Chương 47: Nảy sinh tình cảm
Bách Linh
26/11/2014
Ngư Ấu Trần cuối cùng cũng không vạch trần Quân Vô Nặc, tức giận là một
chuyện, nhưng cô không thể nào làm cho Nhị nương lo lắng được, hơn nữa
thành Kinh Châu cũng chưa yên ổn mấy.
Nhưng cô ngàn vạn lần không nghĩ tới, Nhị nương lại lần nữa khóa hai người trong phòng.
“Hai con cứ từ từ nói chuyện đi, chờ ngày mai hai con bình tĩnh lại, Nhị nương sẽ mở khóa phòng cho hai con.” Nhị nương bỏ lại hai người trong phòng, nghênh ngang mà đi, còn lại hai người trong phòng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
“Tảng đá, kéo, búa, bao, chọn cái nào ?” Sau một lúc im lặng, Ngư Ấu Trần mở miệng trước.
Lời này tương đối lạc đề, nhưng xem ra cũng đã bình tĩnh hơn nhiều.
Ngư Ấu Trần cũng không để hắn có thời gian nghĩ nhiều, đi qua phía hắn, nói, “Ra quyền đi.”
Tuy rằng không hiểu cô đang muốn làm gì, nhưng cô đã tâm trạng muốn chơi thì hắn cũng nguyện ý làm theo.
Một người ra kéo, một người ra bao, thắng bại đã phân rõ.
Cô thua thật sao ? Ngư Ấu Trần thầm mắng trong lòng, được rồi, cô không phải kẻ nằm lì ăn vạ, lập tức nói với hắn, “Đêm nay ngươi ngủ giường, ta ngủ dưới đất.”
Thì ra chơi kéo búa bao là vì cái này ? Quân Vô Nặc nhìn hai ngón tay đang chìa ra của mình, nhíu mày nói, “Xem ra, hai ngón tay này không chỉ dùng để điểm huyệt mà còn có thể ra quyền.”
Hắn còn có thể đê tiện hơn nữa không ? Ngư Ấu Trần hung hăng liếc hắn một cái, xoay người đi vào phòng thu thập mền gối xuống đất ngủ.
Quân Vô Nặc đi phía sau cô, không chút hoang mang nói, “Là ta thắng, cho nên nàng phải nghe ta, đêm nay cùng nhau ngủ.”
“Ai nói nghe lời ngươi ? Thắng ngủ giường, thua ngủ đất.”
“Lúc đánh cược cũng không có nói điều kiện gì cả.” Quân Vô Nặc ngồi xuống mép giường, nói, “Hơn nữa, nàng cũng thừa biết, cho dù là ta thắng, ta làm sao có thể để mặc nàng mà nằm trên giường ngủ ? Cho nên, theo ta thây, hay là chúng ta chơi thêm một ván nữa đi, ai thắng thì nghe lời người đó, thế nào ?”
Điều kiện nay cũng không phải có lợi gì cho cô, trừ phi cô thắng. Cô hôm nay đã thua, hay là nên thử lại lần nữa ? Ngư Ấu Trần phân vân, kỳ thật mấy trò kéo búa bao này với cô không là gì cả, chỉ vần vận khí một tí thì sợ gì mà khôyng thắng hắn, dù sao cũng đã thua, thì sao không thử lại lần nữa ?
“Được.”
Vì thế, cho đến ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Ngư Ấu Trần hối hận mình nhất thời xúc động. Cô lại thua, cô thật không ngờ, loại người như Quân Vô Nặc quả thật âm hiểm xảo trá, hắn ra kéo búa bao đều có tính toán cả.
Tình huống lúc đó là như thế này, cô nghĩ hắn đã ra kéo thì chắc sẽ không ra lần thứ hai, nhưng thấy Quân Vô Nặc lại cười rất gian xảo, cô cảm thấy nói không chừng hắn muốn lợi dụng điểm này mà đánh vào tâm lý cô, để cô không nghi ngờ. Sau một lúc đắn đo suy nghĩ, cô thấy ra kéo cũng tốt lắm, cứ thử tình hình của địch trước đã.
Nhưng Quân Vô Nặc hoàn toàn không cho cô cơ hội, lại một ván quyết định thắng thu. Cô nghĩ mãi cũng không ra chẳng lẽ hắn đi guốc torng bụng cô ?
Cô nhất định phải lấy sở trường của mình ra để cho hắn biết tay, vì thế ngày hôm sau so về tính toán sổ sách, cô thua. Ngày thứ ba thi cầm nghệ, cô lại thua. Đến ngày thứ tư, cô thẹn quá hóa giận, xuất đòn sát thủ, rốt cuộc thắng không vinh quang gì.
Ngày thứ tư cô so thêu hoa với hắn. Cái này Ngư Ấu Trần phải cảm ơn mẹ cô, nghe nói năm đó ở Kinh Châu, tài thêu thêu thùa của mẹ cô là số một, chưa ai có thể qua mặt được bà, mà cô lại có di truyền thiên phú này từ bà, tuy rằng bình thường rất ít khi may vá, nhưng thêu mấy thứ đơn giản cũng không làm khó gì cô.
Nói là so thêu hoa, nhưng Quân Vô Nặc chỉ ngồi đó mà nhìn cô thêu.
Tuy rằng thắng không vinh quang gì, nhưng nhìn thấy thất Vương gia ngày thường ngạo mạn, chưa bao giờ ngủ dưới dất giờ lại nằm ở chân giường, cô cũng coi như đã trả được thù. Cô nằm một mình ở trên giường, điều chỉnh tư thế chuẩn bị ngủ một giấc ngon lành. Tuyu nhiên cô lại nằm trằn trọc không thể ngủ được, cảm thấy có gì đó không thoải mái.
Vì thế, cô nghĩ thầm trong lòng, không biết có phải cô đã quen có Quân Vô Nặc ngủ cạnh không ?
Hắn là người hoàng tộc, hoàng tộc đều dối trá cả, mà hắn rõ ràng chính là kẻ lừa đảo chính thống. Hắn rất giỏi tính kế, cô căn bản không phải đối thủ của hắn. Cha cô nói hắn lấy cô chính là chịu một phần nguy hiểm, hắn đã biết tiến thoái lưỡng nan sao còn muốn thành thân với cô ? Có thiếu gì tiểu thư khuê các vây quanh hắn, hắn vì sao còn muốn mạo hiểm thành thân với cô ?
Chuyện hôn ước đến đột ngột như vậy, đến bây giờ cô vẫn còn tưởng mình đang nằm mơ, cô đã từng nghĩ đến tháng ngày sống cùng hắn sau này, thế mà đùng một cái, hắn lại biến thành Vương gia, cô cảm thấy hắn rất xa lạ.
Huống chi, có thể trong phủ hắn thê thiếp thành đàn ? Nghe nói, đến độ tuổi nhất định, hoàng thượng sẽ thay cái vị hoàng tử chọn tú nữ trong cung làm thị thiếp, Quân Vô Nặc hiển nhiên đã hơn số tuổi đó, cũng không biết trong phủ hắn đã có bao nhiêu thê thiếp rồi ?
Còn nữa, mấy vị thiên kim tiểu thư mà mọi người đồn đãi, hắn còn dám lừa cô là lời đồn không thể tin, không chừng chuyện này là có thật.
Trong lòng oán hận suy nghĩ một lúc, Ngư Ấu Trần đột nhiên phát hiện, cô đã bắt đầu mềm lòng rồi.
Trời đã vào đông, cũng bắt đầu trở lạnh, ngủ dưới đất không biết có bị bệnh không? Tuy rằng hắn thân thể khỏe mạnh, nhưng dù sao cũng lớn lên ở trong cung, chưa từng ngủ ở dưới đất lạnh lẽo như vậy, không biết hắn có……
Được rồi, nói thế nào hắn cũng là một Vương gia, vì triều đình, vì giang sơn xã tắc, cô cũng nên cho hắn lên giường ngủ.
Ngư Ấu Trần buộc lòng hắng giọng, còn chưa mở miệng nói thì Quân Vô Nặc đã lên tiềng trước, “Sao còn chưa ngủ?”
Ngư Ấu Trần thoáng đỏ mặt, nói, “Ngươi…. không thấy đêm nay hơi lạnh sao?”
“Ừ.” Ngủ trên đất, đương nhiên là lạnh.
“Vậy, ngươi đem mền gối lên đây đi.”
“Sao?”
Hắn bình thường không phải rất thông minh sao? Sao giờ lại ngốc đến vậy? Ngư Ấu Trần bực bội quát lớn, “Đi lên ngủ!”
Quân Vô Nặc không có trả lời mà lập tức đứng dậy đi đến bên giường, xốc mền lên, nằm lên giường.
“Ta chỉ sợ người quyền quý như ngươi bị gì thôi, trời lạnh như vậy ngươi mà có mệnh hệ gì thì mắc công người ta lại nói phủ tướng quân chúng ta bạc đãi ngươi nữa, không có nghĩa là chúng ta đã giảng hòa đâu.” Ngư Ấu Trần cảm thấy mình tốt nhất nói rõ với hắn.
Quân Vô Nặc chỉ cười khẽ, ôm cô vào lòng. Tuy rằng không có nghĩa là giảng hòa,nhưng ít ra thẳng thắn cũng đã thẳng thắn, những chuyện sau này thì cứ để thời gian nói lên tất cả.
Ngư Ấu Trần vốn muốn nằm cách xa hắn, nhưng chỉ trong phút chốc cô lại quên mất, vì vậy lúc thức dậy, cô không hiểu vì sao mình lại nằm trong lòng hắn, nhưng cô cũng không có ý đẩy hắn ra.
Sáng sớm tinh mơ, Quân Vô Nặc nhận được mật hàm của Chỉ Huyên, sau đó vội vàng đi ra ngoài, hắn còn dặn Ngư Ấu Trần ở yên trong phủ.
Thấy hắn sốt sắng đi ra ngoài, Ngư Ấu Trần trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an, loại cảm này giống như mỗi lần cô tiễn cha ra sa trường.
Chẳng lẽ thành Kinh Châu thật sự có binh biến?
Ngã tư đường bên ngoài vẫn như ngày thường tấp nập người qua lại. Chỉ là cảnh thanh bình này lại làm cho cô thấy càng thêm nơm nớp lo sợ, giống như sắp có chuyện gì xảy ra vậy.
Ở trong phủ đi dạo lòng vòng đúng thật rất chán, đột nhiên thoáng nhìn về phía vườn hoa, cô phát hiện một bóng người.
Người thường sẽ không đi nhanh vậy, trong lòng cô căng thẳng, không chút suy nghĩ liề đi qua, người kia dường như cố ý dẫn dụ cô, cứ đi lòng vòng, rồi lại dừng lại ở trước cửa phòng cô. Chỉ là do dự một lúc, sau đó liền đi vào phòng.
Tuy rằng hắn không quay đầu, nhưng cô cũng có thể nhận ra, đó chính là Vân Khởi!
Huynh ấy còn dám đến phủ tướng quân, còn dám đi vào phòng cô? Huynh ấy không sợ cô gọi người tới bắt huynh ấy sao?
Nhưng cô lại không thể làm được, nếu huynh ấy muốn hại cô, chỉ cần so về võ công, huynh ấy động thủ cũng đã hại được cô rồi. Nếu huynh ấy mạo hiểm đến đây, chắc có lẽ muốn giải thích với cô, cô nhất định phải xem Vân Khởi đến đây có mục đích gì.
Trong lúc suy tư, cô đã đi vào phòng.
Một mùi màu tươi xộc vào mũi, cô lập tức nhìn thấy Vân Khởi ngồi trên ghế cạnh bàn, quần áo loang lổ vết máu.
“Huynh bị sao vậy?” Ngư Ấu Trần nghi ngờ đến gần, Vân Khởi dường như không phải giả bộ, hơn nữa còn bị thương rất nghiêm trọng.
“Muội không cần phải sợ, huynh sẽ không làm hại muội đâu.” Vân Khởi xem như không có cô ở đây, cởi bỏ áo, ngực bị đâm không ngừng chảy máu. Động tác hắn lưu loát xé một miếng vài, chặn ngay miệng vết thương, hỏi, “Có thuốc không?”
Ngư ấu Trần lúc này mới hoàn hồn, cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức tìm lọ kim sang dược đưa cho Vân Khởi, nhìn hắn bôi thuốc, băng bó.
Trên ngực Vân Khởi vẫn còn những vết sẹo cũ, đây đều là vết thương khi chiến đấu với địch.
Nhớ có một lần, Đông Đan xâm chiến lần thứ nhất, cha cô và hàng ngàn binh mã bị bao vây, Vân Khởi đã dẫn theo mấy trăm kỵ binh đến giải cứu, trận ấy đánh một ngày một đêm, cuối cùng không tiêu diệt được bọn Đông Đan nhưng cũng cứu được cha cô, mà Vân Khởi lại thương tích khắp người, phải dưỡng thương tận 1tháng. Mà cũng vì vậy Vân Khởi mới được thăng chức, sau đó tuy rằng Kinh Châu không có chiến loạn gì, nhưng mỗi lần xuất chiến, chiến tích của Vân Khởi rất đáng nể. Cũng vì thế mà những năm gần đâu, Kinh Châu mới có thể thái binh như vậy.
Người như vậy làm sao có thể là gian tế được?
Hắn tự tay băng bó vết thương, như chẳng hề có đau đớn gì. Nhìn vết thương trên cánh tay Vân Khởi vẫn chưa lành, đó là vết thương do cô gây ra lần trước, không đành lòng thấy hắn như vậy, Ngư Ấu Trần đi đến giúp hắn băng bó.
“Ai đả thương huynh vậy?” Võ công Vân Khởi cao cường, người thường không thể nào đả thương được.
“Không biết.” Vân Khởi không hề lo sợ, chỉ là lúc thấy cô thay hắn băng bó vết thương, trong mắt hiện vài tia ôn nhu, “Hiện giờ ai nấy cũng đang truy đuổi huynh.”
Ngư Ấu Trần cắn môi, nhìn về phía hắn, nói, “Bọn họ tại sao lại truy đuổi huynh, tại sao huynh lại phải trốn? Vân Khởi, rốt cuộc huynh là người thế nào?”
Vân Khởi cũng không lảng tránh câu hỏi của cô, thản nhiên nói, “Giống như muội nghĩ vậy.”
Ngư Ấu Trần trong lòng đột nhiên đau thắt, thật không ngờ Vân Khởi lại thừa nhận, “Nếu đã như vậy, huynh không nên đến đây.”
“Muội muốn bắt huynh?” Vân Khởi cười nhìn cô, “Dù sao bên ngoài cũng đang truy đuổi huynh, bị muội bắt cũng tốt hơn.”
“Điều muội có thể làm cũng chỉ có nhiêu đây, huynh đi đi. Nếu thoát được, vĩnh viễn đừng trở lại Hạ Thương.” Vân Khởi tuy rằng đang bị thương, nhưng không phải đến mức không thể đánh thắng được cô. Cô không thể bắt huynh ấy, cũng không nghĩ thừa nước đục thả câu.
Nếu Vân Khởi có thể thoát được, đều là do tạo hóa cả. Còn nếu Vân Khởi bị người khác bắt được, đó là do số mạng của hắn. Điều có thể làm, chỉ có thể như vậy mà thôi.
Nhưng cô ngàn vạn lần không nghĩ tới, Nhị nương lại lần nữa khóa hai người trong phòng.
“Hai con cứ từ từ nói chuyện đi, chờ ngày mai hai con bình tĩnh lại, Nhị nương sẽ mở khóa phòng cho hai con.” Nhị nương bỏ lại hai người trong phòng, nghênh ngang mà đi, còn lại hai người trong phòng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
“Tảng đá, kéo, búa, bao, chọn cái nào ?” Sau một lúc im lặng, Ngư Ấu Trần mở miệng trước.
Lời này tương đối lạc đề, nhưng xem ra cũng đã bình tĩnh hơn nhiều.
Ngư Ấu Trần cũng không để hắn có thời gian nghĩ nhiều, đi qua phía hắn, nói, “Ra quyền đi.”
Tuy rằng không hiểu cô đang muốn làm gì, nhưng cô đã tâm trạng muốn chơi thì hắn cũng nguyện ý làm theo.
Một người ra kéo, một người ra bao, thắng bại đã phân rõ.
Cô thua thật sao ? Ngư Ấu Trần thầm mắng trong lòng, được rồi, cô không phải kẻ nằm lì ăn vạ, lập tức nói với hắn, “Đêm nay ngươi ngủ giường, ta ngủ dưới đất.”
Thì ra chơi kéo búa bao là vì cái này ? Quân Vô Nặc nhìn hai ngón tay đang chìa ra của mình, nhíu mày nói, “Xem ra, hai ngón tay này không chỉ dùng để điểm huyệt mà còn có thể ra quyền.”
Hắn còn có thể đê tiện hơn nữa không ? Ngư Ấu Trần hung hăng liếc hắn một cái, xoay người đi vào phòng thu thập mền gối xuống đất ngủ.
Quân Vô Nặc đi phía sau cô, không chút hoang mang nói, “Là ta thắng, cho nên nàng phải nghe ta, đêm nay cùng nhau ngủ.”
“Ai nói nghe lời ngươi ? Thắng ngủ giường, thua ngủ đất.”
“Lúc đánh cược cũng không có nói điều kiện gì cả.” Quân Vô Nặc ngồi xuống mép giường, nói, “Hơn nữa, nàng cũng thừa biết, cho dù là ta thắng, ta làm sao có thể để mặc nàng mà nằm trên giường ngủ ? Cho nên, theo ta thây, hay là chúng ta chơi thêm một ván nữa đi, ai thắng thì nghe lời người đó, thế nào ?”
Điều kiện nay cũng không phải có lợi gì cho cô, trừ phi cô thắng. Cô hôm nay đã thua, hay là nên thử lại lần nữa ? Ngư Ấu Trần phân vân, kỳ thật mấy trò kéo búa bao này với cô không là gì cả, chỉ vần vận khí một tí thì sợ gì mà khôyng thắng hắn, dù sao cũng đã thua, thì sao không thử lại lần nữa ?
“Được.”
Vì thế, cho đến ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Ngư Ấu Trần hối hận mình nhất thời xúc động. Cô lại thua, cô thật không ngờ, loại người như Quân Vô Nặc quả thật âm hiểm xảo trá, hắn ra kéo búa bao đều có tính toán cả.
Tình huống lúc đó là như thế này, cô nghĩ hắn đã ra kéo thì chắc sẽ không ra lần thứ hai, nhưng thấy Quân Vô Nặc lại cười rất gian xảo, cô cảm thấy nói không chừng hắn muốn lợi dụng điểm này mà đánh vào tâm lý cô, để cô không nghi ngờ. Sau một lúc đắn đo suy nghĩ, cô thấy ra kéo cũng tốt lắm, cứ thử tình hình của địch trước đã.
Nhưng Quân Vô Nặc hoàn toàn không cho cô cơ hội, lại một ván quyết định thắng thu. Cô nghĩ mãi cũng không ra chẳng lẽ hắn đi guốc torng bụng cô ?
Cô nhất định phải lấy sở trường của mình ra để cho hắn biết tay, vì thế ngày hôm sau so về tính toán sổ sách, cô thua. Ngày thứ ba thi cầm nghệ, cô lại thua. Đến ngày thứ tư, cô thẹn quá hóa giận, xuất đòn sát thủ, rốt cuộc thắng không vinh quang gì.
Ngày thứ tư cô so thêu hoa với hắn. Cái này Ngư Ấu Trần phải cảm ơn mẹ cô, nghe nói năm đó ở Kinh Châu, tài thêu thêu thùa của mẹ cô là số một, chưa ai có thể qua mặt được bà, mà cô lại có di truyền thiên phú này từ bà, tuy rằng bình thường rất ít khi may vá, nhưng thêu mấy thứ đơn giản cũng không làm khó gì cô.
Nói là so thêu hoa, nhưng Quân Vô Nặc chỉ ngồi đó mà nhìn cô thêu.
Tuy rằng thắng không vinh quang gì, nhưng nhìn thấy thất Vương gia ngày thường ngạo mạn, chưa bao giờ ngủ dưới dất giờ lại nằm ở chân giường, cô cũng coi như đã trả được thù. Cô nằm một mình ở trên giường, điều chỉnh tư thế chuẩn bị ngủ một giấc ngon lành. Tuyu nhiên cô lại nằm trằn trọc không thể ngủ được, cảm thấy có gì đó không thoải mái.
Vì thế, cô nghĩ thầm trong lòng, không biết có phải cô đã quen có Quân Vô Nặc ngủ cạnh không ?
Hắn là người hoàng tộc, hoàng tộc đều dối trá cả, mà hắn rõ ràng chính là kẻ lừa đảo chính thống. Hắn rất giỏi tính kế, cô căn bản không phải đối thủ của hắn. Cha cô nói hắn lấy cô chính là chịu một phần nguy hiểm, hắn đã biết tiến thoái lưỡng nan sao còn muốn thành thân với cô ? Có thiếu gì tiểu thư khuê các vây quanh hắn, hắn vì sao còn muốn mạo hiểm thành thân với cô ?
Chuyện hôn ước đến đột ngột như vậy, đến bây giờ cô vẫn còn tưởng mình đang nằm mơ, cô đã từng nghĩ đến tháng ngày sống cùng hắn sau này, thế mà đùng một cái, hắn lại biến thành Vương gia, cô cảm thấy hắn rất xa lạ.
Huống chi, có thể trong phủ hắn thê thiếp thành đàn ? Nghe nói, đến độ tuổi nhất định, hoàng thượng sẽ thay cái vị hoàng tử chọn tú nữ trong cung làm thị thiếp, Quân Vô Nặc hiển nhiên đã hơn số tuổi đó, cũng không biết trong phủ hắn đã có bao nhiêu thê thiếp rồi ?
Còn nữa, mấy vị thiên kim tiểu thư mà mọi người đồn đãi, hắn còn dám lừa cô là lời đồn không thể tin, không chừng chuyện này là có thật.
Trong lòng oán hận suy nghĩ một lúc, Ngư Ấu Trần đột nhiên phát hiện, cô đã bắt đầu mềm lòng rồi.
Trời đã vào đông, cũng bắt đầu trở lạnh, ngủ dưới đất không biết có bị bệnh không? Tuy rằng hắn thân thể khỏe mạnh, nhưng dù sao cũng lớn lên ở trong cung, chưa từng ngủ ở dưới đất lạnh lẽo như vậy, không biết hắn có……
Được rồi, nói thế nào hắn cũng là một Vương gia, vì triều đình, vì giang sơn xã tắc, cô cũng nên cho hắn lên giường ngủ.
Ngư Ấu Trần buộc lòng hắng giọng, còn chưa mở miệng nói thì Quân Vô Nặc đã lên tiềng trước, “Sao còn chưa ngủ?”
Ngư Ấu Trần thoáng đỏ mặt, nói, “Ngươi…. không thấy đêm nay hơi lạnh sao?”
“Ừ.” Ngủ trên đất, đương nhiên là lạnh.
“Vậy, ngươi đem mền gối lên đây đi.”
“Sao?”
Hắn bình thường không phải rất thông minh sao? Sao giờ lại ngốc đến vậy? Ngư Ấu Trần bực bội quát lớn, “Đi lên ngủ!”
Quân Vô Nặc không có trả lời mà lập tức đứng dậy đi đến bên giường, xốc mền lên, nằm lên giường.
“Ta chỉ sợ người quyền quý như ngươi bị gì thôi, trời lạnh như vậy ngươi mà có mệnh hệ gì thì mắc công người ta lại nói phủ tướng quân chúng ta bạc đãi ngươi nữa, không có nghĩa là chúng ta đã giảng hòa đâu.” Ngư Ấu Trần cảm thấy mình tốt nhất nói rõ với hắn.
Quân Vô Nặc chỉ cười khẽ, ôm cô vào lòng. Tuy rằng không có nghĩa là giảng hòa,nhưng ít ra thẳng thắn cũng đã thẳng thắn, những chuyện sau này thì cứ để thời gian nói lên tất cả.
Ngư Ấu Trần vốn muốn nằm cách xa hắn, nhưng chỉ trong phút chốc cô lại quên mất, vì vậy lúc thức dậy, cô không hiểu vì sao mình lại nằm trong lòng hắn, nhưng cô cũng không có ý đẩy hắn ra.
Sáng sớm tinh mơ, Quân Vô Nặc nhận được mật hàm của Chỉ Huyên, sau đó vội vàng đi ra ngoài, hắn còn dặn Ngư Ấu Trần ở yên trong phủ.
Thấy hắn sốt sắng đi ra ngoài, Ngư Ấu Trần trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an, loại cảm này giống như mỗi lần cô tiễn cha ra sa trường.
Chẳng lẽ thành Kinh Châu thật sự có binh biến?
Ngã tư đường bên ngoài vẫn như ngày thường tấp nập người qua lại. Chỉ là cảnh thanh bình này lại làm cho cô thấy càng thêm nơm nớp lo sợ, giống như sắp có chuyện gì xảy ra vậy.
Ở trong phủ đi dạo lòng vòng đúng thật rất chán, đột nhiên thoáng nhìn về phía vườn hoa, cô phát hiện một bóng người.
Người thường sẽ không đi nhanh vậy, trong lòng cô căng thẳng, không chút suy nghĩ liề đi qua, người kia dường như cố ý dẫn dụ cô, cứ đi lòng vòng, rồi lại dừng lại ở trước cửa phòng cô. Chỉ là do dự một lúc, sau đó liền đi vào phòng.
Tuy rằng hắn không quay đầu, nhưng cô cũng có thể nhận ra, đó chính là Vân Khởi!
Huynh ấy còn dám đến phủ tướng quân, còn dám đi vào phòng cô? Huynh ấy không sợ cô gọi người tới bắt huynh ấy sao?
Nhưng cô lại không thể làm được, nếu huynh ấy muốn hại cô, chỉ cần so về võ công, huynh ấy động thủ cũng đã hại được cô rồi. Nếu huynh ấy mạo hiểm đến đây, chắc có lẽ muốn giải thích với cô, cô nhất định phải xem Vân Khởi đến đây có mục đích gì.
Trong lúc suy tư, cô đã đi vào phòng.
Một mùi màu tươi xộc vào mũi, cô lập tức nhìn thấy Vân Khởi ngồi trên ghế cạnh bàn, quần áo loang lổ vết máu.
“Huynh bị sao vậy?” Ngư Ấu Trần nghi ngờ đến gần, Vân Khởi dường như không phải giả bộ, hơn nữa còn bị thương rất nghiêm trọng.
“Muội không cần phải sợ, huynh sẽ không làm hại muội đâu.” Vân Khởi xem như không có cô ở đây, cởi bỏ áo, ngực bị đâm không ngừng chảy máu. Động tác hắn lưu loát xé một miếng vài, chặn ngay miệng vết thương, hỏi, “Có thuốc không?”
Ngư ấu Trần lúc này mới hoàn hồn, cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức tìm lọ kim sang dược đưa cho Vân Khởi, nhìn hắn bôi thuốc, băng bó.
Trên ngực Vân Khởi vẫn còn những vết sẹo cũ, đây đều là vết thương khi chiến đấu với địch.
Nhớ có một lần, Đông Đan xâm chiến lần thứ nhất, cha cô và hàng ngàn binh mã bị bao vây, Vân Khởi đã dẫn theo mấy trăm kỵ binh đến giải cứu, trận ấy đánh một ngày một đêm, cuối cùng không tiêu diệt được bọn Đông Đan nhưng cũng cứu được cha cô, mà Vân Khởi lại thương tích khắp người, phải dưỡng thương tận 1tháng. Mà cũng vì vậy Vân Khởi mới được thăng chức, sau đó tuy rằng Kinh Châu không có chiến loạn gì, nhưng mỗi lần xuất chiến, chiến tích của Vân Khởi rất đáng nể. Cũng vì thế mà những năm gần đâu, Kinh Châu mới có thể thái binh như vậy.
Người như vậy làm sao có thể là gian tế được?
Hắn tự tay băng bó vết thương, như chẳng hề có đau đớn gì. Nhìn vết thương trên cánh tay Vân Khởi vẫn chưa lành, đó là vết thương do cô gây ra lần trước, không đành lòng thấy hắn như vậy, Ngư Ấu Trần đi đến giúp hắn băng bó.
“Ai đả thương huynh vậy?” Võ công Vân Khởi cao cường, người thường không thể nào đả thương được.
“Không biết.” Vân Khởi không hề lo sợ, chỉ là lúc thấy cô thay hắn băng bó vết thương, trong mắt hiện vài tia ôn nhu, “Hiện giờ ai nấy cũng đang truy đuổi huynh.”
Ngư Ấu Trần cắn môi, nhìn về phía hắn, nói, “Bọn họ tại sao lại truy đuổi huynh, tại sao huynh lại phải trốn? Vân Khởi, rốt cuộc huynh là người thế nào?”
Vân Khởi cũng không lảng tránh câu hỏi của cô, thản nhiên nói, “Giống như muội nghĩ vậy.”
Ngư Ấu Trần trong lòng đột nhiên đau thắt, thật không ngờ Vân Khởi lại thừa nhận, “Nếu đã như vậy, huynh không nên đến đây.”
“Muội muốn bắt huynh?” Vân Khởi cười nhìn cô, “Dù sao bên ngoài cũng đang truy đuổi huynh, bị muội bắt cũng tốt hơn.”
“Điều muội có thể làm cũng chỉ có nhiêu đây, huynh đi đi. Nếu thoát được, vĩnh viễn đừng trở lại Hạ Thương.” Vân Khởi tuy rằng đang bị thương, nhưng không phải đến mức không thể đánh thắng được cô. Cô không thể bắt huynh ấy, cũng không nghĩ thừa nước đục thả câu.
Nếu Vân Khởi có thể thoát được, đều là do tạo hóa cả. Còn nếu Vân Khởi bị người khác bắt được, đó là do số mạng của hắn. Điều có thể làm, chỉ có thể như vậy mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.