Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 228
Ngân Tiểu Bảo
01/06/2017
Bình thường, lúc này mợ nhất định triệu tập chơi mạt chược, hiện tại lại im lặng có chút quỷ dị.
Trong phòng khách, mợ ngồi ở trên sô pha đan len, cậu ngồi ở đối diện xem báo chí.
"Cậu, mợ." Cố Tiểu Ngải cắn cắn môi đi vào.
Cậu ngay cả đầu cũng chưa nâng một chút, tiếp tục nhìn chằm chằm tờ báo trong tay.
"A, tại sao nơi này lại có mùi cáo như vậy? Không lăn lộn ở trên giường của kẻ có tiền còn trở về nơi này làm cái gì?" Mợ thấy cô đi tới lập tức châm chọc khiêu khích.
Cố Tiểu Ngải trắng mặt, cúi đầu nói, "Con đã rời khỏi Lệ Tước Phong rồi."
Nghe vậy, cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
"Là bị kẻ có tiền đá xuống giường chứ gì?" Mợ hừ lạnh một tiếng, kỳ quái cực kỳ, "Bị đuổi đi lại nghĩ đến nhà cậu sao? Cậu ngươi cứng rắn cốt khí do ngươi ép buộc ngay cả tòa soạn cũng không mở cửa, mỗi ngày đều ở trong nhà sống bằng tiền dành dụm. . . . . . Con riêng, ngươi hiện tại đắc ý chứ?"
Cậu thực ngay cả tòa soạn cũng không kinh doanh nữa sao?
"Cậu. . . . . ." Cố Tiểu Ngải đi đến trước mặt cậu.
"Đừng gọi tôi là cậu, tôi không có bàn lãnh làm cậu cô, ngay cả dạy dỗ cô cũng không tốt." Cậu chuyển thân thể mập mạp qua chỗ khác không nhìn cô.
"Con biết con làm sai rồi, cậu, về sau con sẽ không như vậy nữa." Cố Tiểu Ngải cầu xin cậu tha thứ.
"Đã nói đừng gọi tôi là cậu nữa."
"Phịch ——"
Cố Tiểu Ngải quỳ hai đầu gối xuống, "Con thực đã biết con sai lầm rồi, cậu. . . . . ."
Cậu thân mình chấn động, xoay đầu lại nhìn vẻ mặt cầu xin của cô, đứng lên, "Cô muốn quỳ thi quỳ đi."
Nói xong, cậu quay đầu bước đi.
"Đê tiện." Mợ khinh miệt hừ lạnh một tiếng, đứng lên đi theo rời đi.
Cố Tiểu Ngải quật cường tiếp tục quỳ.
Quỳ từ buổi sáng đến buổi trưa, chân của cô sớm đã tê rần. Cậu, mợ ăn cơm trưa cũng không có kêu cô một tiếng.
Cậu lúc này thực rất tức giận, không để ý tới cô, hoàn toàn xem cô như người tàng hình, căn bản nhìn cũng không nhìn cô liếc mắt một cái.
Mợ ngẫu nhiên đi tới châm chọc khiêu khích hai câu, "Ngươi xem xem đều là do ngươi, hiện tại hại ta cùng cậu ngươi cũng không dám ra ngoài đi gặp người khác. Hiện tại, láng giềng trong khu phố có người nào không biết ngươi là tình phụ chứ?!"
"Ngươi chính là cái tai tinh!"
"Ngươi cùng với cái đèn đỏ trong khu có cái gì khác nhau? !"
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải cắn chặt răng toàn bộ làm như không có nghe thấy, cô để ý là cậu, không phải người mợ chanh chua này.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc trời dần dần đến tối.
Mệt mỏi lại ập đến, điện thoại trên người vang lên, Cố Tiểu Ngải nhận điện thoại, "Alo, tôi là Cố Tiểu Ngải."
"Ăn cơm chiều chưa?" Giọng Sở Thế Tu ấm áp trong di động vang lên.
"Dạ rồi." Cố Tiểu Ngải vuốt bụng khô quắt ừ một tiếng.
"Vậy hiện tại em đang làm cái gì?" Giọng Sở Thế Tu hớn hở vui tươi.
"Ách. . . . . ."
Cậu đột nhiên từ trong phòng đi ra, thấy cô gọi điện thoại thì trên mặt trồi lên một chút thần sắc không vui, Cố Tiểu Ngải hiểu được cậu hiểu lầm, liền nói vào điện thoại, "Em chuẩn bị ngủ."
"Sớm như vậy?" Sở Thế Tu ngạc nhiên.
"Dạ." Cố Tiểu Ngải nhìn cậu nói, "A Tu, em đi ngủ trước."
"Được rồi."
Sở Thế Tu không có nói nhiều, nói câu chúc ngủ ngon liền cho cô cúp điện thoại.
"Hừ." Cậu từ trong mũi hừ ra một tiếng, xoay người liền rời đi.
Cố Tiểu Ngải muốn mở miệng giải thích cũng không kịp, đành phải tiếp tục quỳ.
Đèn trong phòng bếp nhỏ sáng lên, bay ra từng đợt sương khói, mợ đang chuẩn bị cơm chiều.
Cố Tiểu Ngải xoa xoa đầu gối không còn cảm giác, quá mệt mỏi, mí mắt dường như muốn cụp xuống.
"Đi mua nước tương."
Giọng của cậu đột nhiên ở bên cạnh cô vang lên.
Cố Tiểu Ngải đang mệt mỏi chợt tỉnh táo lại, khiếp sợ nhìn cậu.
Cậu Diệp Vĩnh Thành từ trong túi lấy ra tiền đưa cho cô, "Lấy tiền đi đến ngã tư mua bình nước tương."
Cố Tiểu Ngải mừng rỡ trợn to mắt, "Cậu, cậu không giận con nữa chứ?"
Sắc mặt cậu vẫn là có chút khó coi, hỏi, "Con thực sự đã rời khỏi cái tên họ Lệ kia thật không?"
"Phải" Cố Tiểu Ngải liên tục gật đầu không ngừng.
"Vậy con vừa mới điện thoại. . . . . ."
"Là Sở Thế Tu, cậu biết anh ấy mà, trước đây chúng con chính là bạn tốt."
"Được rồi, đi mua nước tương đi." Sắc mặt cậu hơi dịu đi một chút.
"Dạ, con biết rồi." Cố Tiểu Ngải vui vẻ đứng lên, hai chân tê rần vừa đứng lên liền khụy xuống. . . . . .
Cậu đỡ lấy cô, cau mày nói, "Con nhìn xem con kìa, nói chuyện thì nói chuyện, quỳ cái gì."
"Con làm sai tất nhiên phải chịu trừng phạt." Cố Tiểu Ngải cười nói, hít một hơi thật mạnh, tay xoa xoa hai chân.
"Ba con mấy ngày nữa sẽ ra tù, con chuẩn bị làm sao bây giờ?" Cậu đỡ cô đến trên sô pha.
"Con muốn gạt ông ấy, con không muốn làm cho ba cảm thấy con sa đọa là vì ông ấy chưa cho con sống tốt. . . . . ."
"Nhưng miệng của mợ con làm sao giấu diếm được. . . . . ."
"Con chuẩn bị tìm một cái phòng ở bên ngoài để ở." Cố Tiểu Ngải nói.
"Được rồi, cậu giúp con tìm." Cậu vỗ vỗ vai của cô, lời nói thấm thía, "Về sau đừng làm loại việc ngốc này nữa, loại tiền con làm ra cho cậu làm sao an tâm mà dùng?"
Cố Tiểu Ngải tự biết xấu hổ cúi đầu, sau một lúc lâu ngẩng đầu nói, "Dạ, con đi mua nước tương."
Cố Tiểu Ngải xoa xoa chân thư thái chút, đứng lên liền đi ra ngoài.
Đây là một khu rất cũ kỹ ở C thị, phần lớn đều là chung cư, buổi tối chỉ có hai, ba cái đèn đường, giống như đi trong cảnh tối om.
Cố Tiểu Ngải đi ra khỏi chung cư, trên đường nhỏ tối đen, còn chưa đi ra xa đột nhiên trong ngõ bên cạnh có một bóng đen nhảy ra, kéo tay cô đem cô mãnh liệt kéo đi vào hẻm.
"A ——"
Cố Tiểu Ngải thất thanh thét chói tai, liều mạng giãy dụa.
Không phải do cô giãy dụa nhiều, cả người cô bị đẩy ra góc tường, bóng đen bao phủ lại đây, trực tiếp bá đạo đè lên thân thể của cô, một tay bắt lấy hai tay cô lộn xộn.
"Cứu mạng a. . . . . . Cứu mạng. . . . . . đừng.. đừng."
Cố Tiểu Ngải sợ hãi hét lớn, ngay sau đó môi bị chắn lấy, lưỡi đối phương cực nóng nhanh chóng tiến vào miệng của cô, tùy ý mà hôn, kích thích liếm lấy lưỡi cô, chiếm lấy hơi thở trong khoang miệng cô, hấp thu mùi thơm ngát trong miệng cô. . . . . .
Loại cường thế hôn này, loại hơi thở này cô lại quá quen thuộc . . . . . .
Là Lệ Tước Phong?
Tại sao buổi tối hắn lại ở chỗ này?
Cố Tiểu Ngải sửng sốt, trong lúc nhất thời đã quên thét chói tai kêu cứu mạng.
Cả người cô bị đặt ở góc tường cưỡng hôn, kỹ xảo của hắn vẫn như cũ chà đạp trên môi của cô, liếm miệng cô mỗi một phiến mềm mại.
Cô căn bản ngay cả cơ hội phản kháng đều không có, một cái chân dài của hắn trực tiếp tiến đến chèn giữa hai chân cô, dừng ở chỗ mẫn cảm nhất của cô, mang theo ý chọc hỏa. . . . . .
Một cái tay tham tiến vào váy của cô, mạnh mẽ xoa da thịt của cô, chọc hỏa vuốt ve của cô mỗi một tấc. . . . . .
Hơi thở tràn ngập trong ngõ tối. . . . . .
Còn tiếp tục như vậy nữa sẽ càng không thể vãn hồi.
Cố Tiểu Ngải tinh tường biết điểm này, sau khi kịp phản ứng liều mạng ở trong lòng ngực của hắn giãy dụa, lưỡi mềm mại của hắn ở trong miệng cô mây mưa thất thường, hoàn toàn không cần biết cảm giác của cô, cũng hoàn toàn không quan tâm cô giãy dụa.
Đây đối với hắn mà nói, chỉ là phản kháng dư thừa mà thôi.
Cố Tiểu Ngải nhíu mày, cắn một cái thật mạnh.
"Tê ——" người đàn ông ở trên người cô lập tức rời khỏi miệng của cô, thét lớn một tiếng.
Một tiếng kêu rên này làm cho Cố Tiểu Ngải càng thêm xác định hắn là Lệ Tước Phong.
Tên này đến tột cùng muốn thế nào? !
Hắn không phải đã muốn rời bỏ cô rồi sao? !
Đẩy hắn ra, Cố Tiểu Ngải không nói một tiếng nào đi ra ngõ, còn chưa có rời đi người lại bị kéo trở về, tay hắn ấn lên vai của cô đem cô đặt ở trên tường, "Cố Tiểu Ngải, cô dám cắn tôi? !"
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải không nói gì, tay thúc vào hắn.
"Nói chuyện đi!"
Lệ Tước Phong gầm nhẹ, biết là hắn, cô lại không chịu mở miệng ? Ngay cả cứu mạng cũng không kêu sao? !
Hai tay Cố Tiểu Ngải để ở trước ngực hắn liều mạng đẩy ra, làm cho hai người duy trì một khoảng cách.
Lệ Tước Phong một phen kéo tay chống cự của cô lại, môi áp vào lỗ tai cô, giọng nói giống như ác ma hung ác nham hiểm ở bên tai cô vang lên, "Sợ tôi cưỡng bức cô thì kêu lên đi. . . . . . Để cho người khác cứu cô."
Người ở khu này xem như đông đúc, chỉ cần cô tiếp tục kêu cứu mạng nhất định sẽ có người nghe được, sẽ có người tới cứu cô.
Nhưng sau khi nghe được, cho dù cứu được cô thì sao. . . . . .
Nơi này phần lớn đều là bà ba bà sáu, bị người khác nhìn thấy một người đàn ông làm chuyện này trên người cô. . . . . .
Cô không sao cả, nhưng về sau cậu còn có thể diện gì để gặp người khác chứ?
Lời ra tiếng vào đôi khi còn đáng sợ hơn cả so với con dao. . . . . .
Nhất là người đàn ông này lại là Lệ Tước Phong, cô thật vất vả mới để cho cậu tha thứ cho mình, lại để cậu biết Lệ Tước Phong làm loại chuyện này đối với mình nhất định lại suy nghĩ miên man.
Nghĩ đến cô không sạch sẽ.
"Như thế nào? Không gọi? Không gọi tôi đã có thể trực tiếp làm rồi chứ."
Lệ Tước Phong nói trắng ra, rất là âm tà, cúi đầu liền chiếm lấy môi lưỡi của cô, một tay chụp lên trước ngực đẫy đà của cô.
Tại sao hắn có thể nói ra được những lời khó nghe này chứ. . . . . .
Lưỡi hắn cực nóng mới bị cô cắn nát một ít, giờ phút này hắn đặt ở môi cô cưỡng hôn, một chút máu đi theo tiến vào miệng của cô . . . . . . hòa cùng lẫn nhau. . . . . .
Lệ Tước Phong là một cao thủ tình trường lão luyện, đầu gối lại một lần nữa để giữa hai chân dài của cô, Cố Tiểu Ngải nhịn không được giật mình. . . . . . Thân thể không tự chủ được đang run rẩy.
"Sở Thế Tu có thể cho cô cảm khoái như vậy không?" Nhận thấy được cô run rẩy, Lệ Tước Phong vừa lòng cười tà một tiếng, môi chuyển qua ngậm một bên tai của cô.
Lỗ tai của cô là một điểm cực kỳ mẫn cảm. . . . . .
Quả nhiên, thân thể Cố Tiểu Ngải ở trong ngực của hắn không tự giác sợ run lên, biểu thị rõ cảm giác của cô giờ phút này.
Thực hiển nhiên, hắn đã dẫn dụ dục vọng của cô. . . . . .
"Không gọi nữa à? Sợ bị người quen gặp phải như vậy sao?" Lệ Tước Phong tiếp tục dùng miệng nói chuyện tà mị ở bên tai cô, lưỡi liếm lỗ tai cô.
Trong bóng đêm, tay hắn xoa mặt của cô, vuốt ve môi của cô, môi của cô khép lại chặt chẽ, cưỡng bức chính mình không gọi ra tiếng.
Cô muốn nuốt xuống ngậm bồ hòn thật không?
Cho dù bị hắn cường gian cô cũng không gọi Cũng không chịu ra tiếng? !
Tốt, vậy hắn liền giống như cô mong muốn.
Lệ Tước Phong nhíu mi, môi từ vành tai cô dời đi, mặt cúi xuống lại một lần nữa chụp lên môi của cô mà hôn, răng từng chút từng chút cắn môi của cô, muốn mạnh mẽ bức bách cô mở môi ra.
Cố Tiểu Ngải bị đau mím chặt môi, không chịu cho hắn một chút cơ hội gì, chỉ cần cô hé mở miệng ra, hắn nhất định sẽ thừa cơ hội tiến vào công thành chiếm đất.
Trong phòng khách, mợ ngồi ở trên sô pha đan len, cậu ngồi ở đối diện xem báo chí.
"Cậu, mợ." Cố Tiểu Ngải cắn cắn môi đi vào.
Cậu ngay cả đầu cũng chưa nâng một chút, tiếp tục nhìn chằm chằm tờ báo trong tay.
"A, tại sao nơi này lại có mùi cáo như vậy? Không lăn lộn ở trên giường của kẻ có tiền còn trở về nơi này làm cái gì?" Mợ thấy cô đi tới lập tức châm chọc khiêu khích.
Cố Tiểu Ngải trắng mặt, cúi đầu nói, "Con đã rời khỏi Lệ Tước Phong rồi."
Nghe vậy, cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
"Là bị kẻ có tiền đá xuống giường chứ gì?" Mợ hừ lạnh một tiếng, kỳ quái cực kỳ, "Bị đuổi đi lại nghĩ đến nhà cậu sao? Cậu ngươi cứng rắn cốt khí do ngươi ép buộc ngay cả tòa soạn cũng không mở cửa, mỗi ngày đều ở trong nhà sống bằng tiền dành dụm. . . . . . Con riêng, ngươi hiện tại đắc ý chứ?"
Cậu thực ngay cả tòa soạn cũng không kinh doanh nữa sao?
"Cậu. . . . . ." Cố Tiểu Ngải đi đến trước mặt cậu.
"Đừng gọi tôi là cậu, tôi không có bàn lãnh làm cậu cô, ngay cả dạy dỗ cô cũng không tốt." Cậu chuyển thân thể mập mạp qua chỗ khác không nhìn cô.
"Con biết con làm sai rồi, cậu, về sau con sẽ không như vậy nữa." Cố Tiểu Ngải cầu xin cậu tha thứ.
"Đã nói đừng gọi tôi là cậu nữa."
"Phịch ——"
Cố Tiểu Ngải quỳ hai đầu gối xuống, "Con thực đã biết con sai lầm rồi, cậu. . . . . ."
Cậu thân mình chấn động, xoay đầu lại nhìn vẻ mặt cầu xin của cô, đứng lên, "Cô muốn quỳ thi quỳ đi."
Nói xong, cậu quay đầu bước đi.
"Đê tiện." Mợ khinh miệt hừ lạnh một tiếng, đứng lên đi theo rời đi.
Cố Tiểu Ngải quật cường tiếp tục quỳ.
Quỳ từ buổi sáng đến buổi trưa, chân của cô sớm đã tê rần. Cậu, mợ ăn cơm trưa cũng không có kêu cô một tiếng.
Cậu lúc này thực rất tức giận, không để ý tới cô, hoàn toàn xem cô như người tàng hình, căn bản nhìn cũng không nhìn cô liếc mắt một cái.
Mợ ngẫu nhiên đi tới châm chọc khiêu khích hai câu, "Ngươi xem xem đều là do ngươi, hiện tại hại ta cùng cậu ngươi cũng không dám ra ngoài đi gặp người khác. Hiện tại, láng giềng trong khu phố có người nào không biết ngươi là tình phụ chứ?!"
"Ngươi chính là cái tai tinh!"
"Ngươi cùng với cái đèn đỏ trong khu có cái gì khác nhau? !"
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải cắn chặt răng toàn bộ làm như không có nghe thấy, cô để ý là cậu, không phải người mợ chanh chua này.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc trời dần dần đến tối.
Mệt mỏi lại ập đến, điện thoại trên người vang lên, Cố Tiểu Ngải nhận điện thoại, "Alo, tôi là Cố Tiểu Ngải."
"Ăn cơm chiều chưa?" Giọng Sở Thế Tu ấm áp trong di động vang lên.
"Dạ rồi." Cố Tiểu Ngải vuốt bụng khô quắt ừ một tiếng.
"Vậy hiện tại em đang làm cái gì?" Giọng Sở Thế Tu hớn hở vui tươi.
"Ách. . . . . ."
Cậu đột nhiên từ trong phòng đi ra, thấy cô gọi điện thoại thì trên mặt trồi lên một chút thần sắc không vui, Cố Tiểu Ngải hiểu được cậu hiểu lầm, liền nói vào điện thoại, "Em chuẩn bị ngủ."
"Sớm như vậy?" Sở Thế Tu ngạc nhiên.
"Dạ." Cố Tiểu Ngải nhìn cậu nói, "A Tu, em đi ngủ trước."
"Được rồi."
Sở Thế Tu không có nói nhiều, nói câu chúc ngủ ngon liền cho cô cúp điện thoại.
"Hừ." Cậu từ trong mũi hừ ra một tiếng, xoay người liền rời đi.
Cố Tiểu Ngải muốn mở miệng giải thích cũng không kịp, đành phải tiếp tục quỳ.
Đèn trong phòng bếp nhỏ sáng lên, bay ra từng đợt sương khói, mợ đang chuẩn bị cơm chiều.
Cố Tiểu Ngải xoa xoa đầu gối không còn cảm giác, quá mệt mỏi, mí mắt dường như muốn cụp xuống.
"Đi mua nước tương."
Giọng của cậu đột nhiên ở bên cạnh cô vang lên.
Cố Tiểu Ngải đang mệt mỏi chợt tỉnh táo lại, khiếp sợ nhìn cậu.
Cậu Diệp Vĩnh Thành từ trong túi lấy ra tiền đưa cho cô, "Lấy tiền đi đến ngã tư mua bình nước tương."
Cố Tiểu Ngải mừng rỡ trợn to mắt, "Cậu, cậu không giận con nữa chứ?"
Sắc mặt cậu vẫn là có chút khó coi, hỏi, "Con thực sự đã rời khỏi cái tên họ Lệ kia thật không?"
"Phải" Cố Tiểu Ngải liên tục gật đầu không ngừng.
"Vậy con vừa mới điện thoại. . . . . ."
"Là Sở Thế Tu, cậu biết anh ấy mà, trước đây chúng con chính là bạn tốt."
"Được rồi, đi mua nước tương đi." Sắc mặt cậu hơi dịu đi một chút.
"Dạ, con biết rồi." Cố Tiểu Ngải vui vẻ đứng lên, hai chân tê rần vừa đứng lên liền khụy xuống. . . . . .
Cậu đỡ lấy cô, cau mày nói, "Con nhìn xem con kìa, nói chuyện thì nói chuyện, quỳ cái gì."
"Con làm sai tất nhiên phải chịu trừng phạt." Cố Tiểu Ngải cười nói, hít một hơi thật mạnh, tay xoa xoa hai chân.
"Ba con mấy ngày nữa sẽ ra tù, con chuẩn bị làm sao bây giờ?" Cậu đỡ cô đến trên sô pha.
"Con muốn gạt ông ấy, con không muốn làm cho ba cảm thấy con sa đọa là vì ông ấy chưa cho con sống tốt. . . . . ."
"Nhưng miệng của mợ con làm sao giấu diếm được. . . . . ."
"Con chuẩn bị tìm một cái phòng ở bên ngoài để ở." Cố Tiểu Ngải nói.
"Được rồi, cậu giúp con tìm." Cậu vỗ vỗ vai của cô, lời nói thấm thía, "Về sau đừng làm loại việc ngốc này nữa, loại tiền con làm ra cho cậu làm sao an tâm mà dùng?"
Cố Tiểu Ngải tự biết xấu hổ cúi đầu, sau một lúc lâu ngẩng đầu nói, "Dạ, con đi mua nước tương."
Cố Tiểu Ngải xoa xoa chân thư thái chút, đứng lên liền đi ra ngoài.
Đây là một khu rất cũ kỹ ở C thị, phần lớn đều là chung cư, buổi tối chỉ có hai, ba cái đèn đường, giống như đi trong cảnh tối om.
Cố Tiểu Ngải đi ra khỏi chung cư, trên đường nhỏ tối đen, còn chưa đi ra xa đột nhiên trong ngõ bên cạnh có một bóng đen nhảy ra, kéo tay cô đem cô mãnh liệt kéo đi vào hẻm.
"A ——"
Cố Tiểu Ngải thất thanh thét chói tai, liều mạng giãy dụa.
Không phải do cô giãy dụa nhiều, cả người cô bị đẩy ra góc tường, bóng đen bao phủ lại đây, trực tiếp bá đạo đè lên thân thể của cô, một tay bắt lấy hai tay cô lộn xộn.
"Cứu mạng a. . . . . . Cứu mạng. . . . . . đừng.. đừng."
Cố Tiểu Ngải sợ hãi hét lớn, ngay sau đó môi bị chắn lấy, lưỡi đối phương cực nóng nhanh chóng tiến vào miệng của cô, tùy ý mà hôn, kích thích liếm lấy lưỡi cô, chiếm lấy hơi thở trong khoang miệng cô, hấp thu mùi thơm ngát trong miệng cô. . . . . .
Loại cường thế hôn này, loại hơi thở này cô lại quá quen thuộc . . . . . .
Là Lệ Tước Phong?
Tại sao buổi tối hắn lại ở chỗ này?
Cố Tiểu Ngải sửng sốt, trong lúc nhất thời đã quên thét chói tai kêu cứu mạng.
Cả người cô bị đặt ở góc tường cưỡng hôn, kỹ xảo của hắn vẫn như cũ chà đạp trên môi của cô, liếm miệng cô mỗi một phiến mềm mại.
Cô căn bản ngay cả cơ hội phản kháng đều không có, một cái chân dài của hắn trực tiếp tiến đến chèn giữa hai chân cô, dừng ở chỗ mẫn cảm nhất của cô, mang theo ý chọc hỏa. . . . . .
Một cái tay tham tiến vào váy của cô, mạnh mẽ xoa da thịt của cô, chọc hỏa vuốt ve của cô mỗi một tấc. . . . . .
Hơi thở tràn ngập trong ngõ tối. . . . . .
Còn tiếp tục như vậy nữa sẽ càng không thể vãn hồi.
Cố Tiểu Ngải tinh tường biết điểm này, sau khi kịp phản ứng liều mạng ở trong lòng ngực của hắn giãy dụa, lưỡi mềm mại của hắn ở trong miệng cô mây mưa thất thường, hoàn toàn không cần biết cảm giác của cô, cũng hoàn toàn không quan tâm cô giãy dụa.
Đây đối với hắn mà nói, chỉ là phản kháng dư thừa mà thôi.
Cố Tiểu Ngải nhíu mày, cắn một cái thật mạnh.
"Tê ——" người đàn ông ở trên người cô lập tức rời khỏi miệng của cô, thét lớn một tiếng.
Một tiếng kêu rên này làm cho Cố Tiểu Ngải càng thêm xác định hắn là Lệ Tước Phong.
Tên này đến tột cùng muốn thế nào? !
Hắn không phải đã muốn rời bỏ cô rồi sao? !
Đẩy hắn ra, Cố Tiểu Ngải không nói một tiếng nào đi ra ngõ, còn chưa có rời đi người lại bị kéo trở về, tay hắn ấn lên vai của cô đem cô đặt ở trên tường, "Cố Tiểu Ngải, cô dám cắn tôi? !"
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải không nói gì, tay thúc vào hắn.
"Nói chuyện đi!"
Lệ Tước Phong gầm nhẹ, biết là hắn, cô lại không chịu mở miệng ? Ngay cả cứu mạng cũng không kêu sao? !
Hai tay Cố Tiểu Ngải để ở trước ngực hắn liều mạng đẩy ra, làm cho hai người duy trì một khoảng cách.
Lệ Tước Phong một phen kéo tay chống cự của cô lại, môi áp vào lỗ tai cô, giọng nói giống như ác ma hung ác nham hiểm ở bên tai cô vang lên, "Sợ tôi cưỡng bức cô thì kêu lên đi. . . . . . Để cho người khác cứu cô."
Người ở khu này xem như đông đúc, chỉ cần cô tiếp tục kêu cứu mạng nhất định sẽ có người nghe được, sẽ có người tới cứu cô.
Nhưng sau khi nghe được, cho dù cứu được cô thì sao. . . . . .
Nơi này phần lớn đều là bà ba bà sáu, bị người khác nhìn thấy một người đàn ông làm chuyện này trên người cô. . . . . .
Cô không sao cả, nhưng về sau cậu còn có thể diện gì để gặp người khác chứ?
Lời ra tiếng vào đôi khi còn đáng sợ hơn cả so với con dao. . . . . .
Nhất là người đàn ông này lại là Lệ Tước Phong, cô thật vất vả mới để cho cậu tha thứ cho mình, lại để cậu biết Lệ Tước Phong làm loại chuyện này đối với mình nhất định lại suy nghĩ miên man.
Nghĩ đến cô không sạch sẽ.
"Như thế nào? Không gọi? Không gọi tôi đã có thể trực tiếp làm rồi chứ."
Lệ Tước Phong nói trắng ra, rất là âm tà, cúi đầu liền chiếm lấy môi lưỡi của cô, một tay chụp lên trước ngực đẫy đà của cô.
Tại sao hắn có thể nói ra được những lời khó nghe này chứ. . . . . .
Lưỡi hắn cực nóng mới bị cô cắn nát một ít, giờ phút này hắn đặt ở môi cô cưỡng hôn, một chút máu đi theo tiến vào miệng của cô . . . . . . hòa cùng lẫn nhau. . . . . .
Lệ Tước Phong là một cao thủ tình trường lão luyện, đầu gối lại một lần nữa để giữa hai chân dài của cô, Cố Tiểu Ngải nhịn không được giật mình. . . . . . Thân thể không tự chủ được đang run rẩy.
"Sở Thế Tu có thể cho cô cảm khoái như vậy không?" Nhận thấy được cô run rẩy, Lệ Tước Phong vừa lòng cười tà một tiếng, môi chuyển qua ngậm một bên tai của cô.
Lỗ tai của cô là một điểm cực kỳ mẫn cảm. . . . . .
Quả nhiên, thân thể Cố Tiểu Ngải ở trong ngực của hắn không tự giác sợ run lên, biểu thị rõ cảm giác của cô giờ phút này.
Thực hiển nhiên, hắn đã dẫn dụ dục vọng của cô. . . . . .
"Không gọi nữa à? Sợ bị người quen gặp phải như vậy sao?" Lệ Tước Phong tiếp tục dùng miệng nói chuyện tà mị ở bên tai cô, lưỡi liếm lỗ tai cô.
Trong bóng đêm, tay hắn xoa mặt của cô, vuốt ve môi của cô, môi của cô khép lại chặt chẽ, cưỡng bức chính mình không gọi ra tiếng.
Cô muốn nuốt xuống ngậm bồ hòn thật không?
Cho dù bị hắn cường gian cô cũng không gọi Cũng không chịu ra tiếng? !
Tốt, vậy hắn liền giống như cô mong muốn.
Lệ Tước Phong nhíu mi, môi từ vành tai cô dời đi, mặt cúi xuống lại một lần nữa chụp lên môi của cô mà hôn, răng từng chút từng chút cắn môi của cô, muốn mạnh mẽ bức bách cô mở môi ra.
Cố Tiểu Ngải bị đau mím chặt môi, không chịu cho hắn một chút cơ hội gì, chỉ cần cô hé mở miệng ra, hắn nhất định sẽ thừa cơ hội tiến vào công thành chiếm đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.