Chương 165: Sấm mùa xuân
Nguyệt Lãm Hương
17/07/2020
Dịch: Thanh Hoan
Giải thích về tên chương một tí, mùa xuân có mưa nhưng ít có sấm sét. Kể cả có cũng không mang tới giông bão gì.
Nội dung chương cũng vậy, cái gọi là scandal hoàng gia trong mắt mọi người về bản chất cũng chỉ như sấm to mưa nhỏ mà thôi.
Mình siêu thích chương này. Hai vợ chồng đế hậu đúng là tuyệt phối.:3
Thượng Quan Mẫn Hoa ngủ đủ một buổi sáng mới thức dậy đi Đông Cung kiểm tra việc học hành của con trai, ăn cơm cùng với nó, sau đó mới chậm rãi tản bộ trở về cung Diên Khánh. Thu Đường cùng Họa Ý đã chờ ở bên ngoài, vẻ vui mừng trên mặt không tài nào giấu được.
Thu Đường nói lúc nhóm của nàng ta đi ra ngoài đụng phải người của Giám Sát Tư, bèn giao luôn tài liệu thu được cho Sử Nghiêu. Đối phương phái người báo lại rằng trên triều đình sẽ gõ gõ mấy tên quyền thần có nhược điểm trên tay bọn họ, bảo những người này biết điều chút, cho hoàng hậu nương nương thoải mái tinh thần. Họa Ý cũng cười tươi rói, khoe hai lúm đồng tiền tiến lên, chỉ báo tin tức đã được truyền đến tai Chu Đạm.
Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ gật đầu, Họa Ý không kịp chờ đợi chạy đến bên cạnh nàng nói bảng vàng chiêu mộ người hiền tài hôm nay đã được dán ra, cả Đại Đô đều sôi trào lên, người người đều đang bàn tán, hàn lâm bình dân, không phải luồn cúi qua bất kì cái cửa nào, chỉ cần chứng minh tài của mình trước mặt quan chủ khảo là được.
“Nương nương, bọn em ra ngoài xem náo nhiệt tí nha!” Họa Ý mào đầu, Thu Đường cũng không chịu kém, còn nói giúp nàng ta, dù sao cũng là tuyển thầy cho Chu Quảng Hoằng, các nàng cũng phải xem nhân phẩm và tướng mạo trước đã.
Sức quyết đoán bực này đều hiển hiện rõ bá khí đế vương rành rành của Chu Thừa Hi, Thượng Quan Mẫn Hoa hơi kinh ngạc, nàng lấy tay áo che miệng ngáp rồi hỏi: “Tin tức phía Nam truyền đến đây chưa?”
Thu Đường vâng lời chạy ra ngoài thăm dò tin tức, sau khi trở về, nàng ta báo: “Tám trăm dặm khẩn cấp, vừa qua cửa cung.”
“Tốt lắm, các em chuẩn bị đi! Chỗ thái tử bên kia và bản cung bên này, từ mai từ chối khéo, không tiếp khách!”
Họa Ý vâng dạ, Thu Đường lại hỏi một câu: “Nương nương, tin tức phía Nam kia có liên quan đến chuyện bọn em ra ngoài chơi ạ?”
Thượng Quan Mẫn Hoa quay đầu cười nhìn nàng ta một cái, khẳng định suy đoán của nàng ta, cũng không nói thêm gì cả, chỉ ra lệnh cho cách nàng chuẩn bị sẵn sàng là được. Phái hai thị nữ ra ngoài, nàng ngồi trong phòng cầm sổ sách kế toán bạc thu vào do quản sự vùng phía Bắc gửi tới.
Ước lượng đã đến giờ, nàng thu dọn hết đồ đạc vào rồi gọi mang đàn đến. Ngồi trước cửa sổ, nhìn cây cối hoa lá cùng đêm trăng bên ngoài kia, tùy ý khảy dây đàn. Tiếng đàn như có như không, càng tôn thêm sự tĩnh lặng buồn bã của cung điện này lúc đêm khuya.
Khi đèn cung đình từng chiếc từng chiếc vụt tắt, Chu Thừa Hi đi từ đường hầm bí mật tới đây, hai đầu lông mày còn mang theo vẻ giận dữ mơ hồ.
“Hoàng hậu đang chờ trẫm à?”
Nàng đẩy đàn gỗ ra, xoay người bình tĩnh đề nghị: “Bệ hạ, đêm dài đằng đẵng không có lòng dạ nào đi ngủ, không bằng chúng ta làm ít chuyện thú vị đi.”
Chu Thừa Hi tức giận cực kì, hắn hỏi: “Hoàng hậu đang cười trẫm ư?”
Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn hắn đầy vẻ vô tội, cũng không nói chuyện, trong lòng lại mừng rỡ như mở cờ…. Chu Thừa Hi đang lo lắng Tây Nam, lại vừa nổi điên với Binh Bộ, Hộ Bộ và Lại Bộ vô dụng, tất nhiên không có lòng dạ nào hoan ái, lời uy hiếp sáng sớm nay cũng thành nói suông.
Tình hình này, mọi người đều hiểu rõ trong lòng, nhưng nàng mở miệng ra chọc đúng chỗ đau của đối phương. Tên đàn ông này bị mất mặt trước người phụ nữ của mình, nên cũng không cho nàng ngủ. Hắn lục trong túi tiền màu vàng của mình ra một bộ quân cờ, lại tìm ra bàn cờ, bắt nàng đánh cờ giải quyết vấn đề với hắn.
Thượng Quan Mẫn Hoa dở khóc dở cười, đành phải kiên nhẫn nhặt quân cờ lên chơi với hắn. Chu Thừa Hi bắt đầu giải thích tình huống phía Nam hiện nay cho nàng.
Liễu Tử Hậu đi Lạc Thành thăm dò hư thực, tướng quân trấn thủ biên giới Tây Nam là Tư Không Tiêu bị thương không đáng ngại, tĩnh dưỡng một thời gian là có thể lại ra trận. Nam Lương tự ý vi phạm hiệp định giữa hai nước, dồn sức cả nước ngang nhiên xâm phạm biên giới. Trách nhiệm Tư Không Tiêu phải gánh trên vai rất nặng, sau khi gặp được Liễu Tử Hậu, lập tức dâng tấu xin lương, xin bạc, xin người và vũ khí.
Về phía triều đình, vừa nhận được cấp báo liền giữ quan viên sáu bộ ở lại họp, thảo luận một đêm cũng không cho quân đội Tây Nam thêm được một gánh lương, một thỏi bạc, một tên binh sĩ hoặc một cây đao nào. Tất cả bọn họ đều từ chối, còn có người ám chỉ, nếu Khánh Đức Đế ngự giá thân chinh thì quân Nam Man có đông đến đâu cũng đánh dễ như trở bàn tay các thứ các thứ, tâng tài thao lược, võ công của Khánh Đức Đế lên sánh ngang với bậc quốc chủ thánh hiền.
Lúc này đi ngự giá thân chinh cũng không khác gì làm vua mất nước, Chu Thừa Hi tức giận tay chân rung bần bật, còn mắng những người kia là loại nịnh nọt, đang tính lúc nào phải tìm cớ cắt lưỡi bọn họ.
Quân cờ trên bàn cờ cũng vì thế mà bị chấn động, cả bàn cờ kêu lạch cạch, có mấy quân còn bị lệch vị trí. Thượng Quan Mẫn Hoa liếc hắn một cái, đưa tay đẩy quân cờ bị lệch về lại vị trí cũ, lại lặng lẽ hạ tiếp một quân. Nàng nhàn nhạt khuyên nhủ, loại chuyện nhỏ nhặt này không cần phải phát cáu, cứ giao cho người của Lại Bộ xử lý, còn nói chuyện hành quân đánh giặc nàng không có ý kiến gì: “Không bằng đi hỏi những thư sinh, học sinh hôm nay đến báo danh ấy, có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ.”
Chu Thừa Hi nói hắn đã phái người đi làm, Thượng Quan Mẫn Hoa ra vẻ ngạc nhiên, nàng hỏi: “Thế bệ hạ còn lo lắng gì nữa?”
“Lo lắng.” Chu Thừa Hi nói bằng một tốc độ chậm chạp mà nàng chưa từng nghe bao giờ: “Bạc, lương thực, nguồn chiêu binh lính và vũ khí.”
Thượng Quan Mẫn Hoa cười: “Bệ hạ, anh chỉ thiếu mỗi bạc thôi!”
Chu Thừa Hi cũng cười, hắn hỏi: “Điều kiện là gì?”
“Bệ hạ đang mượn bạc từ chỗ thiếp thân đấy à?” Thượng Quan Mẫn Hoa rất khó xử, rất khó xử, nàng buông thõng hai tay bảo tiền của nàng đều quăng ở Trú Mã Than rồi, rời nơi đó nàng cơ hồ mất hết cả chì lẫn chài, nào có bạc cho hắn mượn nữa?
Sắc mặt Chu Thừa Hi rất kém, rất thối, Thượng Quan Mẫn Hoa cười cực kì vui sướng, rất tốt bụng đề nghị hắn: “Nghe nói nhà mẹ đẻ thục nghi có gia sản phong phú, không bằng bệ hạ kiếm cái lí do phong tỏa sung công đi!”
Biện pháp này tốt nhường nào chứ, ngay cả phiếu nợ cũng không cần viết, còn là vì dân trừ hại. Thượng Quan Mẫn Hoa cũng nhịn không được phải vỗ tay hoan hô mình có thể nghĩ là một biện pháp có tính khả thi cao như thế.
Chu Thừa Hi nghiến răng kèn kẹt, hắn nặng nề hạ một quân lên bàn cờ: “Lần điều tra hậu cung này cũng để ra được một trăm tám mươi vạn lượng, hoàng hậu định độc chiếm à?”
“Ôi, đấy không phải là khoản dành cho công trình xây cung điện mới cho hoàng hậu sao?” Thượng Quan Mẫn Hoa nháy mắt vui sướng, Chu Thừa Hi ho nhẹ che giấu vẻ khó xử, hắn bảo: “Bây giờ quốc nạn sắp ập xuống đầu, còn mong hoàng hậu lấy đại cục làm trọng!”
Thượng Quan Mẫn Hoa rất oan uổng, cũng rất tổn thương. Hai năm trước hắn đào đất xây một cái hồ Lăng Ba, lại xây một tòa Lăng Ba Các, hao tổn đâu chỉ trăm vạn bạc. Vậy mà chưa từng thấy hắn đau lòng tiếc xót, cũng chưa thấy hắn đi đòi Tả Khuynh Thành lấy bạc đánh trận.
Nàng hỏi lại hắn: “Ngày đó, thiếp thân bỏ lại toàn bộ tài sản theo bệ hạ về cung, hoàng hậu một nước không có điện phượng để ở thì cũng thôi đi, chẳng lẽ còn phải ở cung điện cũ cả đời để ghi vào sử sách cho người ta chế giễu à?”
Chu Thừa Hi liên tục bại trận, nhưng bảo sung chỗ bạc kia vào quỹ riêng của hoàng hậu hắn lại không chịu. Nhưng những lời kia của nàng nghe thế nào cũng không tìm được lí do để phản bác. Thượng Quan Mẫn Hoa nâng tay áo che giấu vẻ mặt, âm thầm cong môi nín cười chờ hắn quyết định. Chu Thừa Hi do dự một hồi, cắn răng nói hắn mượn.
Thượng Quan Mẫn Hoa thấy chuyện đến điểm thì thôi, nàng bảo: “Nói đùa với anh đấy, bạc kia ta bảo người đi mua binh khí rồi, trung tuần tháng này sẽ đến Lạc Thành.”
Mắt Chu Thừa Hi sáng lấp lánh lên lại lo nghĩ trùng điệp: “Sảng khoái như vậy sao?”
Thượng Quan Mẫn Hoa lườm hắn một cái, than thở một câu nửa thật nửa giả: “Lấy lòng anh thôi.”
Chu Thừa Hi tuyệt đối không tin, Thượng Quan Mẫn Hoa xích lại gần hắn, kề sát vào cổ hắn thổi một hơi, nhỏ giọng dụ dỗ: “Ai bảo đàn ông các anh gặp người nào yêu người đó chứ? Ta làm như vậy, cũng là để trong lòng bệ hạ vĩnh viễn có ta nha!”
“Rốt cuộc cô muốn cái gì?” Chu Thừa Hi túm lấy ngón tay đang trêu chọc của nàng, vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt tràn đầy đề phòng. Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh lùng chép miệng một cái, tránh xa hắn, nắm tay rút về trong áo, ngồi trở lại ghế cầm một quân cờ lên đặt xuống. Nàng nhíu mày cười với hắn một cái, nhắc nhở hắn, nếu hắn còn không chú tâm thì ván cờ này hắn sẽ thua.
Chu Thừa Hi quét mắt nhìn qua thế cờ một cái, rất sảng khoái thừa nhận nàng thắng, lại hỏi: “Ý của hoàng hậu rốt cuộc là thế nào?”
Thượng Quan Mẫn Hoa nghiêng người cầm chén trà, giọng nàng chậm rãi vang lên: “Một trăm hai mươi vạn lượng bảo đảm mạng sống cho một người!”
“Ai?”
“Tĩnh Viễn Hầu.”
Chu Thừa Hi đứng phắt dậy, bàn cờ bị lật tung tóe, quân đen quân trắng rơi tán loạn trên mặt đất, còn có mấy quân lăn xa đến tận trong góc phòng. Thượng Quan Mẫn Hoa đưa cho hắn một bát trà, khẽ nhíu mày trách mắng: “Tính tình anh như thế này là sao, đến người ta nói cũng không chịu nghe!”
“Đáng lẽ trẫm phải giết hắn từ lâu rồi!”
“Anh giết đi, giết hắn, phía Nam Tấn Hà anh chuẩn bị hai tay dâng tặng cho Nam Lương luôn đi thôi.”
Làm sao Chu Thừa Hi không biết tầm quan trọng của vùng Tấn Hà chứ, chỉ là nhớ tới chuyện xảy ra hôm Thượng Quan Mẫn Hoa về cung thì lửa giận trong lòng hắn lại đốt lên bừng bừng, hắn bảo tên Chu Đạm này cũng không phải kẻ trung quân. Chuyện Tĩnh Viễn Hầu đứng về phe Tần Quan Nguyệt kia là chuyện mà ai cũng biết rõ rành rành.
Thượng Quan Mẫn Hoa châm chọc: “Ta còn biết Tả Khuynh Thành là do hắn đưa vào cung đây này. Đã bảo anh sửa cái tính nết đi, lập trường của hắn đặt ở chỗ nào là sẽ không thay đổi, mấu chốt là xem người dùng như thế nào!”
Chu Thừa Hi vẫn luôn hoài nghi nàng sẽ đi sai đường, Thượng Quan Mẫn Hoa tức giận hết sức, kết quả lại cười lên: “Ngay dưới mí mắt của anh, ta có thể phát triển ra cái thứ gian tình gì? Chỉ là mượn tay hắn làm ít việc thôi!”
Nói đến đây, Chu Thừa Hi mới thoáng kiềm chế nỗi ghen tị trong lòng, nhìn hoàng hậu dưới đèn, đầu óc tâm viên ý mã bắt đầu động lên, Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không cự tuyệt, chỉ là hai người vừa cởi xong quần áo thì phía sau đường hầm đã truyền đến tiếng cung nhân thúc giục vội vàng: “Bệ hạ nên trở về Lăng Ba Các đổi triều phục rồi ạ!”
Chu Thừa Hi căm hận chửi một câu, đấm lên ván giường mấy cái xả hận. Thượng Quan Mẫn Hoa cuốn lấy chăn cười khanh khách. Chu Thừa Hi tùy tiện mặc lại quần áo, trước khi đi còn nghiến răng thả lại một câu hôm sau tái chiến.
Thượng Quan Mẫn Hoa thoải mái tâm tình, vui vẻ ngủ bù, sau khi nàng vừa tỉnh lại đã nghe nói đại sự xảy ra trong cung hôm nay.
Giải thích về tên chương một tí, mùa xuân có mưa nhưng ít có sấm sét. Kể cả có cũng không mang tới giông bão gì.
Nội dung chương cũng vậy, cái gọi là scandal hoàng gia trong mắt mọi người về bản chất cũng chỉ như sấm to mưa nhỏ mà thôi.
Mình siêu thích chương này. Hai vợ chồng đế hậu đúng là tuyệt phối.:3
Thượng Quan Mẫn Hoa ngủ đủ một buổi sáng mới thức dậy đi Đông Cung kiểm tra việc học hành của con trai, ăn cơm cùng với nó, sau đó mới chậm rãi tản bộ trở về cung Diên Khánh. Thu Đường cùng Họa Ý đã chờ ở bên ngoài, vẻ vui mừng trên mặt không tài nào giấu được.
Thu Đường nói lúc nhóm của nàng ta đi ra ngoài đụng phải người của Giám Sát Tư, bèn giao luôn tài liệu thu được cho Sử Nghiêu. Đối phương phái người báo lại rằng trên triều đình sẽ gõ gõ mấy tên quyền thần có nhược điểm trên tay bọn họ, bảo những người này biết điều chút, cho hoàng hậu nương nương thoải mái tinh thần. Họa Ý cũng cười tươi rói, khoe hai lúm đồng tiền tiến lên, chỉ báo tin tức đã được truyền đến tai Chu Đạm.
Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ gật đầu, Họa Ý không kịp chờ đợi chạy đến bên cạnh nàng nói bảng vàng chiêu mộ người hiền tài hôm nay đã được dán ra, cả Đại Đô đều sôi trào lên, người người đều đang bàn tán, hàn lâm bình dân, không phải luồn cúi qua bất kì cái cửa nào, chỉ cần chứng minh tài của mình trước mặt quan chủ khảo là được.
“Nương nương, bọn em ra ngoài xem náo nhiệt tí nha!” Họa Ý mào đầu, Thu Đường cũng không chịu kém, còn nói giúp nàng ta, dù sao cũng là tuyển thầy cho Chu Quảng Hoằng, các nàng cũng phải xem nhân phẩm và tướng mạo trước đã.
Sức quyết đoán bực này đều hiển hiện rõ bá khí đế vương rành rành của Chu Thừa Hi, Thượng Quan Mẫn Hoa hơi kinh ngạc, nàng lấy tay áo che miệng ngáp rồi hỏi: “Tin tức phía Nam truyền đến đây chưa?”
Thu Đường vâng lời chạy ra ngoài thăm dò tin tức, sau khi trở về, nàng ta báo: “Tám trăm dặm khẩn cấp, vừa qua cửa cung.”
“Tốt lắm, các em chuẩn bị đi! Chỗ thái tử bên kia và bản cung bên này, từ mai từ chối khéo, không tiếp khách!”
Họa Ý vâng dạ, Thu Đường lại hỏi một câu: “Nương nương, tin tức phía Nam kia có liên quan đến chuyện bọn em ra ngoài chơi ạ?”
Thượng Quan Mẫn Hoa quay đầu cười nhìn nàng ta một cái, khẳng định suy đoán của nàng ta, cũng không nói thêm gì cả, chỉ ra lệnh cho cách nàng chuẩn bị sẵn sàng là được. Phái hai thị nữ ra ngoài, nàng ngồi trong phòng cầm sổ sách kế toán bạc thu vào do quản sự vùng phía Bắc gửi tới.
Ước lượng đã đến giờ, nàng thu dọn hết đồ đạc vào rồi gọi mang đàn đến. Ngồi trước cửa sổ, nhìn cây cối hoa lá cùng đêm trăng bên ngoài kia, tùy ý khảy dây đàn. Tiếng đàn như có như không, càng tôn thêm sự tĩnh lặng buồn bã của cung điện này lúc đêm khuya.
Khi đèn cung đình từng chiếc từng chiếc vụt tắt, Chu Thừa Hi đi từ đường hầm bí mật tới đây, hai đầu lông mày còn mang theo vẻ giận dữ mơ hồ.
“Hoàng hậu đang chờ trẫm à?”
Nàng đẩy đàn gỗ ra, xoay người bình tĩnh đề nghị: “Bệ hạ, đêm dài đằng đẵng không có lòng dạ nào đi ngủ, không bằng chúng ta làm ít chuyện thú vị đi.”
Chu Thừa Hi tức giận cực kì, hắn hỏi: “Hoàng hậu đang cười trẫm ư?”
Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn hắn đầy vẻ vô tội, cũng không nói chuyện, trong lòng lại mừng rỡ như mở cờ…. Chu Thừa Hi đang lo lắng Tây Nam, lại vừa nổi điên với Binh Bộ, Hộ Bộ và Lại Bộ vô dụng, tất nhiên không có lòng dạ nào hoan ái, lời uy hiếp sáng sớm nay cũng thành nói suông.
Tình hình này, mọi người đều hiểu rõ trong lòng, nhưng nàng mở miệng ra chọc đúng chỗ đau của đối phương. Tên đàn ông này bị mất mặt trước người phụ nữ của mình, nên cũng không cho nàng ngủ. Hắn lục trong túi tiền màu vàng của mình ra một bộ quân cờ, lại tìm ra bàn cờ, bắt nàng đánh cờ giải quyết vấn đề với hắn.
Thượng Quan Mẫn Hoa dở khóc dở cười, đành phải kiên nhẫn nhặt quân cờ lên chơi với hắn. Chu Thừa Hi bắt đầu giải thích tình huống phía Nam hiện nay cho nàng.
Liễu Tử Hậu đi Lạc Thành thăm dò hư thực, tướng quân trấn thủ biên giới Tây Nam là Tư Không Tiêu bị thương không đáng ngại, tĩnh dưỡng một thời gian là có thể lại ra trận. Nam Lương tự ý vi phạm hiệp định giữa hai nước, dồn sức cả nước ngang nhiên xâm phạm biên giới. Trách nhiệm Tư Không Tiêu phải gánh trên vai rất nặng, sau khi gặp được Liễu Tử Hậu, lập tức dâng tấu xin lương, xin bạc, xin người và vũ khí.
Về phía triều đình, vừa nhận được cấp báo liền giữ quan viên sáu bộ ở lại họp, thảo luận một đêm cũng không cho quân đội Tây Nam thêm được một gánh lương, một thỏi bạc, một tên binh sĩ hoặc một cây đao nào. Tất cả bọn họ đều từ chối, còn có người ám chỉ, nếu Khánh Đức Đế ngự giá thân chinh thì quân Nam Man có đông đến đâu cũng đánh dễ như trở bàn tay các thứ các thứ, tâng tài thao lược, võ công của Khánh Đức Đế lên sánh ngang với bậc quốc chủ thánh hiền.
Lúc này đi ngự giá thân chinh cũng không khác gì làm vua mất nước, Chu Thừa Hi tức giận tay chân rung bần bật, còn mắng những người kia là loại nịnh nọt, đang tính lúc nào phải tìm cớ cắt lưỡi bọn họ.
Quân cờ trên bàn cờ cũng vì thế mà bị chấn động, cả bàn cờ kêu lạch cạch, có mấy quân còn bị lệch vị trí. Thượng Quan Mẫn Hoa liếc hắn một cái, đưa tay đẩy quân cờ bị lệch về lại vị trí cũ, lại lặng lẽ hạ tiếp một quân. Nàng nhàn nhạt khuyên nhủ, loại chuyện nhỏ nhặt này không cần phải phát cáu, cứ giao cho người của Lại Bộ xử lý, còn nói chuyện hành quân đánh giặc nàng không có ý kiến gì: “Không bằng đi hỏi những thư sinh, học sinh hôm nay đến báo danh ấy, có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ.”
Chu Thừa Hi nói hắn đã phái người đi làm, Thượng Quan Mẫn Hoa ra vẻ ngạc nhiên, nàng hỏi: “Thế bệ hạ còn lo lắng gì nữa?”
“Lo lắng.” Chu Thừa Hi nói bằng một tốc độ chậm chạp mà nàng chưa từng nghe bao giờ: “Bạc, lương thực, nguồn chiêu binh lính và vũ khí.”
Thượng Quan Mẫn Hoa cười: “Bệ hạ, anh chỉ thiếu mỗi bạc thôi!”
Chu Thừa Hi cũng cười, hắn hỏi: “Điều kiện là gì?”
“Bệ hạ đang mượn bạc từ chỗ thiếp thân đấy à?” Thượng Quan Mẫn Hoa rất khó xử, rất khó xử, nàng buông thõng hai tay bảo tiền của nàng đều quăng ở Trú Mã Than rồi, rời nơi đó nàng cơ hồ mất hết cả chì lẫn chài, nào có bạc cho hắn mượn nữa?
Sắc mặt Chu Thừa Hi rất kém, rất thối, Thượng Quan Mẫn Hoa cười cực kì vui sướng, rất tốt bụng đề nghị hắn: “Nghe nói nhà mẹ đẻ thục nghi có gia sản phong phú, không bằng bệ hạ kiếm cái lí do phong tỏa sung công đi!”
Biện pháp này tốt nhường nào chứ, ngay cả phiếu nợ cũng không cần viết, còn là vì dân trừ hại. Thượng Quan Mẫn Hoa cũng nhịn không được phải vỗ tay hoan hô mình có thể nghĩ là một biện pháp có tính khả thi cao như thế.
Chu Thừa Hi nghiến răng kèn kẹt, hắn nặng nề hạ một quân lên bàn cờ: “Lần điều tra hậu cung này cũng để ra được một trăm tám mươi vạn lượng, hoàng hậu định độc chiếm à?”
“Ôi, đấy không phải là khoản dành cho công trình xây cung điện mới cho hoàng hậu sao?” Thượng Quan Mẫn Hoa nháy mắt vui sướng, Chu Thừa Hi ho nhẹ che giấu vẻ khó xử, hắn bảo: “Bây giờ quốc nạn sắp ập xuống đầu, còn mong hoàng hậu lấy đại cục làm trọng!”
Thượng Quan Mẫn Hoa rất oan uổng, cũng rất tổn thương. Hai năm trước hắn đào đất xây một cái hồ Lăng Ba, lại xây một tòa Lăng Ba Các, hao tổn đâu chỉ trăm vạn bạc. Vậy mà chưa từng thấy hắn đau lòng tiếc xót, cũng chưa thấy hắn đi đòi Tả Khuynh Thành lấy bạc đánh trận.
Nàng hỏi lại hắn: “Ngày đó, thiếp thân bỏ lại toàn bộ tài sản theo bệ hạ về cung, hoàng hậu một nước không có điện phượng để ở thì cũng thôi đi, chẳng lẽ còn phải ở cung điện cũ cả đời để ghi vào sử sách cho người ta chế giễu à?”
Chu Thừa Hi liên tục bại trận, nhưng bảo sung chỗ bạc kia vào quỹ riêng của hoàng hậu hắn lại không chịu. Nhưng những lời kia của nàng nghe thế nào cũng không tìm được lí do để phản bác. Thượng Quan Mẫn Hoa nâng tay áo che giấu vẻ mặt, âm thầm cong môi nín cười chờ hắn quyết định. Chu Thừa Hi do dự một hồi, cắn răng nói hắn mượn.
Thượng Quan Mẫn Hoa thấy chuyện đến điểm thì thôi, nàng bảo: “Nói đùa với anh đấy, bạc kia ta bảo người đi mua binh khí rồi, trung tuần tháng này sẽ đến Lạc Thành.”
Mắt Chu Thừa Hi sáng lấp lánh lên lại lo nghĩ trùng điệp: “Sảng khoái như vậy sao?”
Thượng Quan Mẫn Hoa lườm hắn một cái, than thở một câu nửa thật nửa giả: “Lấy lòng anh thôi.”
Chu Thừa Hi tuyệt đối không tin, Thượng Quan Mẫn Hoa xích lại gần hắn, kề sát vào cổ hắn thổi một hơi, nhỏ giọng dụ dỗ: “Ai bảo đàn ông các anh gặp người nào yêu người đó chứ? Ta làm như vậy, cũng là để trong lòng bệ hạ vĩnh viễn có ta nha!”
“Rốt cuộc cô muốn cái gì?” Chu Thừa Hi túm lấy ngón tay đang trêu chọc của nàng, vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt tràn đầy đề phòng. Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh lùng chép miệng một cái, tránh xa hắn, nắm tay rút về trong áo, ngồi trở lại ghế cầm một quân cờ lên đặt xuống. Nàng nhíu mày cười với hắn một cái, nhắc nhở hắn, nếu hắn còn không chú tâm thì ván cờ này hắn sẽ thua.
Chu Thừa Hi quét mắt nhìn qua thế cờ một cái, rất sảng khoái thừa nhận nàng thắng, lại hỏi: “Ý của hoàng hậu rốt cuộc là thế nào?”
Thượng Quan Mẫn Hoa nghiêng người cầm chén trà, giọng nàng chậm rãi vang lên: “Một trăm hai mươi vạn lượng bảo đảm mạng sống cho một người!”
“Ai?”
“Tĩnh Viễn Hầu.”
Chu Thừa Hi đứng phắt dậy, bàn cờ bị lật tung tóe, quân đen quân trắng rơi tán loạn trên mặt đất, còn có mấy quân lăn xa đến tận trong góc phòng. Thượng Quan Mẫn Hoa đưa cho hắn một bát trà, khẽ nhíu mày trách mắng: “Tính tình anh như thế này là sao, đến người ta nói cũng không chịu nghe!”
“Đáng lẽ trẫm phải giết hắn từ lâu rồi!”
“Anh giết đi, giết hắn, phía Nam Tấn Hà anh chuẩn bị hai tay dâng tặng cho Nam Lương luôn đi thôi.”
Làm sao Chu Thừa Hi không biết tầm quan trọng của vùng Tấn Hà chứ, chỉ là nhớ tới chuyện xảy ra hôm Thượng Quan Mẫn Hoa về cung thì lửa giận trong lòng hắn lại đốt lên bừng bừng, hắn bảo tên Chu Đạm này cũng không phải kẻ trung quân. Chuyện Tĩnh Viễn Hầu đứng về phe Tần Quan Nguyệt kia là chuyện mà ai cũng biết rõ rành rành.
Thượng Quan Mẫn Hoa châm chọc: “Ta còn biết Tả Khuynh Thành là do hắn đưa vào cung đây này. Đã bảo anh sửa cái tính nết đi, lập trường của hắn đặt ở chỗ nào là sẽ không thay đổi, mấu chốt là xem người dùng như thế nào!”
Chu Thừa Hi vẫn luôn hoài nghi nàng sẽ đi sai đường, Thượng Quan Mẫn Hoa tức giận hết sức, kết quả lại cười lên: “Ngay dưới mí mắt của anh, ta có thể phát triển ra cái thứ gian tình gì? Chỉ là mượn tay hắn làm ít việc thôi!”
Nói đến đây, Chu Thừa Hi mới thoáng kiềm chế nỗi ghen tị trong lòng, nhìn hoàng hậu dưới đèn, đầu óc tâm viên ý mã bắt đầu động lên, Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không cự tuyệt, chỉ là hai người vừa cởi xong quần áo thì phía sau đường hầm đã truyền đến tiếng cung nhân thúc giục vội vàng: “Bệ hạ nên trở về Lăng Ba Các đổi triều phục rồi ạ!”
Chu Thừa Hi căm hận chửi một câu, đấm lên ván giường mấy cái xả hận. Thượng Quan Mẫn Hoa cuốn lấy chăn cười khanh khách. Chu Thừa Hi tùy tiện mặc lại quần áo, trước khi đi còn nghiến răng thả lại một câu hôm sau tái chiến.
Thượng Quan Mẫn Hoa thoải mái tâm tình, vui vẻ ngủ bù, sau khi nàng vừa tỉnh lại đã nghe nói đại sự xảy ra trong cung hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.