Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 76
Ngân Tiểu Bảo
03/10/2016
"Ba ba ba ba. . . . . ."
Vỗ tay nhiệt liệt lại vang lên.
Cố Tiểu Ngải ngẩn ngơ, ‘Yêu em Lợi Chi Lệ’ là vòng cổ cùng bộ với nhẫn.
Nhẫn là Lệ Tước Phong đưa cho cô, mà vòng cổ. . . . . . Là đính vật Sở Thế Tu đưa cho Lương Noãn Noãn.
Không ai có trọn vẹn bộ trang sức mà chỉ có một nửa. . . . . .
Ông trời nhất định phải trêu đùa cô sao?
Vì sao lại có nhiều sự trùng hợp như vậy.
"Oa. . . . . . tình yêu của Sở công tử cùng Lương tiểu thư thật sự là làm người khác ganh tị, Sở công tử có phải muốn cưng chiều Lương tiểu thư giống như Lợi Vương Phi không?" Tô Hiên Hiên vừa cười chế nhạo Lương Noãn Noãn.
Sở công tử có phải muốn cưng chiều Lương tiểu thư giống như Lợi Vương Phi không?
Ngực hơi hơi nhói đau, Cố Tiểu Ngải hơi nhếch môi.
Đôi mắt Lương Noãn Noãn xinh đẹp bỗng nhiên nhìn lại, liếc liếc mắt nhìn vị trí của Cố Tiểu Ngải một cái, sau đó tràn đầy tự tin nói vào micro, "Tôi cảm thấy tình yêu Lợi Vương Phi lưu lại như vậy, bản thân tôi thấy tôi hạnh phúc hơn."
"Sao cơ?" Tô Hiên Hiên kinh ngạc.
"Bởi vì từ hai phía. . . . . . đều là Sở Thế Tu, cho nên tôi hạnh phúc hơn so với tình yêu Lợi Vương Phi."
Lời ngầm chính là, người nam nhân cô yêu nhất. . . . . .là Sở Thế Tu.
"Ba ba ba ba. . . . . ."
Vỗ tay lại một lần nữa vang lên, không khí chợt sinh động lên.
Chỉ có mặt Cố Tiểu Ngải là trắng ra, Lương Noãn Noãn cả người hạnh phúc đều tràn ra, chói mắt hơn so với đá quý.
Đó là hạnh phúc cô từng kỳ vọng. . . . . . ở trước mặt người khác thoải mái nói chuyện tình yêu của mình.
Hiện tại mới hiểu được, ngay cả điều đó cũng là hy vọng xa vời.
Cô cùng Sở Thế Tu tám tuổi đã là thanh mai trúc mã, mười tuổi cô mới biết ý tứ đính hôn từ miệng Lão sư.
Cô từng tin tưởng rằng, có một ngày cô mặc một chiếc váy cưới màu trắng kéo dài trên mặt đất, áo cưới thiết kế khoa trương đến như thế nào, hướng mọi người khoe ra hạnh phúc. . . . . . Sau đó nắm tay Sở Thế Tu đi vào giáo đường.
Tự tin, kiêu ngạo mà nói ra một câu ngọt ngào.
Tôi nguyện ý.
Cô từng tin tưởng rằng, hoàng tử cùng công chúa chính là Sở Thế Tu cùng Cố Tiểu Ngải.
Khi đó cô không nghĩ tới, công chúa một lát lại biến thành cô bé lọ lem. . . . . . Cuộc sống xuống dốc không phanh, sau đó cùng cuộc sống với hoàng tử đi ngược lại.
Cái mũi bỗng nhiên có chút chua xót, Cố Tiểu Ngải gắt gao cắn môi.
"ok, chúng ta bắt đầu bán đấu giá ‘ yêu em Lợi Chi Lệ ’, lên giá phải . . . . . Ba trăm vạn."
Tô Hiên Hiên trong lời còn chưa nói hết, lập tức có người cử bài tham dự đấu giá, làm bầu không khí rất hài hòa.
"Ba trăm năm mươi vạn."
"Ba trăm bảy mươi vạn."
"Bốn trăm vạn."
"Bốn trăm ba mươi vạn."
. . . . . .
"Một ngàn năm trăm vạn."
. . . . . .
Tiếng một nam nhân từ tính trầm thấp ở bên cạnh vang lên.
Cả hội trường lặng im, không một tiếng động, không khí vừa nóng lên như đột nhiên lạnh đến cực điểm.
". . . . . ."
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn Lệ Tước Phong giơ bài tử, thân hình hắn cao ngất ngồi có chút mệt mỏi, thần thái trên mặt giống như quân vương liếc nhìn hết thảy.
Hai người Tô Hiên Hiên cùng Lương Noãn Noãn đứng ở vũ đài đều ngây dại, nhất thời không nói nên lời.
Lương Noãn Noãn kịp phản ứng, tầm mắt hướng về Cố Tiểu Ngải, mắt xinh đẹp chứa đầy phẫn nộ, giơ phone lên nói thêm một câu, "Tôi ra một ngàn sáu trăm vạn."
. . . . . .
Lần này toàn hội trường càng tĩnh lặng.
Mới vật đấu giá thứ nhất đã bị đẩy giá lên cao ngất rồi, như vậy tiệc tối sẽ kết thúc sớm sao?
Lương Noãn Noãn hiển nhiên không chịu đem vòng cổ này của Sở Thế Tu đưa cho Cố Tiểu Ngải.
Không muốn để ý tới tầm mắt lườm lườm của Lương Noãn Noãn, Cố Tiểu Ngải quay đầu đi.
"Ách. . . . . ." Tô Hiên Hiên cân nhắc từ muốn nói, "Xem ra hai vị đối với ‘ yêu em Lợi Chi Lệ ’ đều có hứng thú. . . . . ."
"Hai ngàn sáu trăm vạn."
Giọng nói Lệ Tước Phong lại vang lên lần nữa, miệng mang theo vẻ bá đạo không thể cường thế hơn nữa.
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải trước đây cũng từng đi theo ba mẹ tham gia buổi đấu giá từ thiện, tuy rằng ngay lúc đó giá hàng cùng hiện tại không thể so sánh với nhau. . . . . . Nhưng chưa hề ra giá cả như vậy.
Có người nào lại ra giá quá một trăm ngàn như vậy.
"Lệ Tước Phong, đủ. . . . . ." Cố Tiểu Ngải nói nhỏ giọng bên tai Lệ Tước Phong.
Cô cảm thấy cũng không cần phải tốn nhiều tiền như vậy mua một vòng cổ không đáng giá, dù sao là vô ích, Lệ Tước Phong là loại thương gia nhiều tiền không bỏ ra tiền cho phụ nữ cũng là tiêu xài loạn .
Nhưng vòng cổ này. . . . . . Dù sao cũng là đính vật Sở Thế Tu đưa cho Lương Noãn Noãn, có ý nghĩa quan trọng.
Còn nâng giá như vậy nữa, đính vật của Sở Thế Tu sẽ không thuộc về bọn họ . . . . . .
Mà cô. . . . . . Có được vòng cổ đính vật của Sở Thế Tu cũng không có nửa điểm ý nghĩa.
"Cô đừng xen vào." Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, nhìn Lương Noãn Noãn phía trên võ đài, cuồng vọng giương giọng, "Lương tiểu thư, như thế nào?"
Vỗ tay nhiệt liệt lại vang lên.
Cố Tiểu Ngải ngẩn ngơ, ‘Yêu em Lợi Chi Lệ’ là vòng cổ cùng bộ với nhẫn.
Nhẫn là Lệ Tước Phong đưa cho cô, mà vòng cổ. . . . . . Là đính vật Sở Thế Tu đưa cho Lương Noãn Noãn.
Không ai có trọn vẹn bộ trang sức mà chỉ có một nửa. . . . . .
Ông trời nhất định phải trêu đùa cô sao?
Vì sao lại có nhiều sự trùng hợp như vậy.
"Oa. . . . . . tình yêu của Sở công tử cùng Lương tiểu thư thật sự là làm người khác ganh tị, Sở công tử có phải muốn cưng chiều Lương tiểu thư giống như Lợi Vương Phi không?" Tô Hiên Hiên vừa cười chế nhạo Lương Noãn Noãn.
Sở công tử có phải muốn cưng chiều Lương tiểu thư giống như Lợi Vương Phi không?
Ngực hơi hơi nhói đau, Cố Tiểu Ngải hơi nhếch môi.
Đôi mắt Lương Noãn Noãn xinh đẹp bỗng nhiên nhìn lại, liếc liếc mắt nhìn vị trí của Cố Tiểu Ngải một cái, sau đó tràn đầy tự tin nói vào micro, "Tôi cảm thấy tình yêu Lợi Vương Phi lưu lại như vậy, bản thân tôi thấy tôi hạnh phúc hơn."
"Sao cơ?" Tô Hiên Hiên kinh ngạc.
"Bởi vì từ hai phía. . . . . . đều là Sở Thế Tu, cho nên tôi hạnh phúc hơn so với tình yêu Lợi Vương Phi."
Lời ngầm chính là, người nam nhân cô yêu nhất. . . . . .là Sở Thế Tu.
"Ba ba ba ba. . . . . ."
Vỗ tay lại một lần nữa vang lên, không khí chợt sinh động lên.
Chỉ có mặt Cố Tiểu Ngải là trắng ra, Lương Noãn Noãn cả người hạnh phúc đều tràn ra, chói mắt hơn so với đá quý.
Đó là hạnh phúc cô từng kỳ vọng. . . . . . ở trước mặt người khác thoải mái nói chuyện tình yêu của mình.
Hiện tại mới hiểu được, ngay cả điều đó cũng là hy vọng xa vời.
Cô cùng Sở Thế Tu tám tuổi đã là thanh mai trúc mã, mười tuổi cô mới biết ý tứ đính hôn từ miệng Lão sư.
Cô từng tin tưởng rằng, có một ngày cô mặc một chiếc váy cưới màu trắng kéo dài trên mặt đất, áo cưới thiết kế khoa trương đến như thế nào, hướng mọi người khoe ra hạnh phúc. . . . . . Sau đó nắm tay Sở Thế Tu đi vào giáo đường.
Tự tin, kiêu ngạo mà nói ra một câu ngọt ngào.
Tôi nguyện ý.
Cô từng tin tưởng rằng, hoàng tử cùng công chúa chính là Sở Thế Tu cùng Cố Tiểu Ngải.
Khi đó cô không nghĩ tới, công chúa một lát lại biến thành cô bé lọ lem. . . . . . Cuộc sống xuống dốc không phanh, sau đó cùng cuộc sống với hoàng tử đi ngược lại.
Cái mũi bỗng nhiên có chút chua xót, Cố Tiểu Ngải gắt gao cắn môi.
"ok, chúng ta bắt đầu bán đấu giá ‘ yêu em Lợi Chi Lệ ’, lên giá phải . . . . . Ba trăm vạn."
Tô Hiên Hiên trong lời còn chưa nói hết, lập tức có người cử bài tham dự đấu giá, làm bầu không khí rất hài hòa.
"Ba trăm năm mươi vạn."
"Ba trăm bảy mươi vạn."
"Bốn trăm vạn."
"Bốn trăm ba mươi vạn."
. . . . . .
"Một ngàn năm trăm vạn."
. . . . . .
Tiếng một nam nhân từ tính trầm thấp ở bên cạnh vang lên.
Cả hội trường lặng im, không một tiếng động, không khí vừa nóng lên như đột nhiên lạnh đến cực điểm.
". . . . . ."
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn Lệ Tước Phong giơ bài tử, thân hình hắn cao ngất ngồi có chút mệt mỏi, thần thái trên mặt giống như quân vương liếc nhìn hết thảy.
Hai người Tô Hiên Hiên cùng Lương Noãn Noãn đứng ở vũ đài đều ngây dại, nhất thời không nói nên lời.
Lương Noãn Noãn kịp phản ứng, tầm mắt hướng về Cố Tiểu Ngải, mắt xinh đẹp chứa đầy phẫn nộ, giơ phone lên nói thêm một câu, "Tôi ra một ngàn sáu trăm vạn."
. . . . . .
Lần này toàn hội trường càng tĩnh lặng.
Mới vật đấu giá thứ nhất đã bị đẩy giá lên cao ngất rồi, như vậy tiệc tối sẽ kết thúc sớm sao?
Lương Noãn Noãn hiển nhiên không chịu đem vòng cổ này của Sở Thế Tu đưa cho Cố Tiểu Ngải.
Không muốn để ý tới tầm mắt lườm lườm của Lương Noãn Noãn, Cố Tiểu Ngải quay đầu đi.
"Ách. . . . . ." Tô Hiên Hiên cân nhắc từ muốn nói, "Xem ra hai vị đối với ‘ yêu em Lợi Chi Lệ ’ đều có hứng thú. . . . . ."
"Hai ngàn sáu trăm vạn."
Giọng nói Lệ Tước Phong lại vang lên lần nữa, miệng mang theo vẻ bá đạo không thể cường thế hơn nữa.
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải trước đây cũng từng đi theo ba mẹ tham gia buổi đấu giá từ thiện, tuy rằng ngay lúc đó giá hàng cùng hiện tại không thể so sánh với nhau. . . . . . Nhưng chưa hề ra giá cả như vậy.
Có người nào lại ra giá quá một trăm ngàn như vậy.
"Lệ Tước Phong, đủ. . . . . ." Cố Tiểu Ngải nói nhỏ giọng bên tai Lệ Tước Phong.
Cô cảm thấy cũng không cần phải tốn nhiều tiền như vậy mua một vòng cổ không đáng giá, dù sao là vô ích, Lệ Tước Phong là loại thương gia nhiều tiền không bỏ ra tiền cho phụ nữ cũng là tiêu xài loạn .
Nhưng vòng cổ này. . . . . . Dù sao cũng là đính vật Sở Thế Tu đưa cho Lương Noãn Noãn, có ý nghĩa quan trọng.
Còn nâng giá như vậy nữa, đính vật của Sở Thế Tu sẽ không thuộc về bọn họ . . . . . .
Mà cô. . . . . . Có được vòng cổ đính vật của Sở Thế Tu cũng không có nửa điểm ý nghĩa.
"Cô đừng xen vào." Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, nhìn Lương Noãn Noãn phía trên võ đài, cuồng vọng giương giọng, "Lương tiểu thư, như thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.