Đông Cung Chi Chủ

Chương 82: Lương Đệ

Nguyệt Lãm Hương

28/06/2015

Phiên ngoại: Cẩm Sắt Vô Song

Đây là phiên ngoại nói về Thượng Quan Cẩm Hoa. Đọc đến đây thì mình vẫn chưa thấy ghét tiểu Cẩm lắm.

Thượng Quan Cẩm Hoa, ra đời năm Thiên Bảo thứ sáu.

Lúc hắn chào đời, Chính Đức Đế mới chỉ là hoàng tử, nghe nói còn từng bế hắn, nghe nói quan hệ giữa hoàng đế với Thượng Quan gia là vô cùng tốt. Trên thực tế, từ lúc hắn hiểu chuyện đến giờ, người mẫu thân đáng thương của hắn kia vẫn luôn cảnh cáo hắn: Thiên uy khó dò.

Từ lúc còn bé hắn đã thông minh, biết nhìn thời thế, từ nhỏ đã biết giao hảo với quý nhân trong cung. Thất hoàng tử Chu Thừa Hi là một trong số đó. Thực ra hắn cũng không thích vị hoàng tử hành sự lỗ mãng lại thô bạo này. Nhưng mà người này lại là con trai ruột của hoàng hậu, là người con mà hoàng đế sủng ái nhất, là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí kế thừa hoàng đế tương lai.

Nếu những lý do đó còn không đủ để cho hắn chịu đựng tính cách thất thường thô bạo của Chu Thừa Hi, thì nguyên nhân căn bản hơn cả, chính là tìm cho muội muội hắn một cái đường lui trong tương lai. Thượng Quan Cẩm Hoa vốn dĩ chỉ yêu thương một mình muội muội, hắn thương nàng từ nhỏ đã mất mẹ, lại không được phụ thân thương yêu. Bảo vệ muội muội là ý niệm kiên định nhất trong lòng hắn.

Thượng Quan gia là gia tộc danh môn, môn sinh trong nhà nhiều, thân thích quý tộc của tổ tiên cũng nhiều. Điều duy nhất không tốt là phụ thân hàng năm vẫn ở châu tỉnh bên ngoài, hoàng đế hàng năm bác quyền đoạt thế, thậm chí một năm nâng ông ấy lên ba cấp.

Từ lúc còn rất nhỏ Thượng Quan Cẩm Hoa đã biết, nhà mình rồi sẽ có một ngày xảy ra đại biến cố, gia thế tiền tài như nước cũng vô dụng.

Thế nhưng, khi đó hắn vẫn còn có thể nhẫn nhịn hết thảy dối trá xung quanh mình, nghĩ một đằng làm một nẻo, diễn những vở kịch mà ai cũng biết diễn. Bởi vì hắn lớn lên trong loại gia tộc như này, không thể thay đổi quá khứ, vậy thì chỉ có thể biến đổi kết cục trong tương lai.

Năm Chính Đức thứ chín, năm Hoa Giáp, phụ thân dẫn một thiếu nữ xinh đẹp mới mười tám hai mươi tuổi từ một tỉnh phía Nam về, đến mùa Đông thì ôm một đứa bé còn đang nhắm mắt ngủ say trong tã lót, ban thưởng tên Mẫn Hoa.

Lúc đầu, ai thèm để ý một thôn nữ chỉ có mỹ mạo thôi?

Thượng Quan Cẩm Hoa thân phận cao quý, còn chưa sa sút đến mức đi làm khó thiếp thất của phụ thân. Chỉ có thể trách nàng ta sinh ra được con gái quá mức xuất sắc, quá mức chói mắt. Đứa bé mới hai, ba tuổi kia, nhu thuận đến mức là phụ thân yêu thương nó vô cùng, trí tuệ lại khiến cho cả gia tộc Thượng Quan đều chú ý đến nó. Tranh đấu thường xuyên nhất trong gia tộc đó là thanh danh. Tuyết Nhi hồn nhiên không thèm để ý đến bản thân mình so ra kém tiểu muội muội, thân là huynh trưởng như hắn lại tuyệt đối không cho phép hai mẹ con kia nhảy lên đầu bọn họ!

Một cái lời đồn không ảnh hưởng gì đến thế cục được truyền ra. Nhưng trong một nhà có mưu có quyền này cũng đủ để dồn người vào chỗ chết. Hắn lại không đợi được đến lúc lời đồn hủy diệt đứa bé mới bộc lộ tài năng này, mà nhận được lần thi hành gia pháp duy nhất trong đời. Một lần sơ sẩy, bừng tỉnh mộng đẹp, Thượng Quan Cẩm Hoa rốt cuộc cũng hiểu được Thượng Quan gia và Hoàng tộc Chu thị vĩnh viễn không thể chung sống, hắn lại càng hiểu được, ở sâu trong nội tâm của hắn, hắn ghen ghét người muội muội cùng cha khác mẹ này bao nhiêu.

Phụ thân. Người nam nhân chèo chống toàn bộ gia tộc, người dùng hết tâm tư bảo vệ căn cơ trăm năm của gia tộc trước thế lực khổng lồ của hoàng tộc, người mà Thượng Quan Cẩm Hoa từ nhỏ đã bái phục nhất, đại trượng phu vĩ đại nhất trong miệng mẫu thân. Người này chưa bao giờ ôm hắn hoặc Tuyết Nhi, cũng chưa bao giờ dùng lời nói ôn nhu hiền từ như vậy để dạy bảo mình và Tuyết Nhi, rằng cái gì nên, cái gì không nên.

Đó là tình thương của cha chân chính – thứ mà chỉ trong những gia đình nhỏ mới có, điều mà hắn và Tuyết Nhi khát vọng nhiều năm cũng không thể có được – vậy mà đứa bé kia lại dễ dàng chiếm được hết. Mẹ ruột của nó thật xinh đẹp, thật dịu dàng, lúc nàng ta nắm bàn tay nhỏ bé của con gái đứng cạnh phụ thân, hình ảnh ấp áp ấy như đâm vào mứt người khác, giống như chỉ có ba bọn họ là người một nhà.

Hắn cùng Tuyết Nhi là dư thừa.

Loại cảm xúc này mang lại cho hắn nỗi phẫn nộ, cho dù hắn ở bên ngoài nhận được bao nhiêu lời ca ngợi đi nữa cũng không thể nào xóa bỏ được nỗi phẫn nộ ấy.

Hắn nhớ tới người mẫu thân đáng thương kia. Suốt ngày ưu sầu, suốt ngày tính kế, suốt ngày lao lực. Đến trước lúc chết bà vẫn mở to hai mắt nhìn cánh cửa chưa bao giờ được mở ra kia. Nỗi phẫn nộ sâu trong tận đáy lòng của Thượng Quan Cẩm Hoa càng ngày càng lớn, mắt càng không chứa nổi đứa bé kia. Sơ Thiện Đường. Thành tựu của nó vang dội bốn phương, cũng thúc đẩy hắn liên minh với đám người Chu Xương. Phụ thân vì thế mà giận tím mặt, cũng vì thế mà hủy diệt cơ hội cho Tuyết Nhi được gả cho người trong lòng.

Hắn chỉ có một muội muội là nàng, nàng thích Chu Xương, vậy thì hắn dù có liều mạng cũng phải giúp nàng làm được.

Quan trọng nhất là trong tay mình phải có đủ lợi thế để đàm phán với phụ thân. Trong lòng hắn tràn đầy quyết tâm, hắn phải tạo ra thành tích để làm thay đổi cảm nhận của phụ thân về hắn: không đủ trưởng thành, không đủ bản lĩnh để trở thành tộc trưởng tương lai của gia tộc. Không để ý phụ thân trầm mặc nhíu mày, hắn nhận lệnh hoàng đế, trông nom việc xây dựng và quản lý Sơ Thiện Đường.

Trong lúc hắn không chú ý, đứa bé kia dùng một mưu kế nhỏ, liền đưa được Thượng Quan Xá vào quan trường. Hoàng đế mượn đề tài để nói chuyện của mình, phong cho người họ hàng kia của hắn một tước vị cao, đồng thời, phụ thân lại hạ lệnh cho toàn gia tộc, toàn lực phụ tá Thượng Quan Xá, bày tỏ lòng trung thành, cầu yên ổn.

Chuyện tranh giành sủng ái trong đại gia tộc cũng không thua gì hậu cung, hắn hình như cảm thấy sự tín nhiệm tin tưởng với cốt nhục tình thâm trong lòng hắn từ lúc sinh ra đến nay, hoàn toàn lung lay.

Vì cái vị trí chỉ có thể thuộc về hắn kia, vì hạnh phúc của muội muội, hắn và Thượng Quan Xá long tranh hổ đấu, kẻ vui mừng chỉ có hoàng đế.

Hơn nữa, mượn sức Chu Xương, là phải trả giá rất đắt.

Khi Sơ Thiện Đường vừa được dựng lên, số tiền đã qua tay hắn đã đạt đến con số kinh người. Sức lực, tâm huyết hắn đổ vào đó càng thêm nhiều, phòng ngừa người khác có ý định giở trò với số tiền này. Chung quy vẫn xảy ra vấn đề. Cuối cùng thì Thượng Quan Cẩm Hoa không thể không thừa nhận, mặc kệ hắn đã lăn lộn trong giới quan lại thế gia nhiều năm, vẫn ngăn không được lòng tham của người.

Chuyện đám người Chu Xương kia ngấm ngầm chiếm đoạt khoản quyên góp của Sơ Thiện Đường – lại một lần nữa chứng minh dự đoán trước kia của nàng ta là đúng. Sự lão luyện nhìn thấu lòng người của nàng ta khiến lòng người chấn kinh.

Bỗng nhiên, hắn nhớ tới đánh giá của đứa bé kia về việc Chu Xương và hắn kết giao.

Lần đó, cái đầu nho nhỏ của nàng ta giễu võ dương oai trước mặt hắn, hai mắt tràn đầy vẻ khinh thường, giọng nói mỉa mai, phẫn nộ gầm lên: “Cái đồ con heo nhà ngươi, phó thác muội muội cho loại người này còn chưa tính, lại còn đi tin tưởng lời hắn thế! Ta chưa từng thấy ai ngu hơn ngươi, ngươi là đồ đầu heo, ngay cả heo còn thông minh hơn ngươi!”

Hắn đã thống khổ ngày ngày đêm đêm vì trót tin lầm Chu Xương. Tuyết Nhi của hắn, mềm mại như vậy, nhỏ bé như vậy, nàng chưa bao giờ yêu cầu điều gì với hắn hay phụ thân, ngoại trừ Chu Xương.

Hắn sao có thể nhẫn tâm làm nàng thất vọng. Hắn gạt người nhà, khơi thông quan hệ, đưa muội muội vào danh sách tuyển tú. Một lần sai lầm kia, là nỗi đau cả đời này của hắn. Tuyết Nhi đáng thương của hắn, cuối cùng vẫn phải rơi vào kết cục giống mẫu thân hắn kia. Bắt đầu học được cách tính kế, bắt đầu biết ghen ghét, sự mềm mại, ôn nhu, thuần khiết của nàng bị hậu cung ăn thịt người này tra tấn đến máu chảy đầm đìa.

Hắn không chỉ hối hận một lần, rằng hắn giá như chưa từng kích động vì đứa bé kia.

Hắn đấu tranh với nàng ta, làm cho hắn mất đi sự duy trì của gia tộc, cũng làm cho hắn mất đi Tuyết Nhi duy nhất, cũng đẩy hắn đến ngã ba đường của mưu phản hay là diệt tộc.

Sự thông minh của nàng ta làm cho người ta sợ hãi, sự nhìn xa trông rộng của nàng ta làm cho người ta kinh hãi. Tồn tại của nàng ta là biểu hiện rõ rệt cho sự thất bại của hắn, chỉ cần nàng ta còn sống một ngày, Thượng Quan Cẩm Hoa hắn sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ những tội lỗi mà hắn đã phạm phải. Đáy lòng hắn sẽ vĩnh viễn phải chịu đựng nỗi đau đớn từ tâm đến xương kia.

Trước cặp mắt lạnh như băng nhìn thấu hết thảy mọi thứ kia, hắn chỉ có thể chật vật mà nhận thua.

Nếu không có nàng ta. Hắn vẫn là người thừa kế tiêu chuẩn cao cao tại thượng của gia tộc Thượng Quan, có muội muội yêu thương, có bạn bè không chê vào đâu được, sao có thể thua đến hai bàn tay trắng?

Trong lòng hắn đang nhẫn nại chờ ngày bùng nổ. Không bao lâu, Tuyết Nhi mang Long thai. Thượng Quan Cẩm Hoa quả quyết làm một cái quyết định: “Hủy diệt toàn bộ chứng cớ, làm cho nàng ta biết mất, để hết thảy trở về như trước, như khi chưa có đứa bé kia.

Chu Thừa Hi lại đi vào cái bẫy kia đâu tiên.

Khi nghe thấy tin này, Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Tên hoàng tử dã man tính tình thô bạo, làm việc không không có kế hoạch ấy, đến tột cùng là phát hiện được bí mật trong Sơ Thiện Đường, hay là chỉ đến để tra tấn đứa bé kia thôi?

Ám vệ Linh Lung ở bên ngoài ngăn cản thảm kịch phát sinh, bên trong Chu Thừa Hi trọng thường, mấy tên nô tài thiếu niên nhanh chóng đưa hắn đi. Nàng ta sợ hãi, kinh hoàng đầy mặt, nhìn vết máu trong tay, ngẩn người.

Người của phụ thân sẽ đến điều tra tình hình cụ thể rất nhanh thôi, Thượng Quan Cẩm Hoa sai người quẳng nàng ta đi, cũng xử lý toàn bộ dấu vết. Hắn tin tưởng, thời tiết tháng mười một, đủ để lạnh chết bất cứ một đứa nhỏ nào. Giống hệt như những đứa bé đã chết trong Sơ Thiện Đường này thôi.

Người của Chu Xương không hiểu ý của hắn. Còn thành thực quẳng nàng ta vào cái mỏ hoang kia. Cho nên, nàng ta lại được cứu về.



Thực ra, nàng ta còn sống hay không sống cũng không thay đổi được con đường say này – hoặc là diệt tộc, hoặc là mưu phản.

Khi trong nhà biết được Thượng Quan Xá định trình bản sổ sách ghi lại tội lỗi của Sơ Thiện Đường lên cho hoàng đế xem, phụ thân tức giận đến mức bệnh cũ tái phát, không còn tâm trí đi trách cứ hắn tội tin lầm kẻ gian. Phụ thân hắn vội vã dời thế lực của gia tộc đi, vội an bài nhân thủ và quan hệ bảo vệ con gái, vội giải quyết tai ương sắp sập xuống toàn bộ gia tộc này.

Thượng Quan Cẩm Hoa không thể chấp nhận được sự ngu trung của phụ thân, hắn tăng cường hợp tác với Chu Xương.

Sau khi đứa bé kia tỉnh lại, lại một lần nữa bộc lộ tài trí kinh người. Nàng ta không cần Tấn Sơn Vương che chở, cũng không cần phụ thân an bài đường lui, nàng một mình xông ra, bằng ý tưởng và hành động của mình mà chiến thắng một cách xinh đẹp và vinh quang.

Đúng vậy, hoàn toàn thắng.

Phẫn nộ và thất vọng là hoàng đế.

Nàng nói với hắn, nàng thà rằng chết đứng, chứ tuyệt đối không cúi đầu.

Thượng Quan Cẩm Hoa vĩnh viễn nhớ cái khoảnh khắc kia, sự kiêu ngạo của nàng ta, khí chất không ai bì nổi của nàng ta, dưới anh trăng, xinh đẹp như một đóa Mạn Đà La xinh đẹp, yêu dã trí mạng.

Cũng trong khoảng khắc đó, hắn rốt cục cũng nhìn thẳng vào đối thủ cả đời này của hắn. Thượng Quan Mẫn Hoa, không biết từ bao giờ, đã trở thành một thiếu nữ đủ để mị hoặc thế nhân rồi.

Sau đó, bọn họ không còn cơ hội giao tranh nữa.

Nàng ta gả vào Duyên Khánh Cung, làm thiếu hoàng tử phi của nàng. Hắn ở ngoài cung, dồn toàn bộ sức lực để sửa đổi sai lầm trước kia, phân rõ giới hạn với Tấn Sơn Vương.

Năm Chính Đức thứ hai mươi hai, biến cố tới không đột nhiên, chém đầu cả nhà cũng là kết cục nhất định. Hắn đau lòng nhất là Tuyết Nhi của hắn, cô bé đáng thương kia, mất đi tình yêu, mất đi đứa nhỏ, còn bị ép phải tự vẫn ngay trong cung điện hoa lệ lạnh băng kia. Hắn tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với hoàng đế, hắn phải đòi lại công bằng cho Tuyết Nhi.

Hắn cần sự giúp đỡ của thiếu nữ kia, hắn không rời khỏi Đại Đô theo sự sắp xếp của phụ thân. Hắn ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó, quả nhiên đã đợi được nàng và Chu Thừa Hi đến.

Vì thế, hắn biết, nàng ta nhất định không chết được.

Rõ ràng nàng và hắn thua thất bại thảm hại như vậy, thua đến hai bàn tay trắng, vậy mà dưới ánh mặt trời, bóng dáng nàng lại càng thêm kiêu ngạo hơn bình thường, đôi mắt tối tăm thâm trầm, vẻ kiêu ngạo như trước làm cho người ta tuyệt vọng.

Người ta nói, nàng ta ngay cả một giọt nước mắt cũng chưa từng rơi.

Hắn biết, nàng tuyệt đối sẽ không nhận thua như vậy, nàng so với Tuyết Nhi càng thêm kiên cường, càng thêm quyết tuyệt.

Bỗng nhiên, lúc ấy, hắn cảm thấy thật may mắn, mùa đông năm ấy nàng không chết.

Bởi vì chỉ có hắn biết, nàng bảo vệ che chở cho mẫu thân nàng bao nhiêu thì nỗi căm thù nàng dành cho hoàng đế sẽ sâu sắc bấy nhiêu. Nàng chắc chắn sẽ ra tay với hoàng đế. Đây cũng không phải chuyện đại nghịch bất đạo gì. Nàng chính là một thiếu nữ kiêu ngạo như vậy, bất luận kẻ nào đều không thể nhục nhã nàng, trừ khi nàng tự nguyện chịu đựng.

Cho nên, giữa hoàng đế và Thượng Quan Mẫn Hoa nàng, chỉ có thể có một người sống sót, tranh đấu như thế, chỉ đến lúc một trong hai chết mới dừng lại thôi.

Thượng Quan Cẩm Hoa?

Quên đi hết thảy, gia nhập giang hồ là kết cục tốt nhất.

Trước mắt có một đội nhân mã, Tuyên Sở dẫn theo cấm quân và cung nhân chặn đường. Mặc cho Chu Thừa Hi dẫn theo bao nhiêu người, cũng phải chịu thương lùi bước.

Thượng Quan Mẫn Hoa vừa tập trung suy nghĩ xem Chu Thừa Hi định làm gì, liền nghe được tiếng cung nhân the thé truyền đến, Văn công công vung phất trần, ngăn hắn lại: “Điện hạ, Thánh thượng đang chờ ở Việt Dương Điện, còn mời ngài để cho Thượng Quan tiểu thư theo lão nô đi thôi.”

“Làm càn, lui ra!” Chu Thừa Hi trợn mắt nhìn, Văn công công vẫn trầm ổn lại khoan dung vung phất trần với hai bên trái phải, Thượng Quan Mẫn Hoa liền bị mấy cung nhân xách đi, để Chu Thừa Hi ở lại rống giận không thôi.

Thượng Quan Mẫn Hoa hơi hơi quay đầu, chỉ cảm thấy đến lúc này rồi mà Chu Thừa Hi còn muốn diễn trò, quả là kì quái mà cũng thú vị cực kì.

Nàng bị đưa vào một tòa cung điện không người, lúc đầu thật im lặng, sau đó Văn công công tự mình đưa cơm tù tới ba lần cũng không nói nhiều, thỉnh thoảng chỉ thở dài rất khẽ, sau đó lại vung phất trần rời đi. Nếu gặp thái giám, thị nữ nào dám vô lễ với nàng, vị Đại tổng quản hoàng cùng này chỉ dùng một ánh mắt, kẻ đó liền không còn đường sống.

Trời dần dần chuyển lạnh. Tòa cung điện này vắng lặng đến nỗi ngay cả chim cũng không thấy bay qua.

Thượng Quan Mẫn Hoa vẫn giữ thói quen cũ, đứng bên cửa sổ lặng yên nhìn lên khoảng trời kia, có thể mấy ngày liền không phát ra tiếng động gì. Mệt liền ngủ, tỉnh liền ăn, không khác gì với lúc ở Duyên Khánh Cung. Cho đến tận một buổi tối nào đó, nàng đột nhiên tỉnh lại từ trong mộng, mở mắt ra hoảng hốt thấy rất cả mọi thứ trong mộng đều là sự thật, sự lạnh lẽo trong lòng càng lan rộng ra.

Nàng chợt thấy trong phòng có gì đó kì quái, đột nhiên thấy trên đầu giường có một bóng đen, lòng co rụt lại, hai mắt trừng trừng, mấy lần định kêu to lên.

“Đừng kêu!” Chu Thừa Hi lấy tay che mũi miệng nàng lại. Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ gật đầu, hắn thu tay về. Nàng lẳng lặng chờ hắn nói ra ý đồ hắn đến đây. Đợi hồi lâu, Chu Thừa Hi lại tức giận mắng: “Cô không hỏi ta đến chỗ cô làm gì sao?”

Thượng Quan Mẫn Hoa thấy hắn tức giận thì cũng chiều lòng hỏi: “Xin hỏi Thất hoàng tử đêm khuya đến thăm, có gì chỉ bảo?”

“Ta, ta...”

Hiếm khi mới thấy tên này do dự, Thượng Quan Mẫn Hoa có chút kì quái. Nương theo ánh trăng mỏng manh, nàng lặng lẽ đánh giá Chu Thừa Hi, nàng phát hiện ra chút bất đồng. Bình thường tên này kiêu ngạo, ương ngạnh, khí thế không ai sánh được. Tối nay, trong ánh mắt hắn đủ vẻ sầu khổ, giống như trong lòng đang phải chịu thống khổ gì lớn lắm.

Chỉ nghe Chu Thừa Hi “ta, ta” một hồi lâu, đột nhiên lại đổi đề tài hỏi một câu: “Cô có... nhớ ta không?”

Khóe môi Thượng Quan Mẫn Hoa giương lên, đủ trào phúng. Chu Thừa Hi lại nói: “Ta định cứu cô ra ngoài.”

Nói xong, dùng sức một cái, ôm chặt Thượng Quan Mẫn Hoa vào trong ngực. Ôm chặt như vậy, giống như nguyên nhân làm lòng hắn nảy sinh nỗi tuyệt vọng chính là cô gái trong lòng này.

Thượng Quan Mẫn Hoa cảm thấy sắp thở không nổi, lại bị bắt phải ôm lấy hắn. Nàng tựa mặt vào trên vài Chu Thừa Hi, cố gắng rướn cổ lên. Nhìn lên góc phòng tối không thấy rõ, trong lòng mắng điên cuồng tên này lại phatts tác bệnh thần kinh. Cho dù hắn muốn nàng chết thì cũng không cần phải tự mình động thủ bóp chết nàng như này chứ!

Chu Thừa Hi lại hiểu nhầm sự run run vì phẫn nộ của nàng là sợ hãi, mềm giọng xuống nói: “Đừng sợ, đừng sợ!”

Thượng Quan Mẫn Hoa không nói gì, nàng hoàn toàn đoán không ra tên hỗn thế ma vương này nửa đêm không ngủ chạy đến đây phát bệnh điên làm gì. Sau khi hắn rời đi, Thượng Quan Mẫn Hoa lại trừng hai mắt, đến lúc trời sáng mới hơi thấy buồn ngủ. Nghĩ đến cử chỉ quái dị của Chu Thừa Hi, lại thấy toàn là một chữ “Loạn”. Nàng khoác trường bào đi vào trong đình, nhìn chân trời phía góc cung điện chậm rãi phiếm hồng.



Lúc mặt trời lên, Việt Dương Điện tuyên chỉ: Chu Thừa Hi được sắc phong làm Thái tử, Chu Thanh Ca là phi, Giang Kỳ Vân là sườn phi, biếm nguyên hoàng tử phi là Thượng Quan Mẫn Hoa xuống làm Lương Đệ, đồng cấp với nàng còn có Nhậm Lại Xuân. Đối mặt với vẻ trào phúng của cung nhân, Thượng Quan Mẫn Hoa không sợ hãi, không giận dữ tiếp chỉ, theo cung nhân dẫn đường trở lại Duyên Khánh Cung. Từ hôm nay trở đi, nơi này là Đông Cung.

Đêm hôm quay lại Duyên Khánh Cung, Chương Xuân Triều đột nhập .

Dưới ánh nến lay động, tay Thượng Quan Mẫn Hoa cầm bút lông, đang luyện chữ, không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: “Ta sẽ không đi.”

“A, Thượng Quan tiểu thư định dựa vào bản lĩnh của mình để làm cái gì?” Mặt Chương Xuân Triều hơi vặn vẹo, châm chọc: “Hôm nay đã mất đi vinh sủng của Thái tử phi, ngày hôm sau chính là cô bị đặt lên lò thiêu sống!”

“Chỉ cần có một cơ hội, Mẫn Hoa cũng muốn thử một lần.” Thượng Quan Mẫn Hoa buông bút, cười nhẹ, đưa thiếp chữ cho đối phương xem: “Tiểu Xuân sư phụ, chữ này có đẹp không?”

Chương Xuân Triều mặt như quan ngọc, sắc như hoa xuân, lạnh lùng cười: “Thượng Quan Mẫn Hoa, ta có giao ước với phụ thân cô, chỉ cứu cô ba lần. Đây là là một lần!”

Thượng Quan Mẫn Hoa mỉm cười, mặc cho Chương Xuân Triều thẹn quá hóa giận vung kiếm tới, xẹt qua vành tai nàng, xé nát thiếp chữ trên bàn kia, tức giận rời đi.

Duyên Khánh Cung mấy ngày nay không có chuyện gì, các cung nhân chỉ tập trung lo đại hôn cho Thái Tử. Khác hẳn với lần cử hành hôn lễ giản dị theo lễ cổ của Đại Chu với Thượng Quan Mẫn Hoa trước kia, lần này hôn lễ được chuẩn bị trong một khoảng thời gian dài, một lúc cưới ba phi tần, là chuyện quan trọng của hoàng gia.

Thượng Quan Mẫn Hoa nhàn nhã ngồi trong đình ngắm hoa, đàn hương trước án, tay phủ mặt đàn, cung nhân phẫn nộ hay khiêu khích cũng không thể khiến nàng chú ý lấy một chút. Trước mặt người, nàng như là đã quên hết cừu hận hay nhục nhã, suốt ngày tiêu dao, bình yên tự đắc.

Sau lưng người, nàng đêm đêm mất ngủ vì cơn ác mộng tràn ngập máu me kia, chỉ có thể mở mắt đợi bình mình, cảnh tượng ấy thỉnh thoảng lại xuất hiện trong mơ, tra tấn thần kinh nàng suy yếu dần. Đến cuối cùng, dù lòng nàng có cứng rắn, có sắt đá, cũng không chịu được hao tâm tổn sức như vậy, trong lúc đánh đàn cứ thế ngất đi, sốt cao không giảm.

Trong cung điện vốn tĩnh lặng thản nhiên đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, trong lúc nàng mê man lúc mê lúc tỉnh, người đến người đi, nàng đứng trong đó, vươn tay định chạm vào, lại không thể nắm giữ được bất cứ thứ gì, vô luận là quen thuộc hay xa lạ.

Nàng thống khổ đến run rẩy, nàng lại nhìn thấy người trong lòng nàng, mang theo vinh quang vạn trượng, đứng trên đầu tường thành, áo giáp màu bạc, vạn tiễn xuyên tâm vẫn sừng sững không ngã. Sau một màn sương máu khác, Thượng Quan phu nhân ngồi thêu bên cửa sổ, một bên khuôn mặt dịu dàng, ôn nhu, kim thêu trong tay lúc lên lúc xuống. Lão hồ ly vuốt chòm râu dê, đầy mặt từ ái, nhìn đứa bé đang ngồi trước bàn học tập đọc, trong ánh mắt chứa ý cười, tình thương không nói thành lời.

Xa xa thêm một chút, là lễ mừng năm mới, nàng dùng khăn tay may lại hà bao, lão trưởng bối cùng các cô dì chú bác quây quần nói chuyện nhà, có đứa bé nghịch ngợm khêu nến, có thiếu niên phong lưu, có nữ tử xấu hổ.

Mỗi một người mà nàng có thể gọi được tên, mỗi một người mà nàng không thể nhớ nổi, đều ở một ngày kia, bị ánh mặt trời chói mắt mang đi xa.

Ảo ảnh về ngày xưa ấm áp hóa thành một cái đầu người dữ tợn, bao nhiêu người chết không có lí do, khuôn mặt tức giận, bóng đêm và máu tươi quấn quanh nàng, làm nàng hít thở không thông.

Dưới đáy vực sâu của tuyệt vọng, nàng đau lòng đến không kìm nén nổi, chút ấm áp mà nàng chưa từng quý trọng kia, một khi mất đi thì vĩnh viễn không cách nào giữ lại được.

“Mẫn Hoa...”

Có người đang gọi nàng, có người đang kéo tay nàng, Thượng Quan Mẫn Hoa tâm trí hoảng hốt, chậm rãi mở mắt ra, nhẹ nhàng hỏi: “Là Tử Hậu sao?”

Liễu Tử Hậu hồng hốc mắt, nhẹ giọng đáp: “Vâng, Tử Hậu vẫn ở đây, tiểu thư đừng sợ.”

Tần Quan Nguyệt thu kim châm lại, nói: “Tỉnh là tốt rồi.”

“Bồ Tát phù hộ, thực sự là Bồ Tát phù hộ.”

Thượng Quan Mẫn Hoa ngẩng mắt nhìn lền, là Linh Lung kia đang vui sướng cảm tạ thần phật bốn phương chưa bắt mất hồn của tiểu thư nhà nàng ta. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú lạnh lùng mà căm hận của nàng, Linh Lung xoay người lại, hơi co rúm người, ngập ngừng muốn nói, Thượng Quan Mẫn Hoa giận cực, hận cực, chỉ phun ra được một chữ: “Cút!”

“Tiểu thư, nô tỳ...” Chưa đợi nàng ta nói, Thượng Quan Mẫn Hoa phun ra một ngụm máu, giãy dụa muốn đứng lên đánh chết nô tỳ phản chủ này. Tần Quan Nguyệt ở bên cạnh ngăn lại, ôm nàng nằm lại trên giường, hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng quát: “Đi xuống!”

Không bao lâu, trong phòng chỉ còn Tần Quan Nguyệt.

Lão định lui ra, Thượng Quan Mẫn Hoa nhẹ nhàng giữ chặt góc áo của lão, Tần Quan Nguyệt quay đầu lại, vẻ thương xót đầy mắt, nhẹ nhàng than thở, nhẹ nhàng nâng nàng ngồi dậy, ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa đầu trấn án, không nói gì.

Trong phòng cực kì tĩnh lặng, tiếng hít thở nhẹ đến mức mơ hồ không nghe thấy, chỉ có tiếng ánh nến thỉnh thoảng nảy lên hoa lửa nho nhỏ.

Cuối cùng, Tần Quan Nguyệt đánh vỡ mê cục, lão hỏi: “Mẫn Hoa đang nghĩ gì?”

Thượng Quan Mẫn Hoa mềm mại dựa vào vai lão, hơi thở vẫn trong trẻo mà lạnh lung, ôn nhu, lại càng thêm bao dung. Đáy lòng nàng u sầu rối rắm, chỉ cần chạm nhẹ là rớm máu. Nàng chậm rãi nói: “Mẫn Hoa trước giờ vẫn quật cường, thường phải chịu đánh chửi, có chút vẫn là tự mình rước lấy. Chưa bao giờ nghĩ cho nàng lấy một chút, đánh là đánh vào người con, đau là đau trong lòng mẹ.”

Nàng nức nở cười khổ một tiếng: “Ngày còn bé, mỗi lần Thượng Quan Mẫn Hoa bị thương nặng, ngất đi rồi tỉnh lại, mẫu thân liền vui vẻ khóc lóc cảm tạ trời đất, còn luôn nói câu: “Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ.”” Nhắm mắt một cái, tất cả dịu dàng ôn nhu mà nàng đã bỏ qua lại hiện lên từ sâu trong kí ức lạnh như băng. Phụ thân nghiêm khắc, từ ái, mẫu thân hiền từ, mềm mại, tiếng quát giận dữ cùng giọng khuyên can mềm mại đan xen vào nhau, như đang giằng co vụt qua vụt lại bên tai nàng.

Hốc mắt khô khốc đột nhiên có nước mắt không ngừng rơi xuống. Những giọt nước mắt này như nước vỡ đê, rốt cuộc ngăn không được.

Nàng chôn sâu đầu vào trên đôi vai gầy như thanh sương kia, cắn môi đau khổ nức nở, toàn thân run rẩy, bi thương không nói được một lời.

“Khóc được ra là tốt rồi! Khóc được ra là tốt rồi.” Tần Quan Nguyệt cũng không nói gì thêm, không nhẹ không nặng mà vuốt ve lưng nàng, vòm ngực vững chãi lại ấm áp này cho nàng một chút an tâm. Chẳng bao lâu sau, thần trí Thượng Quan Mẫn Hoa dần mơ hồ, yên lặng đi vào giấc ngủ.

Không biết đã ngủ bao nhiêu, đợi nàng từ từ tỉnh dậy, trong ánh sáng mờ nhạt, bên ngoài rèm có bóng người chớp động, được ánh nến in bóng lên rèm che trên giường, như yêu ma quỷ quái đang nhe nanh giương vuốt.

Nàng im lặng tập trung lắng nghe, bên ngoài rèm sa có người tự đắc tuyên bố: “Ta đã nói nàng không phải kẻ dễ bắt nạt mà! Nếu nàng có thể ngoan ngoãn cúi đầu, vậy thì heo mẹ cũng bay lên trời rồi.”

“Thái tử nói có lý. Có điều, đêm xuân ngắn chẳng tày gang, điện hạ vẫn nên đi sang bên kia đi.”

“Vâng, đúng rồi, bây giờ thái tử nên đi rồi.”

Chu Thừa Hi lạnh lùng hừ một cái, hai người Giang, Nhậm không dám nhắc lại. Lạc Sinh đùa nghịch viên minh châu trong tay, cười hì hì hỏi: “Ngài không đi đến chỗ Thái tử phi, thì làm thế nào giải thích chuyện đêm đại hôn hành tung Thái tử không rõ?”

Thượng Quan Mẫn Hoa hơi sững sờ, đêm nay là đại hôn của Chu Thừa Hi?

Sau này những người kia sẽ không nghĩ nàng giả bệnh, dẫn Chu Thừa Hi tới đây, cố ý phá hoại đại hôn để phục thù việc nàng mất đi ngôi vị Thái tử phi đấy chứ?

“Ha, sao có thể phụ lòng Thượng Quan Lương Đệ được chứ?” Chu Thừa Hi cười rộ lên: “Các ngươi nói xem, nếu nàng ta thực sự thích bản Thái tử, khà khà, thật là thú vị cỡ nào chứ?”

“Xéo đi nơi khác làm đại mộng Xuân Thu của anh đi! Lập tức cút cho ta!” Không thể chấp nhận được chuyện oan uổng như thế, Thượng Quan Mẫn Hoa cầm gối ngọc, hung hăng ném ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đông Cung Chi Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook