Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 94
Ngân Tiểu Bảo
01/12/2016
Bên bàn ăn, cả người Cố Tiểu Ngải ngã vào trong lòng Lệ Tước Phong, làm đầu cô đau, "Anh làm cái gì? !"
Giọng nói của cô có tức giận.
Lệ Tước Phong không thèm để ý, đem cả người cô dễ dàng xoay lại, làm cho lưng cô ở trong ngực hắn, một tay hắn để ngang trước ngực cô, một tay cầm di động đưa ra phía trước, màn ảnh hướng tới hai người.
"Sát ——"
Di động chụp ảnh hiện lên đèn loang loáng.
Lệ Tước Phong bắt di động xem kết quả.
Kết cấu hoàn mỹ, hắn đem cô ôm vào trong ngực, mặt nghiêng biểu cảm, tư thái cao cao tại thượng, bên môi tươi cười, đầu cô buông xuống trong lòng, chỉ nhìn thấy thanh thuần, mặt sạch sẽ.
"Cố Tiểu Ngải, ánh mắt cô muốn phá hủy bức ảnh sao?" Lệ Tước Phong không hờn giận mở miệng, đầu ngón tay trên màn hình vuốt một cái, đem ảnh chụp lưu lại.
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải không nói gì nhìn hắn, nếu như hắn không thích như vậy còn lưu lại làm cái gì?
Cô không nên đề cập đến việc chụp hình. . . . . .
"Này, chụp đi." Lưu ảnh chụp xong, Lệ Tước Phong giống như bố thí đưa điện thoại di động quăng đến trên tay, ngồi vào một bên ghế, ung dung nhìn cô.
"Oh."
Cố Tiểu Ngải thản nhiên lên tiếng, cầm lấy di động chụp ảnh một bàn đầy mỹ vị ngon miệng, chụp một ảnh rồi lại một ảnh. . . . . .
Chỉ có điều, càng chụp càng thấy không thích hợp.
Đồ ăn này. . . . . . không giống như bữa ăn thường ngày.
Khoai tây chua cay, đầu cá kho tiêu, thịt vịt sấy khô rang tiêu trắng, sơn trân bảo, thịt rang tiêu. . . . . .
Đồ ăn được làm đủ hương vị màu sắc.
Nhưng đều là cực bình dân, nhất là nguyên liệu nấu ăn, bình thường đến mức. . . . . . Lệ gia làm cơm buổi chiều chọn nguyên liệu nấu ăn đều sa hoa gấp mấy chục lần so với những món này.
Chẳng lẽ vị đại thiếu gia này đi học nấu thức ăn bình dân? !
Nhà ăn trang hoàng theo cách thức Châu Âu sa hoa, kiểu dáng bàn ăn dài Tây Âu, lại bày biện một đống nguyên liệu nấu ăn bình thường. . . . . .
Cố Tiểu Ngải có chút kinh ngạc nhìn về phía Lệ Tước Phong, không khỏi nói, "Anh làm sao có thể có tâm huyết đi học cái này? Không biết anh là Lệ Tước Phong, tôi nhất định nghĩ anh là một người bình thường nấu ăn lão luyện."
Một người bình thường nấu ăn lão luyện. . . . . .
Mấy chữ vô cùng đơn giản nhưng lại đâm thẳng vào trái tim của hắn.
Lệ Tước Phong mắt u ảm xuống, khơi bày một vẻ lo lắng. Hắn ở trong mắt cô nếu không mang dòng họ Lệ thì cái gì cũng không phải, cái gì cũng không có giá trị để nhắc tới.
Chín năm trước, cảnh tượng cô ở trước mặt hắn dùng khăn tay lau tay lại một lần nữa trở lại trước mắt. . . . . .
Cô từng kiêu ngạo cao quý đứng ở trước mặt hắn, hắn hèn mọn chật vật ——
"Các người có tiền không bằng đi làm từ thiện giúp người nghèo."
"Đi thôi, người nghèo cũng có tự trọng, các người đứng ở chỗ này người ta như thế nào không biết xấu hổ mà nhặt tiền."
. . . . . .
Hai câu nói kia, chuyện cách nhiều năm, hắn còn nhớ rõ mồn một.
Năm ngón tay không khỏi chậm rãi nắm lại thành quyền, Lệ Tước Phong lạnh lùng nhìn cô chụp ảnh hỏi, "Cô có vẻ xem thường người bình thường?"
Ngữ khí của hắn có loại lạnh thấu xương.
Như là một dao găm sắc bén đâm vào người.
Nghe vậy, Cố Tiểu Ngải có chút kinh ngạc nhìn về phía sắc mặt âm trầm của hắn, "Khinh thường người thường? Làm sao có thể."
Cô có tư cách gì khinh thường người thường, chính cô còn không phải người thường sao, không đúng, cô so với người bình thường còn không bằng.
Người bình thường có tự do, cô không có.
Người thường không cần bán đứng tôn nghiêm cùng thân thể chính mình, cô toàn bộ bán đứng .
. . . . . .
Cười khổ một tiếng, Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng thì thào tự nói, "Tôi không đủ tư cách khinh thường bất luận kẻ nào."
Giọng nói của cô rất nhẹ, lại làm cho tim của hắn hung hăng chấn động.
Tay đang nắm lại thả lỏng ra . . . . .
Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm bộ dáng của cô, đáy mắt âm lãnh dần dần bị xua tan.
Hắn rất mẫn cảm, hắn nhất thời đã quên cô đã không phải là thiên kim tiểu thư, cô đã không thể giống như công chúa cao cao tại thượng tùy ý cười nhạo người khác . . . . . .
Cố Tiểu Ngải có chút mất mát, mất đi toàn bộ hứng thú vừa có.
Di động đột nhiên ở trong tay vang lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ một cái, Cố Tiểu Ngải chỉ thấy trên màn ảnh điện thoại hiện lên một dãy số xa lạ . . . . . .
Cố Tiểu Ngải theo bản năng nhận điện thoại, ngón tay cũng không chú ý bấm vào mở loa ngoài.
"Tước Phong. . . . . . Ô, anh rốt cục nghe điện thoại của em rồi, em rất nhớ anh. . . . . . em thực thật sự nhớ anh. . . . . ."
Một giọng nữ nghẹn ngào từ trong di động truyền ra, một câu kia có thể làm người ta rụng rời.
. . . . . .
Lại là mỹ nhân tri kỷ của Lệ Tước Phong?
Cố Tiểu Ngải nhíu mi, không có biểu tình gì đưa điện thoại di động cho Lệ Tước Phong.
Người phụ nữ bên trong di động còn khóc than, giọng nói lẳng lơ không ngừng nghẹn ngào, giống như là bị nhiều uất ức lắm.
"Tước Phong, em biết em sai rồi, ngày đó ở tiệc từ thiện em không nên nói lung tung . . . . . . Ô. . . . . ."
"Em thực biết đã nói sai rồi, anh đừng đem nhân vật của em triệt tiêu được không?"
"Anh đón điện thoại của em tức em còn có hi vọng phải không? Tước Phong. . . . . . Anh tới Viện Bách Hội được không, em sẽ hầu hạ anh thật tốt. . . . . ."
Hai từ hầu hạ được kéo dài, Cố Tiểu Ngải nghe được một trận rùng mình.
Là giọng nói của Liễu Tử Mật.
Cố Tiểu Ngải nghe cô ta nói như thế cũng có thể nhận ra thân phận Liễu Tử Mật.
Ngày đó ở trong phòng rửa tay của khách sạn, Liễu Tử Mật còn đối với cô ngang ngược, thấy cô bị Quan Nana thiếu chút nữa giết chết cũng không giúp, chỉ đứng xem kịch vui, muốn nhìn các cô tự triệt lẫn nhau.
Liễu Tử Mật này nham hiểm thật sự.
Nghĩ đến đây, Cố Tiểu Ngải tức tối thật sự.
"Tước Phong, tại sao không nói chuyện. . . . . . em đã lâu không hầu hạ anh, Tước Phong. . . . . .Ưhm. . . . . ."
Trong di động, Liễu Tử Mật vẫn còn nói chuyện, đến cuối cùng còn cố ý rên rỉ, đại khái muốn khiến cho Lệ Tước Phong hứng thú.
Lệ Tước Phong nghiêm mặt đang muốn tiếp nhận di động, Cố Tiểu Ngải lập tức cầm di động rụt trở về.
Lệ Tước Phong nhíu mày nhìn cô, Cố Tiểu Ngải hướng về phía di động cười nhạo mở miệng, "Liễu tiểu thư, giọng rên trên giường của cô thực êm tai."
Lệ Tước Phong ngồi ở trước mặt cô, nghe được lời cô mặt vẫn bình tĩnh thế nhưng lộ ra một chút ý cười, tay đem cô kéo đến chân của mình ngồi xuống, có chút tán thưởng hôn miệng của cô.
". . . . . ." Bên kia Liễu Tử Mật đột nhiên nghe được giọng nói của Cố Tiểu Ngải sợ tới mức trực tiếp trầm mặc, nửa ngày mới mở miệng, "Cô là tiện nhân nào? Làm sao có thể có di động của Lệ Tước Phong? Cố Tiểu Ngải?"
Giọng nói Liễu Tử Mật vừa rồi còn nghẹn ngào, nức nở, yêu mị thế nào. . . . . .
Cố Tiểu Ngải ngồi ở trong lòng Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng, "Làm khó Liễu tiểu thư còn nhớ rõ giọng nói của tôi, tôi nghĩ Lệ Tước Phong hiện tại không có đi đến đó được, bởi vì anh ta muốn nấu bữa tối giúp tôi."
Cố Tiểu Ngải đây là. . . . . . ghen?
Lệ Tước Phong có chút hăng hái thưởng thức mặt của cô, Cố Tiểu Ngải không phải dạng nữ nhân có thể chịu đựng được, hắn đều có thể bị cái miệng nhỏ nhắn của cô tức giận đến nổi trận lôi đình.
Bất quá là mấy câu nhẹ nhàng bâng quơ, cô liền đem Liễu Tử Mật nói đều nói không được.
Cố Tiểu Ngải còn ngại chính mình không đủ ngoan, rồi hướng vào điện thoại nói thêm một câu, "Hơn nữa, anh ta đêm nay cũng sẽ ở bên cạnh tôi, chỉ sợ không thể nghe được giọng rên rỉ động lòng người của cô rồi."
Giọng nói của cô có tức giận.
Lệ Tước Phong không thèm để ý, đem cả người cô dễ dàng xoay lại, làm cho lưng cô ở trong ngực hắn, một tay hắn để ngang trước ngực cô, một tay cầm di động đưa ra phía trước, màn ảnh hướng tới hai người.
"Sát ——"
Di động chụp ảnh hiện lên đèn loang loáng.
Lệ Tước Phong bắt di động xem kết quả.
Kết cấu hoàn mỹ, hắn đem cô ôm vào trong ngực, mặt nghiêng biểu cảm, tư thái cao cao tại thượng, bên môi tươi cười, đầu cô buông xuống trong lòng, chỉ nhìn thấy thanh thuần, mặt sạch sẽ.
"Cố Tiểu Ngải, ánh mắt cô muốn phá hủy bức ảnh sao?" Lệ Tước Phong không hờn giận mở miệng, đầu ngón tay trên màn hình vuốt một cái, đem ảnh chụp lưu lại.
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải không nói gì nhìn hắn, nếu như hắn không thích như vậy còn lưu lại làm cái gì?
Cô không nên đề cập đến việc chụp hình. . . . . .
"Này, chụp đi." Lưu ảnh chụp xong, Lệ Tước Phong giống như bố thí đưa điện thoại di động quăng đến trên tay, ngồi vào một bên ghế, ung dung nhìn cô.
"Oh."
Cố Tiểu Ngải thản nhiên lên tiếng, cầm lấy di động chụp ảnh một bàn đầy mỹ vị ngon miệng, chụp một ảnh rồi lại một ảnh. . . . . .
Chỉ có điều, càng chụp càng thấy không thích hợp.
Đồ ăn này. . . . . . không giống như bữa ăn thường ngày.
Khoai tây chua cay, đầu cá kho tiêu, thịt vịt sấy khô rang tiêu trắng, sơn trân bảo, thịt rang tiêu. . . . . .
Đồ ăn được làm đủ hương vị màu sắc.
Nhưng đều là cực bình dân, nhất là nguyên liệu nấu ăn, bình thường đến mức. . . . . . Lệ gia làm cơm buổi chiều chọn nguyên liệu nấu ăn đều sa hoa gấp mấy chục lần so với những món này.
Chẳng lẽ vị đại thiếu gia này đi học nấu thức ăn bình dân? !
Nhà ăn trang hoàng theo cách thức Châu Âu sa hoa, kiểu dáng bàn ăn dài Tây Âu, lại bày biện một đống nguyên liệu nấu ăn bình thường. . . . . .
Cố Tiểu Ngải có chút kinh ngạc nhìn về phía Lệ Tước Phong, không khỏi nói, "Anh làm sao có thể có tâm huyết đi học cái này? Không biết anh là Lệ Tước Phong, tôi nhất định nghĩ anh là một người bình thường nấu ăn lão luyện."
Một người bình thường nấu ăn lão luyện. . . . . .
Mấy chữ vô cùng đơn giản nhưng lại đâm thẳng vào trái tim của hắn.
Lệ Tước Phong mắt u ảm xuống, khơi bày một vẻ lo lắng. Hắn ở trong mắt cô nếu không mang dòng họ Lệ thì cái gì cũng không phải, cái gì cũng không có giá trị để nhắc tới.
Chín năm trước, cảnh tượng cô ở trước mặt hắn dùng khăn tay lau tay lại một lần nữa trở lại trước mắt. . . . . .
Cô từng kiêu ngạo cao quý đứng ở trước mặt hắn, hắn hèn mọn chật vật ——
"Các người có tiền không bằng đi làm từ thiện giúp người nghèo."
"Đi thôi, người nghèo cũng có tự trọng, các người đứng ở chỗ này người ta như thế nào không biết xấu hổ mà nhặt tiền."
. . . . . .
Hai câu nói kia, chuyện cách nhiều năm, hắn còn nhớ rõ mồn một.
Năm ngón tay không khỏi chậm rãi nắm lại thành quyền, Lệ Tước Phong lạnh lùng nhìn cô chụp ảnh hỏi, "Cô có vẻ xem thường người bình thường?"
Ngữ khí của hắn có loại lạnh thấu xương.
Như là một dao găm sắc bén đâm vào người.
Nghe vậy, Cố Tiểu Ngải có chút kinh ngạc nhìn về phía sắc mặt âm trầm của hắn, "Khinh thường người thường? Làm sao có thể."
Cô có tư cách gì khinh thường người thường, chính cô còn không phải người thường sao, không đúng, cô so với người bình thường còn không bằng.
Người bình thường có tự do, cô không có.
Người thường không cần bán đứng tôn nghiêm cùng thân thể chính mình, cô toàn bộ bán đứng .
. . . . . .
Cười khổ một tiếng, Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng thì thào tự nói, "Tôi không đủ tư cách khinh thường bất luận kẻ nào."
Giọng nói của cô rất nhẹ, lại làm cho tim của hắn hung hăng chấn động.
Tay đang nắm lại thả lỏng ra . . . . .
Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm bộ dáng của cô, đáy mắt âm lãnh dần dần bị xua tan.
Hắn rất mẫn cảm, hắn nhất thời đã quên cô đã không phải là thiên kim tiểu thư, cô đã không thể giống như công chúa cao cao tại thượng tùy ý cười nhạo người khác . . . . . .
Cố Tiểu Ngải có chút mất mát, mất đi toàn bộ hứng thú vừa có.
Di động đột nhiên ở trong tay vang lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ một cái, Cố Tiểu Ngải chỉ thấy trên màn ảnh điện thoại hiện lên một dãy số xa lạ . . . . . .
Cố Tiểu Ngải theo bản năng nhận điện thoại, ngón tay cũng không chú ý bấm vào mở loa ngoài.
"Tước Phong. . . . . . Ô, anh rốt cục nghe điện thoại của em rồi, em rất nhớ anh. . . . . . em thực thật sự nhớ anh. . . . . ."
Một giọng nữ nghẹn ngào từ trong di động truyền ra, một câu kia có thể làm người ta rụng rời.
. . . . . .
Lại là mỹ nhân tri kỷ của Lệ Tước Phong?
Cố Tiểu Ngải nhíu mi, không có biểu tình gì đưa điện thoại di động cho Lệ Tước Phong.
Người phụ nữ bên trong di động còn khóc than, giọng nói lẳng lơ không ngừng nghẹn ngào, giống như là bị nhiều uất ức lắm.
"Tước Phong, em biết em sai rồi, ngày đó ở tiệc từ thiện em không nên nói lung tung . . . . . . Ô. . . . . ."
"Em thực biết đã nói sai rồi, anh đừng đem nhân vật của em triệt tiêu được không?"
"Anh đón điện thoại của em tức em còn có hi vọng phải không? Tước Phong. . . . . . Anh tới Viện Bách Hội được không, em sẽ hầu hạ anh thật tốt. . . . . ."
Hai từ hầu hạ được kéo dài, Cố Tiểu Ngải nghe được một trận rùng mình.
Là giọng nói của Liễu Tử Mật.
Cố Tiểu Ngải nghe cô ta nói như thế cũng có thể nhận ra thân phận Liễu Tử Mật.
Ngày đó ở trong phòng rửa tay của khách sạn, Liễu Tử Mật còn đối với cô ngang ngược, thấy cô bị Quan Nana thiếu chút nữa giết chết cũng không giúp, chỉ đứng xem kịch vui, muốn nhìn các cô tự triệt lẫn nhau.
Liễu Tử Mật này nham hiểm thật sự.
Nghĩ đến đây, Cố Tiểu Ngải tức tối thật sự.
"Tước Phong, tại sao không nói chuyện. . . . . . em đã lâu không hầu hạ anh, Tước Phong. . . . . .Ưhm. . . . . ."
Trong di động, Liễu Tử Mật vẫn còn nói chuyện, đến cuối cùng còn cố ý rên rỉ, đại khái muốn khiến cho Lệ Tước Phong hứng thú.
Lệ Tước Phong nghiêm mặt đang muốn tiếp nhận di động, Cố Tiểu Ngải lập tức cầm di động rụt trở về.
Lệ Tước Phong nhíu mày nhìn cô, Cố Tiểu Ngải hướng về phía di động cười nhạo mở miệng, "Liễu tiểu thư, giọng rên trên giường của cô thực êm tai."
Lệ Tước Phong ngồi ở trước mặt cô, nghe được lời cô mặt vẫn bình tĩnh thế nhưng lộ ra một chút ý cười, tay đem cô kéo đến chân của mình ngồi xuống, có chút tán thưởng hôn miệng của cô.
". . . . . ." Bên kia Liễu Tử Mật đột nhiên nghe được giọng nói của Cố Tiểu Ngải sợ tới mức trực tiếp trầm mặc, nửa ngày mới mở miệng, "Cô là tiện nhân nào? Làm sao có thể có di động của Lệ Tước Phong? Cố Tiểu Ngải?"
Giọng nói Liễu Tử Mật vừa rồi còn nghẹn ngào, nức nở, yêu mị thế nào. . . . . .
Cố Tiểu Ngải ngồi ở trong lòng Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng, "Làm khó Liễu tiểu thư còn nhớ rõ giọng nói của tôi, tôi nghĩ Lệ Tước Phong hiện tại không có đi đến đó được, bởi vì anh ta muốn nấu bữa tối giúp tôi."
Cố Tiểu Ngải đây là. . . . . . ghen?
Lệ Tước Phong có chút hăng hái thưởng thức mặt của cô, Cố Tiểu Ngải không phải dạng nữ nhân có thể chịu đựng được, hắn đều có thể bị cái miệng nhỏ nhắn của cô tức giận đến nổi trận lôi đình.
Bất quá là mấy câu nhẹ nhàng bâng quơ, cô liền đem Liễu Tử Mật nói đều nói không được.
Cố Tiểu Ngải còn ngại chính mình không đủ ngoan, rồi hướng vào điện thoại nói thêm một câu, "Hơn nữa, anh ta đêm nay cũng sẽ ở bên cạnh tôi, chỉ sợ không thể nghe được giọng rên rỉ động lòng người của cô rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.