Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 224
Ngân Tiểu Bảo
29/05/2017
Lúc anh làm cá vẫn có mang bao tay, cô bất quá là thuận miệng nói thôi.
Hiển nhiên anh sẽ xin lỗi.
Giống như một hoàng tử khiêm tốn.
Thiếu chút nữa đã xua tan đi được bầu không khí ngưng kết . . . . . .
Nhìn Sở Thế Tu trước mắt bận rộn, Cố Tiểu Ngải nghĩ rời khỏi Lệ Tước Phong là một chuyện đúng đắn nhất đối với cô.
Rời khỏi Lệ Tước Phong, cô mới có thể từ từ tìm lại nụ cười của chính mình.
Ít nhất, cô cũng bắt đầu có tự do.
Cuộc sống của cô sẽ từ từ trở lại quỹ đạo, chờ ba ra tù, sẽ xua tan đi cuộc sống tối tăm của cô mà hứng lấy bình minh.
Đúng vậy, cô rời đi là rất đúng.
Bởi vì, con đường của Lệ Tước Phong là sai trái, cô muốn cố gắng từng chút từng chút một mà trở về con đường chính trực. . . . . .
"Nấu xong rồi." Sở Thế Tu đem cá bưng lên bàn, "Thiếu chút nữa anh đã quên làm như thế nào rồi, đến đây nếm thử xem."
"Dạ, được."
Cố Tiểu Ngải đi đến trước bàn ăn, Sở Thế Tu cúi xuống trước bàn ăn, dùng chiếc đũa gắp một miếng cá đưa tới bên môi cô, giống như một đứa nhỏ dâng lên vật quý giá của nó mong cô nhận lấy.
Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm tay anh mà sửng sốt, không hề động.
Sở Thế Tu mỉm cười nhìn cô, mang theo vài phần chờ đợi, "Thưởng thức một chút xem, không dám ăn sao? Sợ anh làm khó ăn sao?"
Anh tự tay nấu cá cho cô ăn làm sao có thể không dám chứ?
Chỉ là anh đối với cô quá thân mật làm cho cô có chút không quen. . . . . .
Cô còn chưa quen cùng Sở Thế Tu biến thành quan hệ như vậy. . . . . .
Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng lộ ra một chút tươi cười, mở môi ra ăn miếng cá, là hương vị chua ngọt cô thích nhất, ở trong miệng lan tỏa khắp.
Có lẽ đây là lần đầu tiên sau chín năm anh làm cá, nhưng rõ ràng anh quá hiểu rõ khẩu vị của cô.
Chín năm rồi, cho tới bây giờ anh vẫn không quên những sở thích của cô.
Dưới con mắt hơi khẩn trương của Sở Thế Tu, Cố Tiểu Ngải nuốt miếng cá xuống làm ra động tác tán thưởng.
"Ăn rất ngon."
Sở Thế Tu lập tức nở nụ cười, trong mắt tất cả đều là sáng rọi, như là được thưởng cái gì vậy.
Sở Thế Tu cúi đầu dùng dùng tay búng lên trán cô, "Ngồi đi, anh đi lấy cơm cho em."
Đồ ăn trên bàn, Sở Thế Tu không có ăn cái gì, vẫn chuyên chú cẩn thận lọc xương cá cho cô, sau đó mới đưa thịt cá bỏ vào trong chén của cô.
"Cám ơn." Cố Tiểu Ngải cảm kích nhìn anh cười cười.
Ở bên cạnh Sở Thế Tu, cô cảm thấy mình vẫn là một tiểu công chúa như trước.
Chuyện gì cùng đều cho người hầu hạ, làm cho cô có vẻ tự phụ như vậy.
"Một chút anh sẽ đưa cho em một món đồ." Sở Thế Tu có chút thần bí nói.
"Cái gì vậy?"
"Một cút em xem sẽ biết."
"Được."
Cố Tiểu Ngải gật gật đầu, không có hỏi tới.
Yên lặng ăn từng miếng cá mà Sở Thế Tu gắp cho cô, chỉ trong chốc lát Cố Tiểu Ngải vẫn là nói, "Ngày mai em quay về nhà cậu em ở."
Nụ cười trên mặt Sở Thế Tu cứng đờ, trong mắt xẹt qua một chút bị thương ảm đạm, ngay sau đó cực nhanh hỏi, "Ở trong này không vui sao? Là phòng ở làm không tốt sao? Sở thích của em thay đổi phải không, vậy em thích ở phòng như thế nào? Anh sẽ thiết kế lại cho em?"
Mang theo cấp bách.
Sở Thế Tu nói liên tiếp làm cho Cố Tiểu Ngải cảm thấy áy náy, không biết nên nói cái gì, anh đối với cô rất tốt, nhưng không biết nên đáp lại như thế nào. . . . . .
Cô thậm chí không biết. . . . . . Chính cô đến tột cùng là do dự cái gì.
Sở Thế Tu giống như là Dreamhouse, mặc áo cưới thật dài cùng anh đi vào giáo đường tuyên thệ, là ước mơ của cô . . . . . .
Hiện tại, cô đã có chút không dám nhận lòng tốt của anh.
Là cô nhát gan, hay là vì sao. . . . . .
"Chỉ là em cảm thấy em nên quay về nhà cậu ở." Cố Tiểu Ngải cúi đầu nói, tái nhợt vô lực giải thích.
"Em còn. . . . . .chưa chuẩn bị cùng anh ở cùng một chỗ sao?"
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải không nói gì, chính là gật gật đầu.
Cô nghĩ, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý, cô đã ở bên cạnh Lệ Tước Phong cho hắn phát tiết sinh lý lâu như vậy, lại có thể chuyển sang một đoạn tình cảm mới được.
Cô cần quá trình thích ứng.
"Được, ngày mai anh đưa em trở về." Sở Thế Tu không có hỏi nhiều hơn liền đáp ứng rồi, "Về sau anh còn có thể đi tìm em không?"
"Đương nhiên." Cố Tiểu Ngải cảm kích nhìn anh.
Đây chính là sự khác nhau lớn nhất giữa Sở Thế Tu cùng Lệ Tước Phong.
Sở Thế Tu chưa bao giờ bức bách cô làm chuyện chính mình không muốn, mà Lệ Tước Phong. . . . . . Hắn chỉ có mình, hắn muốn như thế nào đều phải thực hiện như thế đó. . . . . .
"Ừ, ăn nhanh đi." Sở Thế Tu lại gắp một miếng cá bỏ vào trong chén cô, "Hai ngày tới anh sẽ sang tên căn nhà này sang tên em, nó là của em."
"A Tu. . . . . ."
"Đừng từ chối." Sở Thế Tu như là biết cô muốn nói gì nên chắn lời nói của cô trước, ánh mắt còn thật sự chuyên chú, "Anh muốn em vui vẻ."
". . . . . ."
Cố Tiểu Ngải không biết làm như thế nào cự tuyệt, chỉ có thể mỉm cười mà chống đỡ.
Ăn xong cơm chiều, Sở Thế Tu dẫn cô đi đến tầng cao nhất, đây giống như là một thư phòng lại có nét giống như một phòng ngủ.
Hiển nhiên anh sẽ xin lỗi.
Giống như một hoàng tử khiêm tốn.
Thiếu chút nữa đã xua tan đi được bầu không khí ngưng kết . . . . . .
Nhìn Sở Thế Tu trước mắt bận rộn, Cố Tiểu Ngải nghĩ rời khỏi Lệ Tước Phong là một chuyện đúng đắn nhất đối với cô.
Rời khỏi Lệ Tước Phong, cô mới có thể từ từ tìm lại nụ cười của chính mình.
Ít nhất, cô cũng bắt đầu có tự do.
Cuộc sống của cô sẽ từ từ trở lại quỹ đạo, chờ ba ra tù, sẽ xua tan đi cuộc sống tối tăm của cô mà hứng lấy bình minh.
Đúng vậy, cô rời đi là rất đúng.
Bởi vì, con đường của Lệ Tước Phong là sai trái, cô muốn cố gắng từng chút từng chút một mà trở về con đường chính trực. . . . . .
"Nấu xong rồi." Sở Thế Tu đem cá bưng lên bàn, "Thiếu chút nữa anh đã quên làm như thế nào rồi, đến đây nếm thử xem."
"Dạ, được."
Cố Tiểu Ngải đi đến trước bàn ăn, Sở Thế Tu cúi xuống trước bàn ăn, dùng chiếc đũa gắp một miếng cá đưa tới bên môi cô, giống như một đứa nhỏ dâng lên vật quý giá của nó mong cô nhận lấy.
Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm tay anh mà sửng sốt, không hề động.
Sở Thế Tu mỉm cười nhìn cô, mang theo vài phần chờ đợi, "Thưởng thức một chút xem, không dám ăn sao? Sợ anh làm khó ăn sao?"
Anh tự tay nấu cá cho cô ăn làm sao có thể không dám chứ?
Chỉ là anh đối với cô quá thân mật làm cho cô có chút không quen. . . . . .
Cô còn chưa quen cùng Sở Thế Tu biến thành quan hệ như vậy. . . . . .
Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng lộ ra một chút tươi cười, mở môi ra ăn miếng cá, là hương vị chua ngọt cô thích nhất, ở trong miệng lan tỏa khắp.
Có lẽ đây là lần đầu tiên sau chín năm anh làm cá, nhưng rõ ràng anh quá hiểu rõ khẩu vị của cô.
Chín năm rồi, cho tới bây giờ anh vẫn không quên những sở thích của cô.
Dưới con mắt hơi khẩn trương của Sở Thế Tu, Cố Tiểu Ngải nuốt miếng cá xuống làm ra động tác tán thưởng.
"Ăn rất ngon."
Sở Thế Tu lập tức nở nụ cười, trong mắt tất cả đều là sáng rọi, như là được thưởng cái gì vậy.
Sở Thế Tu cúi đầu dùng dùng tay búng lên trán cô, "Ngồi đi, anh đi lấy cơm cho em."
Đồ ăn trên bàn, Sở Thế Tu không có ăn cái gì, vẫn chuyên chú cẩn thận lọc xương cá cho cô, sau đó mới đưa thịt cá bỏ vào trong chén của cô.
"Cám ơn." Cố Tiểu Ngải cảm kích nhìn anh cười cười.
Ở bên cạnh Sở Thế Tu, cô cảm thấy mình vẫn là một tiểu công chúa như trước.
Chuyện gì cùng đều cho người hầu hạ, làm cho cô có vẻ tự phụ như vậy.
"Một chút anh sẽ đưa cho em một món đồ." Sở Thế Tu có chút thần bí nói.
"Cái gì vậy?"
"Một cút em xem sẽ biết."
"Được."
Cố Tiểu Ngải gật gật đầu, không có hỏi tới.
Yên lặng ăn từng miếng cá mà Sở Thế Tu gắp cho cô, chỉ trong chốc lát Cố Tiểu Ngải vẫn là nói, "Ngày mai em quay về nhà cậu em ở."
Nụ cười trên mặt Sở Thế Tu cứng đờ, trong mắt xẹt qua một chút bị thương ảm đạm, ngay sau đó cực nhanh hỏi, "Ở trong này không vui sao? Là phòng ở làm không tốt sao? Sở thích của em thay đổi phải không, vậy em thích ở phòng như thế nào? Anh sẽ thiết kế lại cho em?"
Mang theo cấp bách.
Sở Thế Tu nói liên tiếp làm cho Cố Tiểu Ngải cảm thấy áy náy, không biết nên nói cái gì, anh đối với cô rất tốt, nhưng không biết nên đáp lại như thế nào. . . . . .
Cô thậm chí không biết. . . . . . Chính cô đến tột cùng là do dự cái gì.
Sở Thế Tu giống như là Dreamhouse, mặc áo cưới thật dài cùng anh đi vào giáo đường tuyên thệ, là ước mơ của cô . . . . . .
Hiện tại, cô đã có chút không dám nhận lòng tốt của anh.
Là cô nhát gan, hay là vì sao. . . . . .
"Chỉ là em cảm thấy em nên quay về nhà cậu ở." Cố Tiểu Ngải cúi đầu nói, tái nhợt vô lực giải thích.
"Em còn. . . . . .chưa chuẩn bị cùng anh ở cùng một chỗ sao?"
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải không nói gì, chính là gật gật đầu.
Cô nghĩ, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý, cô đã ở bên cạnh Lệ Tước Phong cho hắn phát tiết sinh lý lâu như vậy, lại có thể chuyển sang một đoạn tình cảm mới được.
Cô cần quá trình thích ứng.
"Được, ngày mai anh đưa em trở về." Sở Thế Tu không có hỏi nhiều hơn liền đáp ứng rồi, "Về sau anh còn có thể đi tìm em không?"
"Đương nhiên." Cố Tiểu Ngải cảm kích nhìn anh.
Đây chính là sự khác nhau lớn nhất giữa Sở Thế Tu cùng Lệ Tước Phong.
Sở Thế Tu chưa bao giờ bức bách cô làm chuyện chính mình không muốn, mà Lệ Tước Phong. . . . . . Hắn chỉ có mình, hắn muốn như thế nào đều phải thực hiện như thế đó. . . . . .
"Ừ, ăn nhanh đi." Sở Thế Tu lại gắp một miếng cá bỏ vào trong chén cô, "Hai ngày tới anh sẽ sang tên căn nhà này sang tên em, nó là của em."
"A Tu. . . . . ."
"Đừng từ chối." Sở Thế Tu như là biết cô muốn nói gì nên chắn lời nói của cô trước, ánh mắt còn thật sự chuyên chú, "Anh muốn em vui vẻ."
". . . . . ."
Cố Tiểu Ngải không biết làm như thế nào cự tuyệt, chỉ có thể mỉm cười mà chống đỡ.
Ăn xong cơm chiều, Sở Thế Tu dẫn cô đi đến tầng cao nhất, đây giống như là một thư phòng lại có nét giống như một phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.