Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 103
Ngân Tiểu Bảo
22/12/2016
"Không có, thật sự không có việc gì." Cố Tiểu Ngải cúi đầu liều mạng lau nước
mắt, không hiểu tại sao nước mắt càng lau càng rơi nhiều.
"Đưa thang máy đi xuống đi." Lệ Tước Phong lạnh giọng phân phó.
"Đúng đúng, Lệ tổng." Nữ quản lí ấn xuống tầng trệt.
"Không cần không cần." Cố Tiểu Ngải sốt ruột tiến về phía trước giữ chặt nữ quản lí, chẳng quan tâm mình rơi lệ đầy mặt có bao nhiêu khó coi, "Tôi thực không có việc gì, tôi chỉ là vừa vừa. . . . . ."
"Vừa mới cái gì?" Lệ Tước Phong hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm cô, giống như cô không nói lý do sẽ không buông tha cô.
Cố Tiểu Ngải bị hắn nhìn có loại cảm giác nói không nên lời, suy nghĩ cứng ngắc chuyển động, xoa xoa nước mắt mới viện ra lý do, "Tôi vừa mới đột nhiên nghĩ đến ba tôi."
Lệ Tước Phong biểu tình có một nháy mắt tim đập mạnh và loạn nhịp.
"Ba cô. . . . . ." Nữ quản lí đứng ở đối diện thử muốn hỏi, đưa cho cô khăn tay.
Cố Tiểu Ngải tiếp nhận khăn tay cảm kích hướng cô cười cười, giọng nói vẫn có chút nghẹn ngào, "Ba tôi ngồi tù chín năm rồi, bên ngoài thế giới phát triển biến chuyển từng ngày, ông ấy ở bên trong lại càng ngày càng tiều tụy. . . . . . Vừa mới nghĩ đến ông ấy mới không khống chế được ."
Cô hiện tại lời nói dối càng ngày càng nhiều.
Lý do như vậy, chính cô đều bị thuyết phục.
Cô có phải hay không. . . . . . càng ngày càng tệ.
"Thực xin lỗi." Nghe được cô nói như vậy, nữ quản lí lập tức áy náy nói, "Nhắc tới chuyện thương tâm của cô."
"Không có gì."
Cố Tiểu Ngải vẫn duy trì mỉm cười hoàn mỹ, không ngại lắc đầu.
Vốn cũng không sao.
Cửa nát nhà tan, cô đều đã trãi qua rồi.
Ăn nhờ ở đậu, cô cũng qua chín năm.
Làm ma quỷ tình phụ, cô giống như bị dày vò.
Bất quá là nhìn thấy Sở Thế Tu cùng Lương Noãn Noãn hôn môi mà thôi, kia lại có cái gì đâu? Bọn họ là vị hôn thê, hôn môi là chuyện quá bình thường. . . . . .
Cô rơi nước mắt cái gì? Có cái gì phải rơi lệ . . . . . .
"Lại đây."
Hai tay Lệ Tước Phong bỗng nhiên đem cô xoay mặt hướng chính mình, sắc mặt vẻ lo lắng, cầm lấy khăn tay lau mặt cho cô, đầu ngón tay mềm nhẹ đến độ không giống hắn.
"Tôi không sao." Nói xong, Cố Tiểu Ngải không nhịn được nức nở một tiếng.
Nước mắt trên mặt được lau sạch sẽ toàn bộ, Lệ Tước Phong có chút thô lỗ đem cô kéo vào trong lòng ôm lấy, một tay giữ cái gáy của cô, làm cho cô tựa vào trên lồng ngực hắn.
Giống như thời điểm tuyệt vọng bất lực lần trước ở nhà trẻ.
Lệ Tước Phong ôm. . . . . . lại cho cô ấm áp đến kỳ lạ.
Rõ ràng là một người đàn ông ác liệt đến mức tận cùng, lại làm cho cô lúc này có chút ham mê độ ấm trên người hắn.
Đó là một loại độ ấm có thể cho cô quên hết thảy vào giờ khắc này.
"Hoan nghênh quý khách——" trong phòng Vip rất cao so với tầng trệt, trang hoàng cùng loại ghế lô, bốn mỹ nữ cao mặc đồng phục đứng ở ghế lô cạnh cửa lộ ra tươi cười, dẫn lối bọn họ nghênh đón đi vào.
Trong tủ thủy tinh dài, một nhóm hơn mười người nam nữ cầm điện thoại di động, toàn hàng hiệu cao cấp.
Chỉ riêng vẻ ngoài, mặc kệ là từ chất liệu gì, vẫn là tạo hình tinh xảo mấy chục lần so với di động bán ở chợ .
Nữ quản lí họ Bạch ở trong khoảng thời gian ngắn đã muốn sờ thấu Lệ Tước Phong thưởng thức, nhanh chóng đẩy ra hai điện thoại di động tình nhân giống như nhau.
"Đây là shine di động tình nhân mới nhất, số lượng có hạn, toàn cầu không vượt qua hai mươi bộ, chúng tôi nơi này cũng chỉ có một đôi này."
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong quay đầu triệu hồi cô.
Cố Tiểu Ngải còn suy nghĩ đứng đó, ngẩn người đứng ở bên cạnh Lệ Tước Phong, nghe được hắn kêu cô chợt thức tỉnh.
Tầm mắt dừng ở vẻ ngoài di động trắng khéo léo tinh xảo, Cố Tiểu Ngải rất ít nhìn thấy di động nào xinh đẹp như vậy, đang muốn cầm lấy nhìn xem, giá niêm yết một bên khiến cô hoảng hồn.
Kia là số 0 liên tiếp nhau? Còn không có số lẻ. . . . . .
Đừng nói với cô là một cái điện thoại di động này còn đắt hơn so với mua một tiểu khu chứ. . . . . .
Thấy tầm mắt cô vẫn dừng ở trên điện thoại di động, Lệ Tước Phong nghĩ đến cô xem xong rồi, nâng mắt nhân tiện nói, "Lập tức lấy hai cái di động này."
Cố Tiểu Ngải hít một hơi.
Nói mua liền mua? !
Quả nhiên, kẻ có tiền chẳng quan tâm đến giá trị. Dù sao cũng là tiền của hắn, cô cũng không cần phải đau lòng thay.
"shine di động mới nhất đều có công năng mới khác nhau, ngài có cần tôi giới thiệu sơ qua không?" Nữ quản lí cười đến vui vẻ.
"Không cần." Lệ Tước Phong lạnh lùng từ chối, cầm lấy di động nữ màu trắng đưa ra trước mặt quản lý, "Tôi cần cài đặt di dộng nữ chỉ liện lạc được với số của tôi."
"Chỉ liên lạc được với số điện thoại của ngài thôi sao?" Nữ quản lí sửng sốt hạ, ánh mắt quỷ dị liếc mắt Cố Tiểu Ngải một cái.
"Phải" Lệ Tước Phong đúng lý hợp tình, "Có vấn đề sao?"
Cô là sủng vật bị nhốt, chỉ có thể liên hệ cùng chủ nhân, đối với người khác, ngay cả lay động cái cái đuôi đều không được.
"Không thành vấn đề, đương nhiên không thành vấn đề." Nữ quản lí cười đến vui vẻ, "Chúng tôi phục vụ là tốt nhất, tôi cho kỹ thuật viên cài đặt xong sẽ giao đến cho ngài, mời ngài lưu lại địa chỉ."
Lệ Tước Phong thuận miệng báo một chuỗi địa chỉ, liền ôm Cố Tiểu Ngải rời đi.
"Về nhà sao?" Vừa ra khỏi phòng vip, Lệ Tước Phong liền hỏi.
"A? Hỏi tôi sao?" Cố Tiểu Ngải sửng sốt, trong lúc nhất thời có chút không thích ứng.
Hắn là đang hỏi cô muốn về nhà hay không sao? Nam nhân này khi nào thì học được hỏi ý kiến của người khác?
Hay là thấy cô vừa mới khóc xong nên đặc biệt bố thí?
Trên đầu lập tức bị vỗ một cái, Lệ Tước Phong sắc mặt âm trầm không có tức giận, "Bằng không thì sao?"
"Oh." Cố Tiểu Ngải rầu rĩ lên tiếng, sửa lại một chút tóc dài bị rơi rớt.
Bọn họ mua điện thoại di động xong mới chỉ mất có vài phút mà thôi, chắc chắn Sở Thế Tu cùng Lương Noãn Noãn còn dưới lầu vẫn chưa đi, cô không muốn có tình huống gặp như thế.
Vậy nhất định sẽ là thời khắc khó khăn nhất của cô.
"Đi tầng thượng đi." Nghĩ nghĩ, Cố Tiểu Ngải mỉm cười ngón tay chỉ phía trên, "Không phải nói ở tầng thượng có thể nhìn đến toàn bộ cảnh đêm C thị sao? Tôi muốn đi xem."
"Được."
Lệ Tước Phong không có dị nghị, ôm cô đi đến trước thang máy, một tay lại phủ lên cái trán của cô, dò xét độ nóng lại buông ra.
Cố Tiểu Ngải không khỏi nâng mắt nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của hắn, một loại tình huống thân thiết phức tạp khiến cô đa nghi.
Nam nhân này luôn cho cô một cái ôm lúc cô yếu ớt. . . . . .
Nhưng cuối cùng, lúc cô yên thân nhất lại phục thù ác liệt. . . . . .
Cô càng không biết đối với Lệ Tước Phong là thứ tình cảm gì ? Là chán ghét? Hay là hận?
Hoặc là. . . . . . Cảm kích?
Quán rượu Aer ở tầng thượng là một nơi dùng cơm cực kỳ đẹp, có cả nhân viên kéo đàn Violon, tiếng đàn làm cho không khí dùng bữa trở nên thư thái hơn.
Cố Tiểu Ngải chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, hướng ngoài cửa sổ nhìn ra, theo lời của nữ quản lý nói, toàn bộ cảnh C thị đều trong tầm mắt làm người ta phải thán phục.
Không biết quê hương của cô cùng Sở Thế Tu có phải cũng đẹp như vậy.
"Tiên sinh, tiểu thư." Nhân viên phục vụ đem nước cùng thực đơn đến, một tay chỉ khu kính viễn vọng một bên, "Nếu thích xem cảnh đêm, bên kia có thể thưởng thức rất tốt."
"Đưa thang máy đi xuống đi." Lệ Tước Phong lạnh giọng phân phó.
"Đúng đúng, Lệ tổng." Nữ quản lí ấn xuống tầng trệt.
"Không cần không cần." Cố Tiểu Ngải sốt ruột tiến về phía trước giữ chặt nữ quản lí, chẳng quan tâm mình rơi lệ đầy mặt có bao nhiêu khó coi, "Tôi thực không có việc gì, tôi chỉ là vừa vừa. . . . . ."
"Vừa mới cái gì?" Lệ Tước Phong hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm cô, giống như cô không nói lý do sẽ không buông tha cô.
Cố Tiểu Ngải bị hắn nhìn có loại cảm giác nói không nên lời, suy nghĩ cứng ngắc chuyển động, xoa xoa nước mắt mới viện ra lý do, "Tôi vừa mới đột nhiên nghĩ đến ba tôi."
Lệ Tước Phong biểu tình có một nháy mắt tim đập mạnh và loạn nhịp.
"Ba cô. . . . . ." Nữ quản lí đứng ở đối diện thử muốn hỏi, đưa cho cô khăn tay.
Cố Tiểu Ngải tiếp nhận khăn tay cảm kích hướng cô cười cười, giọng nói vẫn có chút nghẹn ngào, "Ba tôi ngồi tù chín năm rồi, bên ngoài thế giới phát triển biến chuyển từng ngày, ông ấy ở bên trong lại càng ngày càng tiều tụy. . . . . . Vừa mới nghĩ đến ông ấy mới không khống chế được ."
Cô hiện tại lời nói dối càng ngày càng nhiều.
Lý do như vậy, chính cô đều bị thuyết phục.
Cô có phải hay không. . . . . . càng ngày càng tệ.
"Thực xin lỗi." Nghe được cô nói như vậy, nữ quản lí lập tức áy náy nói, "Nhắc tới chuyện thương tâm của cô."
"Không có gì."
Cố Tiểu Ngải vẫn duy trì mỉm cười hoàn mỹ, không ngại lắc đầu.
Vốn cũng không sao.
Cửa nát nhà tan, cô đều đã trãi qua rồi.
Ăn nhờ ở đậu, cô cũng qua chín năm.
Làm ma quỷ tình phụ, cô giống như bị dày vò.
Bất quá là nhìn thấy Sở Thế Tu cùng Lương Noãn Noãn hôn môi mà thôi, kia lại có cái gì đâu? Bọn họ là vị hôn thê, hôn môi là chuyện quá bình thường. . . . . .
Cô rơi nước mắt cái gì? Có cái gì phải rơi lệ . . . . . .
"Lại đây."
Hai tay Lệ Tước Phong bỗng nhiên đem cô xoay mặt hướng chính mình, sắc mặt vẻ lo lắng, cầm lấy khăn tay lau mặt cho cô, đầu ngón tay mềm nhẹ đến độ không giống hắn.
"Tôi không sao." Nói xong, Cố Tiểu Ngải không nhịn được nức nở một tiếng.
Nước mắt trên mặt được lau sạch sẽ toàn bộ, Lệ Tước Phong có chút thô lỗ đem cô kéo vào trong lòng ôm lấy, một tay giữ cái gáy của cô, làm cho cô tựa vào trên lồng ngực hắn.
Giống như thời điểm tuyệt vọng bất lực lần trước ở nhà trẻ.
Lệ Tước Phong ôm. . . . . . lại cho cô ấm áp đến kỳ lạ.
Rõ ràng là một người đàn ông ác liệt đến mức tận cùng, lại làm cho cô lúc này có chút ham mê độ ấm trên người hắn.
Đó là một loại độ ấm có thể cho cô quên hết thảy vào giờ khắc này.
"Hoan nghênh quý khách——" trong phòng Vip rất cao so với tầng trệt, trang hoàng cùng loại ghế lô, bốn mỹ nữ cao mặc đồng phục đứng ở ghế lô cạnh cửa lộ ra tươi cười, dẫn lối bọn họ nghênh đón đi vào.
Trong tủ thủy tinh dài, một nhóm hơn mười người nam nữ cầm điện thoại di động, toàn hàng hiệu cao cấp.
Chỉ riêng vẻ ngoài, mặc kệ là từ chất liệu gì, vẫn là tạo hình tinh xảo mấy chục lần so với di động bán ở chợ .
Nữ quản lí họ Bạch ở trong khoảng thời gian ngắn đã muốn sờ thấu Lệ Tước Phong thưởng thức, nhanh chóng đẩy ra hai điện thoại di động tình nhân giống như nhau.
"Đây là shine di động tình nhân mới nhất, số lượng có hạn, toàn cầu không vượt qua hai mươi bộ, chúng tôi nơi này cũng chỉ có một đôi này."
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong quay đầu triệu hồi cô.
Cố Tiểu Ngải còn suy nghĩ đứng đó, ngẩn người đứng ở bên cạnh Lệ Tước Phong, nghe được hắn kêu cô chợt thức tỉnh.
Tầm mắt dừng ở vẻ ngoài di động trắng khéo léo tinh xảo, Cố Tiểu Ngải rất ít nhìn thấy di động nào xinh đẹp như vậy, đang muốn cầm lấy nhìn xem, giá niêm yết một bên khiến cô hoảng hồn.
Kia là số 0 liên tiếp nhau? Còn không có số lẻ. . . . . .
Đừng nói với cô là một cái điện thoại di động này còn đắt hơn so với mua một tiểu khu chứ. . . . . .
Thấy tầm mắt cô vẫn dừng ở trên điện thoại di động, Lệ Tước Phong nghĩ đến cô xem xong rồi, nâng mắt nhân tiện nói, "Lập tức lấy hai cái di động này."
Cố Tiểu Ngải hít một hơi.
Nói mua liền mua? !
Quả nhiên, kẻ có tiền chẳng quan tâm đến giá trị. Dù sao cũng là tiền của hắn, cô cũng không cần phải đau lòng thay.
"shine di động mới nhất đều có công năng mới khác nhau, ngài có cần tôi giới thiệu sơ qua không?" Nữ quản lí cười đến vui vẻ.
"Không cần." Lệ Tước Phong lạnh lùng từ chối, cầm lấy di động nữ màu trắng đưa ra trước mặt quản lý, "Tôi cần cài đặt di dộng nữ chỉ liện lạc được với số của tôi."
"Chỉ liên lạc được với số điện thoại của ngài thôi sao?" Nữ quản lí sửng sốt hạ, ánh mắt quỷ dị liếc mắt Cố Tiểu Ngải một cái.
"Phải" Lệ Tước Phong đúng lý hợp tình, "Có vấn đề sao?"
Cô là sủng vật bị nhốt, chỉ có thể liên hệ cùng chủ nhân, đối với người khác, ngay cả lay động cái cái đuôi đều không được.
"Không thành vấn đề, đương nhiên không thành vấn đề." Nữ quản lí cười đến vui vẻ, "Chúng tôi phục vụ là tốt nhất, tôi cho kỹ thuật viên cài đặt xong sẽ giao đến cho ngài, mời ngài lưu lại địa chỉ."
Lệ Tước Phong thuận miệng báo một chuỗi địa chỉ, liền ôm Cố Tiểu Ngải rời đi.
"Về nhà sao?" Vừa ra khỏi phòng vip, Lệ Tước Phong liền hỏi.
"A? Hỏi tôi sao?" Cố Tiểu Ngải sửng sốt, trong lúc nhất thời có chút không thích ứng.
Hắn là đang hỏi cô muốn về nhà hay không sao? Nam nhân này khi nào thì học được hỏi ý kiến của người khác?
Hay là thấy cô vừa mới khóc xong nên đặc biệt bố thí?
Trên đầu lập tức bị vỗ một cái, Lệ Tước Phong sắc mặt âm trầm không có tức giận, "Bằng không thì sao?"
"Oh." Cố Tiểu Ngải rầu rĩ lên tiếng, sửa lại một chút tóc dài bị rơi rớt.
Bọn họ mua điện thoại di động xong mới chỉ mất có vài phút mà thôi, chắc chắn Sở Thế Tu cùng Lương Noãn Noãn còn dưới lầu vẫn chưa đi, cô không muốn có tình huống gặp như thế.
Vậy nhất định sẽ là thời khắc khó khăn nhất của cô.
"Đi tầng thượng đi." Nghĩ nghĩ, Cố Tiểu Ngải mỉm cười ngón tay chỉ phía trên, "Không phải nói ở tầng thượng có thể nhìn đến toàn bộ cảnh đêm C thị sao? Tôi muốn đi xem."
"Được."
Lệ Tước Phong không có dị nghị, ôm cô đi đến trước thang máy, một tay lại phủ lên cái trán của cô, dò xét độ nóng lại buông ra.
Cố Tiểu Ngải không khỏi nâng mắt nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của hắn, một loại tình huống thân thiết phức tạp khiến cô đa nghi.
Nam nhân này luôn cho cô một cái ôm lúc cô yếu ớt. . . . . .
Nhưng cuối cùng, lúc cô yên thân nhất lại phục thù ác liệt. . . . . .
Cô càng không biết đối với Lệ Tước Phong là thứ tình cảm gì ? Là chán ghét? Hay là hận?
Hoặc là. . . . . . Cảm kích?
Quán rượu Aer ở tầng thượng là một nơi dùng cơm cực kỳ đẹp, có cả nhân viên kéo đàn Violon, tiếng đàn làm cho không khí dùng bữa trở nên thư thái hơn.
Cố Tiểu Ngải chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, hướng ngoài cửa sổ nhìn ra, theo lời của nữ quản lý nói, toàn bộ cảnh C thị đều trong tầm mắt làm người ta phải thán phục.
Không biết quê hương của cô cùng Sở Thế Tu có phải cũng đẹp như vậy.
"Tiên sinh, tiểu thư." Nhân viên phục vụ đem nước cùng thực đơn đến, một tay chỉ khu kính viễn vọng một bên, "Nếu thích xem cảnh đêm, bên kia có thể thưởng thức rất tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.