Chương 6: Quỳ lạy bố
Lăng Thủy
23/06/2022
Tại nhà thờ tổ của nhà họ Trần.
Đây là lần thứ hai toàn bộ người trong nhà họ Trần tập trung tại đây.
Lần thứ nhất là vào tuần thất đầu tiên của ông Trần.
Từ đó trở đi, không còn ai nhớ đến ông ấy nữa.
Bà Trần ngồi trên ghế dựa, hai tay nắm chặt gậy chống đầu rồng. Gương mặt nhăn nheo của bà khó nén nổi cơn xúc động khi nhìn mấy trăm người nhà họ Trần xếp hàng chen chúc.
Khóe mắt bà rưng rưng.
Hai mươi năm rồi.
Hai mươi năm kể từ ngày ông Trần rời bỏ thế gian, bà mới được nhìn thấy toàn bộ con cháu nhà họ Trần đến thắp hương cúng bái cho ông thêm lần nữa.
Người dẫn đầu đám đông là Trần Thiên Hạo dáng người cao lớn mặc đồ đen.
Con trai của ông!
Sự trở về của con trai đã giúp cả dòng họ này vực dậy lần nữa.
“Bố! Con về rồi đây, xin bố ở dưới suối vàng hãy yên tâm”.
“Trong nhà vẫn còn có con gánh vác!”
Trần Thiên Hạo nhìn lên bài vị của bố, dập đầu ba cái tỏ lòng hiếu nghĩa.
Đồng thời, con cháu nhà họ Trần ở phía sau cũng cúi lạy kính bái.
“Anh cả, trước kia là do chúng em không hiểu chuyện, khiến chị dâu chịu khổ nhiều. Từ nay về sau, anh em họ Trần chúng ta nhất định sẽ đoàn kết một lòng, vươn lên trở thành gia tộc hàng đầu Nam Thành dưới sự dẫn dắt của Thiên Hạo”.
Hai người Trần Vĩnh Khang và Trần Vĩnh Hằng đều cúi gằm đầu xuống tỏ vẻ áy náy.
“Chú hai, sau này nhà họ Trần chúng ta vẫn phải dựa vào mọi người”.
“Cháu trở về chỉ có một mục đích duy nhất, đó là chăm sóc mẹ cháu suốt quãng đời còn lại”.
“Với cả…”
Trần Thiên Hạo liếc mắt nhìn sang Lưu Tiểu Nguyệt đang đứng bên cạnh bà Trần.
Ánh mắt kiên định, toát lên một thứ cảm xúc phức tạp không thể miêu tả thành lời.
Lưu Tiểu Nguyệt dịu dàng nhìn người đàn ông mình đã chờ đợi suốt năm năm trời, cuối cùng cũng không khiến cô phải thất vọng.
Giữa đám đông, anh đứng hiên ngang như một vị tướng thắng trận trở về, tư thế oai hùng kiêu hãnh không ai sánh được.
Giờ phút này trong lòng cô, anh giống như người hùng đạp mây cưỡi gió hùng dũng trở về.
Bà Trần nhấc gậy chống gõ xuống đất ba lần, hai mắt nheo lại, giọng nói khàn khàn vang lên.
“Chú hai, chú ba, các chú hãy sắp xếp lại những tài liệu nhà họ Châu giao cho trước đi”.
“Những người khác cứ quay về làm việc của mình”.
Sau khi đám đông tản đi, trong nhà thờ tổ chỉ còn lại Trần Thiên Hạo và Lưu Tiểu Nguyệt.
Bà Trần chậm rãi đứng dậy.
Bà đi đến giữa nhà, hai mắt trống rỗng nhìn lên bài vị của ông Trần.
Cả người không giữ được bình tĩnh, khóe miệng run run.
Hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
“Mẹ!”
Trần Thiên Hạo ở đằng sau thấy không ổn, vội chạy lên an ủi.
Bà Trần vừa khóc vừa cười phá lên.
“Thiên Hạo, mau quỳ xuống cho bố con xem!”
Anh lập tức quỳ xuống đất, động tác mạnh mẽ.
Bà Trần vẫn đứng yên tại chỗ.
“Ông ơi, con trai chúng ta có tương lai rồi”.
“Ông hãy nhìn thằng bé thật kỹ, đứa con ruột mà chúng ta đẻ ra!”
Giọng điệu của bà tràn đầy tự hào, dạt dào tình cảm.
“Hơn hai mươi năm sau khi ông đi, hai mẹ con chúng tôi không nơi nương tựa, chịu đủ nhục nhã. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác rồi”.
“Thiên Hạo của chúng ta đã dạy dỗ cả chú hai, chú ba một trận nên thân”.
Bà nâng cao giọng.
“Chắc là ông làm ma cũng không ngờ tới sẽ có ngày Châu Minh phải quỳ gối trước mặt bà già mù này cầu xin tha tội”.
“Mất hết mặt mũi, hèn hạ như một con chó!”
“Tất cả đều là công lao của con trai chúng ta!”
“Ông ơi, sao ông không ở lại hưởng phúc của con trai?”
Bà Trần vừa nói vừa kích động tới mức không nén nổi nước mắt.
Giây phút ấy, mọi dày vò và ấm ức kìm nén suốt bao nhiêu năm nay cứ như tức nước vỡ bờ.
Sôi trào mãnh liệt.
Cuối cùng, bà khẽ lau nước mắt, thở dài một hơi.
“Tiểu Nguyệt, con cũng quỳ xuống đi!”
Lưu Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu rồi đi tới bên cạnh Trần Thiên Hạo quỳ xuống.
Cô sống cùng bà Trần năm năm, hiểu rõ tính tình mạnh mẽ không chịu khuất phục của bà. Nếu không nhờ vậy, với thân phận của bà, bị xa lánh nhiều năm như vậy đã gục ngã từ lâu rồi.
Bà quay người lại tháo chiếc vòng ngọc màu xanh lục trên tay xuống.
Đưa cho Lưu Tiểu Nguyệt.
“Tiểu Nguyệt, đây là vật đính ước năm xưa bố của Thiên Hạo tặng mẹ, bây giờ mẹ giao lại nó cho con”.
“Mẹ… mẹ, vật này quý giá quá”, Lưu Tiểu Nguyệt lắc đầu, khó xử đáp.
“Ha ha ha, đây là vật gia truyền của các đời con dâu nhà họ Trần, con không chịu nhận tức là con không muốn lấy Thiên Hạo”.
Bà Trần cả giận nói.
“Con muốn”, Lưu Tiểu Nguyệt vội vàng lên tiếng, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng.
Cô cúi đầu thẹn thùng giơ tay ra.
Bà Trần nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô, chậm rãi đeo vòng ngọc vào.
“Tiểu Nguyệt, con gầy quá, không có tí da thịt nào. Sau này con phải ăn nhiều thịt cá vào, mặt tròn mông to mới có thể sinh được một đứa trẻ mũm mĩm cho nhà họ Trần”.
Bà Trần dịu dàng cầm tay cô dặn dò.
Lưu Tiểu Nguyệt ngại ngùng mặt đỏ như quả cà chua, vui vẻ nhoẻn miệng cười, đôi mắt lấp lánh tựa sao sa.
“Tiểu Nguyệt, mẹ nhớ ngày mai là sinh nhật của ông nội con thì phải. Hay là con tranh thủ cơ hội này dẫn Thiên Hạo về ra mắt, vừa để chúc mừng ông nội con, cũng là để chọn ngày lành tháng tốt”.
Bà Trần lại nhắc tới chuyện này khiến Lưu Tiểu Nguyệt lộ vẻ khó xử.
Bản thân cô cũng hiểu rõ, chuyện cưới xin của mình phải nghe theo lời bố.
Cho dù bố cô không đồng ý chuyện này thì cũng phải tìm mọi cách khiến ông ta chấp thuận.
Dù sao mẹ của cô cũng không còn nữa. Trên đời này cô chỉ còn duy nhất một người thân là bố mà thôi.
“Mẹ đừng lo nghĩ chuyện này, ngày mai chúng con sẽ đi làm ngay”, Trần Thiên Hạo cất giọng nói.
Đến nhà họ Lưu tức là sẽ bị sỉ nhục, bị coi thường.
Cho dù từ khi trở về đến nay, Trần Thiên Hạo vẫn luôn thể hiện rất xuất sắc nhưng nhà họ Lưu là gia tộc đứng đầu trong số các gia tộc hạng hai ở Nam Thành. Bọn họ khinh thường nhà họ Trần.
Thiên Hạo, anh thực sự muốn đi sao?
Lưu Tiểu Nguyệt mím chặt môi, ánh mắt hiện lên vẻ không đành lòng. Tuy cô không nói lời nào nhưng vẻ mặt đã thể hiện tất cả.
Anh gật đầu nhìn cô.
“Mẹ già rồi, chỉ muốn tranh thủ lúc bộ xương già này còn chưa ngã xuống được ôm cháu mà thôi”.
Gương mặt bà Trần tràn đầy chờ mong.
“Mẹ còn khỏe lắm mà, không chỉ cháu mà cả chắt của mẹ cũng đang chờ được mẹ bế đấy”, Trần Thiên Hạo nói giọng chắc nịch.
“Nhóc con này từ bao giờ học cái thói nịnh hót thế”.
Bà Trần mỉm cười rồi quay sang nói với Lưu Tiểu Nguyệt.
“Tiểu Nguyệt, con vào giường mẹ tìm dưới gầm giường, ở đó có một bức tranh cổ năm xưa bố của Thiên Hạo từng gán nợ lúc làm ăn. Ngày mai cứ mang bức tranh đó đến tặng bố con đi”.
“Vâng ạ”.
Lưu Tiểu Nguyệt đứng dậy đi ra ngoài.
Đợi sau khi cô đi khỏi.
Bà Trần vẫy tay ra hiệu cho Trần Thiên Hạo đứng lên.
Bà quay đi lấy một chiếc hộp màu đen ở phía sau bài vị của ông Trần.
“Thiên Hạo, bây giờ con cũng trưởng thành rồi, có một số chuyện mẹ phải nói cho con biết”.
Anh nhận lấy chiếc hộp, ấn nút mở khóa.
Bên trong có một cuốn nhật ký, còn có cả một chiếc cúc áo mang biểu tượng đặc biệt.
Phía trên cúc áo màu vàng được vẽ một hình đầu sói màu đỏ.
Trần Thiên Hạo đảm nhận nhiệm vụ của chiến thần Đông Hoang, có thể nhìn ra được đây là đồ vật của một tổ chức đặc biệt nào đó.
Đây là lần thứ hai toàn bộ người trong nhà họ Trần tập trung tại đây.
Lần thứ nhất là vào tuần thất đầu tiên của ông Trần.
Từ đó trở đi, không còn ai nhớ đến ông ấy nữa.
Bà Trần ngồi trên ghế dựa, hai tay nắm chặt gậy chống đầu rồng. Gương mặt nhăn nheo của bà khó nén nổi cơn xúc động khi nhìn mấy trăm người nhà họ Trần xếp hàng chen chúc.
Khóe mắt bà rưng rưng.
Hai mươi năm rồi.
Hai mươi năm kể từ ngày ông Trần rời bỏ thế gian, bà mới được nhìn thấy toàn bộ con cháu nhà họ Trần đến thắp hương cúng bái cho ông thêm lần nữa.
Người dẫn đầu đám đông là Trần Thiên Hạo dáng người cao lớn mặc đồ đen.
Con trai của ông!
Sự trở về của con trai đã giúp cả dòng họ này vực dậy lần nữa.
“Bố! Con về rồi đây, xin bố ở dưới suối vàng hãy yên tâm”.
“Trong nhà vẫn còn có con gánh vác!”
Trần Thiên Hạo nhìn lên bài vị của bố, dập đầu ba cái tỏ lòng hiếu nghĩa.
Đồng thời, con cháu nhà họ Trần ở phía sau cũng cúi lạy kính bái.
“Anh cả, trước kia là do chúng em không hiểu chuyện, khiến chị dâu chịu khổ nhiều. Từ nay về sau, anh em họ Trần chúng ta nhất định sẽ đoàn kết một lòng, vươn lên trở thành gia tộc hàng đầu Nam Thành dưới sự dẫn dắt của Thiên Hạo”.
Hai người Trần Vĩnh Khang và Trần Vĩnh Hằng đều cúi gằm đầu xuống tỏ vẻ áy náy.
“Chú hai, sau này nhà họ Trần chúng ta vẫn phải dựa vào mọi người”.
“Cháu trở về chỉ có một mục đích duy nhất, đó là chăm sóc mẹ cháu suốt quãng đời còn lại”.
“Với cả…”
Trần Thiên Hạo liếc mắt nhìn sang Lưu Tiểu Nguyệt đang đứng bên cạnh bà Trần.
Ánh mắt kiên định, toát lên một thứ cảm xúc phức tạp không thể miêu tả thành lời.
Lưu Tiểu Nguyệt dịu dàng nhìn người đàn ông mình đã chờ đợi suốt năm năm trời, cuối cùng cũng không khiến cô phải thất vọng.
Giữa đám đông, anh đứng hiên ngang như một vị tướng thắng trận trở về, tư thế oai hùng kiêu hãnh không ai sánh được.
Giờ phút này trong lòng cô, anh giống như người hùng đạp mây cưỡi gió hùng dũng trở về.
Bà Trần nhấc gậy chống gõ xuống đất ba lần, hai mắt nheo lại, giọng nói khàn khàn vang lên.
“Chú hai, chú ba, các chú hãy sắp xếp lại những tài liệu nhà họ Châu giao cho trước đi”.
“Những người khác cứ quay về làm việc của mình”.
Sau khi đám đông tản đi, trong nhà thờ tổ chỉ còn lại Trần Thiên Hạo và Lưu Tiểu Nguyệt.
Bà Trần chậm rãi đứng dậy.
Bà đi đến giữa nhà, hai mắt trống rỗng nhìn lên bài vị của ông Trần.
Cả người không giữ được bình tĩnh, khóe miệng run run.
Hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
“Mẹ!”
Trần Thiên Hạo ở đằng sau thấy không ổn, vội chạy lên an ủi.
Bà Trần vừa khóc vừa cười phá lên.
“Thiên Hạo, mau quỳ xuống cho bố con xem!”
Anh lập tức quỳ xuống đất, động tác mạnh mẽ.
Bà Trần vẫn đứng yên tại chỗ.
“Ông ơi, con trai chúng ta có tương lai rồi”.
“Ông hãy nhìn thằng bé thật kỹ, đứa con ruột mà chúng ta đẻ ra!”
Giọng điệu của bà tràn đầy tự hào, dạt dào tình cảm.
“Hơn hai mươi năm sau khi ông đi, hai mẹ con chúng tôi không nơi nương tựa, chịu đủ nhục nhã. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác rồi”.
“Thiên Hạo của chúng ta đã dạy dỗ cả chú hai, chú ba một trận nên thân”.
Bà nâng cao giọng.
“Chắc là ông làm ma cũng không ngờ tới sẽ có ngày Châu Minh phải quỳ gối trước mặt bà già mù này cầu xin tha tội”.
“Mất hết mặt mũi, hèn hạ như một con chó!”
“Tất cả đều là công lao của con trai chúng ta!”
“Ông ơi, sao ông không ở lại hưởng phúc của con trai?”
Bà Trần vừa nói vừa kích động tới mức không nén nổi nước mắt.
Giây phút ấy, mọi dày vò và ấm ức kìm nén suốt bao nhiêu năm nay cứ như tức nước vỡ bờ.
Sôi trào mãnh liệt.
Cuối cùng, bà khẽ lau nước mắt, thở dài một hơi.
“Tiểu Nguyệt, con cũng quỳ xuống đi!”
Lưu Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu rồi đi tới bên cạnh Trần Thiên Hạo quỳ xuống.
Cô sống cùng bà Trần năm năm, hiểu rõ tính tình mạnh mẽ không chịu khuất phục của bà. Nếu không nhờ vậy, với thân phận của bà, bị xa lánh nhiều năm như vậy đã gục ngã từ lâu rồi.
Bà quay người lại tháo chiếc vòng ngọc màu xanh lục trên tay xuống.
Đưa cho Lưu Tiểu Nguyệt.
“Tiểu Nguyệt, đây là vật đính ước năm xưa bố của Thiên Hạo tặng mẹ, bây giờ mẹ giao lại nó cho con”.
“Mẹ… mẹ, vật này quý giá quá”, Lưu Tiểu Nguyệt lắc đầu, khó xử đáp.
“Ha ha ha, đây là vật gia truyền của các đời con dâu nhà họ Trần, con không chịu nhận tức là con không muốn lấy Thiên Hạo”.
Bà Trần cả giận nói.
“Con muốn”, Lưu Tiểu Nguyệt vội vàng lên tiếng, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng.
Cô cúi đầu thẹn thùng giơ tay ra.
Bà Trần nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô, chậm rãi đeo vòng ngọc vào.
“Tiểu Nguyệt, con gầy quá, không có tí da thịt nào. Sau này con phải ăn nhiều thịt cá vào, mặt tròn mông to mới có thể sinh được một đứa trẻ mũm mĩm cho nhà họ Trần”.
Bà Trần dịu dàng cầm tay cô dặn dò.
Lưu Tiểu Nguyệt ngại ngùng mặt đỏ như quả cà chua, vui vẻ nhoẻn miệng cười, đôi mắt lấp lánh tựa sao sa.
“Tiểu Nguyệt, mẹ nhớ ngày mai là sinh nhật của ông nội con thì phải. Hay là con tranh thủ cơ hội này dẫn Thiên Hạo về ra mắt, vừa để chúc mừng ông nội con, cũng là để chọn ngày lành tháng tốt”.
Bà Trần lại nhắc tới chuyện này khiến Lưu Tiểu Nguyệt lộ vẻ khó xử.
Bản thân cô cũng hiểu rõ, chuyện cưới xin của mình phải nghe theo lời bố.
Cho dù bố cô không đồng ý chuyện này thì cũng phải tìm mọi cách khiến ông ta chấp thuận.
Dù sao mẹ của cô cũng không còn nữa. Trên đời này cô chỉ còn duy nhất một người thân là bố mà thôi.
“Mẹ đừng lo nghĩ chuyện này, ngày mai chúng con sẽ đi làm ngay”, Trần Thiên Hạo cất giọng nói.
Đến nhà họ Lưu tức là sẽ bị sỉ nhục, bị coi thường.
Cho dù từ khi trở về đến nay, Trần Thiên Hạo vẫn luôn thể hiện rất xuất sắc nhưng nhà họ Lưu là gia tộc đứng đầu trong số các gia tộc hạng hai ở Nam Thành. Bọn họ khinh thường nhà họ Trần.
Thiên Hạo, anh thực sự muốn đi sao?
Lưu Tiểu Nguyệt mím chặt môi, ánh mắt hiện lên vẻ không đành lòng. Tuy cô không nói lời nào nhưng vẻ mặt đã thể hiện tất cả.
Anh gật đầu nhìn cô.
“Mẹ già rồi, chỉ muốn tranh thủ lúc bộ xương già này còn chưa ngã xuống được ôm cháu mà thôi”.
Gương mặt bà Trần tràn đầy chờ mong.
“Mẹ còn khỏe lắm mà, không chỉ cháu mà cả chắt của mẹ cũng đang chờ được mẹ bế đấy”, Trần Thiên Hạo nói giọng chắc nịch.
“Nhóc con này từ bao giờ học cái thói nịnh hót thế”.
Bà Trần mỉm cười rồi quay sang nói với Lưu Tiểu Nguyệt.
“Tiểu Nguyệt, con vào giường mẹ tìm dưới gầm giường, ở đó có một bức tranh cổ năm xưa bố của Thiên Hạo từng gán nợ lúc làm ăn. Ngày mai cứ mang bức tranh đó đến tặng bố con đi”.
“Vâng ạ”.
Lưu Tiểu Nguyệt đứng dậy đi ra ngoài.
Đợi sau khi cô đi khỏi.
Bà Trần vẫy tay ra hiệu cho Trần Thiên Hạo đứng lên.
Bà quay đi lấy một chiếc hộp màu đen ở phía sau bài vị của ông Trần.
“Thiên Hạo, bây giờ con cũng trưởng thành rồi, có một số chuyện mẹ phải nói cho con biết”.
Anh nhận lấy chiếc hộp, ấn nút mở khóa.
Bên trong có một cuốn nhật ký, còn có cả một chiếc cúc áo mang biểu tượng đặc biệt.
Phía trên cúc áo màu vàng được vẽ một hình đầu sói màu đỏ.
Trần Thiên Hạo đảm nhận nhiệm vụ của chiến thần Đông Hoang, có thể nhìn ra được đây là đồ vật của một tổ chức đặc biệt nào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.