Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 129
Ngân Tiểu Bảo
09/02/2017
Vấn đề không phải ai cùng đi.
Nếu ai có thể chuẩn xác nói cho cô biết, Lệ Tước Phong không còn ác ý công kích Sở thị nữa, cô lập tức bỏ gánh nặng đi Châu Âu.
Cô cũng không phải luyến tiếc Lệ Tước Phong. . . . . .
Tổn hại nhất là đêm qua bị Lệ Tước Phong ăn làm mạt tịnh, kết quả cô ngay cả một chút yêu cầu cũng chưa làm cho hắn đáp ứng.
Hay là muốn bị đưa đi Châu Âu.
Tối hôm qua, làm sao cô có thể ngủ đi chứ. . . . . .
"Tôi không đi." Cố Tiểu Ngải quyết định lì lợm ở trên giường, chết sống không đi bệnh viện Piere ở Châu Âu gì gì đó.
"Ai nha, Cố tiểu thư, bảo mẫu biết cô luyến tiếc Lệ tiên sinh, Lệ tiên sinh cũng là vì tốt cho cô, bác sĩ chuyên nghiệp ở bệnh viện Pierre cũng đã cho người liên hệ được rồi."
Cô thật không phải là luyến tiếc Lệ Tước Phong. . . . . .
"Tôi không đi, tôi không muốn đi."
Cố Tiểu Ngải biết hiện tại chính mình có vẻ thực không có phẩm hạnh, nhưng cô cũng không thể làm gì khác hơn.
"Lệ tiên sinh đặc biệt cho người mua một máy bay riêng, về sau trong nước hay nước ngoài bay tới bay lui thực tiện."
Hắn mua phi thuyền vũ trụ cô cũng không còn hứng thú. . . . . .
"Bảo mẫu, tôi không muốn đi."
"Cố tiểu thư, chúng ta hiện tại sẽ xuất phát, đến đây, bảo mẫu mặc quần áo cho cô." Bảo mẫu nói xong bước đi đến trước giường, cầm lấy quần áo ân cần mặc trên người Cố Tiểu Ngải. . . . . .
. . . . . .
Gừng càng già càng cay.
Cô tại đây lì lợm nửa ngày, bảo mẫu trực tiếp đi lên thay cô lớn như vậy mặc quần áo, cô còn lì lợm như thế nào được nữa. . . . . .
Đến cuối cùng, Cố Tiểu Ngải vẫn là chính mình mặc quần áo tử tế, ngồi trên xe lăn, được bảo mẫu đẩy ra bệnh viện, bốn vệ sĩ kéo hành lý đi theo sau các cô.
Hành trình đi châu Âu vốn không thể tránh né được.
Chỉ mong Lệ Tước Phong không có thời gian nhàn hạ đi đối phó Sở thị.
"Cố tiểu thư, tôi đi lấy xe." Một vệ sĩ đeo kính mặt không biểu tình nói, xoay người rời đi.
Nhìn Cố Tiểu Ngải ngồi ở xe lăn khuôn mặt u sầu, bảo mẫu bắt đầu an ủi cô, "Cố tiểu thư, cô xem, hôm nay mặt trời thật tốt. . . . . . Cô cũng đừng vẻ mặt đau khổ nữa."
Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ cười khổ.
Cầm di động bấm số gọi Lệ Tước Phong, Cố Tiểu Ngải nghe bên trong truyền đến tiếng vang, thật lâu. . . . . . Đều không có người nghe.
*************************
Lệ Tước Phong. . . . . . Là hạ quyết tâm không chịu để cho cô ở lại bên cạnh hắn.
Một chiếc xe màu đen dài chạy nhanh vào bệnh viện tư nhân, đứng ở trước mặt bọn họ, phía sau xe chậm rãi hạ xuống bậc thang.
Bảo mẫu phụ giúp cô đi lên phía trước, Cố Tiểu Ngải nhìn bậc thang một chút, nhân tiện nói, "Tôi tự lên xe được, mọi người cũng lên xe đi."
"Được, Cố tiểu thư cẩn thận chút."
"Dạ."
Cố Tiểu Ngải ấn xe lăn chạy nhanh vào trong xe.
Trong phòng xe cao cấp được trang bị đầy đủ mọi thứ phương tiện, TV LCD, ghế dựa sô pha, quầy bar, quầy rượu. . . . . . Quả thực giống một nhà ăn xa hoa di dộng.
Phòng xe rất dài, Cố Tiểu Ngải đem xe lăn ấn đi lên phía trước.
Xe chậm rãi khởi động chạy nhanh đi, lại không có nhìn thấy bảo mẫu lên xe, Cố Tiểu Ngải có chút kỳ quái hỏi, "Bảo mẫu bọn họ ngồi ở một chiếc xe khác sao?"
Vừa dứt lời, bên ngoài xe liền truyền đến tiếng la thất thanh đầy lo lắng của bảo mẫu, "Cố tiểu thư! Cố tiểu thư! Nhanh xuống xe! Đây không phải là xe của Vũ Giang, nhanh xuống xe!"
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, Vũ Giang cùng ba vệ sĩ khác bay nhanh chạy tới, ý đồ đuổi theo xe.
Tốc độ xe bắt đầu nhanh hơn, chỉ chớp mắt, chạy nhanh ra khỏi bệnh viện tư nhân.
Tại sao có thể như vậy?
Cố Tiểu Ngải có chút kinh hoảng nhìn về phía trước, chỉ thấy ghế tài xế và ghế phụ đều lộ ra một đầu người, không khỏi lớn tiếng nói, "Cho tôi xuống xe! Các người là ai?"
Cô không ngờ bị dụ dỗ lên xe!
Sẽ không phải là kẻ thù của Lệ Tước Phong đến bắt cóc cô chứ? Giống như hắn kinh doanh lớn như vậy, tác phong thủ đoạn đọc ác, thái độ kiêu ngạo ương ngạnh, kẻ thù nhất định không thể thiếu.
Người ngồi ở ghế tay lái phụ đứng lên, hơi hơi khom lưng, áo sơmi sạch sẽ trang bị caravat nhạt màu, áo khoác dài màu cà phê nhạt, khí chất ôn hòa, một đôi mắt nâu giờ phút này không thế nào bình tĩnh nhìn cô, môi nhợt nhạt mở ra, "Là anh, Ngải Ngải."
Sở Thế Tu.
"Ba ——"
Bộ điều khiển xe lắn rơi xuống sàn.
Cố Tiểu Ngải trên mặt tái nhợt, một đôi mắt ngơ ngác nhìn anh, một chữ cũng nói không được.
Vì sao. . . . . . Sở Thế Tu muốn dụ cô lên xe?
Sở Thế Tu theo phó giá tòa kia đoan hơi hơi loan thon dài thân thể hướng cô đi tới, ở trước mặt cô chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt điều khiển xe lăn dịu dàng bỏ tới trên tay cô.
Anh để tóc ngắn nhuộm màu cây đay, làm cho cả người anh có vẻ càng thêm ôn hòa, không để ý đời thường.
Anh cứ như vậy ngồi xổm trước mặt cô, tay chậm rãi chạm vào chân cô vẫn còn băng bó, mày hơi hơi nâng lên, trong giọng nói có chút đau lòng, "Tại sao có thể như vậy?"
Mắt anh giống như một ngôi sao.
Có một chút ánh sáng lên.
Cố Tiểu Ngải ngồi ở xe lăn ngơ ngác nhìn anh, không, thật lâu mới tìm quay về giọng nói của mình, "Vì sao?"
Mắt Sở Thế Tu buồn bã, mất đi sắc thái bình thường.
Qua vài giây, Sở Thế Tu mới nâng mắt lên nhìn chăm chú vào mặt của cô, giọng nói có chút chua sót, "Hai ngày trước, anh nhìn thấy em, đúng không?"
". . . . . ."
"Vì sao không chịu để ý anh?" Sở Thế Tu hỏi, dịu dàng lại mang theo cố chấp, cố chấp không phải để hỏi ra cái kết quả.
Sở Thế Tu cá tính bướng bỉnh không có người nào có thể chống đỡ được.
Mắt của anh giống như có thể thấu trong lòng của cô.
Cố Tiểu Ngải hai tay để trên đầu gối, nắm chặt thành quyền.
*************************
Một chiếc xe phong cách thể thao màu đỏ chạy nhanh ở trên đường, Lệ Tước Phong một tay để lên tay lái, một tay chống ở cửa kính xe, gió lớn thổi tóc đen ngắn anh tuấn.
Ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ, môi mỏng khêu gợi hơi hơi gợi lên.
Cố Tiểu Ngải kia nhất định cho là mình sẽ không cùng cô đi Châu Âu.
Không nghe điện thoại của cô, không cho cô bất cứ hy vọng nào.
Như vậy, lúc hắn xuất hiện, cô nhất định sẽ nhào vào trong ngực của hắn.
Phụ nữ. . . . . . thích nhất ngạc nhiên vui mừng.
Ánh mắt thâm thúy nhìn đến điều khiển bên cạnh, Lệ Tước Phong khóe môi ý cười càng thêm thâm thúy.
"Lệ tổng, bong bóng cũng đã an bài tốt, ấn nút điều khiển bong bóng sẽ toàn bộ bay lên không. Tôi lại cam đoan một lần nữa, không có phụ nữ nào lại không thích một màn lãng mạn phô trương như vậy."
Thư ký Vương Chiêu trong điện thoại một lần nữa cam đoan, làm cho Lệ Tước Phong tâm tình càng thêm hào hứng.
Nếu ai có thể chuẩn xác nói cho cô biết, Lệ Tước Phong không còn ác ý công kích Sở thị nữa, cô lập tức bỏ gánh nặng đi Châu Âu.
Cô cũng không phải luyến tiếc Lệ Tước Phong. . . . . .
Tổn hại nhất là đêm qua bị Lệ Tước Phong ăn làm mạt tịnh, kết quả cô ngay cả một chút yêu cầu cũng chưa làm cho hắn đáp ứng.
Hay là muốn bị đưa đi Châu Âu.
Tối hôm qua, làm sao cô có thể ngủ đi chứ. . . . . .
"Tôi không đi." Cố Tiểu Ngải quyết định lì lợm ở trên giường, chết sống không đi bệnh viện Piere ở Châu Âu gì gì đó.
"Ai nha, Cố tiểu thư, bảo mẫu biết cô luyến tiếc Lệ tiên sinh, Lệ tiên sinh cũng là vì tốt cho cô, bác sĩ chuyên nghiệp ở bệnh viện Pierre cũng đã cho người liên hệ được rồi."
Cô thật không phải là luyến tiếc Lệ Tước Phong. . . . . .
"Tôi không đi, tôi không muốn đi."
Cố Tiểu Ngải biết hiện tại chính mình có vẻ thực không có phẩm hạnh, nhưng cô cũng không thể làm gì khác hơn.
"Lệ tiên sinh đặc biệt cho người mua một máy bay riêng, về sau trong nước hay nước ngoài bay tới bay lui thực tiện."
Hắn mua phi thuyền vũ trụ cô cũng không còn hứng thú. . . . . .
"Bảo mẫu, tôi không muốn đi."
"Cố tiểu thư, chúng ta hiện tại sẽ xuất phát, đến đây, bảo mẫu mặc quần áo cho cô." Bảo mẫu nói xong bước đi đến trước giường, cầm lấy quần áo ân cần mặc trên người Cố Tiểu Ngải. . . . . .
. . . . . .
Gừng càng già càng cay.
Cô tại đây lì lợm nửa ngày, bảo mẫu trực tiếp đi lên thay cô lớn như vậy mặc quần áo, cô còn lì lợm như thế nào được nữa. . . . . .
Đến cuối cùng, Cố Tiểu Ngải vẫn là chính mình mặc quần áo tử tế, ngồi trên xe lăn, được bảo mẫu đẩy ra bệnh viện, bốn vệ sĩ kéo hành lý đi theo sau các cô.
Hành trình đi châu Âu vốn không thể tránh né được.
Chỉ mong Lệ Tước Phong không có thời gian nhàn hạ đi đối phó Sở thị.
"Cố tiểu thư, tôi đi lấy xe." Một vệ sĩ đeo kính mặt không biểu tình nói, xoay người rời đi.
Nhìn Cố Tiểu Ngải ngồi ở xe lăn khuôn mặt u sầu, bảo mẫu bắt đầu an ủi cô, "Cố tiểu thư, cô xem, hôm nay mặt trời thật tốt. . . . . . Cô cũng đừng vẻ mặt đau khổ nữa."
Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ cười khổ.
Cầm di động bấm số gọi Lệ Tước Phong, Cố Tiểu Ngải nghe bên trong truyền đến tiếng vang, thật lâu. . . . . . Đều không có người nghe.
*************************
Lệ Tước Phong. . . . . . Là hạ quyết tâm không chịu để cho cô ở lại bên cạnh hắn.
Một chiếc xe màu đen dài chạy nhanh vào bệnh viện tư nhân, đứng ở trước mặt bọn họ, phía sau xe chậm rãi hạ xuống bậc thang.
Bảo mẫu phụ giúp cô đi lên phía trước, Cố Tiểu Ngải nhìn bậc thang một chút, nhân tiện nói, "Tôi tự lên xe được, mọi người cũng lên xe đi."
"Được, Cố tiểu thư cẩn thận chút."
"Dạ."
Cố Tiểu Ngải ấn xe lăn chạy nhanh vào trong xe.
Trong phòng xe cao cấp được trang bị đầy đủ mọi thứ phương tiện, TV LCD, ghế dựa sô pha, quầy bar, quầy rượu. . . . . . Quả thực giống một nhà ăn xa hoa di dộng.
Phòng xe rất dài, Cố Tiểu Ngải đem xe lăn ấn đi lên phía trước.
Xe chậm rãi khởi động chạy nhanh đi, lại không có nhìn thấy bảo mẫu lên xe, Cố Tiểu Ngải có chút kỳ quái hỏi, "Bảo mẫu bọn họ ngồi ở một chiếc xe khác sao?"
Vừa dứt lời, bên ngoài xe liền truyền đến tiếng la thất thanh đầy lo lắng của bảo mẫu, "Cố tiểu thư! Cố tiểu thư! Nhanh xuống xe! Đây không phải là xe của Vũ Giang, nhanh xuống xe!"
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, Vũ Giang cùng ba vệ sĩ khác bay nhanh chạy tới, ý đồ đuổi theo xe.
Tốc độ xe bắt đầu nhanh hơn, chỉ chớp mắt, chạy nhanh ra khỏi bệnh viện tư nhân.
Tại sao có thể như vậy?
Cố Tiểu Ngải có chút kinh hoảng nhìn về phía trước, chỉ thấy ghế tài xế và ghế phụ đều lộ ra một đầu người, không khỏi lớn tiếng nói, "Cho tôi xuống xe! Các người là ai?"
Cô không ngờ bị dụ dỗ lên xe!
Sẽ không phải là kẻ thù của Lệ Tước Phong đến bắt cóc cô chứ? Giống như hắn kinh doanh lớn như vậy, tác phong thủ đoạn đọc ác, thái độ kiêu ngạo ương ngạnh, kẻ thù nhất định không thể thiếu.
Người ngồi ở ghế tay lái phụ đứng lên, hơi hơi khom lưng, áo sơmi sạch sẽ trang bị caravat nhạt màu, áo khoác dài màu cà phê nhạt, khí chất ôn hòa, một đôi mắt nâu giờ phút này không thế nào bình tĩnh nhìn cô, môi nhợt nhạt mở ra, "Là anh, Ngải Ngải."
Sở Thế Tu.
"Ba ——"
Bộ điều khiển xe lắn rơi xuống sàn.
Cố Tiểu Ngải trên mặt tái nhợt, một đôi mắt ngơ ngác nhìn anh, một chữ cũng nói không được.
Vì sao. . . . . . Sở Thế Tu muốn dụ cô lên xe?
Sở Thế Tu theo phó giá tòa kia đoan hơi hơi loan thon dài thân thể hướng cô đi tới, ở trước mặt cô chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt điều khiển xe lăn dịu dàng bỏ tới trên tay cô.
Anh để tóc ngắn nhuộm màu cây đay, làm cho cả người anh có vẻ càng thêm ôn hòa, không để ý đời thường.
Anh cứ như vậy ngồi xổm trước mặt cô, tay chậm rãi chạm vào chân cô vẫn còn băng bó, mày hơi hơi nâng lên, trong giọng nói có chút đau lòng, "Tại sao có thể như vậy?"
Mắt anh giống như một ngôi sao.
Có một chút ánh sáng lên.
Cố Tiểu Ngải ngồi ở xe lăn ngơ ngác nhìn anh, không, thật lâu mới tìm quay về giọng nói của mình, "Vì sao?"
Mắt Sở Thế Tu buồn bã, mất đi sắc thái bình thường.
Qua vài giây, Sở Thế Tu mới nâng mắt lên nhìn chăm chú vào mặt của cô, giọng nói có chút chua sót, "Hai ngày trước, anh nhìn thấy em, đúng không?"
". . . . . ."
"Vì sao không chịu để ý anh?" Sở Thế Tu hỏi, dịu dàng lại mang theo cố chấp, cố chấp không phải để hỏi ra cái kết quả.
Sở Thế Tu cá tính bướng bỉnh không có người nào có thể chống đỡ được.
Mắt của anh giống như có thể thấu trong lòng của cô.
Cố Tiểu Ngải hai tay để trên đầu gối, nắm chặt thành quyền.
*************************
Một chiếc xe phong cách thể thao màu đỏ chạy nhanh ở trên đường, Lệ Tước Phong một tay để lên tay lái, một tay chống ở cửa kính xe, gió lớn thổi tóc đen ngắn anh tuấn.
Ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ, môi mỏng khêu gợi hơi hơi gợi lên.
Cố Tiểu Ngải kia nhất định cho là mình sẽ không cùng cô đi Châu Âu.
Không nghe điện thoại của cô, không cho cô bất cứ hy vọng nào.
Như vậy, lúc hắn xuất hiện, cô nhất định sẽ nhào vào trong ngực của hắn.
Phụ nữ. . . . . . thích nhất ngạc nhiên vui mừng.
Ánh mắt thâm thúy nhìn đến điều khiển bên cạnh, Lệ Tước Phong khóe môi ý cười càng thêm thâm thúy.
"Lệ tổng, bong bóng cũng đã an bài tốt, ấn nút điều khiển bong bóng sẽ toàn bộ bay lên không. Tôi lại cam đoan một lần nữa, không có phụ nữ nào lại không thích một màn lãng mạn phô trương như vậy."
Thư ký Vương Chiêu trong điện thoại một lần nữa cam đoan, làm cho Lệ Tước Phong tâm tình càng thêm hào hứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.