Chương 20: Tân hôn vui vẻ (8)
Kinh Cức Tiểu Hoa
29/06/2021
"Chúng ta như vậy thật giống như đang yêu đương vụng trộm!"
Dưới chân lảo đảo, Tư Tuyên Dương thiếu chút nữa tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Hắn khiếp sợ lại phức tạp quay đầu nhìn Úc Sâm đang cười đến hoa chi loạn chiến, đáy mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ, trầm giọng nói: "Đừng mẹ nó trêu chọc lung tung!"
Úc Sâm: "!!! Đệt!"
Một phương diện anh cảm thấy khó có thể tin Tư Tuyên Dương lại có thể rõ ràng nói ra từ 'trêu chọc' này, về phương diện khác.......
- - lại không hiểu vì sao lại cảm thấy Tư Tuyên Dương nói từ thô tục với anh thật mẹ nó gợi cảm!
Sao lại thế này? Trước kia thái độ như vậy anh đều cảm thấy tức giận, vì sao hiện tại lại càng đi càng xa về hướng phát triển quỷ dị?
"Dương Dương, em lại mắng tôi một lần xem."
Nghe thấy cái yêu cầu vừa kỳ ba vừa vô lý này, biểu tình trên mặt Tư Tuyên Dương như thấy quỷ: "Anh có bệnh à?"
"Chậc, lần này công lực yếu quá, không có cảm giác gì." Úc Sâm có chút thất vọng bẹp miệng.
Tư Tuyên Dương nhất thời không phản ứng được: "Cảm giác gì?"
Nếu hỏi cái này, Úc Sâm tức khắc tỉnh táo tinh thần, trong mắt lóe lên ánh sáng ngạc nhiên lại hưng phấn: "Em thật sự muốn biết?"
"......" Nhìn cái biểu tình này, Tư Tuyên Dương cảm thấy hắn có lẽ không nên biết, "Không, không muốn, anh dừng lại đi."
Úc Sâm cảm thấy thất vọng: "A......"
Tư Tuyên Dương đúng lúc dừng đề tài: "Không phải anh bệnh quáng gà sao? Hiện tại tối như vậy, sao anh có thể thấy được rõ ràng?"
Úc Sâm: "...... Đúng vậy, tôi vừa rồi đi đường trong mù mờ, cảm ơn em đã nhắc nhở tôi."
Nói xong, thập phần tự nhiên kéo tay Tư Tuyên Dương.
Tư Tuyên Dương: Thật mẹ nó muốn mạng, cái này dời đề tài gì! Còn không bằng không dời!
......
Lựa chọn yên tĩnh câm miệng, đi ước chừng mười phút, hai người bọn họ mới thuận lợi vòng qua đường nào đó nơi đột nhiên nhảy ra nô tài hoặc tỳ nữ, còn phải cảnh giác có thể có cái đầu không đứng đắn nào thoát ly thân thể đi dạo hay không.
Đêm tân hôn phòng chủ nhân so với mấy chỗ khác trong phủ sáng sủa hơn nhiều, dù vậy, nến đỏ lay động vẫn khiến Úc Sâm cảm thấy cực kỳ u ám, như là ánh sáng đến từ âm tào địa phủ.
Mắt anh không mù như anh nói, đoạn đường phía trước có thể thấy rõ đôi chút, ở chỗ này xem đến càng thêm rõ ràng.
Nhưng anh vẫn kéo Tư Tuyên Dương theo thói quen, tay lười buông ra, thần kỳ chính là, người bị lôi kéo cũng không tránh né như lúc trước.
Là quên mất? Hay là cố ý? Úc Sâm có chút không hiểu, song anh lại thích thú, cũng lười miệt mài theo đuổi chân tướng.
***
Có lẽ là động phòng thời xưa chung quanh sẽ vắng vẻ, chủ viện không có bất luận tôi tớ gì, ngược lại cho bọn họ thuận tiện.
Một đường mò đến cửa sổ phòng ngủ chính, ô cửa sổ bằng giấy lộ ra ánh sáng lờ mờ, bọn họ thấy có bóng người đi lại bên trong.
Sợ bị phát hiện, hai người đều nín thở không nói gì, dần dần nghe rõ buồng trong truyền đến thanh âm.
Tân lang Lý đại nhân âm sắc trầm thấp lại từ tính, cảm xúc lại như kiệt lực ức chế gì đó: "Ngày tháng như vậy, thật không bằng hồn phi phách tán cho thống khoái!"
Tân nương hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói mang theo trào phúng: "Cũng không biết mãn môn sao trảm (1) là do ai làm."
[(1) Mãn môn sao trảm: tịch thu tài sản, sau đó chém đầu.]
"Ta làm?" Lý đại nhân tức giận hóa cười, "Đúng, đúng là ta làm, nhưng Triệu Nguyệt ngươi cũng đừng quên, nếu không phải do ngươi ham phú quý thế thân thân phận Tống tiểu thư gả vào Lý gia ta, cũng không trêu chọc vào cái họa chém đầu này! Chuyện này chỉ có thể nói tự làm bậy, không thể sống!"
Úc Sâm và Tư Tuyên Dương liếc nhìn nhau, nhìn ra sâu trong mắt đối phương là khiếp sợ.
Giọng nói của Triệu Nguyệt trở nên oán độc: "Lý Tiêu, ngươi đừng có quá đáng! Nếu không phải ta thay Tống Ninh Tú gả cho ngươi, rơi đầu chính là ả! Lại nói, ta còn là ân nhân cứu mạng của ả, chẳng lẽ không nên hảo hảo đối đãi ta?"
"Nhưng người ta muốn cưới là nàng...." Thanh âm Lý Tiêu trong nháy mắt trở nên nản lòng rất nhiều.
Triệu Nguyệt lãnh khốc lại quyết tuyệt: "Ngươi đừng nghĩ, không có khả năng, đời này kiếp này đều không thể."
Căn phòng lại quay về lặng im, qua hồi lâu, truyền đến ầm ầm tiếng vật đổ vỡ.
Úc Sâm gật đầu với Tư Tuyên Dương, hai người cẩn thận dọc theo đường cũ trở về.
***
Thời điểm tay chân nhẹ nhàng đến gần hậu viện, Úc Sâm bỗng nhiên cảm thấy phía sau có tiếng sột sột soạt soạt, rất nhẹ lại rất lộn xộn, tựa như con gì đó trong bụi cỏ làm loạn.
Trong lòng anh có chút sợ hãi, loại hung trạch này, ngay cả chó anh cũng có thể xem thành chó săn địa ngục, còn có động vật gì không dọa người?
Bỗng nhiên nắm chặt tay Tư Tuyên Dương, Úc Sâm nhìn thẳng phía trước, dùng giọng nhỏ nhất nói: "Dương Dương, phía sau không đúng, anh đếm một hai ba, chúng ta cùng nhau chạy."
"Một...... Ai da tôi đệt!"
Úc Sâm mới vừa đếm được số 'một', trên tay lại truyền đến một lực kéo thật lớn, kéo anh 'vụt' chạy về phía trước một đoạn thiệt dài.
Cảm thụ được lực truyền lại từ lòng bàn tay, Úc Sâm vừa điều chỉnh bước chân vừa nghiến răng nghiến lợi: Tư Tuyên Dương này tính tình nóng nảy, ngày thường tại sao lại không thấy hắn gấp như vậy!
"Em mẹ nó tốt xấu gì cũng nói với tôi một tiếng rồi chạy, lão tử thiếu chút nữa bị quăng ngã!"
Tư Tuyên Dương nhìn thoáng ra phía sau, nhíu mày, đôi mắt trong đêm tối trông sắc bén vô cùng: "Sẽ không để anh ngã."
"...... Đừng mẹ nó trêu chọc lung tung!"
"......" Biểu tình Tư Tuyên Dương tức khắc có chút ngưng trệ, cũng may không ngốc quá lâu: "Anh đừng nhìn phía sau, thứ kia có chút ghê tởm."
Lúc này, Úc Sâm đã nghe thấy phía sau có tiếng va chạm không bình thường, còn có một ít tiếng vang hàm trên cùng hàm dưới nghiến vào nhau, anh không cần nhìn cũng có thể đoán được đó là cái gì.
"Còn không phải cái đầu sao? Cũng không phải chưa từng thấy qua, em cũng đừng nghĩ anh trai đây quá yếu đuối." Anh cảm thấy mình cần phải bẻ đúng ấn tượng của Tư Tuyên Dương đối với anh, nói được thập phần càn rỡ.
Nghe ngữ khí khinh thường mang theo một chút ngạo mạn, còn thêm giọng điệu rầm rì làm ra vẻ, Tư Tuyên Dương tức giận thật sự muốn bỏ tay anh ra, hơn nữa rống với anh một câu -- Vậy anh mẹ nó ngược lại đối diện với nó! Chơi một hai ba người đầu gỗ đứng lại (1), còn một hai ba chạy cái rắm!
[(1) Một hai ba người đầu gỗ đứng lại: là trò chơi thiếu nhi. Một người đứng quay lưng lại hô khẩu hiệu, những người chơi còn lại được tự do di chuyển. Nhưng khi người hô khẩu hiệu kêu "Người gỗ!" và xoay người lại thì tất cả mọi người phải dừng động tác, ai vẫn còn cử động mà bị người hô khẩu hiệu phát hiện thì thua.]
Ngẫm lại vẫn nên thôi đi, đây là trường hợp nghiêm túc, không thích hợp bán đồng đội.
Cũng không phải bởi vì luyến tiếc -- trong lòng hắn thêm phán đoán.
......
Đầu người tốc độ cực kỳ nhanh, ngắn ngủi vài giây, Úc Sâm đã cảm giác được tiếng động ngày càng gần, đuổi sát không bỏ.
Bọn họ mang theo nến, cũng mang theo mồi lửa, nhưng thời điểm giành giật từng giây này, thời gian đốt nến có chút giảm tốc độ, có khả năng sẽ bị đuổi theo, mang theo đồ quả thực là hình thức an ủi tâm lý, trên thực tế cái rắm cũng không có dùng.
"Hai tên đàn ông to xác còn chạy thua một cái đầu, thật mất mặt....."
Tư Tuyên Dương: "...... Đã đến tình hình này rồi, anh còn lảm nhảm, tôi sẽ dùng kim may mồm anh lại."
"Thật tàn nhẫn! Em cam lòng sao!?"
"...... Đệt!"
Xa xa có thể thấy được căn phòng, phòng đen kịt, lúc này Úc Sâm không rảnh lo có thể có người có quỷ linh tinh gì hay không, hét lớn một tiếng: "Tư Nam! Đốt nến gấp cho ông!"
"Lời này có trình độ, thắp nến cho anh." Tư Tuyên Dương khó có được trêu chọc.
Úc Sâm: "Em còn lảm nhảm, tôi sẽ dùng kim may mồm em lại."
Tư Tuyên Dương: "......"
Gậy ông đập lưng ông, trời xanh tha cho ai.
Đầu người phía sau càng ngày càng gần, chỉ nghe tiếng gió Úc Sâm cũng cảm thấy điên cuồng, hàn khí thấm vào xương hùng hổ dọa người, từ sau lưng đánh úp lại, phảng phất muốn đem người đông lạnh đến lớp da tiếp theo.
Úc Sâm rùng mình, bước chân lao đến không hiểu sao đình trệ trong chớp mắt, thiếu chút nữa làm mình vướng ngã.
Đúng lúc đang đợi, cửa phòng bọn họ từ bên trong mở ra, Úc Sâm cảm giác được Tư Tuyên Dương túm tay mình, dùng sức thô bạo vung anh vào trong cửa.
"Đệt!"
Cùng với tiếng mắng buột miệng thốt ra là một trận đập nhanh đến từ vị trí của trái tim, Úc Sâm ngã trên mặt đất sau đó lập tức chống thân thể, trong thanh âm mang theo tia run rẩy khó phát hiện: "Tư Tuyên Dương!"
Cũng may không có xuất hiện hình ảnh anh khó tiếp thu, sau một tiếng trầm vang lên, Tư Tuyên Dương ngã vào ngạch cửa phòng, Lạc Vũ đóng sầm cửa lại, lúc này Tư Nam cũng đốt nến.
Đầu người đánh lên cửa phòng, không biết có phải do ánh nến hay không, nó cũng không có biện pháp mở cửa phòng giống tối hôm qua, chỉ có thể ở ngoài cửa điên cuồng đụng vào, tiếng vang bang bang truyền đến khắp ngõ ngách trong viện, bọn họ từ cửa sổ giấy nhìn ra, mấy gian phòng cùng viện đều sôi nổi thắp nến đỏ, ánh sáng đỏ sậm như hô ứng lẫn nhau.
Đầu người điên cuồng đụng cửa nửa phút, một tiếng tiếp một tiếng như nhịp trống đánh vào tim, khiến tim người đập đồng bộ cùng nó, lực độ lớn đến nỗi Úc Sâm đều cảm thấy cửa này nhanh chóng sẽ bị đâm nát, còn cầm cuốc lên, chuẩn bị cùng nó chính diện đối mặt, tiếng đập mới dần dần ngừng lại.
Có lẽ là hiệu ứng toàn bộ nến đỏ 'đêm tân hôn bình an' trong sân có hiệu quả, chỉ chốc lát sau, ngoài cửa một tý tiếng động cũng không còn.
......
Trong phòng an tĩnh mười mấy giây, nhận thấy được nguy cơ đã giải trừ, Tư Nam mới một mông ngồi lại trên giường: "Làm tôi sợ muốn chết..... Các cậu cũng thật biết trêu chọc! Lần này lại chọc thứ gì về thế? Mạnh như vậy!"
"Đầu người." Úc Sâm thuận miệng đáp một câu, ngay sau đó lập tức nhìn về phía Tư Tuyên Dương, giận dỗi trừng mắt với hắn.
"Em vừa rồi muốn thế nào? Là sứ mệnh quang vinh quên mình vì người đột nhiên tập kích đầu óc tràn ngập lý tính của em sao? Hay là đột phá ý tưởng muốn anh hùng cứu mỹ nhân? Tôi nói cho em biết Tư Tuyên Dương, đều -- cực kỳ ngu!"
Tư Tuyên Dương hắc tuyến đầy đầu: "Anh hùng cứu mỹ nhân là cái quỷ gì? Anh đẹp sao?"
Úc Sâm thành công bị dời lực chú ý: "...... Anh không đẹp sao?"
Tư Tuyên Dương á khẩu không trả lời được, thở dài vươn tay về phía anh: "Đỡ tôi một phen đi, chân bị thương."
"Làm sao vậy?" Người trong phòng nháy mắt khẩn trương lên.
"Vừa mới đạp thứ đồ kia một cái, mới phát hiện trên chân bị cắt một lỗ máu," Tư Tuyên Dương có chút buồn bực, "Mẹ nó, đá vào dao sao!"
Úc Sâm vui sướng: "Ha ha...... Cho em giả vờ cho em điên cuồng, cho em nóng nảy cho em hung dữ, lúc này biết đau đi."
Tư Tuyên Dương tử khí thâm trầm nhìn chằm chằm anh hồi lâu, quăng ra một câu: "Úc Sâm, anh là tên không có lương tâm."
Úc Sâm mừng rỡ càng tăng --
"Ồ! Ngữ khí này, nghe như bị tôi bội tình bạc nghĩa!"
Dưới chân lảo đảo, Tư Tuyên Dương thiếu chút nữa tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Hắn khiếp sợ lại phức tạp quay đầu nhìn Úc Sâm đang cười đến hoa chi loạn chiến, đáy mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ, trầm giọng nói: "Đừng mẹ nó trêu chọc lung tung!"
Úc Sâm: "!!! Đệt!"
Một phương diện anh cảm thấy khó có thể tin Tư Tuyên Dương lại có thể rõ ràng nói ra từ 'trêu chọc' này, về phương diện khác.......
- - lại không hiểu vì sao lại cảm thấy Tư Tuyên Dương nói từ thô tục với anh thật mẹ nó gợi cảm!
Sao lại thế này? Trước kia thái độ như vậy anh đều cảm thấy tức giận, vì sao hiện tại lại càng đi càng xa về hướng phát triển quỷ dị?
"Dương Dương, em lại mắng tôi một lần xem."
Nghe thấy cái yêu cầu vừa kỳ ba vừa vô lý này, biểu tình trên mặt Tư Tuyên Dương như thấy quỷ: "Anh có bệnh à?"
"Chậc, lần này công lực yếu quá, không có cảm giác gì." Úc Sâm có chút thất vọng bẹp miệng.
Tư Tuyên Dương nhất thời không phản ứng được: "Cảm giác gì?"
Nếu hỏi cái này, Úc Sâm tức khắc tỉnh táo tinh thần, trong mắt lóe lên ánh sáng ngạc nhiên lại hưng phấn: "Em thật sự muốn biết?"
"......" Nhìn cái biểu tình này, Tư Tuyên Dương cảm thấy hắn có lẽ không nên biết, "Không, không muốn, anh dừng lại đi."
Úc Sâm cảm thấy thất vọng: "A......"
Tư Tuyên Dương đúng lúc dừng đề tài: "Không phải anh bệnh quáng gà sao? Hiện tại tối như vậy, sao anh có thể thấy được rõ ràng?"
Úc Sâm: "...... Đúng vậy, tôi vừa rồi đi đường trong mù mờ, cảm ơn em đã nhắc nhở tôi."
Nói xong, thập phần tự nhiên kéo tay Tư Tuyên Dương.
Tư Tuyên Dương: Thật mẹ nó muốn mạng, cái này dời đề tài gì! Còn không bằng không dời!
......
Lựa chọn yên tĩnh câm miệng, đi ước chừng mười phút, hai người bọn họ mới thuận lợi vòng qua đường nào đó nơi đột nhiên nhảy ra nô tài hoặc tỳ nữ, còn phải cảnh giác có thể có cái đầu không đứng đắn nào thoát ly thân thể đi dạo hay không.
Đêm tân hôn phòng chủ nhân so với mấy chỗ khác trong phủ sáng sủa hơn nhiều, dù vậy, nến đỏ lay động vẫn khiến Úc Sâm cảm thấy cực kỳ u ám, như là ánh sáng đến từ âm tào địa phủ.
Mắt anh không mù như anh nói, đoạn đường phía trước có thể thấy rõ đôi chút, ở chỗ này xem đến càng thêm rõ ràng.
Nhưng anh vẫn kéo Tư Tuyên Dương theo thói quen, tay lười buông ra, thần kỳ chính là, người bị lôi kéo cũng không tránh né như lúc trước.
Là quên mất? Hay là cố ý? Úc Sâm có chút không hiểu, song anh lại thích thú, cũng lười miệt mài theo đuổi chân tướng.
***
Có lẽ là động phòng thời xưa chung quanh sẽ vắng vẻ, chủ viện không có bất luận tôi tớ gì, ngược lại cho bọn họ thuận tiện.
Một đường mò đến cửa sổ phòng ngủ chính, ô cửa sổ bằng giấy lộ ra ánh sáng lờ mờ, bọn họ thấy có bóng người đi lại bên trong.
Sợ bị phát hiện, hai người đều nín thở không nói gì, dần dần nghe rõ buồng trong truyền đến thanh âm.
Tân lang Lý đại nhân âm sắc trầm thấp lại từ tính, cảm xúc lại như kiệt lực ức chế gì đó: "Ngày tháng như vậy, thật không bằng hồn phi phách tán cho thống khoái!"
Tân nương hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói mang theo trào phúng: "Cũng không biết mãn môn sao trảm (1) là do ai làm."
[(1) Mãn môn sao trảm: tịch thu tài sản, sau đó chém đầu.]
"Ta làm?" Lý đại nhân tức giận hóa cười, "Đúng, đúng là ta làm, nhưng Triệu Nguyệt ngươi cũng đừng quên, nếu không phải do ngươi ham phú quý thế thân thân phận Tống tiểu thư gả vào Lý gia ta, cũng không trêu chọc vào cái họa chém đầu này! Chuyện này chỉ có thể nói tự làm bậy, không thể sống!"
Úc Sâm và Tư Tuyên Dương liếc nhìn nhau, nhìn ra sâu trong mắt đối phương là khiếp sợ.
Giọng nói của Triệu Nguyệt trở nên oán độc: "Lý Tiêu, ngươi đừng có quá đáng! Nếu không phải ta thay Tống Ninh Tú gả cho ngươi, rơi đầu chính là ả! Lại nói, ta còn là ân nhân cứu mạng của ả, chẳng lẽ không nên hảo hảo đối đãi ta?"
"Nhưng người ta muốn cưới là nàng...." Thanh âm Lý Tiêu trong nháy mắt trở nên nản lòng rất nhiều.
Triệu Nguyệt lãnh khốc lại quyết tuyệt: "Ngươi đừng nghĩ, không có khả năng, đời này kiếp này đều không thể."
Căn phòng lại quay về lặng im, qua hồi lâu, truyền đến ầm ầm tiếng vật đổ vỡ.
Úc Sâm gật đầu với Tư Tuyên Dương, hai người cẩn thận dọc theo đường cũ trở về.
***
Thời điểm tay chân nhẹ nhàng đến gần hậu viện, Úc Sâm bỗng nhiên cảm thấy phía sau có tiếng sột sột soạt soạt, rất nhẹ lại rất lộn xộn, tựa như con gì đó trong bụi cỏ làm loạn.
Trong lòng anh có chút sợ hãi, loại hung trạch này, ngay cả chó anh cũng có thể xem thành chó săn địa ngục, còn có động vật gì không dọa người?
Bỗng nhiên nắm chặt tay Tư Tuyên Dương, Úc Sâm nhìn thẳng phía trước, dùng giọng nhỏ nhất nói: "Dương Dương, phía sau không đúng, anh đếm một hai ba, chúng ta cùng nhau chạy."
"Một...... Ai da tôi đệt!"
Úc Sâm mới vừa đếm được số 'một', trên tay lại truyền đến một lực kéo thật lớn, kéo anh 'vụt' chạy về phía trước một đoạn thiệt dài.
Cảm thụ được lực truyền lại từ lòng bàn tay, Úc Sâm vừa điều chỉnh bước chân vừa nghiến răng nghiến lợi: Tư Tuyên Dương này tính tình nóng nảy, ngày thường tại sao lại không thấy hắn gấp như vậy!
"Em mẹ nó tốt xấu gì cũng nói với tôi một tiếng rồi chạy, lão tử thiếu chút nữa bị quăng ngã!"
Tư Tuyên Dương nhìn thoáng ra phía sau, nhíu mày, đôi mắt trong đêm tối trông sắc bén vô cùng: "Sẽ không để anh ngã."
"...... Đừng mẹ nó trêu chọc lung tung!"
"......" Biểu tình Tư Tuyên Dương tức khắc có chút ngưng trệ, cũng may không ngốc quá lâu: "Anh đừng nhìn phía sau, thứ kia có chút ghê tởm."
Lúc này, Úc Sâm đã nghe thấy phía sau có tiếng va chạm không bình thường, còn có một ít tiếng vang hàm trên cùng hàm dưới nghiến vào nhau, anh không cần nhìn cũng có thể đoán được đó là cái gì.
"Còn không phải cái đầu sao? Cũng không phải chưa từng thấy qua, em cũng đừng nghĩ anh trai đây quá yếu đuối." Anh cảm thấy mình cần phải bẻ đúng ấn tượng của Tư Tuyên Dương đối với anh, nói được thập phần càn rỡ.
Nghe ngữ khí khinh thường mang theo một chút ngạo mạn, còn thêm giọng điệu rầm rì làm ra vẻ, Tư Tuyên Dương tức giận thật sự muốn bỏ tay anh ra, hơn nữa rống với anh một câu -- Vậy anh mẹ nó ngược lại đối diện với nó! Chơi một hai ba người đầu gỗ đứng lại (1), còn một hai ba chạy cái rắm!
[(1) Một hai ba người đầu gỗ đứng lại: là trò chơi thiếu nhi. Một người đứng quay lưng lại hô khẩu hiệu, những người chơi còn lại được tự do di chuyển. Nhưng khi người hô khẩu hiệu kêu "Người gỗ!" và xoay người lại thì tất cả mọi người phải dừng động tác, ai vẫn còn cử động mà bị người hô khẩu hiệu phát hiện thì thua.]
Ngẫm lại vẫn nên thôi đi, đây là trường hợp nghiêm túc, không thích hợp bán đồng đội.
Cũng không phải bởi vì luyến tiếc -- trong lòng hắn thêm phán đoán.
......
Đầu người tốc độ cực kỳ nhanh, ngắn ngủi vài giây, Úc Sâm đã cảm giác được tiếng động ngày càng gần, đuổi sát không bỏ.
Bọn họ mang theo nến, cũng mang theo mồi lửa, nhưng thời điểm giành giật từng giây này, thời gian đốt nến có chút giảm tốc độ, có khả năng sẽ bị đuổi theo, mang theo đồ quả thực là hình thức an ủi tâm lý, trên thực tế cái rắm cũng không có dùng.
"Hai tên đàn ông to xác còn chạy thua một cái đầu, thật mất mặt....."
Tư Tuyên Dương: "...... Đã đến tình hình này rồi, anh còn lảm nhảm, tôi sẽ dùng kim may mồm anh lại."
"Thật tàn nhẫn! Em cam lòng sao!?"
"...... Đệt!"
Xa xa có thể thấy được căn phòng, phòng đen kịt, lúc này Úc Sâm không rảnh lo có thể có người có quỷ linh tinh gì hay không, hét lớn một tiếng: "Tư Nam! Đốt nến gấp cho ông!"
"Lời này có trình độ, thắp nến cho anh." Tư Tuyên Dương khó có được trêu chọc.
Úc Sâm: "Em còn lảm nhảm, tôi sẽ dùng kim may mồm em lại."
Tư Tuyên Dương: "......"
Gậy ông đập lưng ông, trời xanh tha cho ai.
Đầu người phía sau càng ngày càng gần, chỉ nghe tiếng gió Úc Sâm cũng cảm thấy điên cuồng, hàn khí thấm vào xương hùng hổ dọa người, từ sau lưng đánh úp lại, phảng phất muốn đem người đông lạnh đến lớp da tiếp theo.
Úc Sâm rùng mình, bước chân lao đến không hiểu sao đình trệ trong chớp mắt, thiếu chút nữa làm mình vướng ngã.
Đúng lúc đang đợi, cửa phòng bọn họ từ bên trong mở ra, Úc Sâm cảm giác được Tư Tuyên Dương túm tay mình, dùng sức thô bạo vung anh vào trong cửa.
"Đệt!"
Cùng với tiếng mắng buột miệng thốt ra là một trận đập nhanh đến từ vị trí của trái tim, Úc Sâm ngã trên mặt đất sau đó lập tức chống thân thể, trong thanh âm mang theo tia run rẩy khó phát hiện: "Tư Tuyên Dương!"
Cũng may không có xuất hiện hình ảnh anh khó tiếp thu, sau một tiếng trầm vang lên, Tư Tuyên Dương ngã vào ngạch cửa phòng, Lạc Vũ đóng sầm cửa lại, lúc này Tư Nam cũng đốt nến.
Đầu người đánh lên cửa phòng, không biết có phải do ánh nến hay không, nó cũng không có biện pháp mở cửa phòng giống tối hôm qua, chỉ có thể ở ngoài cửa điên cuồng đụng vào, tiếng vang bang bang truyền đến khắp ngõ ngách trong viện, bọn họ từ cửa sổ giấy nhìn ra, mấy gian phòng cùng viện đều sôi nổi thắp nến đỏ, ánh sáng đỏ sậm như hô ứng lẫn nhau.
Đầu người điên cuồng đụng cửa nửa phút, một tiếng tiếp một tiếng như nhịp trống đánh vào tim, khiến tim người đập đồng bộ cùng nó, lực độ lớn đến nỗi Úc Sâm đều cảm thấy cửa này nhanh chóng sẽ bị đâm nát, còn cầm cuốc lên, chuẩn bị cùng nó chính diện đối mặt, tiếng đập mới dần dần ngừng lại.
Có lẽ là hiệu ứng toàn bộ nến đỏ 'đêm tân hôn bình an' trong sân có hiệu quả, chỉ chốc lát sau, ngoài cửa một tý tiếng động cũng không còn.
......
Trong phòng an tĩnh mười mấy giây, nhận thấy được nguy cơ đã giải trừ, Tư Nam mới một mông ngồi lại trên giường: "Làm tôi sợ muốn chết..... Các cậu cũng thật biết trêu chọc! Lần này lại chọc thứ gì về thế? Mạnh như vậy!"
"Đầu người." Úc Sâm thuận miệng đáp một câu, ngay sau đó lập tức nhìn về phía Tư Tuyên Dương, giận dỗi trừng mắt với hắn.
"Em vừa rồi muốn thế nào? Là sứ mệnh quang vinh quên mình vì người đột nhiên tập kích đầu óc tràn ngập lý tính của em sao? Hay là đột phá ý tưởng muốn anh hùng cứu mỹ nhân? Tôi nói cho em biết Tư Tuyên Dương, đều -- cực kỳ ngu!"
Tư Tuyên Dương hắc tuyến đầy đầu: "Anh hùng cứu mỹ nhân là cái quỷ gì? Anh đẹp sao?"
Úc Sâm thành công bị dời lực chú ý: "...... Anh không đẹp sao?"
Tư Tuyên Dương á khẩu không trả lời được, thở dài vươn tay về phía anh: "Đỡ tôi một phen đi, chân bị thương."
"Làm sao vậy?" Người trong phòng nháy mắt khẩn trương lên.
"Vừa mới đạp thứ đồ kia một cái, mới phát hiện trên chân bị cắt một lỗ máu," Tư Tuyên Dương có chút buồn bực, "Mẹ nó, đá vào dao sao!"
Úc Sâm vui sướng: "Ha ha...... Cho em giả vờ cho em điên cuồng, cho em nóng nảy cho em hung dữ, lúc này biết đau đi."
Tư Tuyên Dương tử khí thâm trầm nhìn chằm chằm anh hồi lâu, quăng ra một câu: "Úc Sâm, anh là tên không có lương tâm."
Úc Sâm mừng rỡ càng tăng --
"Ồ! Ngữ khí này, nghe như bị tôi bội tình bạc nghĩa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.