Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 108
Ngân Tiểu Bảo
29/12/2016
Lệ Tước Phong nói viết truyện tranh là điểm mạnh của cô, có lẽ, đây mới thật sự là điểm mạnh của cô.
Chó săn, là một nghề làm tổn hại người khác.
Tạp chí《 khởi đầu st》 còn không có tin tức, theo kế hoạch thì kỳ tiếp theo sẽ là tiêu đề “ Âm mưu hãm hại Sở thị”, bài đó văn tự cô viết đã muốn nhắm thẳng vào"Chuyện trốn thuế" là có người âm mưu tổ chức đả kích Sở thị. . . . . .
"Cố tiểu thư."
Giọng nói bảo mẫu hòa ái từ ngoài cửa truyền đến.
Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu, vệ sĩ đem cửa phòng bệnh mở ra, bảo mẫu mang theo hai cái gầu mên vẻ mặt tươi cười đi tới, "Tôi đã hỏi Lệ tiên sinh, ông ấy nói cô hôm nay có thể ăn chút thức ăn lỏng, tôi lập tức vào bếp làm canh hầm."
"Cám ơn bảo mẫu."
Cố Tiểu Ngải đem tạp chí để sang một bên chăn, cô thật có chút đói bụng lắm.
Mùi thơm ngát của cháo phát ra, Cố Tiểu Ngải nghe thấy hương vị cũng biết thơm.
"Đến đây, Cố tiểu thư." Bảo mẫu mang thìa đưa cho cô.
Một ngụm cháo ăn vào trong miệng, Cố Tiểu Ngải mới phát giác là vô vị, cô ăn có thể cảm nhận được bên trong bỏ rất nhiều nguyên liệu tốt cho dạ dày, nhưng hương vị thật sự rất phai nhạt.
Kỳ thật lại nói tiếp, cô tuy rằng bị Lệ Tước Phong cấm toàn bộ thức ăn cay mang vào bệnh viện, nhưng không thể phủ nhận, thực rất khó ăn.
Ít nhất nguyên liệu bổ dạ dày này nấu cháo ăn ngon.
Đáng tiếc cô hiện tại chỉ có thể ăn ít cháo. . . . . .
"Đúng rồi, Lệ Tước Phong đâu?"
Ngày hôm qua cô thật rất mệt, mơ mơ màng màng đi ngủ, tỉnh lại đã không thấy Lệ Tước Phong, vốn nghĩ đến cô hiện tại nghiêm trọng đến tiến vào bệnh viện, Lệ Tước Phong phải ở lại đây trông nom cô.
Thời gian này cũng không thể đi công kích Sở thị, dù sao tập đoàn E.S ở châu Á lớn như vậy cũng cần hắn trông nom.
Xem ra cô vẫn là đánh giá cao sức quyến rũ của mình.
"Lệ tiên sinh sáng sớm đã ra khỏi nhà xử lý công việc ."
"Công việc?" Sớm như vậy, hắn bình thường cũng không đến công ty sớm như vậy.
"Đúng vậy, tôi nghe thư ký điện thoại, hình như là cùng với công ty gì đó mở một hội nghị cổ phiếu khẩn cấp, công ty kia tôi thực nhìn quen mắt . . . . . . Giống như đã gặp ở nơi nào. . . . . ." Bảo mẫu lớn tuổi, trí nhớ kém nhất thời không thể nhớ ra nổi.
Công ty nhìn quen mắt?
Cố Tiểu Ngải mang cuốn tạp chí《ak》 ra, chỉa chỉa trên mặt bìa, có chút lo lắng hỏi, "Là Sở thị quốc tế sao? Cùng đám hỏi của gia đình Lương thị trưởng với Sở thị."
"Ai nha, đúng đúng đúng, chính là Sở thị. . . . . ." Bảo mẫu vui vẻ vỗ tay, "Cuối cùng tôi cũng nhớ ra
Cố Tiểu Ngải có chút kinh ngạc, E.S cùng Sở thị mở hội nghị gì?
Bảo mẫu lấy tạp chí trong tay cô, vừa thấy trên mặt bìa liền cau chặt mi, "Ôi, hiện tại đứa nhỏ này, lúc trước truyền thông đều đưa tin hạnh phúc vui tươi, như thế nào chỉ trong chớp mắt, nữ liền phụ tình với người khác? Đứa nhỏ nam kia chắc phải khóc rồi, gặp một người vợ như vậy. . . . . ."
Bảo mẫu nói hai hài tử kia tất nhiên là Lương Noãn Noãn cùng Sở Thế Tu.
Phản ứng của bảo mẫu cô có thể lường trước được, nhìn đến ảnh chụp như vậy, đều theo bản năng muốn biết Sở Thế Tu hiện tại đáng thương như thế nào. . . . . .
Chính là Sở thị cùng e.s rốt cuộc mở hội nghị khẩn cấp gì?
Đang nghĩ tới, ngoài cửa liền truyền đến một trận động tĩnh, ngay sau đó chỉ thấy một vệ sĩ phụ giúp đẩy xe lăn lóng lánh đi tới.
Lệ Tước Phong bóng dáng theo sát sau đó, trên người mặc áo ba-đờ-xuy màu đen, tiến lên vỗ vỗ xe lăn, tầm mắt hướng trên giường Cố Tiểu Ngải, "Chúng ta đi ra bên ngoài một chút đi."
. . . . . .
Ý tứ của hắn không phải là bắt cô ngồi xe lăn đi chứ?
Bảo mẫu thấy thế đứng lên, đi theo phụ họa, "Đúng vậy a Đúng vậy a, Cố tiểu thư cùng Lệ tiên sinh đi ra ngoài một chút đi, hôm nay mặt trời không nắng lắm, hít thở không khí mới mẻ cũng tốt."
"Tôi không phải bị thương ở chân."
"Cho cô ngồi an vị, không nên nhiều lời vô nghĩa như vậy."
". . . . . ."
Lệ Tước Phong bước đi lên, đem Cố Tiểu Ngải mặc trang phục bệnh nhân màu lam trắng ôm lấy đi đến bỏ lên xe lăn ngồi xuống, cởi áo ba-đờ-xuy trên người cho cô mặc vào.
"Đến đây, đem hài mang vào." Bảo mẫu cũng liên tục không ngừng cầm lấy dép lê thay cô mang vào.
Cố Tiểu Ngải có chút xấu hổ, cô cũng không phải phế nhân, làm sao biến thành nghiêm trọng như thế?
Cô không có cách nào kháng nghị, kháng nghị cũng sẽ không có hiệu quả gì.
Lệ Tước Phong phụ giúp cô hướng bên ngoài phòng bệnh đi, bốn vệ sĩ khoẻ mạnh đi theo phía sau bọn họ.
"Anh không phải cùng Sở thị họp sao? Nhanh như vậy đã xong rồi?" Cố Tiểu Ngải có cơ hội liền hỏi.
"Vài lão Đổng sự Sở thị muốn tôi buông tha bọn họ mà thôi, cùng mấy người già cả đó thì có cái gì tốt để họp đâu ." Lệ Tước Phong khinh thường nói, đem cô đẩy đi xuống lầu bệnh viện.
Bệnh viện tư nhân này chuyên thiết kế vì kẻ có tiền, trong bệnh viện đều có thể so với khách sạn.
Trong bệnh viện, trên mặt cỏ có tốp năm tốp ba bệnh nhân đánh cầu lông cùng tập thể hình, bên người mỗi người cơ hồ đều có một trợ lý hoặc là hộ sĩ đi theo xách quần áo này nọ, một nhóm bệnh nhân đều là bộ dáng giàu có.
Cố Tiểu Ngải ngồi ở xe lăn thật cẩn thận hỏi, "Anh không định buông tha Sở thị sao?"
Chó săn, là một nghề làm tổn hại người khác.
Tạp chí《 khởi đầu st》 còn không có tin tức, theo kế hoạch thì kỳ tiếp theo sẽ là tiêu đề “ Âm mưu hãm hại Sở thị”, bài đó văn tự cô viết đã muốn nhắm thẳng vào"Chuyện trốn thuế" là có người âm mưu tổ chức đả kích Sở thị. . . . . .
"Cố tiểu thư."
Giọng nói bảo mẫu hòa ái từ ngoài cửa truyền đến.
Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu, vệ sĩ đem cửa phòng bệnh mở ra, bảo mẫu mang theo hai cái gầu mên vẻ mặt tươi cười đi tới, "Tôi đã hỏi Lệ tiên sinh, ông ấy nói cô hôm nay có thể ăn chút thức ăn lỏng, tôi lập tức vào bếp làm canh hầm."
"Cám ơn bảo mẫu."
Cố Tiểu Ngải đem tạp chí để sang một bên chăn, cô thật có chút đói bụng lắm.
Mùi thơm ngát của cháo phát ra, Cố Tiểu Ngải nghe thấy hương vị cũng biết thơm.
"Đến đây, Cố tiểu thư." Bảo mẫu mang thìa đưa cho cô.
Một ngụm cháo ăn vào trong miệng, Cố Tiểu Ngải mới phát giác là vô vị, cô ăn có thể cảm nhận được bên trong bỏ rất nhiều nguyên liệu tốt cho dạ dày, nhưng hương vị thật sự rất phai nhạt.
Kỳ thật lại nói tiếp, cô tuy rằng bị Lệ Tước Phong cấm toàn bộ thức ăn cay mang vào bệnh viện, nhưng không thể phủ nhận, thực rất khó ăn.
Ít nhất nguyên liệu bổ dạ dày này nấu cháo ăn ngon.
Đáng tiếc cô hiện tại chỉ có thể ăn ít cháo. . . . . .
"Đúng rồi, Lệ Tước Phong đâu?"
Ngày hôm qua cô thật rất mệt, mơ mơ màng màng đi ngủ, tỉnh lại đã không thấy Lệ Tước Phong, vốn nghĩ đến cô hiện tại nghiêm trọng đến tiến vào bệnh viện, Lệ Tước Phong phải ở lại đây trông nom cô.
Thời gian này cũng không thể đi công kích Sở thị, dù sao tập đoàn E.S ở châu Á lớn như vậy cũng cần hắn trông nom.
Xem ra cô vẫn là đánh giá cao sức quyến rũ của mình.
"Lệ tiên sinh sáng sớm đã ra khỏi nhà xử lý công việc ."
"Công việc?" Sớm như vậy, hắn bình thường cũng không đến công ty sớm như vậy.
"Đúng vậy, tôi nghe thư ký điện thoại, hình như là cùng với công ty gì đó mở một hội nghị cổ phiếu khẩn cấp, công ty kia tôi thực nhìn quen mắt . . . . . . Giống như đã gặp ở nơi nào. . . . . ." Bảo mẫu lớn tuổi, trí nhớ kém nhất thời không thể nhớ ra nổi.
Công ty nhìn quen mắt?
Cố Tiểu Ngải mang cuốn tạp chí《ak》 ra, chỉa chỉa trên mặt bìa, có chút lo lắng hỏi, "Là Sở thị quốc tế sao? Cùng đám hỏi của gia đình Lương thị trưởng với Sở thị."
"Ai nha, đúng đúng đúng, chính là Sở thị. . . . . ." Bảo mẫu vui vẻ vỗ tay, "Cuối cùng tôi cũng nhớ ra
Cố Tiểu Ngải có chút kinh ngạc, E.S cùng Sở thị mở hội nghị gì?
Bảo mẫu lấy tạp chí trong tay cô, vừa thấy trên mặt bìa liền cau chặt mi, "Ôi, hiện tại đứa nhỏ này, lúc trước truyền thông đều đưa tin hạnh phúc vui tươi, như thế nào chỉ trong chớp mắt, nữ liền phụ tình với người khác? Đứa nhỏ nam kia chắc phải khóc rồi, gặp một người vợ như vậy. . . . . ."
Bảo mẫu nói hai hài tử kia tất nhiên là Lương Noãn Noãn cùng Sở Thế Tu.
Phản ứng của bảo mẫu cô có thể lường trước được, nhìn đến ảnh chụp như vậy, đều theo bản năng muốn biết Sở Thế Tu hiện tại đáng thương như thế nào. . . . . .
Chính là Sở thị cùng e.s rốt cuộc mở hội nghị khẩn cấp gì?
Đang nghĩ tới, ngoài cửa liền truyền đến một trận động tĩnh, ngay sau đó chỉ thấy một vệ sĩ phụ giúp đẩy xe lăn lóng lánh đi tới.
Lệ Tước Phong bóng dáng theo sát sau đó, trên người mặc áo ba-đờ-xuy màu đen, tiến lên vỗ vỗ xe lăn, tầm mắt hướng trên giường Cố Tiểu Ngải, "Chúng ta đi ra bên ngoài một chút đi."
. . . . . .
Ý tứ của hắn không phải là bắt cô ngồi xe lăn đi chứ?
Bảo mẫu thấy thế đứng lên, đi theo phụ họa, "Đúng vậy a Đúng vậy a, Cố tiểu thư cùng Lệ tiên sinh đi ra ngoài một chút đi, hôm nay mặt trời không nắng lắm, hít thở không khí mới mẻ cũng tốt."
"Tôi không phải bị thương ở chân."
"Cho cô ngồi an vị, không nên nhiều lời vô nghĩa như vậy."
". . . . . ."
Lệ Tước Phong bước đi lên, đem Cố Tiểu Ngải mặc trang phục bệnh nhân màu lam trắng ôm lấy đi đến bỏ lên xe lăn ngồi xuống, cởi áo ba-đờ-xuy trên người cho cô mặc vào.
"Đến đây, đem hài mang vào." Bảo mẫu cũng liên tục không ngừng cầm lấy dép lê thay cô mang vào.
Cố Tiểu Ngải có chút xấu hổ, cô cũng không phải phế nhân, làm sao biến thành nghiêm trọng như thế?
Cô không có cách nào kháng nghị, kháng nghị cũng sẽ không có hiệu quả gì.
Lệ Tước Phong phụ giúp cô hướng bên ngoài phòng bệnh đi, bốn vệ sĩ khoẻ mạnh đi theo phía sau bọn họ.
"Anh không phải cùng Sở thị họp sao? Nhanh như vậy đã xong rồi?" Cố Tiểu Ngải có cơ hội liền hỏi.
"Vài lão Đổng sự Sở thị muốn tôi buông tha bọn họ mà thôi, cùng mấy người già cả đó thì có cái gì tốt để họp đâu ." Lệ Tước Phong khinh thường nói, đem cô đẩy đi xuống lầu bệnh viện.
Bệnh viện tư nhân này chuyên thiết kế vì kẻ có tiền, trong bệnh viện đều có thể so với khách sạn.
Trong bệnh viện, trên mặt cỏ có tốp năm tốp ba bệnh nhân đánh cầu lông cùng tập thể hình, bên người mỗi người cơ hồ đều có một trợ lý hoặc là hộ sĩ đi theo xách quần áo này nọ, một nhóm bệnh nhân đều là bộ dáng giàu có.
Cố Tiểu Ngải ngồi ở xe lăn thật cẩn thận hỏi, "Anh không định buông tha Sở thị sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.