Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 289

Ngân Tiểu Bảo

20/09/2017

Cô ta đi xẹt qua tầm mắt Cố Tiểu Ngải rất nhanh với bóng dáng phấn chấn. . . . . .

"Surprise!" Linh Mộc Nại Nại vui vẻ trực tiếp bổ nhào vào trên người Lệ Tước Phong, ngẩng đầu liền hôn lên môi hắn, vươn cái lưỡi liếm qua môi hắn.

Liếm qua. . . . . . nơi mà lúc nãy Cô - Cố Tiểu Ngải vừa mới hôn qua.

"Phanh ——"

Nhân vật hoạt hình cà chua trong tay Cố Tiểu Ngải rơi xuống đất, trên mặt một mảnh trắng bệch.

"**!" Lệ Tước Phong không dự đoán được Linh Mộc Nại Nại ra chiêu nhanh đến như vậy, ánh mắt dao động nhìn thấy mặt Cố Tiểu Ngải khiếp sợ, bay nhanh một phen đẩy Linh Mộc Nại Nại ra, rủa một tiếng, "Cô là ai? !"

Chết tiệt, cái cô này muốn chết à? ! Lại dám chạy đến phòng làm việc của hắn!

"Em là Linh Mộc Nại Nại, chúng ta mới không gặp chưa bao lâu mà anh đã quên em rồi sao?" Vẻ mặt Linh Mộc Nại Nại ủy khuất.

"Không biết!"

"A Phong, anh đừng như vậy mà." Linh Mộc Nại Nại cong lên môi đỏ chót nói, "Thư ký của anh nói anh đi ra ngoài, em đã ở chỗ này chờ anh, chỉ là do em vừa xuống máy bay quá mệt mỏi nên mới ngủ trong chốc lát."

"Cô ngủ ở trong này sao?"

Lệ Tước Phong còn chưa kịp mở miệng lên rống, Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên lên tiếng hỏi, mắt lạnh nhạt tới cực điểm.

Linh Mộc Nại Nại ngủ trên giường trong văn phòng tổng giám đốc của Lệ Tước Phong? !

"Đúng vậy." Linh Mộc Nại Nại cười đến vui vẻ, ôm cánh tay Lệ Tước Phong nhìn về phía Cố Tiểu Ngải, tươi cười đến rực rỡ, "Tiểu Ngải, cô đã ở nơi này sao? Tôi đã trở về rồi, về sau tôi sẽ không quay về Nhật Bản nữa! Có vui không?"

". . . . . ."

Cô ta lại còn hỏi mình có vui không?

Lâu không gặp như vậy rồi, Linh Mộc Nại Nại vẫn hồn nhiên như vậy.

Cô sẽ vui vẻ sao? ! Cô không lấy nhân vật hoạt hình cà chua quăng qua cô ta là cô đã rất lễ độ rồi.

"Ai, mẹ nó, ai cho cô vào đây!" Lệ Tước Phong một phen bỏ Linh Mộc Nại Nại ra, "Cô có bệnh sao? ! Ai cho phép cô ở trong phòng tôi ngủ chứ!"

Cái đám người phòng thư ký kia làm việc kiểu gì thế, lại dám cho phụ nữ vào đây!

"A. . . . . ." Linh Mộc Nại Nại bị đẩy ra đụng vào trên tường, đau đến mức che cánh tay của mình, vẻ mặt ủy khuất nhìn về phía Lệ Tước Phong, "Anh hung hăng như vậy làm cái gì? Em cũng đâu phải ngủ ở đây lần đầu cơ chứ."

Không phải ngủ lần đầu tiên?

Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên cảm thấy chính mình thực buồn cười, cô cũng không phải không biết Lệ Tước Phong là một người đàn ông có quan hệ hỗn loạn với phụ nữ. . . . . .

Còn tự cho là dùng đứa nhỏ trong bụng thuyết phục chính mình, cho mình lý do để hai người cùng ở một chỗ . . . . . .

Cùng một chỗ?



Cái gì gọi là cùng một chỗ?

Về sau, bụng cô sẽ càng lớn lại mỗi ngày còn phải lo lắng hắn ở trên giường của người phụ nữ nào, sau đó chờ hắn thỉnh thoảng trở về nhà sao?

Cố Tiểu Ngải. . . . . . Ngươi phải đi con đường này cùng làm nhân tình lúc trước có cái gì khác biệt?

"Này! Mẹ nó, nói xem tôi với cô có quan hệ gì chứ!" Lệ Tước Phong nhìn qua khuôn mặt lạnh nhạt của Cố Tiểu Ngải, trong mắt xẹt qua một chút bối rối, chuyển mắt hướng tới Linh Mộc Nại Nại quát.

"Lần trước, em đã đến công ty anh chơi liền ngủ qua một lần rồi, anh đã quên rồi sao?" Linh Mộc Nại Nại thực ủy khuất nhìn hắn.

Thực giống như dự đoán của cô, Lệ Tước Phong thường xuyên mang phụ nữ đến công ty của hắn.

Cái gì mà đi thăm giường trong văn phòng của hắn chứ.

Không phải là hắn đều nói như vậy với mỗi người đàn bà chứ? ! Cô nghe lời ngon tiếng ngọt từ trong miệng hắn chẳng qua là chuyện chán ngấy cũ mèm của mấy người phụ nữ khác rồi.

Cố Tiểu Ngải lại nghe không vô nữa rồi, quay đầu liền đi ra ngoài.

Cô có thể đem vô cùng nhiều chuyện trước kia buông bỏ được, duy nhất chỉ có điểm này, cô không bỏ xuống được. . . . . .

Nếu cô không thể thay đổi Lệ Tước Phong được thì ở cùng một chỗ có cái ý nghĩa gì chứ?

Lệ Tước Phong bắt lấy cánh tay của cô, "Cô chạy cái gì chứ? Người này bị bệnh thần kinh rồi, tôi lập tức đuổi cô ta đi ra ngoài!"

"Buông tay!" Cố Tiểu Ngải không giãy dụa mở miệng, lạnh lùng trừng mắt hắn nói.

"Không buông!" Lệ Tước Phong với một đôi con ngươi đen thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, trong mắt nháy cô lạnh nhạt làm cho ngực hắn không thoải mái, "Cô không tin tôi sao? !"

Hắn làm sao có thể biết Linh Mộc Nại Nại này lại đột nhiên chạy tới chứ!

Linh Mộc Nại Nại chết tiệt này!

Hắn thật vất vả đợi cho Cố Tiểu Ngải chủ động đối với hắn, kết quả đều bị Linh Mộc Nại Nại phá hủy! Chết tiệt! Lúc này còn không biết phải chờ bao nhiêu thời gian nữa mới có lại được!

"Đúng, không tin. Buông tay."

Cố Tiểu Ngải nói từng chữ từng chữ thật sự kiệt lực, dùng hết sức lực trên người bỏ tay hắn ra, xoay người đi ra ngoài, rất nhanh lại bị Lệ Tước Phong theo kịp, cổ tay lại lần nữa bị nắm lấy, người lại lần nữa bị kéo qua, bị bắt quay mặt về phía hắn.

"Cố Tiểu Ngải, cô còn chưa nói chuyện xong mà." Lệ Tước Phong làm sao có thể để cho cô chạy trốn như vậy được, nhanh chóng kéo tay cô không cho cô đi, tiếng nói trầm thấp.

"Đúng, là tôi chưa nói xong, nhưng bây giờ tôi đã không muốn nói nữa."

Trước mặt một người phụ nữ vừa mới tỉnh ngủ từ trên giường của hắn lại nói mình mang thai, cô Cố Tiểu Ngải làm không được.

"Cố Tiểu Ngải, cô đừng nóng nảy như vậy." Lệ Tước Phong lần đầu tiên nhẫn nại giải thích với một người phụ nữ, "Linh Mộc kia tôi không biết làm sao cô ta có thể chạy tới đây, nếu cô vì cô ta mà tức giận thì bây giờ tôi sẽ đuổi cô ta rời đi, tôi sẽ không cho cô ta bước nửa bước đến E.S nữa!"

Như vậy ok chứ? !



Hắn Lệ Tước Phong luôn luôn ngập tràn ham muốn, nhưng chưa bao giờ giải thích nhiều như vậy với một người phụ nữ.

Chỉ vì cô là Cố Tiểu Ngải, lúc nãy cô đối với hắn tốt lắm, hắn không muốn tất cả lại quay về số không, không muốn lòng bàn tay của mình bị thương nữa, còn ngực thì không ngừng đau. . . . . .

Hắn không thể lại mất đi cô.

"Ngoại trừ Linh Mộc ra thì sao?" Cố Tiểu Ngải bị hắn nắm tay giãy dụa không ra, đơn giản không hề giãy dụa, nhìn thẳng vào hai mắt hắn một chữ một chữ hỏi, "Lệ Tước Phong, có bao nhiêu người phụ nữ nằm trên giường của anh rồi? Quan Nana, Liễu Tử Mật, Tô Hiên Hiên. . . . . . còn nữa không? Còn có bao nhiêu cái tên mà tôi không biết nữa?"

"Hiện tại tôi chỉ có cô!" Lệ Tước Phong cắn răng nặng nề mà nói, trái tim của hắn chỉ có cô!

Quan Nana, Liễu Tử Mật. . . . . . đều là chuyện trước kia, tại sao cô còn muốn lôi chuyện cũ ra chứ, có ý tứ gì đây?

"Thật không?" Cố Tiểu Ngải lạnh lùng hỏi lại.

Chỉ có cô sao? Thật sự chỉ có cô sao? Cô gặp qua, nghe qua . . . . . . Còn có bao nhiêu lần? Hắn còn có thể nói chỉ có cô như vậy . . . . . .

Mặt cô lạnh lùng thể hiện rõ là không tin hắn.

Cơn tức của Lệ Tước Phong nhất thời bị ào lên, cầm lấy tay cô thô bạo quát, "Cố Tiểu Ngải! Tôi - Lệ Tước Phong đời này lần đầu tiên khắc tạc hình bóng của một người phụ nữ như vậy, chỉ có cô - Cố Tiểu Ngải! Cô lại không tin tôi như vậy sao? !"

Hắn vì cô làm nhiều chuyện mà hắn chưa bao giờ làm với một người phụ nữ khác.

Hắn vì cô mà thay đổi tính tình chứ chưa bao giờ vì một người phụ nữ nào khác. . . . . . Vậy mà bây giờ cô lại lôi một chút chuyện cũ ra để nói?

Cô thì sao chứ?

Cô cho hắn bị cắm sừng hắn đều nuốt xuống uất ức, cô còn có cái gì không hài lòng nữa? !

Hôm nay, hắn vẫn ở cùng cô, làm sao có thể cùng Linh Mộc Nại Nại phát sinh quan hệ cái gì, Linh Mộc Nại Nại cũng không phải hắn gọi đến, điều này cô cũng có thể ghen, tức giận sao? !

Hắn là muốn nhìn cô ghen, muốn biết cô có phải để ý hắn hay không, nhưng không phải giống như cô bây giờ, ghen đến mức bỏ của chạy lấy người!

Vài nhân viên nghe động tĩnh đi qua, tò mò liếc mắt nhìn một cái.

Lệ Tước Phong đang lúc tức giận, lập tức quay đầu rống lớn nói, "Nhìn cái gì! Không làm việc sao? !"

"Thực xin lỗi, Lệ tổng, thực xin lỗi, chúng tôi lập tức đi ngay." Nhóm nhân viên nhìn thấy tổng giám đốc tức giận nhất thời sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, chạy trối chết.

. . . . . .

"Cố Tiểu Ngải, cô hoàn toàn không tin tôi sao? !" Lệ Tước Phong trừng mắt Cố Tiểu Ngải tức giận quát, "Linh Mộc kia tôi không biết cô ta tại sao lại chạy tới!"

Cố Tiểu Ngải nhìn mặt của hắn, trầm mặc chỉ chốc lát nói, "Lệ Tước Phong, anh có biết tôi phải tự nhũ với lòng mình bao nhiêu lần hay không? Tôi tự nói với mình, trăm ngàn lần không thể yêu anh, yêu một người đàn ông cường bạo như anh, yêu một người đàn ông luôn ham muốn chuyện yêu đương! Thậm chí còn dùng thuốc phiện uy người khác!"

". . . . . ." Mắt Lệ Tước Phong chợt nhíu lại giật mình, trong lúc nắm tay cô nhất thời nói không nên lời.

Hắn. . . . . . Đối với cô tệ như vậy sao?

Vậy hắn đối tốt với cô thì sao chứ? Cô liền toàn bộ làm như không thấy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook