Chương 11: Dập đầu xin tha
Lăng Thủy
23/06/2022
"Chán sống rồi à!"
Một tiếng quát lớn vang lên, hệt như tiếng sấm giữa trời quang.
Một bóng người cao lớn xông tới như một cơn gió.
Người ấy tung chân đá bay Lưu Phong ra xa mấy chục mét.
Ngay sau đó, đôi chân to lớn, như thể cây chùy sắt nặng đến nghìn cân đạp gãy đùi của cả đám người đang nhấc bổng Lưu Tiểu Nguyệt.
Đám người kia trúng đòn, gào lên thảm thiết.
Bóng dáng cao lớn ấy vung chân quét ngang, đá thẳng vào mặt bọn chúng.
Răng bị đá gãy văng, máu tươi ộc ra xối xả.
Cả đám đều bị một sức mạnh khổng lồ đánh bay ra ngoài.
Tất cả đều bị buộc buông tay.
Lưu Tiểu Nguyệt rơi xuống từ độ cao chừng một mét rưỡi.
Một giây sau, cô rơi vào vòng tay người nọ.
Trần Thiên Hạo!
Anh xuất hiện, hệt như một vị chiến thần cái thế, một uy lực đủ để khiến toàn bộ đám người hít thở không thông chợt ập đến, khiến cả đám không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Ánh mắt anh chan chứa xót xa đau lòng khi nhìn xuống Lưu Tiểu Nguyệt trong vòng tay mình.
Nửa bên mặt cô đã sưng vù, đỏ ửng.
Đôi mắt cô sưng húp lên vì khóc quá nhiều.
Một luồng sát khí ngập trời bỗng bùng nổ.
Ôm chặt Lưu Tiểu Nguyệt, Trần Thiên Hạo đi nhanh tới trước mặt Lưu Phong.
Ánh mắt anh chìn chòng chọc vào gã Lưu Phong đang giãy giụa đau đớn trên mặt đất kia, trong đôi mắt chỉ còn một khoảng lạnh nhạt dửng dưng, như đang nhìn vào một người chết.
Ngực Lưu Phong đau đớn muốn chết, miệng liên tục hộc máu tươi.
Nhìn người đàn ông cao lớn khủng bố trước mặt, anh ta sợ hãi tột cùng.
Người này là ai?
Thực lực quá mạnh, mạnh đến không thể tưởng nổi.
"Chết đi!"
Trần Thiên Hạo nhấc chân, đá ra một cước trí mạng hệt như thần binh từ trên trời giáng xuống.
Một cước này, anh đã dồn toàn bộ sức mạnh cả đời, dung hợp cả lửa giận đang phừng phừng trong lồng ngực.
Có thể dễ dàng đoán được, trúng một cước này, Lưu Phong nhất định phải chết.
"Đừng!"
Lưu Tiểu Nguyệt vội níu cổ áo Trần Thiên Hạo, đôi mắt cô lóe lên một tia không đành lòng, vẻ mặt còn có chút kinh hoảng.
"Hôm nay là sinh nhật ông nội em, đừng giết anh ta".
"Ừ!"
Thu chân lại, Trần Thiên Hạo đặt Lưu Tiểu Nguyệt xuống đất.
"Mặt em còn đau không?"
"Không đau nữa rồi."
Lưu Tiểu Nguyệt lắc đầu, ánh mắt ngập tràn tình tứ dịu dàng nhìn về phía Trần Thiên Hạo.
Người đàn ông này, chính là thiên thần cưỡi trên đám mây ngũ sắc tới cứu cô.
Cõi lòng đã được hạnh phúc ngọt ngào như mật rót đầy, không còn cảm nhận được bất cứ đau đớn xác thịt nào nữa.
"Anh".
Trần Thiên Hạo lạnh giọng quát.
Lưu Phong sợ đến độ run lên bần bật.
"Quỳ xuống xin lỗi Tiểu Nguyệt đi".
"Hiểu ạ".
Lưu Phong cố nén cơn đau tức lồng ngực, quệt vệt máu tươi dính bên khóe miệng, quỳ xuống dập đầu với Lưu Tiểu Nguyệt.
"Quá nhẹ".
"Tiếp tục!"
Lưu Phong lại dập đầu.
"Quá nhẹ!"
"Làm lại!"
Lưu Phong lại dập đầu lần nữa.
"Bịch bịch bịch".
Liên tục dập đầu chục cái vang dội, trán Lưu Phong đã sưng tấy lên, máu tươi tràn ra ướt đẫm.
"Cút đi!"
Nghe được một câu "Cút", Lưu Phong sợ sệt lồm cồm bò lên chạy thẳng về phía đại viện.
Lưu Tiểu Nguyệt nhìn Trần Thiên Hạo một cái, ánh mắt đầy lo âu.
"Chúng ta đi thôi".
Cô bước tới, khom người nhặt tranh chữ rơi trên đất lên.
"Đi à?"
"Tới thì cũng đã tới rồi, vì sao phải đi?"
Trần Thiên Hạo nói, giọng vang như chuông đồng.
"Nào, cùng vào đi, hôm nay anh cần phải làm cho cả nhà họ Lưu đều biết".
"Em, là người không thể đụng tới".
Trần Thiên Hạo cao lớn vạm vỡ kéo tay Lưu Tiểu Nguyệt bước về phía cổng đại viện một lần nữa.
Bảo vệ canh cửa kiêng dè nhìn Trần Thiên Hạo, nhưng vì nhiệm vụ nên vẫn phải đứng ra ngăn cản bọn họ.
"Thưa cô Lưu, vừa rồi quản gia Lưu đã nói rất rõ ràng, nhà họ Lưu không chào đón cô ạ".
"Cút!"
Chỉ một tiếng "Cút", toàn thân bộc phát uy nghiêm vô tận, giống như một ngọn núi lớn sừng sững, khiến hai gã bảo vệ hơi biến sắc.
Thân thể bọn họ đang chắn trước cửa cũng vô thức lùi sang hai bên, nhường đường.
Trần Thiên Hạo kéo Lưu Tiểu Nguyệt nhanh chóng tiến vào trong đại viện.
Đại viện nhà họ Lưu là một tòa nhà chia làm bảy sân.
Sân thứ nhất là nơi tiếp đãi nhân viên.
Sân thứ hai là nơi tụ tập của mấy vị quản đốc của các công ty nhỏ, địa vị thân phận không cao.
Tịnh tiến theo hướng này, có thể đoán được, những vị khách tụ tập ở trong khu vực thứ bảy hẳn là những đại diện của các gia tộc lớn nhất ở Nam Thành.
Lúc này, tại khu vực sân thứ bảy.
Khắp sân giăng đèn kết hoa, không gian rộng hơn một nghìn mét vuông, chính giữa có dựng một sân khấu kịch, những đào kép hát hí khúc nổi tiếng nhất Nam Thành đều được mời tới.
Bên trong phòng khách lớn là sân khấu kịch, phía trước một chiếc bàn gỗ táo vuông vắn có một ông cụ tóc bạc trắng, mặt hồng hào khỏe khoắn.
Đây chính là Lưu Bá Thiên, người nắm quyền to nhất của nhà họ Lưu.
"Chủ tịch quận Phỉ Thúy của Nam Thành là Ninh Ba kính mừng một thanh ngọc bích, một chuỗi trân châu kích thước chừng quả nho, tổng cộng chín chín tám mốt viên".
Mọi người đều kinh ngạc tán thán thành tiếng.
Thật đúng là mạnh tay.
Riêng thanh ngọc bích kia, giá tối thiểu cũng phải hơn triệu.
Chuỗi trân châu kia, mỗi viên đều có kích thước chừng quả nho, giá một viên chí ít cũng phải trăm nghìn.
Món quà mừng này của Ninh Ba thật sự rất quý giá.
Đương nhiên, mọi người cũng biết, nhà họ Lưu là thế gia chuyên kinh doanh nhà đất, nằm trong số những gia tộc lớn nhất, tổng lượng tài sản cũng phải lên tới vài tỷ, hơn nữa còn có mối quan hệ chặt chẽ với người đứng thứ hai của Nam Thành.
Mọi người đều muốn bám lấy cây đại thụ "gia tộc họ Lưu" này hòng hưởng chút hào quang.
Những người còn lại lần lượt dâng quà mừng.
"Ông ba nhà họ Tiền là Tiền Quán Bằng mừng thọ mười triệu đô la".
"Trời!"
Mọi người lại một lần nữa kêu lên kinh ngạc.
Nhà họ Tiền, một trong bốn gia tộc lớn, cũng đã phái người tới mừng thọ mười triệu đô la.
Nhà họ Tiền ở Nam Thành có quyền thế ngập trời, bọn họ chính là người nắm giữ thế lực ngầm ở toàn bộ Nam Thành.
Hôm nay, quà mừng mà nhà họ Tiền biếu tặng chính là tiền mặt có giá trị thực.
Chỉ e, thực lực của nhà họ Lưu này không đơn giản như những gì họ thể hiện ngoài mặt.
Những thế lực khác tới tặng lễ đều âm thầm tăng giá cả món quà lên, có thể nói là đã dốc sạch mọi thứ có giá trị trên người để bổ sung vào quà lễ.
"Chủ nhà họ Châu, ngài Châu Minh, mừng thọ một miếng đất ngũ kỳ ở thành phố Phượng Hoàng, giá trị mười triệu".
Cả công trình cũng đem ra tặng lễ luôn.
Thật sự quá hào phóng.
Mọi người đều nhìn về phía Châu Minh.
Châu Minh ngạo nghễ ngẩng đầu, chỉ khi nói với Tiền Quán Bằng thì còn khách khí đôi ba câu, còn lại hoàn toàn chẳng thèm để mắt đến ai.
"Tiểu Châu, Tiểu Tiền, các cậu qua chỗ lão già này ngồi đi".
Hai người đi tới, chia hai bên trái phải, ngồi xuống.
Nhìn vào vị trí là thấy được địa vị hai người.
"Lưu Tiểu Nguyệt, mừng thọ một bản tranh chữ của dòng họ công thần".
Vừa nghe nói đến đây, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đặc biệt là người nhà họ Lưu.
Sắc mặt bọn họ đều trở nên cực kì khó coi.
Dòng họ công thần?
Lưu Tiểu Nguyệt?
"Chuyện gì thế này?", Lưu Bá Thiên nhướng mày, lộ vẻ không vui.
Khi đưa mắt nhìn ra ngoài, mọi người thấy được Trần Thiên Hạo đang dẫn Lưu Tiểu Nguyệt tiến nhanh vào phòng khách.
Một tiếng quát lớn vang lên, hệt như tiếng sấm giữa trời quang.
Một bóng người cao lớn xông tới như một cơn gió.
Người ấy tung chân đá bay Lưu Phong ra xa mấy chục mét.
Ngay sau đó, đôi chân to lớn, như thể cây chùy sắt nặng đến nghìn cân đạp gãy đùi của cả đám người đang nhấc bổng Lưu Tiểu Nguyệt.
Đám người kia trúng đòn, gào lên thảm thiết.
Bóng dáng cao lớn ấy vung chân quét ngang, đá thẳng vào mặt bọn chúng.
Răng bị đá gãy văng, máu tươi ộc ra xối xả.
Cả đám đều bị một sức mạnh khổng lồ đánh bay ra ngoài.
Tất cả đều bị buộc buông tay.
Lưu Tiểu Nguyệt rơi xuống từ độ cao chừng một mét rưỡi.
Một giây sau, cô rơi vào vòng tay người nọ.
Trần Thiên Hạo!
Anh xuất hiện, hệt như một vị chiến thần cái thế, một uy lực đủ để khiến toàn bộ đám người hít thở không thông chợt ập đến, khiến cả đám không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Ánh mắt anh chan chứa xót xa đau lòng khi nhìn xuống Lưu Tiểu Nguyệt trong vòng tay mình.
Nửa bên mặt cô đã sưng vù, đỏ ửng.
Đôi mắt cô sưng húp lên vì khóc quá nhiều.
Một luồng sát khí ngập trời bỗng bùng nổ.
Ôm chặt Lưu Tiểu Nguyệt, Trần Thiên Hạo đi nhanh tới trước mặt Lưu Phong.
Ánh mắt anh chìn chòng chọc vào gã Lưu Phong đang giãy giụa đau đớn trên mặt đất kia, trong đôi mắt chỉ còn một khoảng lạnh nhạt dửng dưng, như đang nhìn vào một người chết.
Ngực Lưu Phong đau đớn muốn chết, miệng liên tục hộc máu tươi.
Nhìn người đàn ông cao lớn khủng bố trước mặt, anh ta sợ hãi tột cùng.
Người này là ai?
Thực lực quá mạnh, mạnh đến không thể tưởng nổi.
"Chết đi!"
Trần Thiên Hạo nhấc chân, đá ra một cước trí mạng hệt như thần binh từ trên trời giáng xuống.
Một cước này, anh đã dồn toàn bộ sức mạnh cả đời, dung hợp cả lửa giận đang phừng phừng trong lồng ngực.
Có thể dễ dàng đoán được, trúng một cước này, Lưu Phong nhất định phải chết.
"Đừng!"
Lưu Tiểu Nguyệt vội níu cổ áo Trần Thiên Hạo, đôi mắt cô lóe lên một tia không đành lòng, vẻ mặt còn có chút kinh hoảng.
"Hôm nay là sinh nhật ông nội em, đừng giết anh ta".
"Ừ!"
Thu chân lại, Trần Thiên Hạo đặt Lưu Tiểu Nguyệt xuống đất.
"Mặt em còn đau không?"
"Không đau nữa rồi."
Lưu Tiểu Nguyệt lắc đầu, ánh mắt ngập tràn tình tứ dịu dàng nhìn về phía Trần Thiên Hạo.
Người đàn ông này, chính là thiên thần cưỡi trên đám mây ngũ sắc tới cứu cô.
Cõi lòng đã được hạnh phúc ngọt ngào như mật rót đầy, không còn cảm nhận được bất cứ đau đớn xác thịt nào nữa.
"Anh".
Trần Thiên Hạo lạnh giọng quát.
Lưu Phong sợ đến độ run lên bần bật.
"Quỳ xuống xin lỗi Tiểu Nguyệt đi".
"Hiểu ạ".
Lưu Phong cố nén cơn đau tức lồng ngực, quệt vệt máu tươi dính bên khóe miệng, quỳ xuống dập đầu với Lưu Tiểu Nguyệt.
"Quá nhẹ".
"Tiếp tục!"
Lưu Phong lại dập đầu.
"Quá nhẹ!"
"Làm lại!"
Lưu Phong lại dập đầu lần nữa.
"Bịch bịch bịch".
Liên tục dập đầu chục cái vang dội, trán Lưu Phong đã sưng tấy lên, máu tươi tràn ra ướt đẫm.
"Cút đi!"
Nghe được một câu "Cút", Lưu Phong sợ sệt lồm cồm bò lên chạy thẳng về phía đại viện.
Lưu Tiểu Nguyệt nhìn Trần Thiên Hạo một cái, ánh mắt đầy lo âu.
"Chúng ta đi thôi".
Cô bước tới, khom người nhặt tranh chữ rơi trên đất lên.
"Đi à?"
"Tới thì cũng đã tới rồi, vì sao phải đi?"
Trần Thiên Hạo nói, giọng vang như chuông đồng.
"Nào, cùng vào đi, hôm nay anh cần phải làm cho cả nhà họ Lưu đều biết".
"Em, là người không thể đụng tới".
Trần Thiên Hạo cao lớn vạm vỡ kéo tay Lưu Tiểu Nguyệt bước về phía cổng đại viện một lần nữa.
Bảo vệ canh cửa kiêng dè nhìn Trần Thiên Hạo, nhưng vì nhiệm vụ nên vẫn phải đứng ra ngăn cản bọn họ.
"Thưa cô Lưu, vừa rồi quản gia Lưu đã nói rất rõ ràng, nhà họ Lưu không chào đón cô ạ".
"Cút!"
Chỉ một tiếng "Cút", toàn thân bộc phát uy nghiêm vô tận, giống như một ngọn núi lớn sừng sững, khiến hai gã bảo vệ hơi biến sắc.
Thân thể bọn họ đang chắn trước cửa cũng vô thức lùi sang hai bên, nhường đường.
Trần Thiên Hạo kéo Lưu Tiểu Nguyệt nhanh chóng tiến vào trong đại viện.
Đại viện nhà họ Lưu là một tòa nhà chia làm bảy sân.
Sân thứ nhất là nơi tiếp đãi nhân viên.
Sân thứ hai là nơi tụ tập của mấy vị quản đốc của các công ty nhỏ, địa vị thân phận không cao.
Tịnh tiến theo hướng này, có thể đoán được, những vị khách tụ tập ở trong khu vực thứ bảy hẳn là những đại diện của các gia tộc lớn nhất ở Nam Thành.
Lúc này, tại khu vực sân thứ bảy.
Khắp sân giăng đèn kết hoa, không gian rộng hơn một nghìn mét vuông, chính giữa có dựng một sân khấu kịch, những đào kép hát hí khúc nổi tiếng nhất Nam Thành đều được mời tới.
Bên trong phòng khách lớn là sân khấu kịch, phía trước một chiếc bàn gỗ táo vuông vắn có một ông cụ tóc bạc trắng, mặt hồng hào khỏe khoắn.
Đây chính là Lưu Bá Thiên, người nắm quyền to nhất của nhà họ Lưu.
"Chủ tịch quận Phỉ Thúy của Nam Thành là Ninh Ba kính mừng một thanh ngọc bích, một chuỗi trân châu kích thước chừng quả nho, tổng cộng chín chín tám mốt viên".
Mọi người đều kinh ngạc tán thán thành tiếng.
Thật đúng là mạnh tay.
Riêng thanh ngọc bích kia, giá tối thiểu cũng phải hơn triệu.
Chuỗi trân châu kia, mỗi viên đều có kích thước chừng quả nho, giá một viên chí ít cũng phải trăm nghìn.
Món quà mừng này của Ninh Ba thật sự rất quý giá.
Đương nhiên, mọi người cũng biết, nhà họ Lưu là thế gia chuyên kinh doanh nhà đất, nằm trong số những gia tộc lớn nhất, tổng lượng tài sản cũng phải lên tới vài tỷ, hơn nữa còn có mối quan hệ chặt chẽ với người đứng thứ hai của Nam Thành.
Mọi người đều muốn bám lấy cây đại thụ "gia tộc họ Lưu" này hòng hưởng chút hào quang.
Những người còn lại lần lượt dâng quà mừng.
"Ông ba nhà họ Tiền là Tiền Quán Bằng mừng thọ mười triệu đô la".
"Trời!"
Mọi người lại một lần nữa kêu lên kinh ngạc.
Nhà họ Tiền, một trong bốn gia tộc lớn, cũng đã phái người tới mừng thọ mười triệu đô la.
Nhà họ Tiền ở Nam Thành có quyền thế ngập trời, bọn họ chính là người nắm giữ thế lực ngầm ở toàn bộ Nam Thành.
Hôm nay, quà mừng mà nhà họ Tiền biếu tặng chính là tiền mặt có giá trị thực.
Chỉ e, thực lực của nhà họ Lưu này không đơn giản như những gì họ thể hiện ngoài mặt.
Những thế lực khác tới tặng lễ đều âm thầm tăng giá cả món quà lên, có thể nói là đã dốc sạch mọi thứ có giá trị trên người để bổ sung vào quà lễ.
"Chủ nhà họ Châu, ngài Châu Minh, mừng thọ một miếng đất ngũ kỳ ở thành phố Phượng Hoàng, giá trị mười triệu".
Cả công trình cũng đem ra tặng lễ luôn.
Thật sự quá hào phóng.
Mọi người đều nhìn về phía Châu Minh.
Châu Minh ngạo nghễ ngẩng đầu, chỉ khi nói với Tiền Quán Bằng thì còn khách khí đôi ba câu, còn lại hoàn toàn chẳng thèm để mắt đến ai.
"Tiểu Châu, Tiểu Tiền, các cậu qua chỗ lão già này ngồi đi".
Hai người đi tới, chia hai bên trái phải, ngồi xuống.
Nhìn vào vị trí là thấy được địa vị hai người.
"Lưu Tiểu Nguyệt, mừng thọ một bản tranh chữ của dòng họ công thần".
Vừa nghe nói đến đây, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đặc biệt là người nhà họ Lưu.
Sắc mặt bọn họ đều trở nên cực kì khó coi.
Dòng họ công thần?
Lưu Tiểu Nguyệt?
"Chuyện gì thế này?", Lưu Bá Thiên nhướng mày, lộ vẻ không vui.
Khi đưa mắt nhìn ra ngoài, mọi người thấy được Trần Thiên Hạo đang dẫn Lưu Tiểu Nguyệt tiến nhanh vào phòng khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.