Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 336
Ngân Tiểu Bảo
12/01/2018
"Có miếu thần tài rất linh thiêng." Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, ngón cái trượt trên di động tìm kiếm nơi du lịch.
Miếu thần tài. . . . . .
"Còn nơi đâu nữa?"
Hắn Lệ Tước Phong là thiếu gia có quá nhiều tiền rồi, miếu thần tài hãy để cho người khác cầu đi.
"Vường Khủng long, công viên, công viên rừng rậm, công viên hải dương . . . . . ." Lệ Tước Phong kể ra từng cái, càng phát ra cười nhạt.
Toàn những nơi cũ rích, hoàn toàn không có điểm nào mới.
Còn không bằng đi nghe nhạc. . . . . .
"Chúng ta đi công viên hải dương đi? Tôi muốn xem biểu diễn cá heo." Cố Tiểu Ngải cười nói, "Đi mua máy chụp ảnh nữa, có tiền không, Tổng giám đốc Lệ?"
"Có thẻ thôi." Biết rõ trên người hắn chỉ có thẻ, cô đang cười nhạo hắn sao?
". . . . . ." Đối với người đàn ông có thói quen không mang theo tiền mặt trên người, Cố Tiểu Ngải không biết thế là tốt hay không nữa.
Trên người Cố Tiểu Ngải không mang nhiều tiền mặt như vậy để máy chụp ảnh, vì thế hai người vào một trung tâm hàng điện tử, mua một máy chụp ảnh, thẻ Lệ Tước Phong mới có đất dụng võ.
Đi ra khỏi trung tâm điện tử, Cố Tiểu Ngải cầm máy chụp ảnh liền nhắm thẳng hai người, đèn loang loáng sáng lên, Lệ Tước Phong lập tức tức giận nói, "Cố Tiểu Ngải! Tôi không chụp!"
"Vì sao?"
Cố Tiểu Ngải vừa hỏi vừa xem ảnh chụp.
"Không được xem, đưa máy chụp ảnh cho tôi!"
"Không cho!"
Cố Tiểu Ngải đã thấy ảnh chụp rồi, trên ảnh chụp thượng, Lệ Tước Phong đang nhìn cô, hình dáng đường cong hoàn mỹ, một đôi mắt đen như mực, bên môi nhợt nhạt ý cười, cưng chìu mà dịu dàng, vẻ dịu dàng hoàn toàn không thích hợp với con người của hắn. . . . . .
Cố Tiểu Ngải ngơ ngẩn, hiểu ý cười rộ lên.
Người đàn ông này. . . . . .
"Đưa máy chụp ảnh cho tôi!" Lệ Tước Phong mạnh mẽ đoạt lấy máy chụp ảnh, Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu nhìn về phía hắn, bên môi tươi cười mở rộng, "Lệ Tước Phong, hóa ra anh luôn luôn nhìn lén tôi nha."
"Ai nhìn lén cô chứ!" Lệ Tước Phong trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, đưa tay muốn xóa đi ảnh chụp, lại không xóa được.
"Chứng cớ đều ở trên ảnh chụp à." Cố Tiểu Ngải cười nói.
Hắn có cái gì mà không chịu thừa nhận . . . . . . Hắn không cho cô lấy máy chụp ảnh, là sợ cô chụp hắn nhìn lén cô chứ gì. . . . . .
"Tôi nhìn bạn gái của tôi là quang minh chính đại!" Lệ Tước Phong nhỏ giọng quát, nheo mặt hẹp dài lại nhìn chằm chằm cô, mang theo ý uy hiếp, giống như cô còn dám nói hắn một câu nhìn lén nữa hắn lập tức đánh cô ngay tại chỗ. . . . . .
"Được, quang minh chính đại."
Cố Tiểu Ngải cười cười, không có tiếp tục phản bác hắn nữa. Nếu vẫn bác bỏ lời của hắn. . . . . . thì hắn sẽ nổi giận như chọc giận sư tử vậy, hắn sẽ nổi trận lôi đình.
"Cô đang cười nhạo tôi sao? !"
"Tôi nào có!"
"Vậy sao cô cười đến khó coi như vậy chứ!"
". . . . . ."
Cô nào có cười đến khó coi. . . . . . người đàn ông này chê cô xấu vẫn nhìn lén cô!
Tới công viên hải dương, đúng thời gian biểu diễn cá heo, Lệ Tước Phong nắm tay cô đi đến giữa khán đài ngồi, người xem rất nhiều, cũng có rất nhiều cô gái xung quanh liên tiếp nhìn qua Lệ Tước Phong . . . . . .
Cố Tiểu Ngải nhìn liếc mắt các cô gái đó một cái, ở bên tai Lệ Tước Phong nói, "Các cô ấy nhìn anh còn nhiều hơn là xem cá heo đấy."
"Lúc nãy tôi đã nói đi nghe âm nhạc rồi, là cô muốn xem biểu diễn cá heo. Cố Tiểu Ngải, ghen sao?" Lệ Tước Phong gợi lên một chút nụ cười tà khí, một tay tự nhiên mà choàng qua bả vai của cô, lập tức hung thần ác sát trừng mắt liếc các cô gái đó.
Nhóm các cô gái đều quay đầu đi, không nhìn nữa. . . . . .
"Không có." Cố Tiểu Ngải không chịu thừa nhận, cầm lấy máy chụp ảnh quay phim lại cá heo biểu diễn.
"Cãi bướng."
"Anh nhìn lén tôi thì sao." Cố Tiểu Ngải vừa quay phim vừa đáp trả.
"Tôi nhìn quang minh chính đại!" Nhìn bạn gái mình là phạm pháp sao? !
"Cãi bướng." Cố Tiểu Ngải nói trả lại cho hắn.
". . . . . ."
Lệ Tước Phong định nhéo một cái trên vai cô trừng phạt, một chiếc điện thoại vang lên, cúi đầu ở bên tai cô nói, "Tôi đi nghe điện thoại."
"Ừ."
Cố Tiểu Ngải gật đầu, hiện trường tất cả đều là tiếng người có chút ầm ỹ, thỉnh thoảng hỗn loạn tiếng mọi người vỗ tay.
Hai chú cá heo đáng yêu nhảy lên không trung rồi lộn nhào, lao xuống nước, hoàn thành một loạt động tác, động tác đều nhịp, biểu diễn rất phấn khích. . . . . .
"Ba ba ba ——"
Tràng vỗ tay không ngừng vang lên, âm thanh thập phần vang dội.
Cố Tiểu Ngải mở tính năng ghi hình, quay lại cảnh cá heo biểu diễn, bên môi mang theo tươi cười.
Mới quay trong chốc lát, mà tay đã bắt đầu mỏi, tay cầm máy chụp ảnh ẩn ẩn đau. . . . . . Cố Tiểu Ngải bắt đầu cảm thấy không thích hợp.
Cố Tiểu Ngải dùng hai tay luân phiên cầm máy chụp ảnh quay phim, hai tay đều dần dần mỏi, ngón tay lại run run lên.
. . . . . .
Nụ cười trên mặt Cố Tiểu Ngải suy sụp xuống.
Màn hình máy chụp ảnh trong tay cô hơi đung đưa, Cố Tiểu Ngải dại ra nhìn, cô ngay cả lực cầm máy chụp ảnh cũng bị mất sao. . . . . .
Cá heo trong nước tự do nhảy lên biểu diễn . . . . . .
Máy chụp ảnh trong tay cô vẫn mang theo run run.
Cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng tay của mình sẽ vô lực như vậy . . . . . . Cô còn chưa chuẩn bị tốt cuộc đời của mình dừng ở đây. . . . . .
Người người trên khán đài đều vui vẻ cười thích thú xem cá heo biểu diễn, âm thanh rất ồn ào.
Cố Tiểu Ngải lại giống như không nghe được một chút âm thanh nào, nhìn máy chụp ảnh trong tay, tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, nước mắt ngấn ở trong hốc mắt nhưng không có rơi xuống. . . . . .
Cô thực chưa chuẩn bị tốt. . . . . .
Cô còn cho là mình cách giấc mộng càng ngày càng gần, còn cho là mình có một ngày có thể dựa vào chính mình làm một đạo diễn, nhưng hiện tại. . . . . . ngay cả máy chụp ảnh cô cũng cầm không xong . . . . . .
Giấc mộng của cô, cuộc sống của cô . . . . . . Đều phải dừng ở trong bức tranh này, một cái dấu chấm tròn.
Cô không cam lòng. . . . . . Cô có nhiều chuyện chưa hoàn thành, ngay cả một tác phẩm chân chính của mình đều chưa quay được. . . . . . Bây giờ, cô cầm máy chụp ảnh cũng đã run tay. . . . . .
"Ngươi là kẻ vô dụng sao? ! Vì sao bắt không được Linh Mộc? !" Lệ Tước Phong đi đến nơi im lặng quát vào di động.
"Bởi vì tôi…tôi vừa mới …mới phát hiện bên cạnh Linh Mộc tiểu thư có rất nhiều người âm thầm bảo vệ, lần này tôi không có an bài đủ người, vì không thể bứt dây động rừng, cho nên chỉ có thể vây bắt một lần thôi." Võ Giang ở đầu dây bên kia nói.
Coi như Võ Giang thông minh, không có mạnh mẽ đi vây bắt.
Linh Mộc Nại Nại là thê tử mà lão già kia định cho hắn, chưa bắt được ngược lại sẽ bứt dây động rừng, lão già mà biết nhất định sẽ cho hắn mất mặt.
"Ngươi khẩn trương bắt Linh Mộc cho ta, một lần bắt trở về!" Lệ Tước Phong lạnh lùng nói, tắt di động, tức giận đá một cước.
Mẹ kiếp.
Linh Mộc Nại Nại này rốt cuộc là cái gì, còn có người âm thầm bảo vệ.
Lệ Tước Phong xoay người trở về khán đài, xa xa liền thấy Cố Tiểu Ngải ngồi ở trong đám người đang cầm máy chụp ảnh trong tay, tay hơi hơi quơ.
Lại gần một chút, Lệ Tước Phong tinh tường nhìn thấy mặt cô tái nhợt, môi mím thật chặc lại đang run rẩy, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh . . . . . .
Ngực Lệ Tước Phong bị kích động mạnh.
Tay cô ấy bắt đầu run lên. . . . . .
Vậy là bệnh trạng của cô đang từ từ bộc phát, càng lâu, cô ấy chịu thống khổ sẽ càng ngày càng nhiều, thân thể cũng sẽ tệ hơn theo từng ngày. . . . . .
Nhìn ngón tay Cố Tiểu Ngải run run, Lệ Tước Phong nhất thời rất muốn giết người, mẹ kiếp, rốt cuộc ai dám ở trên người cô động tay động chân chứ!
Người chung quanh đều đang vững vàng cầm máy chụp ảnh, mà máy chụp ảnh của cô tất cả hình ảnh đều là chớp lên . . . . . . Cô ngay cả quay một đoạn phim cũng không được. . . . . .
Nước mắt rớt xuống, ngực Cố Tiểu Ngải cực kỳ khó chịu, đem máy chụp ảnh buông xuống, vội vàng lau nước mắt, lấy cái gương nhỏ ra soi, làm cho mình thoạt nhìn bình thường một chút.
Ngay sau đó, Cố Tiểu Ngải cầm máy chụp hình xóa đoạn ghi hình ngắt quãng kia đi. . . . . . Ngực càng phát ra khó chịu, nước mắt thiếu chút nữa lại rơi xuống. . . . . .
Bây giờ, ngay cả ghi hình cô cũng hoảng loạn, không thể để cho Lệ Tước Phong phát hiện cô ngay cả chụp ảnh cũng không xong.
"Cố Tiểu Ngải!" Giọng nói Lệ Tước Phong từ trong tiếng ồn ào truyền đến.
Cố Tiểu Ngải quay đầu, chỉ thấy Lệ Tước Phong cầm một ly nước nóng đi tới, ngồi vào bên cạnh cô, trên lý nước nóng cắm hai cây ống hút.
Cô không thể để cho hắn lo lắng.
Cố Tiểu Ngải nhanh chóng thay đổi tâm trạng, nhìn hắn mỉm cười, nhìn chằm chằm trên ly nước cắm hai cây ống hút chế nhạo nói, "Lệ Tước Phong, anh lại có thể làm chuyện buồn nôn như vậy nữa sao?"
Uống chung một ly nước uống căn bản không phải là chuyện hắn có thể làm được . . . . . .
"Ai buồn nôn chứ? !" Lệ Tước Phong trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái.
". . . . . . Không ai cả."
Cố Tiểu Ngải không làm cho hắn nổi giận, Lệ Tước Phong trực tiếp rút một cây ống hút ra, đưa ly nước đến trước mặt cô.
"Anh không uống sao?" Cố Tiểu Ngải có chút kinh ngạc nhìn hắn, nói xong liền nhận ly nước.
Lệ Tước Phong lập tức lấy ly nước lại, trừng mắt cô nói, "Cho cô uống thì uống đi."
Thế nào lại nói nhiều như vậy, một lúc ngại hắn buồn nôn, một lúc lại hỏi hắn uống nước không.
"Hả."
Hắn đang phục vụ cô sao?
Cố Tiểu Ngải không hiểu đã đánh giá hắn liếc mắt một cái, lập tức cúi đầu uống một ngụm nước, nước ấm áp chảy xuôi vào dạ dày hết sức thoải mái.
Như vậy cũng tốt, tay của mình lúc nãy cầm máy chụp ảnh giơ lên run run, nếu ly nước cũng roi xuống như vậy, Lệ Tước Phong nhất định lo lắng rống lên. . . . . .
Không đúng. . . . . .
Hắn đột nhiên cầm ly cho cô uống. . . . . . Là thấy được tay cô run sao? ! Cho nên mới phục vụ cô sao?
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc trợn to mắt, môi buông lỏng ống hút ra, Lệ Tước Phong đang nhìn cá heo biểu diễn phía dưới, tự nhiên hút mạnh ống hút cô vừa uống.
. . . . . .
"Tôi nghĩ anh không uống." Cố Tiểu Ngải nháy mắt, không phải lúc nãy hắn đã lấy hai cái ống hút rồi, tại sao lại dùng ống hút của cô uống.
"Không phải cô nói buồn nôn sao? !" Lệ Tước Phong có chút buồn bực nói, cúi mắt trừng nhìn mặt cô đang kinh ngạc. Cái cô này là như thế nào? ! Hắn làm như thế nào cũng không đúng?
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải cười khan một tiếng, quay đầu ngồi thẳng nhìn phía biểu diễn.
Hóa ra biến hai cây ống hút trên ly nước thành một thì gọi là không buồn nôn . . . . . .
Tư duy của hắn tại sao có thể thành như vậy!
Bỗng dưng, sau khi Lệ Tước Phong uống xong lại đem ly nước đưa đến bên miệng cô, cùng đợi cô uống nước.
Cố Tiểu Ngải ngẩn người, bọn họ tiếp xúc "Thân mật" như vậy thực sự không có chuyện gì sao? Cô thực sự sợ lây H1EV23 cho hắn. . . . . .
Hắn không thể bị cô lây bệnh được, cô không thích liên lụy người khác, nhất là hắn.
Cố Tiểu Ngải không có cúi đầu uống, Lệ Tước Phong vẫn làm động tác nâng ly nước như vậy, không có ý rời đi, hoàn toàn giống như một người vì cô mà phục vụ vậy.
Mắt Lệ Tước Phong sâu và đen nhìn phía dưới cá heo Tề vũ, tay liền giơ lên như vậy, không có một tia không kiên nhẫn.
. . . . . .
Hắn vì cô giơ cái ly như vậy giống như là cái chuyện hắn phải làm vậy, nhưng cô lại không muốn.
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn tay hắn.
Trong mười năm về sau, hắn tài cán mà phải vì cô bưng đồ ăn thức uống bao nhiêu lần? Cho dù hắn nguyện ý vì cô, nhưng cô sẽ chấp nhận để hắn bưng bao lâu. . . . . .
Cô không muốn biến thành một phế nhân, nhất là ở trước mặt Lệ Tước Phong.
Để cho Lệ Tước Phong nhìn thấy bệnh cô từng chút nguy kịch, cô không biết mình có thể chịu được bao lâu. . . . . .
Còn có đứa nhỏ. . . . . . với hiện trạng của cô bây giờ, đứa nhỏ có thể tồn tại trong bụng cô cho đến khi ra đời được không, đều là không biết được. . . . . .
"Ầm ỹ chết được." Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, chung quanh lại vang lên một trận vỗ tay ầm ỹ.
"Vậy có muốn đi hay không?" Cố Tiểu Ngải cố gắng lộ ra một chút mỉm cười hỏi.
"Không phải cô muốn xem sao?" Lệ Tước Phong nhìn về phía cô, bỗng dưng nhìn đến máy chụp ảnh trong lòng cô cầm lên, giơ máy chụp ảnh lên, "Chụp ảnh hay quay phim?"
"Quay phim." Nụ cười của Cố Tiểu Ngải cứng đờ, có thực là hắn đã thấy tay cô run rẩy rồi. . . . . . Cho nên mới cầm ly nước cho cô, lại vì cô chụp ảnh. . . . . .trước kia, hắn chưa bao giờ làm như vậy.
Miếu thần tài. . . . . .
"Còn nơi đâu nữa?"
Hắn Lệ Tước Phong là thiếu gia có quá nhiều tiền rồi, miếu thần tài hãy để cho người khác cầu đi.
"Vường Khủng long, công viên, công viên rừng rậm, công viên hải dương . . . . . ." Lệ Tước Phong kể ra từng cái, càng phát ra cười nhạt.
Toàn những nơi cũ rích, hoàn toàn không có điểm nào mới.
Còn không bằng đi nghe nhạc. . . . . .
"Chúng ta đi công viên hải dương đi? Tôi muốn xem biểu diễn cá heo." Cố Tiểu Ngải cười nói, "Đi mua máy chụp ảnh nữa, có tiền không, Tổng giám đốc Lệ?"
"Có thẻ thôi." Biết rõ trên người hắn chỉ có thẻ, cô đang cười nhạo hắn sao?
". . . . . ." Đối với người đàn ông có thói quen không mang theo tiền mặt trên người, Cố Tiểu Ngải không biết thế là tốt hay không nữa.
Trên người Cố Tiểu Ngải không mang nhiều tiền mặt như vậy để máy chụp ảnh, vì thế hai người vào một trung tâm hàng điện tử, mua một máy chụp ảnh, thẻ Lệ Tước Phong mới có đất dụng võ.
Đi ra khỏi trung tâm điện tử, Cố Tiểu Ngải cầm máy chụp ảnh liền nhắm thẳng hai người, đèn loang loáng sáng lên, Lệ Tước Phong lập tức tức giận nói, "Cố Tiểu Ngải! Tôi không chụp!"
"Vì sao?"
Cố Tiểu Ngải vừa hỏi vừa xem ảnh chụp.
"Không được xem, đưa máy chụp ảnh cho tôi!"
"Không cho!"
Cố Tiểu Ngải đã thấy ảnh chụp rồi, trên ảnh chụp thượng, Lệ Tước Phong đang nhìn cô, hình dáng đường cong hoàn mỹ, một đôi mắt đen như mực, bên môi nhợt nhạt ý cười, cưng chìu mà dịu dàng, vẻ dịu dàng hoàn toàn không thích hợp với con người của hắn. . . . . .
Cố Tiểu Ngải ngơ ngẩn, hiểu ý cười rộ lên.
Người đàn ông này. . . . . .
"Đưa máy chụp ảnh cho tôi!" Lệ Tước Phong mạnh mẽ đoạt lấy máy chụp ảnh, Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu nhìn về phía hắn, bên môi tươi cười mở rộng, "Lệ Tước Phong, hóa ra anh luôn luôn nhìn lén tôi nha."
"Ai nhìn lén cô chứ!" Lệ Tước Phong trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, đưa tay muốn xóa đi ảnh chụp, lại không xóa được.
"Chứng cớ đều ở trên ảnh chụp à." Cố Tiểu Ngải cười nói.
Hắn có cái gì mà không chịu thừa nhận . . . . . . Hắn không cho cô lấy máy chụp ảnh, là sợ cô chụp hắn nhìn lén cô chứ gì. . . . . .
"Tôi nhìn bạn gái của tôi là quang minh chính đại!" Lệ Tước Phong nhỏ giọng quát, nheo mặt hẹp dài lại nhìn chằm chằm cô, mang theo ý uy hiếp, giống như cô còn dám nói hắn một câu nhìn lén nữa hắn lập tức đánh cô ngay tại chỗ. . . . . .
"Được, quang minh chính đại."
Cố Tiểu Ngải cười cười, không có tiếp tục phản bác hắn nữa. Nếu vẫn bác bỏ lời của hắn. . . . . . thì hắn sẽ nổi giận như chọc giận sư tử vậy, hắn sẽ nổi trận lôi đình.
"Cô đang cười nhạo tôi sao? !"
"Tôi nào có!"
"Vậy sao cô cười đến khó coi như vậy chứ!"
". . . . . ."
Cô nào có cười đến khó coi. . . . . . người đàn ông này chê cô xấu vẫn nhìn lén cô!
Tới công viên hải dương, đúng thời gian biểu diễn cá heo, Lệ Tước Phong nắm tay cô đi đến giữa khán đài ngồi, người xem rất nhiều, cũng có rất nhiều cô gái xung quanh liên tiếp nhìn qua Lệ Tước Phong . . . . . .
Cố Tiểu Ngải nhìn liếc mắt các cô gái đó một cái, ở bên tai Lệ Tước Phong nói, "Các cô ấy nhìn anh còn nhiều hơn là xem cá heo đấy."
"Lúc nãy tôi đã nói đi nghe âm nhạc rồi, là cô muốn xem biểu diễn cá heo. Cố Tiểu Ngải, ghen sao?" Lệ Tước Phong gợi lên một chút nụ cười tà khí, một tay tự nhiên mà choàng qua bả vai của cô, lập tức hung thần ác sát trừng mắt liếc các cô gái đó.
Nhóm các cô gái đều quay đầu đi, không nhìn nữa. . . . . .
"Không có." Cố Tiểu Ngải không chịu thừa nhận, cầm lấy máy chụp ảnh quay phim lại cá heo biểu diễn.
"Cãi bướng."
"Anh nhìn lén tôi thì sao." Cố Tiểu Ngải vừa quay phim vừa đáp trả.
"Tôi nhìn quang minh chính đại!" Nhìn bạn gái mình là phạm pháp sao? !
"Cãi bướng." Cố Tiểu Ngải nói trả lại cho hắn.
". . . . . ."
Lệ Tước Phong định nhéo một cái trên vai cô trừng phạt, một chiếc điện thoại vang lên, cúi đầu ở bên tai cô nói, "Tôi đi nghe điện thoại."
"Ừ."
Cố Tiểu Ngải gật đầu, hiện trường tất cả đều là tiếng người có chút ầm ỹ, thỉnh thoảng hỗn loạn tiếng mọi người vỗ tay.
Hai chú cá heo đáng yêu nhảy lên không trung rồi lộn nhào, lao xuống nước, hoàn thành một loạt động tác, động tác đều nhịp, biểu diễn rất phấn khích. . . . . .
"Ba ba ba ——"
Tràng vỗ tay không ngừng vang lên, âm thanh thập phần vang dội.
Cố Tiểu Ngải mở tính năng ghi hình, quay lại cảnh cá heo biểu diễn, bên môi mang theo tươi cười.
Mới quay trong chốc lát, mà tay đã bắt đầu mỏi, tay cầm máy chụp ảnh ẩn ẩn đau. . . . . . Cố Tiểu Ngải bắt đầu cảm thấy không thích hợp.
Cố Tiểu Ngải dùng hai tay luân phiên cầm máy chụp ảnh quay phim, hai tay đều dần dần mỏi, ngón tay lại run run lên.
. . . . . .
Nụ cười trên mặt Cố Tiểu Ngải suy sụp xuống.
Màn hình máy chụp ảnh trong tay cô hơi đung đưa, Cố Tiểu Ngải dại ra nhìn, cô ngay cả lực cầm máy chụp ảnh cũng bị mất sao. . . . . .
Cá heo trong nước tự do nhảy lên biểu diễn . . . . . .
Máy chụp ảnh trong tay cô vẫn mang theo run run.
Cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng tay của mình sẽ vô lực như vậy . . . . . . Cô còn chưa chuẩn bị tốt cuộc đời của mình dừng ở đây. . . . . .
Người người trên khán đài đều vui vẻ cười thích thú xem cá heo biểu diễn, âm thanh rất ồn ào.
Cố Tiểu Ngải lại giống như không nghe được một chút âm thanh nào, nhìn máy chụp ảnh trong tay, tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, nước mắt ngấn ở trong hốc mắt nhưng không có rơi xuống. . . . . .
Cô thực chưa chuẩn bị tốt. . . . . .
Cô còn cho là mình cách giấc mộng càng ngày càng gần, còn cho là mình có một ngày có thể dựa vào chính mình làm một đạo diễn, nhưng hiện tại. . . . . . ngay cả máy chụp ảnh cô cũng cầm không xong . . . . . .
Giấc mộng của cô, cuộc sống của cô . . . . . . Đều phải dừng ở trong bức tranh này, một cái dấu chấm tròn.
Cô không cam lòng. . . . . . Cô có nhiều chuyện chưa hoàn thành, ngay cả một tác phẩm chân chính của mình đều chưa quay được. . . . . . Bây giờ, cô cầm máy chụp ảnh cũng đã run tay. . . . . .
"Ngươi là kẻ vô dụng sao? ! Vì sao bắt không được Linh Mộc? !" Lệ Tước Phong đi đến nơi im lặng quát vào di động.
"Bởi vì tôi…tôi vừa mới …mới phát hiện bên cạnh Linh Mộc tiểu thư có rất nhiều người âm thầm bảo vệ, lần này tôi không có an bài đủ người, vì không thể bứt dây động rừng, cho nên chỉ có thể vây bắt một lần thôi." Võ Giang ở đầu dây bên kia nói.
Coi như Võ Giang thông minh, không có mạnh mẽ đi vây bắt.
Linh Mộc Nại Nại là thê tử mà lão già kia định cho hắn, chưa bắt được ngược lại sẽ bứt dây động rừng, lão già mà biết nhất định sẽ cho hắn mất mặt.
"Ngươi khẩn trương bắt Linh Mộc cho ta, một lần bắt trở về!" Lệ Tước Phong lạnh lùng nói, tắt di động, tức giận đá một cước.
Mẹ kiếp.
Linh Mộc Nại Nại này rốt cuộc là cái gì, còn có người âm thầm bảo vệ.
Lệ Tước Phong xoay người trở về khán đài, xa xa liền thấy Cố Tiểu Ngải ngồi ở trong đám người đang cầm máy chụp ảnh trong tay, tay hơi hơi quơ.
Lại gần một chút, Lệ Tước Phong tinh tường nhìn thấy mặt cô tái nhợt, môi mím thật chặc lại đang run rẩy, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh . . . . . .
Ngực Lệ Tước Phong bị kích động mạnh.
Tay cô ấy bắt đầu run lên. . . . . .
Vậy là bệnh trạng của cô đang từ từ bộc phát, càng lâu, cô ấy chịu thống khổ sẽ càng ngày càng nhiều, thân thể cũng sẽ tệ hơn theo từng ngày. . . . . .
Nhìn ngón tay Cố Tiểu Ngải run run, Lệ Tước Phong nhất thời rất muốn giết người, mẹ kiếp, rốt cuộc ai dám ở trên người cô động tay động chân chứ!
Người chung quanh đều đang vững vàng cầm máy chụp ảnh, mà máy chụp ảnh của cô tất cả hình ảnh đều là chớp lên . . . . . . Cô ngay cả quay một đoạn phim cũng không được. . . . . .
Nước mắt rớt xuống, ngực Cố Tiểu Ngải cực kỳ khó chịu, đem máy chụp ảnh buông xuống, vội vàng lau nước mắt, lấy cái gương nhỏ ra soi, làm cho mình thoạt nhìn bình thường một chút.
Ngay sau đó, Cố Tiểu Ngải cầm máy chụp hình xóa đoạn ghi hình ngắt quãng kia đi. . . . . . Ngực càng phát ra khó chịu, nước mắt thiếu chút nữa lại rơi xuống. . . . . .
Bây giờ, ngay cả ghi hình cô cũng hoảng loạn, không thể để cho Lệ Tước Phong phát hiện cô ngay cả chụp ảnh cũng không xong.
"Cố Tiểu Ngải!" Giọng nói Lệ Tước Phong từ trong tiếng ồn ào truyền đến.
Cố Tiểu Ngải quay đầu, chỉ thấy Lệ Tước Phong cầm một ly nước nóng đi tới, ngồi vào bên cạnh cô, trên lý nước nóng cắm hai cây ống hút.
Cô không thể để cho hắn lo lắng.
Cố Tiểu Ngải nhanh chóng thay đổi tâm trạng, nhìn hắn mỉm cười, nhìn chằm chằm trên ly nước cắm hai cây ống hút chế nhạo nói, "Lệ Tước Phong, anh lại có thể làm chuyện buồn nôn như vậy nữa sao?"
Uống chung một ly nước uống căn bản không phải là chuyện hắn có thể làm được . . . . . .
"Ai buồn nôn chứ? !" Lệ Tước Phong trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái.
". . . . . . Không ai cả."
Cố Tiểu Ngải không làm cho hắn nổi giận, Lệ Tước Phong trực tiếp rút một cây ống hút ra, đưa ly nước đến trước mặt cô.
"Anh không uống sao?" Cố Tiểu Ngải có chút kinh ngạc nhìn hắn, nói xong liền nhận ly nước.
Lệ Tước Phong lập tức lấy ly nước lại, trừng mắt cô nói, "Cho cô uống thì uống đi."
Thế nào lại nói nhiều như vậy, một lúc ngại hắn buồn nôn, một lúc lại hỏi hắn uống nước không.
"Hả."
Hắn đang phục vụ cô sao?
Cố Tiểu Ngải không hiểu đã đánh giá hắn liếc mắt một cái, lập tức cúi đầu uống một ngụm nước, nước ấm áp chảy xuôi vào dạ dày hết sức thoải mái.
Như vậy cũng tốt, tay của mình lúc nãy cầm máy chụp ảnh giơ lên run run, nếu ly nước cũng roi xuống như vậy, Lệ Tước Phong nhất định lo lắng rống lên. . . . . .
Không đúng. . . . . .
Hắn đột nhiên cầm ly cho cô uống. . . . . . Là thấy được tay cô run sao? ! Cho nên mới phục vụ cô sao?
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc trợn to mắt, môi buông lỏng ống hút ra, Lệ Tước Phong đang nhìn cá heo biểu diễn phía dưới, tự nhiên hút mạnh ống hút cô vừa uống.
. . . . . .
"Tôi nghĩ anh không uống." Cố Tiểu Ngải nháy mắt, không phải lúc nãy hắn đã lấy hai cái ống hút rồi, tại sao lại dùng ống hút của cô uống.
"Không phải cô nói buồn nôn sao? !" Lệ Tước Phong có chút buồn bực nói, cúi mắt trừng nhìn mặt cô đang kinh ngạc. Cái cô này là như thế nào? ! Hắn làm như thế nào cũng không đúng?
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải cười khan một tiếng, quay đầu ngồi thẳng nhìn phía biểu diễn.
Hóa ra biến hai cây ống hút trên ly nước thành một thì gọi là không buồn nôn . . . . . .
Tư duy của hắn tại sao có thể thành như vậy!
Bỗng dưng, sau khi Lệ Tước Phong uống xong lại đem ly nước đưa đến bên miệng cô, cùng đợi cô uống nước.
Cố Tiểu Ngải ngẩn người, bọn họ tiếp xúc "Thân mật" như vậy thực sự không có chuyện gì sao? Cô thực sự sợ lây H1EV23 cho hắn. . . . . .
Hắn không thể bị cô lây bệnh được, cô không thích liên lụy người khác, nhất là hắn.
Cố Tiểu Ngải không có cúi đầu uống, Lệ Tước Phong vẫn làm động tác nâng ly nước như vậy, không có ý rời đi, hoàn toàn giống như một người vì cô mà phục vụ vậy.
Mắt Lệ Tước Phong sâu và đen nhìn phía dưới cá heo Tề vũ, tay liền giơ lên như vậy, không có một tia không kiên nhẫn.
. . . . . .
Hắn vì cô giơ cái ly như vậy giống như là cái chuyện hắn phải làm vậy, nhưng cô lại không muốn.
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn tay hắn.
Trong mười năm về sau, hắn tài cán mà phải vì cô bưng đồ ăn thức uống bao nhiêu lần? Cho dù hắn nguyện ý vì cô, nhưng cô sẽ chấp nhận để hắn bưng bao lâu. . . . . .
Cô không muốn biến thành một phế nhân, nhất là ở trước mặt Lệ Tước Phong.
Để cho Lệ Tước Phong nhìn thấy bệnh cô từng chút nguy kịch, cô không biết mình có thể chịu được bao lâu. . . . . .
Còn có đứa nhỏ. . . . . . với hiện trạng của cô bây giờ, đứa nhỏ có thể tồn tại trong bụng cô cho đến khi ra đời được không, đều là không biết được. . . . . .
"Ầm ỹ chết được." Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, chung quanh lại vang lên một trận vỗ tay ầm ỹ.
"Vậy có muốn đi hay không?" Cố Tiểu Ngải cố gắng lộ ra một chút mỉm cười hỏi.
"Không phải cô muốn xem sao?" Lệ Tước Phong nhìn về phía cô, bỗng dưng nhìn đến máy chụp ảnh trong lòng cô cầm lên, giơ máy chụp ảnh lên, "Chụp ảnh hay quay phim?"
"Quay phim." Nụ cười của Cố Tiểu Ngải cứng đờ, có thực là hắn đã thấy tay cô run rẩy rồi. . . . . . Cho nên mới cầm ly nước cho cô, lại vì cô chụp ảnh. . . . . .trước kia, hắn chưa bao giờ làm như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.