Chương 51: Quan Tâm
Bách Linh
26/11/2014
Cảm giác như Ngư Ấu Trần đang nhìn mình, Quân Vô Nặc ngẩng đầu nhìn về phía tòa lầu, Ngư Ấu Trần vẫn đứng yên bất động.
Trong một lúc cô cảm thấy cảm động, bất chấp hậu quả, cô dùng hết sức lực hét thật to lên, “Quân Vô Nặc, chạy mau——!”
Quân Vô Nặc ngồi trên lưng ngựa vẫn không nhúc nhích, làm như không nghe thấy lời cô nói.
Tam quân Đông Đan đều cười rộ lên, chỉ có Vân Khởi là im lặng nhìn Quân Vô Nặc.
Liếc mắt nhìn lên tòa lầu, sau đó Vân Khởi mới thúc ngựa tiến lên phía trước, giữ khoảng cách nhất định với Quân Vô Nặc, trong tay cầm trường thương, nói, “Coi như ngươi vẫn là một đấng nam nhi, vậy thì lấy tư cách đàn ông ra quyết đấu, ai thắng thì sẽ có tư cách bảo vệ cô ấy.”
Quân Vô Nặc khóe môi khẽ nhếch lên, nói, “Ngươi quả thật không thể ưa nổi, nói đến tư cách, khi nào mới đến lượt ngươi? Muốn đánh thì đánh đi.”
Vân Khởi lạnh lùng, hừ một tiếng, “Ngươi chẳng qua cũng cưỡng ép người khác, đắc ý cái gì? Tối qua cô ấy đã trao thân cho ta, lần này ta cũng sẽ không để ngươi có cơ hội cướp cô ấy đi.”
Ánh mắt Quân Vô Nặc trầm xuống, đôi mắt nheo lại đầy sát khí, tay nắm chặt trường thương, nói vào vấn đề chính, “Ngươi nhất định sẽ trả giá đắt cho ngày hôm nay, bắt đầu đi.”
Vân Khởi nâng tay, cao giọng ra lệnh, “Tam quân nghe lệnh, không có mệnh lệnh của ta, không ai được manh động.”
Binh lính Đông Đan đều biết đây là việc riêng của Vân Khởi, lập tức toàn quân hò hét ba tiếng cổ vũ cho hắn, sau đó liền im lặng, cùng nhau xem trận đấu này diễn ra.
Trên tòa lầu, Ngư Ấu Trần tất nhiên không thể nghe hai người nói gì, nhưng nhìn cảnh tượng phía dưới cô cũng biết hai người chính thức quyết đấu với nhau.
Đứng trên tòa lầu dù gì cũng cách xa phía dưới, cũng không thể xem rõ, vì thế cô mặc kệ có bị binh lính ngăn lại hay không, xông thẳng xuống lầu đi đến gần chỗ trận đấu đang diễn ra.
Cô một đường chạy thẳng đến đây, cũng không hề có ai ngăn cản, lúc cô đến được gần bên tam quân thì bị binh khí trong tay của binh linh chặn lại, Ngư Ấu Trần thức thời ngừng lại, mà phía trước bụi bay đầu trời, chiến mã chạy như điên, tiếng binh khí chạm nhau vang lên, hai người sớm đã lao vào cuộc chiến.
Trước đây Ngư Ấu Trần đã xem qua biết bao nhiêu lần binh lính trong quân doanh thao luyện, nhưng chưa bao giờ thấy cảnh tượng nguy hiểm như lúc này. Cô vốn còn lo cho Quân Vô Nặc sẽ yếu thế, nhưng qua vài hiệp đánh, cô lại kinh ngạc phát hiện trường thương vẫn nằm gọn trong tay Quân Vô Nặc, hắn thành thạo sử dụng thương, khiến cho người ta có cảm giác trường thương nặng mấy chục cân đó nhẹ tựa long hồng.
Ngư Ấu Trần không biết Quân Vô Nặc làm sao lại có bản lĩnh này, nhưng cô vẫn chưa thật sự yên tâm, ngược lại càng thêm khẩn trương.
Nếu Quân Vô Nặc thua, đương nhiên khó thoát khỏi cái chết, nhưng nếu hắn thắng, chỉ sợ… hậu quả còn thảm hại hơn nhiều.
Tam quân ai nấy đều mở to hai mắt quan sát trận đấu, lúc đầu tất cả mọi người đều cho rằng trận chiến này sẽ nhanh chóng phân thắng bại, giờ phút này bọn họ đều ngừng thở, nhìn hai người trên chiến mã không ngừng giao nhau, âm thanh binh khí chạm nhau vang dội làm người ta nhìn đến hoa cả mắt, cũng chưa biết ai chiếm được thế thượng phong.
Trận chiến này hắn vì cô mà đến, cô hy vọng bọn họ có thể sống sót trở về. Tuy nhiên, nếu bất hạnh, cô cũng chỉ có thể đem mạng này trả lại cho hắn.
Cứ nghĩ như vậy, cô ngược lại bình tĩnh hơn, dù sao cũng có hắn chết cùng, có nguy hiểm gì cũng không còn đáng sợ nữa.
Hai người đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết, sau nửa canh giờ giao chiến, hai người cũng bị thương không ít chỗ, nhưng càng đánh lại càng hăng, ai cũng không muốn mình bị thua.
Lại đánh thêm một hiệp nữa, trường thương trong tay Quân Vô Nặc đâm về phía Vân Khởi, Vân Khởi né tránh không kịp bị đầu thương đâm vào bụng, Quân Vô Nặc thừa dịp quét thương ngang ngừa hắn, Vân Khởi không trụ vững lập tức ngã khỏi ngựa.
Nhưng cũng trong lúc đó, Vân Khởi vung đao chém vào đùi Quân Vô Nặc, miệng vết thương ứa ra máu.
Không khí như ngưng đọng, những người đứng xem đều bất động, không ai dám hó hé gì, toàn thân Ngư Ấu Trần thoáng lạnh run. Nếu dựa theo bình thường mà nói ngã ngựa tức là đã thua, nhưng hiện tại tình hình của Quân Vô Nặc cũng không mấy khả quan, hơn nữa vết thương trên đùi hắn e là không nhẹ.
Vân Khởi chống đao trên mặt đất đứng dậy, cúi đầu nhìn phần bụng của mình bị Quân Vô Nặc đâm bị thương, máu nhỏ giọt tí tách. Trận chiến này, coi như đã thua sao?
Trên lưng ngựa, Quân Vô Nặc cũng nhíu chặt mày, nhưng cũng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, trường thương trong tay chỉ thẳng Vân Khởi, khí thế bức người.
Vân Khởi nắm chặt lòng bàn tay, không, hiện tại nhiều lắm chỉ có thể xem như lưỡng bại câu thương (cả hai bên đều bị thương), mà cái hắn muốn chính là Quân Vô Nặc vĩnh viễn biến mất!
Đang muốn nhảy lên ngựa, chợt một giọng người quát to, “Khoan đã!”
Ngư Ấu Trần đoạt lấy đao trên tay một binh sĩ kề sát cổ Cảnh Dung, nhích từng bước về phía Quân Vô Nặc, nói, “Vân Khởi, thả chúng ta đi! Nếu không chúng ta sẽ chết cùng với Cảnh Dung!”
Vừa rồi nếu Cảnh Dung không chạy ra đây cùng cô, nếu không có tình cảnh nguy hiểm lúc nãy làm cho mọi người mất cảnh giác, không để ý đến cô thì cô cũng không tài nào nghĩ ra kế sách này.
Hai từ “chúng ta” khiến Vân Khởi chạnh lòng, nhìn cây đao nằm trên cổ Cảnh Dung, hắn cố nén đau nhức trên cơ thể, quát, “Ngư Ấu Trần, đó là biểu muội của muội.”
“Thì sao? Muội quan tâm người muội yêu còn sống hay không mà thôi. Nếu huynh quan tâm cô ấy, thì để chúng ta đi!” Trong tình cảnh này, cô thật có lỗi với Cảnh Dung.
“Người muội yêu?” Giờ đây không chỉ vết thương trên người hắn đang chảy máu, mà tim hắn cũng đang rỉ máu, hắn dám đánh cuộc cả tính mạng mình vì cô, nhưng cô lại vì Quân Vô Nặc không tiếc hi sinh cả tính mạng của biểu muội mình? Hắn không ngờ rằng một Ngư Ấu Trần tươi cười hoạt bát, tâm tư đơn thuần lại có thể tàn nhẫn đến như vậy.
Trận này hắn đã thua thật thảm hại.
Hắn đương nhiên không thể bỏ mặc sự sống chết của Cảnh Dung, nhưng để Ngư Ấu Trần đi, lòng hắn đau như dao cắt. Tam quân xôn xao hẳn lên, nhưng do mệnh lệnh của Vân Khởi ban xuống, họ không dám manh động.
Thả, hay là không?
Lời nói của nàng làm Quân Vô Nặc chấn động, dù rằng bị thương nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười, người cô yêu sao?
“Tiểu Ngư, lại đây.” Hắn nhẹ giọng gọi.
Ngư Ấu Trần kéo Cảnh Dung lui về sau, cũng cảnh giác nhìn về phía Vân Khởi, “Để cho chúng ta ra khỏi đây 1 dặm, muội sẽ thả cô ấy.”
Nhưng mà lần này không đợi Vân Khởi đưa ra quyết định, có người trong tam quân bất mãn bắn ra mũi tên, bay thẳng về phía Quân Vô Nặc và Ngư Ấu Trần.
Quân Vô Nặc nhanh tay lẹ mắt vung trường thương đánh rớt mũi tên kia, cùng lúc đó cúi người ôm Ngư Ấu Trần lên ngựa.
“Không được bắn tên!” Vân Khởi lớn tiếng ra lệnh, trơ mắt nhìn Ngư Ấu Trần ngồi trên lưng ngựa cùng Quân Vô Nặc, hắn cũng không chần chờ liền leo lên ngựa, chạy về phía Cảnh Dung nói, “Trở về!”
“Còn muốn chạy, để xem các người có bản lĩnh không đã.” Hắn không phải là thánh nhân mà thành toàn cho bọn họ, chuyện đã đi đến nước này thì chỉ còn nhờ binh khí trong tay quyết định vận mệnh!
Quân Vô Nặc cũng không vội chạy trốn, vừa lúc giơ cao trường thương trong tay đột nhiên bên kia biên giới tiếng vó ngựa vang vọng một góc trời, hàng chục chiến mã chạy nhanh tới, trên lưng ngựa người người mặc áo giáp, đội mũ, cầm đao trong tay, một đường phi ngựa về phía Đông Đan.
Tiếng ngựa hí đến gần, Vân Khởi cuối cùng cũng đuổi kịp. Tuy rằng không biết Quân Vô Nặc đã mai phục từ lúc nào, nhưng mấy chục chiến mã này chẳng đáng gì so với năm vạn đại quân của Đông Đan.
Trận chiến lúc này mới thật sự bắt đầu, Quân Vô Nặc tiếp vài chiêu của Vân Khởi, liền thúc ngựa bỏ chạy. Những người đến trợ giúp Quân Vô Nặc ai ấy đều được huấn luyện chuyên nghiệp, một đường phi thẳng về phía này, ra tay tàn nhẫn, giết hết những ai chặn đường.
Vân Khởi không từ bỏ ý định, tiếp tục đuổi theo, năm vạn binh mã cũng phối hợp một đường truy kích phía sau, Quân Vô Nặc buộc phải dừng lại đối phó với địch, mấy chục nhân mã bao quanh bảo vệ hai người, giống như tường đồng vách sắt bảo vệ bọn họ bên trong.
Những người này đương nhiên không thể chống đỡ quá lâu, nhưng cách đó mười dặm binh mã Hạ Thương đã chờ sẵn, giờ phút này đang toàn lực tiến tới, chỉ cần viện binh vừa đến, muốn thoát khỏi đây cũng không quá khó khăn.
Ngư Ấu Trần ngồi gọn trong lòng Quân Vô Nặc, mắt thấy đao thương vung loạn xạ, nơi nơi đều là máu, trong lòng cô lại không hề sợ hãi. Cô biết Quân Vô Nặc sẽ không bao giờ làm những chuyện mà hắn không chắc chắn, có mấy chục chiến mã che chở cho họ, tình cảnh hiện nay cũng không phải quá tuyệt vọng.
Tuy rằng cũng muốn giúp Quân Vô Nặc giết địch, nhưng cô biết võ công của mình không thể nào so sánh được với những người kia, vì thế cô nắm chặt đao trong tay, giết những binh lính đang tiến gần họ, giúp hắn giảm nhẹ gánh nặng.
Quân địch bên kia đột nhiên ngã khỏi ngựa, ôm đầu quỵ xuống đất, không biết ai hô một câu, “Có người hạ độc!” Mọi người lập tức trở nên hỗn loạn.
Ngư Ấu Trần trong lòng vui vẻ, rốt cuộc có công dụng rồi sao? Tối hôm qua cô lẫn vào trong quân doanh, cô tự biết khó có thể thoát thân, vì vậy chỉ còn có cách hạ độc vào thức ăn, cô bỏ thuốc mê vào dòng suối cạnh quân doanh.
Hơn nữa, cô lại cố ý chọn dòng suối mà phòng bếp chuyên nấu ăn cho quân doanh mà hạ độc.
Thừa dịp hỗn loạn, Quân Vô Nặc cũng không ham chiến, quay ngựa phi thẳng về phía Hạ Thương.
Ngư Diệu Thiên lúc này đã dẫn viện binh đến, hai quân chính thức giao tranh.
Trong tình huống này, Ngư Ấu Trần làm sao có thể yên tâm mà đi, Quân Vô Nặc cũng không tài nào lay chuyển được cô, lại lo lắng cho cô vì thế hai người một con ngựa cùng nhau quay lại giết giặc.
Chỉ trong một thời gian ngắn mà tình hình hai bên đã cách biệt một trời một vực. Sau này Ngư Ấu Trần mới biết được, Quân Vô Nặc đã triệu tập 3 vạn binh mã ở hai thành, hơn nữa dưới trướng cha cô còn có 3 vạn binh, cộng lại hết thì đã chiếm thượng phong. Huống chi quân địch đang hỗn loạn, cho nên lần này giao chiến, xem như bên cô đã áp đảo thắng lợi.
Đánh đuổi quân Đông Đan phải trốn chạy vào sơn cốc, trận này coi như đã chấm dứt. Dãy núi dài hơn mười dặm của Đông Đan là bức bình phong của thiên nhiên, dễ thủ khó công, nhưng dù sao chỉ trong vài canh giờ ngắn ngủi mà có thể làm tiêu tan sĩ khí của binh lính Đông Đan đã là điều không dễ dàng rồi.
Vân Khởi bị trọng thương, ngồi trên lưng ngựa, hắn quay đầu nhìn về phía Hạ Thương, cách đó không xa, Quân Vô Nặc ôm Ngư Ấu Trần trên ngựa như trước, cũng không truy đuổi tiếp mà chỉ đứng bất động xa xa nhìn Vân Khởi.
Lúc này từ biệt, không biết đến khi chết hắn còn có thể gặp được Ấu Trần không? Thật không ngờ, chỉ trong phút chốc mà hắn lại mất đi cô, hơn nữa là hoàn toàn mất đi.
Không, phải nói rằng thực tế hắn chưa bao giờ có được cô cả, đây chính là điều hắn cảm thấy bi thương nhất.
“Vân Khởi!” Thấy Vân Khởi xoay người đi, Quân Vô Nặc lớn tiếng gọi, trịnh trọng nói, “Cám ơn!”
Nói xong cũng không đợi Vân Khởi có phản ứng gì, Quân Vô Nặc vung rói thúc ngựa quay đầu rời đi.
“Vì sao lại cám ơn huynh ấy?” Ngồi trong lòng Quân Vô Nặc, Ngư Ấu Trần khó hiểu hỏi.
Cánh tay Quân Vô Nặc ôm lấy cô, thủ thỉ bên tai, “Không có gì.” Hắn đã từng nói sẽ bắt Vân Khởi trả giá đắt, mà vừa rồi vội vàng rời đi, cho nên Ấu Trần cũng hề không nhìn rõ phía trước, đứng cách Vân Khởi không xa đó chính là đại tướng quân lãnh binh Đông Đan lần này.
Vở kịch tiếp theo cứ để cho bọn họ diễn. Từ xưa đến nay, hoàng đế luôn luôn là người đa nghi nhất, hắn tin rằng vở kịch tiếp theo chắc chắn sẽ có trò hay để xem. (ý rằng QVN cám ơn VK, nói thật to để Tướng quân Đông Đan nghe, để ông ta nghĩ VK thông đồng với QVN, cố ý để thua, về sẽ bẩm báo lại Hoàng Đế Đông Đan và trị tội VK è tội chết è QVN điêu thật =]] )
Mọi việc xem như đã ổn thỏa, lúc này hắn mới cảm giác được vết thương trên người mình, mặc dù vết thương đã ngừng chảy máu, nhưng vẫn chưa được xử lý, vì vậy Quân Vô Nặc càng thúc ngựa nhanh chạy về.
Trong lòng dù đang rất tỉnh táo, nhưng hình ảnh trước mặt lại có chút mờ ảo.
Qua một lúc, Ngư Ấu Trần cảm thấy vòng tay Quân Vô Nặc ôm mình có chút buông lỏng, ngay sau đó, trên vai có gì đó nặng đè xuống, Quân Vô Nặc đang gục trên vai cô.
“Này, ngươi làm sao vậy?” Ngư Ấu Trần hoảng hốt hỏi, giữ chặt dây cương, Quân Vô Nặc hai mắt nhằm nghiền, ngã trên vai cô.
Toàn thân cô bỗng nhiên lạnh run, cô cố gắng đẩy đẩy người hắn, kêu, “Quân Vô Nặc? Ngươi đang ngủ sao? Ngươi… Ngươi mau tỉnh lại, đừng làm ta sợ….”
Quân Vô Nặc hoàn toàn không nghe cô nói gì, đột nhiên tay cô có gì đó ướt ướt, Ngư Ấu Trần cúi đầu thì lại thấy tay mình đầy máu!
“Quân vô nặc ——!”
Trong một lúc cô cảm thấy cảm động, bất chấp hậu quả, cô dùng hết sức lực hét thật to lên, “Quân Vô Nặc, chạy mau——!”
Quân Vô Nặc ngồi trên lưng ngựa vẫn không nhúc nhích, làm như không nghe thấy lời cô nói.
Tam quân Đông Đan đều cười rộ lên, chỉ có Vân Khởi là im lặng nhìn Quân Vô Nặc.
Liếc mắt nhìn lên tòa lầu, sau đó Vân Khởi mới thúc ngựa tiến lên phía trước, giữ khoảng cách nhất định với Quân Vô Nặc, trong tay cầm trường thương, nói, “Coi như ngươi vẫn là một đấng nam nhi, vậy thì lấy tư cách đàn ông ra quyết đấu, ai thắng thì sẽ có tư cách bảo vệ cô ấy.”
Quân Vô Nặc khóe môi khẽ nhếch lên, nói, “Ngươi quả thật không thể ưa nổi, nói đến tư cách, khi nào mới đến lượt ngươi? Muốn đánh thì đánh đi.”
Vân Khởi lạnh lùng, hừ một tiếng, “Ngươi chẳng qua cũng cưỡng ép người khác, đắc ý cái gì? Tối qua cô ấy đã trao thân cho ta, lần này ta cũng sẽ không để ngươi có cơ hội cướp cô ấy đi.”
Ánh mắt Quân Vô Nặc trầm xuống, đôi mắt nheo lại đầy sát khí, tay nắm chặt trường thương, nói vào vấn đề chính, “Ngươi nhất định sẽ trả giá đắt cho ngày hôm nay, bắt đầu đi.”
Vân Khởi nâng tay, cao giọng ra lệnh, “Tam quân nghe lệnh, không có mệnh lệnh của ta, không ai được manh động.”
Binh lính Đông Đan đều biết đây là việc riêng của Vân Khởi, lập tức toàn quân hò hét ba tiếng cổ vũ cho hắn, sau đó liền im lặng, cùng nhau xem trận đấu này diễn ra.
Trên tòa lầu, Ngư Ấu Trần tất nhiên không thể nghe hai người nói gì, nhưng nhìn cảnh tượng phía dưới cô cũng biết hai người chính thức quyết đấu với nhau.
Đứng trên tòa lầu dù gì cũng cách xa phía dưới, cũng không thể xem rõ, vì thế cô mặc kệ có bị binh lính ngăn lại hay không, xông thẳng xuống lầu đi đến gần chỗ trận đấu đang diễn ra.
Cô một đường chạy thẳng đến đây, cũng không hề có ai ngăn cản, lúc cô đến được gần bên tam quân thì bị binh khí trong tay của binh linh chặn lại, Ngư Ấu Trần thức thời ngừng lại, mà phía trước bụi bay đầu trời, chiến mã chạy như điên, tiếng binh khí chạm nhau vang lên, hai người sớm đã lao vào cuộc chiến.
Trước đây Ngư Ấu Trần đã xem qua biết bao nhiêu lần binh lính trong quân doanh thao luyện, nhưng chưa bao giờ thấy cảnh tượng nguy hiểm như lúc này. Cô vốn còn lo cho Quân Vô Nặc sẽ yếu thế, nhưng qua vài hiệp đánh, cô lại kinh ngạc phát hiện trường thương vẫn nằm gọn trong tay Quân Vô Nặc, hắn thành thạo sử dụng thương, khiến cho người ta có cảm giác trường thương nặng mấy chục cân đó nhẹ tựa long hồng.
Ngư Ấu Trần không biết Quân Vô Nặc làm sao lại có bản lĩnh này, nhưng cô vẫn chưa thật sự yên tâm, ngược lại càng thêm khẩn trương.
Nếu Quân Vô Nặc thua, đương nhiên khó thoát khỏi cái chết, nhưng nếu hắn thắng, chỉ sợ… hậu quả còn thảm hại hơn nhiều.
Tam quân ai nấy đều mở to hai mắt quan sát trận đấu, lúc đầu tất cả mọi người đều cho rằng trận chiến này sẽ nhanh chóng phân thắng bại, giờ phút này bọn họ đều ngừng thở, nhìn hai người trên chiến mã không ngừng giao nhau, âm thanh binh khí chạm nhau vang dội làm người ta nhìn đến hoa cả mắt, cũng chưa biết ai chiếm được thế thượng phong.
Trận chiến này hắn vì cô mà đến, cô hy vọng bọn họ có thể sống sót trở về. Tuy nhiên, nếu bất hạnh, cô cũng chỉ có thể đem mạng này trả lại cho hắn.
Cứ nghĩ như vậy, cô ngược lại bình tĩnh hơn, dù sao cũng có hắn chết cùng, có nguy hiểm gì cũng không còn đáng sợ nữa.
Hai người đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết, sau nửa canh giờ giao chiến, hai người cũng bị thương không ít chỗ, nhưng càng đánh lại càng hăng, ai cũng không muốn mình bị thua.
Lại đánh thêm một hiệp nữa, trường thương trong tay Quân Vô Nặc đâm về phía Vân Khởi, Vân Khởi né tránh không kịp bị đầu thương đâm vào bụng, Quân Vô Nặc thừa dịp quét thương ngang ngừa hắn, Vân Khởi không trụ vững lập tức ngã khỏi ngựa.
Nhưng cũng trong lúc đó, Vân Khởi vung đao chém vào đùi Quân Vô Nặc, miệng vết thương ứa ra máu.
Không khí như ngưng đọng, những người đứng xem đều bất động, không ai dám hó hé gì, toàn thân Ngư Ấu Trần thoáng lạnh run. Nếu dựa theo bình thường mà nói ngã ngựa tức là đã thua, nhưng hiện tại tình hình của Quân Vô Nặc cũng không mấy khả quan, hơn nữa vết thương trên đùi hắn e là không nhẹ.
Vân Khởi chống đao trên mặt đất đứng dậy, cúi đầu nhìn phần bụng của mình bị Quân Vô Nặc đâm bị thương, máu nhỏ giọt tí tách. Trận chiến này, coi như đã thua sao?
Trên lưng ngựa, Quân Vô Nặc cũng nhíu chặt mày, nhưng cũng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, trường thương trong tay chỉ thẳng Vân Khởi, khí thế bức người.
Vân Khởi nắm chặt lòng bàn tay, không, hiện tại nhiều lắm chỉ có thể xem như lưỡng bại câu thương (cả hai bên đều bị thương), mà cái hắn muốn chính là Quân Vô Nặc vĩnh viễn biến mất!
Đang muốn nhảy lên ngựa, chợt một giọng người quát to, “Khoan đã!”
Ngư Ấu Trần đoạt lấy đao trên tay một binh sĩ kề sát cổ Cảnh Dung, nhích từng bước về phía Quân Vô Nặc, nói, “Vân Khởi, thả chúng ta đi! Nếu không chúng ta sẽ chết cùng với Cảnh Dung!”
Vừa rồi nếu Cảnh Dung không chạy ra đây cùng cô, nếu không có tình cảnh nguy hiểm lúc nãy làm cho mọi người mất cảnh giác, không để ý đến cô thì cô cũng không tài nào nghĩ ra kế sách này.
Hai từ “chúng ta” khiến Vân Khởi chạnh lòng, nhìn cây đao nằm trên cổ Cảnh Dung, hắn cố nén đau nhức trên cơ thể, quát, “Ngư Ấu Trần, đó là biểu muội của muội.”
“Thì sao? Muội quan tâm người muội yêu còn sống hay không mà thôi. Nếu huynh quan tâm cô ấy, thì để chúng ta đi!” Trong tình cảnh này, cô thật có lỗi với Cảnh Dung.
“Người muội yêu?” Giờ đây không chỉ vết thương trên người hắn đang chảy máu, mà tim hắn cũng đang rỉ máu, hắn dám đánh cuộc cả tính mạng mình vì cô, nhưng cô lại vì Quân Vô Nặc không tiếc hi sinh cả tính mạng của biểu muội mình? Hắn không ngờ rằng một Ngư Ấu Trần tươi cười hoạt bát, tâm tư đơn thuần lại có thể tàn nhẫn đến như vậy.
Trận này hắn đã thua thật thảm hại.
Hắn đương nhiên không thể bỏ mặc sự sống chết của Cảnh Dung, nhưng để Ngư Ấu Trần đi, lòng hắn đau như dao cắt. Tam quân xôn xao hẳn lên, nhưng do mệnh lệnh của Vân Khởi ban xuống, họ không dám manh động.
Thả, hay là không?
Lời nói của nàng làm Quân Vô Nặc chấn động, dù rằng bị thương nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười, người cô yêu sao?
“Tiểu Ngư, lại đây.” Hắn nhẹ giọng gọi.
Ngư Ấu Trần kéo Cảnh Dung lui về sau, cũng cảnh giác nhìn về phía Vân Khởi, “Để cho chúng ta ra khỏi đây 1 dặm, muội sẽ thả cô ấy.”
Nhưng mà lần này không đợi Vân Khởi đưa ra quyết định, có người trong tam quân bất mãn bắn ra mũi tên, bay thẳng về phía Quân Vô Nặc và Ngư Ấu Trần.
Quân Vô Nặc nhanh tay lẹ mắt vung trường thương đánh rớt mũi tên kia, cùng lúc đó cúi người ôm Ngư Ấu Trần lên ngựa.
“Không được bắn tên!” Vân Khởi lớn tiếng ra lệnh, trơ mắt nhìn Ngư Ấu Trần ngồi trên lưng ngựa cùng Quân Vô Nặc, hắn cũng không chần chờ liền leo lên ngựa, chạy về phía Cảnh Dung nói, “Trở về!”
“Còn muốn chạy, để xem các người có bản lĩnh không đã.” Hắn không phải là thánh nhân mà thành toàn cho bọn họ, chuyện đã đi đến nước này thì chỉ còn nhờ binh khí trong tay quyết định vận mệnh!
Quân Vô Nặc cũng không vội chạy trốn, vừa lúc giơ cao trường thương trong tay đột nhiên bên kia biên giới tiếng vó ngựa vang vọng một góc trời, hàng chục chiến mã chạy nhanh tới, trên lưng ngựa người người mặc áo giáp, đội mũ, cầm đao trong tay, một đường phi ngựa về phía Đông Đan.
Tiếng ngựa hí đến gần, Vân Khởi cuối cùng cũng đuổi kịp. Tuy rằng không biết Quân Vô Nặc đã mai phục từ lúc nào, nhưng mấy chục chiến mã này chẳng đáng gì so với năm vạn đại quân của Đông Đan.
Trận chiến lúc này mới thật sự bắt đầu, Quân Vô Nặc tiếp vài chiêu của Vân Khởi, liền thúc ngựa bỏ chạy. Những người đến trợ giúp Quân Vô Nặc ai ấy đều được huấn luyện chuyên nghiệp, một đường phi thẳng về phía này, ra tay tàn nhẫn, giết hết những ai chặn đường.
Vân Khởi không từ bỏ ý định, tiếp tục đuổi theo, năm vạn binh mã cũng phối hợp một đường truy kích phía sau, Quân Vô Nặc buộc phải dừng lại đối phó với địch, mấy chục nhân mã bao quanh bảo vệ hai người, giống như tường đồng vách sắt bảo vệ bọn họ bên trong.
Những người này đương nhiên không thể chống đỡ quá lâu, nhưng cách đó mười dặm binh mã Hạ Thương đã chờ sẵn, giờ phút này đang toàn lực tiến tới, chỉ cần viện binh vừa đến, muốn thoát khỏi đây cũng không quá khó khăn.
Ngư Ấu Trần ngồi gọn trong lòng Quân Vô Nặc, mắt thấy đao thương vung loạn xạ, nơi nơi đều là máu, trong lòng cô lại không hề sợ hãi. Cô biết Quân Vô Nặc sẽ không bao giờ làm những chuyện mà hắn không chắc chắn, có mấy chục chiến mã che chở cho họ, tình cảnh hiện nay cũng không phải quá tuyệt vọng.
Tuy rằng cũng muốn giúp Quân Vô Nặc giết địch, nhưng cô biết võ công của mình không thể nào so sánh được với những người kia, vì thế cô nắm chặt đao trong tay, giết những binh lính đang tiến gần họ, giúp hắn giảm nhẹ gánh nặng.
Quân địch bên kia đột nhiên ngã khỏi ngựa, ôm đầu quỵ xuống đất, không biết ai hô một câu, “Có người hạ độc!” Mọi người lập tức trở nên hỗn loạn.
Ngư Ấu Trần trong lòng vui vẻ, rốt cuộc có công dụng rồi sao? Tối hôm qua cô lẫn vào trong quân doanh, cô tự biết khó có thể thoát thân, vì vậy chỉ còn có cách hạ độc vào thức ăn, cô bỏ thuốc mê vào dòng suối cạnh quân doanh.
Hơn nữa, cô lại cố ý chọn dòng suối mà phòng bếp chuyên nấu ăn cho quân doanh mà hạ độc.
Thừa dịp hỗn loạn, Quân Vô Nặc cũng không ham chiến, quay ngựa phi thẳng về phía Hạ Thương.
Ngư Diệu Thiên lúc này đã dẫn viện binh đến, hai quân chính thức giao tranh.
Trong tình huống này, Ngư Ấu Trần làm sao có thể yên tâm mà đi, Quân Vô Nặc cũng không tài nào lay chuyển được cô, lại lo lắng cho cô vì thế hai người một con ngựa cùng nhau quay lại giết giặc.
Chỉ trong một thời gian ngắn mà tình hình hai bên đã cách biệt một trời một vực. Sau này Ngư Ấu Trần mới biết được, Quân Vô Nặc đã triệu tập 3 vạn binh mã ở hai thành, hơn nữa dưới trướng cha cô còn có 3 vạn binh, cộng lại hết thì đã chiếm thượng phong. Huống chi quân địch đang hỗn loạn, cho nên lần này giao chiến, xem như bên cô đã áp đảo thắng lợi.
Đánh đuổi quân Đông Đan phải trốn chạy vào sơn cốc, trận này coi như đã chấm dứt. Dãy núi dài hơn mười dặm của Đông Đan là bức bình phong của thiên nhiên, dễ thủ khó công, nhưng dù sao chỉ trong vài canh giờ ngắn ngủi mà có thể làm tiêu tan sĩ khí của binh lính Đông Đan đã là điều không dễ dàng rồi.
Vân Khởi bị trọng thương, ngồi trên lưng ngựa, hắn quay đầu nhìn về phía Hạ Thương, cách đó không xa, Quân Vô Nặc ôm Ngư Ấu Trần trên ngựa như trước, cũng không truy đuổi tiếp mà chỉ đứng bất động xa xa nhìn Vân Khởi.
Lúc này từ biệt, không biết đến khi chết hắn còn có thể gặp được Ấu Trần không? Thật không ngờ, chỉ trong phút chốc mà hắn lại mất đi cô, hơn nữa là hoàn toàn mất đi.
Không, phải nói rằng thực tế hắn chưa bao giờ có được cô cả, đây chính là điều hắn cảm thấy bi thương nhất.
“Vân Khởi!” Thấy Vân Khởi xoay người đi, Quân Vô Nặc lớn tiếng gọi, trịnh trọng nói, “Cám ơn!”
Nói xong cũng không đợi Vân Khởi có phản ứng gì, Quân Vô Nặc vung rói thúc ngựa quay đầu rời đi.
“Vì sao lại cám ơn huynh ấy?” Ngồi trong lòng Quân Vô Nặc, Ngư Ấu Trần khó hiểu hỏi.
Cánh tay Quân Vô Nặc ôm lấy cô, thủ thỉ bên tai, “Không có gì.” Hắn đã từng nói sẽ bắt Vân Khởi trả giá đắt, mà vừa rồi vội vàng rời đi, cho nên Ấu Trần cũng hề không nhìn rõ phía trước, đứng cách Vân Khởi không xa đó chính là đại tướng quân lãnh binh Đông Đan lần này.
Vở kịch tiếp theo cứ để cho bọn họ diễn. Từ xưa đến nay, hoàng đế luôn luôn là người đa nghi nhất, hắn tin rằng vở kịch tiếp theo chắc chắn sẽ có trò hay để xem. (ý rằng QVN cám ơn VK, nói thật to để Tướng quân Đông Đan nghe, để ông ta nghĩ VK thông đồng với QVN, cố ý để thua, về sẽ bẩm báo lại Hoàng Đế Đông Đan và trị tội VK è tội chết è QVN điêu thật =]] )
Mọi việc xem như đã ổn thỏa, lúc này hắn mới cảm giác được vết thương trên người mình, mặc dù vết thương đã ngừng chảy máu, nhưng vẫn chưa được xử lý, vì vậy Quân Vô Nặc càng thúc ngựa nhanh chạy về.
Trong lòng dù đang rất tỉnh táo, nhưng hình ảnh trước mặt lại có chút mờ ảo.
Qua một lúc, Ngư Ấu Trần cảm thấy vòng tay Quân Vô Nặc ôm mình có chút buông lỏng, ngay sau đó, trên vai có gì đó nặng đè xuống, Quân Vô Nặc đang gục trên vai cô.
“Này, ngươi làm sao vậy?” Ngư Ấu Trần hoảng hốt hỏi, giữ chặt dây cương, Quân Vô Nặc hai mắt nhằm nghiền, ngã trên vai cô.
Toàn thân cô bỗng nhiên lạnh run, cô cố gắng đẩy đẩy người hắn, kêu, “Quân Vô Nặc? Ngươi đang ngủ sao? Ngươi… Ngươi mau tỉnh lại, đừng làm ta sợ….”
Quân Vô Nặc hoàn toàn không nghe cô nói gì, đột nhiên tay cô có gì đó ướt ướt, Ngư Ấu Trần cúi đầu thì lại thấy tay mình đầy máu!
“Quân vô nặc ——!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.