Đông Cung Chi Chủ

Chương 42: Lửa nóng

Nguyệt Lãm Hương

23/06/2015

Đêm Nguyên Tiêu, sắc trời dần tối, ngoài trời vẫn có những bông tuyết nhỏ xíu bay bay, tiếng gió Bắc thổi ù ù từ trong rừng vọng tới. Thượng Quan Thành đã rất lâu chưa đến, lại tự nhiên đội gió đội tuyết đi vào tiểu viện của nàng, khi đi qua chỗ thằng bé còn đang khổ luyện võ công kia thì ngừng lại một chút. Sau đó, lão bước vào trong phòng, Thượng Quan phu nhân lập tức đứng dậy đón chào, cởi áo lông ra giúp lão, phủi đi những bông tuyết bám trên đó rồi giao cho thị nữ mang đi treo.

Thượng Quan Thành xốc rèm lên, giấu những suy nghĩ trong mắt đi, ngồi trên ghế dựa bên giường, trên mặt còn mang theo ý nịnh nọt tươi cười: “Con gái ngoan, nào, lại đây phụ thân xem nào.”

Thượng Quang Mẫn Hoa nghiêng người, cũng không để ý tới. Thượng Quan phu nhân cầm một kiện đồ thêu ngồi bên cạnh, đối nghịch với vị phu quân nàng luôn coi là trời, cũng để bảo hộ con gái bảo bối đã phải chịu khổ của mình.

Thượng Quan Thành vuốt vuốt chòm râu dê, mang theo ý cười khẽ, báo tin vui cho nàng và Thượng Quan phu nhân: “Tử Du tận tâm hết sức với kế hoạch trù kiến Sơ Thiện Đường, hôm nay Thánh Thượng long nhan cực kì vui vẻ, hứa cho nó làm Chương Sự Bộ Công. Cuối cùng cũng không phụ sự kì vọng của lão phu, Thượng Quan phủ tử nay về sau vẫn nên giao cho nó mới không làm tổ tông thất vọng.

Nói tới đây, chỉ thấy Thượng Quan phu nhân lấy tấm áo thêu để sát vào bên môi, nhẹ nhàng cắn đứt đầu gút, sau đó đưa cho nữ nhi bảo nàng mặc thử. Hai mẹ con tự nói chuyện với nhau, mặc kệ Thượng Quan Thành ở một bên.

Thượng Quan Thành chờ một lát, không nói tiếp được đành kiếm chuyện khác: “Mẫn Nhi, tiểu tử bên ngoài kia làm hộ vệ cho con có được không?”

Thượng Quan Mẫn Hoa thờ ơ nhìn hình thêu trên áo, làm như lực chú ý của mình hoàn toàn đặt trên mẫu thêu kia, kỳ thực, đuôi mắt lại âm thầm đánh giá cử chỉ và vẻ mặt của lão hồ ly. Chỉ thấy động tác vuốt râu của Thượng Quan Thành nhanh hơn một chút, hai mắt lão híp lại, có chút tàn nhẫn, sau đó biến mất rất nhanh.

Lão cười nham hiểm: “Mẫn Nhi, có muốn làm hoàng hậu không?”

Mỹ nhân mẫu thân hiển nhiên là hoảng sợ, không thể tiếp tục lạnh nhạt với phu quân mình nữa, vừa mừng vừa sợ hỏi: “Lão gia, Mẫn Nhi có thể làm hoàng hậu thật sao? Bồ Tát phù hộ, con gái cuối cùng cũng khổ tận cam lai.”

Thượng Quan Mẫn Hoa cười lạnh, cực kì thờ ơ với chuyện lão hồ ly này định làm cái gì. Thượng Quan Thanh khẽ xua tay, nói: “Tháng sau, Nam Lương phái Lương Đan vương tử đến cầu thân, Cầm Nương, nàng chuẩn bị một phen cho Mẫn Nhi đi.”

Ngay lập tức mộng đẹp làm mẹ vợ hoàng đế của Thượng Quan phu nhân đã bị bóp chết. Nàng kêu khóc đứng bật dậy: “Lão gia, ngài thật là nhẫn tâm! Mẫn Nhi chịu bị đắc tội như vậy lão gia cũng không làm chủ, lại còn muốn đưa nữ nhi đến Nam Lương chịu khổ, chẳng bằng đưa hai mẹ con thiếp vào Tử Trúc Quan tu hành sống thanh đạm qua ngày đến cuối đời!”

“Chú ý phép tắc!” Thượng Quan Thành giận tím mặt, thấy lão thực sự tức giận, Thượng Quan phu nhân sững sờ kinh ngạc, lấy khăn lụa che hai mắt đang rơi lệ không ngừng, mở cửa chạy ra ngoài. Thượng Quan Thành ngạc nhiên, vội gọi thị nữ theo sau bảo vệ phu nhân.

Lão ngồi xuống, vuốt vuốt mấy quyển sách con gái đã đọc, lại cầm cái túi thơm đang thêu được một nửa trong giỏ thêu, đánh giá một lúc lâu, căn phòng thật tĩnh lặng, chỉ nghe được tiếng hít thở thật nhỏ. Lại nghe thấy lão hồ ly thở dài một tiếng, giải thích với con gái: “Mẫn Nhi, đừng oán phụ thân nhẫn tâm. Thật sư là hai huynh tỷ kia của con không chịu thua kém, phụ thân sợ không đảm bảo được đến khi con xuất giá. Đi Nam Lương mặc dù khổ một chút, nhưng phụ thân đã an bài tốt rồi, chắc chắn có thể bảo vệ con một đời vinh hoa, được người tôn sủng. Đến lúc đó cũng đón cả mẹ con sang!”

Thượng Quan Mẫn Hoa cụp mắt, gục đầu xuống, nhìn tranh gấm thêu hoa lá chim chóc trong phòng trong, nhẹ giọng nói: “Nếu tất cả đều là phụ thân suy nghĩ cho con gái, Mẫn Nhi cũng không dám tùy hứng. Chỉ xin phụ nhân tranh thủ chút thời gian cho Mẫn Nhi đi đến chổ Tiểu Xuân sư phụ học được ít bản lĩnh tự bảo vệ mình rồi mới đi Nam Lương, được không?”

Cha già râu dê bùi ngùi thở dài, xua tay: “Khó có được con lại cẩn thận như vậy, rồi rồi rồi, việc này cứ đợi thân thể tĩnh dưỡng tốt rồi nói sau.”

Đợi lão rời đi, Thượng Quan Mẫn Hoa kêu Liễu Tử Hậu vào, hỏi nó tình hình bên ngoài.



Liễu Tử Hậu gãi gãi đầu: “Hoàng đế nói chỉ cần Uyển Nghi nương nương sinh hoàng tử ra, sẽ phong nàng ta thành Hiền Phi, đứng trên Tam phi, chỉ dưới hoàng hậu.”

“Thế bên phía Đại biểu ca thì sao?”

Liễu Tử Hậu lắc đầu bảo không biết, Thượng Quan Mẫn Hoa âm thầm phiền muộn, Linh Lung tâm tư tinh tế, lại linh hoạt, nàng sao có thể thiếu được một người như vậy ở bên người? Nay thông tin bế tắc, thật là rơi vào cảnh bị khắp nơi tấn công.

“Biểu thiếu gia bị một nữ tử thanh lâu mê hồn, nay chẳng những con đường làm quan khó bảo toàn, còn sợ là bị Thượng Quan gia xóa tên khỏi gia phả.”

Người vừa nói chính là Linh Lung mà Thượng Quan Mẫn Hoa chính mồm thả ra phủ lúc trước, sắc mặt nàng ta trắng bệch, khẽ dựa bên rèm, nhẹ nhàng báo cho Mẫn Hoa biết tin tức mà nàng cực kì muốn biết. Thượng Quan Xá tuyệt đối không thể vì chuyện như vậy mà bị bãi bỏ chức quan, trong chuyện này nhất định có nội tình mà người ngoài không biết được.

Thượng Quan gia nếu ngay cả chuyện nhỏ ấy cũng không dàn xếp ổn thỏa thì Hoàng đế cũng chẳng cần phải ngày ngày cân nhắc làm sao có thể trừ bỏ Thượng Quan gia tộc.

Thượng Quan Mẫn Hoa cũng rất tin, rằng chuyện thái độ của lão hồ ly trước sau đại biến cũng có nguyên nhân cực kì nghiêm trọng.

Liễu Tử Hậu thấy người đến là kẻ đã phản bội trước kia, hung hãn giơ kiếm lên ngăn đón, chặt chẽ canh trừng ở trước giường Thượng Quan Mẫn Hoa, không cho Linh Lung đến gần.

Thượng Quan Mẫn Hoa hơi nhíu mày, không hiểu vì sao nàng ta không muốn rời khỏi phủ. Linh Lung hình như hiểu được nỗi nghi hoặc trong lòng nàng, bình tình trả lời: “Ngày xưa Linh Lung có rất nhiều kẻ thù, một khi bị phế bỏ công phu, rời phủ nhất định sẽ sống không bằng chết. Khẩn cầu Mẫn Hoa tiểu thư không để ý chuyện trước đây, lưu lại Linh Lung.”

“Chương sư gia quyết định thế nào?” Thượng Quan Mẫn Hoa có chút tò mò, nữ tử đã từng phạm trọng tội này đã làm thế nào để thuyết phục được Chương Triều Sinh ý chí sắt đá chứ?”

Linh Lung hơi cụp mắt, thấp giọng nói: “Tùy tiểu thư xử lý!”

“Vậy ở lại đi!”

Liễu Tử Hậu tức trợn mắt, hét lớn: “Không được, Mẫn Hoa tiểu thư, chúng ta tuyệt đối không thể giữ loại vô dụng như vậy ở bên người được!”

Thượng Quan Mẫn Hoa nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ bé đang cứng lại của Liễu Tử Hậu, bảo nó đừng lo lắng, nhìn thoáng qua nữ tử thân hình gầy yếu ăn mặc phong phanh kia, nói: “Đi thay quần áo đi, xong rồi quay lại nói tỉ mỉ!”

“Tạ đại ơn đại đức của tiểu thư.” Giọng Linh Lung nghẹn ngào, phúc thân một cái rồi nhanh chóng lắc mình rời đi. Liễu Tử Hậu không rõ Thượng Quan Mẫn Hoa vì sao phải giữ Linh Lung lại, còn nói thầm bên tai nàng, bảo nàng phế bỏ võ công của Linh Lung.

Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ lắc đầu: “Tử Hậu, phải biết bao dung mới thành người được. Làm người không được xử sự quá cực đoan, học võ công cũng có đạo lý giống hệt như vậy!”

Liễu Tử Hậu thấy mơ hồ khó hiểu, Thượng Quan Mẫn Hoa cười nói: “Về sau sẽ hiểu!”



Lúc này Linh Lung cũng đã thay đồ xong rồi trở lại trong phòng, mặc hắc y, sụp mi thuận mắt, nửa quỳ trước mặt nàng. Thượng Quan Mẫn Hoa bảo nàng ta đứng dậy đáp lời, nàng ta cũng không chịu, nói kẻ có tội được chủ tử khoan dung tha thứ đã là may mắn lắm rồi, lại càng không dám làm càn!”

“Nếu coi ta là chủ tử, ta lệnh ngươi đứng lên đáp lời. Nói xem Đại biểu ca làm Tể tướng rồi sao có thể đến thanh lâu chứ?”

Linh Lung nhẹ nhàng đứng lên, thân hình thẳng tắp, trên mặt giấu diếm hết toàn bộ cảm xúc, vừa nhìn là biết là bộ dáng sau khi đã trải qua huấn luyện tàn khốc. Thượng Quan Mẫn Hoa thầm than, thật đáng tiếc, nàng vẫn rất thích bộ dạng gà mái mẹ bảo hộ con của Linh Lung ngày xưa.

“Ba tháng trước, biểu thiếu gia cùng các nhân vật quan lại quý tộc đến Thanh Đại Các ngắm hoa, đêm đó, lại vừa khéo trùng đúng với ngày các thanh lâu của Đại Đô tổ chức thi hoa khôi, trong các co một một ca kỹ Lục Y cực kì yêu mị mê hoặc. Biểu thiếu gia cũng không ngoại lệ, trải qua một đêm với ả là bắt đầu không thể quay đầu được, bị yêu nữ kia làm cho thần hồn điên đảo, ngay cả Đại cô mẫu nói cũng không nghe, phủ cũng không về còn làm sai một chuyện do Thánh Thượng phân công. Hiện tại đang bị giam trong Đại Lý Tự chờ xử lý.”

Thượng Quan Mẫn Hoa cười lạnh, trùng hợp gặp hội thi hoa khôi sao? Khéo quá đi! Nàng nói: “Đi xem xem Đại biểu ca khi đó đang phụ trách chuyện gì!”

Linh Lung đang định trả lời thì sắc mặt khẽ biến, nghiêng đầu nghe một chút, giọng đè xuống cực thấp, nhắc nàng: “Đại công tử cùng Linh quận chúa đến đây!”

Thượng Quan Mẫn Hoa nói: “Các ngươi tránh đi!” Linh Lung túm Liễu Tử Hậu còn đang không muốn rời đi, vút một tiếng biến mất.

Không lâu sau, hai người kia bước vào. Thượng Quan Cẩm Hoa vẫn là cẩm y ngọc phục, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, Chu Linh đi phía sau hắn hai bước, cụp mi cúi mắt, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo ngang ngược ngày xưa.

Thượng Quan Mẫn Hoa mời hai người ngồi, thị nữ dâng trà xong lui về sau. Đôi vợ chồng này thật kì quái, Thượng Quan Mẫn Hoa nâng mi nhìn lướt qua, chỉ thấy Thượng Quan Cẩm Hoa ung dung ngồi, còn Chu Linh lại giống như một tiểu phụ nhân đứng bên cạnh hắn, mặt mũi không trang điểm, chẳng những không thấy trang phục xa hoa ngày xưa, mà ngay cả chút mùi hương son phấn cũng không có.

“Mẫn Hoa muội muội, thân thể của muội đã khỏe hơn chưa?”

Nàng không mặn không nhạt mà đáp lại một câu: “Nhờ phúc!”

Thượng Quan Cẩm Hoa ra hiệu bảo thê tử của mình đem lễ vật trình lên, Chu Linh cầm hộp gỗ nói: “Gốc nhân sâm ngàn năm này là chút tâm ý của Linh tỷ tỷ, biếu Mẫn Hoa muội muội bồi bổ thân mình.”

Nàng ta đưa cho thị nữ đứng đối diện, Thượng Quan Mẫn Hoa không tỏ vẻ gì, thị nữ kia cũng không dám tự tiện nhận lấy, Chu Linh chỉ có thể xấu hổ đứng chờ chủ nhân nàng ta lên tiếng, cũng không có thục giục, càng không có lấy một tia bất mãn.

Thượng Quan Mẫn Hoa không cách nào hiểu được chuyện này, nàng chậm rãi trả lời: “Để đó đi, Đại công tử, hôm nay ngài đến là có chuyện gì?”

Thượng Quan Cẩm Hoa cũng không quản chuyện Chu Linh có bị coi thường thế nào, hắn trầm giọng đáp: “Tháng trước, cô dâu của Thịnh Trinh mất rồi, phòng giữa còn đang khuyết, Tử Du muốn giữ mối hôn sự này cho Mẫn Hoa muội muội, không biết ý muội muội thế nào?”

Mình cầu phiếu phiếu, các tình yêu ơi, nguyệt phiếu, vote nguyệt phiếu cho mình đi mà...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đông Cung Chi Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook