Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 211
Ngân Tiểu Bảo
11/05/2017
"Buông!" Cố Tiểu Ngải phiền chán hô to, người đàn ông này có phải thay đổi quá nhanh hay không? !
Hiện tại, không phải hắn ghét bỏ cô, mà là cô - Cố Tiểu Ngải ghê tởm hắn!
Nghe tiếng Cố Tiểu Ngải la, Lệ Tước Phong từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt đen vẫn mang theo vẻ buồn ngủ giữ chặt cô lại, bỗng dưng đem cô quay về trong lòng cúi đầu làm bộ muốn hôn cô.
"Ba ——"
Cố Tiểu Ngải không lưu tình chút nào một cái tát đi qua.
Lệ Tước Phong bị đánh như trời giáng trên mặt, cơn buồn ngủ trong phút chốc bị tiêu tán, một đôi mắt phụt ra tia lạnh.
Hai cái tát!
Ngày hôm qua cho tới hôm nay, cô dám tát hắn hai cái !
Có phải cô không muốn sống nữa hay không?
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong mạnh xoay đầu lại, đem cô ấn ngã vào trên giường, hai tay nặng nề mà đặt trên vai của cô, hai đầu gối quỳ hai bên thân thể của cô, trên cao nhìn xuống trừng mắt cô, "Cô muốn tạo phản? !"
Cố Tiểu Ngải bị hắn ấn vai không sử dụng lực được, một đôi mắt mở to lạnh lùng trừng mắt hắn, lập tức nghiêng đầu đi nhìn phía bên ngoài.
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong một tay bóp mặt của cô quay về chính diện, "Cố Tiểu Ngải! Tôi cảnh cáo cô, cô đừng bức tôi. . . . . ."
"Bức anh cái gì? !"
Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên cắt đứt lời của hắn, trong ánh mắt anh tuấn của hắn, chán ghét cũng có phần dày đặc hơn, "Anh còn có thể làm ra chuyện gì nữa? Làm cho tòa soạn báo bị hủy sao? Giết cả nhà cậu tôi? Còn có ba tôi, còn có Sở Thế Tu. . . . . . Cuối cùng, người anh giết là tôi sao?"
Cô nhanh mồm nhanh miệng làm cho hắn trong lúc nhất thời không biết nói gì.
"Lệ Tước Phong, anh có biết anh có bao nhiêu phần ghê tởm hay không?" Cố Tiểu Ngải nhìn thẳng mặt hắn càng ngày càng thịnh nộ, hèn mọn đến cực điểm nói, "Tôi muốn nói cho anh một câu, là tôi cùng anh giống nhau thôi!"
. . . . . .
"Cố Tiểu Ngải, cô muốn chết!" Lệ Tước Phong bị khơi mào cả người phẫn nộ, tay bóp chặt cổ của cô, năm ngón tay ấn mạnh vào.
Ánh mắt Cố Tiểu Ngải kiêu ngạo, hai mắt khinh miệt mà lạnh nhạt trừng mắt hắn.
Không có một tia ý tứ chịu thua.
Không nói được lời nào.
Hắn tức giận đến nỗi trên trán chảy đầy mồ hôi, một đôi mắt đen nổi nhiều điểm tơ máu, có chút tiều tụy, năm ngón tay bóp cổ cô không có ý tứ buông ra.
Hắn đang chờ cô cầu xin tha thứ, chờ cô chịu thua.
Cố Tiểu Ngải hai mắt nhắm nghiền, chết hoặc không chết, đối với cô bây giờ còn có khác biệt sao?
Cả nhà cậu đều do cô biến thành trò chơi chỉ trong một ngày, ba ra tù sẽ biết mình không có ngoan ngoãn học đại học mà làm tình phụ của người khác.
Cô hiện tại còn sống. . . . . . Cũng sống không nổi.
Điều đó. . . . . . Đều là do hắn Lệ Tước Phong ban tặng.
"A. . . . . ."
"Phanh ——" tiếng thét chói tai của bảo mẫu từ ngoài cửa truyền đến, bữa sáng trên tay quăng ngã xuống sàn, lo lắng tiến lên hô to, "Lệ tiên sinh mau buông tay ra, cậu sẽ bóp chết Cố tiểu thư bây giờ!"
Lệ Tước Phong bị phẫn nộ mê mắt khôi phục một chút thanh minh, năm ngón tay vẫn bóp chặt trên cổ cô.
Cô nhắm chặt mắt lại, môi mím chặt chẽ, bộ dáng giống như đánh bạc tất cả không sợ chết.
Hắn biết, cô sẽ không chịu thua.
"Cố Tiểu Ngải! Cô rất gan dạ!"
Lệ Tước Phong hung hăng rủa một tiếng, buông tay đang bóp cổ cô, chân dài từ trên người cô bước xuống giường, nhấc chân đá một cái, phát tiết đem tủ đầu giường đá ngã xuống đất, rời phòng đi.
Cố Tiểu Ngải thế này mới mở to mắt, đồng tử giống như dòng nước phẳng lặng không có một tia cảm tình, giống như dòng nước lạnh như băng.
"Cố tiểu thư không có việc gì, không có việc gì rồi." Bảo mẫu ngồi vào bên giường an ủi, thay cô đắp chăn lại, "Đừng sợ đừng sợ, tôi lại đi xuống phòng bếp làm bữa sáng khác mang lại đây, trứng ốp lếp năm phần chín được không?"
Cố Tiểu Ngải trầm mặc.
Cho đến lúc bảo mẫu rời khởi phòng, Cố Tiểu Ngải mới từ trên giường bước xuống, mở ra cửa sổ sát đất đi đến ban công.
Ngồi xổm người xuống dựa vào rào chắn ban công, hai tay Cố Tiểu Ngải ôm đầu gối, ánh mắt ảm đạm nhìn phong cảnh khu Thủy Thiển Loan. . . . . .
Cô vẫn không rõ vì sao mẹ lại lựa chọn phương thức cực đoan như vậy để chấm dứt tính mạng của mình.
Cô xem đó là một loại biểu hiện rất ngu.
Hiện tại, cô bỗng nhiên có chút hiểu được, không phải một loại cực đoan, lại làm sao có thể cực đoan lựa chọn chấm dứt chính mình. . . . . .
Chẳng qua. . . . . . Cô sẽ không bước theo rập khuôn như mẹ.
Cho dù lúc trước tuyệt vọng tới cực điểm. . . . . . lựa chọn chấm dứt chính mình vẫn là biện pháp ngốc nghếch. . . . . .
"Cố tiểu thư, bữa sáng đến đây."
Bảo mẫu bưng bữa sáng đi đến ban công, hòa ái dễ gần hướng cô mỉm cười, "Cơ thể Cố tiểu thư không tốt nên nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều một chút."
Cố Tiểu Ngải ngồi dưới đất ngay cả liếc nhìn bà một cái cũng không có, ánh mắt vẫn đang vô thần nhìn cảnh sắc ngoài lan can ban công.
Mùa thu, lá cây ngả sang màu vàng, ở khu Thủy Thiển Loan từ từ rơi xuống. . . . . .
"Cố tiểu thư?" Bảo mẫu bưng bữa sáng ngồi xỗm trước mặt cô, hòa ái nói, "Cố tiểu thư, đói bụng không? Ăn điểm tâm, tôi đã hăm nóng sữa vừa uống rồi."
. . . . . .
Cô chỉ im lặng ngồi trong chốc lát.
Cố Tiểu Ngải nhíu nhíu mày, chậm rãi chuyển mắt qua nhìn bảo mẫu, đứng lên đi vào trong phòng.
"Cố tiểu thư. . . . . ." Bảo mẫu ở sau lưng cô hô, Cố tiểu thư làm sao vậy? Cũng không nói lời nào, bữa sáng cũng không ăn.
Cố Tiểu Ngải xoay người lại, giọng điệu nhàn nhạt hỏi, "Có máy MP4 không?"
"À, có, có. . . . . ."
Bảo mẫu đến mp4 đến, Cố Tiểu Ngải trực tiếp đeo tai nghe điện thoại nhét vào trong lổ tai, một lần nữa ngồi vào trên ban công, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, tùy ý để âm nhạc sống động quấy rầy lỗ tai. . . . . .
"Cố tiểu thư? Cố tiểu thư? !"
Bảo mẫu đứng ở một bên buồn bực, không ngờ Cố Tiểu Ngải kêu bà lấy mp4 chỉ là không muốn nghe giọng nói của bà. . . . . .
Người bị bệnh bao tử nếu không ăn cơm thì làm sao chịu được?
Bảo mẫu bưng bữa sáng vừa vội vội vàng trở lại dưới lầu, trước gương to, nữ giúp việc đang giúp Lệ Tước Phong mặc tây trang và đeo caravat.
Trên lỗ tai của Lệ Tước Phong mang tai nghe điện thoại, lạnh nhạt ra mệnh lệnh, "Sở thị muốn mua cái gì các người đotạ lấy toàn bộ cho tôi."
Thấy hắn đang nói công việc, bảo mẫu đành phải đứng ở một bên cũng không dám tiến lên quấy rầy.
"Tôi tiêu tiền mua mấy đồng vô dụng thì sao, đừng nói lời vô nghĩa với tôi! Lão già kia không quản nổi chuyện trong nước đâu!" Lệ Tước Phong lạnh lùng nói, ngón tay thon dài điều chỉnh caravat.
"Bảo toàn bộ người phụ trách khu Hoa Đông mười phút sau đến phòng họp để họp." Tùy ý nữ giúp việc cài cúc áo cho mình, Lệ Tước Phong cúp điện thoại đi nhanh ra ngoài.
Bảo mẫu vội vàng đuổi theo, "Lệ tiên sinh, Lệ tiên sinh."
"Sao?"
"Cố Tiểu Ngải không chịu ăn điểm tâm. . . . . ."
Tầm mắt Lệ Tước Phong u ám nhìn bữa sáng trên tay bảo mẫu, sắc mặt trở nên khó coi.
Cô. . . . . . còn dám giận dỗi!
Lệ Tước Phong hô hấp không thoải mái trừng mắt bữa sáng còn nguyên, nhỏ giọng rủa một tiếng đi lên trên lầu.
Lệ Tước Phong mắt u ám đến cực điểm, chân dài đi về phía trước, vừa đi vừa cởi bỏ cúc áo tây trang.
Hôm nay, hắn không đem cô dạy dỗ một chút thì thật đúng là nghiêm trọng rồi.
Lệ Tước Phong mở cửa bước vào phòng, bước chân chợt dừng lại.
Hiện tại, không phải hắn ghét bỏ cô, mà là cô - Cố Tiểu Ngải ghê tởm hắn!
Nghe tiếng Cố Tiểu Ngải la, Lệ Tước Phong từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt đen vẫn mang theo vẻ buồn ngủ giữ chặt cô lại, bỗng dưng đem cô quay về trong lòng cúi đầu làm bộ muốn hôn cô.
"Ba ——"
Cố Tiểu Ngải không lưu tình chút nào một cái tát đi qua.
Lệ Tước Phong bị đánh như trời giáng trên mặt, cơn buồn ngủ trong phút chốc bị tiêu tán, một đôi mắt phụt ra tia lạnh.
Hai cái tát!
Ngày hôm qua cho tới hôm nay, cô dám tát hắn hai cái !
Có phải cô không muốn sống nữa hay không?
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong mạnh xoay đầu lại, đem cô ấn ngã vào trên giường, hai tay nặng nề mà đặt trên vai của cô, hai đầu gối quỳ hai bên thân thể của cô, trên cao nhìn xuống trừng mắt cô, "Cô muốn tạo phản? !"
Cố Tiểu Ngải bị hắn ấn vai không sử dụng lực được, một đôi mắt mở to lạnh lùng trừng mắt hắn, lập tức nghiêng đầu đi nhìn phía bên ngoài.
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong một tay bóp mặt của cô quay về chính diện, "Cố Tiểu Ngải! Tôi cảnh cáo cô, cô đừng bức tôi. . . . . ."
"Bức anh cái gì? !"
Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên cắt đứt lời của hắn, trong ánh mắt anh tuấn của hắn, chán ghét cũng có phần dày đặc hơn, "Anh còn có thể làm ra chuyện gì nữa? Làm cho tòa soạn báo bị hủy sao? Giết cả nhà cậu tôi? Còn có ba tôi, còn có Sở Thế Tu. . . . . . Cuối cùng, người anh giết là tôi sao?"
Cô nhanh mồm nhanh miệng làm cho hắn trong lúc nhất thời không biết nói gì.
"Lệ Tước Phong, anh có biết anh có bao nhiêu phần ghê tởm hay không?" Cố Tiểu Ngải nhìn thẳng mặt hắn càng ngày càng thịnh nộ, hèn mọn đến cực điểm nói, "Tôi muốn nói cho anh một câu, là tôi cùng anh giống nhau thôi!"
. . . . . .
"Cố Tiểu Ngải, cô muốn chết!" Lệ Tước Phong bị khơi mào cả người phẫn nộ, tay bóp chặt cổ của cô, năm ngón tay ấn mạnh vào.
Ánh mắt Cố Tiểu Ngải kiêu ngạo, hai mắt khinh miệt mà lạnh nhạt trừng mắt hắn.
Không có một tia ý tứ chịu thua.
Không nói được lời nào.
Hắn tức giận đến nỗi trên trán chảy đầy mồ hôi, một đôi mắt đen nổi nhiều điểm tơ máu, có chút tiều tụy, năm ngón tay bóp cổ cô không có ý tứ buông ra.
Hắn đang chờ cô cầu xin tha thứ, chờ cô chịu thua.
Cố Tiểu Ngải hai mắt nhắm nghiền, chết hoặc không chết, đối với cô bây giờ còn có khác biệt sao?
Cả nhà cậu đều do cô biến thành trò chơi chỉ trong một ngày, ba ra tù sẽ biết mình không có ngoan ngoãn học đại học mà làm tình phụ của người khác.
Cô hiện tại còn sống. . . . . . Cũng sống không nổi.
Điều đó. . . . . . Đều là do hắn Lệ Tước Phong ban tặng.
"A. . . . . ."
"Phanh ——" tiếng thét chói tai của bảo mẫu từ ngoài cửa truyền đến, bữa sáng trên tay quăng ngã xuống sàn, lo lắng tiến lên hô to, "Lệ tiên sinh mau buông tay ra, cậu sẽ bóp chết Cố tiểu thư bây giờ!"
Lệ Tước Phong bị phẫn nộ mê mắt khôi phục một chút thanh minh, năm ngón tay vẫn bóp chặt trên cổ cô.
Cô nhắm chặt mắt lại, môi mím chặt chẽ, bộ dáng giống như đánh bạc tất cả không sợ chết.
Hắn biết, cô sẽ không chịu thua.
"Cố Tiểu Ngải! Cô rất gan dạ!"
Lệ Tước Phong hung hăng rủa một tiếng, buông tay đang bóp cổ cô, chân dài từ trên người cô bước xuống giường, nhấc chân đá một cái, phát tiết đem tủ đầu giường đá ngã xuống đất, rời phòng đi.
Cố Tiểu Ngải thế này mới mở to mắt, đồng tử giống như dòng nước phẳng lặng không có một tia cảm tình, giống như dòng nước lạnh như băng.
"Cố tiểu thư không có việc gì, không có việc gì rồi." Bảo mẫu ngồi vào bên giường an ủi, thay cô đắp chăn lại, "Đừng sợ đừng sợ, tôi lại đi xuống phòng bếp làm bữa sáng khác mang lại đây, trứng ốp lếp năm phần chín được không?"
Cố Tiểu Ngải trầm mặc.
Cho đến lúc bảo mẫu rời khởi phòng, Cố Tiểu Ngải mới từ trên giường bước xuống, mở ra cửa sổ sát đất đi đến ban công.
Ngồi xổm người xuống dựa vào rào chắn ban công, hai tay Cố Tiểu Ngải ôm đầu gối, ánh mắt ảm đạm nhìn phong cảnh khu Thủy Thiển Loan. . . . . .
Cô vẫn không rõ vì sao mẹ lại lựa chọn phương thức cực đoan như vậy để chấm dứt tính mạng của mình.
Cô xem đó là một loại biểu hiện rất ngu.
Hiện tại, cô bỗng nhiên có chút hiểu được, không phải một loại cực đoan, lại làm sao có thể cực đoan lựa chọn chấm dứt chính mình. . . . . .
Chẳng qua. . . . . . Cô sẽ không bước theo rập khuôn như mẹ.
Cho dù lúc trước tuyệt vọng tới cực điểm. . . . . . lựa chọn chấm dứt chính mình vẫn là biện pháp ngốc nghếch. . . . . .
"Cố tiểu thư, bữa sáng đến đây."
Bảo mẫu bưng bữa sáng đi đến ban công, hòa ái dễ gần hướng cô mỉm cười, "Cơ thể Cố tiểu thư không tốt nên nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều một chút."
Cố Tiểu Ngải ngồi dưới đất ngay cả liếc nhìn bà một cái cũng không có, ánh mắt vẫn đang vô thần nhìn cảnh sắc ngoài lan can ban công.
Mùa thu, lá cây ngả sang màu vàng, ở khu Thủy Thiển Loan từ từ rơi xuống. . . . . .
"Cố tiểu thư?" Bảo mẫu bưng bữa sáng ngồi xỗm trước mặt cô, hòa ái nói, "Cố tiểu thư, đói bụng không? Ăn điểm tâm, tôi đã hăm nóng sữa vừa uống rồi."
. . . . . .
Cô chỉ im lặng ngồi trong chốc lát.
Cố Tiểu Ngải nhíu nhíu mày, chậm rãi chuyển mắt qua nhìn bảo mẫu, đứng lên đi vào trong phòng.
"Cố tiểu thư. . . . . ." Bảo mẫu ở sau lưng cô hô, Cố tiểu thư làm sao vậy? Cũng không nói lời nào, bữa sáng cũng không ăn.
Cố Tiểu Ngải xoay người lại, giọng điệu nhàn nhạt hỏi, "Có máy MP4 không?"
"À, có, có. . . . . ."
Bảo mẫu đến mp4 đến, Cố Tiểu Ngải trực tiếp đeo tai nghe điện thoại nhét vào trong lổ tai, một lần nữa ngồi vào trên ban công, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, tùy ý để âm nhạc sống động quấy rầy lỗ tai. . . . . .
"Cố tiểu thư? Cố tiểu thư? !"
Bảo mẫu đứng ở một bên buồn bực, không ngờ Cố Tiểu Ngải kêu bà lấy mp4 chỉ là không muốn nghe giọng nói của bà. . . . . .
Người bị bệnh bao tử nếu không ăn cơm thì làm sao chịu được?
Bảo mẫu bưng bữa sáng vừa vội vội vàng trở lại dưới lầu, trước gương to, nữ giúp việc đang giúp Lệ Tước Phong mặc tây trang và đeo caravat.
Trên lỗ tai của Lệ Tước Phong mang tai nghe điện thoại, lạnh nhạt ra mệnh lệnh, "Sở thị muốn mua cái gì các người đotạ lấy toàn bộ cho tôi."
Thấy hắn đang nói công việc, bảo mẫu đành phải đứng ở một bên cũng không dám tiến lên quấy rầy.
"Tôi tiêu tiền mua mấy đồng vô dụng thì sao, đừng nói lời vô nghĩa với tôi! Lão già kia không quản nổi chuyện trong nước đâu!" Lệ Tước Phong lạnh lùng nói, ngón tay thon dài điều chỉnh caravat.
"Bảo toàn bộ người phụ trách khu Hoa Đông mười phút sau đến phòng họp để họp." Tùy ý nữ giúp việc cài cúc áo cho mình, Lệ Tước Phong cúp điện thoại đi nhanh ra ngoài.
Bảo mẫu vội vàng đuổi theo, "Lệ tiên sinh, Lệ tiên sinh."
"Sao?"
"Cố Tiểu Ngải không chịu ăn điểm tâm. . . . . ."
Tầm mắt Lệ Tước Phong u ám nhìn bữa sáng trên tay bảo mẫu, sắc mặt trở nên khó coi.
Cô. . . . . . còn dám giận dỗi!
Lệ Tước Phong hô hấp không thoải mái trừng mắt bữa sáng còn nguyên, nhỏ giọng rủa một tiếng đi lên trên lầu.
Lệ Tước Phong mắt u ám đến cực điểm, chân dài đi về phía trước, vừa đi vừa cởi bỏ cúc áo tây trang.
Hôm nay, hắn không đem cô dạy dỗ một chút thì thật đúng là nghiêm trọng rồi.
Lệ Tước Phong mở cửa bước vào phòng, bước chân chợt dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.