Đóng Giả Gia Đình Trong Tiết Mục Cuộc Sống Ba Con
Chương 49:
Hàm Ngư Lão Nhân
28/09/2023
Lâm Trình bước vào cổng chính nhà họ Lâm, lúc này người quản gia đã đợi ở cửa. "Đại thiếu gia, lão gia và những người khác đã ngồi vào bàn ăn." quản gia nhận lấy áo khoác của Lâm Trình, nói.
Lúc này, có ba người đang ngồi trong phòng ăn.
Ông cụ Lâm - Lâm Viễn Xương, ngồi ở ghế chính.
Bên phải ông cụ có một người đàn ông và một người phụ nữ, lần lượt là chú hai của Lâm Trình, Lâm Chấn Minh, và vợ của ông, Dương Tuyết Phân.
Khi thấy Lâm Trình vào, trên khuôn mặt Dương Tuyết Phân hiện lên một nụ cười giả tạo, cố ý nói: "Lâm Trình, cuối cùng con cũng trở về rồi, mau m ngồi xuống đi, cả nhà đều đang chờ con, vẫn chưa ăn đâu."
Nghe những lời này, Lâm Trình không thay đổi biểu cảm, nhưng quản gia Chu theo sau anh lại nhíu mày.
Bà Dương Tuyết Phân này, lúc này lại nói những chuyện này làm gì? Làm ông cụ Lâm nghĩ Lâm Trình không biết điều làm người lớn trong nhà phải đợi?
Lâm Chấn Minh nhìn vợ mình một cái, tựa như đang cảnh cáo: "Không biết nói chuyện thì im đi."
Sau đó, Lâm Chấn Minh bình thản nói với Lâm Trình: "Thím cháu chính là như vậy, cháu đừng để tâm, tới đây ngồi đi."
Lâm Trình đi tới, gọi Lâm Viễn Xương một tiếng "ông nội", còn Lâm Chấn Minh và vợ ông ta, anh tự động bỏ qua.
Ông cụ Lâm nhìn Lâm Trình một cái, trách cứ: "Sao, biết trở về rồi à? Tôi còn tưởng chỉ khi tôi cần người xách quan tài thì anh mới biết đường về ấy chứ."
"Không phải ông nội đã cố ý cho bác sĩ Lý đăng một bài trên vòng bạn bè cài đặt chỉ riêng mình cháu thấy sao, nói tình hình của ông đang rất nghiêm trọng, lừa cháu về sao? - Lâm Trình không cho ông cụ mặt mũi, trực tiếp nói.
Khi thấy màn kịch nhỏ của mình bị phát hiện lần nữa, ông cụ Lâm dường như đã quen với tình huống này, không để ý mà méo miệng, lại tỏ vẻ nghiêm túc: "Nói bậy gì đó."
"Được rồi, nếu đã đến, thì cùng nhau ăn cơm thôi." Ông cụ Lâm nói như không để ý, bảo người lấy thêm chén đũa cho Lâm Trình.
Không ngờ, bàn ăn này đã được chuẩn bị đặc biệt, hầu như toàn là món mà Lâm Trình thích.
Dương Tuyết Phân, bị bỏ qua hoàn toàn, lặng lẽ trợn tròn trắng mắt.
Bốn người trên bàn ăn mỗi người đều mang trong mình những suy nghĩ riêng, bữa ăn diễn ra trong sự im lặng.
Trong lúc ăn, ông cụ Lâm đột nhiên liếc mắt nhìn Lâm Chấn Minh, làm như thuận miệng hỏi: "Nghe nói cảng phía Đông có vấn đề gì đó à?"
Nghe lời, Lâm Chấn Minh ngạc nhiên: "Vấn đề gì ạ?"
"Con không nghe quản lý bên đó báo cáo về vấn đề hàng hóa gì cả. Có phải..." Cha, nghe nhầm rồi không.
Lời của Lâm Chấn Minh chỉ nói được một nửa, đã bị ông cụ ngắt ngang bằng một tiếng hừ lạnh.
"Hừ, để cho anh chịu trách nhiệm quản lý khu vực cảng kia không phải để anh ngồi ở nhà chỉ làm quản lý một cách vô dụng, hàng hóa có vấn đề hay không phó đổng như anh lại không biết?" Ông cụ Lâm chất vấn hỏi.
"Nếu không biết, thì đi kiểm tra đi, nếu thật sự có vấn đề xảy ra thì phải làm sao?" Ông cụ Lâm nghiêm khắc nói.
Nghe ông cụ Lâm nói vậy, Lâm Chấn Minh căng mặt, vội vàng cúi đầu, nói: "Vâng, con sẽ đi kiểm tra ngay."
Sau khi nói xong, Lâm Chấn Minh kéo Dương Tuyết Phân bên cạnh đứng lên, rời đi.
Sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, trên mặt Dương Tuyết Phân cuối cùng cũng đã hiện lên một chút không hài lòng.
"Cái gì mà hàng hoá có vấn đề? Tôi thấy rõ ràng là Lâm Trình về rồi, ông ấy muốn đuổi chúng ta đi mà thôi." Dương Tuyết Phân bất mãn nói.
Lâm Chấn Minh trầm mặc không nói gì, nhưng suy nghĩ của ông ta cũng giống với Dương Tuyết Phân.
Lúc này, Dương Tuyết Phân nhíu mày, hỏi tiếp: "Nói đi, ông ấy sao lại vội đuổi chúng ta đi khi chưa ăn xong cơm, ở riêng với Lâm Trình là muốn nói gì?"
Sau khi nói xong, Dương Tuyết Phân lại lẩm bẩm không vui: "Có phải ông ấy định lập di chúc mà không cho chúng ta biết không?"
Lâm Chấn Minh liếc mắt nhìn vợ mình: "Chuyện này sao có thể tùy tiện nói ra như vậy, hơn nữa dựa vào tình hình hiện tại của ba với nhà họ Lâm, không thể lập di chúc sớm như vậy."
Ngoài ra, theo ông ta biết, Lâm Trình không đáng sợ.
Nghĩ vậy, Lâm Chấn Minh lại thay đổi chủ đề: "Nhưng vẫn để con trai chúng ta nhanh chóng về nước."
"Ý ông là..."
"Phòng ngừa chuyện không may xảy ra."
Gần đây, anh trai không có việc gì khác ngoài việc dẫn con trai đáng yêu của mình chạy về nhà chính, còn tưởng người khác không biết ý đồ của anh ta à?
Dương Tuyết Phân gật đầu, nghĩ tới việc vừa xảy ra ở nhà chính, lại không thể nhịn được nói thêm: "Ông nghĩ ông ấy định làm gì với Lâm Trình..."
Mặc dù trước đó cũng đã có tình huống ông xụ Lâm đuổi bọn họ đi, để Lâm Trình một mình ở lại, nhưng ít nhất ông cụ cũng sẽ đợi đến sau bữa cơm mới im lặng đuổi bọn họ đi.
Nhưng hôm nay, trường hợp ông cụ đuổi bọn họ đi khi còn đang ăn cơm, là lần đầu tiên.
Ở một nơi khác, nhà chính nhà họ Lâm.
Trên bàn ăn, ông cụ Lâm đặt đũa xuống, nói với Lâm Trình: "Đến phòng của ông."
Lúc này, có ba người đang ngồi trong phòng ăn.
Ông cụ Lâm - Lâm Viễn Xương, ngồi ở ghế chính.
Bên phải ông cụ có một người đàn ông và một người phụ nữ, lần lượt là chú hai của Lâm Trình, Lâm Chấn Minh, và vợ của ông, Dương Tuyết Phân.
Khi thấy Lâm Trình vào, trên khuôn mặt Dương Tuyết Phân hiện lên một nụ cười giả tạo, cố ý nói: "Lâm Trình, cuối cùng con cũng trở về rồi, mau m ngồi xuống đi, cả nhà đều đang chờ con, vẫn chưa ăn đâu."
Nghe những lời này, Lâm Trình không thay đổi biểu cảm, nhưng quản gia Chu theo sau anh lại nhíu mày.
Bà Dương Tuyết Phân này, lúc này lại nói những chuyện này làm gì? Làm ông cụ Lâm nghĩ Lâm Trình không biết điều làm người lớn trong nhà phải đợi?
Lâm Chấn Minh nhìn vợ mình một cái, tựa như đang cảnh cáo: "Không biết nói chuyện thì im đi."
Sau đó, Lâm Chấn Minh bình thản nói với Lâm Trình: "Thím cháu chính là như vậy, cháu đừng để tâm, tới đây ngồi đi."
Lâm Trình đi tới, gọi Lâm Viễn Xương một tiếng "ông nội", còn Lâm Chấn Minh và vợ ông ta, anh tự động bỏ qua.
Ông cụ Lâm nhìn Lâm Trình một cái, trách cứ: "Sao, biết trở về rồi à? Tôi còn tưởng chỉ khi tôi cần người xách quan tài thì anh mới biết đường về ấy chứ."
"Không phải ông nội đã cố ý cho bác sĩ Lý đăng một bài trên vòng bạn bè cài đặt chỉ riêng mình cháu thấy sao, nói tình hình của ông đang rất nghiêm trọng, lừa cháu về sao? - Lâm Trình không cho ông cụ mặt mũi, trực tiếp nói.
Khi thấy màn kịch nhỏ của mình bị phát hiện lần nữa, ông cụ Lâm dường như đã quen với tình huống này, không để ý mà méo miệng, lại tỏ vẻ nghiêm túc: "Nói bậy gì đó."
"Được rồi, nếu đã đến, thì cùng nhau ăn cơm thôi." Ông cụ Lâm nói như không để ý, bảo người lấy thêm chén đũa cho Lâm Trình.
Không ngờ, bàn ăn này đã được chuẩn bị đặc biệt, hầu như toàn là món mà Lâm Trình thích.
Dương Tuyết Phân, bị bỏ qua hoàn toàn, lặng lẽ trợn tròn trắng mắt.
Bốn người trên bàn ăn mỗi người đều mang trong mình những suy nghĩ riêng, bữa ăn diễn ra trong sự im lặng.
Trong lúc ăn, ông cụ Lâm đột nhiên liếc mắt nhìn Lâm Chấn Minh, làm như thuận miệng hỏi: "Nghe nói cảng phía Đông có vấn đề gì đó à?"
Nghe lời, Lâm Chấn Minh ngạc nhiên: "Vấn đề gì ạ?"
"Con không nghe quản lý bên đó báo cáo về vấn đề hàng hóa gì cả. Có phải..." Cha, nghe nhầm rồi không.
Lời của Lâm Chấn Minh chỉ nói được một nửa, đã bị ông cụ ngắt ngang bằng một tiếng hừ lạnh.
"Hừ, để cho anh chịu trách nhiệm quản lý khu vực cảng kia không phải để anh ngồi ở nhà chỉ làm quản lý một cách vô dụng, hàng hóa có vấn đề hay không phó đổng như anh lại không biết?" Ông cụ Lâm chất vấn hỏi.
"Nếu không biết, thì đi kiểm tra đi, nếu thật sự có vấn đề xảy ra thì phải làm sao?" Ông cụ Lâm nghiêm khắc nói.
Nghe ông cụ Lâm nói vậy, Lâm Chấn Minh căng mặt, vội vàng cúi đầu, nói: "Vâng, con sẽ đi kiểm tra ngay."
Sau khi nói xong, Lâm Chấn Minh kéo Dương Tuyết Phân bên cạnh đứng lên, rời đi.
Sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, trên mặt Dương Tuyết Phân cuối cùng cũng đã hiện lên một chút không hài lòng.
"Cái gì mà hàng hoá có vấn đề? Tôi thấy rõ ràng là Lâm Trình về rồi, ông ấy muốn đuổi chúng ta đi mà thôi." Dương Tuyết Phân bất mãn nói.
Lâm Chấn Minh trầm mặc không nói gì, nhưng suy nghĩ của ông ta cũng giống với Dương Tuyết Phân.
Lúc này, Dương Tuyết Phân nhíu mày, hỏi tiếp: "Nói đi, ông ấy sao lại vội đuổi chúng ta đi khi chưa ăn xong cơm, ở riêng với Lâm Trình là muốn nói gì?"
Sau khi nói xong, Dương Tuyết Phân lại lẩm bẩm không vui: "Có phải ông ấy định lập di chúc mà không cho chúng ta biết không?"
Lâm Chấn Minh liếc mắt nhìn vợ mình: "Chuyện này sao có thể tùy tiện nói ra như vậy, hơn nữa dựa vào tình hình hiện tại của ba với nhà họ Lâm, không thể lập di chúc sớm như vậy."
Ngoài ra, theo ông ta biết, Lâm Trình không đáng sợ.
Nghĩ vậy, Lâm Chấn Minh lại thay đổi chủ đề: "Nhưng vẫn để con trai chúng ta nhanh chóng về nước."
"Ý ông là..."
"Phòng ngừa chuyện không may xảy ra."
Gần đây, anh trai không có việc gì khác ngoài việc dẫn con trai đáng yêu của mình chạy về nhà chính, còn tưởng người khác không biết ý đồ của anh ta à?
Dương Tuyết Phân gật đầu, nghĩ tới việc vừa xảy ra ở nhà chính, lại không thể nhịn được nói thêm: "Ông nghĩ ông ấy định làm gì với Lâm Trình..."
Mặc dù trước đó cũng đã có tình huống ông xụ Lâm đuổi bọn họ đi, để Lâm Trình một mình ở lại, nhưng ít nhất ông cụ cũng sẽ đợi đến sau bữa cơm mới im lặng đuổi bọn họ đi.
Nhưng hôm nay, trường hợp ông cụ đuổi bọn họ đi khi còn đang ăn cơm, là lần đầu tiên.
Ở một nơi khác, nhà chính nhà họ Lâm.
Trên bàn ăn, ông cụ Lâm đặt đũa xuống, nói với Lâm Trình: "Đến phòng của ông."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.