Chương 11: Liệp cung phong vân (2)
Vĩ Chước Vấn Thiên
25/04/2024
Lúc này một bàn tay với những ngón tay thon dài hữu lực đột nhiên vươn ra, vững vàng đỡ lấy đầu của Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu không nhịn được cọ cọ vào bàn tay này.
Lúc này nàng đang mơ thấy một rừng mai. Hoa mai nở rộ, truyền đến một hương thơm lành lạnh thơm ngát.
Nàng muốn tiến đến gần một đóa hóa mai, để thưởng thức mùi hương của nó.
Nhưng nàng chưa kịp tới gần, trời đất xoay chuyển, người đã bị quăng ngã xuống đất một cách chật vật.
Nàng mở mắt ra, nhìn thấy Thái tử ngồi bên giường, sắc mặt không vui nhìn nàng, vội vàng quỳ rạp xuống đất.
“Điện hạ…”
Nàng không hiểu bản thân đã làm gì mà khiến Thái tử điện hạ tức giận, nhưng bây giờ hiển nhiên không phải là lúc giải thích.
Thái tử dùng ánh mắt không thể hiểu được nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài.”
Vệ Chiêu như được đại xá, vội vã lui ra khỏi phòng.
Lúc nàng đóng cửa lại, thở dài một hơi. Nàng nhìn ánh trăng treo trên đầu cành, không khỏi cảm thán.
Đêm nay thật là dài.
*****
Đêm vẫn kéo dài, lặng im không tiếng động.
Trong Hàm Hương uyển ở phía tây Liệp cung, dưới ánh nến leo lắt, đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Quý phi ướt sũng mồ hôi, bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, ngồi trên giường, không kịp hoàn hồn.
Hoàng đế nằm ở bên cạnh cũng bị bà đánh thức, ngồi dậy hỏi: “Tử Đồng, nàng làm sao vậy?”
Quý phi vẫn còn hoảng sợ, nhìn về phía Hoàng đế: “Bệ hạ, thiếp vừa mơ thấy Thái tử bị người khác dìm xuống nước, có người muốn dìm chết Thái tử… là Hoàng hậu, Hoàng hậu muốn dìm chết Thái tử.”
Nhìn thấy Quý phi kích động như vậy, Hoàng đế vội vã ôm lấy bà, trấn an nói: “Tử Đồng, đều đã qua rồi, tất cả đều đã qua.”
Một hồi lâu, rốt cuộc Quý phi cũng tỉnh táo lại, dựa vào lòng của Hoàng đế, nhưng vẫn không kìm được lo lắng nói: “Bệ hạ, từ sau cung biến năm Nhâm Dần, tính tình của Thái tử thay đổi lớn, thiếp nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng.”
Bà ôm lấy ngực, yên lặng rơi lệ.
Hoàng đế trầm mặc một lát rồi nói: “Thái tử càng ngày càng thêm lạnh nhạt vô tình.”
Quý phi ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, hai mắt đẫm lệ nói: “Việc này không phải là do Thái tử sai, sai là do thiếp.”
“Việc này sao có thể trách nàng?” Hoàng đế cau mày nói: “Muốn trách phải trách Vương gia, trách Hoàng hậu…”
Nghe được hoàng đế nói như vậy, Quý phi ngồi thẳng dậy, hoang mang nói: “Bệ hạ, nếu Vương gia biết được chân tướng của sự việc năm đó…”
“Sẽ không.” Hoàng đế khẳng định như đinh đóng cột, nhìn Quý phi vẫn nghi ngờ, nhẹ nhàng ôm lấy Quý phi, trấn an nói: “Trẫm sẽ không để Vương gia biết được.”
*****
Ngày hôm sau, trong doanh trướng của Vương gia.
Đêm qua Vương Vũ bị Thái tử lạnh nhạt, nhưng không hề nản lòng thoái chí, mà vẫn còn kiên định mạnh mẽ.
Nàng thức dậy thật sớm, cẩn thận trang điểm rồi đi ra ngoài.
Lúc này Đại Tư Không Vương Đạt cũng đang vội vã trở về từ bên ngoài, thấy dáng vẻ này của nàng, thuận miệng hỏi, “Con muốn đi đâu?”
Vưỡng Vũ ôm lấy đàn cổ nói: “Con muốn đi bái kiến Thái tử biểu ca.”
Không ngờ Vương Đạt vừa nghe thấy vậy, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt: “Ta không cho con đi.”
Vương Vũ khó hiểu hỏi: “Phụ thân, có việc gì xảy ra vậy? Không phải người bảo con nên tiếp xúc nhiều với Thái tử biểu ca sao, tại sao bây giở lại đột nhiên thay đổi như vậy?”
Vương Đạt vung tay áo: “Chuyện này là việc của người lớn, tiểu hài tử con nên ngoan ngoãn nghe lời.”
Vương Vũ phản bác nói: “Con tâm duyệt Thái tử nhiều năm, mỗi lời nói cử chỉ, mỗi một hành động, đều là vì tính toán cho việc tiến cung, vị trí Thái tử phi sao có thể nói buông là buông?”
Vương Đạt ngồi xuống ghế chạm khắc từ gỗ tử đàn, định uống một ngụm trà, nhưng lại thôi, sắc mặt nặng nề: “Vị trí Thái tử phi, con không muốn buông cũng phải buông.”
“Tại sao vậy phụ thân.” Vương Vũ không hiểu, một hồi bỗng nhiên hỏi: “Phụ thân đang e sợ Tạ gia nên muốn chắp tay nhường lại vị trí Thái tử phi?”
Vương Đạt đứng dậy, đi đi lại lại trong trướng, bực bội nói: “Con không hiểu được việc này, cứ nghe lời ta là được, về sau không được đi tìm Thái tử.” Ông nói xong vén rèm, lại vội vã rời đi.
Lưu lại Vương Vũ ở một mình trong trướng, khóc không ra nước mắt.
Nếu phụ thân đã hạ lệnh không cho phép nàng cùng Thái tử lui tới, nàng cũng không thể cãi lại. Nàng cảm thấy phiền muộn nên muốn một mình chạy ra ngoài giải sầu.
Mắt thấy trời đã tối, nàng đang chuẩn bị quay về, khóe mắt lại liếc thấy một bóng người hiện lên.
Người này là đích nữ của Tạ gia, Tạ Ánh Chân.
Tại sao nàng ta lại xuất hiện ở chỗ này?
Trực giác nói cho Vương Vũ biết bản thân nàng đã phát hiện ra một bí mật động trời, nên nàng kìm nén tâm đang đập kịch liệt, ẩn người sau bụi hoa lau, lặng lẽ đi theo.
Tạ Ánh Chân lén la lén lút, đi vòng vo trong rừng mấy vòng, khiến Vương Vũ suýt nữa mất dấu mấy lần. Sau đó trước mắt nàng hiện ra một bãi đất trống cùng một con sông nhỏ.
Một nam tử tuấn tú đang đứng bên bờ sông. Tạ Ánh Chân nhìn thấy hắn, liền nhanh chân tiến về phía trước.
Nam tử nghe được tiếng động nên đã xoay người lại. Gương mặt của nam tử đó như ngọc, mắt sáng như sao.
Hắn chắp tay nói: “Ánh Chân muội muội.”
Tạ Ánh Chân ngượng ngùng đáp lễ: “Trọng Ký huynh.”
Hai người kề vai bước dọc theo con đường mòn cạnh bờ sông.
Vương Vũ không khỏi mở to mắt.
Nàng thề rằng chưa từng nghe tên của người nam nhân này trong danh sách các nam nhân của các sĩ tộc. Chẳng lẽ người này là con cháu của các thứ tộc?
Ở Đại Ngụy, khoảng cách giữa sĩ thứ, thật sự như trên trời dưới đất.
Hai người chưa có hôn phối, không được ngồi chung, hơn nữa phải phân biệt nghiêm ngặt thứ bậc trên dưới.
Nếu Tạ Ánh Chân thật sự dám lén lút qua lại với con cháu của thứ tộc, một khi bị truyền ra ngoài, e rằng sẽ khiến cả đô thành bùng nổ.
Tâm của Vương Vũ đập loạn, không cẩn thận lùi lại một bước, giẫm phải một nhánh cây nhỏ.
Không ngờ nhĩ lực của nam tử kia thật kinh người. Hắn lập tức quay người lại, nhìn về hướng này, “Người nào?”
Vương Vũ không chút suy nghĩ, nhanh chân rời khỏi nơi này, lại bị Tạ Ánh Chân và nam tử kia chặn lại.
“Vương Vũ.” Tạ Ánh Chân cau mày nói: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Vương Vũ hít sâu mấy hơi, khôi phục lại tâm đang nhảy loạn, ngẩng đầu nói: “Tại sao ta không thể ở chỗ này. Nhưng còn ngươi, ngươi dám tư hội cùng một nam tử xa lạ ở nơi hoang vắng này, nếu truyền ra ngoài, đừng nói là vị trí Thái tử phi, ngay cả các sĩ tộc khác cũng không muốn rước ngươi về.”
Ánh mắt của Tạ Ánh Chân lóe lên một chút bối rối, tiến lên nói: “Sự tình không phải như ngươi nghĩ…”
“Ngươi đừng đến gần ta.” Vương Vũ cắt đứt lời nói của nàng, lui mấy bước về phía dòng sông. “Ngươi còn muốn nói dối.”
“Vị tiểu nương tử này, ngươi thực sự hiểu lầm rồi.” Lương Trọng Ký bất đắc dĩ mở miệng: “Ta cùng Ánh Chân muội muội là người cùng trường, hôm này gặp mặt chỉ là muốn ôn chuyện, Trọng Ký tuyệt đối không có ý đồ không an phận.”
“Ta không cần để ý đến việc ngươi có ý đồ không an phận hay không.”
Vương Vũ chỉ biết, chỉ cần Tạ Ánh Chân mất đi tư cách đoạt vị trí Thái tử phi, những nữ tử của các quý tộc khác đều không thể so được với nàng. “Chuyện hôm nay ta sẽ nói cho tất cả mọi người biết.”
“Ngươi. Ngươi đang cố tình gây sự.” Tạ Ánh Chân không thể nhịn được nữa, tiến lên kéo lấy Vương Vũ. Vương Vũ hoảng loạn lui về phía sau, đạp hụt một cái, rơi xuống nước. Nàng không biết bơi nên kinh hoàng hét lên nói: “Cứu mạng…”
Thấy Vương Vũ càng lúc càng chìm xuống, Lương Trọng Ký muốn xuống sông cứu người, nhưng lại bị Tạ Ánh Chân ngăn lại, “Huynh không thể cứu nàng ta, nếu huynh cứu nàng ta sẽ khó mà giải thích.”
Lương Trọng Ký có chút chần chừ: “Nhưng muội cũng không biết bơi, nàng…”
Tạ Ánh Chân đẩy hắn đi: “Huynh mau rời khỏi, ta sẽ nghĩ cách.”
Chờ Lương Trọng Ký đi rồi, Tạ Ánh Chân lúc này mới kêu lên: “Có ai không? Mau cứu người, có người rơi xuống nước…”
Vệ Chiêu đang múc nước cạnh bờ sông, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu.
Nàng tới gần, phát hiện có người rơi xuống nước.
Nàng không chút suy nghĩ, nhảy xuống nước cứu người nữ tử kia lên.
May là nữ tử kia rơi xuống nước không lâu sau, Vệ Chiêu ấn bụng nàng mấy cái là đã tỉnh lại.
Vừa tỉnh nàng, nàng ta nhìn thấy Tạ Ánh Chân, đã hoảng sợ trốn sau lưng Vệ Chiêu.
“Nàng ta bị ta bắt gặp cùng nam tử khác lén lút qua lại nên muốn giết người diệt khẩu.”
Lén lút qua lại với nam tử khác? Giết người diệt khẩu.
Vệ Chiêu bị những lời này quay mòng mòng. Nhìn hai người, nhất thời không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Tạ Ánh Chân bị Vương Vũ nói như vậy, không kìm được tiến đến bóp cổ Vương Vũ.
“Ngươi nói một lần nữa. Nơi đây chỉ có ba người, nếu ta giết ngươi, rồi nói ngươi không cẩn thận rơi xuống nước bỏ mạng, ngươi nói xem ta có bị làm sao hay không?”
“Ngươi, ngươi dám?”
Tạ Ánh Chân nắm lấy tóc của Vương Vũ, kéo nàng ta ra khỏi Vệ Chiêu, định dìm nàng ta xuống nước: “Ngươi muốn ta thân bại danh liệt, ngươi nói ta có dám giết ngươi hay không?”
Vương Vũ bị động tác của Tạ Ánh Chân làm cho hoảng sợ, trừng mắt nhìn dòng sông, kêu cũng không dám kêu, chỉ sợ đối phương phát điên, thực sự dìm nàng ta xuống.
Vệ Chiêu bị đẩy lảo đảo vài cái, nhìn thấy cục diện như vậy, vội vã xông tới cạnh hai người kia.
“Hai vị tiểu nương tử, có chuyện gì thì nói rõ ràng, đừng hở một chút là muốn chém giết.”
Tạ Ánh Chân nhìn nàng một cái, rốt cuộc cũng không thực sự dám giết người, nên đã hạ một bậc thanh cho Vương Vũ, buông nàng ta ra.
“Ta còn chưa muốn bẩn tay, ngươi tự thức thời một chút.”
Vệ Chiêu vội vàng an ủi Vương Vũ: “Không sao, không sao cả…”
Vương Vũ được Vệ Chiêu an ủi, lúc này hồn phách mới trở lại vị trí cũ, tức thời khóc nức nở, khóc đến vô cùng thương tâm.
Tạ Ánh Chân bị Vương Vũ làm cho phiền muộn, đứng dậy từ trên cao nhìn xuống, uy hiếp nói: “Ngươi khóc cái gì. Sau ngày hôm nay, nếu để ta nghe được chuyện vớ vẩn nào bị lan truyền, nhất định ta sẽ không tha cho ngươi.”
Vương Vũ run rẩy, không dám nói năng, chỉ ôm chặt lấy Vệ Chiêu, thấp giọng nức nở.
Vệ Chiêu thật sự sợ Tạ Ánh Chân lại phát điên dìm chết Vương Vũ nên đã vội vã bảo vệ Vương Vũ, cũng không dám nhìn vị tiểu nữ lang hung dữ trước mặt.
Tạ Ánh Chân nhìn thoáng qua y phục của Vệ Chiêu, trong lòng có chút hối hận vì đã kéo cung nữ trong cung tiến vào việc này. Nhưng bây giờ đâm lao phải theo lao, nên đành cảnh cáo nàng: “Lần này bệ hạ xuất hành, cung nữ trong cung được đi theo hầu cũng gần ngàn người, nếu mất tích một hai ngươi cùng không có ai phát hiện. Ngươi thức thời thì hãy giữ kín miệng, đừng nói những chuyện lung tung.”
Mặc dù Vệ Chiêu không biết nguyên nhân hậu quả, nhưng dưới sự uy hiếp của đối phương cũng thức thời gật gật đầu.
Tạ Ánh Chân lúc này mới hài lòng rời đi.
Đợi nàng đi rồi, hai người ở lại mới lấy lại bình tĩnh, chỉnh trang lại một phen rồi mới dìu nhau trở về doanh địa.
Vương Vũ bị khi dễ, dọc đường về đều oán hận bất bình nói: “Tạ Ánh Chân cũng thực quá mức kiêu ngạo, đợi trở về ta sẽ cáo trạng với phụ thân, xem nàng ta dựa vào cái gì mà trở thành Thái tử phi.”
Vệ Chiêu không biết chân tướng, nhưng cũng không tiện nhúng tay vào tranh đấu giữa hại vị quý nữ, nên trầm mặc không nói.
Lúc đến doanh địa, hai người mới tách nhau ra.
Vệ Chiêu nhìn Vương Vũ ròi đi, cúi đầu nhìn bản thân một thân chật vật, đang muốn trở về tắm rửa, không ngờ lại đụng phải cung nhân của Đông cung.
Sắc mặt của đối phương không thân thiện nhìn nàng chằm chằm: “Bảo ngươi đi múc nước, trời tối rồi cũng không thấy ngươi trở về, nước đâu rồi?”
“Nước!” Vệ Chiêu vỗ vỗ đầu, thùng nước bị nàng bỏ quên ở bên bờ sông rồi.
“Lũ lười biếng các ngươi, không lúc nào không tìm cơ hội lười biếng…” Đối phương di di trán của Vệ Chiêu, nước miếng bay tung tóe.
Vệ Chiêu bị quở trách, chỉ đành mò mẫm đi tìm thùng nước về.
Nước chưa lấy được, y phục cũng bị ướt đẫm.
Nàng có lòng tốt cứu người, nhưng lại nhận thêm phiền phức.
Vệ Chiêu không nhịn được cọ cọ vào bàn tay này.
Lúc này nàng đang mơ thấy một rừng mai. Hoa mai nở rộ, truyền đến một hương thơm lành lạnh thơm ngát.
Nàng muốn tiến đến gần một đóa hóa mai, để thưởng thức mùi hương của nó.
Nhưng nàng chưa kịp tới gần, trời đất xoay chuyển, người đã bị quăng ngã xuống đất một cách chật vật.
Nàng mở mắt ra, nhìn thấy Thái tử ngồi bên giường, sắc mặt không vui nhìn nàng, vội vàng quỳ rạp xuống đất.
“Điện hạ…”
Nàng không hiểu bản thân đã làm gì mà khiến Thái tử điện hạ tức giận, nhưng bây giờ hiển nhiên không phải là lúc giải thích.
Thái tử dùng ánh mắt không thể hiểu được nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài.”
Vệ Chiêu như được đại xá, vội vã lui ra khỏi phòng.
Lúc nàng đóng cửa lại, thở dài một hơi. Nàng nhìn ánh trăng treo trên đầu cành, không khỏi cảm thán.
Đêm nay thật là dài.
*****
Đêm vẫn kéo dài, lặng im không tiếng động.
Trong Hàm Hương uyển ở phía tây Liệp cung, dưới ánh nến leo lắt, đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Quý phi ướt sũng mồ hôi, bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, ngồi trên giường, không kịp hoàn hồn.
Hoàng đế nằm ở bên cạnh cũng bị bà đánh thức, ngồi dậy hỏi: “Tử Đồng, nàng làm sao vậy?”
Quý phi vẫn còn hoảng sợ, nhìn về phía Hoàng đế: “Bệ hạ, thiếp vừa mơ thấy Thái tử bị người khác dìm xuống nước, có người muốn dìm chết Thái tử… là Hoàng hậu, Hoàng hậu muốn dìm chết Thái tử.”
Nhìn thấy Quý phi kích động như vậy, Hoàng đế vội vã ôm lấy bà, trấn an nói: “Tử Đồng, đều đã qua rồi, tất cả đều đã qua.”
Một hồi lâu, rốt cuộc Quý phi cũng tỉnh táo lại, dựa vào lòng của Hoàng đế, nhưng vẫn không kìm được lo lắng nói: “Bệ hạ, từ sau cung biến năm Nhâm Dần, tính tình của Thái tử thay đổi lớn, thiếp nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng.”
Bà ôm lấy ngực, yên lặng rơi lệ.
Hoàng đế trầm mặc một lát rồi nói: “Thái tử càng ngày càng thêm lạnh nhạt vô tình.”
Quý phi ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, hai mắt đẫm lệ nói: “Việc này không phải là do Thái tử sai, sai là do thiếp.”
“Việc này sao có thể trách nàng?” Hoàng đế cau mày nói: “Muốn trách phải trách Vương gia, trách Hoàng hậu…”
Nghe được hoàng đế nói như vậy, Quý phi ngồi thẳng dậy, hoang mang nói: “Bệ hạ, nếu Vương gia biết được chân tướng của sự việc năm đó…”
“Sẽ không.” Hoàng đế khẳng định như đinh đóng cột, nhìn Quý phi vẫn nghi ngờ, nhẹ nhàng ôm lấy Quý phi, trấn an nói: “Trẫm sẽ không để Vương gia biết được.”
*****
Ngày hôm sau, trong doanh trướng của Vương gia.
Đêm qua Vương Vũ bị Thái tử lạnh nhạt, nhưng không hề nản lòng thoái chí, mà vẫn còn kiên định mạnh mẽ.
Nàng thức dậy thật sớm, cẩn thận trang điểm rồi đi ra ngoài.
Lúc này Đại Tư Không Vương Đạt cũng đang vội vã trở về từ bên ngoài, thấy dáng vẻ này của nàng, thuận miệng hỏi, “Con muốn đi đâu?”
Vưỡng Vũ ôm lấy đàn cổ nói: “Con muốn đi bái kiến Thái tử biểu ca.”
Không ngờ Vương Đạt vừa nghe thấy vậy, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt: “Ta không cho con đi.”
Vương Vũ khó hiểu hỏi: “Phụ thân, có việc gì xảy ra vậy? Không phải người bảo con nên tiếp xúc nhiều với Thái tử biểu ca sao, tại sao bây giở lại đột nhiên thay đổi như vậy?”
Vương Đạt vung tay áo: “Chuyện này là việc của người lớn, tiểu hài tử con nên ngoan ngoãn nghe lời.”
Vương Vũ phản bác nói: “Con tâm duyệt Thái tử nhiều năm, mỗi lời nói cử chỉ, mỗi một hành động, đều là vì tính toán cho việc tiến cung, vị trí Thái tử phi sao có thể nói buông là buông?”
Vương Đạt ngồi xuống ghế chạm khắc từ gỗ tử đàn, định uống một ngụm trà, nhưng lại thôi, sắc mặt nặng nề: “Vị trí Thái tử phi, con không muốn buông cũng phải buông.”
“Tại sao vậy phụ thân.” Vương Vũ không hiểu, một hồi bỗng nhiên hỏi: “Phụ thân đang e sợ Tạ gia nên muốn chắp tay nhường lại vị trí Thái tử phi?”
Vương Đạt đứng dậy, đi đi lại lại trong trướng, bực bội nói: “Con không hiểu được việc này, cứ nghe lời ta là được, về sau không được đi tìm Thái tử.” Ông nói xong vén rèm, lại vội vã rời đi.
Lưu lại Vương Vũ ở một mình trong trướng, khóc không ra nước mắt.
Nếu phụ thân đã hạ lệnh không cho phép nàng cùng Thái tử lui tới, nàng cũng không thể cãi lại. Nàng cảm thấy phiền muộn nên muốn một mình chạy ra ngoài giải sầu.
Mắt thấy trời đã tối, nàng đang chuẩn bị quay về, khóe mắt lại liếc thấy một bóng người hiện lên.
Người này là đích nữ của Tạ gia, Tạ Ánh Chân.
Tại sao nàng ta lại xuất hiện ở chỗ này?
Trực giác nói cho Vương Vũ biết bản thân nàng đã phát hiện ra một bí mật động trời, nên nàng kìm nén tâm đang đập kịch liệt, ẩn người sau bụi hoa lau, lặng lẽ đi theo.
Tạ Ánh Chân lén la lén lút, đi vòng vo trong rừng mấy vòng, khiến Vương Vũ suýt nữa mất dấu mấy lần. Sau đó trước mắt nàng hiện ra một bãi đất trống cùng một con sông nhỏ.
Một nam tử tuấn tú đang đứng bên bờ sông. Tạ Ánh Chân nhìn thấy hắn, liền nhanh chân tiến về phía trước.
Nam tử nghe được tiếng động nên đã xoay người lại. Gương mặt của nam tử đó như ngọc, mắt sáng như sao.
Hắn chắp tay nói: “Ánh Chân muội muội.”
Tạ Ánh Chân ngượng ngùng đáp lễ: “Trọng Ký huynh.”
Hai người kề vai bước dọc theo con đường mòn cạnh bờ sông.
Vương Vũ không khỏi mở to mắt.
Nàng thề rằng chưa từng nghe tên của người nam nhân này trong danh sách các nam nhân của các sĩ tộc. Chẳng lẽ người này là con cháu của các thứ tộc?
Ở Đại Ngụy, khoảng cách giữa sĩ thứ, thật sự như trên trời dưới đất.
Hai người chưa có hôn phối, không được ngồi chung, hơn nữa phải phân biệt nghiêm ngặt thứ bậc trên dưới.
Nếu Tạ Ánh Chân thật sự dám lén lút qua lại với con cháu của thứ tộc, một khi bị truyền ra ngoài, e rằng sẽ khiến cả đô thành bùng nổ.
Tâm của Vương Vũ đập loạn, không cẩn thận lùi lại một bước, giẫm phải một nhánh cây nhỏ.
Không ngờ nhĩ lực của nam tử kia thật kinh người. Hắn lập tức quay người lại, nhìn về hướng này, “Người nào?”
Vương Vũ không chút suy nghĩ, nhanh chân rời khỏi nơi này, lại bị Tạ Ánh Chân và nam tử kia chặn lại.
“Vương Vũ.” Tạ Ánh Chân cau mày nói: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Vương Vũ hít sâu mấy hơi, khôi phục lại tâm đang nhảy loạn, ngẩng đầu nói: “Tại sao ta không thể ở chỗ này. Nhưng còn ngươi, ngươi dám tư hội cùng một nam tử xa lạ ở nơi hoang vắng này, nếu truyền ra ngoài, đừng nói là vị trí Thái tử phi, ngay cả các sĩ tộc khác cũng không muốn rước ngươi về.”
Ánh mắt của Tạ Ánh Chân lóe lên một chút bối rối, tiến lên nói: “Sự tình không phải như ngươi nghĩ…”
“Ngươi đừng đến gần ta.” Vương Vũ cắt đứt lời nói của nàng, lui mấy bước về phía dòng sông. “Ngươi còn muốn nói dối.”
“Vị tiểu nương tử này, ngươi thực sự hiểu lầm rồi.” Lương Trọng Ký bất đắc dĩ mở miệng: “Ta cùng Ánh Chân muội muội là người cùng trường, hôm này gặp mặt chỉ là muốn ôn chuyện, Trọng Ký tuyệt đối không có ý đồ không an phận.”
“Ta không cần để ý đến việc ngươi có ý đồ không an phận hay không.”
Vương Vũ chỉ biết, chỉ cần Tạ Ánh Chân mất đi tư cách đoạt vị trí Thái tử phi, những nữ tử của các quý tộc khác đều không thể so được với nàng. “Chuyện hôm nay ta sẽ nói cho tất cả mọi người biết.”
“Ngươi. Ngươi đang cố tình gây sự.” Tạ Ánh Chân không thể nhịn được nữa, tiến lên kéo lấy Vương Vũ. Vương Vũ hoảng loạn lui về phía sau, đạp hụt một cái, rơi xuống nước. Nàng không biết bơi nên kinh hoàng hét lên nói: “Cứu mạng…”
Thấy Vương Vũ càng lúc càng chìm xuống, Lương Trọng Ký muốn xuống sông cứu người, nhưng lại bị Tạ Ánh Chân ngăn lại, “Huynh không thể cứu nàng ta, nếu huynh cứu nàng ta sẽ khó mà giải thích.”
Lương Trọng Ký có chút chần chừ: “Nhưng muội cũng không biết bơi, nàng…”
Tạ Ánh Chân đẩy hắn đi: “Huynh mau rời khỏi, ta sẽ nghĩ cách.”
Chờ Lương Trọng Ký đi rồi, Tạ Ánh Chân lúc này mới kêu lên: “Có ai không? Mau cứu người, có người rơi xuống nước…”
Vệ Chiêu đang múc nước cạnh bờ sông, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu.
Nàng tới gần, phát hiện có người rơi xuống nước.
Nàng không chút suy nghĩ, nhảy xuống nước cứu người nữ tử kia lên.
May là nữ tử kia rơi xuống nước không lâu sau, Vệ Chiêu ấn bụng nàng mấy cái là đã tỉnh lại.
Vừa tỉnh nàng, nàng ta nhìn thấy Tạ Ánh Chân, đã hoảng sợ trốn sau lưng Vệ Chiêu.
“Nàng ta bị ta bắt gặp cùng nam tử khác lén lút qua lại nên muốn giết người diệt khẩu.”
Lén lút qua lại với nam tử khác? Giết người diệt khẩu.
Vệ Chiêu bị những lời này quay mòng mòng. Nhìn hai người, nhất thời không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Tạ Ánh Chân bị Vương Vũ nói như vậy, không kìm được tiến đến bóp cổ Vương Vũ.
“Ngươi nói một lần nữa. Nơi đây chỉ có ba người, nếu ta giết ngươi, rồi nói ngươi không cẩn thận rơi xuống nước bỏ mạng, ngươi nói xem ta có bị làm sao hay không?”
“Ngươi, ngươi dám?”
Tạ Ánh Chân nắm lấy tóc của Vương Vũ, kéo nàng ta ra khỏi Vệ Chiêu, định dìm nàng ta xuống nước: “Ngươi muốn ta thân bại danh liệt, ngươi nói ta có dám giết ngươi hay không?”
Vương Vũ bị động tác của Tạ Ánh Chân làm cho hoảng sợ, trừng mắt nhìn dòng sông, kêu cũng không dám kêu, chỉ sợ đối phương phát điên, thực sự dìm nàng ta xuống.
Vệ Chiêu bị đẩy lảo đảo vài cái, nhìn thấy cục diện như vậy, vội vã xông tới cạnh hai người kia.
“Hai vị tiểu nương tử, có chuyện gì thì nói rõ ràng, đừng hở một chút là muốn chém giết.”
Tạ Ánh Chân nhìn nàng một cái, rốt cuộc cũng không thực sự dám giết người, nên đã hạ một bậc thanh cho Vương Vũ, buông nàng ta ra.
“Ta còn chưa muốn bẩn tay, ngươi tự thức thời một chút.”
Vệ Chiêu vội vàng an ủi Vương Vũ: “Không sao, không sao cả…”
Vương Vũ được Vệ Chiêu an ủi, lúc này hồn phách mới trở lại vị trí cũ, tức thời khóc nức nở, khóc đến vô cùng thương tâm.
Tạ Ánh Chân bị Vương Vũ làm cho phiền muộn, đứng dậy từ trên cao nhìn xuống, uy hiếp nói: “Ngươi khóc cái gì. Sau ngày hôm nay, nếu để ta nghe được chuyện vớ vẩn nào bị lan truyền, nhất định ta sẽ không tha cho ngươi.”
Vương Vũ run rẩy, không dám nói năng, chỉ ôm chặt lấy Vệ Chiêu, thấp giọng nức nở.
Vệ Chiêu thật sự sợ Tạ Ánh Chân lại phát điên dìm chết Vương Vũ nên đã vội vã bảo vệ Vương Vũ, cũng không dám nhìn vị tiểu nữ lang hung dữ trước mặt.
Tạ Ánh Chân nhìn thoáng qua y phục của Vệ Chiêu, trong lòng có chút hối hận vì đã kéo cung nữ trong cung tiến vào việc này. Nhưng bây giờ đâm lao phải theo lao, nên đành cảnh cáo nàng: “Lần này bệ hạ xuất hành, cung nữ trong cung được đi theo hầu cũng gần ngàn người, nếu mất tích một hai ngươi cùng không có ai phát hiện. Ngươi thức thời thì hãy giữ kín miệng, đừng nói những chuyện lung tung.”
Mặc dù Vệ Chiêu không biết nguyên nhân hậu quả, nhưng dưới sự uy hiếp của đối phương cũng thức thời gật gật đầu.
Tạ Ánh Chân lúc này mới hài lòng rời đi.
Đợi nàng đi rồi, hai người ở lại mới lấy lại bình tĩnh, chỉnh trang lại một phen rồi mới dìu nhau trở về doanh địa.
Vương Vũ bị khi dễ, dọc đường về đều oán hận bất bình nói: “Tạ Ánh Chân cũng thực quá mức kiêu ngạo, đợi trở về ta sẽ cáo trạng với phụ thân, xem nàng ta dựa vào cái gì mà trở thành Thái tử phi.”
Vệ Chiêu không biết chân tướng, nhưng cũng không tiện nhúng tay vào tranh đấu giữa hại vị quý nữ, nên trầm mặc không nói.
Lúc đến doanh địa, hai người mới tách nhau ra.
Vệ Chiêu nhìn Vương Vũ ròi đi, cúi đầu nhìn bản thân một thân chật vật, đang muốn trở về tắm rửa, không ngờ lại đụng phải cung nhân của Đông cung.
Sắc mặt của đối phương không thân thiện nhìn nàng chằm chằm: “Bảo ngươi đi múc nước, trời tối rồi cũng không thấy ngươi trở về, nước đâu rồi?”
“Nước!” Vệ Chiêu vỗ vỗ đầu, thùng nước bị nàng bỏ quên ở bên bờ sông rồi.
“Lũ lười biếng các ngươi, không lúc nào không tìm cơ hội lười biếng…” Đối phương di di trán của Vệ Chiêu, nước miếng bay tung tóe.
Vệ Chiêu bị quở trách, chỉ đành mò mẫm đi tìm thùng nước về.
Nước chưa lấy được, y phục cũng bị ướt đẫm.
Nàng có lòng tốt cứu người, nhưng lại nhận thêm phiền phức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.