Chương 60: Tiến cung
Bách Linh
26/11/2014
Nguyên nhân sâu xa khiến Ngư Thần Sương muốn từ hôn chủ yếu là vì Ngư Ấu Trần. Cũng khải cô ghen tị với tỷ tỷ tìm được một phu quân tài giỏi hơn Phó
Thiếu Dương rất nhiều lần, mấy ngày nay, Phó Thiếu Dương dẫn cô đi chơi
nơi này nơi nọ, đối xử với cô cũng rất tốt, cô chưa từng hạnh phúc như
vậy cả.
Dù rằng điều kiện của Phó Thiếu Dương còn thua xa Quân Vô Nặc nhưng đời này mấy ai có thể tìm được người tốt với mình chứ. Chẳng qua là cô biết từ đầu đến cuối trong lòng Phó Thiếu Dương đều có hình bóng của Ngư Ấu Trần, cô mặc dù không nói gì nhưng thật sự trong lòng lại rất để ý.
Lúc tỷ tỷ chưa thành thân thì không nói, giờ đã thành thân có chồng đàng hoàng mà Phó Thiếu Dương còn toan tính lấy tỷ ấy làm vợ, đối với Ngư Thần Sương mà nói điều này vô cùng nhục nhã, cô thà rằng xuất gia làm ni cô chứ không lấy chồng.
Nhưng cho dù không lấy chồng thì cô cũng muốn đi kinh thành, một là để tham gia hôn lễ của tỷ tỷ, hai là có thể mở mang kiến thức, xem thử kinh thành phồn hoa náo nhiệt như thế nào.
Đối với chuyện từ hôn, vợ chồng Ngư Diệu Thiên tuy rằng không đồng ý nhưng Ngư Thần Sương quả quyết không lấy Phó Thiếu Dương, vì thế hai người vội vàng đến Phó gia từ hôn, đồng thời để Thần Sương theo Ấu Trần lên kinh.
Hôm tiễn đưa xuất giá náo nhiệt chưa từng có, chuyện Ngư gia có con gái làm Vương phi đã khiến cho dân thành Kinh Châu xôn xao, huống chi giờ còn có hai vị Vương gia – Cần Vương và Cẩn Vương- đích thân tới Kinh Châu, trong một lúc, dân chúng hầu như túa ra đường, hai bên đường người xem đứng chật ních.
Sau một buổi tối trò chuyện với cha và Nhị nương, đến lúc ra khỏi phủ, Ngư Ấu Trần vẫn không nhịn được nước mắt chảy ròng. Ngư Diệu Thiên thúc giục mãi cô mới chịu lên xe ngựa.
Quân Vô Nặc và Quân Vô Hoán cũng không phải người thích huyênh hoáng, vì thế họ dùng ba xe ngựa, tỷ muội Ngư gia ngồi chung một chiếc, huynh đệ Quân gia cùng ngồi một chiếc, cùng đội ngũ đón dâu hùng hậu hồi kinh.
Nhìn qua khe hở rèm của sổ, ngoài kia là con đường quen thuộc cô đi hàng ngày, ngay cả trong đám đông cũng có vài khuôn mặt quen thuộc. Hôm nay là ngày cô cảm thấy buồn và chua xót nhất.
Trái lại, Ngư Thần Sương vì đã muốn đi kinh thành từ lâu cho nên cả người đều tràn ngập cảm giác phấn khởi, vẻ mặt chẳng có lo âu gì, còn vui mừng là đằng khác.
Ngư Ấu Trần đang chìm vào thế giới riêng của mình, cũng không chú ý đến vẻ vui mừng của Thần Sương, mãi cho đến khi nghe giọng ai đó kêu tên Thần Sương văng vẳng bên tai mình, cô tò mò nhìn lén qua rèm cửa sổ.
Phó Thiếu Dương không biết khi nào đã xuất trong đám đông đang vây lấy xe ngựa, đoàn người quá đông, hắn phải chen lấn lắm mới có thể tới gần xe ngựa được.
“ Ngư Thần Sương ! Muội ra đây cho huynh, nói rõ mọi chuyện với huynh ! ” Đến gần xe ngựa, giọng nói Phó Thiếu Dương hòa lẫn tiếng huyên náo ồn ào trong đám đông, âm thanh không rõ ràng, binh lính tưởng hắn muốn gây sự liền đẩy hắn sang một bên.
“ Thần Sương, muội định thế thật sao ? Thật sự cứ như vậy từ hôn ? ” Ngư Ấu Trần quay đầu nhìn Ngư Thần Sương ngồi đối diện mình, “ Muội phải hiểu rằng, nếu như muội làm vậy, hôn sự này coi như không còn nữa. ”
Ngư Thần Sương hiển nhiên cũng nghe tiếng Phó Thiếu Dương kêu gào tên mình, cảm giác phấn khởi đột nhiên biến mất, thản nhiên nói, “ Tỷ tỷ không cần khuyên muội, hắn đáng bị như thế. ”
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Thần Sương, Ấu Trần biết có nói thêm thì cũng không được gì. Cô và Thần Sương tuy rằng sống chung một mái nhà, nhưng cũng không trò chuyện với nhau nhiều. Hơn nữa tính tình hai người cũng khác nhau, cho nên hai người không giống với những tỷ muội khác trò chuyên với nhau như tri kỷ. Cô không biết tình cảm của Thần Sương đối với Phó Thiếu Dương là như thế nào, nhưng cô cũng tôn trọng quyết định của Thần Sương.
Trong lòng cô cũng hiểu được, Phó Thiếu Dương không phải người chồng mà một người con gái có thể nương vào cả đời.
Ngư Diệu Thiên chỉ có thể tiễn đến ngoài thành, sau khi ly biệt, Ngư Ấu Trần trầm mặc không nói chuyện, từ đây đến kinh thành còn một chặng đường rất xa, đến khi trời tối xe dừng lại ở một thị trấn.
Vừa bước xuống xe ngựa thì cô đã thấy Quân Vô Nặc đứng trước mặt mình, trong lòng Ngư Ấu Trần nhất thời ấm áp, đôi mắt sâu đen quen thuộc kia đang ôn nhu nhìn cô, nỗi buồn xa nhà cũng vơi đi ít nhiều.
“ Mệt không ? ” Quân Vô Nặc vén lọn tóc trên trán cô, nói, “ Ta đã sai người chuẩn bị nước ấm, nàng lên tắm rửa trước đi, tiểu nhị sẽ mang đồ ăn lên phòng cho nàng. "
Nghe hắn nói thế, Ngư Ấu Trần giờ mới thật sự cảm thấy mệt, một ngày ngồi xe ngựa, mình mẩy nhức mỏi, tắm một cái sẽ tốt hơn.
“ Vậy còn chàng ? ” Ngư Ấu Trần nhìn Quân Vô Nặc, hắn đang bị trọng thương, chắc là còn mệt hơn cô nữa ?, “ Hay là ta đổi thuốc cho chàng trước ? ”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, Quân Vô Nặc khẽ mỉm cười, vuốt đôi má mềm mại kia, khom người nói nhỏ vào tai cô, “ Nàng đi tắm trước đi, ta chờ nàng. ”
“ Chỉ mới vài canh giờ không gặp mà các ngươi đã nhớ nhau đến thế kia à ? ” Quân Vô Hoán không biết từ lúc nào đã đứng phía sau hai người, không e dè trêu ghẹo.
Quân Vô Hoán cũng phớt lờ, đáp, “ Tứ ca từ lúc nào có hứng thú với chuyện vợ chồng người khác vậy ? ”
Quân Vô Hoán nhíu mày, cười nói, “ Mọi người đều nói thất đệ có tài dỗ dành nữ nhân, xem ra đúng là như thế thật. ” Nói xong, hắn quay sang nhìn Ngư Ấu Trần, “ Đệ muội, muội cũng phải nên cẩn thận, tứ đệ của ta ở kinh thành được rất nhiều cô gái ái mộ. Giờ biết muội trở thành Vương phi, không biết có bao nhiêu cô gái ở sau lưng ghen tị đâu. "
Nhìn bộ dạng nửa đùa nửa thật của Quân Vô Hoán, hai hàng lông mày Quân Vô Nặc nhíu lại, vẻ mặt không bộ lộ tí cảm xúc gì, dịu dàng nói với Ngư Ấu Trần, “ Tiểu Ngư, nàng nói thế nào ? ”
Ngư Ấu Trần nhìn thẳng với mắt Quân Vô Nặc, cười nhạt, nói, “ Chuyện ta trở thành Vương phi đã không thể thay đổi, nhưng thật ra cũng không có gì phải lo lắng cả, à, không phải tứ ca chưa nạp phi sao ? Chỉ sợ là đến lúc đó mọi ánh mắt của nữ nhân sẽ đổ về phía tứ ca mà thôi. ”
Cô nhẹ nhàng đem mọi chuyện chĩa mùi dùi sang Quân Vô Hoán, Quân Vô Hoán cười trừ, nói, “ Đệ muội quả nhiên là cô gái thấu tình đạt lý, cưới được một người vợ như thế thì còn gì bằng ? ”
Nói xong, như là đột nhiên nhớ đến gì đó, hắn nói tiếp, “ Xem đi xem đi, mải lo nói chuyện với muội mà đã quên mất mọi người đi đường xa, muội chắc hẳn cũng mệt rồi ? Ta chỉ sợ thất đệ trong lòng oán trách ta, thôi, chúng ta vào trong đi. ”
Ngư Ấu Trần gật đầu thay cho trả lời, rồi quay sang nói với Quân Vô Nặc, “ Ta lên trước, lát nữa gặp chàng. ”
“ Ừm. ”
Ngư Ấu Sương từ đầu đến cuối đều im lặng, lúc này thấy Quân Vô Nặc và Quân Vô Hoán nhìn mình, cô mới cúi người hành lễ.
“ Cùng tỷ của muội lên lầu đi. ” Không đợi cô nói thêm gì, Quân Vô Nặc liền lên tiếng trước.
Ngư Thần Sương liếc mắt nhìn hai nam tử dung mạo xuất chúng trước mặt mình, chỉ ngoan ngoạn “ dạ ” một tiếng, rồi đi theo Ngư Ấu Trần lên lầu.
Tuy rằng là một thị trấn nhỏ, đồ ăn quán trọ cũng rất đa dạng, nhưng mà chỉ có cô và Thần Sương dùng cơm, khó tránh khỏi đôi chút tẻ nhạt.
Sau khi ăn xong, Ngư Ấu Trần vào phòng tìm Quân Vô Nặc.
Nước ấm đã pha sẵn, Quân Vô Nặc liền cởi quần áo tắm rửa. Mấy ngày liên tục hầu hạ hắn tắm, thay hắn bôi thuốc, Ngư Ấu Trần cũng đã quen với việc này, vì thế cô chủ động nhúng khăn ướt, kì lưng cho hắn.
Mỗi lần nhìn cơ thể tráng kiện của hắn, cô đều đỏ mặt cả, nhìn mấy vết sẹo đang mờ dần trên lưng hắn, cô đột nhiên nghĩ đến dáng người oai hùng của hắn khi ở chiến trường, một nam tử vĩ đại như vậy, có con gái thương thầm trộm nhớ cũng là chuyện bình thường ?
Dù sao cô và hắn đã thành thân, lúc trước hắn cũng mặc bao nguy hiểm cứ cô, hắn thật sự thích cô sao ?
“ Tiểu Ngư. ” Giọng nói Quân Vô Nặc phá tan không gian tĩnh lặng trong phòng, “ Nàng còn cứ tiếp tục nhìn xuống thì ta thật chịu không nổi. ”
“ Hả ? ” Ngư Ấu Trần giật mình lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện chính mình đang nhìn ngực hắn đến ngẩn người, mà ánh mắt có phần bỡn cợt, cô nhất thời nổi giận, lại nhớ đến lời Quân Vô Hoán nói, nhịn không được sẵng giọng, “Chàng dễ dàng động tình như vậy, nếu mấy cô nương khác nói mấy lời đường mật với chàng, chắc chàng đã bị họ hớp hồn ngay rồi phải không ? ”
Lời vừa nói ra, cô lại có chút ảo não, cô so đo cái gì chứ, sao lại có thể nói ra mấy câu ghen tuông thế nà ? Dù sao thì muốn thu hồi cũng đã muộn.
Quân Vô Nặc đầu tiên sững sờ, khóe miệng bất giác mỉm cười, “ Ta cứ tưởng nàng không quan tâm, thì ra vẫn là ghen tị. ”
Hắn cư nhiên còn dám mỉa mai cô, Ngư Ấu Trần phát hỏa, “ Chàng lúc trước nói sau này chỉ có mình ta, chính chàng đã hứa như thế, không ai ép chàng cả, chuyện này không liên quan gì tới việc ghen hay không ghen. ”
“ Vậy à ! ” Quân Vô Nặc càng cười tươi hơn, “ Nhưng mà vi phu nhớ rõ bản thân mình luôn giữ quy tắc, không biết phu nhân tức giận là tại vì sao ? ”
Lời nói của hắn đã quá rõ ràng, cô vừa rồi quả thật là ăn dấm chua.
Ngư Ấu Trần nhất thời đuối lý, đúng vậy, sao cô lại vội vã ghen bóng ghen gió như thế? Chỉ là mấy lời nói khiêu khích của Cần vương muốn chia rẽ tình cảm bọn họ thôi mà trong lòng đã cảm thấy lo sợ.
“Kia là vì ta thấy chàng anh dũng tài ba, đề phòng trước mà thôi, tránh cho chàng nhất thời không kìm lòng được, liền bị kẻ khác dụ dỗ. Chàng cũng đã đồng ý chỉ mình ta là vợ, ta tất nhiên cũng không chấp nhận cùng người khác chia sẽ phu quân.” Cắn chặt răng, Ngư Ấu Trần hợp tình hợp lý trả lời.
Nhìn cô tự tin trước mặt Cần Vương, thì ra trong lòng lại để ý như vậy sao? Nhưng mà diều này lại khiến hắn cảm thấy vui.
Nhìn cô, Quân Vô Nặc ngừng cười, nói, “Tiểu Ngư, ta đã hứa với nàng rồi, chỉ yêu một mình nàng mà thôi. Tuy nhiên, chẳng lẽ nàng cũng muốn ta ở trước mặt nàng làm một chính nhân quân tử ư?”
Cô cũng không biết trả lời sao, cô…. Được rồi, cô đuối lý.
“Hơn nữa, cho tới bây giờ vốn không có người khác.”
Cho tới bây giờ vốn không có người khác, nghe những lời này Ngư Ấu Trần yên tâm hơn rất nhiều, trong lòng cũng mừng thầm.
Sau sáu ngày bôn ba, rốt cuộc ngày thứ bảy cũng đã đến kinh thành. Quân Vô Nặc cùng Quân Vô Hoán đều đổi qua cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn xe, lúc vào đến kinh thành liền thu hút sự chú ý của mọi người.
Trước kia chỉ nghe tin đồn, nay được tận mắt thấy hai vị Vương gia, đương nhiên đây cũng là lý do khiến cho dân toàn kinh thành huyên náo hẳn lên, thứ nhất là vì Quân Vô Nặc đại thắng trở về kinh đô, thứ hai là vì Cẩn Vương phi cùng hồi kinh.
Bản tính Ngư Ấu Trần tuy rằng thích gì làm đó, nhưng cô cũng biết phân nặng nhẹ, biết chính mình không nên xuất đầu lộ diện, cho nên chỉ ngồi yên trong xe ngựa, nghe bên ngoài náo nhiệt liên hồi, cũng mường tượng được kinh thành phồn hoa thế nào.
Xe ngựa một đường đi đến hoàng thành, bởi vì thân phận của Ngư Thần Sương cho nên không thể vào cung được, phải xuống xe ngựa và được đưa về phủ của Cẩn Vương, còn Ngư Ấu Trần thì được thái giám dẫn vào cung chờ ở cung môn.
Không cần nói thì ai cũng biết hoàng cung rộng lớn nguy nga tráng lệ thế nào, đi theo sau Quân Vô Nặc, Ngư Ấu Trần chỉ cảm thấy mình như đang ở một thế giới khác, nghĩ đến lập tức được nhìn thấy Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, cô rất khẩn trương.
Như cảm giác được cô đang lo sợ, Quân Vô Nặc quay đầu nhìn cô, ánh mắt trấn an, ý bảo cô không cần phải sợ, đã có hắn ở đây.
Đi lòng vòng một hồi rốt cục cũng đến “Điện Thừa Vân”. Bên trong điện, một nam tử trung niên mặc phượng bào màu đỏ ngồi ở ghế chính giữa trên cao, hai bên là hai nữ tử ngồi ngay ngắn, quần áo tơ lụa thượng hạng, dung mạo xuất chúng.
“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, mẫu hậu.” Vào đến bên trong, Quân Vô Nặc dẫn đầu chào hai người ngồi ở bên trên.
“Miễn lễ, nghe nói con bị thương, lại bôn ba trở về kinh thành, ngồi xuống nói chuyện đi.” Hoàng Thượng quan tâm nói, ông đảo mắt nhìn cả người Quân Vô Nặc, thấy hắn không bị gì, lúc này mới yên tâm.
Phía dưới có mấy cô gái thấy Quân Vô Nặc vào cũng đứng dậy chào. Ngư Ấu Trần vốn tưởng các nàng là phi tử của hoàng thượng, nhưng nghe các nàng tự xưng “thần nữ” thì mới biết bọn họ là thiên kim của mấy đại thần trong triều.
Hoàng Hậu cười khanh khách, nói, “Biết hôm nay thiên kim của Ngư tướng quân nhập kinh, bản cung cố ý đến gặp nàng, dù sao mấy ngày tới cũng sẽ ở lại trong cung, biết mặt trước cũng tốt.”
Nghe hoàng hậu nói chuyện, Ngư Ấu Trần cũng bước lên phía trước, quỳ xuống chào, “Thần nữ Ngư Ấu Trần thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, cung chúc Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế.”
Hoàng Hậu cười đáp, “Miễn lễ. Ngươi đường xa lặn lội đến đây, đừng quỳ nữa, mau đứng lên đi. Ngẩng đầu cho bản cung và Hoàng Thượng nhìn một cái, trong thư Cẩn Vương có nhắc đến ngươi, nói rằng ngươi rất tốt.”
Giọng điệu của Hoàng Hậu nghe qua rất có thiện cảm với cô, nhưng câu cuối cùng mang chút hàm ý chế nhạo làm cho cô ngượng ngùng, nghiêng đầu thoáng nhìn Quân Vô Nặc, hắn cũng giương mắt nhìn cô, miệng mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên như không biết gì.
Ngư Ấu Trần thu hồi ánh mắt, lúc này mới ngẩng đầu để Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nhìn mình. Sắc mặt Hoàng Thượng trắng bệch, dường như đang mang bệnh trong người, nhưng cũng không làm mất đi uy nghi. Đôi mắt tinh nhuệ uy nghiêm nhìn cô, vừa lòng gật đầu nói, “Quả không sai, có vài phần hình bóng của Ngư ái khanh, so với mấy cô nương trong kinh thành thì lại có vài phần tư thế oai hùng hơn.”
Hoàng Hậu cũng cười, “Ánh mắt Cẩn vương tất nhiên là không tệ, thiên kim của Ngư tướng quân quả là diện mạo xinh đẹp.” Nói xong, nhìn về phía Quân Vô Nặc, nói, “Nhưng mà nghe nói, các ngươi ở Kinh Châu đã bái đường thành thân?”
Lời này nghe qua dường như chỉ là vô ý hỏi, Ngư Ấu Trần nghe xong lại cảm thấy chột dạ, còn Quân Vô Nặc thì chẳng hoang mang hay lo lắng gì, đáp, “Hồi mẫu hậu, lúc đó chỉ là kế sách tạm thời, chúng con vẫn chưa hành đại lễ, cũng không dám du củ (vượt lệ nghĩa => ý bảo động phòng).”
Quân Vô Nặc phụng mật chỉ bí mật làm việc cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng ưng thuận cho hắn mọi quyền hành, hắn tất nhiên có quyền tự quyết định một số chuyện. Mặc dù thành thân nghe qua giống lấy việc công làm việc tư, nhưng rốt cuộc mọi việc đều viên mãn, cho nên dù là thành thân thật thì cũng không có gì đáng trách.
Nói xong, Hoàng Hậu quay sang nhìn mấy cô gái ngồi phía dưới, “Các ngươi cũng tự giới thiệu mình đi, làm quen với Cẩn vương phi một chút.”
Dù rằng điều kiện của Phó Thiếu Dương còn thua xa Quân Vô Nặc nhưng đời này mấy ai có thể tìm được người tốt với mình chứ. Chẳng qua là cô biết từ đầu đến cuối trong lòng Phó Thiếu Dương đều có hình bóng của Ngư Ấu Trần, cô mặc dù không nói gì nhưng thật sự trong lòng lại rất để ý.
Lúc tỷ tỷ chưa thành thân thì không nói, giờ đã thành thân có chồng đàng hoàng mà Phó Thiếu Dương còn toan tính lấy tỷ ấy làm vợ, đối với Ngư Thần Sương mà nói điều này vô cùng nhục nhã, cô thà rằng xuất gia làm ni cô chứ không lấy chồng.
Nhưng cho dù không lấy chồng thì cô cũng muốn đi kinh thành, một là để tham gia hôn lễ của tỷ tỷ, hai là có thể mở mang kiến thức, xem thử kinh thành phồn hoa náo nhiệt như thế nào.
Đối với chuyện từ hôn, vợ chồng Ngư Diệu Thiên tuy rằng không đồng ý nhưng Ngư Thần Sương quả quyết không lấy Phó Thiếu Dương, vì thế hai người vội vàng đến Phó gia từ hôn, đồng thời để Thần Sương theo Ấu Trần lên kinh.
Hôm tiễn đưa xuất giá náo nhiệt chưa từng có, chuyện Ngư gia có con gái làm Vương phi đã khiến cho dân thành Kinh Châu xôn xao, huống chi giờ còn có hai vị Vương gia – Cần Vương và Cẩn Vương- đích thân tới Kinh Châu, trong một lúc, dân chúng hầu như túa ra đường, hai bên đường người xem đứng chật ních.
Sau một buổi tối trò chuyện với cha và Nhị nương, đến lúc ra khỏi phủ, Ngư Ấu Trần vẫn không nhịn được nước mắt chảy ròng. Ngư Diệu Thiên thúc giục mãi cô mới chịu lên xe ngựa.
Quân Vô Nặc và Quân Vô Hoán cũng không phải người thích huyênh hoáng, vì thế họ dùng ba xe ngựa, tỷ muội Ngư gia ngồi chung một chiếc, huynh đệ Quân gia cùng ngồi một chiếc, cùng đội ngũ đón dâu hùng hậu hồi kinh.
Nhìn qua khe hở rèm của sổ, ngoài kia là con đường quen thuộc cô đi hàng ngày, ngay cả trong đám đông cũng có vài khuôn mặt quen thuộc. Hôm nay là ngày cô cảm thấy buồn và chua xót nhất.
Trái lại, Ngư Thần Sương vì đã muốn đi kinh thành từ lâu cho nên cả người đều tràn ngập cảm giác phấn khởi, vẻ mặt chẳng có lo âu gì, còn vui mừng là đằng khác.
Ngư Ấu Trần đang chìm vào thế giới riêng của mình, cũng không chú ý đến vẻ vui mừng của Thần Sương, mãi cho đến khi nghe giọng ai đó kêu tên Thần Sương văng vẳng bên tai mình, cô tò mò nhìn lén qua rèm cửa sổ.
Phó Thiếu Dương không biết khi nào đã xuất trong đám đông đang vây lấy xe ngựa, đoàn người quá đông, hắn phải chen lấn lắm mới có thể tới gần xe ngựa được.
“ Ngư Thần Sương ! Muội ra đây cho huynh, nói rõ mọi chuyện với huynh ! ” Đến gần xe ngựa, giọng nói Phó Thiếu Dương hòa lẫn tiếng huyên náo ồn ào trong đám đông, âm thanh không rõ ràng, binh lính tưởng hắn muốn gây sự liền đẩy hắn sang một bên.
“ Thần Sương, muội định thế thật sao ? Thật sự cứ như vậy từ hôn ? ” Ngư Ấu Trần quay đầu nhìn Ngư Thần Sương ngồi đối diện mình, “ Muội phải hiểu rằng, nếu như muội làm vậy, hôn sự này coi như không còn nữa. ”
Ngư Thần Sương hiển nhiên cũng nghe tiếng Phó Thiếu Dương kêu gào tên mình, cảm giác phấn khởi đột nhiên biến mất, thản nhiên nói, “ Tỷ tỷ không cần khuyên muội, hắn đáng bị như thế. ”
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Thần Sương, Ấu Trần biết có nói thêm thì cũng không được gì. Cô và Thần Sương tuy rằng sống chung một mái nhà, nhưng cũng không trò chuyện với nhau nhiều. Hơn nữa tính tình hai người cũng khác nhau, cho nên hai người không giống với những tỷ muội khác trò chuyên với nhau như tri kỷ. Cô không biết tình cảm của Thần Sương đối với Phó Thiếu Dương là như thế nào, nhưng cô cũng tôn trọng quyết định của Thần Sương.
Trong lòng cô cũng hiểu được, Phó Thiếu Dương không phải người chồng mà một người con gái có thể nương vào cả đời.
Ngư Diệu Thiên chỉ có thể tiễn đến ngoài thành, sau khi ly biệt, Ngư Ấu Trần trầm mặc không nói chuyện, từ đây đến kinh thành còn một chặng đường rất xa, đến khi trời tối xe dừng lại ở một thị trấn.
Vừa bước xuống xe ngựa thì cô đã thấy Quân Vô Nặc đứng trước mặt mình, trong lòng Ngư Ấu Trần nhất thời ấm áp, đôi mắt sâu đen quen thuộc kia đang ôn nhu nhìn cô, nỗi buồn xa nhà cũng vơi đi ít nhiều.
“ Mệt không ? ” Quân Vô Nặc vén lọn tóc trên trán cô, nói, “ Ta đã sai người chuẩn bị nước ấm, nàng lên tắm rửa trước đi, tiểu nhị sẽ mang đồ ăn lên phòng cho nàng. "
Nghe hắn nói thế, Ngư Ấu Trần giờ mới thật sự cảm thấy mệt, một ngày ngồi xe ngựa, mình mẩy nhức mỏi, tắm một cái sẽ tốt hơn.
“ Vậy còn chàng ? ” Ngư Ấu Trần nhìn Quân Vô Nặc, hắn đang bị trọng thương, chắc là còn mệt hơn cô nữa ?, “ Hay là ta đổi thuốc cho chàng trước ? ”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, Quân Vô Nặc khẽ mỉm cười, vuốt đôi má mềm mại kia, khom người nói nhỏ vào tai cô, “ Nàng đi tắm trước đi, ta chờ nàng. ”
“ Chỉ mới vài canh giờ không gặp mà các ngươi đã nhớ nhau đến thế kia à ? ” Quân Vô Hoán không biết từ lúc nào đã đứng phía sau hai người, không e dè trêu ghẹo.
Quân Vô Hoán cũng phớt lờ, đáp, “ Tứ ca từ lúc nào có hứng thú với chuyện vợ chồng người khác vậy ? ”
Quân Vô Hoán nhíu mày, cười nói, “ Mọi người đều nói thất đệ có tài dỗ dành nữ nhân, xem ra đúng là như thế thật. ” Nói xong, hắn quay sang nhìn Ngư Ấu Trần, “ Đệ muội, muội cũng phải nên cẩn thận, tứ đệ của ta ở kinh thành được rất nhiều cô gái ái mộ. Giờ biết muội trở thành Vương phi, không biết có bao nhiêu cô gái ở sau lưng ghen tị đâu. "
Nhìn bộ dạng nửa đùa nửa thật của Quân Vô Hoán, hai hàng lông mày Quân Vô Nặc nhíu lại, vẻ mặt không bộ lộ tí cảm xúc gì, dịu dàng nói với Ngư Ấu Trần, “ Tiểu Ngư, nàng nói thế nào ? ”
Ngư Ấu Trần nhìn thẳng với mắt Quân Vô Nặc, cười nhạt, nói, “ Chuyện ta trở thành Vương phi đã không thể thay đổi, nhưng thật ra cũng không có gì phải lo lắng cả, à, không phải tứ ca chưa nạp phi sao ? Chỉ sợ là đến lúc đó mọi ánh mắt của nữ nhân sẽ đổ về phía tứ ca mà thôi. ”
Cô nhẹ nhàng đem mọi chuyện chĩa mùi dùi sang Quân Vô Hoán, Quân Vô Hoán cười trừ, nói, “ Đệ muội quả nhiên là cô gái thấu tình đạt lý, cưới được một người vợ như thế thì còn gì bằng ? ”
Nói xong, như là đột nhiên nhớ đến gì đó, hắn nói tiếp, “ Xem đi xem đi, mải lo nói chuyện với muội mà đã quên mất mọi người đi đường xa, muội chắc hẳn cũng mệt rồi ? Ta chỉ sợ thất đệ trong lòng oán trách ta, thôi, chúng ta vào trong đi. ”
Ngư Ấu Trần gật đầu thay cho trả lời, rồi quay sang nói với Quân Vô Nặc, “ Ta lên trước, lát nữa gặp chàng. ”
“ Ừm. ”
Ngư Ấu Sương từ đầu đến cuối đều im lặng, lúc này thấy Quân Vô Nặc và Quân Vô Hoán nhìn mình, cô mới cúi người hành lễ.
“ Cùng tỷ của muội lên lầu đi. ” Không đợi cô nói thêm gì, Quân Vô Nặc liền lên tiếng trước.
Ngư Thần Sương liếc mắt nhìn hai nam tử dung mạo xuất chúng trước mặt mình, chỉ ngoan ngoạn “ dạ ” một tiếng, rồi đi theo Ngư Ấu Trần lên lầu.
Tuy rằng là một thị trấn nhỏ, đồ ăn quán trọ cũng rất đa dạng, nhưng mà chỉ có cô và Thần Sương dùng cơm, khó tránh khỏi đôi chút tẻ nhạt.
Sau khi ăn xong, Ngư Ấu Trần vào phòng tìm Quân Vô Nặc.
Nước ấm đã pha sẵn, Quân Vô Nặc liền cởi quần áo tắm rửa. Mấy ngày liên tục hầu hạ hắn tắm, thay hắn bôi thuốc, Ngư Ấu Trần cũng đã quen với việc này, vì thế cô chủ động nhúng khăn ướt, kì lưng cho hắn.
Mỗi lần nhìn cơ thể tráng kiện của hắn, cô đều đỏ mặt cả, nhìn mấy vết sẹo đang mờ dần trên lưng hắn, cô đột nhiên nghĩ đến dáng người oai hùng của hắn khi ở chiến trường, một nam tử vĩ đại như vậy, có con gái thương thầm trộm nhớ cũng là chuyện bình thường ?
Dù sao cô và hắn đã thành thân, lúc trước hắn cũng mặc bao nguy hiểm cứ cô, hắn thật sự thích cô sao ?
“ Tiểu Ngư. ” Giọng nói Quân Vô Nặc phá tan không gian tĩnh lặng trong phòng, “ Nàng còn cứ tiếp tục nhìn xuống thì ta thật chịu không nổi. ”
“ Hả ? ” Ngư Ấu Trần giật mình lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện chính mình đang nhìn ngực hắn đến ngẩn người, mà ánh mắt có phần bỡn cợt, cô nhất thời nổi giận, lại nhớ đến lời Quân Vô Hoán nói, nhịn không được sẵng giọng, “Chàng dễ dàng động tình như vậy, nếu mấy cô nương khác nói mấy lời đường mật với chàng, chắc chàng đã bị họ hớp hồn ngay rồi phải không ? ”
Lời vừa nói ra, cô lại có chút ảo não, cô so đo cái gì chứ, sao lại có thể nói ra mấy câu ghen tuông thế nà ? Dù sao thì muốn thu hồi cũng đã muộn.
Quân Vô Nặc đầu tiên sững sờ, khóe miệng bất giác mỉm cười, “ Ta cứ tưởng nàng không quan tâm, thì ra vẫn là ghen tị. ”
Hắn cư nhiên còn dám mỉa mai cô, Ngư Ấu Trần phát hỏa, “ Chàng lúc trước nói sau này chỉ có mình ta, chính chàng đã hứa như thế, không ai ép chàng cả, chuyện này không liên quan gì tới việc ghen hay không ghen. ”
“ Vậy à ! ” Quân Vô Nặc càng cười tươi hơn, “ Nhưng mà vi phu nhớ rõ bản thân mình luôn giữ quy tắc, không biết phu nhân tức giận là tại vì sao ? ”
Lời nói của hắn đã quá rõ ràng, cô vừa rồi quả thật là ăn dấm chua.
Ngư Ấu Trần nhất thời đuối lý, đúng vậy, sao cô lại vội vã ghen bóng ghen gió như thế? Chỉ là mấy lời nói khiêu khích của Cần vương muốn chia rẽ tình cảm bọn họ thôi mà trong lòng đã cảm thấy lo sợ.
“Kia là vì ta thấy chàng anh dũng tài ba, đề phòng trước mà thôi, tránh cho chàng nhất thời không kìm lòng được, liền bị kẻ khác dụ dỗ. Chàng cũng đã đồng ý chỉ mình ta là vợ, ta tất nhiên cũng không chấp nhận cùng người khác chia sẽ phu quân.” Cắn chặt răng, Ngư Ấu Trần hợp tình hợp lý trả lời.
Nhìn cô tự tin trước mặt Cần Vương, thì ra trong lòng lại để ý như vậy sao? Nhưng mà diều này lại khiến hắn cảm thấy vui.
Nhìn cô, Quân Vô Nặc ngừng cười, nói, “Tiểu Ngư, ta đã hứa với nàng rồi, chỉ yêu một mình nàng mà thôi. Tuy nhiên, chẳng lẽ nàng cũng muốn ta ở trước mặt nàng làm một chính nhân quân tử ư?”
Cô cũng không biết trả lời sao, cô…. Được rồi, cô đuối lý.
“Hơn nữa, cho tới bây giờ vốn không có người khác.”
Cho tới bây giờ vốn không có người khác, nghe những lời này Ngư Ấu Trần yên tâm hơn rất nhiều, trong lòng cũng mừng thầm.
Sau sáu ngày bôn ba, rốt cuộc ngày thứ bảy cũng đã đến kinh thành. Quân Vô Nặc cùng Quân Vô Hoán đều đổi qua cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn xe, lúc vào đến kinh thành liền thu hút sự chú ý của mọi người.
Trước kia chỉ nghe tin đồn, nay được tận mắt thấy hai vị Vương gia, đương nhiên đây cũng là lý do khiến cho dân toàn kinh thành huyên náo hẳn lên, thứ nhất là vì Quân Vô Nặc đại thắng trở về kinh đô, thứ hai là vì Cẩn Vương phi cùng hồi kinh.
Bản tính Ngư Ấu Trần tuy rằng thích gì làm đó, nhưng cô cũng biết phân nặng nhẹ, biết chính mình không nên xuất đầu lộ diện, cho nên chỉ ngồi yên trong xe ngựa, nghe bên ngoài náo nhiệt liên hồi, cũng mường tượng được kinh thành phồn hoa thế nào.
Xe ngựa một đường đi đến hoàng thành, bởi vì thân phận của Ngư Thần Sương cho nên không thể vào cung được, phải xuống xe ngựa và được đưa về phủ của Cẩn Vương, còn Ngư Ấu Trần thì được thái giám dẫn vào cung chờ ở cung môn.
Không cần nói thì ai cũng biết hoàng cung rộng lớn nguy nga tráng lệ thế nào, đi theo sau Quân Vô Nặc, Ngư Ấu Trần chỉ cảm thấy mình như đang ở một thế giới khác, nghĩ đến lập tức được nhìn thấy Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, cô rất khẩn trương.
Như cảm giác được cô đang lo sợ, Quân Vô Nặc quay đầu nhìn cô, ánh mắt trấn an, ý bảo cô không cần phải sợ, đã có hắn ở đây.
Đi lòng vòng một hồi rốt cục cũng đến “Điện Thừa Vân”. Bên trong điện, một nam tử trung niên mặc phượng bào màu đỏ ngồi ở ghế chính giữa trên cao, hai bên là hai nữ tử ngồi ngay ngắn, quần áo tơ lụa thượng hạng, dung mạo xuất chúng.
“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, mẫu hậu.” Vào đến bên trong, Quân Vô Nặc dẫn đầu chào hai người ngồi ở bên trên.
“Miễn lễ, nghe nói con bị thương, lại bôn ba trở về kinh thành, ngồi xuống nói chuyện đi.” Hoàng Thượng quan tâm nói, ông đảo mắt nhìn cả người Quân Vô Nặc, thấy hắn không bị gì, lúc này mới yên tâm.
Phía dưới có mấy cô gái thấy Quân Vô Nặc vào cũng đứng dậy chào. Ngư Ấu Trần vốn tưởng các nàng là phi tử của hoàng thượng, nhưng nghe các nàng tự xưng “thần nữ” thì mới biết bọn họ là thiên kim của mấy đại thần trong triều.
Hoàng Hậu cười khanh khách, nói, “Biết hôm nay thiên kim của Ngư tướng quân nhập kinh, bản cung cố ý đến gặp nàng, dù sao mấy ngày tới cũng sẽ ở lại trong cung, biết mặt trước cũng tốt.”
Nghe hoàng hậu nói chuyện, Ngư Ấu Trần cũng bước lên phía trước, quỳ xuống chào, “Thần nữ Ngư Ấu Trần thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, cung chúc Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế.”
Hoàng Hậu cười đáp, “Miễn lễ. Ngươi đường xa lặn lội đến đây, đừng quỳ nữa, mau đứng lên đi. Ngẩng đầu cho bản cung và Hoàng Thượng nhìn một cái, trong thư Cẩn Vương có nhắc đến ngươi, nói rằng ngươi rất tốt.”
Giọng điệu của Hoàng Hậu nghe qua rất có thiện cảm với cô, nhưng câu cuối cùng mang chút hàm ý chế nhạo làm cho cô ngượng ngùng, nghiêng đầu thoáng nhìn Quân Vô Nặc, hắn cũng giương mắt nhìn cô, miệng mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên như không biết gì.
Ngư Ấu Trần thu hồi ánh mắt, lúc này mới ngẩng đầu để Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nhìn mình. Sắc mặt Hoàng Thượng trắng bệch, dường như đang mang bệnh trong người, nhưng cũng không làm mất đi uy nghi. Đôi mắt tinh nhuệ uy nghiêm nhìn cô, vừa lòng gật đầu nói, “Quả không sai, có vài phần hình bóng của Ngư ái khanh, so với mấy cô nương trong kinh thành thì lại có vài phần tư thế oai hùng hơn.”
Hoàng Hậu cũng cười, “Ánh mắt Cẩn vương tất nhiên là không tệ, thiên kim của Ngư tướng quân quả là diện mạo xinh đẹp.” Nói xong, nhìn về phía Quân Vô Nặc, nói, “Nhưng mà nghe nói, các ngươi ở Kinh Châu đã bái đường thành thân?”
Lời này nghe qua dường như chỉ là vô ý hỏi, Ngư Ấu Trần nghe xong lại cảm thấy chột dạ, còn Quân Vô Nặc thì chẳng hoang mang hay lo lắng gì, đáp, “Hồi mẫu hậu, lúc đó chỉ là kế sách tạm thời, chúng con vẫn chưa hành đại lễ, cũng không dám du củ (vượt lệ nghĩa => ý bảo động phòng).”
Quân Vô Nặc phụng mật chỉ bí mật làm việc cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng ưng thuận cho hắn mọi quyền hành, hắn tất nhiên có quyền tự quyết định một số chuyện. Mặc dù thành thân nghe qua giống lấy việc công làm việc tư, nhưng rốt cuộc mọi việc đều viên mãn, cho nên dù là thành thân thật thì cũng không có gì đáng trách.
Nói xong, Hoàng Hậu quay sang nhìn mấy cô gái ngồi phía dưới, “Các ngươi cũng tự giới thiệu mình đi, làm quen với Cẩn vương phi một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.