Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 177
Ngân Tiểu Bảo
13/04/2017
Chu Chỉ Nghi làm một đầu tóc xoăn gợi cảm, gắn thêm đồ trang sức tinh xảo lên càng thêm mị hoặc.
Trái lại với chính mình, như trước mặc một chiếc váy dài màu trắng phối với áo dệt kim hở cổ đơn giản màu xanh, mặt mộc đến độ có chút không tôn trọng người khác.
Hoàn hảo cô không phải đến tìm bạn kết hôn, Cố Tiểu Ngải âm thầm nghĩ.
Trong khi mọi người tán gẫu khí thế ngất trời thì Cố Tiểu Ngải lại đứng một mình yên lặng ở khu đồ ăn.
"Cố tiểu thư thích ăn cái gì?" Một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, đeo đôi mắt kính viền vàng lịch sự bưng món ăn đi đến bên cạnh cô, khách khí hỏi.
Là một thanh niên trẻ tuổi trong quan hệ hữu nghị, bộ dạng có chút quen mắt, Cố Tiểu Ngải lại nhớ không nổi là ai.
"Tôi không khó ăn." Cố Tiểu Ngải xả ra nụ cười xã giao, lễ phép mà xa cách.
Cô theo Chu Chỉ Nghi tham gia loại hoạt động quan hệ hữu nghị này cũng không phải lần đầu tiên, trước kia cũng thường thường bị kéo tới góp đủ số lượng, dù sao thì ăn no rồi chạy lấy người thôi.
"Nơi này thịt bò cũng không tệ lắm." Người nam đeo mắt kính hiển nhiên không định buông tha cô, trực tiếp gắp bít tết vào dĩa cô, "Năm phần chín, cô có thể thử xem."
Cô không thích người khác ân cần.
Cố Tiểu Ngải nhíu nhíu mày, còn chưa nói cái gì thì di động liền vang lên, trên màn ảnh biểu hiện chữ "Lệ", xem như đúng lúc thay cô giải vây.
"Thật ngại, tôi đi nghe điện thoại." Cố Tiểu Ngải hướng nam thanh niên lễ phép nói, mang theo điện thoại đi đến bên cửa sổ nhận điện thoại, "Alo , tôi là Cố Tiểu Ngải."
"Cô ở đâu?" Giọng nói Lệ Tước Phong không có độ ấm cách di động truyền đến.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết mặt của hắn nhất định là thối lắm rồi.
"Đang dùng cơm." Cố Tiểu Ngải thản nhiên lên tiếng, "Anh còn ở công ty sao?"
"Tôi hỏi cô ở đâu?" Giọng điệu Lệ Tước Phong mang theo một chút tức giận, giống như đã muốn khống chế không được nữa.
Cố Tiểu Ngải nghĩ đến hắn muốn kêu cô đi gặp hắn, liền tùy tiện nói tên nhà hàng, "Nhà hàng Địch An, anh về nhà rồi sao? Bây giờ tôi sẽ về."
Đúng lúc cô cũng có chuyện muốn nói với hắn. . . . . .
Lệ Tước Phong không nói nữa, trực tiếp đem điện thoại cắt đứt.
Cố Tiểu Ngải không hiểu ra sao nhìn màn hình di động, tên Lệ Tước Phong này thích gác điện thoại như vậy sao? Gọi tới là có ý gì? Thật khó hiểu.
Trở lại chỗ ngồi, mọi người rõ ràng đã nói chuyện thân thiện hơn, có một số thậm chí còn ngồi sát lại nhau, nói chuyện anh anh em em.
Cố Tiểu Ngải không quan tâm mà chỉ cắt thịt bò ăn. . . . . .
"Nơi này thực buồn đúng không?" Người nam đeo kính vừa rồi đột nhiên ngồi vào bên cạnh cô, vẻ mặt nhiệt tình hỏi.
Cố Tiểu Ngải xả ra một chút giả dối tươi cười. . . . . .
"Cố tiểu thư quên tôi rồi sao?" Người nam trẻ tuổi mỉm cười hỏi.
"Anh là…?" Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên hỏi.
Cô có cảm giác cảm thấy mặt mày người này nhìn rất quen mắt, cô thực biết anh ta sao?
Người này nở nụ cười, tươi cười có chút ngượng ngùng, đẩy đẩy gọng kính vàng trên mũi, ho một tiếng nói, ". . . . . . Trong vòng 24 giờ tôi đều phải….."
. . . . . .
Trí nhớ không quá tốt lại nhớ tới.
Mặt Cố Tiểu Ngải lập tức nóng lên, có chút đỏ, bừng tỉnh nhỏ giọng hỏi, "Anh là vị bác sĩ kia sao?"
Là vị bác sĩ trẻ tuổi lương thiện kia, nói Lệ Tước Phong không thể để cho cô vận động mạnh. . . . . .
"Cố tiểu thư rốt cục nhớ tôi rồi." Người nam kia cũng có vẻ có chút xấu hổ.
Dù sao hai người trong một lần duy nhất nói chuyện nội dung cũng không phải quang minh như vậy, xấu hổ nhìn xuống mặt bàn.
"Nhưng anh không phải bác sĩ sao?" Cố Tiểu Ngải thấy lạ nên hỏi, Chu Chỉ Nghi không phải nói làm quen cùng một nhóm người công ty khoa học kỹ thuật sao?
"Bạn của tôi kéo tôi lại đây góp đủ số lượng, cô hẳn là cũng vậy chứ?" Người này chỉa chỉa một người nam khác trên bàn, sau đó lấy ra một cái chìa khóa xe, "Chúng ta cũng không thích hợp nơi này, thực buồn đúng không? Không bằng tôi sẽ đưa cô ra ngoài hóng gió?"
Hóng gió?
Cô không có tâm tình tốt như vậy.
"Ba ——"
Một cánh tay chen vào giữa bọn họ, trực tiếp đem cái chìa khóa xe trong tay người nam đeo kính kia quăng ra ngoài.
"Sợ buồn thì một mình cút đi!" Giọng nam u ám vang lên, "Phụ nữ của tôi không ngồi xe đàn ông khác!"
Thân hình Lệ Tước Phong cao to đứng ở đàng kia, mắt sâu thẳm khinh miệt nhìn chằm chằm người nam đeo kính, hắn mặc áo khoác dài màu đen che kín cả đồ bên trong, khẩu khí kiêu ngạo ương ngạnh tới cực điểm.
Người nam đeo kính kia không dự đoán được Lệ Tước Phong sẽ đột nhiên xuất hiện ở nơi này, ngơ ngác giương miệng một chữ đều nói không được. . . . . .
Cố Tiểu Ngải thấy Lệ Tước Phong đột nhiên xuất hiện hít một hơi thật sâu, tên bạo quân này làm sao có thể đến đây chứ, trên mặt hắn u ám làm cho ngực cô không khỏi đập nhanh.
"Còn chưa cút?" Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng, cúi thân xuống kéo caravat của người kia, trong mắt lộ rõ ánh lửa tức giận.
Người nam đeo kính biết Lệ Tước Phong là dạng người gì, bị kéo như vậy khuôn mặt đều bị dọa trắng bệch ra, ngoài miệng vẫn giả bộ bình tĩnh, "Lệ, Lệ tiên sinh, nơi này là nơi công cộng."
"Nơi công cộng thì sao? !" Lệ Tước Phong kéo anh ta lên, trên tay dùng một chút sứa, chân dài đá một cái, người nam kia bị ngã ra tại chỗ, chật vật ngã trước mắt bao nhiêu người.
Toàn hội trường im lặng.
Tất cả ánh mắt đều tụ lại nơi đây.
"Này . . . . . ." Cố Tiểu Ngải lo lắng hô một tiếng.
Ánh mặt lạnh lùng của Lệ Tước Phong lườm về phía cô, làm cho cô sợ hãi, rõ ràng không có gì, nhưng cái nhìn này của hắn. . . . . . giống như cô thực làm cái gì sai trái, giống như bị bắt gian tại trận vậy.
Trong phòng ăn dần dần vang lên tiếng xì xào bàn tán của mọi người, ngay cả Chu Chỉ Nghi với vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm cô.
"Dám để cho phụ nữ của tôi ngồi lên xe của ngươi sao? Sao hả?" Lệ Tước Phong không bỏ qua đi lên trước, một cước đá trên người của người nam kia, căm hận lại đạp hai cước nữa.
Người nam đeo kính kia đau đến nỗi cuộn mình trên mặt đất liên tục rên rỉ.
Đều là cô liên lụy đến . . . . . .
Làm phiền hà người khác.
Cố Tiểu Ngải hiểu được mình đi lên khuyên cũng không được, không muốn trở thành trò cười cho người khác, Cố Tiểu Ngải đơn giản cầm lấy túi xách trên ghế đi ra ngoài.
Bên ngoài mưa rất to, Cố Tiểu Ngải đi một mình bên đường, chưa đi được xa lắm cánh tay đã bị người từ sau nắm lấy.
Quay đầu lại, Lệ Tước Phong với vẻ mặt xanh mét, tóc ngắn bị mưa làm ướt nhẹp, "Cố Tiểu Ngải, cô muốn chết có phải hay không? Cô dám trốn tôi đi quan hệ hữu nghị hả? !"
Cố Tiểu Ngải bị kéo xoay người lại, lạnh nhạt nhìn hắn nói, "Tôi chỉ là đi để góp đủ số lượng thôi. Hơn nữa tôi vừa rồi muốn nói, là do anh cúp điện thoại trước mà."
A.
Ý tứ này là lỗi của hắn sao? !
"Góp đủ số lượng? Vậy tại sao tên kia muốn lái xe đưa cô đi ra ngoài? !" Lệ Tước Phong nổi trận lôi đình quát, nắm tay cô lớn tiếng chất vấn, "Bị hắn chạm qua tay thế nào? ! Nói!"
Hắn không nên mềm lòng khôi phục tự do cho cô.
Mới vài ngày thế này mà thôi, cô dám đi quan hệ hữu nghị? !
Mọi người đi trên đường vội vàng tìm chỗ nấp mưa thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại chỗ bọn họ. . . . . .
"Lệ Tước Phong. . . . . ." Cổ tay bị hắn kéo phát đau, Cố Tiểu Ngải bị đau nhíu mày, "Buông tay ra."
"Không buông!"
"Anh làm tôi đau . . . . . ." Cố Tiểu Ngải muốn rút tay của mình về lại nhưng đều giãy dụa không ra.
Lệ Tước Phong một đôi mắt gấp gáp trừng mắt cô, không có nửa điểm lơi lỏng.
Cô còn dám muốn hắn buông tay? !
Mưa to trút nước lên trên người của hai người. . . . . .
" Là Lệ tổng phải không?" Một giọng nói quyến rũ vang lên, Tô Hiên Hiên mặc quần áo màu tối từ trên một chiếc xe thể thao bước xuống, trên tay cầm cây dù đi đến bên cạnh Lệ Tước Phong che cho hắn, "Lệ tổng, anh đứng đây làm cái gì? Tôi đưa anh về."
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải mặc cho mưa to, trầm mặc nhìn Tô Hiên Hiên một tay nắm lấy khuỷu tay Lệ Tước Phong.
Cảnh tượng như vậy, cô đã từng thấy Lương Noãn Noãn cùng Sở Thế Tu cũng như vậy.
Mưa dội nước vào mắt, làm cho ánh mắt cô có chút không mở ra được. . . . . .
Lệ Tước Phong nhanh tay kéo tay Cố Tiểu Ngải, lạnh lùng trừng mắt cô.
Tô Hiên Hiên liếc mắt Cố Tiểu Ngải một cái, trong mắt có chút chẳng thèm ngó tới, một tay mập mờ lướt qua cánh tay của Lệ Tước Phong, "Lệ tổng, mưa to quá, tôi đưa anh về?"
Cố Tiểu Ngải lặng im, không nói gì.
Lệ Tước Phong trừng mắt cô thật lâu, rốt cục có phản ứng, quay đầu hướng tới Tô Hiên Hiên liền rống, "Cút!"
Tô Hiên Hiên nhất thời hoảng sợ, cũng không còn dám nói thêm cái gì, phẫn nộ xoay người rời đi, cây dù bị vứt bỏ ở bên đường, mưa to phát ra âm thanh nặng nề. . . . . .
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong nhanh nắm lấy tay cô gầm nhẹ, "Cô đừng quên cô đã bán cho tôi! Cô còn dám đi ra ngoài dụ dỗ đàn ông khác sao? Nói! Rốt cuộc bị hắn chạm qua thế nào? !"
Cái tên đeo kính kia!
Lúc nãy không nên buông tha cho hắn!
Dám dụ dỗ phụ nữ của hắn, mẹ kiếp! Nên đem tên đó băm ra từng mảnh nhỏ!
Hóng gió!
Cho hắn trúng gió chết đi!
Mưa to xối xả vào hai người, làm ướt tóc cùng quần áo. . . . . .
Cố Tiểu Ngải chuyển mắt nhìn theo Tô Hiên Hiên lên xe thể thao rời đi, bên tai Lệ Tước Phong kích động rống giận như bệnh tâm thần, ánh mắt hắn u ám như lưỡi dao sắc nhọn. . . . . .
Trái lại với chính mình, như trước mặc một chiếc váy dài màu trắng phối với áo dệt kim hở cổ đơn giản màu xanh, mặt mộc đến độ có chút không tôn trọng người khác.
Hoàn hảo cô không phải đến tìm bạn kết hôn, Cố Tiểu Ngải âm thầm nghĩ.
Trong khi mọi người tán gẫu khí thế ngất trời thì Cố Tiểu Ngải lại đứng một mình yên lặng ở khu đồ ăn.
"Cố tiểu thư thích ăn cái gì?" Một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, đeo đôi mắt kính viền vàng lịch sự bưng món ăn đi đến bên cạnh cô, khách khí hỏi.
Là một thanh niên trẻ tuổi trong quan hệ hữu nghị, bộ dạng có chút quen mắt, Cố Tiểu Ngải lại nhớ không nổi là ai.
"Tôi không khó ăn." Cố Tiểu Ngải xả ra nụ cười xã giao, lễ phép mà xa cách.
Cô theo Chu Chỉ Nghi tham gia loại hoạt động quan hệ hữu nghị này cũng không phải lần đầu tiên, trước kia cũng thường thường bị kéo tới góp đủ số lượng, dù sao thì ăn no rồi chạy lấy người thôi.
"Nơi này thịt bò cũng không tệ lắm." Người nam đeo mắt kính hiển nhiên không định buông tha cô, trực tiếp gắp bít tết vào dĩa cô, "Năm phần chín, cô có thể thử xem."
Cô không thích người khác ân cần.
Cố Tiểu Ngải nhíu nhíu mày, còn chưa nói cái gì thì di động liền vang lên, trên màn ảnh biểu hiện chữ "Lệ", xem như đúng lúc thay cô giải vây.
"Thật ngại, tôi đi nghe điện thoại." Cố Tiểu Ngải hướng nam thanh niên lễ phép nói, mang theo điện thoại đi đến bên cửa sổ nhận điện thoại, "Alo , tôi là Cố Tiểu Ngải."
"Cô ở đâu?" Giọng nói Lệ Tước Phong không có độ ấm cách di động truyền đến.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết mặt của hắn nhất định là thối lắm rồi.
"Đang dùng cơm." Cố Tiểu Ngải thản nhiên lên tiếng, "Anh còn ở công ty sao?"
"Tôi hỏi cô ở đâu?" Giọng điệu Lệ Tước Phong mang theo một chút tức giận, giống như đã muốn khống chế không được nữa.
Cố Tiểu Ngải nghĩ đến hắn muốn kêu cô đi gặp hắn, liền tùy tiện nói tên nhà hàng, "Nhà hàng Địch An, anh về nhà rồi sao? Bây giờ tôi sẽ về."
Đúng lúc cô cũng có chuyện muốn nói với hắn. . . . . .
Lệ Tước Phong không nói nữa, trực tiếp đem điện thoại cắt đứt.
Cố Tiểu Ngải không hiểu ra sao nhìn màn hình di động, tên Lệ Tước Phong này thích gác điện thoại như vậy sao? Gọi tới là có ý gì? Thật khó hiểu.
Trở lại chỗ ngồi, mọi người rõ ràng đã nói chuyện thân thiện hơn, có một số thậm chí còn ngồi sát lại nhau, nói chuyện anh anh em em.
Cố Tiểu Ngải không quan tâm mà chỉ cắt thịt bò ăn. . . . . .
"Nơi này thực buồn đúng không?" Người nam đeo kính vừa rồi đột nhiên ngồi vào bên cạnh cô, vẻ mặt nhiệt tình hỏi.
Cố Tiểu Ngải xả ra một chút giả dối tươi cười. . . . . .
"Cố tiểu thư quên tôi rồi sao?" Người nam trẻ tuổi mỉm cười hỏi.
"Anh là…?" Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên hỏi.
Cô có cảm giác cảm thấy mặt mày người này nhìn rất quen mắt, cô thực biết anh ta sao?
Người này nở nụ cười, tươi cười có chút ngượng ngùng, đẩy đẩy gọng kính vàng trên mũi, ho một tiếng nói, ". . . . . . Trong vòng 24 giờ tôi đều phải….."
. . . . . .
Trí nhớ không quá tốt lại nhớ tới.
Mặt Cố Tiểu Ngải lập tức nóng lên, có chút đỏ, bừng tỉnh nhỏ giọng hỏi, "Anh là vị bác sĩ kia sao?"
Là vị bác sĩ trẻ tuổi lương thiện kia, nói Lệ Tước Phong không thể để cho cô vận động mạnh. . . . . .
"Cố tiểu thư rốt cục nhớ tôi rồi." Người nam kia cũng có vẻ có chút xấu hổ.
Dù sao hai người trong một lần duy nhất nói chuyện nội dung cũng không phải quang minh như vậy, xấu hổ nhìn xuống mặt bàn.
"Nhưng anh không phải bác sĩ sao?" Cố Tiểu Ngải thấy lạ nên hỏi, Chu Chỉ Nghi không phải nói làm quen cùng một nhóm người công ty khoa học kỹ thuật sao?
"Bạn của tôi kéo tôi lại đây góp đủ số lượng, cô hẳn là cũng vậy chứ?" Người này chỉa chỉa một người nam khác trên bàn, sau đó lấy ra một cái chìa khóa xe, "Chúng ta cũng không thích hợp nơi này, thực buồn đúng không? Không bằng tôi sẽ đưa cô ra ngoài hóng gió?"
Hóng gió?
Cô không có tâm tình tốt như vậy.
"Ba ——"
Một cánh tay chen vào giữa bọn họ, trực tiếp đem cái chìa khóa xe trong tay người nam đeo kính kia quăng ra ngoài.
"Sợ buồn thì một mình cút đi!" Giọng nam u ám vang lên, "Phụ nữ của tôi không ngồi xe đàn ông khác!"
Thân hình Lệ Tước Phong cao to đứng ở đàng kia, mắt sâu thẳm khinh miệt nhìn chằm chằm người nam đeo kính, hắn mặc áo khoác dài màu đen che kín cả đồ bên trong, khẩu khí kiêu ngạo ương ngạnh tới cực điểm.
Người nam đeo kính kia không dự đoán được Lệ Tước Phong sẽ đột nhiên xuất hiện ở nơi này, ngơ ngác giương miệng một chữ đều nói không được. . . . . .
Cố Tiểu Ngải thấy Lệ Tước Phong đột nhiên xuất hiện hít một hơi thật sâu, tên bạo quân này làm sao có thể đến đây chứ, trên mặt hắn u ám làm cho ngực cô không khỏi đập nhanh.
"Còn chưa cút?" Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng, cúi thân xuống kéo caravat của người kia, trong mắt lộ rõ ánh lửa tức giận.
Người nam đeo kính biết Lệ Tước Phong là dạng người gì, bị kéo như vậy khuôn mặt đều bị dọa trắng bệch ra, ngoài miệng vẫn giả bộ bình tĩnh, "Lệ, Lệ tiên sinh, nơi này là nơi công cộng."
"Nơi công cộng thì sao? !" Lệ Tước Phong kéo anh ta lên, trên tay dùng một chút sứa, chân dài đá một cái, người nam kia bị ngã ra tại chỗ, chật vật ngã trước mắt bao nhiêu người.
Toàn hội trường im lặng.
Tất cả ánh mắt đều tụ lại nơi đây.
"Này . . . . . ." Cố Tiểu Ngải lo lắng hô một tiếng.
Ánh mặt lạnh lùng của Lệ Tước Phong lườm về phía cô, làm cho cô sợ hãi, rõ ràng không có gì, nhưng cái nhìn này của hắn. . . . . . giống như cô thực làm cái gì sai trái, giống như bị bắt gian tại trận vậy.
Trong phòng ăn dần dần vang lên tiếng xì xào bàn tán của mọi người, ngay cả Chu Chỉ Nghi với vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm cô.
"Dám để cho phụ nữ của tôi ngồi lên xe của ngươi sao? Sao hả?" Lệ Tước Phong không bỏ qua đi lên trước, một cước đá trên người của người nam kia, căm hận lại đạp hai cước nữa.
Người nam đeo kính kia đau đến nỗi cuộn mình trên mặt đất liên tục rên rỉ.
Đều là cô liên lụy đến . . . . . .
Làm phiền hà người khác.
Cố Tiểu Ngải hiểu được mình đi lên khuyên cũng không được, không muốn trở thành trò cười cho người khác, Cố Tiểu Ngải đơn giản cầm lấy túi xách trên ghế đi ra ngoài.
Bên ngoài mưa rất to, Cố Tiểu Ngải đi một mình bên đường, chưa đi được xa lắm cánh tay đã bị người từ sau nắm lấy.
Quay đầu lại, Lệ Tước Phong với vẻ mặt xanh mét, tóc ngắn bị mưa làm ướt nhẹp, "Cố Tiểu Ngải, cô muốn chết có phải hay không? Cô dám trốn tôi đi quan hệ hữu nghị hả? !"
Cố Tiểu Ngải bị kéo xoay người lại, lạnh nhạt nhìn hắn nói, "Tôi chỉ là đi để góp đủ số lượng thôi. Hơn nữa tôi vừa rồi muốn nói, là do anh cúp điện thoại trước mà."
A.
Ý tứ này là lỗi của hắn sao? !
"Góp đủ số lượng? Vậy tại sao tên kia muốn lái xe đưa cô đi ra ngoài? !" Lệ Tước Phong nổi trận lôi đình quát, nắm tay cô lớn tiếng chất vấn, "Bị hắn chạm qua tay thế nào? ! Nói!"
Hắn không nên mềm lòng khôi phục tự do cho cô.
Mới vài ngày thế này mà thôi, cô dám đi quan hệ hữu nghị? !
Mọi người đi trên đường vội vàng tìm chỗ nấp mưa thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại chỗ bọn họ. . . . . .
"Lệ Tước Phong. . . . . ." Cổ tay bị hắn kéo phát đau, Cố Tiểu Ngải bị đau nhíu mày, "Buông tay ra."
"Không buông!"
"Anh làm tôi đau . . . . . ." Cố Tiểu Ngải muốn rút tay của mình về lại nhưng đều giãy dụa không ra.
Lệ Tước Phong một đôi mắt gấp gáp trừng mắt cô, không có nửa điểm lơi lỏng.
Cô còn dám muốn hắn buông tay? !
Mưa to trút nước lên trên người của hai người. . . . . .
" Là Lệ tổng phải không?" Một giọng nói quyến rũ vang lên, Tô Hiên Hiên mặc quần áo màu tối từ trên một chiếc xe thể thao bước xuống, trên tay cầm cây dù đi đến bên cạnh Lệ Tước Phong che cho hắn, "Lệ tổng, anh đứng đây làm cái gì? Tôi đưa anh về."
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải mặc cho mưa to, trầm mặc nhìn Tô Hiên Hiên một tay nắm lấy khuỷu tay Lệ Tước Phong.
Cảnh tượng như vậy, cô đã từng thấy Lương Noãn Noãn cùng Sở Thế Tu cũng như vậy.
Mưa dội nước vào mắt, làm cho ánh mắt cô có chút không mở ra được. . . . . .
Lệ Tước Phong nhanh tay kéo tay Cố Tiểu Ngải, lạnh lùng trừng mắt cô.
Tô Hiên Hiên liếc mắt Cố Tiểu Ngải một cái, trong mắt có chút chẳng thèm ngó tới, một tay mập mờ lướt qua cánh tay của Lệ Tước Phong, "Lệ tổng, mưa to quá, tôi đưa anh về?"
Cố Tiểu Ngải lặng im, không nói gì.
Lệ Tước Phong trừng mắt cô thật lâu, rốt cục có phản ứng, quay đầu hướng tới Tô Hiên Hiên liền rống, "Cút!"
Tô Hiên Hiên nhất thời hoảng sợ, cũng không còn dám nói thêm cái gì, phẫn nộ xoay người rời đi, cây dù bị vứt bỏ ở bên đường, mưa to phát ra âm thanh nặng nề. . . . . .
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong nhanh nắm lấy tay cô gầm nhẹ, "Cô đừng quên cô đã bán cho tôi! Cô còn dám đi ra ngoài dụ dỗ đàn ông khác sao? Nói! Rốt cuộc bị hắn chạm qua thế nào? !"
Cái tên đeo kính kia!
Lúc nãy không nên buông tha cho hắn!
Dám dụ dỗ phụ nữ của hắn, mẹ kiếp! Nên đem tên đó băm ra từng mảnh nhỏ!
Hóng gió!
Cho hắn trúng gió chết đi!
Mưa to xối xả vào hai người, làm ướt tóc cùng quần áo. . . . . .
Cố Tiểu Ngải chuyển mắt nhìn theo Tô Hiên Hiên lên xe thể thao rời đi, bên tai Lệ Tước Phong kích động rống giận như bệnh tâm thần, ánh mắt hắn u ám như lưỡi dao sắc nhọn. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.