Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 140

Ngân Tiểu Bảo

08/03/2017

Nhìn trong kính chiếu hậu, Sở Thế Tu cùng biệt thự màu trắng cách càng ngày càng xa, nụ cười giả tạo trên môi của Cố Tiểu Ngải mất đi, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi tái nhợt.

"Tiểu thư, cô muốn đi đâu?"

Xe chạy nhanh rời khỏi bãi biển chạy ra quốc lộ rồi tài xế mới hỏi cô.

"Đi. . . . . ." Cố Tiểu Ngải vừa định báo địa chỉ, liền trông thấy trong kính chiếu hậu có một chiếc xe đi theo từ xa xa.

Thật ngốc.

Sở Thế Tu, anh thật ngốc.

Theo dõi cũng không chịu đổi xe khác sao? Khó trách lúc nãy anh không cố chấp đòi đưa cô trở về nữa, anh muốn xem cô đi đường như thế nào. . . . . .

"Tài xế, phiền anh dừng lại ở nhà vệ sinh công cộng phía trước giúp tôi."

Tài xế dừng xe lại muốn giúp cô lấy xe lăn, Cố Tiểu Ngải vội nói, "Không cần, chân của tôi chỉ bị thương nhẹ mà thôi, anh ở đây chờ tôi là được rồi."

Ngồi xe lăn trốn chạy thật bất tiện.

"Được." Lái xe vui vẻ đáp ứng.

Cố Tiểu Ngải mở cửa xe khập khiễng bước xuống, mắt nhìn chiếc xe phía sau, chiếc xe dừng lại ở xa xa.

Cố Tiểu Ngải đi vào toilet nữ rồi theo cửa khác đi ra ngoài, đi ra thật xa đường lúc nãy mới đón taxi.

"Tiểu thư, cô muốn đi đâu?" Tài xế bắt đầu tính thời gian, chậm rãi khởi động xe.

"30 chung cư Lindau ở C thị."

Cố Tiểu Ngải báo địa chỉ nhà cậu cô, cô bị Lệ Tước Phong nhốt lâu như vậy, còn chưa về nhà một lần nào cả.

*************************

Xe taxi chạy rất lâu mới tới nhà cậu cô, khi Cố Tiểu Ngải muốn trả tiền mới phát hiện trên người mình không có một xu nào cả.

Cô đi theo Lệ Tước Phong, trên người chưa từng có tiền.

"Xin anh chờ một chút."

Ngượng ngùng giải thích với tài xế xe taxi, Cố Tiểu Ngải khập khiễng xuống xe đi vào chung cư, trong nhà chỉ có mợ cùng với ba bà cô hàng xóm ngồi trong phòng khách chơi mạt chược.

Thấy cô đi vào, mợ cũng không ngước mắt lên nhìn cô, giọng nói chói tai lại phát ra, "Ai, cho nên tất cả mọi người đều khinh bỉ, có đứa con riêng cũng thật khinh người, ra ngoài lâu như vậy lúc trở về cũng không mang theo cái gì cả. . . . . ."

Tiếng nói vừa dứt, những người chơi mạt chược cùng với mợ quay đầu lại nhìn cô.

"Chào mợ." Cố Tiểu Ngải thản nhiên chào hỏi một tiếng, xoay người đi vào trong phòng mình lấy tiền trả cho tài xế xe taxi.

Lại một lần nữa trở về đây, mợ vừa xoa xoa mạt chược vừa hướng tới cô rống lên, "Nhìn cái gì vậy, còn không mau đi làm cơm? Chờ ta hầu hạ cô sao, cô còn là đại tiểu thư của nhà họ Cố sao? !"

Cố Tiểu Ngải không quan tâm đến những lời mợ nói nữa.

Cô rất không thích mợ, nhưng cô đã phải nhờ vả cậu , vì cậu, cô chưa từng cùng mợ cãi vã.

Chỉ cần làm tốt bổn phận con riêng là được rồi.

Ăn nhờ ở đậu, phải có tự giác của ăn nhờ ở đậu.

Cố Tiểu Ngải đi vào phòng bếp bận rộn nấu cơm, mợ ở trong phòng khách chơi mạt chược vẫn còn quở trách cô, những câu lớn tiếng, toàn bộ lọt vào trong lổ tai của cô.



"Ngải Ngải, con đã trở về rồi. . . . . ."

Cậu Diệp Vĩnh Thành luôn luôn trở về nhà ăn cơm trưa, thấy Cố Tiểu Ngải trong phòng bếp liền mang cả công văn vào, "Ây, con nhỏ này, vừa về tới nhà đã phải vào bếp rồi, để đó cho mợ con làm."

Cố Tiểu Ngải vừa định ngăn cậu lại không được nói những lời như thế này, nhưng đã không kịp nữa rồi.

Mợ ném ngã bàn mạt chược liền đi tới, nắm lổ tai cậu kéo lên, "Ông muốn chết sao, ông dám kêu tôi làm việc nhà? Đã nhiều năm như vậy, tôi làm việc nhà còn chưa đủ sao? ! Ông vì đứa con riêng kia mà bắt tôi làm việc nhà sao? Tốt, không còn cách nào khác! Ly hôn! Ly hôn đi!"

"Bà đừng động một chút lại đòi ly hôn."

"Tôi muốn ly hôn thì thế nào? Diệp Vĩnh Thành, ông muốn chết rồi. . . . . . Ông dám sai tôi. . . . . ."

Mấy cô chơi mạt chược chung thấy vậy liền bỏ về hết. . . . . .

Trong chung cư nhỏ này, bây giờ chỉ còn nghe tiếng mợ mắng. . . . . .

Cố Tiểu Ngải thông cảm liếc mắt cậu một cái, đối phó với mợ chỉ có một biện pháp, chính là không quan tâm đến cô, làm lơ cô đi không nhìn đến là được. . . . . .

Ai dám tranh chấp cùng với mợ chứ, mợ có thể cãi vã ba ngày ba đêm liền không lặp lại một từ.

Cho đến lúc ăn cơm, lúc nãy mợ hùng hùng hổ hổ bây giờ cũng bình tĩnh lại, ba người vây quanh trên một cái bàn ăn nhỏ.

Cậu thỉnh thoảng gấp rau bỏ vào trong chén của cô, "Đi lấy tin tức thế nào mà để người gầy thành như vậy."

"Gầy cái gì mà gầy. . . . . ." Mợ vươn tay ra bóp bóp mặt cô, kỳ quái nói, "Xem này mặt tươi rói, không chừng bên ngoài dụ dỗ được đàn ông cũng nên."

. . . . . .

Cố Tiểu Ngải lắc lắc đầu ra để tránh tay của mợ, trầm mặc ăn cơm.

"Ăn cơm của bà đi, ở trước mặt con nhỏ nói bậy bạ cái gì vậy? !" Cậu tức giận đến trừng mắt, vừa chuyển đầu lại hướng Cố Tiểu Ngải quan tâm hỏi, "Thế nào, chân của con có sao không? Cậu đưa con đến bệnh viện kiểm tra xem sao."

"Không có việc gì, chỉ là một vết thương nhỏ thôi, không sao đâu ạ."

Cố Tiểu Ngải đang ăn cơm, cân nhắc để xem mở miệng như thế nào, một lúc sau, Cố Tiểu Ngải mới mở miệng, "Cậu, gần đây tòa soạn báo thu vào như thế nào?"

Mợ nghe vậy phản ứng dữ dội, "Thu vào thế nào không liên quan đến cô, cô chỉ là con riêng quan tâm đến tiền của nhà họ Diệp làm gì?”

Cố Tiểu Ngải không nói nên lời, mợ ở đây rất dễ xảy ra cãi vã.

"Đừng nghe mợ con nói bậy, có phải con đang cần tiền đúng không?" Cậu hỏi.

Cố Tiểu Ngải để đũa xuống, lắc lắc đầu, cân nhắc từ nói, “Con nghĩ hai em đều du học ở Canada, sau khi tốt nghiệp có cơ hội lớn ở lại bên kia phát triển, cậu cùng mợ có nghĩ tới di dân sang Canada hay không, người một nhà cùng ở chung một chỗ cũng dễ săn sóc cho nhau hơn."

Sớm hay muộn cũng có một ngày cô muốn thoát khỏi gông xiềng của Lệ Tước Phong.

Cô lo lắng không biết gia đình của cậu có bình an hay không, dù sao Canada cũng không phải phạm vi thế lực của Lệ Tước Phong, gia đình cậu qua đó ít nhất cũng được an toàn hơn.

Trong một tháng ngắn ngủi, tòa soạn báo cũng đưa được nhiều tin tức lớn, lượng tiêu thụ bứt phá, thu vào nhất định không ít.

"Hiện tại, tòa soạn báo phát triển không ngừng, cậu còn muốn đặt chỉ tiêu vượt mức tiêu thụ của 《 khởi đầu st》nữa kìa, lúc này mà di dân thì chỉ có tự cắt đứt tiền tài của mình thôi. . . . . ." Cậu hoàn toàn không nghĩ tới việc di dân.

"Tiền thì phải kiềm nhưng người một nhà cùng một chỗ mới là quan trọng nhất." Cố Tiểu Ngải còn thử thuyết phục cậu.

"Chuyện di dân về sau rồi nói, nếu hai đứa nó quyết định ở Canada phát triển cậu sẽ suy nghĩ lại."

Cậu nói một câu cắt đứt những lời Cố Tiểu Ngải tiếp tục muốn nói.

Đúng là từ trước đến nay, tòa soạn báo chưa bao giờ được tốt như lúc này, cậu đương nhiên là muốn lớn mạnh hơn nữa.

Nhưng tất cả những thứ này đều là do Lệ Tước Phong cho.



Nếu có một ngày cô muốn chạy trốn khỏi Lệ Tước Phong, cả nhà cậu cùng tòa soạn báo nhất định sẽ bị khai tử rồi . . . . . .

Tính cách trả thù của Lệ Tước Phong thật sự quá nặng.

Quên đi, con đường di dân này không thông, cô sẽ nghĩ biện pháp khác.

Ở trong khu chung cư nhỏ này, thấy cô trở về, cậu vô cùng vui vẻ, buổi chiều cũng không quay về làm việc ở tòa soạn báo nữa, nói chuyện cùng cô về kế hoạch phát triển tương lai của tòa soạn báo. . . . . .

Ngay từ đầu, cô là vì tòa soạn, vì tin độc nhất vô nhị, vì tiền mới chịu đáp ứng làm nhân tình của Lệ Tước Phong.

Nhưng hiện tại, cô bị Lệ Tước Phong nhốt, mất đi tự do như vậy quả thực cuộc sống của cô đã vượt xa những dự tính lúc đầu của cô.

Cô nhất định phải nghĩ biện pháp bình yên vô sự rời khỏi Lệ Tước Phong mới được.

Nếu không. . . . . .

Con đường này, cô không biết khi nào thì mới là cuối cùng.

*************************

Mãi cho đến buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Cố Tiểu Ngải mới từ chối được sự giữ lại nhiệt tình của cậu, cô nói cô phải quy về phòng trọ để viết tin tức. . . . . .

Thế này cậu mới buông tha cô.

Ngồi trên xe taxi, xe chạy về hướng Thiển Thủy Loan.

Ban đêm, C thị đèn đuốc sáng trưng, phồn hoa náo nhiệt như trước.

Xe taxi cách Thiển Thủy Loan càng ngày càng gần, trong lòng của cô liền càng ngày càng không yên, cô không hiểu cô sắp phải đối mặt cái gì? Cũng không hiểu chính mình. . . . . . Có thể hay không tránh được kiếp này.

Đèn của biệt thự Lệ gia đều được thắp sáng.

Mấy xe cảnh sát ở trước biệt thự lóe hào quang, người làm thấy Cố Tiểu Ngải trở về liền mở cửa ra.

Cố Tiểu Ngải khập khiễng đi vào, còn không có vào nhà, bảo mẫu đã muốn từ bên trong chạy chậm đi ra nghênh đón, kích động bổ nhào vào trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, "Cố tiểu thư, cô đã trở lại rồi sao? Cô dọa chết bảo mẫu rồi, rốt cuộc là ai bắt cóc cô?"

. . . . . .

Bảo mẫu cho rằng cô bị bắt cóc sao?

Nếu cô thừa nhận mình bị người ta bắt cóc, lại gian nan trốn được, có phải tình huống sẽ đỡ hơn không?

Dù sao. . . . . . Lời nói thật là không thể nói được.

"Lệ Tước Phong đâu?" Cố Tiểu Ngải hỏi.

Bảo mẫu chỉa chỉa bên trong, biểu tình có chút phức tạp, thấp giọng ở cô bên tai nói, "Lệ tiên sinh ở bên trong, một đêm không nhắm mắt, ngay cả cơm cũng còn chưa ăn."

Lệ Tước Phong vì cô một đêm không ngủ? Chưa ăn cơm sao?

Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn về phía bảo mẫu, tâm tình không yên bước vào cửa chính biệt thự Lệ gia.

Lệ gia chưa từng có quá nhiều người như vậy, hai hàng cảnh sát mặc đồng phục đứng hai bên, hai hàng vệ sĩ mặc đồ đen đeo kính khoanh tay đứng thẳng tắp.

Cố Tiểu Ngải liếc mắt một cái liền trông thấy Lệ Tước Phong ngồi ở trên sô pha trong đại sảnh.

Mặc một bộ đò đen làm cho hắn có vẻ âm trầm, tóc đen hỗn độn, mặt anh tuấn có vẻ mệt mỏi.

Thấy cô đi tới, Lệ Tước Phong ngước mắt nhìn cô, trong mắt u ám có tơ máu tràn ngập vẻ lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook