Đồng Đội Biết Làm Nũng Quá, Làm Sao Đây?
Chương 9: Lạnh lùng đến cùng
Tiểu A Phân
13/07/2024
Editor: YYone
Phương Điền không ngờ rằng đến tận khi trận đấu kết thúc, khẩu AWM của cậu vẫn nguyên zin.
Màn hình hiện lên dòng chữ cực to “Winner winner chicken dinner“. Số lần Phương Điền thắng chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng lúc này cậu lại không thấy vui lắm.
Thậm chí cậu còn gan to bằng trời đi trách móc Sở Tinh Chiết. “Anh không cho em ăn mạng gì hết!”
Sở Tinh Chiết:...
Ai vừa thấy địch đã kêu cứu ầm ĩ, chạy còn nhanh hơn thỏ, bắn thì chẳng trúng viên nào. Thế mà còn tự tin chất vấn hắn ấy hả?
Sở Tinh Chiết nhướn mày, vừa định nổi giận.
Thì thấy Phương Điền trên màn hình dùng hai tay chống cằm, tỏ vẻ đáng thương nói với hắn. “Chơi trận nữa nha, anh Tinh Chiết?”
Sở Tinh Chiết:...
Chơi một trận thì chơi một trận, nũng nịu cái gì, thật là.
Cậu nghĩ tôi sẽ bị lừa chắc.
Trong lòng Sở Tinh Chiết ngổn ngang suy nghĩ, vẻ mặt vô cảm nhấn đổi bản đồ, bắt đầu trận mới.
Nghe thấy Phương Điền vui vẻ bắt đầu phát thẻ người tốt cho hắn, Sở Tinh Chiết cảm thấy hối hận.
Mẹ nó chứ, sao hắn lại nghe lời cái người này vậy? Kẻo lại cho rằng tính tình hắn rất tốt đấy chứ?
Mẹ nó, bất thường thật sự.
Để chứng mình mình không phải người tốt (?), Sở Tinh Chiết quyết định trận này phải lạnh lùng đến cùng, không cho cậu cơ hội khen hắn.
“Anh Tinh Chiết, nếu anh thấy giảm thanh thì nhặt cho em với. M4 của em chỉ thiếu mỗi cái đó nữa thôi~”
“Ờ.” Sở Tinh Chiết nhặt nòng giảm thanh lên, nghe đối phương ngoan ngoãn cảm ơn mình, con chuột của hắn khựng lại rồi ném đồ ra ngoài.
“Tự đến nhặt đi.” Hắn lạnh lùng ping vị trí.
Phương Điền nhìn khoảng cách, thấy hai người cách nhau cả nửa thành phố liền lười biếng không muốn qua, bắt đầu giở trò cũ, làm nũng với hắn. “Anh cầm tới giúp em nha, xa quá à, em đi không nổi.”
“...” Sở Tinh Chiết cảm thấy mình bị bắt thóp, môi mỏng mím chặt, không cam lòng nhặt lại.
Nếu còn cho cậu cơ hội thì hắn là thằng ngu, Sở Tinh Chiết thề độc trong đầu.
Hai người loot xong vật tư thì lái xe vào trong bo, lúc đi qua khu R thì đụng phải hiện trường ba đội đang sống mái mới nhau. Xe của hai người đang ở giữa đường, vì không biết số lượng và vị trí kẻ địch nên Sở Tinh Chiết chuẩn bị rút lui luôn, ai ngờ vừa lái khỏi thành phố Phương Điền đã bị một người dùng mini từ trên cao bắn gục.
Vị trí cậu ngã xuống rất tệ, khu vực ngoại thành gần như không có điểm che chắn. Kể cả có ném bom khói thì kẻ địch vẫn có thể bắn mò trúng người, hơn nữa trong thời gian mười giây cứu người thì đối phương đã kịp kéo qua xả súng rồi.
Phương Điền sợ liên lụy Sở Tinh Chiết, bị bắn gục cũng không cầu cứu như mọi khi mà chỉ bĩu môi nói. “Anh đừng cứu em. Anh cứ lái xe đi đi, em nhớ kỹ ID người kia rồi, anh nhất định phải trả thù cho em!”
Nói xong liền nằm trên đường không nhúc nhích.
Sở Tinh Chiết:...
Ban đầu Sở Tinh Chiết không định mạo hiểm cứu cậu nhưng nghe thấy lời dặn dò phút lâm chung với vẻ mặt đáng thương của Phương Điền, hắn đành bất đắc dĩ quay đầu lại.
Hắn dừng xe cách Phương Điền không xa, bắn nổ lốp để xe che chắn cho đồng đội. Hắn cứu cậu dậy, lạnh lùng dặn dò. “Ngoan ngoãn núp cho kĩ, đừng ló đầu ra hiểu chưa?”
Phương Điền nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ mình sẽ nghe lời, bây giờ cậu đang cực kỳ cảm động. Nếu không phải sợ ảnh hưởng đến Sở Tinh Chiết, cậu đã làm một bài tâng bốc hắn là đồng đội thần tiên rồi!
Vì xe đã hỏng nên không thể né xung đột, Sở Tinh Chiết rơi vào tính huống bị động tham gia cuộc đấu súng này. Hắn bơm đầy máu, tiến thẳng vào khu vực đang giao tranh.
Sau một trận sống mái với nhau, ba đội chỉ còn lại hai, ba người sống sót. Sở Tinh Chiết vừa đến gần tòa nhà hai tầng thì nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn bên trong, kẻ địch ở tầng hai đang chữa trị cho đồng đội.
Sở Tinh Chiết ném hai quả lựu đạn, một quả vào nhà vệ sinh tầng hai, một quả vào thẳng phòng khách, chặn mọi lối đi của kẻ địch. Hắn mở ống ngắm nhắm vào cầu thang, kẻ địch đang cứu đồng đội biết bên ngoài có người, chạy ra chắc chắn chết, chỉ còn lựa chọn núp ở cầu thang. Đối phương vừa ló ra đã bị Sở Tinh Chiết ôm cây đợi thỏ bắn chết.
Khi Sở Tinh Triết tìm thấy kẻ địch cuối cùng trên tầng ba của tòa nhà cao nhất trong khu phố, đối phương đang đứng trên mái, cầm khẩu mini14 ngắm gì đó.
Tiêu diệt người kia xong, Sở Tinh Chiết đứng nguyên tại chỗ nhìn ra bên ngoài, quả nhiên người này đang nhắm vào Phương Điền.
Qua ống ngắm, hắn thấy Phương Điền lộ đầu ở sau xe, chậm chạp, ung dung băng bó, còn tiện thể uống thêm bình thuốc giảm đau, dáng vẻ thảnh thơi, không chút lo lắng.
Sở Tinh Chiết giận đến bật cười, hắn vì cứu cậu mà phải mạo hiểm xông vào giao tranh, nếu hắn tới không kịp thì cậu đã bị một người bắn gục đến hai lần. Còn nói cái gì mà nhớ kỹ ID người ta, nhớ thì làm được cái gì, để xong trận ghi nhật ký: “Hôm nay chơi game bị người tên XXX bắn gục tận hai lần, tức chết mất.” à? Đúng là buồn cười.
Sở Tinh Chiết càng nghĩ càng giận, trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh Phương Điền nằm bò ra bàn giận dỗi viết nhật ký.
Bên kia, Phương Điền vừa uống xong thuốc, máu còn chưa đầy cây đã ăn một phát đạn nổ đầu. Nhìn chiếc mũ ba bị hỏng, mắt cậu đỏ lên, tức giận kêu. “Ai vậy!!!!”
Sau đó cậu nhìn thấy thông báo hạ gục:
[Bạn đã bị Break_ headshot bằng M24.]
[Friendly Fire.]
Phương Điền xịt keo nhìn ID của Sở Tinh Chiết, cậu không dám phát cáu với người vừa liều chết cứu mình, chỉ giận dỗi nói. “Anh làm gì thế anh Tinh Chiết...”
Sở Tinh Triết hừ lạnh một tiếng, cảnh cáo: “Lần sau thử đứng im băng bó nữa xem?”
Phương Điền tủi thân “A.” một tiếng, vẫn còn hơi không phục, nhỏ giọng phàn nàn. “Anh bắn hỏng mũ ba của em rồi.”
Nói xong còn lén lút trừng hắn.
Ban đầu hắn vẫn cho rằng mình hoàn toàn đúng, tim như sắt đá, nhưng đến lúc bị ánh mắt oán giận của đồng đội nhìn thì Sở Tinh Chiết thấy cả người đều không thoải mái.
Ngón tay hắn cuộn lại, ho nhẹ một tiếng, nhảy từ trên lầu xuống.
Hắn đi tới đỡ Phương Điền, quẳng M24 với scope 8X trên người cho cậu, thêm cả một bộ cấp cứu có thể hồi đầy máu. Xong xuôi Sở Tinh Chiết mới nói. “Trong hòm trên mái nhà có mũ ba nguyên si, băng bó xong thì lên nhặt đi.”
Phương Điền nhìn hộp cấp cứu và khẩu M24, bỗng rưng rưng cảm động nghĩ thầm, sao Sở Tinh Chiết lại tốt với cậu thế cơ chứ, cái gì tốt đề nhường cậu trước. Sở Tinh Chiết bắn cậu để cảnh cáo nếu cậu đứng im băng bó sẽ rất nguy hiểm, thế mà cậu còn vì một cái mũ ba mà giận dỗi, lén lút lườm hắn. Nghĩ vậy, Phương Điền hối hận cực kỳ, chắp tay trước ngực nhỏ giọng xin lỗi. “Xin lỗi anh Tinh Chiết, em không nên cáu giận với anh, tính tình em tệ quá, hu hu hu.”
Nói xong, sợ Sở Tinh Triết không cảm nhận được nỗi ăn năn của mình, cậu còn cầm ly nước trên bàn giơ lên, rồi uống cạn trước ống kính.
“Vì hành động nông nổi của mình, em tự phạt một chén.” Cậu chân thành nói.
Sở Tinh Chiết:...
Cậu có thể đừng tỏ ra là mình đần nữa được không, giống quá rồi đấy.
[Hay lắm, còn diễn tuồng chứ.]
[Má! Đừng chọc cười tui nữa lúc nửa đêm nữa mà!]
[Cười đau bụng mất trời ơi! Bé cưng đáng yêu quá, tui ngất đây!!!]
[Mẹ nó chứ tự phạt một chén, chếch cười!]
[Thái độ nhận lỗi này trời ơi, chương trình “Biến hình” mà không mời cậu ấy tui không thèm xem đâu.]
Chuẩn bị vào bo, Sở Tinh Chiết lái một chiếc xe jeep từ khu R ra. Hắn dừng đỗ bên cạnh một chiếc xe bốn bánh khác, chờ Phương Điền chạy tới.
Thành phố R nằm trên tuyến đường bắt buộc phải đi qua nếu muốn vào bo, để không cho các đội khác có xe chạy, Sở Tinh Chiết thường sẽ bắn nổ lốp các xe ven đường.
Hắn ngồi trên xe, chờ Phương Điền loot xong hòm chạy tới mới giao nhiệm vụ cho cậu. “Bắn nổ lốp xe đi.”
Phương Điền ngẩn người, hỏi lại. “Bắn lốp xe ấy ạ?”
“Ừm.” Sở Tinh Chiết lười biếng đáp lại, chống đầu chờ cậu.
Mặc dù không hiểu gì nhưng Phương Điền biết Sở Tinh Chiết bảo vậy là có lý do nên cậu ngoan ngoãn làm theo.
Cậu cực kỳ có trách nhiệm mà bắn thủng tất cả các lốp, chờ đến khi Sở Tinh Chiết phản ứng lại thì cái xe hắn đang ngồi chỉ còn hai cái bánh trước.
Sở Tinh Chiết “Đệt.” một tiếng, ngồi bật dậy.
Phương Điền vừa bắn nổ sáu chiếc bánh xe thì bị câu chửi tục của Sở Tinh Chiết dọa sợ. Lâu rồi cậu không nghe thấy hắn chửi thề, tay lúng túng không biết đặt vào đâu. Phương Điền căng thẳng, dè dặt hỏi. “Sao... sao thế em lại làm gì sai ạ?”
Sở Tinh Chiết chuẩn bị nổi giận nhưng nhìn bộ dạng lo sợ của cậu thì lại nén trở về.
Hắn im lặng một lúc mới thở dài, chậm rãi đáp. “Không có gì, cậu không làm gì sai cả.”
Vẻ mặt Sở Tinh Chiết bình tĩnh, tâm lặng như nước.
“Là lỗi tại tôi không tính đến có người đần tới mức này.”
Phương Điền không ngờ rằng đến tận khi trận đấu kết thúc, khẩu AWM của cậu vẫn nguyên zin.
Màn hình hiện lên dòng chữ cực to “Winner winner chicken dinner“. Số lần Phương Điền thắng chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng lúc này cậu lại không thấy vui lắm.
Thậm chí cậu còn gan to bằng trời đi trách móc Sở Tinh Chiết. “Anh không cho em ăn mạng gì hết!”
Sở Tinh Chiết:...
Ai vừa thấy địch đã kêu cứu ầm ĩ, chạy còn nhanh hơn thỏ, bắn thì chẳng trúng viên nào. Thế mà còn tự tin chất vấn hắn ấy hả?
Sở Tinh Chiết nhướn mày, vừa định nổi giận.
Thì thấy Phương Điền trên màn hình dùng hai tay chống cằm, tỏ vẻ đáng thương nói với hắn. “Chơi trận nữa nha, anh Tinh Chiết?”
Sở Tinh Chiết:...
Chơi một trận thì chơi một trận, nũng nịu cái gì, thật là.
Cậu nghĩ tôi sẽ bị lừa chắc.
Trong lòng Sở Tinh Chiết ngổn ngang suy nghĩ, vẻ mặt vô cảm nhấn đổi bản đồ, bắt đầu trận mới.
Nghe thấy Phương Điền vui vẻ bắt đầu phát thẻ người tốt cho hắn, Sở Tinh Chiết cảm thấy hối hận.
Mẹ nó chứ, sao hắn lại nghe lời cái người này vậy? Kẻo lại cho rằng tính tình hắn rất tốt đấy chứ?
Mẹ nó, bất thường thật sự.
Để chứng mình mình không phải người tốt (?), Sở Tinh Chiết quyết định trận này phải lạnh lùng đến cùng, không cho cậu cơ hội khen hắn.
“Anh Tinh Chiết, nếu anh thấy giảm thanh thì nhặt cho em với. M4 của em chỉ thiếu mỗi cái đó nữa thôi~”
“Ờ.” Sở Tinh Chiết nhặt nòng giảm thanh lên, nghe đối phương ngoan ngoãn cảm ơn mình, con chuột của hắn khựng lại rồi ném đồ ra ngoài.
“Tự đến nhặt đi.” Hắn lạnh lùng ping vị trí.
Phương Điền nhìn khoảng cách, thấy hai người cách nhau cả nửa thành phố liền lười biếng không muốn qua, bắt đầu giở trò cũ, làm nũng với hắn. “Anh cầm tới giúp em nha, xa quá à, em đi không nổi.”
“...” Sở Tinh Chiết cảm thấy mình bị bắt thóp, môi mỏng mím chặt, không cam lòng nhặt lại.
Nếu còn cho cậu cơ hội thì hắn là thằng ngu, Sở Tinh Chiết thề độc trong đầu.
Hai người loot xong vật tư thì lái xe vào trong bo, lúc đi qua khu R thì đụng phải hiện trường ba đội đang sống mái mới nhau. Xe của hai người đang ở giữa đường, vì không biết số lượng và vị trí kẻ địch nên Sở Tinh Chiết chuẩn bị rút lui luôn, ai ngờ vừa lái khỏi thành phố Phương Điền đã bị một người dùng mini từ trên cao bắn gục.
Vị trí cậu ngã xuống rất tệ, khu vực ngoại thành gần như không có điểm che chắn. Kể cả có ném bom khói thì kẻ địch vẫn có thể bắn mò trúng người, hơn nữa trong thời gian mười giây cứu người thì đối phương đã kịp kéo qua xả súng rồi.
Phương Điền sợ liên lụy Sở Tinh Chiết, bị bắn gục cũng không cầu cứu như mọi khi mà chỉ bĩu môi nói. “Anh đừng cứu em. Anh cứ lái xe đi đi, em nhớ kỹ ID người kia rồi, anh nhất định phải trả thù cho em!”
Nói xong liền nằm trên đường không nhúc nhích.
Sở Tinh Chiết:...
Ban đầu Sở Tinh Chiết không định mạo hiểm cứu cậu nhưng nghe thấy lời dặn dò phút lâm chung với vẻ mặt đáng thương của Phương Điền, hắn đành bất đắc dĩ quay đầu lại.
Hắn dừng xe cách Phương Điền không xa, bắn nổ lốp để xe che chắn cho đồng đội. Hắn cứu cậu dậy, lạnh lùng dặn dò. “Ngoan ngoãn núp cho kĩ, đừng ló đầu ra hiểu chưa?”
Phương Điền nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ mình sẽ nghe lời, bây giờ cậu đang cực kỳ cảm động. Nếu không phải sợ ảnh hưởng đến Sở Tinh Chiết, cậu đã làm một bài tâng bốc hắn là đồng đội thần tiên rồi!
Vì xe đã hỏng nên không thể né xung đột, Sở Tinh Chiết rơi vào tính huống bị động tham gia cuộc đấu súng này. Hắn bơm đầy máu, tiến thẳng vào khu vực đang giao tranh.
Sau một trận sống mái với nhau, ba đội chỉ còn lại hai, ba người sống sót. Sở Tinh Chiết vừa đến gần tòa nhà hai tầng thì nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn bên trong, kẻ địch ở tầng hai đang chữa trị cho đồng đội.
Sở Tinh Chiết ném hai quả lựu đạn, một quả vào nhà vệ sinh tầng hai, một quả vào thẳng phòng khách, chặn mọi lối đi của kẻ địch. Hắn mở ống ngắm nhắm vào cầu thang, kẻ địch đang cứu đồng đội biết bên ngoài có người, chạy ra chắc chắn chết, chỉ còn lựa chọn núp ở cầu thang. Đối phương vừa ló ra đã bị Sở Tinh Chiết ôm cây đợi thỏ bắn chết.
Khi Sở Tinh Triết tìm thấy kẻ địch cuối cùng trên tầng ba của tòa nhà cao nhất trong khu phố, đối phương đang đứng trên mái, cầm khẩu mini14 ngắm gì đó.
Tiêu diệt người kia xong, Sở Tinh Chiết đứng nguyên tại chỗ nhìn ra bên ngoài, quả nhiên người này đang nhắm vào Phương Điền.
Qua ống ngắm, hắn thấy Phương Điền lộ đầu ở sau xe, chậm chạp, ung dung băng bó, còn tiện thể uống thêm bình thuốc giảm đau, dáng vẻ thảnh thơi, không chút lo lắng.
Sở Tinh Chiết giận đến bật cười, hắn vì cứu cậu mà phải mạo hiểm xông vào giao tranh, nếu hắn tới không kịp thì cậu đã bị một người bắn gục đến hai lần. Còn nói cái gì mà nhớ kỹ ID người ta, nhớ thì làm được cái gì, để xong trận ghi nhật ký: “Hôm nay chơi game bị người tên XXX bắn gục tận hai lần, tức chết mất.” à? Đúng là buồn cười.
Sở Tinh Chiết càng nghĩ càng giận, trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh Phương Điền nằm bò ra bàn giận dỗi viết nhật ký.
Bên kia, Phương Điền vừa uống xong thuốc, máu còn chưa đầy cây đã ăn một phát đạn nổ đầu. Nhìn chiếc mũ ba bị hỏng, mắt cậu đỏ lên, tức giận kêu. “Ai vậy!!!!”
Sau đó cậu nhìn thấy thông báo hạ gục:
[Bạn đã bị Break_ headshot bằng M24.]
[Friendly Fire.]
Phương Điền xịt keo nhìn ID của Sở Tinh Chiết, cậu không dám phát cáu với người vừa liều chết cứu mình, chỉ giận dỗi nói. “Anh làm gì thế anh Tinh Chiết...”
Sở Tinh Triết hừ lạnh một tiếng, cảnh cáo: “Lần sau thử đứng im băng bó nữa xem?”
Phương Điền tủi thân “A.” một tiếng, vẫn còn hơi không phục, nhỏ giọng phàn nàn. “Anh bắn hỏng mũ ba của em rồi.”
Nói xong còn lén lút trừng hắn.
Ban đầu hắn vẫn cho rằng mình hoàn toàn đúng, tim như sắt đá, nhưng đến lúc bị ánh mắt oán giận của đồng đội nhìn thì Sở Tinh Chiết thấy cả người đều không thoải mái.
Ngón tay hắn cuộn lại, ho nhẹ một tiếng, nhảy từ trên lầu xuống.
Hắn đi tới đỡ Phương Điền, quẳng M24 với scope 8X trên người cho cậu, thêm cả một bộ cấp cứu có thể hồi đầy máu. Xong xuôi Sở Tinh Chiết mới nói. “Trong hòm trên mái nhà có mũ ba nguyên si, băng bó xong thì lên nhặt đi.”
Phương Điền nhìn hộp cấp cứu và khẩu M24, bỗng rưng rưng cảm động nghĩ thầm, sao Sở Tinh Chiết lại tốt với cậu thế cơ chứ, cái gì tốt đề nhường cậu trước. Sở Tinh Chiết bắn cậu để cảnh cáo nếu cậu đứng im băng bó sẽ rất nguy hiểm, thế mà cậu còn vì một cái mũ ba mà giận dỗi, lén lút lườm hắn. Nghĩ vậy, Phương Điền hối hận cực kỳ, chắp tay trước ngực nhỏ giọng xin lỗi. “Xin lỗi anh Tinh Chiết, em không nên cáu giận với anh, tính tình em tệ quá, hu hu hu.”
Nói xong, sợ Sở Tinh Triết không cảm nhận được nỗi ăn năn của mình, cậu còn cầm ly nước trên bàn giơ lên, rồi uống cạn trước ống kính.
“Vì hành động nông nổi của mình, em tự phạt một chén.” Cậu chân thành nói.
Sở Tinh Chiết:...
Cậu có thể đừng tỏ ra là mình đần nữa được không, giống quá rồi đấy.
[Hay lắm, còn diễn tuồng chứ.]
[Má! Đừng chọc cười tui nữa lúc nửa đêm nữa mà!]
[Cười đau bụng mất trời ơi! Bé cưng đáng yêu quá, tui ngất đây!!!]
[Mẹ nó chứ tự phạt một chén, chếch cười!]
[Thái độ nhận lỗi này trời ơi, chương trình “Biến hình” mà không mời cậu ấy tui không thèm xem đâu.]
Chuẩn bị vào bo, Sở Tinh Chiết lái một chiếc xe jeep từ khu R ra. Hắn dừng đỗ bên cạnh một chiếc xe bốn bánh khác, chờ Phương Điền chạy tới.
Thành phố R nằm trên tuyến đường bắt buộc phải đi qua nếu muốn vào bo, để không cho các đội khác có xe chạy, Sở Tinh Chiết thường sẽ bắn nổ lốp các xe ven đường.
Hắn ngồi trên xe, chờ Phương Điền loot xong hòm chạy tới mới giao nhiệm vụ cho cậu. “Bắn nổ lốp xe đi.”
Phương Điền ngẩn người, hỏi lại. “Bắn lốp xe ấy ạ?”
“Ừm.” Sở Tinh Chiết lười biếng đáp lại, chống đầu chờ cậu.
Mặc dù không hiểu gì nhưng Phương Điền biết Sở Tinh Chiết bảo vậy là có lý do nên cậu ngoan ngoãn làm theo.
Cậu cực kỳ có trách nhiệm mà bắn thủng tất cả các lốp, chờ đến khi Sở Tinh Chiết phản ứng lại thì cái xe hắn đang ngồi chỉ còn hai cái bánh trước.
Sở Tinh Chiết “Đệt.” một tiếng, ngồi bật dậy.
Phương Điền vừa bắn nổ sáu chiếc bánh xe thì bị câu chửi tục của Sở Tinh Chiết dọa sợ. Lâu rồi cậu không nghe thấy hắn chửi thề, tay lúng túng không biết đặt vào đâu. Phương Điền căng thẳng, dè dặt hỏi. “Sao... sao thế em lại làm gì sai ạ?”
Sở Tinh Chiết chuẩn bị nổi giận nhưng nhìn bộ dạng lo sợ của cậu thì lại nén trở về.
Hắn im lặng một lúc mới thở dài, chậm rãi đáp. “Không có gì, cậu không làm gì sai cả.”
Vẻ mặt Sở Tinh Chiết bình tĩnh, tâm lặng như nước.
“Là lỗi tại tôi không tính đến có người đần tới mức này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.