Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 297
Ngân Tiểu Bảo
28/09/2017
Ở trước bể bơi nhà họ Sở, một mình Sở Thế Tu lẳng lặng ngồi ở trên ghế dài, khom thắt lưng,
hai tay chống cằm, nhìn bể bơi dao động.
Vào đêm đó, lúc Cố Tiểu Ngải bị đẩy ngã xuống bể bơi, hắn liều lĩnh đi cứu cô. . . . . . Kết quả cuối cùng, cô cũng lao vào lòng Lệ Tước Phong.
Có lẽ rất nhiều chuyện, đã được định trước như vậy rồi.
"Thiếu gia."
Hai nữ giúp việc đi đến trước mặt anh cung kính xoay người.
"Làm sao vậy?" Sở Thế Tu ngẩng đầu nhìn qua, "Cô ấy thế nào?"
"Cố tiểu thư giấu chúng tôi làm thủ tục xuất viện và rời khỏi rồi, đây là lá thư cô ấy để lại." Nữ giúp việc đem phong thư tinh tế đưa cho Sở Thế Tu.
Tiếp nhận lá thư, Sở Thế Tu tùy ý phất phất tay, "Các người đi xuống đi."
"Vâng, thiếu gia."
Hai nữ giúp việc cùng rời đi.
Sở Thế Tu mở ra phong thư, bên trong giấy viết thư bị chiết tinh tế, như người của cô vậy, sạch sẽ, trong veo, dễ chịu.
"A Tu: em đi rồi. . . . . ."
Khóe môi Sở Thế Tu chậm rãi gợi lên một chút độ cong, trong mắt như rạng rỡ hẳn lên, như đã đạt được ý nguyện vậy.
Giống như anh đã đoán trước được, anh vẫn hiểu cô nhất, một khi đã biết chân tướng, cô làm sao có thể ở bên cạnh Lệ Tước Phong nói nói cười cười, cô là một người ngoài mềm trong cứng, không tồn tại một chút hạt sạn nào.
Ngải Ngải, em không phải của anh, cũng không thể là của bất luận kẻ nào khác.
Lệ Tước Phong không thể là nơi em nương tựa, cũng là một người đàn ông em không nên lựa chọn . . . . . .
Anh Sở Thế Tu sẽ không để cho cô ấy trở thành của người khác.
Để lá thư xuống, nhưng hốc mắt Sở Thế Tu dần dần ẩm ướt, một giọt nước mắt rơi xuống lá thư làm nhòe chữ trên đó.
Anh là ánh mặt trời ấm áp trong cuộc sống của em?
Nếu anh là ánh mặt trời của cô, vì sao cô không chịu hướng tới ánh mặt trời chứ, lại đi theo mưa rền gió dữ. . . . . .
Cô rốt cuộc có hiểu hay không, trên đời này, không có người nào yêu cô hơn anh cả.
Vì sao cô lại không yêu anh? Mọi chuyện anh làm vì cô còn chưa đủ hay sao?
. . . . . .
Đầu ngón tay lau quệt nước mắt, Sở Thế Tu đứng lên đem tất cả phong thư cùng giấy viết thư quăng xuống bể bơi, nước trong suốt rất nhanh làm nhòe hết chữ trên đó. . . . . .
Ngải Ngải.
Anh tuyệt đối sẽ không để em trở thành của người khác, lại càng không trở thành người của Lệ Tước Phong.
Trong mắt Sở Thế Tu hiện lên một chút hung tàn.
Lệ Tước Phong. . . . . .
Thù hận cướp đoạt vợ này, anh nhất định sẽ báo.
"Thiếu gia, thiếu gia, không tốt rồi." Một nữ giúp việc vội vã chạy lại trước mặt anh, thở hồng hộc nói, "Trong công ty vừa mới gọi điện thoại về, nói lão gia đột phát bệnh tim phải nhập viện rồi, cậu mau đi xem một chút đi."
Đột phát bệnh tim?
Lần này hẳn không phải là tiết mục của ba nữa chứ.
Chắc là ba ở trước mặt Cố Tân ngã xuống rồi, trái tim của ông ấy vẫn không tốt lắm, chịu không nổi kích thích quá nặng, xem ra lại là Cố Tân kích thích ông ấy.
Lần trước ở trong ngày kỷ niệm một trăm năm khánh thành cũng thiếu chút nữa lấy mạng của ông ấy rồi.
"Có biết xảy ra chuyện gì hay không?" Sở Thế Tu hờ hững hỏi lại.
"Nghe nói là cùng Cố đổng ở ban giám đốc tranh chấp."
Không ngoài dự kiến của anh, chú Cố còn chưa tính buông tha cho Sở gia, nhất định phải đưa cha con bọn họ đánh đến xuống mười tám tầng địa ngục thì ông ấy mới có thể vừa lòng. . . . . .
"Chuẩn bị xe đi."
"Đã chuẩn bị xe đưa thiếu gia đi bệnh viện rồi ạ." Nữ giúp việc vội nói.
"Tôi đi công ty." Lúc này, anh đi bệnh viện cũng không cứu được mạng của ba.
Bây giờ, anh chỉ có thể làm cho mình trở nên thật mạnh mẽ. . . . . . mới đi đoạt lại tất cả những gì mình muốn được.
"Không đi bệnh viện sao?" Nữ giúp việc kinh ngạc hỏi, "Thiếu gia đi công ty làm cái gì, nghe nói ban giám đốc đều loạn thành một đoàn rồi."
"Ba đã ngã bệnh, tất yếu phải có người đi ra chủ trì đại cục."
Sở Thế Tu lạnh lùng nói, đem tây trang trên ghế dài mặc lên người, động tác đẹp trai, đi nhanh lên phía trước, mỗi một bước chân đều tràn ngập vẻ bình thản.
"Thiếu gia. . . . . ."
Nữ giúp việc kinh ngạc nhìn bóng lưng Sở Thế Tu rời đi, tại sao lại bỗng nhiên cảm thấy một thiếu gia ôn hòa trở nên có chút không giống với lúc trước.
*************************
Bên ngoài khu Thủy Thiển Loan.
Ăn mặc xinh đẹp, mang đôi giày Michael 8 li, cảnh tượng Chu Chỉ Nghi trang điểm đậm cùng bảo vệ kịch liệt ầm ỹ lên, "Anh xem tôi lớn lên giống giết người phóng hỏa sao? ! Tôi đi vào đưa phong thư mà thôi! Anh có thể thông cảm một chút hay không!"
Người giàu có ở khu này thật phiền toái, ngay cả bảo vệ trông cửa cũng coi thường người khác đến như vậy, chỉ vào khu này mà thôi, phải đề phòng giống như cướp vậy sao? ! Cô chỉ có một mình, còn có thể làm nổ toàn bộ khu này sao?!
Nếu không phải giúp cho Tiểu Ngải, cô cũng không cần chạy tới đây.
"Tiểu thư, giết người phóng hỏa, dâm phụ chắc là không viết ở trên mặt đâu!" Bảo vệ thực chuyên nghiệp, mặt không chút thay đổi chỉ là không cho cô đi vào.
Sống ở khu này ngoài người giàu có thì cũng là kẻ có tiền, ai biết cô đi vào có phải dụ dỗ đàn ông hay không? !
"Anh nói ai là dâm phụ hả? ! Anh thích đả kích người khác lắm sao? !" Chu Chỉ Nghi tức giận đến muốn mắng người.
Bảo vệ đang muốn cãi lại, bỗng dưng nhìn thấy một chiếc xe mui trần sang trọng màu bạc từ xa xa chạy tới, vội vàng mở cửa lớn ra, đứng ở ven đường chờ, cúi người gật đầu, "Lệ tiên sinh đã trở về."
Chu Chỉ Nghi thấy thế đã muốn nhân cơ hội vọt vào khu này, lại bị bảo vệ ngăn lại, "Đừng có mà lén đi vào!"
Xe thể thao màu bạc nhanh chóng chạy nhanh vào, người ngồi ở chỗ điều khiển đẹp trai đến mị hoặc từ trong tầm mắt Chu Chỉ Nghi chợt lóe qua.
Lệ Tước Phong!
Đó là một người mà người ta gặp qua liếc mắt một cái đến chết cũng sẽ không quên mặt.
Chu Chỉ Nghi lập tức kích động hô to lên, "Lệ Tước Phong! Lệ Tước Phong! Thư của Cố Tiểu Ngải! Cố Tiểu Ngải! Cố Tiểu Ngải!"
. . . . . .
Xe thể thao vẫn nhanh chóng biến mất ở trước mắt cô.
Chu Chỉ Nghi thất vọng cúi đầu xuống, là không có nghe hay là căn bản không xem cô ra gì?
Cô đều kêu lớn tiếng như vậy, không có khả năng không có nghe được. . . . . . Đó chính là hắn căn bản không cần Tiểu Ngải. . . . . .
Loại kẻ có tiền này nuôi dưỡng tình phụ, chơi đùa phụ nữ, phẩm chất hư hỏng đến bỏ đi rồi. . . . . .
Tiểu Ngải làm sao có thể yêu người như vậy chứ? Cô ấy nên yêu cái cây còn tốt hơn so với yêu cái loại có tiền này. . . . . .
Quên đi, vẫn là theo Tiểu Ngải nói đi, một tháng sau sẽ đem phong thư này gửi đi, cô cũng không cần gấp gáp làm cái gì . . . . . .
Bỗng nhiên, một trận âm thanh từ trong khu đó truyền tới.
Chu Chỉ Nghi quay đầu lại, chỉ thấy xe thể thao màu bạc lúc nãy chạy nhanh ra, dừng lại ở trước mặt cô.
Người đàn ông ngồi ở chỗ tay lái nhìn chằm chằm trừng mắt cô, ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt người vậy.
Chu Chỉ Nghi hoảng sợ, theo bản năng lùi ra sau từng bước.
Ánh mắt thật đáng sợ . . . . . .
Tại sao cô lại có cảm giác trên người mình bị bắn vài phát vậy, loại cảm giác này thật dọa người.
Lệ Tước Phong dùng một đôi mắt đen trừng mắt cô, bỗng dưng, cả người trực tiếp từ trên xe nhảy xuống, thái độ liều lĩnh vọt tới trước mặt cô, không ai bì nổi nói, "Cô là ai? !"
"Anh không biết tôi?" Chu Chỉ Nghi nháy mắt nhìn thấy người đẹp trai trước mắt liền rối tinh rối mù, tốt xấu cũng đã gặp mặt rồi, lại quên cô đi không còn một mảnh sao ? !
"Quỷ mới nhớ cô là ai!" Lệ Tước Phong lạnh lùng trừng mắt cô, "Cô vừa mới nói cái gì mà Cố Tiểu Ngải? !"
Nếu không nghe được cô ta nói tới Cố Tiểu Ngải, hắn làm sao có thể còn quay đầu lại.
"Anh. . . . . . ngay cả Cố Tiểu Ngải cũng không nhớ?" Chu Chỉ Nghi khiếp sợ mở to mắt, lập tức sắc mặt kém hẳn, "Kẻ có tiền như các người chỉ chơi đùa phụ nữ như vậy thôi sao? Tốt xấu gì thì cô ấy cũng ở cùng anh hơn một tháng, anh lại có thể quên cô ấy đi như vậy? Coi có được không!"
Nói xong, Chu Chỉ Nghi tức giận xoay người bước đi.
Cô còn tưởng rằng mình có thể thay Tiểu Ngải vãn hồi một đoạn nhân duyên mỹ mãn.
Kẻ có tiền bây giờ. . . . . . thật sự là ghê tởm! Ghê tởm chết được!
"Con mẹ nó, cô đứng lại cho tôi!" Lệ Tước Phong hét lớn một tiếng, tiến lên từng bước đè vai ấn cô xoay người lại, một đôi mắt đen âm trầm dọa người, "Cố Tiểu Ngải làm sao? !"
Ánh mắt của hắn quá mức ảm đạm, có loại kiêu ngạo ương ngạnh muốn cắn nuốt tất cả.
Chu Chỉ Nghi sợ tới mức hít vào một hơi, vẫn là lớn tiếng hô, "Cố Tiểu Ngải thực sự yêu anh! Cho dù cô ấy cùng Sở công tử muốn kết hôn nhưng người trong lòng cô ấy nhớ cũng chỉ có anh! Kết quả anh lại quên cô ấy không còn một mảnh, Tiểu Ngải đi là rất đúng! Cô ấy nên đi thật xa!"
Tốt nhất là nên cắt đứt quan hệ hoàn toàn với kẻ đẹp trai có tiền này đi.
"Đi? Đi cái gì?" Trong mắt Lệ Tước Phong xẹt qua một chút kích động, trầm giọng gầm nhẹ nói, "Cô nói rõ ràng cho tôi nghe! Cô ấy đi đâu? !"
. . . . . .
Nhìn dáng vẻ của hắn dường như không có quên Tiểu Ngải . . . . . .
"Cô ấy đi rồi, cô ấy nói muốn rời đi khỏi nơi này, bảo tôi một tháng sau đem lá thư này gửi cho anh, nhưng tôi thấy bộ dáng của cô ấy, vẫn là thực luyến tiếc anh!" Chu Chỉ Nghi từ trong túi xách lấy ra phong thư ném lên trên người Lệ Tước Phong.
Phong thư nện ở trên người hắn rơi xuống đất, Lệ Tước Phong trừng mắt làm cô phát lạnh.
Chu Chỉ Nghi nhất thời lại bị sợ tới mức rút lui từng bước.
Lệ Tước Phong lười rống cô nữa, cúi gập thắt lưng nhặt phong thư lên.
Tay cầm phong thư mỏng manh, không hiểu, ngực bối rối cực kỳ.
Lệ Tước Phong dùng sức đem phong thư xé ra, bên trong chỉ có một ảnh siêu âm trắng đen, hắn xem cũng không hiểu . . . . . .
Cố Tiểu Ngải, ảnh chụp này là làm sao? Cô muốn nói cho hắn biết cái gì? !
"A ——"
Chu Chỉ Nghi đứng ở một bên nhìn thấy ảnh chụp hét rầm lên.
Âm thanh chói tai làm cho Lệ Tước Phong nhíu mi, "Cô rống ầm lên làm cái gì? !"
Tại sao cái cô này lại rống lên ầm ỹ như vậy chứ!
"Bảo Bảo. . . . . ." Chu Chỉ Nghi kinh ngạc bịt miệng lại, "Tiểu Ngải mang thai? ! Tại sao mình lại không biết cô ấy mang thai? Đây là của Tiểu Ngải sao? !"
Ảnh chụp này. . . . . .
"Cô nói cái gì? !" Lệ Tước Phong khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, đột nhiên hiểu ra ảnh chụp này là cái gì. . . . . . Cô ấy có đứa nhỏ? !
Chết tiệt.
Cô có đứa nhỏ vì sao không nói cho hắn biết? ! Hắn lại để cho cô ấy ở bên ngoài một mình cả một tuần!
Cô ấy mang theo con hắn chạy đi đâu chứ? ! Có phải cô ấy điên rồi hay không!
"Cô ấy đi đâu ? !" Lệ Tước Phong hỏi lại.
Chu Chỉ Nghi còn đang kinh ngạc đến ngây người, Tiểu Ngải có Bảo Bảo? Cô ấy có Bảo Bảo còn một mình rời đi? Tại sao cô ấy lại không biết quan tâm đến bản thân mình chứ?
"Cô ấy đi đâu hả? !" Thấy Chu Chỉ Nghi vẫn một bộ dáng như đi vào cõi thần tiên, Lệ Tước Phong không khỏi tăng thêm giọng điệu, càng thêm lớn tiếng quát.
"Tôi, tôi không biết. . . . . ." Chu Chỉ Nghi có chút dại ra, "Tôi chỉ biết cô ấy phải rời khỏi nơi này, cô ấy nói trái tim cô ấy đã nguội lạnh rồi. . . . . ."
Trái tim nguội lạnh? !
Đối với hắn sao, cô mói động lòng với hắn chưa bao lâu thôi, trái tim đã nguội lạnh nhanh như vậy? ! Hắn nghĩ cô chỉ bộc phát tính tình tiểu thư mà thôi. . . . . .
Hắn sẽ không để cho trái tim cô nguội lạnh, cũng tuyệt đối không để cô rời đi nơi này. . . . . .
Đúng rồi, đứa nhỏ.
Cô có con với hắn, ngày kia cô nói có chuyện quan trọng muốn nói với hắn là chuyện này sao, khó trách cô ấy luôn luôn ám chỉ hắn phải đối xử tốt với con nít. . . . . .
Lệ Tước Phong đi nhanh về xe thể thao, ngón tay thon dài thế nhưng ẩn ẩn run run, khởi động xe thật lâu cũng chưa khởi động được. . . . . .
"Đáng chết!"
Lệ Tước Phong một quyền vỗ lên tay lái, trong mắt có kích động nói không nên lời.
Cố Tiểu Ngải, cô dám đi thử xem.
Gặp nhiều chuyện trục trặc, có cần thiết náo loạn rời đi nơi này không? Cô muốn như thế nào, làm sao trái tim cô có thể nguội lạnh chứ, giữa bọn họ không có điểm chung . . . . . . Tuyệt đối không có chung điểm.
Cô không thể rời đi.
Tuyệt đối không thể rời khỏi. . . . . . bên cạnh hắn, tầm mắt của hắn. . . . . .
Có thể nói, cho dù ở chân trời góc biển nào hắn cũng phải kéo cô trở về, nhưng lòng của cô thì sao chứ? Lúc trước hắn đã tốn biết bao nhiêu công phu mới để cho cô động lòng. Trái tim cô nguội lạnh, hắn phải làm sao bây giờ?
Vào đêm đó, lúc Cố Tiểu Ngải bị đẩy ngã xuống bể bơi, hắn liều lĩnh đi cứu cô. . . . . . Kết quả cuối cùng, cô cũng lao vào lòng Lệ Tước Phong.
Có lẽ rất nhiều chuyện, đã được định trước như vậy rồi.
"Thiếu gia."
Hai nữ giúp việc đi đến trước mặt anh cung kính xoay người.
"Làm sao vậy?" Sở Thế Tu ngẩng đầu nhìn qua, "Cô ấy thế nào?"
"Cố tiểu thư giấu chúng tôi làm thủ tục xuất viện và rời khỏi rồi, đây là lá thư cô ấy để lại." Nữ giúp việc đem phong thư tinh tế đưa cho Sở Thế Tu.
Tiếp nhận lá thư, Sở Thế Tu tùy ý phất phất tay, "Các người đi xuống đi."
"Vâng, thiếu gia."
Hai nữ giúp việc cùng rời đi.
Sở Thế Tu mở ra phong thư, bên trong giấy viết thư bị chiết tinh tế, như người của cô vậy, sạch sẽ, trong veo, dễ chịu.
"A Tu: em đi rồi. . . . . ."
Khóe môi Sở Thế Tu chậm rãi gợi lên một chút độ cong, trong mắt như rạng rỡ hẳn lên, như đã đạt được ý nguyện vậy.
Giống như anh đã đoán trước được, anh vẫn hiểu cô nhất, một khi đã biết chân tướng, cô làm sao có thể ở bên cạnh Lệ Tước Phong nói nói cười cười, cô là một người ngoài mềm trong cứng, không tồn tại một chút hạt sạn nào.
Ngải Ngải, em không phải của anh, cũng không thể là của bất luận kẻ nào khác.
Lệ Tước Phong không thể là nơi em nương tựa, cũng là một người đàn ông em không nên lựa chọn . . . . . .
Anh Sở Thế Tu sẽ không để cho cô ấy trở thành của người khác.
Để lá thư xuống, nhưng hốc mắt Sở Thế Tu dần dần ẩm ướt, một giọt nước mắt rơi xuống lá thư làm nhòe chữ trên đó.
Anh là ánh mặt trời ấm áp trong cuộc sống của em?
Nếu anh là ánh mặt trời của cô, vì sao cô không chịu hướng tới ánh mặt trời chứ, lại đi theo mưa rền gió dữ. . . . . .
Cô rốt cuộc có hiểu hay không, trên đời này, không có người nào yêu cô hơn anh cả.
Vì sao cô lại không yêu anh? Mọi chuyện anh làm vì cô còn chưa đủ hay sao?
. . . . . .
Đầu ngón tay lau quệt nước mắt, Sở Thế Tu đứng lên đem tất cả phong thư cùng giấy viết thư quăng xuống bể bơi, nước trong suốt rất nhanh làm nhòe hết chữ trên đó. . . . . .
Ngải Ngải.
Anh tuyệt đối sẽ không để em trở thành của người khác, lại càng không trở thành người của Lệ Tước Phong.
Trong mắt Sở Thế Tu hiện lên một chút hung tàn.
Lệ Tước Phong. . . . . .
Thù hận cướp đoạt vợ này, anh nhất định sẽ báo.
"Thiếu gia, thiếu gia, không tốt rồi." Một nữ giúp việc vội vã chạy lại trước mặt anh, thở hồng hộc nói, "Trong công ty vừa mới gọi điện thoại về, nói lão gia đột phát bệnh tim phải nhập viện rồi, cậu mau đi xem một chút đi."
Đột phát bệnh tim?
Lần này hẳn không phải là tiết mục của ba nữa chứ.
Chắc là ba ở trước mặt Cố Tân ngã xuống rồi, trái tim của ông ấy vẫn không tốt lắm, chịu không nổi kích thích quá nặng, xem ra lại là Cố Tân kích thích ông ấy.
Lần trước ở trong ngày kỷ niệm một trăm năm khánh thành cũng thiếu chút nữa lấy mạng của ông ấy rồi.
"Có biết xảy ra chuyện gì hay không?" Sở Thế Tu hờ hững hỏi lại.
"Nghe nói là cùng Cố đổng ở ban giám đốc tranh chấp."
Không ngoài dự kiến của anh, chú Cố còn chưa tính buông tha cho Sở gia, nhất định phải đưa cha con bọn họ đánh đến xuống mười tám tầng địa ngục thì ông ấy mới có thể vừa lòng. . . . . .
"Chuẩn bị xe đi."
"Đã chuẩn bị xe đưa thiếu gia đi bệnh viện rồi ạ." Nữ giúp việc vội nói.
"Tôi đi công ty." Lúc này, anh đi bệnh viện cũng không cứu được mạng của ba.
Bây giờ, anh chỉ có thể làm cho mình trở nên thật mạnh mẽ. . . . . . mới đi đoạt lại tất cả những gì mình muốn được.
"Không đi bệnh viện sao?" Nữ giúp việc kinh ngạc hỏi, "Thiếu gia đi công ty làm cái gì, nghe nói ban giám đốc đều loạn thành một đoàn rồi."
"Ba đã ngã bệnh, tất yếu phải có người đi ra chủ trì đại cục."
Sở Thế Tu lạnh lùng nói, đem tây trang trên ghế dài mặc lên người, động tác đẹp trai, đi nhanh lên phía trước, mỗi một bước chân đều tràn ngập vẻ bình thản.
"Thiếu gia. . . . . ."
Nữ giúp việc kinh ngạc nhìn bóng lưng Sở Thế Tu rời đi, tại sao lại bỗng nhiên cảm thấy một thiếu gia ôn hòa trở nên có chút không giống với lúc trước.
*************************
Bên ngoài khu Thủy Thiển Loan.
Ăn mặc xinh đẹp, mang đôi giày Michael 8 li, cảnh tượng Chu Chỉ Nghi trang điểm đậm cùng bảo vệ kịch liệt ầm ỹ lên, "Anh xem tôi lớn lên giống giết người phóng hỏa sao? ! Tôi đi vào đưa phong thư mà thôi! Anh có thể thông cảm một chút hay không!"
Người giàu có ở khu này thật phiền toái, ngay cả bảo vệ trông cửa cũng coi thường người khác đến như vậy, chỉ vào khu này mà thôi, phải đề phòng giống như cướp vậy sao? ! Cô chỉ có một mình, còn có thể làm nổ toàn bộ khu này sao?!
Nếu không phải giúp cho Tiểu Ngải, cô cũng không cần chạy tới đây.
"Tiểu thư, giết người phóng hỏa, dâm phụ chắc là không viết ở trên mặt đâu!" Bảo vệ thực chuyên nghiệp, mặt không chút thay đổi chỉ là không cho cô đi vào.
Sống ở khu này ngoài người giàu có thì cũng là kẻ có tiền, ai biết cô đi vào có phải dụ dỗ đàn ông hay không? !
"Anh nói ai là dâm phụ hả? ! Anh thích đả kích người khác lắm sao? !" Chu Chỉ Nghi tức giận đến muốn mắng người.
Bảo vệ đang muốn cãi lại, bỗng dưng nhìn thấy một chiếc xe mui trần sang trọng màu bạc từ xa xa chạy tới, vội vàng mở cửa lớn ra, đứng ở ven đường chờ, cúi người gật đầu, "Lệ tiên sinh đã trở về."
Chu Chỉ Nghi thấy thế đã muốn nhân cơ hội vọt vào khu này, lại bị bảo vệ ngăn lại, "Đừng có mà lén đi vào!"
Xe thể thao màu bạc nhanh chóng chạy nhanh vào, người ngồi ở chỗ điều khiển đẹp trai đến mị hoặc từ trong tầm mắt Chu Chỉ Nghi chợt lóe qua.
Lệ Tước Phong!
Đó là một người mà người ta gặp qua liếc mắt một cái đến chết cũng sẽ không quên mặt.
Chu Chỉ Nghi lập tức kích động hô to lên, "Lệ Tước Phong! Lệ Tước Phong! Thư của Cố Tiểu Ngải! Cố Tiểu Ngải! Cố Tiểu Ngải!"
. . . . . .
Xe thể thao vẫn nhanh chóng biến mất ở trước mắt cô.
Chu Chỉ Nghi thất vọng cúi đầu xuống, là không có nghe hay là căn bản không xem cô ra gì?
Cô đều kêu lớn tiếng như vậy, không có khả năng không có nghe được. . . . . . Đó chính là hắn căn bản không cần Tiểu Ngải. . . . . .
Loại kẻ có tiền này nuôi dưỡng tình phụ, chơi đùa phụ nữ, phẩm chất hư hỏng đến bỏ đi rồi. . . . . .
Tiểu Ngải làm sao có thể yêu người như vậy chứ? Cô ấy nên yêu cái cây còn tốt hơn so với yêu cái loại có tiền này. . . . . .
Quên đi, vẫn là theo Tiểu Ngải nói đi, một tháng sau sẽ đem phong thư này gửi đi, cô cũng không cần gấp gáp làm cái gì . . . . . .
Bỗng nhiên, một trận âm thanh từ trong khu đó truyền tới.
Chu Chỉ Nghi quay đầu lại, chỉ thấy xe thể thao màu bạc lúc nãy chạy nhanh ra, dừng lại ở trước mặt cô.
Người đàn ông ngồi ở chỗ tay lái nhìn chằm chằm trừng mắt cô, ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt người vậy.
Chu Chỉ Nghi hoảng sợ, theo bản năng lùi ra sau từng bước.
Ánh mắt thật đáng sợ . . . . . .
Tại sao cô lại có cảm giác trên người mình bị bắn vài phát vậy, loại cảm giác này thật dọa người.
Lệ Tước Phong dùng một đôi mắt đen trừng mắt cô, bỗng dưng, cả người trực tiếp từ trên xe nhảy xuống, thái độ liều lĩnh vọt tới trước mặt cô, không ai bì nổi nói, "Cô là ai? !"
"Anh không biết tôi?" Chu Chỉ Nghi nháy mắt nhìn thấy người đẹp trai trước mắt liền rối tinh rối mù, tốt xấu cũng đã gặp mặt rồi, lại quên cô đi không còn một mảnh sao ? !
"Quỷ mới nhớ cô là ai!" Lệ Tước Phong lạnh lùng trừng mắt cô, "Cô vừa mới nói cái gì mà Cố Tiểu Ngải? !"
Nếu không nghe được cô ta nói tới Cố Tiểu Ngải, hắn làm sao có thể còn quay đầu lại.
"Anh. . . . . . ngay cả Cố Tiểu Ngải cũng không nhớ?" Chu Chỉ Nghi khiếp sợ mở to mắt, lập tức sắc mặt kém hẳn, "Kẻ có tiền như các người chỉ chơi đùa phụ nữ như vậy thôi sao? Tốt xấu gì thì cô ấy cũng ở cùng anh hơn một tháng, anh lại có thể quên cô ấy đi như vậy? Coi có được không!"
Nói xong, Chu Chỉ Nghi tức giận xoay người bước đi.
Cô còn tưởng rằng mình có thể thay Tiểu Ngải vãn hồi một đoạn nhân duyên mỹ mãn.
Kẻ có tiền bây giờ. . . . . . thật sự là ghê tởm! Ghê tởm chết được!
"Con mẹ nó, cô đứng lại cho tôi!" Lệ Tước Phong hét lớn một tiếng, tiến lên từng bước đè vai ấn cô xoay người lại, một đôi mắt đen âm trầm dọa người, "Cố Tiểu Ngải làm sao? !"
Ánh mắt của hắn quá mức ảm đạm, có loại kiêu ngạo ương ngạnh muốn cắn nuốt tất cả.
Chu Chỉ Nghi sợ tới mức hít vào một hơi, vẫn là lớn tiếng hô, "Cố Tiểu Ngải thực sự yêu anh! Cho dù cô ấy cùng Sở công tử muốn kết hôn nhưng người trong lòng cô ấy nhớ cũng chỉ có anh! Kết quả anh lại quên cô ấy không còn một mảnh, Tiểu Ngải đi là rất đúng! Cô ấy nên đi thật xa!"
Tốt nhất là nên cắt đứt quan hệ hoàn toàn với kẻ đẹp trai có tiền này đi.
"Đi? Đi cái gì?" Trong mắt Lệ Tước Phong xẹt qua một chút kích động, trầm giọng gầm nhẹ nói, "Cô nói rõ ràng cho tôi nghe! Cô ấy đi đâu? !"
. . . . . .
Nhìn dáng vẻ của hắn dường như không có quên Tiểu Ngải . . . . . .
"Cô ấy đi rồi, cô ấy nói muốn rời đi khỏi nơi này, bảo tôi một tháng sau đem lá thư này gửi cho anh, nhưng tôi thấy bộ dáng của cô ấy, vẫn là thực luyến tiếc anh!" Chu Chỉ Nghi từ trong túi xách lấy ra phong thư ném lên trên người Lệ Tước Phong.
Phong thư nện ở trên người hắn rơi xuống đất, Lệ Tước Phong trừng mắt làm cô phát lạnh.
Chu Chỉ Nghi nhất thời lại bị sợ tới mức rút lui từng bước.
Lệ Tước Phong lười rống cô nữa, cúi gập thắt lưng nhặt phong thư lên.
Tay cầm phong thư mỏng manh, không hiểu, ngực bối rối cực kỳ.
Lệ Tước Phong dùng sức đem phong thư xé ra, bên trong chỉ có một ảnh siêu âm trắng đen, hắn xem cũng không hiểu . . . . . .
Cố Tiểu Ngải, ảnh chụp này là làm sao? Cô muốn nói cho hắn biết cái gì? !
"A ——"
Chu Chỉ Nghi đứng ở một bên nhìn thấy ảnh chụp hét rầm lên.
Âm thanh chói tai làm cho Lệ Tước Phong nhíu mi, "Cô rống ầm lên làm cái gì? !"
Tại sao cái cô này lại rống lên ầm ỹ như vậy chứ!
"Bảo Bảo. . . . . ." Chu Chỉ Nghi kinh ngạc bịt miệng lại, "Tiểu Ngải mang thai? ! Tại sao mình lại không biết cô ấy mang thai? Đây là của Tiểu Ngải sao? !"
Ảnh chụp này. . . . . .
"Cô nói cái gì? !" Lệ Tước Phong khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, đột nhiên hiểu ra ảnh chụp này là cái gì. . . . . . Cô ấy có đứa nhỏ? !
Chết tiệt.
Cô có đứa nhỏ vì sao không nói cho hắn biết? ! Hắn lại để cho cô ấy ở bên ngoài một mình cả một tuần!
Cô ấy mang theo con hắn chạy đi đâu chứ? ! Có phải cô ấy điên rồi hay không!
"Cô ấy đi đâu ? !" Lệ Tước Phong hỏi lại.
Chu Chỉ Nghi còn đang kinh ngạc đến ngây người, Tiểu Ngải có Bảo Bảo? Cô ấy có Bảo Bảo còn một mình rời đi? Tại sao cô ấy lại không biết quan tâm đến bản thân mình chứ?
"Cô ấy đi đâu hả? !" Thấy Chu Chỉ Nghi vẫn một bộ dáng như đi vào cõi thần tiên, Lệ Tước Phong không khỏi tăng thêm giọng điệu, càng thêm lớn tiếng quát.
"Tôi, tôi không biết. . . . . ." Chu Chỉ Nghi có chút dại ra, "Tôi chỉ biết cô ấy phải rời khỏi nơi này, cô ấy nói trái tim cô ấy đã nguội lạnh rồi. . . . . ."
Trái tim nguội lạnh? !
Đối với hắn sao, cô mói động lòng với hắn chưa bao lâu thôi, trái tim đã nguội lạnh nhanh như vậy? ! Hắn nghĩ cô chỉ bộc phát tính tình tiểu thư mà thôi. . . . . .
Hắn sẽ không để cho trái tim cô nguội lạnh, cũng tuyệt đối không để cô rời đi nơi này. . . . . .
Đúng rồi, đứa nhỏ.
Cô có con với hắn, ngày kia cô nói có chuyện quan trọng muốn nói với hắn là chuyện này sao, khó trách cô ấy luôn luôn ám chỉ hắn phải đối xử tốt với con nít. . . . . .
Lệ Tước Phong đi nhanh về xe thể thao, ngón tay thon dài thế nhưng ẩn ẩn run run, khởi động xe thật lâu cũng chưa khởi động được. . . . . .
"Đáng chết!"
Lệ Tước Phong một quyền vỗ lên tay lái, trong mắt có kích động nói không nên lời.
Cố Tiểu Ngải, cô dám đi thử xem.
Gặp nhiều chuyện trục trặc, có cần thiết náo loạn rời đi nơi này không? Cô muốn như thế nào, làm sao trái tim cô có thể nguội lạnh chứ, giữa bọn họ không có điểm chung . . . . . . Tuyệt đối không có chung điểm.
Cô không thể rời đi.
Tuyệt đối không thể rời khỏi. . . . . . bên cạnh hắn, tầm mắt của hắn. . . . . .
Có thể nói, cho dù ở chân trời góc biển nào hắn cũng phải kéo cô trở về, nhưng lòng của cô thì sao chứ? Lúc trước hắn đã tốn biết bao nhiêu công phu mới để cho cô động lòng. Trái tim cô nguội lạnh, hắn phải làm sao bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.