Đông Cung Chi Chủ

Chương 17: Tranh minh

Nguyệt Lãm Hương

23/06/2015

Một ngày sau sự kiện “Dương Thành” kia, Mẫn Hoa vẫn lên xe ngựa xuất môn đi học. Không ngờ, xe mới ra đến cửa viện đã dừng lại. Thượng Quan Cẩm Hoa đi cùng vén rèm hỏi: “A Phúc, có chuyện gì vậy?”

“Đại thiếu gia, trước cửa có rất nhiều gói thuốc.”

Thượng Quan Tuyết Hoa nhịn không được tò mò, giành trước ló đầu ra ngoài nhìn thoáng một cái rồi lập tức ngồi lại ngay ngắn duy trì phong thái của tiểu thư nhà quan lại, chỉ có ý cười trong mắt nàng ta cùng vẻ trào phúc nơi khóe miệng biểu lộ cách nhìn của nàng. Mẫn Hoa xùy một tiếng, căn bản chẳng thèm để ý đến cái mặt giả nhân giả nghĩa lại khiêm nhường kia của Thượng Quan Cẩm Hoa.

Đợi sau khi đến Không Nhiên Viện, chỉ có một gói thuốc cực kì sang quý đẹp đẽ được đặt trên bàn của nàng. Mẫn Hoa thầm nghĩ, tri danh bất cụ*, người này xem ra còn có tí thưởng thức.

*Tri danh bất cụ: Một người tặng quà, gửi thư nhưng người gửi lại không muốn để cho người khác biết mình là ai, trong khi người nhận lại biết.

Tần Quan Nguyệt giảng bài xong, Mẫn Hoa đang chuẩn bị mở hộp cơm ra chăm lo cho cái bụng thì học sinh trong viện cả người nàng quen lẫn không quen đều xúm đến chỗ nàng.

Chu Linh giành trước nhét gói thuốc vào trong tay nàng, Chu Thanh Mi hừ lạnh một tiếng, ném gói thuốc vào trong lòng nàng, theo sau là người hầu của Đại hoàng tử, thị nữ của Tam công chúa, người hầu của một vị thế tử, rồi thì tiểu vương gia nào đó. Ai nấy đều dùng một bộ dáng quan tâm tha thiết không cho phép cự tuyệt đối với vị nữ thần đồng làm vẻ vang cho đất nước đồng thời cũng đem mặt mũi quăng đến tận dị quốc là nàng.

“Trong một buổi tiệc kia, tiểu thư đã thành thần đồng nổi tiếng rồi, vẫn còn là một đứa trẻ cực kì đáng yêu. Bởi vì tiểu thư nha, năm tuổi còn đái dầm, lúc cáu giận còn túm râu lão gia, còn lấy đồ ném huynh trưởng, tính nết đáng yêu như trẻ con nhà bình thường. Hiện tại toàn thành đều nói thế đấy, tiểu thư cô cao hứng hay mất hứng?”

Mẫn Hoa liếc mắt nhìn Linh Lung đang cố ý an ủi mình một cái, không đáp lời.

Thượng Quan Tuyết Hoa cười yếu ớt, ôn nhu hòa khí mà bao dung cho tính tình không được tự nhiên của muội muội.

Chu Linh cười hòa giải: “Mẫn Hoa muội muội tất nhiên là đáng yêu rồi, hôm qua nha, bà nội Thái Phi còn bảo ta mang muội tiến cung cho bà gặp đấy!”

Chu Thanh Mi lạnh lùng nói: “Không cười, không giận, không khóc, không nháo, cái mặt như xác chết của nó cũng gọi là đáng yêu à? Biểu tỷ, tỷ cũng quá giả dối.”

Mẫn Hoa đẩy hết mấy gói thuốc ra, nhanh chóng ăn xong cơm. Ăn no rồi Mẫn Hoa mới dừng lại. Lúc ngẩng đầu thấy những người khác sững sờ nhìn nàng thì hỏi: “Ta có việc tìm phu tử nên ăn nhanh ăn nhiều một chút, có vấn đề gì không?”

“Không có, Mẫn Hoa tiểu thư phải ăn nhiều mới tốt.” Linh Lung nhanh chóng dọn dẹp bát đũa, Chu Linh buông khăn ướt trong tay xuống, hỏi: “Mẫn Hoa muội muội đi tìm phu tử làm gì?”

Mẫn Hoa đáp: “Ta đã đồng ý tìm người về dạy cho con trai bà vú tập viết, quý phủ không có thầy giáo riêng, muốn đi hỏi phu tử xem ở chỗ nào có trường tư thục tốt một chút gửi nó đi học.”



Chu Thanh Mi hừ lạnh một tiếng, không cho Mẫn Hoa mặt mũi, nói: “Một hạ nhân cũng quan tâm, đúng là đồ đại ngốc!”

Thượng Quan Tuyết Hoa nuốt cơm xong hỏi: “Là thằng bé mồ côi từ nhỏ nhà Liễu Tham tướng?”

Có một số việc trong đời chính là khéo như thế, nghĩ cái gì là đến cái ấy.

Mẫn Hoa vội gật đầu, buồn rầu đáp: “Nghe nói Liễu Tham tướng này ở trên chiến trường rất có bản lĩnh, lại hi sinh để lại cô nhi quả phụ sống thật khó khăn, bà vú đành phải bán mình để nuôi con, thằng bé kia lúc nào cũng thò lò mũi xanh, mấy mùa đông cũng không có một cái áo bông để mặc, vẫn ăn ngủ cùng hạ nhân trong phòng bếp, người vừa bẩn vừa hôi, chuyên đi thu lượm giấy Tuyên Thành ta vứt đi tìm chỗ vắng người tập viết...”

Vẻ mặt kiêu ngạo của Chu Thanh Mi lập tức thu lại, lẩm bẩm nói: “Sao có thể đáng thương như vậy chứ.”

Chu Linh im lặng, đứa nhỏ lớn lên trong cung tất nhiên phải hiểu rõ những chuyện này hơn một tiểu thư khuê các như Thanh Mi này, nàng ta thở dài: “Đứa nhỏ không có cha che chở, muội muội nghĩ nó còn sống tốt được sao?”

Thượng Quan Tuyết Hoa vừa muốn mở miệng đã bị Chu Thanh Mi giành trước cướp lời, nàng ta giật giật tay áo Chu Linh, nói bằng giọng mũi nhõng nhẽo: “Biểu tỷ, chúng ta giúp mấy hạ nhân đáng thương ấy đi.”

Chu Linh gật đầu, đoàn người cùng nhau đi về phía viện xá của Tần Quan Nguyệt. Vừa bước ra khỏi cửa viện Chu Thanh Mi tinh mắt vẫy Tư Không Tiêu đang đi từ phía xa xa tới, luôn mồm réo gọi thánh tha thánh thót: “Thanh Sơn ca ca!”

Tư Không Tiêu cùng mấy tiểu tử khác đi lại gần, tùy ý chào hỏi với mấy nữ sinh xong liền hỏi: “Thanh Mi, Mẫn Hoa muội muội, các muội đang đi đâu vậy?”

Chu Thanh Mi khẽ nhíu mày, thấy Mẫn Hoa không phản ứng thì trừng mắt nhìn nàng một cái rồi đáp: “Bọn muội đi tìm phu tử bàn ít chuyện đại sự, Thanh Sơn ca ca, chuyện này cũng liên quan đến huynh nha.”

“Hả, là chuyện gì?”

Ánh mắt cầu cứu của Chu Thanh Mi hướng về phía Thượng Quan Tuyết Hoa và Chu Linh trước mặt, Chu Linh sảng khoái giải thích: “Thanh Sơn, chiến sự Tây Nam lần này số thương vong cũng lớn lắm đúng không, những cô nhi quả phụ kia nhất định rất khổ sở, chút trợ cấp hiện giờ cũng không cho họ đủ ăn, mấy đứa bé mồ côi từ trong bụng mẹ ấy cả đời sẽ chỉ có thể làm nô bộc, đừng nói đến chuyện có cơ hội đọc sách, tập viết. Tướng sĩ ở tiền phương đổ máu hăng hái chiến đầu, để lại hậu phương bị đối xử bất bình như vậy quả thực khiến lòng người lạnh ngắt.”

Tư Không Tiêu kích động khẽ run run, nói: “Linh quận chúa, ý cô là muốn tích tiền từ thiện để tiếp tế cho thiện đường?”

Chu Linh nhăn mặt, nói thẳng: “Thiện Đường có người quản lý rồi, hiện tại bọn ta muốn nói đến chuyện trường tư thục. Trước dạy cho những người này biết chữ, lại nghĩ cách giúp cho những người đã hết tuổi đọc sách có tay nghề đi làm việc, chúng ta có thể làm chút gì thì làm cái đó.”

Tư Không Tiêu cảm động đến mức trong hốc mắt ứa ra nước mắt, mấy lần muốn quỳ lạy lại bị Chu Linh ngăn lại, hắn nói: “Linh quận chúa, Thanh Mi, còn có các vị, toàn bộ tướng sĩ Đại Chu đều cảm kích tâm ý này của các người!”

Mấy đứa trẻ lớn nhỏ nghĩ ngợi tính toán một phen, cảm thấy những chuyện cần lo lắng nhiều lắm, Chu Linh gọi huynh trưởng của nàng ta là Chu Xương tới, Chu Xướng đến tất nhiên Thượng Quan Cẩm Hoa cũng đến, những người có quan hệ tốt với bọn họ là Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử tất nhiên cũng gia nhập.



Sau đó, tin tức truyền đi, Đại hoàng tử cùng đám thân cận của hắn, phái Tam hoàng tử cũng gia nhập, những hoàng tử, công chúa, thế tử có đầu óc một chút cũng không ai là không có mặt, ngay cả tên ác đồ như Thất hoàng tử kia cũng xoa cằm tỏ vẻ cực kỳ có hứng thú. Đến cuối cùng, kết quả đây đã biến thành chuyện đại sự chấn động toàn bộ Không Nhiên Viện.

Ở trong Không Nhiên Viện, những người lập trường bất đồng túm lại cùng một chỗ, tiếp thu ý kiến số đông, xin thánh chỉ, xây phòng ốc, mời công nhân... Từng mục, từng mục đều dựng kế hoạch cả. Đám thiếu gia, thiên kim dòng dõi quý tộc vốn không biết đến khó khăn chốn nhân gian này giống như là lần đầu tiên phát hiện niềm đam mê, dốc vào đây sự nhiệt tình chưa từng có trong đời.

Mẫn Hoa đứng bên ngoài đám người, nhìn bầu không khí thảo luận sôi nổ kia nhẹ nhàng thở ra một hơi, phải cảm ơn thằng bé họ Liễu kia có cha từng tham gia quân ngũ chứ nếu không chuyện này khó mà khới ra được.

“Ta cho rằng nên làm...”

“Không đúng, phải làm như này...”

Rốt cuộc ý kiến xây dựng kế hoạch của ai khả thi, mọi người chưa kết luận được, cuối cùng tất cả đều thống nhất chuyện này sẽ do Tần Quan Nguyệt định luận.

Khi đoàn học sinh ôm trong mình một bầu nhiệt huyết tràn đầy đi tìm Tần Quan Nguyệt nói đến chuyện xây trường tư thục cho những con em xuất thân từ gia đình có hoàn cảnh đặc biệt, thì Tần phu tử trước nay luôn bình tĩnh thong dong cũng hơi sững sờ một lát, chỉ thấy hắn đảo mắt qua từng khuôn mặt đầy nhiệt huyết, cặp mắt sáng như ngôi sao rực rỡ nhất trên bầu trời đêm, tinh quang chói lọi không ai có thể không chú mục.

Giờ khắc này, trái tim đã từng nóng cháy một thời tuổi trẻ của người này lại bùng lên. Trong lồng ngực hắn giống như có một cái khe, như ôm hết lấy muôn dân thiên hạ, vị đế sư yên lặng suốt mười năm này lại đột ngột hiển lộ sự sắc bén và hùng tâm tráng chí ngay trong một buổi chiều đông rất bình thường.

“Chuyện này nói nhỏ thì nhỏ, nói lớn thì lớn, ý của chư vị là thế nào?”

Câu hỏi này quả nhiên ảo diệu đầy thâm ý, thế lực trong Không Nhiên Viện vô cùng rắc rối phức tạp, người người tranh đấu gay gắt với nhau không thua gì đấu đá trong triều đình. Cái kế hoạch có khả năng đem lại cực kì nhiều điểm ưu việt cho nước, cho dân, cho hoàng quyền này, tất nhiên không kẻ nào muốn bỏ qua. Nhưng sẽ không một ai tỉn tưởng người ở đây sẽ không giơ chân ra ngáng đường mình sau lưng, đây là vấn đề giải quyết hàng đầu.

Người trong Không Nhiên Viện, ai cũng thông minh lanh lợi, cơ hồ ngay sau khi Tần Quan Nguyệt dứt lời, bầu không khí giữa đoàn người đã bắt đầu có biến hóa, mỗi một ánh mắt, một biểu cảm đều có thể từ đó thu được không ít tin tức.

Đúng lúc này, Chu Xương chắp tay, dẫn đầu nói: “Phu tử, trước bọn đệ tử sẽ đề ra phương án, đợi phu tử chọn lựa được phương án tốt nhất, toàn bộ học sinh sẽ phải bỏ qua mọi chướng ngại lợi ích, đều phải tuân thủ chấp hành. Nếu chuyện này thành công, chúng ta lại mở rộng ra các địa khu khác. Tương lai chiến sĩ nơi tiền phương mới có hi vọng, càng thề sống chết báo đáp bệ hạ.”

Tần Quan Nguyệt cũng khẽ gật đầu nói: “Tốt lắm, Thịnh Trinh, các ngươi liền phát huy hết tài học, mỗi người tự xây dựng một phương án, phu tử lại chọn trong đó một cái thích hợp nhất dâng lên cho bệ hạ định đoạt!”

Hai phe của Đại hoàng tử và Tam hoàng tử trong mắt ai cũng đều lộ ra vẻ ảo não, Mẫn Hoa cười khẽ, rốt cuộc hoa sẽ rơi vào tay ai đây?

Mình cầu phiếu phiếu, các tình yêu ơi, nguyệt phiếu, vote nguyệt phiếu cho mình đi mà....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đông Cung Chi Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook