mượn cơ hội này giải tỏa nghi hoặc trong lòng hắn, cũng chẳng muốn ra điều kiện gì với cô. Nhưng giờ thì hắn đổi ý rồi.
“Muốn ngọc bội phải không ? Chờ khi tâm trạng ta tốt đi.”
Cô đã nhẫn nhịn cho hắn ra điều kiện, hắn còn dám được voi đòi tiên ? Cũng may, cô cũng đề phòng hắn giở trò, sớm đã an bài tất cả rồi. Giờ phút này lại không thể thỏa hiệp, Ngư Ấu Trần quất roi ngựa trong tay, quát, “Đều xuất hiện đi !”
Theo lời cô phát ra, những bụi cây gần đó bắt đầu rung rinh, ngay sau đó, mấy bóng người xuất hiện, làm Phó Thiếu Dương kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Cô… Cô dám kêu người đến ?” Nói như vậy, vừa rồi bọn họ nói chuyện, đều bị những người này nghe được sao ? Ánh mắt Phó Thiếu Dương quét mắt nhìn chung quanh, sắc mặt xanh mét so với vừa rồi còn khó coi hơn.
“Phải, đề phòng luôn tốt nhất.” Sáng sớm tinh mơi, cô liền an bài Lôi Nhị cùng Vân Nương mai phụ tại đây, lúc này thấy sắc mặt tái mét của Phó Thiếu Dương, Ngư Ấu Trần thật muốn cười to.
Nhưng cô cũng hơi bất ngờ vì hắn một thân một mình đến đây gặp cô.
Định quay đầu phân phó Vân Nương và đám người kia, nhưng tầm mắt cô chợt nhìn thấy một bóng dáng vốn không nên xuất hiện ở đây. Không đúng, không phải một mà là hai.
Một người bộ dáng dương dương tự đắc – Quân Vô Nặc, còn một người là Vân Khởi.
“Các ngươi….. sao lại ở đây ?” Cô nhớ rõ mình chỉ bảo bọn Lôi Nhị đến đây thôi mà !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.