Đông Cung Tàng Kiều

Chương 18: Liệp cung phong vân (9)

Vĩ Chước Vấn Thiên

25/04/2024

Vệ Chiêu thấy Thái tử đột nhiên ngã xuống, vô cùng hoảng sợ.

“Điện hạ.”

Nàng đi tới bên cạnh Thái tử, phát hiện môi hắn trắng bệch, trên gương mặt xuất hiện vệt đỏ không bình thường.

“Điện hạ, ngài không sao chứ?”

Thái tử lắc đầu, kiên trì muốn tự mình bước đi. Lúc hắn đứng dậy có chút lung lay sắp đổ.

Vệ Chiêu nhanh tay đỡ lấy hắn. Lúc này nàng mới phát hiện toàn thân của hắn nóng bừng vô cùng dọa người.

“Điện hạ, ngài phát sốt rồi.”

Thái tử hất tay của nàng ra: “Không có việc gì.”

Làm sao có thể không có việc gì? Bị thương cùng việc phát sốt sao có thể coi là việc nhỏ, chỉ một chút sơ sót cũng có thể g.iết chết người.

Vệ Chiêu vội la lên: “Điện hạ, ngài không thể đi tiếp nữa …” Vừa nói, nàng vừa tiếp tục tiến lên dìu hắn.

Không ngờ Thái tử đột nhiên lớn tiếng mắng nàng: “Đi ra.”

Mấy ngày liên tiếp bất lực không thể khống chế được cảm xúc của bản thân cùng với việc lo lắng không biết tình hình dưới chân núi như thế nào đã khiến hắn hoàn toàn bùng nổ.

“Cô đã nói là cô không có việc gì. Một cung nữ hèn mọn như ngươi dám cãi lệnh của cô sao?”

Vệ Chiêu sững sờ không thể tin.

Thái tử bỏ mặc sự tồn tại của nàng, từ bên cạnh bước qua người nàng, tiếp tục kiên định tiến về phía trước.

Tối nay bất luận xảy ra chuyện gì, hắn phải xuống núi cho bằng được.

Vệ Chiêu vẫn đứng im tại chỗ, tựa như thể nàng bị dọa ngây người. Mặc dù tiếng bước chân càng lúc càng xa, nhưng nàng vẫn không nhúc nhích.

Mãi cho đến khi phía trước truyền đến âm thanh nặng nề ngã xuống đất. Lúc này nàng mới phục hồi tinh thần, xoay người, chứng kiến Thái tử ngã nhào xuống đất, không rõ sống chết.

“Điện hạ.”

*****

Khi tin tức Thái tử qua đời truyền đến Liệp cung, người thứ nhất bị k.ích thích mà ngất đi là Quý phi.

Hoàng đế khiếp sợ không thể tin cùng bi thương, hạ lệnh cho Vương Đạt điều tra rõ hung thủ mưu sát Thái tử, sau đó chỉ canh giữ bên cạnh giường của Quý phi, không bận tâm đến chính vụ.

Cuộc đi săn mùa thu đã kết thúc, nhưng không có bất kỳ một văn võ bá quan nào dám khuyên hoàng đế khởi hành quay về kinh thành. Mọi người chỉ đành phải ở lại, mãi cho đến khi trong cung truyền ra một đạo thánh chỉ mới.

Cấm quân lập tức tiến vào trạng thái như thời chiến, dưới sự chỉ đạo của Đại tướng quân Vương Đôn phụ trách thống lĩnh, tra xét tất cả những kẻ khả nghi.

Vương Đôn lúc này vẫn đang bệnh nên đã thượng tấu, đề cử chất tử Vương Du thay thế, tạm giữ chức thống lĩnh cấm quân. Bệ hạ đã cho phép.

Cho đến tận lúc này, toàn bộ hai vạn cấm quân ở Liệp cung đều thuộc sự khống chế của Vương gia.

Lúc này trong doanh trướng của Vương gia, Vương Vũ nghe được tin dữ này, chịu đả kích vô cùng lớn.

Nàng chất vấn Vương Đạt: “Phụ thân, vậy mà phụ thân lại thực sự hại chết Thái tử.”

Vương Đạt lớn tiếng chặt đứt lời nói của nàng: “Con nói bậy cái gì đấy? Thái tử bị thích khách gi.ết chết, con ở đây hồ ngôn loạn ngữ, con đang muốn cả gia tộc của ta đều phải bị chôn cùng với Thái tử sao?”

Vương Vũ nhất thời ngã ngồi xuống đất, nước mắt liên tục tuôn trào.

Nàng biết rõ Thái tử bị người ta hại chết, nhưng người hại hắn là người thân có quan hệ huyết thống với nàng, ngay cả tư cách kêu oan giúp Thái tử, nàng cũng không có.

Đều là lỗi của nàng, chính sự do dự của nàng đã hại chết Thái tử.

Nếu như ngày hôm ấy nàng có thể dũng cảm một chút, thông báo trước cho Thái tử, nói không chừng sự tình sẽ không phát triển đến mức này.

Vương Vũ không ngừng hối hận, khóc không thành tiếng. Trong nhất thời, nàng lại sinh ra ý niệm muốn đi luôn với Thái tử.

“Phụ thân, không bằng người cũng giết con luôn đi, con và biểu ca có thể trở thành một đôi quỷ phu thê ở dưới suối vàng.”

Dù sao Vương Vũ cũng là đích nữ duy nhất của Vương Đạt, từ nhỏ đã được nâng niu như viên ngọc quý trên tay. Lúc này, Vương Đạt thấy nàng chịu đả kích như vậy, lại còn sinh ra ý niệm không muốn sống nữa trong đầu, nên có chút không đành lòng.



Hắn phái thân vệ đi gọi thị nữ thiếp thân của Vương Vũ, phân phó nói: “Thái tử ngoài ý muốn qua đời, tiểu nương tử có chút nghĩ không thông, ngươi vào khuyên bảo tiểu nương tử cho tốt.”

“Vâng, lão gia.”

“Thật là oan chướng.” Vương Đạt lắc đầu, bước ra khỏi doanh trướng.

*****

Ở trong một sơn động trên núi, Vệ Chiêu đang dốc hết sức lực kéo Thái tử vào đây.

Nàng ngồi dưới đất, nhìn Thái tử đang hôn mê bất tỉnh, mặc dù chau mày, y phục mộc mạc, nhưng vẫn quý khí bức người, tuấn mỹ vô song, rốt cuộc cũng hiểu ra.

Thái tử từ nhỏ đã cao cao tại thượng, hưởng kính ngưỡng của vạn người, là người đứng đầu trời sinh. Tính cách của hắn kiên cường quả quyết, quen với việc nắm mọi thứ trong lòng bàn tay, cho nên hắn không muốn người khác chứng kiến dáng vẻ chật vật của hắn, nên dù gắng gượng, cũng phải biểu hiện ra ngoài một dáng vẻ mạnh mẽ.

Mà những hành động cùng lời nói của nàng lại như đang nhắc nhở Thái tử, bọn họ đang chật vật như thế nào.

Thái tử của một nước mà cũng có thời điểm ăn không đủ ăn, mặc không đủ mặc, cho nên hắn mới kháng cự thiện ý của nàng.

Thái tử khẽ ho mấy tiếng, từ từ chuyển tỉnh, nhìn thấy Vệ Chiêu đang lo lắng ở bên cạnh, quả nhiên hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, gắng gượng đứng dậy.

Vệ Chiêu lại ngăn trước người hắn.

“Tránh ra.” Thái tử cau mày nói.

Vệ Chiêu một bước cũng không nhường, ngược lại quỳ gối trước người hắn, hai tay đặt trên mặt đất, trán áp sát mu bàn tay.

“Ngươi đang làm cái gì vậy?”

Vệ Chiêu ngẩng đầu lên, kiên định nhìn Thái tử, mở miệng nói: “Điện hạ ở trong lòng nô tỳ, vĩnh viễn là một thái tử cao cao tại thượng, là người che mưa che gió cho toàn bộ Đông cung, cho toàn bộ Đại Ngụy. Nhưng ngài cũng chỉ là người, không phải là thần, ngài cũng có thời điểm mệt mỏi, mềm yếu, ngài cũng sẽ bị thương, sinh bệnh, cũng cần có người chiếu cố. Chuyện này không phải là việc mất mặt, ngược lại, nô tỳ thật sự cảm thấy vui vẻ, vì có thể giúp đỡ được bệ hạ. Nô tỳ không phải cái gì cũng không làm được, chỉ biết làm một tiểu cung nữ đi theo phía sau ngài. Nô tỳ cũng muốn bảo vệ điện hạ, vì điện hạ phân ưu giải nạn. Thái tử điện hạ, ngài yên tâm, những chuyện đã xảy ra ở nơi đây một chữ nô tỳ cũng sẽ không nói ra ngoài. Ngài để cho nô tỳ đến chiếu cố ngài được hay không?”

Thái từ nhìn Vệ Chiều quỳ ở trước mặt, thật lâu không nói.

Vệ Chiêu vẫn vô cùng kiên định, chưa từng có ý định rời đi.

Cho đến khi Thái tử mở miệng nói: “Chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi một đêm.”

Trong mắt của Vệ Chiêu hiện lên một chút ánh sáng, vui vẻ nói: “Vâng, điện hạ.”

Thái tử nhìn nàng cười xán lạn, ném ra một câu tiếp theo: “Ngươi cho rằng ngươi nói nhiều như vậy, sẽ khiến cô cảm động sao? Ngươi là cung nữ của Đông cung, nhiệm vụ của ngươi là chiếu cố đến cuộc sống hàng ngày của cô.”

Nói xong, hắn quay đầu đi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chiếu cố cuộc sống hàng ngày của thái tử không phải là việc của cung nữ thiếp thân sao?

Vệ Chiêu nghi hoặc hỏi: “Điện hạ, nô tỳ chỉ là cung nữ quét dọn ở Đông cung… Ồ, điện hạ, ngài thăng chức cho nô tỳ sao. Nô tỳ đa tạ điện hạ.”

“Ngươi nói nhiều như vậy làm gì, muốn nói thì đi ra ngoài.”

“Là… vâng ạ.” Vệ Chiêu vội vàng che miệng lại, khẳng định bản thân sẽ không nói thêm bất kỳ câu nào nữa.

Bất kể thế nào, Thái tử điện hạ cũng nguyện ý nghỉ ngơi một đêm, việc này thật sự quá tốt rồi.

Vệ Chiêu đi ra ngoài lượm một chút củi, để bảo đảm cả đêm lửa sẽ không tắt.

Làm xong hết tất cả, nàng quay đầu nhìn về phía Thái tử, thấy hắn đang lẳng lặng nhìn đống lửa chăm chú, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vệ Chiêu đột nhiên nghĩ tới cái gì, lấy ra một túi giấy dầu, cẩn thận dâng lên trước mặt của Thái tử.

“Điện hạ, ngài có muốn ăn một chút kẹo bơ hay không?”

Thái tử quét mắt qua túi giấy dầu, rồi thu lại tầm mắt: “Cô không phải là tiểu hài tử.”

Vệ Chiêu lấy ra một viên kẹo bỏ vào miệng rồi nói: “Khi còn bé, có một người đã nói với nô tỳ, lúc nào trong lòng cảm thấy khổ sở, ăn một chút kẹo, sẽ không cảm thấy khổ sở nữa.”

Thái tử quay đầu lại, nhìn về phía Vệ Chiêu, trên mặt lần đầu tiên lộ ra vè khiếp sợ.

Hắn lẩm bẩm nói: “Hóa ra là ngươi.”

Vệ Chiêu dừng nhai kẹo, ngơ ngác nhìn về phía hắn: “Điện hạ, ngài đang nói cái gì vậy?”



Cái gì mà hóa ra là ngươi?

Nhưng Thái tử lại hoàn toàn hiểu ra.

Hóa ra là nàng, cho nên hắn mới có một cảm giác đặc biệt đối với Vệ Chiêu, cảm thấy nàng không giống với những người khác.

Bởi vì Vệ Chiêu là nữ hài ấy.

Hắn hỏi: “Khi ngươi còn nhỏ, có phải đã từng làm việc trong cung của tiên hoàng hậu?”

Vệ Chiêu ngạc nhiên hỏi: “Làm sao mà điện hạ biết được?”

Thái tử dùng ánh mắt khó có thể diễn tả nhìn nàng, chậm rãi mở miệng nói: “Trong trân cung biến năm Nhâm Dần, ta bị cung nữ thân cận bên cạnh của tiên hoàng hậu dẫn đến hồ sen, định dìm chết, là ngươi đã cứu ta.”

Vệ Chiêu lập tức mở to hai mắt, “Là ngài, ngài chính là tiểu ca ca đó.”

Thái tử gật đầu, “Đã nhiều năm rồi, mà ngươi vẫn thích ăn kẹo như vậy.”

Vệ Chiêu có chút ngượng ngùng cúi đầu.

Thái tử vươn tay ra với nàng.

Vệ Chiêu nghi ngờ nhìn hắn.

Thái tử nói: “Kẹo bơ, ngươi không phải muốn ta nếm thử hay sao?”

Vệ Chiêu vội vàng luống cuống đưa cho hắn một viên, rồi khẩn trương nhìn hắn: “Điện hạ, kẹo có ngon không?”

Thái tử ngậm kẹo trong miệng, nhìn nàng, gật gật đầu.

Vệ Chiêu không nhịn được nở nụ cười.

Trên mặt của nàng còn lấm lem bùn đất, tóc cũng rối loạn, y phục mấy ngày chưa thay, nhưng tâm của Thái tử đột nhiên lại nảy lên kịch liệt.

Hắn không nhịn được nuốt nước miếng, muốn lùi lại phía sau mấy bước, nhưng phía sau lại đụng phải vách đá, không thể lui được nữa.

Tiểu cung nữ kia một tấc lại muốn một tấc, nàng tiến tới muốn bỏ tiếp một viên kẹo vào trong miệng của hắn.

Thái tử không thể không mở miệng. Nhưng hắn lại sợ nếu hắn mở miệng, tâm của hắn thực sự sẽ nhảy ra ngoài.

Hắn chỉ đành quay mặt đi, dùng ngón tay đẩy đặt ở trán của Vệ Chiêu, đẩy nàng ra: “Ngươi cách xa cô ra một chút.”

Vệ Chiêu ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Thái tử, thỉnh thoảng quay đầu nhìn hắn cười ngây ngô.

Thái tử liếc mắt nhìn nàng, sau khi tỉnh táo lại đã hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

Vệ Chiêu đáp lại: “Nô tỳ thật sự rất vui vẻ, không ngờ điện hạ lại là vị tiểu ca ca khi ấy. Nô tỳ vui mừng đến mức tâm đập mạnh như sắp nổ tung đến nơi rồi.”

Những lời này của nàng thành công lấy được sự hài lòng của Thái tử. Hóa ra tâm của hắn đập mạnh như vậy là vì vui vẻ.

Hắn cũng nở một nụ cười, quay đầu nhìn nàng. Thật đúng là một cô nương ngốc.

Ánh lửa chiếu lên gò má của Thái tử điện hạ, khiến những sợi lông tơ cũng như được nhuộm được một tầng ánh sáng kim sắc.

Vệ Chiêu thể rằng, đời này nàng chưa từng gặp qua một người đẹp đến vậy.

Trong lòng của nàng bây giờ, Thái tử giống như một vị thần vậy.

Nàng nhớ lại trận cung biến năm Nhâm Dần. Sau khi nàng cứu được Thái tử, đến lúc hai người chạy về Trường Tín cung, đã tận mắt chứng kiến tiên hoàng hậu treo cổ tự vẫn.

Lúc ấy Thái tử chỉ mới mười tuổi, dù hắn sợ đến chết vì nhìn thấy mẫu hậu thắt cổ tự vẫn, nhưng vẫn không quên dùng bàn tay che đôi mắt của nàng lại.

Trong Trường Tín cung, bàn tay run rẩy thấm đẫm mồ hôi che lại đôi mắt của nàng.

Còn ở bên bờ sông trong khu đi săn, bàn tay kia ấm áp kiên định, vững như bàn thạch.

Tiểu ca ca của nàng đã trường thành rồi, nhưng vẫn còn ôn nhu dịu dàng như trước.

Nàng biết rõ hắn là Thái tử tôn quý, còn nàng chỉ là một tiểu cung nữ hèn mọn, nhưng nàng vẫn không kiềm chế được, nhìn hằn một lần rồi lại một lần.

Rất nhiều năm về sau, khi Vệ Chiêu hồi tưởng lại cuộc đời của nàng. Nàng nghĩ có lẽ chính từ lúc đó, nàng đã bắt đầu luân hãm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đông Cung Tàng Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook