Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 144
Ngân Tiểu Bảo
13/03/2017
Cô - Cố Tiểu Ngải rõ ràng không bằng cả Bỉ Sóng. . . . . .
"Cố tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."
Cố Tiểu Ngải từ trong phòng rửa tay đi ra, bảo mẫu liền dẫn cô đi tới nhà ăn, bữa sáng được chuẩn bị cẩn thận với những thức ăn tốt cho bao tử, đều là những nguyên liệu nấu ăn tốt cho cô.
"Cám ơn bảo mẫu." Cố Tiểu Ngải cảm kích cảm ơn bảo mẫu, bưng ly sữa lên vừa uống vừa xem báo.
Vẫn là đầy tin tức của Sở gia, chỉ có điều cái nhienf của báo chí và dân chúng đã xoay chuyển, không còn vịn vào "Chuyện trốn thuế" trước kia nữa, tất cả đều đoán là ai ở phía sau công kích vào Sở thị?
Tiến triển tốt như vậy làm cho Cố Tiểu Ngải thực vừa lòng.
Ít nhất, cô cũng có thể giúp được Sở Thế Tu, cho dù anh không biết đi chăng nữa.
"Lệ tổng, bình thường em không ăn bữa sáng, bất quá anh để cho em ăn, em ăn bao nhiêu cũng sẽ ăn. . . . . ."
Giọng làm nũng của phụ nữ kia vang lên ở cửa nhà ăn.
Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lệ Tước Phong quần áo chỉnh tề đi vào nhà ăn, lộ ra gương mặt lạnh lùng âm u, một cô gái trẻ tuổi gợi cảm xinh đẹp, cô gái ấy mặc váy xẻ ngực cực thấp, vẻ mặt trang điểm diêm dúa, trước ngực tuyết trắng đẫy đà như muốn lộ cả ra. . . . . .
Đây là phụ nữ mà Lệ Tước Phong mang về nhà sao?
Cố Tiểu Ngải chợt nhớ tới tư thế sinh động của bảo mẫu khoa tay múa chân trước ngực chính mình, cỡ E sao? !
"Phốc. . . . . ."
Nhìn nhìn lại cô gái mông to ngực bự trước mắt mình, Cố Tiểu Ngải nhịn không được cười ra thành tiếng, bắn tung tóe một ít sữa ra ngoài.
"Cố —— Tiểu —— Ngải!"
Lệ Tước Phong sắc mặt đen tới cực điểm, lấy một tay đẩy cả người Lam Du đổ lên trước bàn ăn, Lam Du đi giày cao gót hơn 10 ly, bị hắn đẩy như vậy không đứng vững cả người ngã vào trên bàn, góc bàn ép vào trong bụng cô ta. . . . . .
Chậc chậc. . . . . .
Cố Tiểu Ngải nhìn đều đau đớn thay cô ta.
Tên Lệ Tước Phong này. . . . . . Hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc mà!
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong chống một tay trên bàn trước mặt cô, cúi mình xuống nổi giận trừng mắt cô, một chữ một chữ nói ra, "Cô cười cái gì? !"
Cô không có cười cái gì. . . . . .
Cô chỉ là khen ngợi tài lựa phụ nữ của hắn mà thôi, từ Quan Nana cỡ D bây giờ đến người phụ nữ cỡ E này, trình đọ ngày càng tăng. . . . . . Thật sự là lợi hại, khó trách mới sáng tinh mơ đã vận động kịch liệt ngay tại phòng làm việc.
"Không có gì, tôi ăn xong rồi, các người cứ từ từ ăn."
Cố Tiểu Ngải nhìn Lệ Tước Phong làm bộ cười cười, để ly sữa xuống rồi đứng lên, bảo mẫu lập tức lại dìu dắt cô, Cố Tiểu Ngải khập khiễng đi ra khỏi nhà ăn.
Nhìn bóng lưng của cô,mày Lệ Tước Phong biến thành một đường nhỏ, "Xe lăn của cô đâu? !"
"Đã mất rồi." Cố Tiểu Ngải thản nhiên trả lời, cũng không quay đầu lại.
"Bảo mẫu, đi đặt mua chiếc khác!"
"Vâng, Lệ tiên sinh." Bảo mẫu chế nhạo nhìn thoáng qua Cố Tiểu Ngải, nhỏ giọng nói, "Xem xem, Lệ tiên sinh vẫn là hiểu rõ cô nhất."
. . . . . .
Thương cô thì không đánh vào mặt cô đến nỗi ứ máu như vậy.
Người đàn ông bạo lực như vậy, căn bản không đáng để người khác ca ngợi hắn ta!
Còn chưa đi ra khỏi nhà ăn, giọng nói Lệ Tước Phong lại lạnh giọng vang lên, "Không cần đặt mua nữa!"
". . . . . ."
Cố Tiểu Ngải cùng bảo mẫu đồng thời quay đầu lại, nhìn người đàn ông vui buồn thất thường kia.
Lệ Tước Phong đã ngồi vào trước bàn ăn, ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Ngải, khóe mắt âm u, khóe môi gợi lên đường cong mờ, giọng điệu giống như châm biếm, "Vậy cũng tốt, đỡ phải động một chút lại chạy ra bên ngoài làm loạn!"
". . . . . ."
Cố Tiểu Ngải liếc xéo Lệ Tước Phong một cái, đần ông thối tha! Đồ chết tiệt! Đồ cặn bã!
Ai cần xe lăn của hắn chứ!
Lam Du đi giày cao gót đến ghế bên cạnh Lệ Tước Phong ngồi xuống, ngực đầy đặn cọ sát lên cánh tay của hắn, ánh mắt có chút đố kỵ liếc mắt Cố Tiểu Ngải một cái, giọng nói giống như làm nũng, "Lệ tổng, cô ta là ai vậy? Không phải là nữ nghệ sĩ nào đó chứ? Giống như. . . . . . ngay cả cỡ D cũng không có. . . . . ."
. . . . . .
Của cô không bằng cỡ D thì có liên quan gì đến cô ta chứ ?!
Cố Tiểu Ngải không nói gì trừng mắt liếc cô gái kia, xoay người bước đi, ở lại đó chút nữa có thể bị bọn họ chọc đến tức giận mà hộc máu ra.
Phía sau lại truyền đến giọng nói khinh thường của Lệ Tước Phong, "Chỉ là một nhân tình mà thôi."
Cố Tiểu Ngải chấn động.
"À. . . . . . hóa ra chỉ là một tình phụ được Lệ tổng nuôi dưỡng thôi, Lệ tổng. . . . . . sao anh không nuôi dưỡng người ta chứ? Ta nói như thế nào cũng so với nàng được rồi?" Nói xong, Lam Du lại dùng bộ ngực đẫy đà của mình cọ cọ lên cánh tay Lệ Tước Phong. . . . . .
Cố Tiểu Ngải đã rời khỏi nhà ăn, nhìn liếc mắt cái cửa trống trơn không một bóng người một cái, vẻ mặt Lệ Tước Phong lạnh nhạt bỏ Lam Du ra, âm trầm nói, "Bởi vì Lệ Tước Phong tôi không nuôi dưỡng phụ nữ đã bị người ta chơi đùa qua rồi!"
Lam Du bị bỏ ra, nghe vậy, trên mặt trở nên trắng bệch.
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải ngồi ở đại sảnh trên sô pha xem tạp chí, bỗng dưng ngẩng đầu lên hỏi, "Võ Giang bọn họ thế nào rồi?"
Đang gọt quả táo bảo mẫu lắc đầu liên tục, "Nằm bệnh viện cả rồi, bị đánh cũng không nhẹ đâu."
". . . . . ." Lệ Tước Phong này thật bạo lực.
"Lệ tiên sinh từ nhỏ đã quen đánh nhau, thường xuyên xuống tay không nhẹ, chính cậu ấy cũng không biết điều này." Bảo mẫu đột nhiên nói, chỉa chỉa vết thương trên mặt của cô bị hắn đánh, "Cố tiểu thư cũng đừng trách cậu ấy."
"Bảo mẫu, bà ở bên cạnh hắn rất nhiều năm rồi sao?" Cố Tiểu Ngải có chút ngạc nhiên, đối mặt với cậu chủ Lệ Tước Phong có tính tình táo bạo như vậy, bảo mẫu cũng có thể ở lại lâu như vậy.
Không sợ người chủ như vậy đánh chết sao?
"Lệ tiên sinh xem như là tôi nuôi đến lớn lên, tôi nói cho cô nghe, trước đây Lệ tiên sinh. . . . . ."
"Cố Tiểu Ngải!"
Giọng nói u ám của Lệ Tước Phong vang lên từ phía sau cô, cắt đứt lời nói của bảo mẫu.
Cố Tiểu Ngải nhíu nhíu mày, cảm xúc phiền chán từ trên sô pha quay đầu lại, chỉ thấy Lệ Tước Phong ôm người phụ nữ cỡ E kia đứng ở cách đó không xa, người phụ nữ tròn trịa kia vẫn sát khin khít trên người Lệ Tước Phong.
"Lệ tổng muốn tôi đi chỗ khác sao?" Cố Tiểu Ngải ngoài cười nhưng trong không cười từ trên sô pha đứng lên, "Bảo mẫu, chúng ta đi lên lầu thôi."
"Phải"
Bảo mẫu lập tức cầm quả táo đứng lên đi theo cô.
Đi qua bên cạnh Lệ Tước Phong, vai Cố Tiểu Ngải bị hắn dùng lực đè lại, hắn ấn có chút đau.
"Buông tay ra." Cố Tiểu Ngải bị đau muốn lui vai ra, bả vai lại bị bàn tay to của hắn ấn quá chặt chẽ, căn bản giãy không ra.
Ánh mắt Lệ Tước Phong âm u trừng mắt cô, bản mặt rất khó coi.
Người phụ nữ này. . . . . . từ mà cô nói với hắn nhiều nhất chính là —— buông tay.
Hắn không buông thì sao?
Cô là người phụ nữ duy nhất trong tim hắn, cô muốn trốn cũng không được! Cô cũng tránh không khỏi!
Giây tiếp theo, Lệ Tước Phong một phen đẩy cô ra, Cố Tiểu Ngải bị đẩy như vậy không đứng vững trực tiếp ngã vào người bảo mẫu, bảo mẫu nhanh giúp cô, "Cố tiểu thư không có việc gì chứ?"
Không có việc gì cũng nhanh bị tra tấn thành có việc gì rồi.
Hôm nay, tên này muốn như thế nào? !
Cố Tiểu Ngải oán hận nhìn hắn, mắt Lệ Tước Phong u ám, mù mịt không rõ cảm xúc, bỗng dưng kéo Lam Du qua khinh miệt nhìn về phía Cố Tiểu Ngải, "Cô ấy là nữ nhân vật chính phim《 giết 》, hôm nay cô phụ trách phỏng vấn cô ta."
Phỏng vấn? !
Tên này lại muốn làm cái trò quỷ gì nữa đây?
"Cố tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."
Cố Tiểu Ngải từ trong phòng rửa tay đi ra, bảo mẫu liền dẫn cô đi tới nhà ăn, bữa sáng được chuẩn bị cẩn thận với những thức ăn tốt cho bao tử, đều là những nguyên liệu nấu ăn tốt cho cô.
"Cám ơn bảo mẫu." Cố Tiểu Ngải cảm kích cảm ơn bảo mẫu, bưng ly sữa lên vừa uống vừa xem báo.
Vẫn là đầy tin tức của Sở gia, chỉ có điều cái nhienf của báo chí và dân chúng đã xoay chuyển, không còn vịn vào "Chuyện trốn thuế" trước kia nữa, tất cả đều đoán là ai ở phía sau công kích vào Sở thị?
Tiến triển tốt như vậy làm cho Cố Tiểu Ngải thực vừa lòng.
Ít nhất, cô cũng có thể giúp được Sở Thế Tu, cho dù anh không biết đi chăng nữa.
"Lệ tổng, bình thường em không ăn bữa sáng, bất quá anh để cho em ăn, em ăn bao nhiêu cũng sẽ ăn. . . . . ."
Giọng làm nũng của phụ nữ kia vang lên ở cửa nhà ăn.
Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lệ Tước Phong quần áo chỉnh tề đi vào nhà ăn, lộ ra gương mặt lạnh lùng âm u, một cô gái trẻ tuổi gợi cảm xinh đẹp, cô gái ấy mặc váy xẻ ngực cực thấp, vẻ mặt trang điểm diêm dúa, trước ngực tuyết trắng đẫy đà như muốn lộ cả ra. . . . . .
Đây là phụ nữ mà Lệ Tước Phong mang về nhà sao?
Cố Tiểu Ngải chợt nhớ tới tư thế sinh động của bảo mẫu khoa tay múa chân trước ngực chính mình, cỡ E sao? !
"Phốc. . . . . ."
Nhìn nhìn lại cô gái mông to ngực bự trước mắt mình, Cố Tiểu Ngải nhịn không được cười ra thành tiếng, bắn tung tóe một ít sữa ra ngoài.
"Cố —— Tiểu —— Ngải!"
Lệ Tước Phong sắc mặt đen tới cực điểm, lấy một tay đẩy cả người Lam Du đổ lên trước bàn ăn, Lam Du đi giày cao gót hơn 10 ly, bị hắn đẩy như vậy không đứng vững cả người ngã vào trên bàn, góc bàn ép vào trong bụng cô ta. . . . . .
Chậc chậc. . . . . .
Cố Tiểu Ngải nhìn đều đau đớn thay cô ta.
Tên Lệ Tước Phong này. . . . . . Hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc mà!
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong chống một tay trên bàn trước mặt cô, cúi mình xuống nổi giận trừng mắt cô, một chữ một chữ nói ra, "Cô cười cái gì? !"
Cô không có cười cái gì. . . . . .
Cô chỉ là khen ngợi tài lựa phụ nữ của hắn mà thôi, từ Quan Nana cỡ D bây giờ đến người phụ nữ cỡ E này, trình đọ ngày càng tăng. . . . . . Thật sự là lợi hại, khó trách mới sáng tinh mơ đã vận động kịch liệt ngay tại phòng làm việc.
"Không có gì, tôi ăn xong rồi, các người cứ từ từ ăn."
Cố Tiểu Ngải nhìn Lệ Tước Phong làm bộ cười cười, để ly sữa xuống rồi đứng lên, bảo mẫu lập tức lại dìu dắt cô, Cố Tiểu Ngải khập khiễng đi ra khỏi nhà ăn.
Nhìn bóng lưng của cô,mày Lệ Tước Phong biến thành một đường nhỏ, "Xe lăn của cô đâu? !"
"Đã mất rồi." Cố Tiểu Ngải thản nhiên trả lời, cũng không quay đầu lại.
"Bảo mẫu, đi đặt mua chiếc khác!"
"Vâng, Lệ tiên sinh." Bảo mẫu chế nhạo nhìn thoáng qua Cố Tiểu Ngải, nhỏ giọng nói, "Xem xem, Lệ tiên sinh vẫn là hiểu rõ cô nhất."
. . . . . .
Thương cô thì không đánh vào mặt cô đến nỗi ứ máu như vậy.
Người đàn ông bạo lực như vậy, căn bản không đáng để người khác ca ngợi hắn ta!
Còn chưa đi ra khỏi nhà ăn, giọng nói Lệ Tước Phong lại lạnh giọng vang lên, "Không cần đặt mua nữa!"
". . . . . ."
Cố Tiểu Ngải cùng bảo mẫu đồng thời quay đầu lại, nhìn người đàn ông vui buồn thất thường kia.
Lệ Tước Phong đã ngồi vào trước bàn ăn, ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Ngải, khóe mắt âm u, khóe môi gợi lên đường cong mờ, giọng điệu giống như châm biếm, "Vậy cũng tốt, đỡ phải động một chút lại chạy ra bên ngoài làm loạn!"
". . . . . ."
Cố Tiểu Ngải liếc xéo Lệ Tước Phong một cái, đần ông thối tha! Đồ chết tiệt! Đồ cặn bã!
Ai cần xe lăn của hắn chứ!
Lam Du đi giày cao gót đến ghế bên cạnh Lệ Tước Phong ngồi xuống, ngực đầy đặn cọ sát lên cánh tay của hắn, ánh mắt có chút đố kỵ liếc mắt Cố Tiểu Ngải một cái, giọng nói giống như làm nũng, "Lệ tổng, cô ta là ai vậy? Không phải là nữ nghệ sĩ nào đó chứ? Giống như. . . . . . ngay cả cỡ D cũng không có. . . . . ."
. . . . . .
Của cô không bằng cỡ D thì có liên quan gì đến cô ta chứ ?!
Cố Tiểu Ngải không nói gì trừng mắt liếc cô gái kia, xoay người bước đi, ở lại đó chút nữa có thể bị bọn họ chọc đến tức giận mà hộc máu ra.
Phía sau lại truyền đến giọng nói khinh thường của Lệ Tước Phong, "Chỉ là một nhân tình mà thôi."
Cố Tiểu Ngải chấn động.
"À. . . . . . hóa ra chỉ là một tình phụ được Lệ tổng nuôi dưỡng thôi, Lệ tổng. . . . . . sao anh không nuôi dưỡng người ta chứ? Ta nói như thế nào cũng so với nàng được rồi?" Nói xong, Lam Du lại dùng bộ ngực đẫy đà của mình cọ cọ lên cánh tay Lệ Tước Phong. . . . . .
Cố Tiểu Ngải đã rời khỏi nhà ăn, nhìn liếc mắt cái cửa trống trơn không một bóng người một cái, vẻ mặt Lệ Tước Phong lạnh nhạt bỏ Lam Du ra, âm trầm nói, "Bởi vì Lệ Tước Phong tôi không nuôi dưỡng phụ nữ đã bị người ta chơi đùa qua rồi!"
Lam Du bị bỏ ra, nghe vậy, trên mặt trở nên trắng bệch.
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải ngồi ở đại sảnh trên sô pha xem tạp chí, bỗng dưng ngẩng đầu lên hỏi, "Võ Giang bọn họ thế nào rồi?"
Đang gọt quả táo bảo mẫu lắc đầu liên tục, "Nằm bệnh viện cả rồi, bị đánh cũng không nhẹ đâu."
". . . . . ." Lệ Tước Phong này thật bạo lực.
"Lệ tiên sinh từ nhỏ đã quen đánh nhau, thường xuyên xuống tay không nhẹ, chính cậu ấy cũng không biết điều này." Bảo mẫu đột nhiên nói, chỉa chỉa vết thương trên mặt của cô bị hắn đánh, "Cố tiểu thư cũng đừng trách cậu ấy."
"Bảo mẫu, bà ở bên cạnh hắn rất nhiều năm rồi sao?" Cố Tiểu Ngải có chút ngạc nhiên, đối mặt với cậu chủ Lệ Tước Phong có tính tình táo bạo như vậy, bảo mẫu cũng có thể ở lại lâu như vậy.
Không sợ người chủ như vậy đánh chết sao?
"Lệ tiên sinh xem như là tôi nuôi đến lớn lên, tôi nói cho cô nghe, trước đây Lệ tiên sinh. . . . . ."
"Cố Tiểu Ngải!"
Giọng nói u ám của Lệ Tước Phong vang lên từ phía sau cô, cắt đứt lời nói của bảo mẫu.
Cố Tiểu Ngải nhíu nhíu mày, cảm xúc phiền chán từ trên sô pha quay đầu lại, chỉ thấy Lệ Tước Phong ôm người phụ nữ cỡ E kia đứng ở cách đó không xa, người phụ nữ tròn trịa kia vẫn sát khin khít trên người Lệ Tước Phong.
"Lệ tổng muốn tôi đi chỗ khác sao?" Cố Tiểu Ngải ngoài cười nhưng trong không cười từ trên sô pha đứng lên, "Bảo mẫu, chúng ta đi lên lầu thôi."
"Phải"
Bảo mẫu lập tức cầm quả táo đứng lên đi theo cô.
Đi qua bên cạnh Lệ Tước Phong, vai Cố Tiểu Ngải bị hắn dùng lực đè lại, hắn ấn có chút đau.
"Buông tay ra." Cố Tiểu Ngải bị đau muốn lui vai ra, bả vai lại bị bàn tay to của hắn ấn quá chặt chẽ, căn bản giãy không ra.
Ánh mắt Lệ Tước Phong âm u trừng mắt cô, bản mặt rất khó coi.
Người phụ nữ này. . . . . . từ mà cô nói với hắn nhiều nhất chính là —— buông tay.
Hắn không buông thì sao?
Cô là người phụ nữ duy nhất trong tim hắn, cô muốn trốn cũng không được! Cô cũng tránh không khỏi!
Giây tiếp theo, Lệ Tước Phong một phen đẩy cô ra, Cố Tiểu Ngải bị đẩy như vậy không đứng vững trực tiếp ngã vào người bảo mẫu, bảo mẫu nhanh giúp cô, "Cố tiểu thư không có việc gì chứ?"
Không có việc gì cũng nhanh bị tra tấn thành có việc gì rồi.
Hôm nay, tên này muốn như thế nào? !
Cố Tiểu Ngải oán hận nhìn hắn, mắt Lệ Tước Phong u ám, mù mịt không rõ cảm xúc, bỗng dưng kéo Lam Du qua khinh miệt nhìn về phía Cố Tiểu Ngải, "Cô ấy là nữ nhân vật chính phim《 giết 》, hôm nay cô phụ trách phỏng vấn cô ta."
Phỏng vấn? !
Tên này lại muốn làm cái trò quỷ gì nữa đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.