Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 304

Ngân Tiểu Bảo

11/10/2017

". . . . . ." Cố Tiểu Ngải nhíu lông mày lại, đoạt lấy gối ôm lạnh nhạt nói, "Anh thích màu hồng sao?"

". . . . . ."

Bị Cố Tiểu Ngải nói một câu như vậy, sắc mặt Lệ Tước Phong nhất thời đen thành đáy nồi, cường ngạnh đoạt lại gối ôm từ trong tay cô, vô cùng kiên quyết nói, "Màu này đẹp lắm!"

Nếu cô dám đặt gối ôm màu hồng trong xe thì đời này hắn cũng không lái xe nữa!

Nhìn bộ dáng Lệ Tước Phong, Cố Tiểu Ngải nhịn không được cười rộ lên, "Lệ Tước Phong, anh chính là một người đàn ông có tính tình thất thường!"

Bá đạo, kiêu ngạo, không ai bì nổi, còn khó tính nữa.

Lệ Tước Phong thắm thiết nhìn chằm chằm miệng của cô cười, tay phải giơ gối ôm lên che ngang trước mặt cô, nghiêng cơ thể qua hôn môi của cô, dây dưa liếm miệng lưỡi của cô.

Gối ôm che mặt hai người, bao phủ một mảnh âm u.

Cố Tiểu Ngải chỉ có thể nhìn thấy con mắt đen giống như ngôi sao của hắn, giống như nhìn thẳng vào lòng của cô, làm cho tim cô không ngừng đập nhanh hơn, lưỡi hắn quấn lấy miệng lưỡi cô.

Không khí bên trong xe rất nhanh nóng lên. . . . . .

Một lát, gối ôm từ trong tay Lệ Tước Phong rớt xuống, bàn tay Lệ Tước Phong luồn vào váy dài xoa trước ngực đẫy đà của cô, vuốt ve nhiều kỹ xảo.

"Ưhm. . . . . ." Cố Tiểu Ngải nhịn không được phát ra tiếng ngâm, ngồi co quắp ở chỗ ngồi trong xe tùy ý hắn muốn làm gì thì làm, nụ hôn của hắn quá mức kịch liệt, thật lâu mới có thể lưu ra một ít khoảng cách để cho cô hô hấp, Cố Tiểu Ngải không khỏi phát ra tiếng rên nhỏ vụn, "Đừng. . . . . . Ưhm. . . . . . Lệ Tước Phong. . . . . ."

Tiếng nói nhỏ nhẹ từ trong miệng cô phát ra, càng kích thích Lệ Tước Phong.

Hô hấp Lệ Tước Phong càng ngày càng trở nên nặng nề, bàn tay vuốt ve thân thể của cô cũng càng ngày càng đi xuống dưới, muốn tiến đến nơi mềm mại trong cơ thể của cô. . . . . .

"Ưhm. . . . . . Đừng. . . . . ."

Cố Tiểu Ngải đè tay lộn xộn của hắn lại, Lệ Tước Phong chỉ có thể bất mãn từ bỏ, mặt gối lên trên vai cô, giọng nói cực kỳ buồn bã, giống như một đứa con nít vậy, "Cố Tiểu Ngải. . . . . ."

"Sao?" Vừa mới bị hắn hôn qua, tiếng nói Cố Tiểu Ngải khàn khàn đến mê người, đập vào tim của hắn.

"Cô có thai bao lâu rồi?"

"Hơn năm tháng."

". . . . . ." Vậy cũng phải chịu đựng không tới một tháng nữa? Lệ Tước Phong cọ mặt của cô, hôn cổ trắng nõn của cô, vậy là không giải tỏa được dục vọng của mình rồi.

Cố Tiểu Ngải hiểu được hắn đang suy nghĩ gì, lại nói, bọn họ đã có một khoảng thời gian không có thân mật rồi. . . . . .

Lệ Tước Phong bỗng nhiên lại rầu rĩ nói, "Cố Tiểu Ngải. . . . . ."

"Sao?" Cố Tiểu Ngải tùy ý để hắn hôn cổ của mình, người đàn ông này có thể dừng hành động của mình lại đã là có tính người lắm rồi.

Cô không thể làm gì kích thích dục vọng của hắn nữa, chỉ có thể lựa chọn im lặng, thuận theo để mặc hắn hôn, chờ đợi hắn từ bỏ.

"Chúng ta chỉ cần một đứa con là được rồi." Lệ Tước Phong đem mặt mình vùi vào cổ của cô, giọng nói cực kỳ buồn bực, mang theo một chút gợi cảm.

". . . . . ."

Cố Tiểu Ngải không nói gì, chỉ vì làm chuyện yêu, cho nên chỉ sinh một đứa thôi sao? ! Tư duy của hắn - Lệ Tước Phong thật sự là cường đại đến nghịch thiên. . . . . .

Cố Tiểu Ngải không nói chuyện, Lệ Tước Phong vẫn cọ cọ trên cổ của cô, không từ bỏ vẫn hôn mùi thơm ngát da thịt của cô, lưu lại dấu hôn, tiếp tục gọi tên của cô, tiếng nói rầu rĩ , "Cố Tiểu Ngải. . . . . ."

"Sao?" Lại làm sao vậy? Cố Tiểu Ngải không khỏi thở dài, tại sao hắn lại giống như một đứa con nít vậy.

Chỉ cần nhịn không tới một tháng nữa mà thôi, tại sao cô cảm thấy giống như là muốn lấy tính mạng của hắn vậy? Tra tấn hắn thành như vậy. . . . . .

"Chỗ này của tôi đau đến khó chịu quá." Tiếng nói Lệ Tước Phong khàn khàn, nắm tay cô chậm rãi dịch chuyển đến phía dưới của hắn, nơi đó đã nóng rực muốn vận sức chờ phát động. . . . . .

Tay cách quần đụng đến nơi nóng bỏng kia, mặt Cố Tiểu Ngải nhất thời đỏ lên, nhanh chóng rút tay lại, "Lệ Tước Phong. . . . . . anh. . . . . ."



Chỉ còn không tới một tháng mà thôi, khó nhịn như vậy sao?

Hắn muốn làm thôi? Chẳng lẽ còn muốn cô dùng tay. . . . . .

Không được, tuyệt đối không được.

Lệ Tước Phong nhìn bộ dáng né tránh của cô, cái cô này vĩnh viễn luôn làm ra bộ dáng thanh khiết, nếu bắt cô lấy tay giúp hắn giải quyết, khẳng định cô sẽ trở mặt. . . . . .

Hắn đã xem bộ dáng tức giận của cô đủ rồi, tạm thời không muốn nhìn nữa.

Trúng hai phát súng mới không dễ dàng cầu xin được người phụ nữ này ở lại. . . . . . Lại chọc giận nữa đối với hắn không có ích lợi gì cả.

"Quên đi, tôi đi tắm nước lạnh đây." Lệ Tước Phong trầm giọng nói, ấn một nụ hôn ở trên mặt mềm mại của cô, đẩy cửa xe ra đi xuống.

Nhìn bộ dạng hắn thất bại suy sút, Cố Tiểu Ngải không khỏi gợi lên môi, cười một tiếng, giọng điệu mềm nhẹ nhắc nhở hắn, "Cẩn thận miệng vết thương, lau một chút là được rồi, đừng đụng tới nước."

Cuối cùng, hắn cũng không có bị dục vọng làm cho mê muội, đối với chuyện giường chiếu cô không mâu thuẫn, nhưng khi quá mức thân mật, cảm giác rất kỳ quái. . . . . .

Về điểm này, cô cùng Lệ Tước Phong dường như là hai phái đối lập.

Nghe vậy, Lệ Tước Phong lập tức xoay người lại, trên cao nhìn xuống chằm chằm cô, trong mắt tình dục đặc hơn, đầy hưng phấn, bộ dáng giống như muốn ăn cô vậy, môi mỏng hé mở, "Cố Tiểu Ngải, vậy cô tới giúp tôi tắm đi!"

. . . . . .

Lúc nãy cô cảm thấy hắn có thể khắc chế dục vọng. . . . . .

Mặt Cố Tiểu Ngải càng thêm đỏ cực kỳ, cảm giác như cả khuôn mặt đều bị thiêu đốt, đem gối ôm ném lên trên người hắn, "Anh tự mà đi tắm đi!"

"Cố Tiểu Ngải, cô không có lương tâm! Tôi đang bị thương, cô là người yêu tôi thì phải giúp tôi tắm rửa chứ!" Lệ Tước Phong nói rất hùng hồn.

"Đúng, tôi không có lương tâm!" Cố Tiểu Ngải cũng bắt đầu học được đúng lý hợp tình.

Loại đàn ông thú tính này, cô đi vào phòng tắm còn có thể đầy đủ đi ra sao? !

*************************

Lệ Tước Phong đi vào tắm nước lạnh, bảo mẫu cùng nhóm đầu bếp đang chuẩn bị cơm trưa, trong biệt thự Lệ gia rất là bận rộn.

Chỉ chốc lát sau, một nữ giúp việc báo cáo lại, "Cố tiểu thư, bạn của cô Chu tiểu thư đã được tài xế đón tới rồi ạ."

Cố Tiểu Ngải đang cầm giá vẽ buồn chán phác thảo bức tranh, nghe nói như thế liền buông giá vẽ đi ra ngoài đón, vui vẻ nói, "Tiểu Nghi."

"Tiểu Ngải!" Chu Chỉ Nghi mang giày cao gót hơn mười li, sau đó kích động đi lên ôm chằm lấy Cố Tiểu Ngải, "May mắn là bồ không đi, cuối cùng mình cũng thành bà mối rồi!"

Cô cũng đã làm cho bạn thân một mối nhân duyên tốt đẹp, việc này thật sự là chuyện tốt.

Nói xong, dường như là nhớ tới cái gì đó, Chu Chỉ Nghi lui lại vài bước, có chút áy náy nhìn bụng bằng phẳng của cô, "Như vậy sẽ không đụng vào Bảo Bảo của bồ chứ?"

"Mình không yếu ớt đến như vậy." Cố Tiểu Ngải cười nói, lập tức lại hỏi, "Đồ mình dặn cậu mang đến đâu?"

"Toàn bộ mang đến rồi." Chu Chỉ Nghi lấy ra một tập tư liệu đưa cho cô.

Cố Tiểu Ngải lật xem, Chu Chỉ Nghi lướt qua cô đi vào bên trong biệt thự, cả người đều bị phòng ở xa hoa hấp dẫn, đôi mắt đều trợn tròn lên.

"Oa —— oa —— oa oa!"

". . . . . ." Cố Tiểu Ngải cầm tư liệu trên tay ngước mắt lên, "Bồ đang luyện thanh sao?"

Lại có thể kêu thành cái dạng này. . . . . .

"Thật là một nhà ở xa hoa quá! A a a a!"



Chu Chỉ Nghi kích động lại lần nữa bổ nhào vào trên người cô, dùng sức lay động cánh tay của cô, "Trời ơi, mình cảm giác như đang vào nhà của Tổng Thống giống như trong phim vậy. . . . . . Trời ơi, thật sự là rất đẹp!"

Trong biệt thự Lệ gia đã thay đổi khá nhiều, ngoại trù không có tu sửa ra thì đồ dùng đều thay toàn bộ rồi.

Tuy rằng, đồ dùng vẫn theo phong cách Châu Âu, nhưng nhìn qua đã khác xa với những đồ đạc lúc trước, đa số đều là thư ký Vương đặt hàng từ nước Đức mang về, không xa hoa so với lúc trước.

Chỉ là do cô bạn này phản ứng thái quá thôi . . . . . . lần đầu tiên cô vào biệt thự Lệ gia cũng không có phản ứng như thế, lúc ấy cô đến lấy lại thẻ nhớ điện thoại.

"Tiểu Nghi, pử lại đây ăn cơm trưa đi, mình sẽ bảo phòng bếp làm vài món mà bồ thích." Cố Tiểu Ngải cười đi đến nhà ăn.

"Oa. . . . . . Oa. . . . . ." Chu Chỉ Nghi đi theo phía sau cô vẫn tiếp tục ngạc nhiên với bố trí của biệt thự, bỗng dưng lại đột ngột hỏi, "Vậy các người khi nào thì kết hôn? Có thể mời mình làm phù dâu không?"

Nếu có thể làm phù dâu cho hôn lễ của Tổng giám đốc E.S thì đời này cô quá lời rồi!

"Kết hôn?" Nụ cười trên mặt Cố Tiểu Ngải cứng đờ, cúi đầu nhìn về phía nhẫn bảo thạch trên tay đucợ cô mang lại, "Anh ta chưa cầu hôn với mình."

Không có cầu hôn. . . . . . Không nên kết hôn đúng không?

"Không có? ! Vậy hai người không định kết hôn sao? !" Chu Chỉ Nghi kinh ngạc há to mồm.

Bọn họ cũng đã đi đến quan hệ này rồi còn không muốn kết hôn sao? !

"Kỳ thật, bây giờ bọn mình chỉ mới chính thức hẹn hò thôi, nói chuyện kết hôn quá sớm rồi." Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng xả ra tươi cười nói, không hiểu là nói cho bạn thân nghe, hay là nói cho mình nghe. . . . . .

Bây giờ, cô ở trong biệt thự Lệ gia, giống như ở chung mà thôi.

"Sớm? !" Chu Chỉ Nghi khó hiểu nhìn cô, "Các người đều đã có tiểu bảo bảo rồi, như thế nào còn coi như sớm nữa chứ? ! Các người không kết hôn như vậy Bảo Bảo sinh ra làm sao đi đăng ký? Viết tên ba mẹ như thế nào? !"

Cố Tiểu Ngải bị lời nói của Chu Chỉ Nghi ngăn chận, phản bác không được nữa.

Một lát, Cố Tiểu Ngải mới hờ hững nói, "Anh ta không cầu hôn với mình, mình cũng không thể đi chủ động được."

Con gái mà chủ động đề cập kết hôn cái gì chứ, không phải rất kỳ quái sao? Nghĩ nghĩ, Cố Tiểu Ngải chợt nhớ tới Lệ Tước Phong từ Nhật Bản mang về cho cô cái nhẫn này.

. . . . . .

"Nếu anh không muốn cưới người nào đó thì vĩnh viễn đừng đưa nhẫn cho cô ta, như vậy chỉ gia tăng hiểu lầm thôi."

"Cố Tiểu Ngải, cô nghĩ tôi đưa cô nhẫn là cầu hôn cô sao?"

"Lệ gia nhà cao cửa rộng không phải mỗi người đàn bà đều có thể vào."

"Bất quá chỉ cần cô ngoan, tôi không thể chán cô nhanh như vậy đâu."

. . . . . .

Lệ gia không phải gia tộc bình thường, giàu có nhất nước, quy củ thâm nghiêm, tất nhiên cửa cao không phải người bình thường có thể tưởng tượng được . . . . . .

Cho tới bây giờ, Lệ Tước Phong có phải không muốn cưới cô làm vợ hay không?

Cho dù Lệ Tước Phong nguyện ý cưới cô, cửa Lệ gia cô có thể vào sao?

Cô tính là cái gì chứ?

Ở trước mặt toàn bộ gia tộc Lệ gia, cô so với hạt cát còn không bằng. . . . . .

"Vậy bây giờ bồ tính sao? Thay hắn sinh đứa nhỏ, sau đó không danh không phận theo hắn thôi sao? !" Chu Chỉ Nghi kích động lên, lòng đầy căm phẫn nói, "Không được, nếu bồ ngại mở miệng, mình sẽ hỏi cho bồ!"

Kẻ có tiền giống như Lệ Tước Phong thế này, người giàu có trong người giàu có, nhất định phải buộc kết hôn trước, chờ hắn cầu hôn Tiểu Ngải chắc phải chờ đến đầu bạc rồi.

"Đừng. . . . . . có lẽ anh ta cảm thấy giữa bọn mình chưa tới mức phải kết hôn." Cố Tiểu Ngải nói.

Bây giờ, cô với Lệ Tước Phong chỉ mới khắng khít một chút, nói đến chuyện kết hôn là đề tài quá nhạy cảm. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook