Chương 26
A Ly Tiểu Phi
25/04/2022
“Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?” Đương nhiên động tĩnh đột ngột đã kinh động đến quản gia trong phủ, là quản gia của Châu phủ, hắn không sợ bất kỳ quan binh nào ở địa giới Hoài An này.
Nhưng vừa dứt lời, hắn chợt nhìn thấy phi ngư phục trên người đi tới, càng có chút không dám tin ngây người tại chỗ, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch, sau đó hai chân mềm nhũn ngã xuống đất.
Hơn mười Thiên hộ xông vào hậu viện, chỉ một lúc đã đưa toàn bộ từ trên xuống dưới Châu gia đến trong tiền viện.
“Đại nhân, người đều đưa đến rồi.” Một Thiên hộ tiến lên hồi bẩm.
Bùi Thứ nhìn chủ tớ Châu gia sắc mặt trắng bệch run rẩy, cười lạnh lùng một tiếng, tầm mắt dừng lại trên người Châu Hiển Vinh.
Châu Hiển Vinh bị người ta ép quỳ dưới đất, cơ thể run run hồi lâu mới lên tiếng nói: “Vị đại nhân này đột nhiên tới Châu phủ, chắc trong đó có hiểu lầm gì chăng? Tại hạ và tri phủ Ngụy gia kết giao nhiều đời, đại nhân có thể chiếu cố nghe tại hạ nói mấy câu không?”
Không đợi Bùi Thứ lên tiếng, một Thiên hộ bên cạnh liền đi đến đá Châu Hiển Vinh ngã xuống đất: “Hỗn xược! Chỉ huy sứ đại nhân thay Hoàng Thượng làm việc, ngươi lại dám nói năng như vậy!”
“Nói cho ngươi biết, chúng ta từ tri phủ Ngụy gia tới đây, hiện giờ bản thân Ngụy gia còn khó giữ, sợ là không cứu được Châu gia ngươi đâu.”
Châu Hiển Vinh nghe lời này, sắc mặt lập tức tái nhợt, một chữ cũng không thốt ra được.
Lúc này, Châu lão phu nhân không chịu được đả kích, hít thở không thông, đột nhiên ngả về phía sau bất tỉnh nhân sự.
“Lão phu nhân, lão phu nhân!” Ma ma bên cạnh sợ hãi, thất thanh gọi.
Đám đông nhất thời trở nên hỗn loạn.
Sắc mặt của Bùi Thứ vẫn thản nhiên, lạnh lùng nhìn cảnh này, phất ống tay áo ý bảo đưa người đi.
“Áp giải cả nhà Châu gia đến kinh thành, kẻ hầu hạ nô bộc bán tại chỗ.”
“Vâng.” Lệnh vừa được ban ra, đã có người cầm gông cùm đến.
Cho đến lúc này, Châu Hiển Vinh mới giống như hoàn hồn lại, bò đến trước mặt Bùi Thứ, nói: “Đại nhân, cháu trai nhà ta là Bỉnh bút thái giám của Tư lễ giám Châu Tự, ngay cả nương nương trong cung cũng phải nể mặt vài phần, đại nhân…”
Bùi Thứ nghe lời này, trong lòng cười khẩy một tiếng, đúng là cái đồ không biết sống chết. Không nói tới việc Châu Tự đã bị bắt giam, kể cả không có thì chẳng lẽ một hoạn quan của ti lễ giám nhỏ bé cũng dám ngăn cản cẩm y vệ làm việc sao?
Hắn liếc mắt một cái, có người liền lôi Châu Hiển Vinh đi.
“Lão gia!”
“Phụ thân!”
Châu lão phu nhân đã ngất xỉu, Chương thị và Châu Như mới từ biệt viện về không lâu, vốn đã mệt mỏi hơn nửa ngày, lúc này thấy trận thế này làm sao có thể không sợ, sợ đến mức gần như mất đi tinh thần, chỉ không ngừng co lại về phía sau, nhưng đâu có thể thoát khỏi cẩm y vệ, giằng co hai ba lần đã bị đeo gông cùm.
Chiều muộn, cánh cổng lớn của Châu gia mở rộng ra, cả nhà từ trên xuống dưới đều bị áp giải đi.
Nhiều người sớm đã nghe loáng thoáng tin đồn vây trước cổng Châu phủ như xem trò vui, lúc này nhìn Châu lão gia thường ngày mắt cao tận đỉnh, cao cao tại thượng bị người ta áp giải lên xe tù, nữ quyến trong phủ cũng bị khóa xích theo sau xe tù, lập tức bàn tán xôn xao.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải Châu lão gia và Tri phủ đại nhân có quan hệ rất tốt sao, sao có người dám bắt ông ta?”
“Mau nhỏ tiếng thôi, đó là người của cẩm y vệ, là cẩm y vệ đấy, ngươi biết không? Đó là đội hộ vệ chỉ có Hoàng Thượng mới có thể sai khiến điều động. Tri phủ đại nhân thì đã thế nào, có to đi nữa thì có thể to hơn Hoàng Thượng không? Ta thấy, bầu trời Hoài An sắp thay đổi rồi.”
“Nhìn Châu cô nương da mỏng thịt mềm kìa, ngày xưa chúng ta nhìn cũng không dám nhìn một cái, bây giờ gặp nạn, có phải sẽ thành kẻ ty tiện và chúng ta có thể nếm thử không? Dù sao cũng là cô nương Châu gia cao cao tại thượng, nếu có thể nếm thử dung mạo này cũng là…”
“Mau câm miệng đi, nhìn tình hình này tám phần là áp giải vào kinh, đến lúc đó vào giáo phường ti, cũng là quan lại quyền quý hưởng thụ, làm sao có thể đến lượt chúng ta.”
Những lời lẽ khó nghe truyền vào tai Châu Như và Chương thị, Châu Như vừa xấu hổ vừa sợ, trên mặt không còn chút khí sắc, môi run run, nước mắt cũng không kiềm chế được rơi xuống.
“Nương, con sợ.” Châu Như run rẩy nói.
Trong mắt Chương thị cũng tràn đầy tuyệt vọng, bà ta ôm chặt nữ nhi trong lòng, nhưng cũng không nói ra nổi một lời trấn an.
Mấy năm nay Châu gia và tri phủ Ngụy gia đã làm những gì sau lưng, bà ta biết rất rõ ràng, hiện giờ cẩm y vệ đến bắt người, Châu gia làm sao có thể thoát được.
Những nữ quyến như bọn họ, mười phần thì tám phần là phải rơi vào những nơi dơ bẩn.
Bà ta muốn bảo vệ nữ nhi, nhưng có thể làm thế nào đây. Sớm biết như vậy đã không kêu lão gia và Ngụy gia cấu kết với nhau, như vậy cũng không đến nỗi rơi vào kết cục như ngày hôm nay.
Giáo phường ti, nữ tử vào nơi đó đều là quan kĩ, cả đời cũng không thể chuộc thân, mặc kệ ngươi là liệt nữ trinh tiết, chỉ cần vào giáo phường ti thì cũng chỉ có thể bị ngàn người động vạn người chạm.
“Đi nhanh lên!”
“Ngươi! Đi về phía sau! Đây không phải chỗ cho mẫu nữ các ngươi nói chuyện!”
Phía sau có người đẩy Chương thị một cái, Chương thị loạng choạng ngã xuống đất, cũng rất nhanh bị người ta tóm đứng lên, còn cho bà ta một roi.
“Đi mau! Đừng có chậm chạp lề mề!”
Làm Châu phu nhân nhiều năm, Chương thị đâu từng bị người ta xô đẩy đánh mắng như vậy, lập tức mặt sưng đỏ bừng, nước mắt cũng không nhịn được rơi xuống.
Đặc biệt là tiếng bàn tán chỉ trỏ xung quanh và ánh mắt hoặc đồng cảm hoặc cười nhạo, càng khiến cho Chương thị xấu hổ vô cùng, cảm thấy mình mất hết thể hiện, hận không thể tìm lỗ nẻ nào chui xuống.
Chuyện xảy ra ở Châu phủ rất nhanh đã truyền khắp cả Hoài An, không đến nửa canh giờ, trên dưới Hoài An đều biết chuyện Châu gia, Ngụy gia, và cả thông gia của hai nhà là Tiết gia và Hứa gia đều bị cẩm y vệ bắt cả nhà.
Khi Giang lão phu nhân nghe được chuyện này, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Mấy năm nay quan hệ của Giang gia và Châu gia khá tốt, luôn bợ đỡ Châu gia, ngay cả cô nương trong phủ cũng đưa đến làm thiếp cho Châu lão gia, đưa một người đi còn muốn đưa người thứ hai, cả Hoài An không ai không biết việc này.
Huống hồ, bọn họ còn cho Châu lão gia nhiều lợi ích như vậy, đương nhiên cũng mượn uy phong của Châu lão gia làm không ít việc làm ăn.
Những việc làm ăn này, thậm chí có những việc xấu xa bỉ ổi, chẳng hạn như sòng bạc và cho vay nặng lãi, sau lưng chết không chỉ một hai mạng người.
Nếu những việc này bị điều tra được, chẳng phải Giang gia cũng rơi vào kết cục giống Châu gia sao?
Giang lão phu nhân nghĩ đến những việc này, lập tức toát mồ hôi lạnh.
“Phải làm thế nào đây, Giang gia chúng ta và Châu gia có quan hệ qua lại, cẩm y vệ sẽ không điều tra được đến chúng ta chứ?” Giang lão phu nhân run rẩy nói.
Lúc này trong phòng đã chật kín người, bọn họ đến vì đã nghe chuyện của Châu gia.
Nghe lão phu nhân nói việc này, mọi người sợ đến mặt biến sắc, đặc biệt là nhị cô nương Giang Phù.
Nàng ấy vốn đang vô cùng vui mừng vì Châu gia bị bắt cả nhà, ít nhất nàng ấy cũng không cần xung hỉ cho Châu đại thiếu gia, cũng không cần làm thiếp của Châu lão gia. Nhưng bây giờ nghe thấy có thể Giang gia sẽ bị liên lụy, niềm vui trong lòng lập tức biến thành nỗi sợ hãi và bất an.
Nàng ấy đã nghe nói hôm nay đại cô nương Châu gia Châu Như bị người ta chỉ trỏ bàn tán như thế nào, còn nghe nói đợi khi đến kinh thành, Châu Như sẽ bị đưa vào giáo phường ti.
Giáo phường ti là nơi thế nào, nàng ấy nghĩ đến cũng cảm thấy sợ đến muốn ngất đi, lòng bàn lập tức tay toát mồ hôi lạnh.
Có ma ma đột nhiên nói: “Lão nô nghe ngóng được A Yên trước đây từng hậu hạ nhị cô nương, hiện giờ đã thành người trong phòng của Bình Tuyên Hầu, được Bình Tuyên Hầu sắp xếp sống trong biệt viện ở Hoài An.”
“Đằng sau việc Châu gia bị kết tội là Bình Tuyên Hầu ra tay, nghe nói ngay cả cẩm y vệ cũng do hắn dẫn đến.”
“Hay là, chúng ta đi cầu xin A Yên.”
Nhưng vừa dứt lời, hắn chợt nhìn thấy phi ngư phục trên người đi tới, càng có chút không dám tin ngây người tại chỗ, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch, sau đó hai chân mềm nhũn ngã xuống đất.
Hơn mười Thiên hộ xông vào hậu viện, chỉ một lúc đã đưa toàn bộ từ trên xuống dưới Châu gia đến trong tiền viện.
“Đại nhân, người đều đưa đến rồi.” Một Thiên hộ tiến lên hồi bẩm.
Bùi Thứ nhìn chủ tớ Châu gia sắc mặt trắng bệch run rẩy, cười lạnh lùng một tiếng, tầm mắt dừng lại trên người Châu Hiển Vinh.
Châu Hiển Vinh bị người ta ép quỳ dưới đất, cơ thể run run hồi lâu mới lên tiếng nói: “Vị đại nhân này đột nhiên tới Châu phủ, chắc trong đó có hiểu lầm gì chăng? Tại hạ và tri phủ Ngụy gia kết giao nhiều đời, đại nhân có thể chiếu cố nghe tại hạ nói mấy câu không?”
Không đợi Bùi Thứ lên tiếng, một Thiên hộ bên cạnh liền đi đến đá Châu Hiển Vinh ngã xuống đất: “Hỗn xược! Chỉ huy sứ đại nhân thay Hoàng Thượng làm việc, ngươi lại dám nói năng như vậy!”
“Nói cho ngươi biết, chúng ta từ tri phủ Ngụy gia tới đây, hiện giờ bản thân Ngụy gia còn khó giữ, sợ là không cứu được Châu gia ngươi đâu.”
Châu Hiển Vinh nghe lời này, sắc mặt lập tức tái nhợt, một chữ cũng không thốt ra được.
Lúc này, Châu lão phu nhân không chịu được đả kích, hít thở không thông, đột nhiên ngả về phía sau bất tỉnh nhân sự.
“Lão phu nhân, lão phu nhân!” Ma ma bên cạnh sợ hãi, thất thanh gọi.
Đám đông nhất thời trở nên hỗn loạn.
Sắc mặt của Bùi Thứ vẫn thản nhiên, lạnh lùng nhìn cảnh này, phất ống tay áo ý bảo đưa người đi.
“Áp giải cả nhà Châu gia đến kinh thành, kẻ hầu hạ nô bộc bán tại chỗ.”
“Vâng.” Lệnh vừa được ban ra, đã có người cầm gông cùm đến.
Cho đến lúc này, Châu Hiển Vinh mới giống như hoàn hồn lại, bò đến trước mặt Bùi Thứ, nói: “Đại nhân, cháu trai nhà ta là Bỉnh bút thái giám của Tư lễ giám Châu Tự, ngay cả nương nương trong cung cũng phải nể mặt vài phần, đại nhân…”
Bùi Thứ nghe lời này, trong lòng cười khẩy một tiếng, đúng là cái đồ không biết sống chết. Không nói tới việc Châu Tự đã bị bắt giam, kể cả không có thì chẳng lẽ một hoạn quan của ti lễ giám nhỏ bé cũng dám ngăn cản cẩm y vệ làm việc sao?
Hắn liếc mắt một cái, có người liền lôi Châu Hiển Vinh đi.
“Lão gia!”
“Phụ thân!”
Châu lão phu nhân đã ngất xỉu, Chương thị và Châu Như mới từ biệt viện về không lâu, vốn đã mệt mỏi hơn nửa ngày, lúc này thấy trận thế này làm sao có thể không sợ, sợ đến mức gần như mất đi tinh thần, chỉ không ngừng co lại về phía sau, nhưng đâu có thể thoát khỏi cẩm y vệ, giằng co hai ba lần đã bị đeo gông cùm.
Chiều muộn, cánh cổng lớn của Châu gia mở rộng ra, cả nhà từ trên xuống dưới đều bị áp giải đi.
Nhiều người sớm đã nghe loáng thoáng tin đồn vây trước cổng Châu phủ như xem trò vui, lúc này nhìn Châu lão gia thường ngày mắt cao tận đỉnh, cao cao tại thượng bị người ta áp giải lên xe tù, nữ quyến trong phủ cũng bị khóa xích theo sau xe tù, lập tức bàn tán xôn xao.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải Châu lão gia và Tri phủ đại nhân có quan hệ rất tốt sao, sao có người dám bắt ông ta?”
“Mau nhỏ tiếng thôi, đó là người của cẩm y vệ, là cẩm y vệ đấy, ngươi biết không? Đó là đội hộ vệ chỉ có Hoàng Thượng mới có thể sai khiến điều động. Tri phủ đại nhân thì đã thế nào, có to đi nữa thì có thể to hơn Hoàng Thượng không? Ta thấy, bầu trời Hoài An sắp thay đổi rồi.”
“Nhìn Châu cô nương da mỏng thịt mềm kìa, ngày xưa chúng ta nhìn cũng không dám nhìn một cái, bây giờ gặp nạn, có phải sẽ thành kẻ ty tiện và chúng ta có thể nếm thử không? Dù sao cũng là cô nương Châu gia cao cao tại thượng, nếu có thể nếm thử dung mạo này cũng là…”
“Mau câm miệng đi, nhìn tình hình này tám phần là áp giải vào kinh, đến lúc đó vào giáo phường ti, cũng là quan lại quyền quý hưởng thụ, làm sao có thể đến lượt chúng ta.”
Những lời lẽ khó nghe truyền vào tai Châu Như và Chương thị, Châu Như vừa xấu hổ vừa sợ, trên mặt không còn chút khí sắc, môi run run, nước mắt cũng không kiềm chế được rơi xuống.
“Nương, con sợ.” Châu Như run rẩy nói.
Trong mắt Chương thị cũng tràn đầy tuyệt vọng, bà ta ôm chặt nữ nhi trong lòng, nhưng cũng không nói ra nổi một lời trấn an.
Mấy năm nay Châu gia và tri phủ Ngụy gia đã làm những gì sau lưng, bà ta biết rất rõ ràng, hiện giờ cẩm y vệ đến bắt người, Châu gia làm sao có thể thoát được.
Những nữ quyến như bọn họ, mười phần thì tám phần là phải rơi vào những nơi dơ bẩn.
Bà ta muốn bảo vệ nữ nhi, nhưng có thể làm thế nào đây. Sớm biết như vậy đã không kêu lão gia và Ngụy gia cấu kết với nhau, như vậy cũng không đến nỗi rơi vào kết cục như ngày hôm nay.
Giáo phường ti, nữ tử vào nơi đó đều là quan kĩ, cả đời cũng không thể chuộc thân, mặc kệ ngươi là liệt nữ trinh tiết, chỉ cần vào giáo phường ti thì cũng chỉ có thể bị ngàn người động vạn người chạm.
“Đi nhanh lên!”
“Ngươi! Đi về phía sau! Đây không phải chỗ cho mẫu nữ các ngươi nói chuyện!”
Phía sau có người đẩy Chương thị một cái, Chương thị loạng choạng ngã xuống đất, cũng rất nhanh bị người ta tóm đứng lên, còn cho bà ta một roi.
“Đi mau! Đừng có chậm chạp lề mề!”
Làm Châu phu nhân nhiều năm, Chương thị đâu từng bị người ta xô đẩy đánh mắng như vậy, lập tức mặt sưng đỏ bừng, nước mắt cũng không nhịn được rơi xuống.
Đặc biệt là tiếng bàn tán chỉ trỏ xung quanh và ánh mắt hoặc đồng cảm hoặc cười nhạo, càng khiến cho Chương thị xấu hổ vô cùng, cảm thấy mình mất hết thể hiện, hận không thể tìm lỗ nẻ nào chui xuống.
Chuyện xảy ra ở Châu phủ rất nhanh đã truyền khắp cả Hoài An, không đến nửa canh giờ, trên dưới Hoài An đều biết chuyện Châu gia, Ngụy gia, và cả thông gia của hai nhà là Tiết gia và Hứa gia đều bị cẩm y vệ bắt cả nhà.
Khi Giang lão phu nhân nghe được chuyện này, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Mấy năm nay quan hệ của Giang gia và Châu gia khá tốt, luôn bợ đỡ Châu gia, ngay cả cô nương trong phủ cũng đưa đến làm thiếp cho Châu lão gia, đưa một người đi còn muốn đưa người thứ hai, cả Hoài An không ai không biết việc này.
Huống hồ, bọn họ còn cho Châu lão gia nhiều lợi ích như vậy, đương nhiên cũng mượn uy phong của Châu lão gia làm không ít việc làm ăn.
Những việc làm ăn này, thậm chí có những việc xấu xa bỉ ổi, chẳng hạn như sòng bạc và cho vay nặng lãi, sau lưng chết không chỉ một hai mạng người.
Nếu những việc này bị điều tra được, chẳng phải Giang gia cũng rơi vào kết cục giống Châu gia sao?
Giang lão phu nhân nghĩ đến những việc này, lập tức toát mồ hôi lạnh.
“Phải làm thế nào đây, Giang gia chúng ta và Châu gia có quan hệ qua lại, cẩm y vệ sẽ không điều tra được đến chúng ta chứ?” Giang lão phu nhân run rẩy nói.
Lúc này trong phòng đã chật kín người, bọn họ đến vì đã nghe chuyện của Châu gia.
Nghe lão phu nhân nói việc này, mọi người sợ đến mặt biến sắc, đặc biệt là nhị cô nương Giang Phù.
Nàng ấy vốn đang vô cùng vui mừng vì Châu gia bị bắt cả nhà, ít nhất nàng ấy cũng không cần xung hỉ cho Châu đại thiếu gia, cũng không cần làm thiếp của Châu lão gia. Nhưng bây giờ nghe thấy có thể Giang gia sẽ bị liên lụy, niềm vui trong lòng lập tức biến thành nỗi sợ hãi và bất an.
Nàng ấy đã nghe nói hôm nay đại cô nương Châu gia Châu Như bị người ta chỉ trỏ bàn tán như thế nào, còn nghe nói đợi khi đến kinh thành, Châu Như sẽ bị đưa vào giáo phường ti.
Giáo phường ti là nơi thế nào, nàng ấy nghĩ đến cũng cảm thấy sợ đến muốn ngất đi, lòng bàn lập tức tay toát mồ hôi lạnh.
Có ma ma đột nhiên nói: “Lão nô nghe ngóng được A Yên trước đây từng hậu hạ nhị cô nương, hiện giờ đã thành người trong phòng của Bình Tuyên Hầu, được Bình Tuyên Hầu sắp xếp sống trong biệt viện ở Hoài An.”
“Đằng sau việc Châu gia bị kết tội là Bình Tuyên Hầu ra tay, nghe nói ngay cả cẩm y vệ cũng do hắn dẫn đến.”
“Hay là, chúng ta đi cầu xin A Yên.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.