Chương 18
Phỉ Ngã Tư Tồn
28/06/2013
Có 1 câu, phải nói thế nào nhỉ, gần vua như gần hổ, lòng vua khó đoán. Câu này thật đúng, tiếp con trai của hoàng đế cũng như tiếp hổ con ấy, ý khó đoán y chang nhau, hắn đang nghĩ gì tôi đoán mãi không ra. Chỉ dám rụt rè hỏi: “Thần thiếp đã hứa gì với điện hạ à?”
Thấy tôi tỏ vẻ không nhận, giọng hắn cao vút: “Quả nhiên nàng quên sạch bách! Nàng hứa sẽ dẫn ta đến kỹ viện chơi.”
Ối giời ơi! Câu này hà tất phải gào lên như thế?
Tôi bổ nhào đến chặn đứng ngay cái mồm hắn lại: “Bé tiếng chứ!” Vừa khéo lúc ấy, đoán chừng Vĩnh Nương biết Lí Thừa Ngân đến, lại không yên tâm, chỉ sợ chúng tôi cãi vã, liền tự mình vào nội điện, kết quả bà ấy vừa thò đầu vào, đã thấy ngay cảnh tôi như con cua 8 càng bấu víu trên người Lí Thừa Ngân, xiêm y chẳng những xộc xệch, mà tay còn đang bụm chặt lấy miệng hắn, Lí Thừa Ngân thì vừa xốc tôi khỏi giường, hai bàn tay vẫn đặt khư khư trên eo tôi….Quả thật trông tôi cứ như con khỉ đang vắt vẻo trên cành cây, nói chung tư thế hai người chúng tôi, bảo mập mờ có khối mập mờ, nói khả nghi, công nhận có thừa khả nghi….bà ấy chưa kịp nhìn cho rõ sự tình, đã giật mình, rụt đầu mất hút.
Tôi bực lắm, lần trước là A Độ, lần này đến lượt Vĩnh Nương, hà tất họ cứ phải bỏ chạy ngay chính những lúc thế này.
Lí Thừa Ngân lại tỏ vẻ dường như rất phấn khởi: ‘Dậy nào, ta sai người chuẩn bị quần áo ổn thỏa cả rồi. Ăn xong tết Nguyên tiêu, sợ không có dịp nào nữa.” Tôi cứ tưởng sau khi hắn làm hòa với Triệu lương đệ rồi thì sẽ quên chuyện này từ đời xa lắc xa lơ nào rồi chứ, ai mà biết hắn còn nhớ nguyên xi.
Quả nhiên hắn đã chuẩn bị sẵn một bao quần áo mới to tướng, trước kia tôi chưa từng được ngắm một Lí Thừa Ngân trong trang phục bình dân, chỉ thấy có nét gì đó kỳ quặc khó nói lên lời. Cũng không thể nói là chướng mắt, có điều không giống với dáng vẻ thường ngày của hắn cho lắm.
“Có phải dán râu giả lên không?” Hắn hào hứng bới râu giả từ trong bọc ra cho tôi xem. “Thế này thì đố ai nhận ra chúng ta.”
“Có phải mặc đồ đen đi đêm không?” Hắn khoái chí lôi quần áo từ trong bọc ra cho tôi xem, “Thế này có vượt tường leo nóc nhà cũng không hề hấn gì.”
“Có phải mang thuốc mê theo không?” Hắn phấn khởi lục thuốc mê từ trong bọc ra cho tôi xem, “Thế này có chấp 10 tên 8 tên tuyệt đối không thành vấn đề.”…..
Tôi thật sự không thể dằn lòng được nữa rồi, điện hạ ơi là điện hạ, người đến kỹ viện, chứ có phải đi giết người đốt nhà cướp của ở tiệm bạc hay lương khố đâu….Tôi nhịn lắm, không thể nhịn thêm nữa, bảo: “Mang đủ tiền là được rồi.” Thì khỏi phải nói, Lí Thừa Ngân quả thực có tiền, mà còn rất hào phóng nữa chứ, tôi vừa dứt lời, hắn đã vét đáy túi lấy ra một đống vàng, chậc chậc, quả thực có thể bao trọn cả phường Minh Ngọc luôn ấy chứ.
Tôi thay nam phục xong, Lí Thừa Ngân cứ tấm tắc cười, tôi gườm gườm dọa sẽ không dẫn hắn đi theo bây giờ, hắn khó lắm mới nín được cười.
Tôi bảo phải gọi A Độ theo, Lí Thừa Ngân sống chết không chịu dẫn nàng ấy theo. Tôi nói: “Không có A Độ bên cạnh, thiếp không quen.”
Hắn nghiêm nghị bảo: “Có ta bên cạnh nàng là đủ rồi.”
“Thế nhưng lỡ đâu….”
“Nàng không tin ta có thể bảo vệ nàng à?” Tôi thở dài, lần trước kẻ nào bị thích khách đâm cho một nhát hả, kẻ nào bị đâm đến chết đi sống lại, tí nữa thì bỏ mạng đấy hả…..Nhưng mà vừa chợt nhớ đến gã thích khách nọ , trong lòng lại thấy áy náy, lập tức cũng hết cả vùng vằng, mà tôi ngầm ra hiệu với A Độ. A Độ rõ ý tôi, nàng ta sẽ bí mật bám sát sau chúng tôi.
Thế là, tôi và Lí Thừa Ngân, 2 người chúng tôi biến mất khỏi Đông Cung mà thần không biết quỷ không hay. Vĩnh Nương nhất định vẫn ngỡ tôi và Lí Thừa Ngân đang trong nội điện, cũng không có kẻ nào khác phát hiện ra hành tung của chúng tôi. Không ngờ tôi còn thấy phấn khởi vô cùng, tôi vốn thích xuất cung ra ngoài chơi mà, kể cả hôm nay có thêm 1 Lí Thừa Ngân đi chăng nữa, tôi vẫn cứ cảm thấy rất đỗi hài lòng.
Ra khỏi Đông Cung, mới nhận ra trời đang đổ mưa. Làn mưa rét buốt táp vào mặt, rét đến thấu xương, bất giác tôi đã thấy lo lo, nếu mà mưa to hơn, hội ngắm hoa đăng ngày mai nhất định chẳng còn mấy hứng thú nữa. Năm kia trời cũng đổ mưa to, tuy trên phố phường có dựng lều trúc, đèn vẫn cứ treo, thế nhưng trăng nào có sáng vằng vặc, nào có biển hoa đăng để mà ngắm đâu.
Con đường lát đá bóng bảy trơn trượt ướt sũng trong cơn mưa, hằn lên tiếng vó ngựa lộc cộc. Hai bên đường, nhành liễu tuốt lá lưa thưa buông thõng như làn tóc rối, tô điểm lên quán xá hai ven đường, trong quán đang nhem nhóm ánh đèn vàng, trải dọc con đường dài tắp lự nơi không xa kia là sắc màu lấp lánh của chuỗi đèn lồng. Mai đã là tết Nguyên tiêu, nơi tửu lâu quán trà người đông việc nhiều, xe cộ như dòng nước chảy ngược xuôi trên đường. Thượng Kinh vốn có vẻ phồn hoa thế này đây, nhất là một Thượng Kinh những ngày giáp tết Nguyên tiêu, trong phồn hoa lâm râm âm ỷ là cái sự tĩnh lặng, vẻ e ấp hệt như tân nương sắp xuất giá về nhà chồng, nàng dầy công trang điểm, mặc xiêm áo rực rỡ, chỉ đợi có ngày mai.
Chúng tôi xuống ngựa trước cửa phường Minh Ngọc, có tiểu nhị ân cần niềm nở chạy đến giữ cương, dắt chúng vào tàu ngựa phía sân sau.
Tối nay phường Ngọc Minh tấp nập nhộn nhịp khác thường, lầu trên lầu dưới đâu đâu cũng có người. Toàn thân chúng tôi ướt quá nửa, Vương đại nương vẫn ra chào đón tôi với vẻ mặt như nhìn thấy bảo vật sống, miệng ngoác cười đến nỗi không khép lại được, giọng cố hữu sang sảng như ngày nào, may mà tôi cướp lời chặn ngang bà ấy: “Đại nương, tìm gian phòng cho chúng tôi thay áo quần trước đã, vị đại ca của tôi lần đầu tới đây, vẫn lạ nước lạ cái.”
Vương đại nương đánh giá Lí Thừa Ngân qua cách ăn vận bên ngoài một lúc, cái nhìn bợ đỡ ấy vừa trông thấy viên minh châu trên mũ đội đầu của Lí Thừa Ngân, lập tức cười híp cả mắt: “Đương nhiên, đương nhiên rồi, mời hai vị công tử đi lối này.”
Lúc lên lầu, tôi hỏi Vương đại nương: “Nguyệt Nương đâu?”
“Vừa mới có vị khách đến, thế nên Nguyệt Nương đi hầu đàn rồi.”
Tôi thấy rõ lạ, với cái kiểu bệnh tương tư từ lần trước của Nguyệt Nương, nể mối thâm tình bấy lâu nay giữa chúng tôi lắm, tỷ ấy cũng chỉ đàn được có 2 bài là đã phờ phạc ủ rũ. Nguyệt Nương không chỉ là hoa khôi của Minh Ngọc phường, mà còn xứng danh ca kỹ có tiếng ở Thượng Kinh, không xếp hạng nhất thì cũng phải hạng nhì, quan lại quyền quý loại tầm trung tỷ ấy còn chẳng thèm đả động, thậm chí cái lần tôi dẫn Bùi Chiếu đến, tỷ ấy có để ý gì đâu. Thế nên tôi tò mò hỏi: “Là vị khách quý nào mà lại có bản lĩnh thế?”
“Còn ai vào đây nữa?” Vương đại nương mặt mày rạng rỡ, “Chính là cái vị lần trước, khiến Nguyệt Nương nhà ta xuyến xao bồi hồi một đợt đấy thôi, lần này lại đến rồi.”
Hả?!
Tôi cảm giác như tính hiều kỳ trong mình đang trỗi dậy, liền đeo bám Vương đại nương đòi đi xem bằng được. Vương đại nương tỏ vẻ khó dễ, bảo: “Chuyện này…khách đang uống rượu trong phòng….không thể phá luật được…”
Tôi giở trò mềm nắn rắn buông một hồi, Vương đại nương nhất quyết không chịu. Bà ấy làm ăn không phải chỉ ngày một ngày hai, nghĩ bụng không nỡ hủy hoại tên tuổi gây dựng bấy lâu. Bà ấy tiếp đãi chúng tôi vô cùng niềm nở, dẫn chúng tôi vào một gian phòng đẹp đẽ lộng lẫy xong, còn gửi hai bộ quần áo lên, phân phó hai đứa a hoàn xinh xẻo vào giúp chúng tôi đổi đồ, sau đó tự mình đi chuẩn bị tiệc rượu thết chúng tôi.
Tôi chỉ sợ lòi cái đuôi mình là con gái, thế nên đợi bà ấy đi khuất, mới xua hai đứa đầy tớ kia đi, tự mình động tay thay bộ quần áo ướt này ra mới được. Lí Thừa Ngân khẽ hỏi: “Nàng định làm thế nào?”
Tôi cười ngô nghê nhìn hắn: “Làm thế nào cái gì cơ?”
“Đừng giả ngu! Ta biết tỏng nàng nhất định sẽ có cách để đi xem mặt gã khách quý gì gì kia!”
“Đương nhiên rồi! Nguyệt Nương là tỷ muội kết nghĩa với thiếp, lỡ đâu tỷ ấy bị gã hư hỏng kia lừa thì phải làm sao? Thiếp nhất định phải đi liếc cái đã!”
Lí Thừa Ngân “hừ” một tiếng, bảo: “Nàng thì biết gì về đàn ông mà tốt chẳng hỏng?”
Sao lại không hiểu chứ? Tôi thừa hiểu nhé!
Tôi chỉ vào mũi hắn: “Đừng khinh thiếp không biết nhé! Loại như chàng ấy, chính là loại đàn ông hư hỏng!”
Sắc mặt Lí Thừa Ngân trở nên khó coi: “Thế ai mới là người đàn ông tốt?”
Đương nhiên như cha tôi chính là người đàn ông tốt rồi, thế nhưng bây giờ tôi mà lôi cha mình ra nói, thể nào hắn sẽ cự cãi bằng được. Thế nên tôi bỗng nhiên nảy ra 1 ý, nói: “Như phụ hoàng ấy, người mới là đàn ông chân chính.”
Y như rằng, sắc mặt Lí Thừa Ngân càng sa sầm hơn, tím tái hệt như bị ngạt thở, tuy nhiên hắn không thể bảo cha hắn không phải người đàn ông tuyệt vời được, thế là hắn đành làm thinh, không tranh cãi với tôi nữa.
Tôi dẫn hắn ra khỏi phòng, thành thục dẫn hắn xuyên qua dãy hàng lang, ngó bốn bề không bóng người, mới lôi hắn vào 1 gian phòng.
Trong phòng không châm đèn, tối như bưng, giơ bàn tay ra còn chả trông rõ được 5 ngón. Tôi mau chóng dò dẫm khóa trái cửa, thế rồi lại mò mẫm đai lưng trên người Lí Thừa Ngân.
Lí Thừa Ngân trông tôi vừa trở gót đã ôm chặt hắn, bất giác cả cơ thể cũng săn lại, nhưng vẫn không đẩy tôi ra, trái lại, còn mặc kệ tôi sờ soạng lần mò. Thế nhưng tôi cứ mò mãi chưa xong, cuối cùng hắn không nén được hỏi tôi: “Nàng định làm gì thế?”
“Xuỵt! Không phải chàng mang theo ngòi châm lửa à? Lấy ra dùng xem nào.”
Lí Thừa Ngân móc ngòi lấy lửa ra dúi vào tay tôi, hình như còn tỏ vẻ giận dỗi, nhưng mà cả ngày hắn cứ hờn dỗi suốt, tôi cũng chẳng thèm bận tâm, châm ngọn nến đặt trên bàn xong, tôi nói: “Thiếp phải đi cải trang, rồi đi xem mặt gã khách quý của Nguyệt Nương cái đã.”
Lí Thừa Ngân nói: “Ta cũng muốn đi!”
Tôi mở hòm xiểng, vừa lấy đồ, vừa nói với hắn, nhưng đầu vẫn không thiết ngẩng lên: “Chàng không được đi!”
“Nàng ỷ vào đâu mà dám nói nàng đi được trong khi ta lại không được đi?”
Tôi lôi cả thảy kem yến bột nước ra, đặt cả trên bàn, rồi cười tít mắt nói: “Thiếp định trang điểm thành con gái để ra ngoài, chàng đi được chắc?”
Quả nhiên Lí Thừa Ngân đành cam chịu, thế nhưng đương lúc tôi dương dương tự đắc ngồi xuống chải đầu dặm phấn trước gương, Lí Thừa Ngân chợt buông 1 câu: “Ta cũng hóa trang thành con gái đấy!”
Tôi từ trên ghế ngã đánh rầm một cái làm rung rinh cả nền nhà.
Ôi mông ơi là mông, ngã một quả rõ là đau…. Cho đến khi Lí Thừa Ngân kéo tôi dậy, mông vẫn còn nhưc nhức.
Lí Thừa Ngân nói: “Đằng nào thì ta cũng phải đi cùng nàng.”
Tôi chỉ biết câm nín ngước mắt hỏi trời cao: “Thiếp đi xem cái gã kia thôi, chàng đi theo làm cái gì hả trời?”
“Nàng bảo cái cô Nguyệt Nương kia có sắc đẹp chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn cơ mà….”
Tôi tức chết mất, tôi muốn ói ra máu luôn cho rồi, xưa kia tôi chỉ biết Lí Thừa Ngân là kẻ thủ đoạn lưu manh, chằng ngờ hóa ra hắn còn du côn trắng trợn nhường này, chỉ để ngắm được hoa khôi là Nguyệt Nương thôi mà hắn nguyện hạ mình đến thế, không ngại hy sinh thân mình hóa trang thành phận nữ nhi. Quả nhiên có chết vì gái đẹp cũng đáng.
Tôi nguýt hắn 1 cái: ‘Được thôi, qua đây!”
“Làm gì?”
Tôi thấy mình trong gương nở một nụ cười nham hiểm: “Đương nhiên là giúp chàng….trang điểm cho đẹp rồi!”
Cái này thì miễn bàn, khuôn mặt Lí Thừa Ngân vốn khôi ngô, cải trang thành nữ thì kiều diễm lắm đây.
Tôi hộ hắn chảy đầu, lại giúp hắn dặm phấn, thế rồi cài trâm, đeo bông tai, điểm hoa văn lên trán, lại lục đáy hòm lẫn tìm trong tủ một bộ váy cỡ lớn cho hắn mặc, quả là…. dáng áo tha thướt như tiên, rồi nhành hoa gì gì đó ươm hơi mưa…..
Cái khiến tôi thất vọng nhất là, vừa đọ gương với nhau xong, nom hắn còn đẹp hơn cả tôi nữa chứ!
Ai bảo da hắn mịn màng mềm mại sẵn, vừa thêm lớp phấn son, khí khái anh tuấn đâu chẳng thấy, lại biến thành 1 thiếu nữ xinh đẹp.
Thứ duy nhất không vừa ý ấy là hắn quá cao, lúc hóa trang thành nữ nhi lại không đủ yêu kiều, nhưng mà cũng tạm bắt mắt, lúc chúng tôi xuống lầu, có vài gã khách không ngừng vẫy tay đong đua chúng tôi, cứ như thể chúng tôi là mấy cô nương của phường này. Mặt tôi giễu nụ cười giả tạo, lách bên này tránh bên nọ, khó khăn lắm mới bước nhanh ra đến cửa sau, đột nhiên có tay khách say khướt chặn ngang đường, cười cười chụp lấy bả vai tôi: “Tiểu nương tử ơi, qua đây ngồi nào!” Cái mồm phả đầy hơi rượu ấy làm tôi choáng váng, chưa đợi tôi kịp làm gì, Lí Thừa Ngân đã vả cho hắn 1 cái.
“BỐP!”
Gã nọ bị đánh cho đờ người, tôi nặn ra một nụ cười: “Có…Có con muỗi….” thế rồi lôi xềnh xệch Lí Thừa Ngân chạy như bay.
Chạy một mạch đến lầu sau, mới nghe thấy lầu trước truyền lại tiếng gào như lợn bị chọc tiết: “Ối! Nó dám đánh người…..”
Lầu đằng đó láng máng tiếng xôn xao, gã khách nọ la hét ầm ĩ, song thể nào cũng có người đến giải quyết ấy mà. Lầu sau yên tĩnh hơn rất nhiều, tuy có cầu mái hiên vắt qua, nhưng nơi này vốn dành chỗ thết đãi thượng khách, loáng thoáng chỉ nghe thấy tiếng đàn ca, thỉnh thoảng mới có nửa câu nói cười lọt qua ô cửa sổ hé mở. Bên ngoài, tơ trời rả rích mưa tuôn, dường như phụ họa theo tiếng đàn thánh thót văng vẳng trong căn phòng. Khoảnh sân vườn đọng lại một mảng tĩnh lặng, nơi đó vốn dĩ có trồng lưa thưa vài loại cây cối, có điều tầm này vẫn chưa đâm chồi nảy lộc, trông vào chỉ một màu tối đen như hũ nút. Tôi kéo Lí Thừa Ngân chạy qua cầu mái che, trong lòng hiếu kì lắm. Vạt váy lê quét sàn gỗ, sột soạt sột soạt, chỉ có tiếng những mảnh ngọc bội va vào nhau leng keng leng keng. Đằng xa có châm đèn lồng, từng cụm từng cụm tỏa ánh hồng mông lung, tưởng xa xôi mà lại hóa ra rất gần. Dường như bàn tay tôi đang nắm đây, mà lại hóa ra một người xa lạ, tôi chợt nhận ra có lẽ đây là lần đầu tiên tôi cầm tay Lí Thừa Ngân, vành tai chẳng hiểu tại sao có chút nóng bừng. Bàn tay hắn mềm mại, lại dịu ấm, đan vào ngón tay tôi. Tôi không dám ngoái nhìn hắn, cũng không rõ lòng mình còn gì sợ hãi. May mà cầu mái hiên ngắn ngủn, chốc lát tôi đã lôi tuột Lí Thừa Ngân vào 1 gian phòng.
Căn phòng bài trí vô cùng tinh tế, ngọn lửa vàng hoe nhảy múa trên bấc nến đỏ, khắp phòng nức thơm mùi trầm, thảm len trải sàn cũng mang một màu đỏ tươi mới, giẫm lên cứ mềm oặt như đạp lên một đụn tuyết. Tôi biết chỗ này, chỗ này để Nguyệt Nương tiếp thượng khách đây mà, tôi nén thở tập trung cao độ, lẳng lặng bước lên vài bước. Đảo mắt qua lớp bình phong ngăn cách, loáng thoáng thấy có một gã đang ngồi chính giữa, Nguyệt Nương ở bên gảy đàn tì bà, cất giọng hát “Vĩnh ngộ lạc”. Đáng tiếc sau bức bình phong còn rủ buông một tấm mành, thân hình gã khách kia lộ không quá nửa người, nhìn chẳng rõ tẹo nào.
Đúng lúc ấy nghe có tiếng bước chân dồn dập, tôi sợ hết hồn, còn tưởng thằng cha nát rượu ban nãy đuổi theo chứ, thì ra là Du Nương với mấy ca nhi. Du Nương bỗng nhiên trông thấy tôi và Lí Thừa Ngân, cũng giật nẩy mình, tôi vội vã níu tay áo muội ấy, thì thào bảo: ‘Du Nuơng, là ta!” Du Nương che miệng giật lùi nửa bước, một lúc mới cười bảo: “Lương công tử sao lại cải trang thế này, bảo sao em suýt nữa không nhận ra.” Thế rồi mắt đảo sang Lí Thừa Ngân đang đứng sau lưng tôi, “Đây là vị tiểu thư nào vậy, nhìn sao mà lạ mặt.”
Tôi cười hì hì bảo: “Nghe nói chỗ Nguyệt Nương có thượng khách đến, ta ghé qua xem cho biết thôi.”
Du Nương nhếch miệng cười: “Ra thế.”
Tôi kề tai nói nhỏ mấy câu với muội ấy, thoạt dầu sắc mặt Du Nương có phần đăm chiêu, nhưng tôi bảo thêm: “Dù sao ta cũng chỉ liếc 1 cái là đi liền, đảm bảo không gây chuyện gì đâu.”
Ở phường Minh Ngọc này, bên cạnh Nguyệt Nương, thì Du Nương đối với tôi cũng khá tốt, tính tình muội ấy điềm đạm nhã nhặn, chào thua trước thói tôi mè nheo nhõng nhẽo, cuối cùng đành gật đầu đồng ý. Thế là tôi hân hoan vui sướng hỏi Lí Thừa Ngân: “Chàng biết múa không?”
Đảm bảo Lí Thừa Ngân suýt hộc máu, thế nhưng hắn vẫn tỉnh bơ hỏi lại tôi: “Múa điệu gì?”
“Đạp ca.”
(*chú: một hình thức nghệ thuật vừa múa vừa hát)
Tôi chỉ đợi hắn phun ra câu không biết, có thế tôi mới cắt đuôi được hắn, tự mình đi chiêm ngưỡng dung nhan gã thượng khách nọ, chẳng ngờ hắn thẳng thừng ném ra hai chữ: “Ta biết!”
Tôi ngốc quá tôi ơi! Tôi đúng là ngu mà! Hắn là thái tử, độ tháng 3 hằng năm nào trong cung chẳng có lễ Kỳ yên cầu an, mà đều do Thái tử chủ trì đạp ca, tôi ngu quá đi mất.
Tôi nhùng nhằng níu kéo chút ít hy vọng: “Nhưng đây là điệu múa của con gái mà.”
“Xem cũng trên dưới mấy trăm lần rồi, chẳng qua na ná nhau cả ấy mà.”
Thôi thì…đã đến nước này rồi, đành vào cùng nhau vậy.
Tiếng đàn tì bà của Nguyệt Nương trong phòng đã ngưng bặt, tiếng sáo vi vu dìu dặt vang lên, trong đó ắt hẳn còn một đội công văn chuyên đàn sáo nữa. Làn điệu thúc giục đám ca nhi ra sân khấu, nhịp phách lững lờ chậm rãi, uyển chuyển mà tao nhã.
Tôi hít một hơi thật sâu, đỡ lấy quạt lụa Du Nương đưa cho, Lí Thừa Ngân và tôi nối đuôi mấy ca nhi tiến vào.
Lúc ấy, Nguyệt Nương đã khẽ cất giọng hát, “Quân vương như trăng trên bầu trời cao…”
Giọng ca của Nguyệt Nương trong trẻo mượt mà…mượt như châu như ngọc, chỉ mới một câu thôi đã khiến người ta si mê đắm đuối…Tim tôi cứ đập thình thịch không ngừng, cuối cùng có thể được nhìn gã khách nọ mặt mũi ngang dọc ra sao rồi, quả thật vừa vui mừng vừa phấn khởi lại thêm hiếu kỳ….Đám ca nhi mỉm cười chuyển mình xoay người lại, tôi và Lí Thừa Ngân cũng quay theo, tất cả mọi người đều đồng loạt hạ tay quạt, chỉ có tôi vừa hạ quạt xuống đã cứng đờ người.
Cả người hoàn toàn đờ đẫn
Lí Thừa Ngân ắt cũng thảng thốt y như tôi, những ca nhi khác đã bắt đầu hòa mình vào điệu múa, chỉ có tôi và hắn là chững lại, thừ người bất động.
Thì bởi rằng, vị khách quý ấy tôi có quen, không chỉ tôi quen, mà ngay đến Lí Thừa Ngân cũng biết.
Đâu chỉ dừng lại ở mức quen biết thôi đâu….
Trời cao ơi…
Xin người cho chúng con 1 cái lỗ để chui vào đi…
Hoàng thượng ơi…
Người có nhớ cánh sen trong cơn mưa mùa hạ bên bờ hồ Đại Minh không?
Bên mình, những ống tay áo muôn màu bồng bềnh phiêu diêu theo điệu hát, những vạt váy ấy tựa như gió chao nghiêng thổi ngược hướng, như băng tuyết tan đang chảy ngược dòng, lay động và nhập vào hồn người. Cả tôi lẫn Lí Thừa Ngân, 2 kẻ cứ đực mặt ra như gà gỗ, Du Nương dốc sức đưa mắt ra hiệu với tôi, tôi cũng cố nhéo mình 1 cái, rồi lại nhéo cả Lí Thừa Ngân…lúc này thật sự không phải đang mơ chứ? Đây nhất định chỉ là 1 giấc mơ mà thôi!
Bệ hạ…phụ hoàng…sao lại là người hả trời ơi? Người…người…người…bảo nhi thần và điện hạ nến trốn vào chỗ nào đây…Con chỉ muốn đào một cái lỗ…
May thay, bệ hạ không hổ là bệ hạ, lúc chúng tôi còn đương chết đứng tại chỗ vì quá đỗi kinh ngạc, thì người vẫn rất điềm tĩnh đảo mắt qua chúng tôi 1 cái, thế rồi người thản nhiên nhấc bát trà, tỏ vẻ chẳng hề hấn gì, nhấp một ngụm.
Lí Thừa Ngân tỉnh ngộ gần như ngay lập tức, hắn kéo tay áo tôi, rồi hòa vào đám ca nhi, lả lướt nhún từng bước đạp ca. Điệu múa ấy quả thực nơm nớp lo sợ, thấp thỏm không yên. Tôi vừa quay đầu lại, thấy Nguyệt Nương đã nhận ra tôi, trợn tròn mắt nhìn. Tôi ném trả một cái nhìn đầy nịnh bợ, tỷ ấy lườm tôi. Tôi biết tỷ ấy sợ tôi quấy quả làm thượng khách mất hứng—-đánh chết tôi cũng không dám làm bậy trước mặt vị khách này.
Chẳng dễ gì qua được khúc đầu tiên, Nguyệt Nương đứng dậy cười, toan nói gì đấy, thượng khác đã lạnh nhạt đoạn bảo: “Điệu đạp ca này quả không tệ.”
“Dẫu vẫn còn thiển lậu, may đại nhân không chê.” Nguyệt Nương uyển chuyển nói lời, “Chi bằng tạm cho họ lui xuống, Nguyệt Nương lại đàn mấy bài hầu đại nhân nghe.”
Thượng khách gật gật đầu: “Cũng được.”
Nguyệt Nương vừa buông tiếng thở phào nhẹ nhõm, vị khách quý lại giơ tay chỉ: “Bảo hai ca nhi này nán lại.”
Ngón tay của vị thượng khác này không hề thiên vị, trước tiên chỉ Lí Thừa Ngân, sau trỏ vào tôi. Tôi xem chừng Nguyệt Nương sắp ngất đến nơi rồi, cả khuôn mặt gượng gạo đến gần như không kiềm chế được: “Thưa đại nhân…giữ lại…giữ lại bọn họ là sao ạ?”
“Hai ca nhi này múa quả thực rất đẹp, giữ bọn họ lại hầu rượu.”
Lời thượng khách nói, ai dám khước từ chứ. Thế là, Nguyệt Nương ái ngại liếc tôi, tôi ái ngại ngó sang Lí Thừa Ngân, Lí Thừa Ngân ái ngại nhìn bệ hạ, mà bệ hạ…ôi, nhìn xoáy vào chúng tôi.
Nói chung là, tất cả mọi người đều lui ra ngoài, bao gồm cả đoàn công văn đào ca sáo nhị. Trong phòng chỉ còn có 4 người, bụng dạ người nào người nấy đều có suy tính riêng, ngơ ngác nhìn nhau.
Sau cùng, vị thượng khách sai bảo: “Nguyệt Nương, đi xem có món gì không.”
Lúc ấy Nguyêt Nương trở nên nôn nóng, hết đưa mắt nhìn tôi lại đảo sang nhìn vị khách quý. Trông bộ dạng vị đại nhân đấy thờ ơ như không, trong khi tôi đã liếc mắt ra hiệu với tỷ ấy, quả thực Nguyệt Nương không hiểu ý tôi gì cả, thế nhưng lại sợ vị khách này lần ra manh mối gì, cuối cùng đành vái chào rồi lui xuống.
Đầu gối tôi nhũn nhão quỳ sụp xuống đất, nào phải sợ, mà là vì quá mệt, điệu múa ban nãy tốn sức thật, mấy ca nhi dưới tay Du Nương đều là những ca kỹ có tiếng trong kinh thành, để bắt kịp nhịp mấy nàng ấy, quả nhiên mệt muốn chết.
Lí Thừa Ngân cũng quỳ gối như tôi, không khí trong phòng kì dị quái đản, khác thường khó nói thành lời.
Đừng bảo lại bắt tôi chép sách nhé? Tôi khổ sở nghĩ, phen này tai vạ ập xuống đầu rồi, tôi dám dẫn Thái tử điện hạ đến lầu xanh, lại còn bị Hoàng đế bệ hạ bắt quả tang ngay tại trận, bây giờ bắt chép phạt 30 lần “nữ giới”, tôi chết là cái chắc rồi.
Nhưng mà tự nhiên tôi lại nhớ ra 1 chuyện, bệ hạ cũng đến lầu xanh mà, vậy là cả nhà cùng đến kỹ viện rồi, xem ra người không nỡ bắt tôi chép phạt được rồi.
Lúc tôi còn đang nghĩ quàng nghĩ xiên, cuối cùng nghe thấy bệ hạ lên tiếng, người hỏi: “Ngân Nhi, sao con ở đây?”
Tôi liếc liếc bộ dạng giả gái của Lí Thừa Ngân, bệ hạ hỏi câu này cũng tráo trở thật, bây giờ mà Lí Thừa Ngân khai tôi ra, hắn không xong với tôi đâu.
May mà Lí Thừa Ngân tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, đáp: “Chỉ là do hiếu kỳ nên mới đến thăm quan thôi ạ.”
Bệ hạ chỉ vào tôi, hỏi: “Thế còn Thái tử phi?”
Lí Thừa Ngân lại tỏ ý vàng thật không sợ thử lửa trả lời: “Thái tử phi cũng tò mò, thế nên con dẫn nàng theo.”
Quá nghĩa khí! Tôi quả thực chỉ muốn vỗ vai Lí Thừa Ngân bảo, chàng có tình nghĩa thật đấy! Nhờ lần này chàng đã có ra tay trượng nghĩa với thiếp, lần sau thiếp nhất định sẽ báo đáp chàng.
Thấy tôi tỏ vẻ không nhận, giọng hắn cao vút: “Quả nhiên nàng quên sạch bách! Nàng hứa sẽ dẫn ta đến kỹ viện chơi.”
Ối giời ơi! Câu này hà tất phải gào lên như thế?
Tôi bổ nhào đến chặn đứng ngay cái mồm hắn lại: “Bé tiếng chứ!” Vừa khéo lúc ấy, đoán chừng Vĩnh Nương biết Lí Thừa Ngân đến, lại không yên tâm, chỉ sợ chúng tôi cãi vã, liền tự mình vào nội điện, kết quả bà ấy vừa thò đầu vào, đã thấy ngay cảnh tôi như con cua 8 càng bấu víu trên người Lí Thừa Ngân, xiêm y chẳng những xộc xệch, mà tay còn đang bụm chặt lấy miệng hắn, Lí Thừa Ngân thì vừa xốc tôi khỏi giường, hai bàn tay vẫn đặt khư khư trên eo tôi….Quả thật trông tôi cứ như con khỉ đang vắt vẻo trên cành cây, nói chung tư thế hai người chúng tôi, bảo mập mờ có khối mập mờ, nói khả nghi, công nhận có thừa khả nghi….bà ấy chưa kịp nhìn cho rõ sự tình, đã giật mình, rụt đầu mất hút.
Tôi bực lắm, lần trước là A Độ, lần này đến lượt Vĩnh Nương, hà tất họ cứ phải bỏ chạy ngay chính những lúc thế này.
Lí Thừa Ngân lại tỏ vẻ dường như rất phấn khởi: ‘Dậy nào, ta sai người chuẩn bị quần áo ổn thỏa cả rồi. Ăn xong tết Nguyên tiêu, sợ không có dịp nào nữa.” Tôi cứ tưởng sau khi hắn làm hòa với Triệu lương đệ rồi thì sẽ quên chuyện này từ đời xa lắc xa lơ nào rồi chứ, ai mà biết hắn còn nhớ nguyên xi.
Quả nhiên hắn đã chuẩn bị sẵn một bao quần áo mới to tướng, trước kia tôi chưa từng được ngắm một Lí Thừa Ngân trong trang phục bình dân, chỉ thấy có nét gì đó kỳ quặc khó nói lên lời. Cũng không thể nói là chướng mắt, có điều không giống với dáng vẻ thường ngày của hắn cho lắm.
“Có phải dán râu giả lên không?” Hắn hào hứng bới râu giả từ trong bọc ra cho tôi xem. “Thế này thì đố ai nhận ra chúng ta.”
“Có phải mặc đồ đen đi đêm không?” Hắn khoái chí lôi quần áo từ trong bọc ra cho tôi xem, “Thế này có vượt tường leo nóc nhà cũng không hề hấn gì.”
“Có phải mang thuốc mê theo không?” Hắn phấn khởi lục thuốc mê từ trong bọc ra cho tôi xem, “Thế này có chấp 10 tên 8 tên tuyệt đối không thành vấn đề.”…..
Tôi thật sự không thể dằn lòng được nữa rồi, điện hạ ơi là điện hạ, người đến kỹ viện, chứ có phải đi giết người đốt nhà cướp của ở tiệm bạc hay lương khố đâu….Tôi nhịn lắm, không thể nhịn thêm nữa, bảo: “Mang đủ tiền là được rồi.” Thì khỏi phải nói, Lí Thừa Ngân quả thực có tiền, mà còn rất hào phóng nữa chứ, tôi vừa dứt lời, hắn đã vét đáy túi lấy ra một đống vàng, chậc chậc, quả thực có thể bao trọn cả phường Minh Ngọc luôn ấy chứ.
Tôi thay nam phục xong, Lí Thừa Ngân cứ tấm tắc cười, tôi gườm gườm dọa sẽ không dẫn hắn đi theo bây giờ, hắn khó lắm mới nín được cười.
Tôi bảo phải gọi A Độ theo, Lí Thừa Ngân sống chết không chịu dẫn nàng ấy theo. Tôi nói: “Không có A Độ bên cạnh, thiếp không quen.”
Hắn nghiêm nghị bảo: “Có ta bên cạnh nàng là đủ rồi.”
“Thế nhưng lỡ đâu….”
“Nàng không tin ta có thể bảo vệ nàng à?” Tôi thở dài, lần trước kẻ nào bị thích khách đâm cho một nhát hả, kẻ nào bị đâm đến chết đi sống lại, tí nữa thì bỏ mạng đấy hả…..Nhưng mà vừa chợt nhớ đến gã thích khách nọ , trong lòng lại thấy áy náy, lập tức cũng hết cả vùng vằng, mà tôi ngầm ra hiệu với A Độ. A Độ rõ ý tôi, nàng ta sẽ bí mật bám sát sau chúng tôi.
Thế là, tôi và Lí Thừa Ngân, 2 người chúng tôi biến mất khỏi Đông Cung mà thần không biết quỷ không hay. Vĩnh Nương nhất định vẫn ngỡ tôi và Lí Thừa Ngân đang trong nội điện, cũng không có kẻ nào khác phát hiện ra hành tung của chúng tôi. Không ngờ tôi còn thấy phấn khởi vô cùng, tôi vốn thích xuất cung ra ngoài chơi mà, kể cả hôm nay có thêm 1 Lí Thừa Ngân đi chăng nữa, tôi vẫn cứ cảm thấy rất đỗi hài lòng.
Ra khỏi Đông Cung, mới nhận ra trời đang đổ mưa. Làn mưa rét buốt táp vào mặt, rét đến thấu xương, bất giác tôi đã thấy lo lo, nếu mà mưa to hơn, hội ngắm hoa đăng ngày mai nhất định chẳng còn mấy hứng thú nữa. Năm kia trời cũng đổ mưa to, tuy trên phố phường có dựng lều trúc, đèn vẫn cứ treo, thế nhưng trăng nào có sáng vằng vặc, nào có biển hoa đăng để mà ngắm đâu.
Con đường lát đá bóng bảy trơn trượt ướt sũng trong cơn mưa, hằn lên tiếng vó ngựa lộc cộc. Hai bên đường, nhành liễu tuốt lá lưa thưa buông thõng như làn tóc rối, tô điểm lên quán xá hai ven đường, trong quán đang nhem nhóm ánh đèn vàng, trải dọc con đường dài tắp lự nơi không xa kia là sắc màu lấp lánh của chuỗi đèn lồng. Mai đã là tết Nguyên tiêu, nơi tửu lâu quán trà người đông việc nhiều, xe cộ như dòng nước chảy ngược xuôi trên đường. Thượng Kinh vốn có vẻ phồn hoa thế này đây, nhất là một Thượng Kinh những ngày giáp tết Nguyên tiêu, trong phồn hoa lâm râm âm ỷ là cái sự tĩnh lặng, vẻ e ấp hệt như tân nương sắp xuất giá về nhà chồng, nàng dầy công trang điểm, mặc xiêm áo rực rỡ, chỉ đợi có ngày mai.
Chúng tôi xuống ngựa trước cửa phường Minh Ngọc, có tiểu nhị ân cần niềm nở chạy đến giữ cương, dắt chúng vào tàu ngựa phía sân sau.
Tối nay phường Ngọc Minh tấp nập nhộn nhịp khác thường, lầu trên lầu dưới đâu đâu cũng có người. Toàn thân chúng tôi ướt quá nửa, Vương đại nương vẫn ra chào đón tôi với vẻ mặt như nhìn thấy bảo vật sống, miệng ngoác cười đến nỗi không khép lại được, giọng cố hữu sang sảng như ngày nào, may mà tôi cướp lời chặn ngang bà ấy: “Đại nương, tìm gian phòng cho chúng tôi thay áo quần trước đã, vị đại ca của tôi lần đầu tới đây, vẫn lạ nước lạ cái.”
Vương đại nương đánh giá Lí Thừa Ngân qua cách ăn vận bên ngoài một lúc, cái nhìn bợ đỡ ấy vừa trông thấy viên minh châu trên mũ đội đầu của Lí Thừa Ngân, lập tức cười híp cả mắt: “Đương nhiên, đương nhiên rồi, mời hai vị công tử đi lối này.”
Lúc lên lầu, tôi hỏi Vương đại nương: “Nguyệt Nương đâu?”
“Vừa mới có vị khách đến, thế nên Nguyệt Nương đi hầu đàn rồi.”
Tôi thấy rõ lạ, với cái kiểu bệnh tương tư từ lần trước của Nguyệt Nương, nể mối thâm tình bấy lâu nay giữa chúng tôi lắm, tỷ ấy cũng chỉ đàn được có 2 bài là đã phờ phạc ủ rũ. Nguyệt Nương không chỉ là hoa khôi của Minh Ngọc phường, mà còn xứng danh ca kỹ có tiếng ở Thượng Kinh, không xếp hạng nhất thì cũng phải hạng nhì, quan lại quyền quý loại tầm trung tỷ ấy còn chẳng thèm đả động, thậm chí cái lần tôi dẫn Bùi Chiếu đến, tỷ ấy có để ý gì đâu. Thế nên tôi tò mò hỏi: “Là vị khách quý nào mà lại có bản lĩnh thế?”
“Còn ai vào đây nữa?” Vương đại nương mặt mày rạng rỡ, “Chính là cái vị lần trước, khiến Nguyệt Nương nhà ta xuyến xao bồi hồi một đợt đấy thôi, lần này lại đến rồi.”
Hả?!
Tôi cảm giác như tính hiều kỳ trong mình đang trỗi dậy, liền đeo bám Vương đại nương đòi đi xem bằng được. Vương đại nương tỏ vẻ khó dễ, bảo: “Chuyện này…khách đang uống rượu trong phòng….không thể phá luật được…”
Tôi giở trò mềm nắn rắn buông một hồi, Vương đại nương nhất quyết không chịu. Bà ấy làm ăn không phải chỉ ngày một ngày hai, nghĩ bụng không nỡ hủy hoại tên tuổi gây dựng bấy lâu. Bà ấy tiếp đãi chúng tôi vô cùng niềm nở, dẫn chúng tôi vào một gian phòng đẹp đẽ lộng lẫy xong, còn gửi hai bộ quần áo lên, phân phó hai đứa a hoàn xinh xẻo vào giúp chúng tôi đổi đồ, sau đó tự mình đi chuẩn bị tiệc rượu thết chúng tôi.
Tôi chỉ sợ lòi cái đuôi mình là con gái, thế nên đợi bà ấy đi khuất, mới xua hai đứa đầy tớ kia đi, tự mình động tay thay bộ quần áo ướt này ra mới được. Lí Thừa Ngân khẽ hỏi: “Nàng định làm thế nào?”
Tôi cười ngô nghê nhìn hắn: “Làm thế nào cái gì cơ?”
“Đừng giả ngu! Ta biết tỏng nàng nhất định sẽ có cách để đi xem mặt gã khách quý gì gì kia!”
“Đương nhiên rồi! Nguyệt Nương là tỷ muội kết nghĩa với thiếp, lỡ đâu tỷ ấy bị gã hư hỏng kia lừa thì phải làm sao? Thiếp nhất định phải đi liếc cái đã!”
Lí Thừa Ngân “hừ” một tiếng, bảo: “Nàng thì biết gì về đàn ông mà tốt chẳng hỏng?”
Sao lại không hiểu chứ? Tôi thừa hiểu nhé!
Tôi chỉ vào mũi hắn: “Đừng khinh thiếp không biết nhé! Loại như chàng ấy, chính là loại đàn ông hư hỏng!”
Sắc mặt Lí Thừa Ngân trở nên khó coi: “Thế ai mới là người đàn ông tốt?”
Đương nhiên như cha tôi chính là người đàn ông tốt rồi, thế nhưng bây giờ tôi mà lôi cha mình ra nói, thể nào hắn sẽ cự cãi bằng được. Thế nên tôi bỗng nhiên nảy ra 1 ý, nói: “Như phụ hoàng ấy, người mới là đàn ông chân chính.”
Y như rằng, sắc mặt Lí Thừa Ngân càng sa sầm hơn, tím tái hệt như bị ngạt thở, tuy nhiên hắn không thể bảo cha hắn không phải người đàn ông tuyệt vời được, thế là hắn đành làm thinh, không tranh cãi với tôi nữa.
Tôi dẫn hắn ra khỏi phòng, thành thục dẫn hắn xuyên qua dãy hàng lang, ngó bốn bề không bóng người, mới lôi hắn vào 1 gian phòng.
Trong phòng không châm đèn, tối như bưng, giơ bàn tay ra còn chả trông rõ được 5 ngón. Tôi mau chóng dò dẫm khóa trái cửa, thế rồi lại mò mẫm đai lưng trên người Lí Thừa Ngân.
Lí Thừa Ngân trông tôi vừa trở gót đã ôm chặt hắn, bất giác cả cơ thể cũng săn lại, nhưng vẫn không đẩy tôi ra, trái lại, còn mặc kệ tôi sờ soạng lần mò. Thế nhưng tôi cứ mò mãi chưa xong, cuối cùng hắn không nén được hỏi tôi: “Nàng định làm gì thế?”
“Xuỵt! Không phải chàng mang theo ngòi châm lửa à? Lấy ra dùng xem nào.”
Lí Thừa Ngân móc ngòi lấy lửa ra dúi vào tay tôi, hình như còn tỏ vẻ giận dỗi, nhưng mà cả ngày hắn cứ hờn dỗi suốt, tôi cũng chẳng thèm bận tâm, châm ngọn nến đặt trên bàn xong, tôi nói: “Thiếp phải đi cải trang, rồi đi xem mặt gã khách quý của Nguyệt Nương cái đã.”
Lí Thừa Ngân nói: “Ta cũng muốn đi!”
Tôi mở hòm xiểng, vừa lấy đồ, vừa nói với hắn, nhưng đầu vẫn không thiết ngẩng lên: “Chàng không được đi!”
“Nàng ỷ vào đâu mà dám nói nàng đi được trong khi ta lại không được đi?”
Tôi lôi cả thảy kem yến bột nước ra, đặt cả trên bàn, rồi cười tít mắt nói: “Thiếp định trang điểm thành con gái để ra ngoài, chàng đi được chắc?”
Quả nhiên Lí Thừa Ngân đành cam chịu, thế nhưng đương lúc tôi dương dương tự đắc ngồi xuống chải đầu dặm phấn trước gương, Lí Thừa Ngân chợt buông 1 câu: “Ta cũng hóa trang thành con gái đấy!”
Tôi từ trên ghế ngã đánh rầm một cái làm rung rinh cả nền nhà.
Ôi mông ơi là mông, ngã một quả rõ là đau…. Cho đến khi Lí Thừa Ngân kéo tôi dậy, mông vẫn còn nhưc nhức.
Lí Thừa Ngân nói: “Đằng nào thì ta cũng phải đi cùng nàng.”
Tôi chỉ biết câm nín ngước mắt hỏi trời cao: “Thiếp đi xem cái gã kia thôi, chàng đi theo làm cái gì hả trời?”
“Nàng bảo cái cô Nguyệt Nương kia có sắc đẹp chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn cơ mà….”
Tôi tức chết mất, tôi muốn ói ra máu luôn cho rồi, xưa kia tôi chỉ biết Lí Thừa Ngân là kẻ thủ đoạn lưu manh, chằng ngờ hóa ra hắn còn du côn trắng trợn nhường này, chỉ để ngắm được hoa khôi là Nguyệt Nương thôi mà hắn nguyện hạ mình đến thế, không ngại hy sinh thân mình hóa trang thành phận nữ nhi. Quả nhiên có chết vì gái đẹp cũng đáng.
Tôi nguýt hắn 1 cái: ‘Được thôi, qua đây!”
“Làm gì?”
Tôi thấy mình trong gương nở một nụ cười nham hiểm: “Đương nhiên là giúp chàng….trang điểm cho đẹp rồi!”
Cái này thì miễn bàn, khuôn mặt Lí Thừa Ngân vốn khôi ngô, cải trang thành nữ thì kiều diễm lắm đây.
Tôi hộ hắn chảy đầu, lại giúp hắn dặm phấn, thế rồi cài trâm, đeo bông tai, điểm hoa văn lên trán, lại lục đáy hòm lẫn tìm trong tủ một bộ váy cỡ lớn cho hắn mặc, quả là…. dáng áo tha thướt như tiên, rồi nhành hoa gì gì đó ươm hơi mưa…..
Cái khiến tôi thất vọng nhất là, vừa đọ gương với nhau xong, nom hắn còn đẹp hơn cả tôi nữa chứ!
Ai bảo da hắn mịn màng mềm mại sẵn, vừa thêm lớp phấn son, khí khái anh tuấn đâu chẳng thấy, lại biến thành 1 thiếu nữ xinh đẹp.
Thứ duy nhất không vừa ý ấy là hắn quá cao, lúc hóa trang thành nữ nhi lại không đủ yêu kiều, nhưng mà cũng tạm bắt mắt, lúc chúng tôi xuống lầu, có vài gã khách không ngừng vẫy tay đong đua chúng tôi, cứ như thể chúng tôi là mấy cô nương của phường này. Mặt tôi giễu nụ cười giả tạo, lách bên này tránh bên nọ, khó khăn lắm mới bước nhanh ra đến cửa sau, đột nhiên có tay khách say khướt chặn ngang đường, cười cười chụp lấy bả vai tôi: “Tiểu nương tử ơi, qua đây ngồi nào!” Cái mồm phả đầy hơi rượu ấy làm tôi choáng váng, chưa đợi tôi kịp làm gì, Lí Thừa Ngân đã vả cho hắn 1 cái.
“BỐP!”
Gã nọ bị đánh cho đờ người, tôi nặn ra một nụ cười: “Có…Có con muỗi….” thế rồi lôi xềnh xệch Lí Thừa Ngân chạy như bay.
Chạy một mạch đến lầu sau, mới nghe thấy lầu trước truyền lại tiếng gào như lợn bị chọc tiết: “Ối! Nó dám đánh người…..”
Lầu đằng đó láng máng tiếng xôn xao, gã khách nọ la hét ầm ĩ, song thể nào cũng có người đến giải quyết ấy mà. Lầu sau yên tĩnh hơn rất nhiều, tuy có cầu mái hiên vắt qua, nhưng nơi này vốn dành chỗ thết đãi thượng khách, loáng thoáng chỉ nghe thấy tiếng đàn ca, thỉnh thoảng mới có nửa câu nói cười lọt qua ô cửa sổ hé mở. Bên ngoài, tơ trời rả rích mưa tuôn, dường như phụ họa theo tiếng đàn thánh thót văng vẳng trong căn phòng. Khoảnh sân vườn đọng lại một mảng tĩnh lặng, nơi đó vốn dĩ có trồng lưa thưa vài loại cây cối, có điều tầm này vẫn chưa đâm chồi nảy lộc, trông vào chỉ một màu tối đen như hũ nút. Tôi kéo Lí Thừa Ngân chạy qua cầu mái che, trong lòng hiếu kì lắm. Vạt váy lê quét sàn gỗ, sột soạt sột soạt, chỉ có tiếng những mảnh ngọc bội va vào nhau leng keng leng keng. Đằng xa có châm đèn lồng, từng cụm từng cụm tỏa ánh hồng mông lung, tưởng xa xôi mà lại hóa ra rất gần. Dường như bàn tay tôi đang nắm đây, mà lại hóa ra một người xa lạ, tôi chợt nhận ra có lẽ đây là lần đầu tiên tôi cầm tay Lí Thừa Ngân, vành tai chẳng hiểu tại sao có chút nóng bừng. Bàn tay hắn mềm mại, lại dịu ấm, đan vào ngón tay tôi. Tôi không dám ngoái nhìn hắn, cũng không rõ lòng mình còn gì sợ hãi. May mà cầu mái hiên ngắn ngủn, chốc lát tôi đã lôi tuột Lí Thừa Ngân vào 1 gian phòng.
Căn phòng bài trí vô cùng tinh tế, ngọn lửa vàng hoe nhảy múa trên bấc nến đỏ, khắp phòng nức thơm mùi trầm, thảm len trải sàn cũng mang một màu đỏ tươi mới, giẫm lên cứ mềm oặt như đạp lên một đụn tuyết. Tôi biết chỗ này, chỗ này để Nguyệt Nương tiếp thượng khách đây mà, tôi nén thở tập trung cao độ, lẳng lặng bước lên vài bước. Đảo mắt qua lớp bình phong ngăn cách, loáng thoáng thấy có một gã đang ngồi chính giữa, Nguyệt Nương ở bên gảy đàn tì bà, cất giọng hát “Vĩnh ngộ lạc”. Đáng tiếc sau bức bình phong còn rủ buông một tấm mành, thân hình gã khách kia lộ không quá nửa người, nhìn chẳng rõ tẹo nào.
Đúng lúc ấy nghe có tiếng bước chân dồn dập, tôi sợ hết hồn, còn tưởng thằng cha nát rượu ban nãy đuổi theo chứ, thì ra là Du Nương với mấy ca nhi. Du Nương bỗng nhiên trông thấy tôi và Lí Thừa Ngân, cũng giật nẩy mình, tôi vội vã níu tay áo muội ấy, thì thào bảo: ‘Du Nuơng, là ta!” Du Nương che miệng giật lùi nửa bước, một lúc mới cười bảo: “Lương công tử sao lại cải trang thế này, bảo sao em suýt nữa không nhận ra.” Thế rồi mắt đảo sang Lí Thừa Ngân đang đứng sau lưng tôi, “Đây là vị tiểu thư nào vậy, nhìn sao mà lạ mặt.”
Tôi cười hì hì bảo: “Nghe nói chỗ Nguyệt Nương có thượng khách đến, ta ghé qua xem cho biết thôi.”
Du Nương nhếch miệng cười: “Ra thế.”
Tôi kề tai nói nhỏ mấy câu với muội ấy, thoạt dầu sắc mặt Du Nương có phần đăm chiêu, nhưng tôi bảo thêm: “Dù sao ta cũng chỉ liếc 1 cái là đi liền, đảm bảo không gây chuyện gì đâu.”
Ở phường Minh Ngọc này, bên cạnh Nguyệt Nương, thì Du Nương đối với tôi cũng khá tốt, tính tình muội ấy điềm đạm nhã nhặn, chào thua trước thói tôi mè nheo nhõng nhẽo, cuối cùng đành gật đầu đồng ý. Thế là tôi hân hoan vui sướng hỏi Lí Thừa Ngân: “Chàng biết múa không?”
Đảm bảo Lí Thừa Ngân suýt hộc máu, thế nhưng hắn vẫn tỉnh bơ hỏi lại tôi: “Múa điệu gì?”
“Đạp ca.”
(*chú: một hình thức nghệ thuật vừa múa vừa hát)
Tôi chỉ đợi hắn phun ra câu không biết, có thế tôi mới cắt đuôi được hắn, tự mình đi chiêm ngưỡng dung nhan gã thượng khách nọ, chẳng ngờ hắn thẳng thừng ném ra hai chữ: “Ta biết!”
Tôi ngốc quá tôi ơi! Tôi đúng là ngu mà! Hắn là thái tử, độ tháng 3 hằng năm nào trong cung chẳng có lễ Kỳ yên cầu an, mà đều do Thái tử chủ trì đạp ca, tôi ngu quá đi mất.
Tôi nhùng nhằng níu kéo chút ít hy vọng: “Nhưng đây là điệu múa của con gái mà.”
“Xem cũng trên dưới mấy trăm lần rồi, chẳng qua na ná nhau cả ấy mà.”
Thôi thì…đã đến nước này rồi, đành vào cùng nhau vậy.
Tiếng đàn tì bà của Nguyệt Nương trong phòng đã ngưng bặt, tiếng sáo vi vu dìu dặt vang lên, trong đó ắt hẳn còn một đội công văn chuyên đàn sáo nữa. Làn điệu thúc giục đám ca nhi ra sân khấu, nhịp phách lững lờ chậm rãi, uyển chuyển mà tao nhã.
Tôi hít một hơi thật sâu, đỡ lấy quạt lụa Du Nương đưa cho, Lí Thừa Ngân và tôi nối đuôi mấy ca nhi tiến vào.
Lúc ấy, Nguyệt Nương đã khẽ cất giọng hát, “Quân vương như trăng trên bầu trời cao…”
Giọng ca của Nguyệt Nương trong trẻo mượt mà…mượt như châu như ngọc, chỉ mới một câu thôi đã khiến người ta si mê đắm đuối…Tim tôi cứ đập thình thịch không ngừng, cuối cùng có thể được nhìn gã khách nọ mặt mũi ngang dọc ra sao rồi, quả thật vừa vui mừng vừa phấn khởi lại thêm hiếu kỳ….Đám ca nhi mỉm cười chuyển mình xoay người lại, tôi và Lí Thừa Ngân cũng quay theo, tất cả mọi người đều đồng loạt hạ tay quạt, chỉ có tôi vừa hạ quạt xuống đã cứng đờ người.
Cả người hoàn toàn đờ đẫn
Lí Thừa Ngân ắt cũng thảng thốt y như tôi, những ca nhi khác đã bắt đầu hòa mình vào điệu múa, chỉ có tôi và hắn là chững lại, thừ người bất động.
Thì bởi rằng, vị khách quý ấy tôi có quen, không chỉ tôi quen, mà ngay đến Lí Thừa Ngân cũng biết.
Đâu chỉ dừng lại ở mức quen biết thôi đâu….
Trời cao ơi…
Xin người cho chúng con 1 cái lỗ để chui vào đi…
Hoàng thượng ơi…
Người có nhớ cánh sen trong cơn mưa mùa hạ bên bờ hồ Đại Minh không?
Bên mình, những ống tay áo muôn màu bồng bềnh phiêu diêu theo điệu hát, những vạt váy ấy tựa như gió chao nghiêng thổi ngược hướng, như băng tuyết tan đang chảy ngược dòng, lay động và nhập vào hồn người. Cả tôi lẫn Lí Thừa Ngân, 2 kẻ cứ đực mặt ra như gà gỗ, Du Nương dốc sức đưa mắt ra hiệu với tôi, tôi cũng cố nhéo mình 1 cái, rồi lại nhéo cả Lí Thừa Ngân…lúc này thật sự không phải đang mơ chứ? Đây nhất định chỉ là 1 giấc mơ mà thôi!
Bệ hạ…phụ hoàng…sao lại là người hả trời ơi? Người…người…người…bảo nhi thần và điện hạ nến trốn vào chỗ nào đây…Con chỉ muốn đào một cái lỗ…
May thay, bệ hạ không hổ là bệ hạ, lúc chúng tôi còn đương chết đứng tại chỗ vì quá đỗi kinh ngạc, thì người vẫn rất điềm tĩnh đảo mắt qua chúng tôi 1 cái, thế rồi người thản nhiên nhấc bát trà, tỏ vẻ chẳng hề hấn gì, nhấp một ngụm.
Lí Thừa Ngân tỉnh ngộ gần như ngay lập tức, hắn kéo tay áo tôi, rồi hòa vào đám ca nhi, lả lướt nhún từng bước đạp ca. Điệu múa ấy quả thực nơm nớp lo sợ, thấp thỏm không yên. Tôi vừa quay đầu lại, thấy Nguyệt Nương đã nhận ra tôi, trợn tròn mắt nhìn. Tôi ném trả một cái nhìn đầy nịnh bợ, tỷ ấy lườm tôi. Tôi biết tỷ ấy sợ tôi quấy quả làm thượng khách mất hứng—-đánh chết tôi cũng không dám làm bậy trước mặt vị khách này.
Chẳng dễ gì qua được khúc đầu tiên, Nguyệt Nương đứng dậy cười, toan nói gì đấy, thượng khác đã lạnh nhạt đoạn bảo: “Điệu đạp ca này quả không tệ.”
“Dẫu vẫn còn thiển lậu, may đại nhân không chê.” Nguyệt Nương uyển chuyển nói lời, “Chi bằng tạm cho họ lui xuống, Nguyệt Nương lại đàn mấy bài hầu đại nhân nghe.”
Thượng khách gật gật đầu: “Cũng được.”
Nguyệt Nương vừa buông tiếng thở phào nhẹ nhõm, vị khách quý lại giơ tay chỉ: “Bảo hai ca nhi này nán lại.”
Ngón tay của vị thượng khác này không hề thiên vị, trước tiên chỉ Lí Thừa Ngân, sau trỏ vào tôi. Tôi xem chừng Nguyệt Nương sắp ngất đến nơi rồi, cả khuôn mặt gượng gạo đến gần như không kiềm chế được: “Thưa đại nhân…giữ lại…giữ lại bọn họ là sao ạ?”
“Hai ca nhi này múa quả thực rất đẹp, giữ bọn họ lại hầu rượu.”
Lời thượng khách nói, ai dám khước từ chứ. Thế là, Nguyệt Nương ái ngại liếc tôi, tôi ái ngại ngó sang Lí Thừa Ngân, Lí Thừa Ngân ái ngại nhìn bệ hạ, mà bệ hạ…ôi, nhìn xoáy vào chúng tôi.
Nói chung là, tất cả mọi người đều lui ra ngoài, bao gồm cả đoàn công văn đào ca sáo nhị. Trong phòng chỉ còn có 4 người, bụng dạ người nào người nấy đều có suy tính riêng, ngơ ngác nhìn nhau.
Sau cùng, vị thượng khách sai bảo: “Nguyệt Nương, đi xem có món gì không.”
Lúc ấy Nguyêt Nương trở nên nôn nóng, hết đưa mắt nhìn tôi lại đảo sang nhìn vị khách quý. Trông bộ dạng vị đại nhân đấy thờ ơ như không, trong khi tôi đã liếc mắt ra hiệu với tỷ ấy, quả thực Nguyệt Nương không hiểu ý tôi gì cả, thế nhưng lại sợ vị khách này lần ra manh mối gì, cuối cùng đành vái chào rồi lui xuống.
Đầu gối tôi nhũn nhão quỳ sụp xuống đất, nào phải sợ, mà là vì quá mệt, điệu múa ban nãy tốn sức thật, mấy ca nhi dưới tay Du Nương đều là những ca kỹ có tiếng trong kinh thành, để bắt kịp nhịp mấy nàng ấy, quả nhiên mệt muốn chết.
Lí Thừa Ngân cũng quỳ gối như tôi, không khí trong phòng kì dị quái đản, khác thường khó nói thành lời.
Đừng bảo lại bắt tôi chép sách nhé? Tôi khổ sở nghĩ, phen này tai vạ ập xuống đầu rồi, tôi dám dẫn Thái tử điện hạ đến lầu xanh, lại còn bị Hoàng đế bệ hạ bắt quả tang ngay tại trận, bây giờ bắt chép phạt 30 lần “nữ giới”, tôi chết là cái chắc rồi.
Nhưng mà tự nhiên tôi lại nhớ ra 1 chuyện, bệ hạ cũng đến lầu xanh mà, vậy là cả nhà cùng đến kỹ viện rồi, xem ra người không nỡ bắt tôi chép phạt được rồi.
Lúc tôi còn đang nghĩ quàng nghĩ xiên, cuối cùng nghe thấy bệ hạ lên tiếng, người hỏi: “Ngân Nhi, sao con ở đây?”
Tôi liếc liếc bộ dạng giả gái của Lí Thừa Ngân, bệ hạ hỏi câu này cũng tráo trở thật, bây giờ mà Lí Thừa Ngân khai tôi ra, hắn không xong với tôi đâu.
May mà Lí Thừa Ngân tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, đáp: “Chỉ là do hiếu kỳ nên mới đến thăm quan thôi ạ.”
Bệ hạ chỉ vào tôi, hỏi: “Thế còn Thái tử phi?”
Lí Thừa Ngân lại tỏ ý vàng thật không sợ thử lửa trả lời: “Thái tử phi cũng tò mò, thế nên con dẫn nàng theo.”
Quá nghĩa khí! Tôi quả thực chỉ muốn vỗ vai Lí Thừa Ngân bảo, chàng có tình nghĩa thật đấy! Nhờ lần này chàng đã có ra tay trượng nghĩa với thiếp, lần sau thiếp nhất định sẽ báo đáp chàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.