Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 306

Ngân Tiểu Bảo

12/10/2017

"Cái loại công việc vừa khổ lại vừa mệt này cũng có thể trở thành giấc mộng sao?!" Lệ Tước Phong khinh thường từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, trái tim lại chấn động.

Giấc mộng. . . . . .

Hai chữ thật êm tai.

Cố Tiểu Ngải có giấc mộng của mình, còn giấc mộng của hắn? Giống như. . . . . . cho tới bây giờ hắn vốn không có giấc mộng.

Mỗi một bước của hắn đều là buộc chính mình đi tới, bức chính mình trở lại Lệ gia, bức chính mình nhận một gia tộc Lệ gia dị thường như vậy . . . . . .

Đơn giản chỉ là do năm đó, Cố Tiểu Ngải lưu cho hắn một cái bóng ma kia, triệt triệt để để giáo dục giá trị của hắn.

Từ đó về sau, hắn liều mạng hướng lên trên đi, trở thành người thượng lưu. . . . . .

Đó là một chuyện duy nhất hắn cố gắng, vì trở thành người thượng lưu, hắn từ một học sinh dở tệ gắng sức học quản lý, học tài chính, . . . . . .

Cố Tiểu Ngải không biết suy nghĩ này của Lệ Tước Phong, nghe được lời hắn chẳng thèm ngó tới lập tức dừng máy sấy tóc lại, quăng đến một bên, lạnh nhạt nói, "Không sấy nữa."

". . . . . ." Lệ Tước Phong liếc mắt nhìn cô, lại sửng sốt.

Cũng không phải cô tức giận, mắt ảm đạm ngồi ở đàng kia, nghiêm mặt lại, sắc mặt có chút tái nhợt.

"Lại làm sao vậy?" Lệ Tước Phong khó hiểu hỏi cô, làm cho giọng điệu của mình có vẻ cũng không nặng như vậy.

Không phải là không cho cô học đạo diễn thôi sao, tại sao lại làm ra biểu cảm đáng thương vậy chứ.

. . . . . .

Cố Tiểu Ngải không có ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên nói, "Tôi không muốn sấy tóc cho người đàn ông khinh bỉ giấc mộng của tôi."

Hắn là bạn trai của cô, không ủng hộ thì thôi đi, còn dùng cái khẩu khí châm chọc khiêu khích để nói cô.

Đem nghề đạo diễn trở thành giấc mộng thì làm sao?

Có cái gì không tốt sao?

Lệ Tước Phong nhìn bộ dáng của cô, ngực xẹt qua một chút đau lòng, chỉ có thể lại thỏa hiệp một lần nữa, "Được rồi được rồi, cho cô đi học."

Đáng chết.

Cho tới bây giờ, chỉ có người khác thỏa hiệp với hắn, hiện tại lại ngược đời như vậy. . . . . . Hắn một lần lại một lần thỏa hiệp với cô.

Đời này xem như hắn nằm trong tay cô - Cố Tiểu Ngải rồi.

. . . . . .

Sự đồng ý của hắn, Cố Tiểu Ngải cũng không còn đặc biệt cao hứng, đứng lên nói, "Tôi đi vào phòng bếp xem món ăn đã xong chưa."

Vừa nhóm đứng dậy, người đã bị Lệ Tước Phong kéo qua, cả người Cố Tiểu Ngải ngã ngồi đến trên hai đầu gối của hắn, cằm bị ngón tay của hắn nâng lên, bị bắt ngước mắt lên nhìn hắn, mắt của hắn thâm sâu như mực.

Lệ Tước Phong tới gần mặt của cô, hô hấp nóng rực dâng lên ở trên mặt của cô, "Giận dỗi sao?"

"Không có." Cố Tiểu Ngải hờ hững nói, hắn giống như là bị cô cưỡng bức nên mới đồng ý vậy, không kiên nhẫn thật sự, điều này làm cho trong lòng của cô rất không thoải mái.

Hôm nay, cô bạn thân còn ở trong nhà, cô không muốn cùng Lệ Tước Phong cãi nhau lại biến thành khó coi.

"Không có mà mặt cô lại khó chịu thành như vậy? Tôi đều đã đáp ứng cho cô đi học rồi, cười một cái cho tôi xem nào!" Lệ Tước Phong ôm chặt người của cô, miệng bá đạo nói.

Hắn đối với cô không chỉ một lần, mà ba lần nhượng bộ, điểm mấu chốt chính là cô đều phá vỡ . . . . . .

Một chút cảm động cô đều không có.

Cố Tiểu Ngải ngước mắt lên nhìn vào mắt của hắn, thương cảm trong mắt cô làm hắn ngẩn ra.

"Lệ Tước Phong." Cố Tiểu Ngải nghiêm túc gọi tên của hắn.

"Nói đi."



"Tôi hi vọng anh có thể ủng hộ tôi." Cố Tiểu Ngải dùng sức nói từng chữ từng chữ một.

Bây giờ, người quan trọng nhất bên cạnh cô là hắn, hắn ủng hộ cô là một điều quan trọng hơn bất cứ cái gì.

Đó là giấc mộng từ nhỏ của cô . . . . . .

Cô muốn hắn ủng hộ cô, mà không phải cho cô cuộc sống của một người vợ chỉ ở nhà thôi.

. . . . . .

Lệ Tước Phong nhíu mi lại, nghề đạo diễn là một cái nghề mệt chết người lại có sức hấp dẫn lớn với cô đến vậy sao?

Bạn gái của hắn - Lệ Tước Phong còn cần đi ra ngoài làm loại nghề mệt mỏi này, truyền ra ngoài không phải khiến người ta cười chết đi sao. . . . . .

Nhưng không cho cô làm thì hắn còn có thể như thế nào đây?

Ai biểu hắn nói những lời trước kia chứ, nói sẽ vì cô mà thay đổi, nói cái gì cũng đều nghe cô, nói không chi phối cuộc đời của cô. . . . . .

Chính hắn tự chắn đường sống của mình thôi.

"Đã biết rồi, dài dòng." Lệ Tước Phong có chút khó chịu hừ lạnh một tiếng, ôm người của cô, bá đạo kiêu ngạo nói, "Vậy bây giờ cười một cái cho tôi xem nào!"

Cố Tiểu Ngải gian nan xả ra một chút tươi cười.

". . . . . ." Lệ Tước Phong ghét bỏ nhíu mày, "Cười hay khóc đây, thật khó coi!"

"Là anh bảo tôi cười mà." Cô đều ngoan ngoãn cười cho hắn xem rồi, hắn còn nghi ngờ cái này cái kia, là muốn như thế nào chứ? Nói ủng hộ giấc mộng của cô lại nói có lệ như vậy.

Hắn ước gì cô biến thành một búp bê, như vậy là có thể trưng bày ở trong nhà, muốn cho cô cười liền cười, muốn cho cô khóc liền khóc!

"Tôi không bảo cô cười khó coi như vậy, cười một cái nữa xem!"

"Không cười ." Vì sao muốn cô làm chuyện nhàm chán như vậy, cô cũng không phải bán rẻ tiếng cười.

"Không cười thì tôi hôn cô đó." Tính tình Lệ Tước Phong tương đối vô lại, uy hiếp cô nói.

"Tôi không. . . . . . đừng."

Tiếng nói nhất thời bị chắn lại trong yết hầu.

Tay trái Lệ Tước Phong vẫn không thể dùng lực quá lớn, cô ngồi ở trên đùi của hắn, hắn dùng một tay xoa mặt của cô, môi thật sâu để lên môi của cô.

Mang theo cường thế cùng bá đạo tuyệt đối.

"Có thể ăn cơm rồi!" Chu Chỉ Nghi bị kích động đi tới, vừa thấy được màn trước mắt, lập tức nhượng bộ lui binh, "Cơm. . . . . . còn chưa xong, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi."

". . . . . ."

Cố Tiểu Ngải đập Lệ Tước Phong một cái, mặt có chút đỏ bừng lên, "Đừng làm rộn, ăn cơm thôi."

"Muốn ăn cô thôi." Môi Lệ Tước Phong tới gần lỗ tai của cô nhỏ giọng nói.

. . . . . .

*************************

Lệ Tước Phong vì cô thỏa hiệp từng chuyện một, không có xem cô như một con chim vàng nhốt trong lồng sắt. Đúng, hắn từng bước thỏa hiệp, Cố Tiểu Ngải thấy được toàn bộ.

Đúng, tình cảm của hắn đã từng bước ấm lên, không có bỏ đi là một quyết định chính xác của cô.

Cố Tiểu Ngải bắt đầu báo danh học đạo diễn, chương trình học mỗi ngày đều kín hết.

Cố Tiểu Ngải lần đầu tiên cảm thấy cuộc đời của mình bắt đầu phong phú hơn.

Nếu Lệ Tước Phong không có cố ý bắt tài xế đón đưa, bắt Võ Giang cùng vài vệ sĩ hộ tống . . . . . . thì cô càng tự do hơn một chút.

Mỗi ngày, kết thúc tiết học đi ra, thì có một đoàn dài gồm mấy chiếc xe thể thao đứng ở trước cửa trường học, mặt các vệ sĩ không chút thay đổi đứng ở bên cạnh xe.



Ở trong mắt các bạn học khác, cô chính là một ngoại tộc. . . . . .

Đã đề nghị với Lệ Tước Phong vài lần, Lệ Tước Phong từ chối như không nghe thấy, hắn có thể đáp ứng cho cô đi học đạo diễn đã là nhượng bộ lớn nhất rồi.

Cô cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận.

. . . . . .

Ngồi trên xe, Cố Tiểu Ngải cầm một quyển《 Lịch sử điện ảnh 》nghiêm túc lật xem. Bây giờ, cô chỉ mới vừa tiếp xúc sơ qua về nghề đạo diễn chuyên nghiệp này.

Đạo diễn có liên quan đến rất nhiều chương trình học khác, như là sáng tác kịch bản, kỹ xảo chụp ảnh, biên tập hình ảnh, cắt nối biên tập . . . . . .

"Lệ tổng đang ở công ty họp, còn một giờ nữa mới có thể kết thúc. Cố tiểu thư, cô có muốn đi mua sắm hay đi Spa gì không?" Võ Giang ngồi ở một bên cung kính hỏi.

Bây giờ, Cố tiểu thư dĩ nhiên thành bà chủ của bọn họ.

Lệ tổng đối với Cố tiểu thư là yêu thương chân thật, mặc dù mình không rảnh nhưng lịch trình trong một ngày của cô ấy phải được sắp xếp thật tốt.

Nếu ngày nào đó Cố tiểu thư không vui, Lệ tổng ở mặt ngoài không có gì nhưng sẽ bí mật đưa vài vệ sĩ đi nơi khác đánh thật sự thảm. . . . . .

"Không cần, đi thẳng đến công ty luôn." Cố Tiểu Ngải cũng không ngẩng đầu lên nói.

Bây giờ, thời gian cô học cũng không đủ thì nào có thời gian đi mua sắm hay spa chứ?

Từng bước một hướng tới giấc mộng của mình, loại cảm giác này thật tốt.

Ở trong tầng cao nhất của một cửa hàng, mua sushi thịt nguội mang ra bên ngoài, Lệ Tước Phong ăn cái gì luôn luôn chỉ hỏi những món cao cấp chứ không bao giờ hỏi món nào ngon. Hắn xem trọng giá trị nên cô cũng không dám gật bừa, nhưng chỉ có thể căn cứ hắn thích mà đi mua.

Lệ Tước Phong xem trọng giá trị thật sự giống công tử nhà giàu vậy.

Có mấy lần, cô hỏi hắn xem cái nào tốt hơn thì Lệ Tước Phong hung hăng trừng mắt cô, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. . . . . . Lại một câu cũng đều không có nói.

Biến thành cô không hiểu ra sao cả.

. . . . . .

Đem một bộ sách giao cho Võ Giang ôm, Cố Tiểu Ngải mang theo sushi. Lúc thang máy đến tầng cao nhất, cô đi đến phòng Tổng giám đốc của Lệ Tước Phong.

Họp xong chắc hắn cũng đói bụng.

Ngoài hành lang không có một hạt bụi, cửa phòng họp bỗng nhiên bị đẩy ra, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa.

Cố Tiểu Ngải chợt dừng bước, ngơ ngác nhìn.

. . . . . .

Sở Thế Tu đứng ở cửa, trên người mặc áo sơmi, chân dài, tóc ngắn màu ôn hòa, cuối đầu xuống, trên mặt có vẻ mỏi mệt, mất đi thần thái dịu dàng như ngày xưa.

Bỗng dưng, khóe môi Sở Thế Tu gợi lên một chút độ cong, nụ cười có chút thâm độc.

Cố Tiểu Ngải giật mình.

Như là cảm giác được ánh mắt, Sở Thế Tu ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, một đôi mắt nâu trong nháy mắt kinh ngạc trợn to lên, nụ cười bên môi cứng đờ, khiếp sợ nhìn cô từ trên xuống dưới.

Tại sao cô ấy lại ở chỗ này? !

Cô mặc đều là quần áo hàng hiệu, trên tay cầm sushi, mái tóc dài của cô cũng là kiểu mới nhất, thoạt nhìn rất model mà xinh đẹp, sắc mặt hồng hào hơn trước, bộ dáng của cô tốt hơn trước rất nhiều. . . . . .

Lúc trước, anh nhìn thấy cô ở bệnh viện, trong mắt của cô không có ánh sáng.

Cô ấy không đi sao? !

Biết Lệ Tước Phong với Cố Tân cùng nhau lập mưu lừa cô ấy, cô ấy vẫn lựa chọn ở cùng Lệ Tước Phong sao? !

Vì sao? !

Vì sao lại như vậy, vì sao cô vẫn lựa chọn Lệ Tước Phong? !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook