Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 213
Ngân Tiểu Bảo
12/05/2017
Lái xe một đường bão
táp đến công ty E.S, sắc mặt Lệ Tước Phong u ám đi vào thang máy chuyên
dụng, nhìn chằm chằm con số nhảy lên, trong lòng tức giận nháy mắt bộc
phát ra đến.
"Cố Tiểu Ngải! Cô gan dạ, có bản lĩnh thì tiếp tục chơi đi!"
Lệ Tước Phong hướng tới thang máy hung hăng đá qua, rống lớn nói.
Chơi, có bản lĩnh cô liền tiếp tục chơi đi.
Xem ai thắng ai!
Cô muốn chơi trò tuyệt thực! Chơi một lần xem! Chơi đi, hắn liền xem cô chơi như thế nào nữa!
Cửa thang máy mở ra, thư ký Vương Chiêu đã đứng ở bên ngoài, thấy vẻ mặt hắn xanh mét sửng sốt, không hỏi nhiều, thái độ chuyên nghiệp bắt đầu báo cáo công việc, "Lệ tổng, mọi người ở phòng họp đã chờ ngài 45 phút rồi."
"Không ra, bảo bọn họ toàn bộ cút đi!"
Lệ Tước Phong đi vào phòng tổng giám đốc, một cước đá tới cửa, ngăn thư ký ở bên ngoài.
Ngồi vào trước bàn làm việc, Lệ Tước Phong mở ngăn kéo ra, bên trong là sấp ảnh chụp dày của Cố Tiểu Ngải. . . . . .
Trên ảnh chụp cô cười ngọt ngào, trước đây cô chỉ là một cô bé, mặt tròn mủm mỉm trắng nõn. . . . . .
Cố Tiểu Ngải hiện tại, căn bản không giống trước kia.
Ngay cả cười đều không có!
Hôm nay càng tuyệt, bày ra vẻ mặt đầu gỗ đối với hắn!
"Phanh ——"
Lệ Tước Phong phiền lòng đem toàn bộ mọi thứ trên bàn làm việc quăng sạch sẽ, đem ảnh chụp toàn bộ quăng ra ngoài.
Ảnh chụp rơi tán lạn.
Từng tấm, từng tấm.
Mặt nhăn mày cười
Toàn bộ đều là Cố Tiểu Ngải.
Tên cô chiếm đầy không gian của hắn.
Lệ Tước Phong phiền chán muốn giết người.
Điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên, Lệ Tước Phong một quyền đánh trên nút mở khóa, điện thoại được kết nối. . . . . . Giọng của thư ký Vương Chiêu bên trong truyền đến, "Lệ tổng, Lệ lão ở châu Âu có điện thoại tới đây, cần nối máy cho ngài không?"
"Không tiếp!"
Hiện tại, hắn không có tâm tư nghe lão già kia dài dòng
Lệ Tước Phong đang muốn cắt điện thoại, trong điện thoại bỗng dưng truyền tới một đoạn âm nhạc ngắn.
Ngay sau đó, giọng của lão già truyền đến, "A Phong, đem bác sĩ Joel về nước, ngươi ngay cả gọi điện thoại cũng không gọi cho ta?"
Giọng nói của ông ấy mang theo châm chọc khiêu khích.
Lệ Tước Phong cố nén tức giận trong người xuống, lạnh nhạt nói, "Ông muốn nói cái gì?"
"Không có gì, ta chỉ là nghe được một ít tin tức, nghe nói gần đây ngươi dùng gần ba tỷ để vui chơi nhàn rỗi." Lão già nở nụ cười một tiếng, nghe không ra là tán thưởng hay là châm chọc, chỉ là cảm khái chậc chậc ra tiếng, "A Phong cũng vì phụ nữ mà đạt kỷ lục vung tiền như rác rồi."
. . . . . .
Lệ lão hiển nhiên là trong lời nói có chuyện.
"Ông biết chuyện gì?" Lệ Tước Phong ngồi ở trước bàn làm việc hỏi, mắt tối tăm sâu không thấy đáy.
Số tiền này đều là hắn kiếm được ở châu Á phía sau E.S, cùng lão già kia không có quan hệ.
Lão già thời gian gần đây cũng không ngăn cản nữa rồi, lúc này cũng không nên dạy hắn xài tiền của mình như thế nào chứ? !
"Ta biết nhiều hơn so với ngươi tưởng tượng."
Lão già ở trong điện thoại cười bí hiểm, giọng nói già dặn, "A Phong, chơi đùa với phụ nữ thì cũng được nhưng đừng có quá nhiều tình cảm, một khi đàn ông bị phụ nữ trói tay trói chân rồi thì sẽ khó có thể phát triển."
". . . . . ."
"Phụ nữ mà thôi, còn nhiều, rất nhiều, trong mắt đàn ông không hết hy vọng."
". . . . . ."
Đây là Lão già muốn dạy hắn chơi phụ nữ như thế nào sao? !
Một đám người bị điên hết rồi mà!
Lệ Tước Phong sắc mặt lạnh đến cực điểm.
Giọng nói của Lệ lão dừng một chút, lại thêm một câu, "Nhất là loại đàn ông bị phụ nữ cắm sừng, A Phong, nếu ngươi là đàn ông nên giải quyết cô ta sớm một chút."
. . . . . .
Lệ Tước Phong lập tức từ bàn làm việc đứng lên, sắc mặt âm trầm, hai tay hung hăng đập ở trên bàn làm việc.
Lão già lại có thể biết nhiều như vậy? !
Nghe được động tĩnh của Lệ Tước Phong bên kia, lệ lão mờ mịt nở nụ cười, "Không cần kích động như vậy . . . . . ."
"Rốt cuộc ông muốn làm gì?"
"Ta chỉ là cảm thấy. . . . . . A Phong, cũng đến thời điểm chuẩn bị hôn sự cho ngươi rồi."
Nói xong, không đợi hắn nói nữa, Lệ lão trực tiếp cúp điện thoại.
Lệ Tước Phong một tay lấy điện thoại quăng đi ra ngoài.
Hắn đã muốn từ châu Âu một mình chạy đến châu Á phát triển, lão già chết tiệt này còn muốn can thiệp cuộc sống của hắn, có bệnh mà!
*************************
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng ngủ, tấm rèm thưa lay động, bảo mẫu bất an ở trong phòng đi tới đi lui.
Cố Tiểu Ngải đã ngồi nghiêm chỉnh ở trên sô pha cả buổi sáng, trong tay đang cầm một quyển tiểu thuyết tiếng Anh, nhưng nửa ngày cũng không thấy cô lật một tờ. . . . . .
Bảo mẫu nghiêm mặt hoài nghi cô có phải đã biến thành đá cứng ngắc rồi . . . . . .
Không ăn cơm như vậy người thường đều chịu không nổi, huống chi cô có bệnh bao tử nghiêm trọng.
"Hello, tôi có thể vào không?"
Cửa phòng bỗng nhiên bị gõ, giọng nói ngọt ngào truyền đến.
Cố Tiểu Ngải không ngẩng đầu lên cũng biết là Linh Mộc Nại Nại lại đến chơi rồi.
"Linh Mộc tiểu thư." Bảo mẫu đứng ở một bên cung kính nói.
"Dạ, xin chào bảo mẫu."
Linh Mộc Nại Nại mặc một bộ trang phục thoải mái hoạt bát, chân lại mang một đôi giày cao gót, cả người có vẻ tươi rói mà lại bình dị, đi thẳng tới Cố Tiểu Ngải.
Đôi mắt trong suốt liếc mắt quyển tiểu thuyết trên tay cô một cái, Linh Mộc Nại Nại lập tức nói, "Bản tiểu thuyết này tôi cũng thích xem nha, nhất là bên trong có đoạn về nữ nhân vật chính cự tuyệt nam nhân vật chính, đúng là một tác phẩm kinh điển."
Dứt lời, tiểu thuyết trên tay Cố Tiểu Ngải bị đoạt đi.
Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu, Linh Mộc Nại Nại dương tiểu thuyết vẻ mặt ánh mặt trời thiên chân hướng cô mỉm cười, "Lần khác tôi cho cô bản tiếng Nga, tiểu thuyết tiếng Anh này phiên dịch cũng chưa chính xác lắm."
". . . . . ."
Cô ngay cả tiếng Anh cũng phải cố hết sức để xem mà còn chưa hiểu rõ hết, tiếng Nga đối với cô lại càng khó hiểu.
Cố Tiểu Ngải không nói gì nhìn Linh Mộc Nại Nại tươi cười quá mức ngọt ngào, tay đoạt lấy tiểu thuyết tiếp tục cầm ở trong tay, cúi đầu nhìn, vẫn là không lật trang nào. . . . . .
"Tiểu Ngải, tại sao cô không nói chuyện?" Linh Mộc Nại Nại ngồi vào bên cạnh cô, một tay che tiểu thuyết trong tay cô, hột xoàn trên móng tay giả sáng lên, "Cô để ý đến tôi chứ?"
". . . . . ."
Cố Tiểu Ngải đau đầu nhìn về phía Linh Mộc Nại Nại.
Không biết Linh Mộc Nại Nại là không biết thế sự hay là đơn thuần, ngây thơ, hồn nhiên, mình rõ ràng không muốn cùng cô ta làm bạn, cô ta còn có thể tới đây cho dù bị đối xử lạnh nhạt như vậy?
"Tôi nghe nữ giúp việc nói cô không chịu ăn cơm sao?" Tay Linh Mộc Nại Nại dò xét cái trán của cô, một đôi mắt to thực lo lắng nhìn cô, "Cô như vậy không được, tôi biết cô giận dỗi A Phong, nhưng thân thể chính mình . . . . . . không thể vì một chút cảm tình đi tìm cái chết chứ?"
. . . . . .
Linh Mộc Nại Nại này có phải thiện lương quá mức rồi hay không ?
Chính mình không cần cô ta khuyên giải được chứ?
Nhất là cùng một phụ nữ hôn Lệ Tước Phong, nhất là. . . . . . Một người phụ nữ gọi tên hắn là A Phong.
Cố Tiểu Ngải từ trên sô pha đứng lên, chuẩn bị tìm một chỗ tiếp tục ngồi.
Linh Mộc Nại Nại chạy lại dang hai tay ngăn đường đi của cô lại, nói nghiêm chỉnh, "Tiểu Ngải, tôi thích cùng tình địch cạnh tranh công bằng, nếu cô dùng biện pháp thân thể không thoải mái tranh thủ sự đồng tình của Lệ Tước Phong là không được a. . . . . ."
Cô khi nào thì nói muốn dùng thân thể tranh thủ sự đồng tình của Lệ Tước Phong chứ ?
Linh Mộc Nại Nại đến tột cùng có biết bây giờ là tình huống nào hay không? !
Vì sao cô còn phải ở trong này ứng phó với Linh Mộc Nại Nại?
Nếu cô ta thích cùng người ta cạnh tranh như vậy, còn không đi bám lấy Lệ Tước Phong? Ở biệt thự Lệ gia đối với cô ta có chỗ gì tốt?
"Linh Mộc, cái loại đồ bỏ đi này chỉ có cô yêu thôi."
Cố Tiểu Ngải lạnh lùng nói, xoay người lại muốn đi.
"Đợi một chút . . . . ." Linh Mộc Nại Nại vội ngăn cản cô, lấy ra một cái USB ở trước mặt cô quơ quơ, tươi cười ngọt ngào nhìn cô, nói, "Tôi vốn không định đem cái này đưa cho cô, nhưng nhìn cô làm cho đoạn tình cảm biến thành ngay cả cơm đều ăn không vô, tôi cũng không chịu nổi, cho cô xem để thông suốt một chút."
Cố Tiểu Ngải bị cô ta kéo đến bên giường ngồi xuống.
Cô ta lại muốn làm gì?
Một cô gái còn trẻ như thế có thể làm được nhiều chuyện người ta không thể tưởng tượng như vậy.
Luôn miệng nói muốn cùng tình địch làm bạn bè, công bằng cạnh tranh, rõ ràng là một thiên kim nhà giàu, lại thích ăn quán ven đường, nhất là ăn chao. . . . . .
Cô có phải quá bình dân rồi hay không? !
Linh Mộc Nại Nại ở chỗ tivi loay hoay một hồi, quay đầu hướng cô tay tạo thế chữ “V” đáng yêu.
. . . . . .
Màn hình TV LCD được mở lên, tiếng nhạc Saxo từ TV vang lên, hình ảnh dần dần sáng lên. . . . . .
Là Lễ Chúc Mừng ở Sở gia.
Cố Tiểu Ngải ngồi ở bên giường nhìn tầm mắt lập tức động lại.
Lệ Tước Phong đứng ở trên lễ đài nhỏ chuyên tâm thổi Saxo, ngọn đèn chiếu tới trên người hắn, anh tuấn hoàn mỹ, bóng dáng cao to, tây trang tuyệt hảo, dáng người hắn rất tốt, làm cho người ta liếc mắt một cái liền bị thu hút.
"Cô ấy là bạn gái của tôi! Ai còn dám nói một câu tình phụ, chính là chống lại cùng tôi - Lệ Tước Phong!"
"Cố Tiểu Ngải! Lại đây ôm tôi!"
. . . . . .
Lệ Tước Phong nói trong Microphone một cách cuồng vọng không kềm chế được.
Người ở chỗ này tất cả đều lặng im.
Trên màn hình TV, cô từ trong đám người chạy đến Lệ Tước Phong, nhào vào trong ngực của hắn, hai người ôm nhau thật chặt.
Không biết là ai quay phim, chuyên nghiệp cực kỳ, ngay cả cô nhào vào trong lòng Lệ Tước Phong trên mặt cảm động đều là phản ứng chân thật.
Một khắc kia, Cố Tiểu Ngải thật tin tưởng Lệ Tước Phong yêu cô.
Lần đầu tiên trong đầu cô có loại ý muốn tiếp tục ở lại bên cạnh hắn . . . . . .
Cô nghĩ đến sẽ tốt đẹp lắm, sẽ tốt lắm.
Bởi vì, không phải ai cũng có thể sau khi nghe thấy còi báo cháy, còn quay trở về cứu cô. . . . . .
Trên màn ảnh, Lệ Tước Phong ôm lấy cô thật sự nhanh, nụ cười thỏa mãn trên mặt giống chiếm được toàn bộ thế giới.
Hóa ra, cái ôm khi đó . . . . . . Lệ Tước Phong lại vui vẻ như vậy.
Cùng hiện tại Lệ Tước Phong cả ngày nghĩ biện pháp tra tấn cô . . . . . . Thật là một đối lập quá lớn.
Nước mắt chảy qua hai má, Cố Tiểu Ngải ngồi ở bên giường cúi đầu, tay lau nước mắt đi.
"Oa. . . . . . A Phong thật là một người đàn ông lãng mạn." Linh Mộc Nại Nại nhìn chằm chằm màn hình TV liên tục tán thưởng, cả khuôn mặt đều ửng hồng như một nữ học sinh háo sắc, "Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ làm cho anh ấy đối với tôi như vậy ."
. . . . . .
Nhìn người đàn ông mình thích vì một phụ nữ khác thổi Saxo, lớn tiếng hô lên làm người ta chấn động . . . . . .
Phản ứng của Linh Mộc Nại Nại lại là cái dạng này?
"Cô báo nhiêu tuổi rồi?" Cố Tiểu Ngải nhàn nhạt hỏi
"Hai mươi." Linh Mộc Nại Nại sáng sủa giương giọng nói, quay đầu nhìn về phía cô ánh mắt không khỏi u ám xuống, "Cô khóc sao? Đoạn video này tôi thật vất vả lắm mới có được từ trong tay một người khách trong buổi tiệc hôm đó, cô xem không vui sao?"
. . . . . .
Hai mươi tuổi.
So với cô còn trẻ hơn.
Bởi vì tuổi trẻ, cho nên dũng cảm? Cho nên đơn thuần ngay cả một chút tâm tư đều không có? Có thể cố ý giải vây giúp tình địch?
Cô có phải . . . . . . quá mức thiện lương hay không.
Sống tịnh không có tâm kế như vậy. . . . . . Sớm hay muộn có một ngày sẽ bị thiệt thòi.
"Không vui." Cố Tiểu Ngải lắc lắc đầu, thản nhiên nói, "Về sau đừng làm loại chuyện này nữa."
Mình không cần bất luận kẻ nào giúp đỡ cả.
"Cố Tiểu Ngải! Cô gan dạ, có bản lĩnh thì tiếp tục chơi đi!"
Lệ Tước Phong hướng tới thang máy hung hăng đá qua, rống lớn nói.
Chơi, có bản lĩnh cô liền tiếp tục chơi đi.
Xem ai thắng ai!
Cô muốn chơi trò tuyệt thực! Chơi một lần xem! Chơi đi, hắn liền xem cô chơi như thế nào nữa!
Cửa thang máy mở ra, thư ký Vương Chiêu đã đứng ở bên ngoài, thấy vẻ mặt hắn xanh mét sửng sốt, không hỏi nhiều, thái độ chuyên nghiệp bắt đầu báo cáo công việc, "Lệ tổng, mọi người ở phòng họp đã chờ ngài 45 phút rồi."
"Không ra, bảo bọn họ toàn bộ cút đi!"
Lệ Tước Phong đi vào phòng tổng giám đốc, một cước đá tới cửa, ngăn thư ký ở bên ngoài.
Ngồi vào trước bàn làm việc, Lệ Tước Phong mở ngăn kéo ra, bên trong là sấp ảnh chụp dày của Cố Tiểu Ngải. . . . . .
Trên ảnh chụp cô cười ngọt ngào, trước đây cô chỉ là một cô bé, mặt tròn mủm mỉm trắng nõn. . . . . .
Cố Tiểu Ngải hiện tại, căn bản không giống trước kia.
Ngay cả cười đều không có!
Hôm nay càng tuyệt, bày ra vẻ mặt đầu gỗ đối với hắn!
"Phanh ——"
Lệ Tước Phong phiền lòng đem toàn bộ mọi thứ trên bàn làm việc quăng sạch sẽ, đem ảnh chụp toàn bộ quăng ra ngoài.
Ảnh chụp rơi tán lạn.
Từng tấm, từng tấm.
Mặt nhăn mày cười
Toàn bộ đều là Cố Tiểu Ngải.
Tên cô chiếm đầy không gian của hắn.
Lệ Tước Phong phiền chán muốn giết người.
Điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên, Lệ Tước Phong một quyền đánh trên nút mở khóa, điện thoại được kết nối. . . . . . Giọng của thư ký Vương Chiêu bên trong truyền đến, "Lệ tổng, Lệ lão ở châu Âu có điện thoại tới đây, cần nối máy cho ngài không?"
"Không tiếp!"
Hiện tại, hắn không có tâm tư nghe lão già kia dài dòng
Lệ Tước Phong đang muốn cắt điện thoại, trong điện thoại bỗng dưng truyền tới một đoạn âm nhạc ngắn.
Ngay sau đó, giọng của lão già truyền đến, "A Phong, đem bác sĩ Joel về nước, ngươi ngay cả gọi điện thoại cũng không gọi cho ta?"
Giọng nói của ông ấy mang theo châm chọc khiêu khích.
Lệ Tước Phong cố nén tức giận trong người xuống, lạnh nhạt nói, "Ông muốn nói cái gì?"
"Không có gì, ta chỉ là nghe được một ít tin tức, nghe nói gần đây ngươi dùng gần ba tỷ để vui chơi nhàn rỗi." Lão già nở nụ cười một tiếng, nghe không ra là tán thưởng hay là châm chọc, chỉ là cảm khái chậc chậc ra tiếng, "A Phong cũng vì phụ nữ mà đạt kỷ lục vung tiền như rác rồi."
. . . . . .
Lệ lão hiển nhiên là trong lời nói có chuyện.
"Ông biết chuyện gì?" Lệ Tước Phong ngồi ở trước bàn làm việc hỏi, mắt tối tăm sâu không thấy đáy.
Số tiền này đều là hắn kiếm được ở châu Á phía sau E.S, cùng lão già kia không có quan hệ.
Lão già thời gian gần đây cũng không ngăn cản nữa rồi, lúc này cũng không nên dạy hắn xài tiền của mình như thế nào chứ? !
"Ta biết nhiều hơn so với ngươi tưởng tượng."
Lão già ở trong điện thoại cười bí hiểm, giọng nói già dặn, "A Phong, chơi đùa với phụ nữ thì cũng được nhưng đừng có quá nhiều tình cảm, một khi đàn ông bị phụ nữ trói tay trói chân rồi thì sẽ khó có thể phát triển."
". . . . . ."
"Phụ nữ mà thôi, còn nhiều, rất nhiều, trong mắt đàn ông không hết hy vọng."
". . . . . ."
Đây là Lão già muốn dạy hắn chơi phụ nữ như thế nào sao? !
Một đám người bị điên hết rồi mà!
Lệ Tước Phong sắc mặt lạnh đến cực điểm.
Giọng nói của Lệ lão dừng một chút, lại thêm một câu, "Nhất là loại đàn ông bị phụ nữ cắm sừng, A Phong, nếu ngươi là đàn ông nên giải quyết cô ta sớm một chút."
. . . . . .
Lệ Tước Phong lập tức từ bàn làm việc đứng lên, sắc mặt âm trầm, hai tay hung hăng đập ở trên bàn làm việc.
Lão già lại có thể biết nhiều như vậy? !
Nghe được động tĩnh của Lệ Tước Phong bên kia, lệ lão mờ mịt nở nụ cười, "Không cần kích động như vậy . . . . . ."
"Rốt cuộc ông muốn làm gì?"
"Ta chỉ là cảm thấy. . . . . . A Phong, cũng đến thời điểm chuẩn bị hôn sự cho ngươi rồi."
Nói xong, không đợi hắn nói nữa, Lệ lão trực tiếp cúp điện thoại.
Lệ Tước Phong một tay lấy điện thoại quăng đi ra ngoài.
Hắn đã muốn từ châu Âu một mình chạy đến châu Á phát triển, lão già chết tiệt này còn muốn can thiệp cuộc sống của hắn, có bệnh mà!
*************************
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng ngủ, tấm rèm thưa lay động, bảo mẫu bất an ở trong phòng đi tới đi lui.
Cố Tiểu Ngải đã ngồi nghiêm chỉnh ở trên sô pha cả buổi sáng, trong tay đang cầm một quyển tiểu thuyết tiếng Anh, nhưng nửa ngày cũng không thấy cô lật một tờ. . . . . .
Bảo mẫu nghiêm mặt hoài nghi cô có phải đã biến thành đá cứng ngắc rồi . . . . . .
Không ăn cơm như vậy người thường đều chịu không nổi, huống chi cô có bệnh bao tử nghiêm trọng.
"Hello, tôi có thể vào không?"
Cửa phòng bỗng nhiên bị gõ, giọng nói ngọt ngào truyền đến.
Cố Tiểu Ngải không ngẩng đầu lên cũng biết là Linh Mộc Nại Nại lại đến chơi rồi.
"Linh Mộc tiểu thư." Bảo mẫu đứng ở một bên cung kính nói.
"Dạ, xin chào bảo mẫu."
Linh Mộc Nại Nại mặc một bộ trang phục thoải mái hoạt bát, chân lại mang một đôi giày cao gót, cả người có vẻ tươi rói mà lại bình dị, đi thẳng tới Cố Tiểu Ngải.
Đôi mắt trong suốt liếc mắt quyển tiểu thuyết trên tay cô một cái, Linh Mộc Nại Nại lập tức nói, "Bản tiểu thuyết này tôi cũng thích xem nha, nhất là bên trong có đoạn về nữ nhân vật chính cự tuyệt nam nhân vật chính, đúng là một tác phẩm kinh điển."
Dứt lời, tiểu thuyết trên tay Cố Tiểu Ngải bị đoạt đi.
Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu, Linh Mộc Nại Nại dương tiểu thuyết vẻ mặt ánh mặt trời thiên chân hướng cô mỉm cười, "Lần khác tôi cho cô bản tiếng Nga, tiểu thuyết tiếng Anh này phiên dịch cũng chưa chính xác lắm."
". . . . . ."
Cô ngay cả tiếng Anh cũng phải cố hết sức để xem mà còn chưa hiểu rõ hết, tiếng Nga đối với cô lại càng khó hiểu.
Cố Tiểu Ngải không nói gì nhìn Linh Mộc Nại Nại tươi cười quá mức ngọt ngào, tay đoạt lấy tiểu thuyết tiếp tục cầm ở trong tay, cúi đầu nhìn, vẫn là không lật trang nào. . . . . .
"Tiểu Ngải, tại sao cô không nói chuyện?" Linh Mộc Nại Nại ngồi vào bên cạnh cô, một tay che tiểu thuyết trong tay cô, hột xoàn trên móng tay giả sáng lên, "Cô để ý đến tôi chứ?"
". . . . . ."
Cố Tiểu Ngải đau đầu nhìn về phía Linh Mộc Nại Nại.
Không biết Linh Mộc Nại Nại là không biết thế sự hay là đơn thuần, ngây thơ, hồn nhiên, mình rõ ràng không muốn cùng cô ta làm bạn, cô ta còn có thể tới đây cho dù bị đối xử lạnh nhạt như vậy?
"Tôi nghe nữ giúp việc nói cô không chịu ăn cơm sao?" Tay Linh Mộc Nại Nại dò xét cái trán của cô, một đôi mắt to thực lo lắng nhìn cô, "Cô như vậy không được, tôi biết cô giận dỗi A Phong, nhưng thân thể chính mình . . . . . . không thể vì một chút cảm tình đi tìm cái chết chứ?"
. . . . . .
Linh Mộc Nại Nại này có phải thiện lương quá mức rồi hay không ?
Chính mình không cần cô ta khuyên giải được chứ?
Nhất là cùng một phụ nữ hôn Lệ Tước Phong, nhất là. . . . . . Một người phụ nữ gọi tên hắn là A Phong.
Cố Tiểu Ngải từ trên sô pha đứng lên, chuẩn bị tìm một chỗ tiếp tục ngồi.
Linh Mộc Nại Nại chạy lại dang hai tay ngăn đường đi của cô lại, nói nghiêm chỉnh, "Tiểu Ngải, tôi thích cùng tình địch cạnh tranh công bằng, nếu cô dùng biện pháp thân thể không thoải mái tranh thủ sự đồng tình của Lệ Tước Phong là không được a. . . . . ."
Cô khi nào thì nói muốn dùng thân thể tranh thủ sự đồng tình của Lệ Tước Phong chứ ?
Linh Mộc Nại Nại đến tột cùng có biết bây giờ là tình huống nào hay không? !
Vì sao cô còn phải ở trong này ứng phó với Linh Mộc Nại Nại?
Nếu cô ta thích cùng người ta cạnh tranh như vậy, còn không đi bám lấy Lệ Tước Phong? Ở biệt thự Lệ gia đối với cô ta có chỗ gì tốt?
"Linh Mộc, cái loại đồ bỏ đi này chỉ có cô yêu thôi."
Cố Tiểu Ngải lạnh lùng nói, xoay người lại muốn đi.
"Đợi một chút . . . . ." Linh Mộc Nại Nại vội ngăn cản cô, lấy ra một cái USB ở trước mặt cô quơ quơ, tươi cười ngọt ngào nhìn cô, nói, "Tôi vốn không định đem cái này đưa cho cô, nhưng nhìn cô làm cho đoạn tình cảm biến thành ngay cả cơm đều ăn không vô, tôi cũng không chịu nổi, cho cô xem để thông suốt một chút."
Cố Tiểu Ngải bị cô ta kéo đến bên giường ngồi xuống.
Cô ta lại muốn làm gì?
Một cô gái còn trẻ như thế có thể làm được nhiều chuyện người ta không thể tưởng tượng như vậy.
Luôn miệng nói muốn cùng tình địch làm bạn bè, công bằng cạnh tranh, rõ ràng là một thiên kim nhà giàu, lại thích ăn quán ven đường, nhất là ăn chao. . . . . .
Cô có phải quá bình dân rồi hay không? !
Linh Mộc Nại Nại ở chỗ tivi loay hoay một hồi, quay đầu hướng cô tay tạo thế chữ “V” đáng yêu.
. . . . . .
Màn hình TV LCD được mở lên, tiếng nhạc Saxo từ TV vang lên, hình ảnh dần dần sáng lên. . . . . .
Là Lễ Chúc Mừng ở Sở gia.
Cố Tiểu Ngải ngồi ở bên giường nhìn tầm mắt lập tức động lại.
Lệ Tước Phong đứng ở trên lễ đài nhỏ chuyên tâm thổi Saxo, ngọn đèn chiếu tới trên người hắn, anh tuấn hoàn mỹ, bóng dáng cao to, tây trang tuyệt hảo, dáng người hắn rất tốt, làm cho người ta liếc mắt một cái liền bị thu hút.
"Cô ấy là bạn gái của tôi! Ai còn dám nói một câu tình phụ, chính là chống lại cùng tôi - Lệ Tước Phong!"
"Cố Tiểu Ngải! Lại đây ôm tôi!"
. . . . . .
Lệ Tước Phong nói trong Microphone một cách cuồng vọng không kềm chế được.
Người ở chỗ này tất cả đều lặng im.
Trên màn hình TV, cô từ trong đám người chạy đến Lệ Tước Phong, nhào vào trong ngực của hắn, hai người ôm nhau thật chặt.
Không biết là ai quay phim, chuyên nghiệp cực kỳ, ngay cả cô nhào vào trong lòng Lệ Tước Phong trên mặt cảm động đều là phản ứng chân thật.
Một khắc kia, Cố Tiểu Ngải thật tin tưởng Lệ Tước Phong yêu cô.
Lần đầu tiên trong đầu cô có loại ý muốn tiếp tục ở lại bên cạnh hắn . . . . . .
Cô nghĩ đến sẽ tốt đẹp lắm, sẽ tốt lắm.
Bởi vì, không phải ai cũng có thể sau khi nghe thấy còi báo cháy, còn quay trở về cứu cô. . . . . .
Trên màn ảnh, Lệ Tước Phong ôm lấy cô thật sự nhanh, nụ cười thỏa mãn trên mặt giống chiếm được toàn bộ thế giới.
Hóa ra, cái ôm khi đó . . . . . . Lệ Tước Phong lại vui vẻ như vậy.
Cùng hiện tại Lệ Tước Phong cả ngày nghĩ biện pháp tra tấn cô . . . . . . Thật là một đối lập quá lớn.
Nước mắt chảy qua hai má, Cố Tiểu Ngải ngồi ở bên giường cúi đầu, tay lau nước mắt đi.
"Oa. . . . . . A Phong thật là một người đàn ông lãng mạn." Linh Mộc Nại Nại nhìn chằm chằm màn hình TV liên tục tán thưởng, cả khuôn mặt đều ửng hồng như một nữ học sinh háo sắc, "Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ làm cho anh ấy đối với tôi như vậy ."
. . . . . .
Nhìn người đàn ông mình thích vì một phụ nữ khác thổi Saxo, lớn tiếng hô lên làm người ta chấn động . . . . . .
Phản ứng của Linh Mộc Nại Nại lại là cái dạng này?
"Cô báo nhiêu tuổi rồi?" Cố Tiểu Ngải nhàn nhạt hỏi
"Hai mươi." Linh Mộc Nại Nại sáng sủa giương giọng nói, quay đầu nhìn về phía cô ánh mắt không khỏi u ám xuống, "Cô khóc sao? Đoạn video này tôi thật vất vả lắm mới có được từ trong tay một người khách trong buổi tiệc hôm đó, cô xem không vui sao?"
. . . . . .
Hai mươi tuổi.
So với cô còn trẻ hơn.
Bởi vì tuổi trẻ, cho nên dũng cảm? Cho nên đơn thuần ngay cả một chút tâm tư đều không có? Có thể cố ý giải vây giúp tình địch?
Cô có phải . . . . . . quá mức thiện lương hay không.
Sống tịnh không có tâm kế như vậy. . . . . . Sớm hay muộn có một ngày sẽ bị thiệt thòi.
"Không vui." Cố Tiểu Ngải lắc lắc đầu, thản nhiên nói, "Về sau đừng làm loại chuyện này nữa."
Mình không cần bất luận kẻ nào giúp đỡ cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.