Chương 54: Tình nồng
Bách Linh
26/11/2014
Tin tức thắng lợi khiến dân cả thành Kinh Châu rất phấn khởi, Ngư tướng
quân đại thắng quân Đông Đan giờ đây đã trở thành đề tài ở mỗi ngõ ngách trong thành, dân chúng sôi nổi đàm luận.
Lúc đầu, mọi người cứ nghĩ cuộc chiến này sẽ kéo dài rất lâu, không ngờ lại tốc chiến tốc thắng trong vài ngày ngắn ngủi mà thôi, đương nhiên triều đình cũng có cơ hội hạ sĩ khí của Đông Đan, dù sao chuyện 3 vạn binh mã giao chiến với 5 vạn binh mã cũng đã trở thành truyền kỳ rồi.
Nghe nói, ba vạn binh mã đã đến gần 3 tỉnh, Hoàng Thượng phái một chủ soái thân tín để lãnh binh, cho nên lần này giao chiến mới thuận lợi vậy, hiển nhiên không thể nào thiếu công lao của viện binh.
Tuy nhiên, điều làm mọi người tò mò là vì sao khi quân lính Hạ Thương khải hoàn trở về, vị tướng soái ấy lại không hề lộ mặt, chỉ nghe binh lính kể lại, người này đơn thân độc mã xông vào hang ổ của địch, giết hơn một ngàn quân, hạ sĩ khí của quân địch. Vì thế binh lính Hạ Thương ai nấy đều rất phấn chấn, trong một trận chiến mà thương tổn lại rất ít, có thể nói đây chính là kỳ tích.
Do đó, mọi người trong thành luôn miệng đàm luận vị tướng soái này là ai !
Nghe những lời đồn đó, Ngư Ấu Trần không nhịn cười được. Nói hắn giết hơn một ngàn quân địch quả thật rất khoa trương. Nhưng mà nhớ đến tình cảnh lúc ấy, hắn từ trong vạn quân cứu cô ra, thập phần nguy hiểm hơn cả giết một ngàn quân địch ! Hình ảnh ấy đã khắc sâu trong lòng cô, chỉ sợ rằng cả đời này cô muốn quên cũng không quên được.
Quân ý nói vết thương của Quân Vô Nặc tuy rằng sâu, nhưng đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần đổi thuốc đúng giờ là được, qua mấy ngày nữa thì sẽ khỏe lại. Chuyện này vốn là chuyện tốt, cô cũng đã yên tâm, nhưng lại có một số chuyện khác khiến cô phải lo lắng.
“ Sao lại thờ ơ vậy ? Không sợ thấy ta chảy máu nữa sao ? ” Nhìn cô đang bôi thuốc cho hắn mà đầy suy tư, Quân Vô Nặc cố ý trêu chọc cô.
Ngư Ấu Trần dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, nói, “ Sao tới giờ ngươi cũng không hỏi ta, lúc ta ở Đông Đan đã xảy ra chuyện gì ? ”
Quân Vô Nặc trong lòng chấn động, giọng nói ấm áp pha lẫn buồn bã, “ Nàng bình an trở về là tốt rồi, những chuyện khác không quan trọng. ”
Ngư Ấu Trần trong lòng xao xuyến, cô vẫn canh cánh chuyện này trong lòng mãi, ngay cả cha cô cũng không nói, cô cũng do dự không biết có nên nói hắn nghe không. Hiện tại nghe hắn nói như vậy, cô rốt cuộc hạ quyết tâm.
“ Thế nếu ta đã không còn là Ngư Ấu Trần trước kia nữa, ngươi cũng không để tâm sao ? ”
Cơ thể hắn khẽ run lên, sửng sờ giật mình trong chốc lát, sau đó kéo cô đến gần, tay vuốt vuốt má cô, cười nói, “ Sao lại không phải ? Hiện tại nàng không phải bình an ngồi trước mặt ta sao ? ”
Ngư Ấu Trần không cười nổi, “ Không giống…. Dù sao sớm hay muộn thì một ngày nào đó ngươi cũng sẽ biết được chân tướng, đến lúc đó ngươi sẽ hối hận, vì thế ta nghĩ ta nên nói ngươi biết mọi chuyện. ”
Vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến ý cười trên mặt hắn cứng đờ, trong nháy mắt hắn nghiêm mặt nhìn cô, nói, “ Ta đã nói, chuyện đó không quan trọng, cho dù lúc ấy có chuyện gì xảy ra…thì cũng không phải lỗi của nàng, nàng vẫn là Vương phi của ta Quân Vô Nặc. ”
Lời nói của hắn có chút là lạ, nhưng lại làm cho cô không thể không cảm động, Ngư Ấu Trần cũng không kịp suy nghĩ nhiều tại sao cô cảm thấy lời hắn nói là lạ, tiếp tục nói, “ Nhưng mà lỡ như người khác biết được, vậy ngươi…. ”
Nhìn bộ dáng lo lắng của cô hắn đau xót, liền ôm ghì cô vào lòng mình, “ Ngốc ạ, đây là chuyện của ta và nàng, cho dù ai có nói gì thì ta cũng sẽ có cách ứng phó, nàng không cần phải để trong lòng. ”
Giờ phút này, hắn đang ôm cô, mặt cô tiếp giáp với cơ thể hắn, nhiệt độ cơ thể hắn khiến lòng cô nóng như lửa đốt, nhưng lại không thể nào dứt ra được. Cũng vì sự ấm áp này, cô quyết tâm phải nói ra sự thật.
“ Chuyện này là do Vân Khởi nói ta nghe, nhưng mà ta nghĩ huynh ấy nói dối, mẹ của ta không phải là người Đông Đan. ”
“ Nàng nói gì ? ” Quân Vô Nặc sửng sốt cúi đầu nhìn cô, một lúc sau hắn mới phản ứng lại, “ Vậy ra nãy giờ nàng nói là chỉ chuyện này ? ”
Giọng điệu của hắn rất kinh ngạc, rồi lại thêm thở dài nhẹ nhõm khiến Ngư Ấu Trần chẳng hiểu gì cả, “ Việc này chẳng lẽ không nghiêm trọng sao ? ”
Quân Vô Nặc phá lên cười, “ Đúng đúng, rất nghiêm trọng thế nhưng ta đã sớm biết rồi. ”
“ Gì ? ” Lần này là đến phiên Ngư Ấu Trần ngạc nhiên, “ Ngươi biết khi nào ? ”
“ Bằng không nàng cho là Hoàng Thượng phái ta đến đây để làm gì ? ” Tay phải hắn vuốt mái tóc dài của cô, không đáp mà hỏi ngược lại.
Nếu không có chuyện này thì làm sao Hoàng Thương lại hoài nghi một Ngư Diệu Thiên luôn luôn trung thành, tận tâm chứ, còn để trao quyền điều khiển tam quân cho hắn.
Ngay cả Hoàng Thượng cũng biết ?
Ngư Ấu Trần càng kinh ngạc hơn, “ Vậy mà ngươi còn thành thân với ta ? ”
Khó có thể thấy cô phản ứng như vậy, Quân Vô Nặc vờ nghiêm trang nói, “ Còn cách nào khác sao ? Chỉ cần thành thân với nàng, thì Hoàng Thượng sẽ không nghi ngờ nữa. ”
“ Vậy sao ngươi không nói sớm ? ” Ngư Ấu Trần mặc cho giờ hắn đang chọc mình hay không, cô quả thật rất lo lắng, còn tưởng rằng hắn vì cô mà gặp nguy hiểm. Thậm chí cô còn nghĩ đến hắn sẽ vì chuyện này mà thôi cô. Thì ra người không hề biết gì lại chính là cô ?
Quân Vô Nặc cũng không giấu diếm Ngư Ấu Trần, nói, “ Cha nàng nói đây chính là ý của mẹ nàng. ”
Mẹ cô là người Đông Đan, cha cô lại là đại tướng quân kháng Đông Đan, bọn họ không cho cô biết vì sợ cô lo lắng, điều này cô có thể hiểu rõ.
Hèn chi lúc đó cô đi tìm cha, cảm thấy ông nói chuyện úp úp mở mở, thì ra là bên trong có nội tình ? Chỉ sợ đây chính là lý do mà cha cô vội vàng gả cô cho Quân Vô Nặc.
Nhưng vì sao hắn còn muốn thành thân với cô ? Vì giúp Ngư gia sao ? Nếu mấy chuyện trước đây đều là chuyện chính sự, hắn tại sao lại mạo hiểm cứu cô chứ?
Có phải hắn đối với cô…. Có tình cảm với cô? Nghĩ đến đây, tim cô đập nhanh hơn, một cảm giác sung sướng trỗi dậy.
Thấy cô im lặng nửa ngày, môi mím lại, hai gò má đỏ bừng, Quân Vô Nặc nhíu mày hỏi, “Mặt nàng làm sao thế? Sao lại đỏ cả lên? Suy nghĩ gì vậy?”
“Hả?” Bị hắn nhìn thấu, Ngư Ấu Trần theo bản năng lấy tay xoa xoa mặt, thật đúng là rất nóng. Cô nhất thời lúng túng, giải thích, “Ta đâu suy nghĩ gì đâu, đúng rồi, ngươi lúc nãy tưởng ta nói chuyện gì chứ?”
Cô không có dễ quên như vậy, lúc cô nói ra chuyện của mẹ cô, phản ứng của hắn rất kỳ quái.
Quân Vô Nặc cười giả lả, bắt chước theo cô, “Không có gì.”
Nhưng mà Ngư Ấu Trần đâu chịu để yên như vậy, cố gắng nhớ lại những gì lúc nãy hắn nói, cô bừng tỉnh đại ngộ, “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta muốn nói chuyện của ta và Vân Khởi hả?”
“Đương nhiên không phải.” Quân Vô Nặc phủ nhận hoàn toàn, nhưng mà đúng thật lời cô nói lúc đó khiến người ta phải nghĩ đến điều này.
Ngư Ấu Trần không dễ bị mắc lừa, nghe hắn trả lời như vậy, cô thoáng run sợ khi nhớ đến tối hôm đó cô bị Vân Khởi…… Nghĩ nghĩ, cô mới nói tiếp, “Nếu ta nói là có chuyện xảy ra thì ngươi thật không để ý sao?”
Quân Vô Nặc chắc nịch nói, “Nói không cần là giả, nhưng nếu chuyện đó thật xảy ra, ta sẽ cùng nàng đối mặt.”
Lúc trước khi biết cô bị bắt đi, hắn cũng đã tính đến trường hợp xấu nhất. Tuy nhiên còn có chuyện gì quan trọng hơn việc cô bình an trở về ?
Ôm cô vào lòng mình, hắn thỏa mãn nói, “Cũng may, chỉ là sợ bóng sợ gió thôi.”
“Ngươi làm sao biết chỉ là sợ bóng sợ gió?” Trên người hắn đầy mùi thuốc, cô hơi hơi cau mày, nhưng vẫn để hắn ôm mình.
“Nàng thật muốn biết sao?” Quân Vô Nặc gian xảo nhìn cô.
“Đương nhiên.” Cô không tin hắn biết trước điều này.
“Rất đơn giản.” Quân Vô Nặc nắm chặt eo cô, nói, “Giờ chúng ta thử một lần thì sẽ biết?”
“Thử thế nào?” Ngư Ấu Trần tò mò hỏi. Đến lúc cô hiểu được ba chữ “thử một lần” của hắn là ám chỉ cái gì, cô liền đẩy hắn ra, hận không thể chui vào cái lỗ nào đó, vì vậy cô bực tức sẵng giọng nói, “Ban ngày ban mặt mà ngươi chẳng đứng đắn gì cả.”
Lời này của cô lại làm cho Quân Vô Nặc bật cười, “Vậy ý của phu nhân là buổi tối ta có thể không đứng đắn phải không?”
Ngư Ấu Trần xấu hổ đến nửa ngày không nói được gì, cô liếc nhìn đến chỗ vết thương của hắn, mãn nguyện tìm được chỗ yếu của hắn, Ngư Ấu Trần chỉ chỉ vào chỗ Quân Vô Nặc bị thương, nói, “Ngươi đã bị như vậy mà còn muốn không đứng đắn sao?” ( =)) anh í bị thương gần chỗ *hiểm* ấy mà :”> )
Vẻ mặt coi thường năng lực của cô quả nhiên làm hắn cứng họng, thoạt nhìn còn có chút rầu rĩ nữa, vì thế, Ngư Ấu Trần hả hê nói, “Cho nên, phu quân tốt nhất là nên ngoan ngoãn đi, tránh để giống như lần trước nữa.” ( :”> lần trước là lần ở trên *xe ngựa*)
Cứ tưởng rằng nhắc tới chuyện lần trước thì xem như cả ai đều huề nhau, ai ngờ Quân Vô Nặc không những không có tức giận mà lại chau mày, cười như không cười nhìn cô, “Nàng vừa rồi gọi ta là gì?”
Ngư Ấu Trần ngẩn ra, lúc này mới phát giác mình gọi hắn là “phu quân”. Cái xưng hô này lúc trước bị hắn ép gọi, cô lại một mực không chịu, không ngờ giờ chính mình lại tự thốt ra, đây cũng là lần đầu tiên.
May thay, Quân Vô Nặc cũng không thừa cơ hội mà trêu cô, “Tiểu Ngư, hầu hạ ta tắm đi.”
Lần này phản ứng của Ngư Ấu Trần rất nhanh, cứ tưởng mình nghe lầm, “Ngươi, ngươi muốn đi tắm? Ngươi không phải bị thương sao? Làm sao tắm được?”
“Cho nên ta mới muốn nàng hầu hạ.” Quân Vô Nặc thản nhiên nói.
“Nhưng mà….” Hầu hạ hắn tắm rửa không phải đồng nghĩa hắn cởi sạch quần áo sao? Ngư Ấu Trần nuốt nuốt nước miếng, gượng cười nói, “Trong phủ có nha hoàn, để ta đi kêu vài người đến.”
Quân Vô Nặc nhếch môi, nói, “Ta không quen để bọn họ hầu hạ, nàng làm đi.”
Cái gì mà “cô làm đi”? Nói như thể cô vinh hạnh lắm mới được hầu hạ hắn tắm rửa, Ngư Ấu Trần nhíu mày nói, “Nhưng mà ta cũng không có thói quen hầu hạ người khác, ngươi nếu không thích nha hoàn hậu hạ thì để ta kêu vài nô bộc đến.”
Sắc mặt Quân Vô Nặc trầm xuống, Ngư Ấu Trần giờ mới ý thức được mình nói sai, liền sửa lại lời nói, “Thật ra ngươi cho dù không tắm rửa thì ta cũng không ngại đâu, trường hợp đặc biệt mà, vài ngày không tắm rửa cũng không sao đâu.”
Huống chi ngày hôm qua cô cũng lau mình giúp hắn, tuy rằng không phải là lau hết nguyên người, nhưng mới có một ngày thôi mà, làm gì mà bẩn nhanh vậy?
“Chẳng lẽ phu nhân thẹn thùng sao?” Quân Vô Nặc nhìn thấy khuôn mặt cô giờ hồng như trái mận, “Sợ cái gì, không phải nàng nói ta hiện tại đã bị như vậy rồi, thì còn lo lắng ta làm chuyện không đứng đắn sao?”
Hắn, hắn tuyệt đối là trả thù cô!
Lúc đầu, mọi người cứ nghĩ cuộc chiến này sẽ kéo dài rất lâu, không ngờ lại tốc chiến tốc thắng trong vài ngày ngắn ngủi mà thôi, đương nhiên triều đình cũng có cơ hội hạ sĩ khí của Đông Đan, dù sao chuyện 3 vạn binh mã giao chiến với 5 vạn binh mã cũng đã trở thành truyền kỳ rồi.
Nghe nói, ba vạn binh mã đã đến gần 3 tỉnh, Hoàng Thượng phái một chủ soái thân tín để lãnh binh, cho nên lần này giao chiến mới thuận lợi vậy, hiển nhiên không thể nào thiếu công lao của viện binh.
Tuy nhiên, điều làm mọi người tò mò là vì sao khi quân lính Hạ Thương khải hoàn trở về, vị tướng soái ấy lại không hề lộ mặt, chỉ nghe binh lính kể lại, người này đơn thân độc mã xông vào hang ổ của địch, giết hơn một ngàn quân, hạ sĩ khí của quân địch. Vì thế binh lính Hạ Thương ai nấy đều rất phấn chấn, trong một trận chiến mà thương tổn lại rất ít, có thể nói đây chính là kỳ tích.
Do đó, mọi người trong thành luôn miệng đàm luận vị tướng soái này là ai !
Nghe những lời đồn đó, Ngư Ấu Trần không nhịn cười được. Nói hắn giết hơn một ngàn quân địch quả thật rất khoa trương. Nhưng mà nhớ đến tình cảnh lúc ấy, hắn từ trong vạn quân cứu cô ra, thập phần nguy hiểm hơn cả giết một ngàn quân địch ! Hình ảnh ấy đã khắc sâu trong lòng cô, chỉ sợ rằng cả đời này cô muốn quên cũng không quên được.
Quân ý nói vết thương của Quân Vô Nặc tuy rằng sâu, nhưng đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần đổi thuốc đúng giờ là được, qua mấy ngày nữa thì sẽ khỏe lại. Chuyện này vốn là chuyện tốt, cô cũng đã yên tâm, nhưng lại có một số chuyện khác khiến cô phải lo lắng.
“ Sao lại thờ ơ vậy ? Không sợ thấy ta chảy máu nữa sao ? ” Nhìn cô đang bôi thuốc cho hắn mà đầy suy tư, Quân Vô Nặc cố ý trêu chọc cô.
Ngư Ấu Trần dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, nói, “ Sao tới giờ ngươi cũng không hỏi ta, lúc ta ở Đông Đan đã xảy ra chuyện gì ? ”
Quân Vô Nặc trong lòng chấn động, giọng nói ấm áp pha lẫn buồn bã, “ Nàng bình an trở về là tốt rồi, những chuyện khác không quan trọng. ”
Ngư Ấu Trần trong lòng xao xuyến, cô vẫn canh cánh chuyện này trong lòng mãi, ngay cả cha cô cũng không nói, cô cũng do dự không biết có nên nói hắn nghe không. Hiện tại nghe hắn nói như vậy, cô rốt cuộc hạ quyết tâm.
“ Thế nếu ta đã không còn là Ngư Ấu Trần trước kia nữa, ngươi cũng không để tâm sao ? ”
Cơ thể hắn khẽ run lên, sửng sờ giật mình trong chốc lát, sau đó kéo cô đến gần, tay vuốt vuốt má cô, cười nói, “ Sao lại không phải ? Hiện tại nàng không phải bình an ngồi trước mặt ta sao ? ”
Ngư Ấu Trần không cười nổi, “ Không giống…. Dù sao sớm hay muộn thì một ngày nào đó ngươi cũng sẽ biết được chân tướng, đến lúc đó ngươi sẽ hối hận, vì thế ta nghĩ ta nên nói ngươi biết mọi chuyện. ”
Vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến ý cười trên mặt hắn cứng đờ, trong nháy mắt hắn nghiêm mặt nhìn cô, nói, “ Ta đã nói, chuyện đó không quan trọng, cho dù lúc ấy có chuyện gì xảy ra…thì cũng không phải lỗi của nàng, nàng vẫn là Vương phi của ta Quân Vô Nặc. ”
Lời nói của hắn có chút là lạ, nhưng lại làm cho cô không thể không cảm động, Ngư Ấu Trần cũng không kịp suy nghĩ nhiều tại sao cô cảm thấy lời hắn nói là lạ, tiếp tục nói, “ Nhưng mà lỡ như người khác biết được, vậy ngươi…. ”
Nhìn bộ dáng lo lắng của cô hắn đau xót, liền ôm ghì cô vào lòng mình, “ Ngốc ạ, đây là chuyện của ta và nàng, cho dù ai có nói gì thì ta cũng sẽ có cách ứng phó, nàng không cần phải để trong lòng. ”
Giờ phút này, hắn đang ôm cô, mặt cô tiếp giáp với cơ thể hắn, nhiệt độ cơ thể hắn khiến lòng cô nóng như lửa đốt, nhưng lại không thể nào dứt ra được. Cũng vì sự ấm áp này, cô quyết tâm phải nói ra sự thật.
“ Chuyện này là do Vân Khởi nói ta nghe, nhưng mà ta nghĩ huynh ấy nói dối, mẹ của ta không phải là người Đông Đan. ”
“ Nàng nói gì ? ” Quân Vô Nặc sửng sốt cúi đầu nhìn cô, một lúc sau hắn mới phản ứng lại, “ Vậy ra nãy giờ nàng nói là chỉ chuyện này ? ”
Giọng điệu của hắn rất kinh ngạc, rồi lại thêm thở dài nhẹ nhõm khiến Ngư Ấu Trần chẳng hiểu gì cả, “ Việc này chẳng lẽ không nghiêm trọng sao ? ”
Quân Vô Nặc phá lên cười, “ Đúng đúng, rất nghiêm trọng thế nhưng ta đã sớm biết rồi. ”
“ Gì ? ” Lần này là đến phiên Ngư Ấu Trần ngạc nhiên, “ Ngươi biết khi nào ? ”
“ Bằng không nàng cho là Hoàng Thượng phái ta đến đây để làm gì ? ” Tay phải hắn vuốt mái tóc dài của cô, không đáp mà hỏi ngược lại.
Nếu không có chuyện này thì làm sao Hoàng Thương lại hoài nghi một Ngư Diệu Thiên luôn luôn trung thành, tận tâm chứ, còn để trao quyền điều khiển tam quân cho hắn.
Ngay cả Hoàng Thượng cũng biết ?
Ngư Ấu Trần càng kinh ngạc hơn, “ Vậy mà ngươi còn thành thân với ta ? ”
Khó có thể thấy cô phản ứng như vậy, Quân Vô Nặc vờ nghiêm trang nói, “ Còn cách nào khác sao ? Chỉ cần thành thân với nàng, thì Hoàng Thượng sẽ không nghi ngờ nữa. ”
“ Vậy sao ngươi không nói sớm ? ” Ngư Ấu Trần mặc cho giờ hắn đang chọc mình hay không, cô quả thật rất lo lắng, còn tưởng rằng hắn vì cô mà gặp nguy hiểm. Thậm chí cô còn nghĩ đến hắn sẽ vì chuyện này mà thôi cô. Thì ra người không hề biết gì lại chính là cô ?
Quân Vô Nặc cũng không giấu diếm Ngư Ấu Trần, nói, “ Cha nàng nói đây chính là ý của mẹ nàng. ”
Mẹ cô là người Đông Đan, cha cô lại là đại tướng quân kháng Đông Đan, bọn họ không cho cô biết vì sợ cô lo lắng, điều này cô có thể hiểu rõ.
Hèn chi lúc đó cô đi tìm cha, cảm thấy ông nói chuyện úp úp mở mở, thì ra là bên trong có nội tình ? Chỉ sợ đây chính là lý do mà cha cô vội vàng gả cô cho Quân Vô Nặc.
Nhưng vì sao hắn còn muốn thành thân với cô ? Vì giúp Ngư gia sao ? Nếu mấy chuyện trước đây đều là chuyện chính sự, hắn tại sao lại mạo hiểm cứu cô chứ?
Có phải hắn đối với cô…. Có tình cảm với cô? Nghĩ đến đây, tim cô đập nhanh hơn, một cảm giác sung sướng trỗi dậy.
Thấy cô im lặng nửa ngày, môi mím lại, hai gò má đỏ bừng, Quân Vô Nặc nhíu mày hỏi, “Mặt nàng làm sao thế? Sao lại đỏ cả lên? Suy nghĩ gì vậy?”
“Hả?” Bị hắn nhìn thấu, Ngư Ấu Trần theo bản năng lấy tay xoa xoa mặt, thật đúng là rất nóng. Cô nhất thời lúng túng, giải thích, “Ta đâu suy nghĩ gì đâu, đúng rồi, ngươi lúc nãy tưởng ta nói chuyện gì chứ?”
Cô không có dễ quên như vậy, lúc cô nói ra chuyện của mẹ cô, phản ứng của hắn rất kỳ quái.
Quân Vô Nặc cười giả lả, bắt chước theo cô, “Không có gì.”
Nhưng mà Ngư Ấu Trần đâu chịu để yên như vậy, cố gắng nhớ lại những gì lúc nãy hắn nói, cô bừng tỉnh đại ngộ, “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta muốn nói chuyện của ta và Vân Khởi hả?”
“Đương nhiên không phải.” Quân Vô Nặc phủ nhận hoàn toàn, nhưng mà đúng thật lời cô nói lúc đó khiến người ta phải nghĩ đến điều này.
Ngư Ấu Trần không dễ bị mắc lừa, nghe hắn trả lời như vậy, cô thoáng run sợ khi nhớ đến tối hôm đó cô bị Vân Khởi…… Nghĩ nghĩ, cô mới nói tiếp, “Nếu ta nói là có chuyện xảy ra thì ngươi thật không để ý sao?”
Quân Vô Nặc chắc nịch nói, “Nói không cần là giả, nhưng nếu chuyện đó thật xảy ra, ta sẽ cùng nàng đối mặt.”
Lúc trước khi biết cô bị bắt đi, hắn cũng đã tính đến trường hợp xấu nhất. Tuy nhiên còn có chuyện gì quan trọng hơn việc cô bình an trở về ?
Ôm cô vào lòng mình, hắn thỏa mãn nói, “Cũng may, chỉ là sợ bóng sợ gió thôi.”
“Ngươi làm sao biết chỉ là sợ bóng sợ gió?” Trên người hắn đầy mùi thuốc, cô hơi hơi cau mày, nhưng vẫn để hắn ôm mình.
“Nàng thật muốn biết sao?” Quân Vô Nặc gian xảo nhìn cô.
“Đương nhiên.” Cô không tin hắn biết trước điều này.
“Rất đơn giản.” Quân Vô Nặc nắm chặt eo cô, nói, “Giờ chúng ta thử một lần thì sẽ biết?”
“Thử thế nào?” Ngư Ấu Trần tò mò hỏi. Đến lúc cô hiểu được ba chữ “thử một lần” của hắn là ám chỉ cái gì, cô liền đẩy hắn ra, hận không thể chui vào cái lỗ nào đó, vì vậy cô bực tức sẵng giọng nói, “Ban ngày ban mặt mà ngươi chẳng đứng đắn gì cả.”
Lời này của cô lại làm cho Quân Vô Nặc bật cười, “Vậy ý của phu nhân là buổi tối ta có thể không đứng đắn phải không?”
Ngư Ấu Trần xấu hổ đến nửa ngày không nói được gì, cô liếc nhìn đến chỗ vết thương của hắn, mãn nguyện tìm được chỗ yếu của hắn, Ngư Ấu Trần chỉ chỉ vào chỗ Quân Vô Nặc bị thương, nói, “Ngươi đã bị như vậy mà còn muốn không đứng đắn sao?” ( =)) anh í bị thương gần chỗ *hiểm* ấy mà :”> )
Vẻ mặt coi thường năng lực của cô quả nhiên làm hắn cứng họng, thoạt nhìn còn có chút rầu rĩ nữa, vì thế, Ngư Ấu Trần hả hê nói, “Cho nên, phu quân tốt nhất là nên ngoan ngoãn đi, tránh để giống như lần trước nữa.” ( :”> lần trước là lần ở trên *xe ngựa*)
Cứ tưởng rằng nhắc tới chuyện lần trước thì xem như cả ai đều huề nhau, ai ngờ Quân Vô Nặc không những không có tức giận mà lại chau mày, cười như không cười nhìn cô, “Nàng vừa rồi gọi ta là gì?”
Ngư Ấu Trần ngẩn ra, lúc này mới phát giác mình gọi hắn là “phu quân”. Cái xưng hô này lúc trước bị hắn ép gọi, cô lại một mực không chịu, không ngờ giờ chính mình lại tự thốt ra, đây cũng là lần đầu tiên.
May thay, Quân Vô Nặc cũng không thừa cơ hội mà trêu cô, “Tiểu Ngư, hầu hạ ta tắm đi.”
Lần này phản ứng của Ngư Ấu Trần rất nhanh, cứ tưởng mình nghe lầm, “Ngươi, ngươi muốn đi tắm? Ngươi không phải bị thương sao? Làm sao tắm được?”
“Cho nên ta mới muốn nàng hầu hạ.” Quân Vô Nặc thản nhiên nói.
“Nhưng mà….” Hầu hạ hắn tắm rửa không phải đồng nghĩa hắn cởi sạch quần áo sao? Ngư Ấu Trần nuốt nuốt nước miếng, gượng cười nói, “Trong phủ có nha hoàn, để ta đi kêu vài người đến.”
Quân Vô Nặc nhếch môi, nói, “Ta không quen để bọn họ hầu hạ, nàng làm đi.”
Cái gì mà “cô làm đi”? Nói như thể cô vinh hạnh lắm mới được hầu hạ hắn tắm rửa, Ngư Ấu Trần nhíu mày nói, “Nhưng mà ta cũng không có thói quen hầu hạ người khác, ngươi nếu không thích nha hoàn hậu hạ thì để ta kêu vài nô bộc đến.”
Sắc mặt Quân Vô Nặc trầm xuống, Ngư Ấu Trần giờ mới ý thức được mình nói sai, liền sửa lại lời nói, “Thật ra ngươi cho dù không tắm rửa thì ta cũng không ngại đâu, trường hợp đặc biệt mà, vài ngày không tắm rửa cũng không sao đâu.”
Huống chi ngày hôm qua cô cũng lau mình giúp hắn, tuy rằng không phải là lau hết nguyên người, nhưng mới có một ngày thôi mà, làm gì mà bẩn nhanh vậy?
“Chẳng lẽ phu nhân thẹn thùng sao?” Quân Vô Nặc nhìn thấy khuôn mặt cô giờ hồng như trái mận, “Sợ cái gì, không phải nàng nói ta hiện tại đã bị như vậy rồi, thì còn lo lắng ta làm chuyện không đứng đắn sao?”
Hắn, hắn tuyệt đối là trả thù cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.