Chương 67: Nhóc 13 gặp nguy hiểm.
Lăng Thủy
28/06/2022
Mấy người Bạch Phi đến là do nhận được mệnh lệnh của ông cụ Bạch.
Đến nhà họ Triệu nghỉ ngơi rồi đến xưởng đóng tàu.
Người đi cùng là gia chủ nhà họ Triệu, Triệu Vô Cực.
"Cậu Bạch, cậu thấy đấy, con tàu chúng ta tạo ra, dù là quy mô hay thực lực đều nằm top mười trong nước".
Triệu Vô Cực nhìn con tàu cực lớn, không nhịn được khoe khoang.
"Anh Triệu, ở đây không có người ngoài, chúng ta không cần nói dối đâu".
"Lúc nào thì chỗ này có thể chính thức khai thác được", Bạch Phi nói thẳng.
Đóng tàu?
Thì kiếm được mấy đồng chứ.
Sao nhanh bằng việc đào vàng được.
Hơn nữa nơi này cách khu đất vịnh Lam có hơn nghìn mét, nếu như nơi đó phát hiện ra mỏ vàng thì nơi này chắc chắn cũng có.
Đây cũng là lý do hai mươi năm qua bọn họ tốn công đầu tư xây dựng chiếc tàu trở hàng này, cũng là nguyên nhân giữ lại mảnh đất này.
Nói trắng ra là coi trọng mỏ vàng dưới khu đất này.
"Vốn định chờ đến khu khu đất vịnh Lam bắt đầu khai thác mới có thể chính thức bắt đầu".
"Ai ngờ nửa đường lại xuất hiện Trần Thiên Hạo, làm loạn Nam Thành thành ra như này.
"Bây giờ tất cả thiết bị của chúng ta ở vịnh Lam đều bị tiêu hủy, ngay cả Lộ Bình con trai tôi cũng bị lửa thiêu chết".
Nói đến đây, sắc mặt Triệu Vô Cực trở nên vô cùng đau khổ".
"Tôi cũng nghe nói đến chuyện này, anh Triệu xin hãy nén bi thương".
"Lần này tôi đến đây cũng là vì tên Trần Thiên Hạo kia".
"Nhà họ Triệu ở Nam Thành cũng được coi là thế lực nhánh của nhà họ Bạch ở Nam Thành, hắn làm vậy với nhà anh cũng chính là bất kính với nhà họ Bạch".
"Người như vậy chắc chắn không thể giữ lại".
Bạch Phi cao ngạo nói.
Triệu Vô Cực vui mừng gật đầu.
Đúng lúc này chuông điện thoại của Triệu Vô Cực reo lên.
Là Triệu Thiên Đạo gọi, liên quan đến Triệu Lộ Bình.
Triệu Vô Cực không hề do dự, nói mấy câu khách sáo với Bạch Phi sau đó chạy về nhà.
Bạch Phi đi một vòng trong xưởng.
Nhìn con tàu trở hàng, hiếu kỳ đi vào trong.
Nói thật hắn chưa từng tận mắt nhìn thấy quá trình xây dựng tàu chở hàng.
Đi được hai bước chỉ nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đang khom lưng trong góc xưởng, ngắm nhìn tàu chở hàng.
Trong tay người đó cầm mô hình tàu trở hàng.
Hắn nhíu mày.
Sau đó đánh mắt với tên côn đồ đứng sau.
Một tên tiến lên nhấc người đang trốn trong góc dậy.
"Trẻ con?"
Bạch Phi nhìn qua có hơi bất ngờ.
Nhưng nhìn ra sau thấy cánh cửa công xưởng bị đóng chặt, cậu bé này chui vào thế nào vậy?
"Cậu nhóc, nhóc đang làm gì vậy?"
Bạch Phi hỏi.
Cậu bé này chẳng phải ai khác, chính là nhóc 13.
Nhóc 13 có mái tóc xoăn, dày như tổ quả.
Đôi mắt kiên cường chớp chớp.
"Ông quan tâm tôi làm gì, mau thả ông đây xuống".
"Ối dồi! Nhãi, cũng có chút bản lĩnh nhỉ".
Bạch Phi tiến lên, nhìn cậu, nhìn mô hình tàu chở hàng trong lòng cậu, liền cướp lấy nó.
"Không ngờ cậu lại là một người mê tàu đấy".
"Có phải lén đến đây xem không?"
"Trả mô hình lại cho tôi, nó là của tôi", nhóc 13 nghiến răng, đạp Bạch Phi một cước.
Sắc mặt hắn lộ vẻ hung ác.
Tát thẳng vào mặt cậu.
"Dám đá ông đây, muốn chết hả?"
Sau đó liền vứt nhóc 13 xuống đất.
Dưới đất toàn sỏi đá, cậu ngã xuống đất kêu lên đau đớn.
Nhóc 13 không hề sợ hãi.
Thằng bé đứng dậy lao về phía Bạch Phi.
"Trả lại mô hình cho tôi".
Bạch Phi tránh qua, nhóc 13 đá vào không trung.
Bạch Phi giơ chân, đạp vào mông cậu, sức lực rất lớn khiến cả người nhóc 13 bay ra xa.
"Bốp!"
Nhóc 13 bị đạp vào mông, cả người ngã ngửa, ngã trên mặt đá cuội.
Máu tươi phun ra.
Cậu giãy giụa một lúc sau đó ngất đi.
Bạch Phi thấy vậy, đùa có tí mà thằng nhóc này đã ngã không biết sống chết thế nào rồi.
Thấy xung quanh không có người.
Hắn liền phất tay gọi tên côn đồ.
"Tìm hòn đá cột vào người nó, sau đó ném xuống biển làm mồi cho cá".
Chiếc xe phóng như bay thẳng đến xưởng đóng tàu.
Cửa xưởng đóng tàu đóng chặt.
Bên trong không có bất kỳ động tĩnh nào.
Trần Thiên Hạo và Tiền Cẩm Lâm xuống xe kiểm tra.
"Nơi này yên lặng như vậy sao?"
Trần Thiên Hạo không kìm được hỏi.
Anh nghiêng đầu qua bên kia, đó là nhà xưởng của vịnh Lam cháy đen sì.
Anh nhíu mày.
Nếu nơi đó có mỏ vàng, vậy nơi này liệu có không?
"Nơi này một năm trước hạ thủy tàu trở hàng, sau đó chỉ thi công mấy hạng mục nhỏ lẽ. Nghe nói lúc trước xin phá sản, điều chỉnh để khai thác tài nguyên".
Tiền Cẩm Lâm nói.
Khai thác tài nguyên?
Anh nhìn đá cuội dưới chân.
Trần Thiên Hạo cảm giác mình đoán đúng đến chín phần.
"Xưởng đóng tàu này là của gia tộc nào?", để kiểm chứng phỏng đoán của mình, Trần Thiên Hạo hỏi tiếp.
"Hình như là nhà họ Triệu và nhà họ Tôn. Cụ thể là ai tôi cũng không biết".
Tiền Cẩm Lâm nhíu mày nói.
"Quả nhiên!"
"Hay là chúng ta vào xem chút đi".
Trần Thiên Hạo đề nghị.
Trong tình huống này, anh thật sự muốn vào xem một chút.
"Cửa nơi này bị đóng chặt, chúng ta vào thế nào đây?", Tiền Cẩm Lâm do dự nói.
Bỗng nhiên cô ta nhìn thấy một khe hở trên tường.
Cạnh cái lỗ có linh kiện của mô hình.
"Nhóc 13 thực sự đã đến đây".
"Chắc thằng bé chui vào từ đây", Tiền Cẩm Lâm chỉ vào cái lỗ, sốt ruột nói.
"Chúng ta lớn như vậy, chắc chắn không chui lọt".
Tường cao hai mét, Trần Thiên Hạo duỗi tay tóm lấy đỉnh tường. Hai tay dồn lực, hai chân bật lên, dễ dàng nhảy lên trên tường.
Anh đưa tay nói.
"Nào, tôi kéo cô lên".
Tiền Cẩm Lâm nắm chặt tay Trần Thiên Hạo, mặt hơi đỏ.
Trần Thiên Hạo bất giác cảm thấy tim đập thình thịch.
Hai người leo tường đi vào trong công xưởng.
Bên trong bức tường chỉ có một công xưởng lẻ loi ở giữa, nằm sát gần biển.
Bên trong có cần trục xây dựng loại lớn, dưới thiết bị còn có một con tàu trở hàng với chiều dài hai mươi mét.
Tàu còn chưa được sử dụng đã hiện đầy vết loang lổ rỉ sét.
Hai người đi về phía trước.
Đi ngang qua chỗ rẽ ở cửa lớn công xưởng, phát hiện ra trên mặt đất có mô hình tàu trở hàng.
"Cái này của nhóc 13".
"Thằng bé ở đây".
Nhìn bốn phía, phát hiện ra vết máu trên đá cuội.
"Mau nhìn!
Tiền Cẩm Lâm giật mình.
Sắc mặt vô cùng khó coi.
Ánh mắt của cô ta hiện lên sự hoang mang, cô ta nhìn khắp bốn phía.
Cô ta đột nhiên nhìn thấy bên cạnh cần trục hình tháp có mấy người đang đi đến vùng nước sâu.
"Đó là nhóc 13".
"Họ muốn làm gì vậy".
Sắc mặt Tiền Cẩm Lâm thay đổi.
Xông thẳng về phía bờ biển.
Cô ta hét lớn.
"Mấy người làm gì thế, mau thả thằng bé xuống".
Ở phía xa, Bạch Phi nhìn thấy có người đang đứng hét sau lưng mình.
Quay đầu nhìn lại là một cô gái, còn có một người đàn ông đang lao đến.
Lo mọi chuyện sẽ bại lộ.
Hắn lập tức thúc giục.
"Mau dìm chết nó”.
Tên côn đồ dùng sức ném nhóc 13 xuống biển.
Đến nhà họ Triệu nghỉ ngơi rồi đến xưởng đóng tàu.
Người đi cùng là gia chủ nhà họ Triệu, Triệu Vô Cực.
"Cậu Bạch, cậu thấy đấy, con tàu chúng ta tạo ra, dù là quy mô hay thực lực đều nằm top mười trong nước".
Triệu Vô Cực nhìn con tàu cực lớn, không nhịn được khoe khoang.
"Anh Triệu, ở đây không có người ngoài, chúng ta không cần nói dối đâu".
"Lúc nào thì chỗ này có thể chính thức khai thác được", Bạch Phi nói thẳng.
Đóng tàu?
Thì kiếm được mấy đồng chứ.
Sao nhanh bằng việc đào vàng được.
Hơn nữa nơi này cách khu đất vịnh Lam có hơn nghìn mét, nếu như nơi đó phát hiện ra mỏ vàng thì nơi này chắc chắn cũng có.
Đây cũng là lý do hai mươi năm qua bọn họ tốn công đầu tư xây dựng chiếc tàu trở hàng này, cũng là nguyên nhân giữ lại mảnh đất này.
Nói trắng ra là coi trọng mỏ vàng dưới khu đất này.
"Vốn định chờ đến khu khu đất vịnh Lam bắt đầu khai thác mới có thể chính thức bắt đầu".
"Ai ngờ nửa đường lại xuất hiện Trần Thiên Hạo, làm loạn Nam Thành thành ra như này.
"Bây giờ tất cả thiết bị của chúng ta ở vịnh Lam đều bị tiêu hủy, ngay cả Lộ Bình con trai tôi cũng bị lửa thiêu chết".
Nói đến đây, sắc mặt Triệu Vô Cực trở nên vô cùng đau khổ".
"Tôi cũng nghe nói đến chuyện này, anh Triệu xin hãy nén bi thương".
"Lần này tôi đến đây cũng là vì tên Trần Thiên Hạo kia".
"Nhà họ Triệu ở Nam Thành cũng được coi là thế lực nhánh của nhà họ Bạch ở Nam Thành, hắn làm vậy với nhà anh cũng chính là bất kính với nhà họ Bạch".
"Người như vậy chắc chắn không thể giữ lại".
Bạch Phi cao ngạo nói.
Triệu Vô Cực vui mừng gật đầu.
Đúng lúc này chuông điện thoại của Triệu Vô Cực reo lên.
Là Triệu Thiên Đạo gọi, liên quan đến Triệu Lộ Bình.
Triệu Vô Cực không hề do dự, nói mấy câu khách sáo với Bạch Phi sau đó chạy về nhà.
Bạch Phi đi một vòng trong xưởng.
Nhìn con tàu trở hàng, hiếu kỳ đi vào trong.
Nói thật hắn chưa từng tận mắt nhìn thấy quá trình xây dựng tàu chở hàng.
Đi được hai bước chỉ nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đang khom lưng trong góc xưởng, ngắm nhìn tàu chở hàng.
Trong tay người đó cầm mô hình tàu trở hàng.
Hắn nhíu mày.
Sau đó đánh mắt với tên côn đồ đứng sau.
Một tên tiến lên nhấc người đang trốn trong góc dậy.
"Trẻ con?"
Bạch Phi nhìn qua có hơi bất ngờ.
Nhưng nhìn ra sau thấy cánh cửa công xưởng bị đóng chặt, cậu bé này chui vào thế nào vậy?
"Cậu nhóc, nhóc đang làm gì vậy?"
Bạch Phi hỏi.
Cậu bé này chẳng phải ai khác, chính là nhóc 13.
Nhóc 13 có mái tóc xoăn, dày như tổ quả.
Đôi mắt kiên cường chớp chớp.
"Ông quan tâm tôi làm gì, mau thả ông đây xuống".
"Ối dồi! Nhãi, cũng có chút bản lĩnh nhỉ".
Bạch Phi tiến lên, nhìn cậu, nhìn mô hình tàu chở hàng trong lòng cậu, liền cướp lấy nó.
"Không ngờ cậu lại là một người mê tàu đấy".
"Có phải lén đến đây xem không?"
"Trả mô hình lại cho tôi, nó là của tôi", nhóc 13 nghiến răng, đạp Bạch Phi một cước.
Sắc mặt hắn lộ vẻ hung ác.
Tát thẳng vào mặt cậu.
"Dám đá ông đây, muốn chết hả?"
Sau đó liền vứt nhóc 13 xuống đất.
Dưới đất toàn sỏi đá, cậu ngã xuống đất kêu lên đau đớn.
Nhóc 13 không hề sợ hãi.
Thằng bé đứng dậy lao về phía Bạch Phi.
"Trả lại mô hình cho tôi".
Bạch Phi tránh qua, nhóc 13 đá vào không trung.
Bạch Phi giơ chân, đạp vào mông cậu, sức lực rất lớn khiến cả người nhóc 13 bay ra xa.
"Bốp!"
Nhóc 13 bị đạp vào mông, cả người ngã ngửa, ngã trên mặt đá cuội.
Máu tươi phun ra.
Cậu giãy giụa một lúc sau đó ngất đi.
Bạch Phi thấy vậy, đùa có tí mà thằng nhóc này đã ngã không biết sống chết thế nào rồi.
Thấy xung quanh không có người.
Hắn liền phất tay gọi tên côn đồ.
"Tìm hòn đá cột vào người nó, sau đó ném xuống biển làm mồi cho cá".
Chiếc xe phóng như bay thẳng đến xưởng đóng tàu.
Cửa xưởng đóng tàu đóng chặt.
Bên trong không có bất kỳ động tĩnh nào.
Trần Thiên Hạo và Tiền Cẩm Lâm xuống xe kiểm tra.
"Nơi này yên lặng như vậy sao?"
Trần Thiên Hạo không kìm được hỏi.
Anh nghiêng đầu qua bên kia, đó là nhà xưởng của vịnh Lam cháy đen sì.
Anh nhíu mày.
Nếu nơi đó có mỏ vàng, vậy nơi này liệu có không?
"Nơi này một năm trước hạ thủy tàu trở hàng, sau đó chỉ thi công mấy hạng mục nhỏ lẽ. Nghe nói lúc trước xin phá sản, điều chỉnh để khai thác tài nguyên".
Tiền Cẩm Lâm nói.
Khai thác tài nguyên?
Anh nhìn đá cuội dưới chân.
Trần Thiên Hạo cảm giác mình đoán đúng đến chín phần.
"Xưởng đóng tàu này là của gia tộc nào?", để kiểm chứng phỏng đoán của mình, Trần Thiên Hạo hỏi tiếp.
"Hình như là nhà họ Triệu và nhà họ Tôn. Cụ thể là ai tôi cũng không biết".
Tiền Cẩm Lâm nhíu mày nói.
"Quả nhiên!"
"Hay là chúng ta vào xem chút đi".
Trần Thiên Hạo đề nghị.
Trong tình huống này, anh thật sự muốn vào xem một chút.
"Cửa nơi này bị đóng chặt, chúng ta vào thế nào đây?", Tiền Cẩm Lâm do dự nói.
Bỗng nhiên cô ta nhìn thấy một khe hở trên tường.
Cạnh cái lỗ có linh kiện của mô hình.
"Nhóc 13 thực sự đã đến đây".
"Chắc thằng bé chui vào từ đây", Tiền Cẩm Lâm chỉ vào cái lỗ, sốt ruột nói.
"Chúng ta lớn như vậy, chắc chắn không chui lọt".
Tường cao hai mét, Trần Thiên Hạo duỗi tay tóm lấy đỉnh tường. Hai tay dồn lực, hai chân bật lên, dễ dàng nhảy lên trên tường.
Anh đưa tay nói.
"Nào, tôi kéo cô lên".
Tiền Cẩm Lâm nắm chặt tay Trần Thiên Hạo, mặt hơi đỏ.
Trần Thiên Hạo bất giác cảm thấy tim đập thình thịch.
Hai người leo tường đi vào trong công xưởng.
Bên trong bức tường chỉ có một công xưởng lẻ loi ở giữa, nằm sát gần biển.
Bên trong có cần trục xây dựng loại lớn, dưới thiết bị còn có một con tàu trở hàng với chiều dài hai mươi mét.
Tàu còn chưa được sử dụng đã hiện đầy vết loang lổ rỉ sét.
Hai người đi về phía trước.
Đi ngang qua chỗ rẽ ở cửa lớn công xưởng, phát hiện ra trên mặt đất có mô hình tàu trở hàng.
"Cái này của nhóc 13".
"Thằng bé ở đây".
Nhìn bốn phía, phát hiện ra vết máu trên đá cuội.
"Mau nhìn!
Tiền Cẩm Lâm giật mình.
Sắc mặt vô cùng khó coi.
Ánh mắt của cô ta hiện lên sự hoang mang, cô ta nhìn khắp bốn phía.
Cô ta đột nhiên nhìn thấy bên cạnh cần trục hình tháp có mấy người đang đi đến vùng nước sâu.
"Đó là nhóc 13".
"Họ muốn làm gì vậy".
Sắc mặt Tiền Cẩm Lâm thay đổi.
Xông thẳng về phía bờ biển.
Cô ta hét lớn.
"Mấy người làm gì thế, mau thả thằng bé xuống".
Ở phía xa, Bạch Phi nhìn thấy có người đang đứng hét sau lưng mình.
Quay đầu nhìn lại là một cô gái, còn có một người đàn ông đang lao đến.
Lo mọi chuyện sẽ bại lộ.
Hắn lập tức thúc giục.
"Mau dìm chết nó”.
Tên côn đồ dùng sức ném nhóc 13 xuống biển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.