Chương 105: Quyết định
Lăng Thủy
06/07/2022
Trước khi có một phương án hoàn chỉnh, tạm thời Trần Thiên Hạo sẽ không nói cho Tiền Cẩm Lâm biết bệnh tình của cô ta.
Trước hết, anh sẽ để Tiết Thiên Linh dùng liệu pháp phong bế huyệt vị để ức chế các tế bào ung thư trong cơ thể Tiền Cẩm Lâm, quan sát sự phát triển của bệnh tình, rồi mới lên kế hoạch tiếp.
Trần Thiên Hạo chuyển Tiền Cẩm Lâm đến thẳng bệnh viện trung ương để được Vương Uyên Bác theo dõi và kiểm tra toàn diện.
Nếu muốn giữ lại khả năng sinh sản thì đây là cách duy nhất hiện giờ.
Tiền Cẩm Lâm không rõ về tình trạng của mình, nhưng Tiết Thiên Linh đã lừa được cô ta bằng vài câu nói.
Tiết Thiên Linh bảo rằng sau khi Tiền Cẩm Lâm bị thương ở Đông Sơn thì hàn khí đã xâm nhập cơ thể, cần được ông ép hàn khí ra khỏi cơ thể bằng ngân châm định kỳ.
Cô ta cũng không hiểu lắm, nhưng biết rằng Tiết Thiên Linh sẽ không lừa mình, nên cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Trần Thiên Hạo cảm thấy khá khó xử.
Đi qua đi lại giữa hành lang bệnh viện trung ương, Trần Thiên Hạo liên tục hút thuốc.
Anh đang nghĩ xem nên giải thích chuyện này thế nào với Lưu Tiểu Nguyệt để tránh được những rắc rối không cần thiết.
Lưu Tiểu Nguyệt không giống người khác, cô rất nhạy cảm.
Sau khi chuyện xảy ra, cô đã không nghe bất kỳ lời giải thích nào.
Phải làm sao để nhắc đến tên Tiền Cẩm Lâm trước mặt cô, đã đủ làm Trần Thiên Hạo đau đầu rồi.
Tiết Thiên Linh bước ra từ phòng bệnh.
Theo sau ông là Vương Uyên Bác.
“Tôi đã sử dụng liệu pháp phong bế huyệt vị để ức chế các tế bào ung thư giúp cô ấy. Trước mắt, có lẽ bệnh tình sẽ không quá đáng ngại”.
Ở bên cạnh, Vương Uyên Bác tựa như một người hâm mộ, nhìn Tiết Thiên Linh bằng vẻ mặt sùng bái.
Kỹ thuật y học cổ của tiền bối Tiết quả là khiến Vương Uyên Bác mở rộng tầm mắt.
Trần Thiên Hạo gật đầu, đoạn nói với Vương Uyên Bác.
“Sau này phiền bác sĩ nói với tôi về tình trạng của Tiền Cẩm Lâm nhé. Nếu có chuyển biến xấu, mong bác sĩ hay báo cho tôi đầu tiên”.
Vương Uyên Bác gật đầu lia lịa.
Bệnh tình tạm thời đã được ức chế, tiếp theo cần sắp xếp nơi tĩnh dưỡng cho Tiền Cẩm Lâm.
Nằm viện mãi thì chắc chắn không ổn.
Nhưng bây giờ Tiền Cẩm Lâm chỉ có một thân một mình, bảo đối phương quay về căn nhà thuê ư?
Ngộ nhỡ xảy ra bất trắc gì, Trần Thiên Hạo có hối hận cũng không kịp.
Ngẫm nghĩ một hồi, Trần Thiên Hạo quyết định tạm thời thuê một căn hộ ở ngoại ô cho Tiền Cẩm Lâm, bảo nhóc 13 tạm thời sống cùng cô ta.
Nghĩ xong, Trần Thiên Hạo bèn nhờ Vương Uyên Bác thu xếp cho Tiền Cẩm Lâm xuất viện ngay, sau đó lái xe chở Tiền Cẩm Lâm rời khỏi bệnh viện trung ương.
Trong xe.
Sợi dây thần kinh căng như dây đàn của Trần Thiên Hạo cuối cùng cũng được thả lỏng.
Ở bệnh viện, anh cứ lo rằng Tiền Cẩm Lâm sẽ chạm mặt Lưu Tiểu Nguyệt.
Nếu không vì Tiền Cẩm Lâm mắc phải căn bệnh này, anh đã hạ quyết tâm cắt đứt quan hệ triệt để với cô ta rồi.
Thế nhưng, kế hoạch chẳng bao giờ bắt kịp sự thay đổi cả.
Sau này đành phải đi bước nào tính bước ấy vậy.
“Thiên Hạo à, anh đưa tôi đi đâu vậy?”
Ngồi trong xe, Tiền Cẩm Lâm thấy các toà cao ốc bên ngoài cửa sổ ngày một xa dần, bèn tò mò hỏi.
“Thần y Tiết bảo rằng cô ngấm phải hàn khí ở Đông Sơn, cộng thêm lần này kích thích hàn khí xâm nhập cơ thể, cần tìm nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi một thời gian”.
Sau khi nói ra những câu đã bàn bạc từ trước, Trần Thiên Hạo bình tĩnh nói tiếp.
“Tôi đã thuê một nơi ở ngoại ô cho cô rồi, cô tĩnh dưỡng một thời gian đi nhé”.
Sao Tiền Cẩm Lâm lại không cảm nhận được những thay đổi trong cơ thể mình kia chứ?
Sau khi Tiết Thiên Linh dùng châm kim vào huyệt vị giúp cô ta, chứng xuất huyết không ngừng trong cơ thể đã có chuyển biến tốt ngay lập tức.
Đương nhiên trước đây cô ta không để ý đến điều này, cũng nghĩ rằng do mình nhiễm lạnh lúc ở Đông Sơn mà thôi.
Đảo mắt một cái, Tiền Cẩm Lâm bỗng dưng hạ giọng, vừa cười gian với Trần Thiên Hạo vừa bảo.
“Trần Thiên Hạo này, đừng nói là anh đưa tôi ra biệt thự ngoại ô để bao nuôi tôi đấy nhé”.
“Cô lại không nghiêm chỉnh rồi”.
Trần Thiên Hạo trừng mắt nhìn Tiền Cẩm Lâm, thầm cười khổ.
Trong lòng chợt dâng lên nỗi xót xa khó tả.
Anh lặng lẽ hạ quyết tâm.
Trước khi kiểm soát được tình hình, anh không thể để Tiền Cẩm Lâm biết bệnh tình thật sự.
Hãy để Tiền Cẩm Lâm được vô tư vô ưu trong khoảng thời gian này rồi hẵng tính tiếp.
“Cẩm Lâm”.
Trần Thiên Hạo bỗng ngoái đầu nhìn đối phương rồi cất tiếng gọi.
Tiền Cẩm Lâm ngây người, chớp chớp đôi mắt to tròn quyến rũ ấy rồi hỏi lại.
“Sao vậy?”
Cô ta nhíu mày.
“Đừng ra cái vẻ nghiêm túc như đi gặp phụ huynh như thế. Người ta đang là bệnh nhân đấy nhé”.
Trần Thiên Hạo lắc đầu cười.
“Tôi muốn hỏi, có chuyện gì mà cô muốn làm hay không?”
“Muốn làm ấy hả?”
Tiền Cẩm Lâm ngây ra, bất chợt mở miệng nói.
“Muốn gả cho anh đấy”.
“Ơ…”
Trần Thiên Hạo toát mồ hôi, không ngờ đây là chuyện mà đối phương luôn mong mỏi.
“Cái này không tính, còn gì khác nữa không?”
“Cái khác à?”
Tiền Cẩm Lâm để tay dưới cằm, mắt lại đảo một vòng.
“Ừm, hy vọng nhóc 13 có thể tha thứ cho tôi”.
“Sau đó thì gả cho anh”.
Dứt lời, Tiền Cẩm Lâm nhìn vẻ chau mày của Trần Thiên Hạo mà không nhịn được phì cười.
“Anh biết rõ rồi còn hỏi”.
Tiền Cẩm Lâm cười rất to, đôi mắt nhìn Trần Thiên Hạo ngập tràn hạnh phúc, nhưng lại rưng rưng nước mắt.
Cô ta biết mọi chuyện đều chỉ là một giấc mơ đối với mình mà thôi.
Một giấc mơ, chẳng biết bao giờ trở thành sự thật.
“Tôi có ý này”.
Trần Thiên Hạo trầm ngâm một chốc, đoạn nói tiếp.
“Hay là tạm thời không để nhóc 13 đến Đông Hoang nữa, dù sao thằng bé cũng chưa đủ tuổi. Chi bằng để thằng bé sống ở ngoại ô với cô đi”.
“Như thế thì có lẽ hai người sẽ nhanh chóng hoà hợp”.
“Có được không?”
Tiền Cẩm Lâm có phần lo lắng, vừa nhìn Trần Thiên Hạo vừa hỏi lại.
“Chắc là không có vấn đề gì đâu”.
“Lát nữa tôi sẽ bảo Thanh Long đưa nhóc 13 đến”.
“Cảm ơn anh nhiều lắm, Thiên Hạo”.
“Hức, hức!”
Nhào vào lòng Trần Thiên Hạo, Tiền Cẩm Lâm xúc động oà khóc nức nở.
“Cô làm gì đấy, mau ngồi thẳng dậy, tôi đang lái xe mà”.
Trần Thiên Hạo bất lực lắc đầu, nhưng rồi cũng hết cách với đối phương.
Chỉ đành để Tiền Cẩm Lâm dụi vào lòng mình.
Một lúc sau, Tiền Cẩm Lâm đã ngừng khóc, ngả đầu lên đùi Trần Thiên Hạo rồi ngửa mặt ngây ngẩn nhìn anh.
Lúc này, cô ta cảm thấy nỗi khổ sở mà mình đã chịu đựng những năm qua đều là vì khoảnh khắc hiện tại.
Nếu có thể thay đổi vận mệnh, Tiền Cẩm Lâm vẫn sẽ chọn con đường này.
Chịu đựng muôn vàn khổ ải, chỉ để ngày hôm nay được ngắm nhìn anh!
Trước hết, anh sẽ để Tiết Thiên Linh dùng liệu pháp phong bế huyệt vị để ức chế các tế bào ung thư trong cơ thể Tiền Cẩm Lâm, quan sát sự phát triển của bệnh tình, rồi mới lên kế hoạch tiếp.
Trần Thiên Hạo chuyển Tiền Cẩm Lâm đến thẳng bệnh viện trung ương để được Vương Uyên Bác theo dõi và kiểm tra toàn diện.
Nếu muốn giữ lại khả năng sinh sản thì đây là cách duy nhất hiện giờ.
Tiền Cẩm Lâm không rõ về tình trạng của mình, nhưng Tiết Thiên Linh đã lừa được cô ta bằng vài câu nói.
Tiết Thiên Linh bảo rằng sau khi Tiền Cẩm Lâm bị thương ở Đông Sơn thì hàn khí đã xâm nhập cơ thể, cần được ông ép hàn khí ra khỏi cơ thể bằng ngân châm định kỳ.
Cô ta cũng không hiểu lắm, nhưng biết rằng Tiết Thiên Linh sẽ không lừa mình, nên cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Trần Thiên Hạo cảm thấy khá khó xử.
Đi qua đi lại giữa hành lang bệnh viện trung ương, Trần Thiên Hạo liên tục hút thuốc.
Anh đang nghĩ xem nên giải thích chuyện này thế nào với Lưu Tiểu Nguyệt để tránh được những rắc rối không cần thiết.
Lưu Tiểu Nguyệt không giống người khác, cô rất nhạy cảm.
Sau khi chuyện xảy ra, cô đã không nghe bất kỳ lời giải thích nào.
Phải làm sao để nhắc đến tên Tiền Cẩm Lâm trước mặt cô, đã đủ làm Trần Thiên Hạo đau đầu rồi.
Tiết Thiên Linh bước ra từ phòng bệnh.
Theo sau ông là Vương Uyên Bác.
“Tôi đã sử dụng liệu pháp phong bế huyệt vị để ức chế các tế bào ung thư giúp cô ấy. Trước mắt, có lẽ bệnh tình sẽ không quá đáng ngại”.
Ở bên cạnh, Vương Uyên Bác tựa như một người hâm mộ, nhìn Tiết Thiên Linh bằng vẻ mặt sùng bái.
Kỹ thuật y học cổ của tiền bối Tiết quả là khiến Vương Uyên Bác mở rộng tầm mắt.
Trần Thiên Hạo gật đầu, đoạn nói với Vương Uyên Bác.
“Sau này phiền bác sĩ nói với tôi về tình trạng của Tiền Cẩm Lâm nhé. Nếu có chuyển biến xấu, mong bác sĩ hay báo cho tôi đầu tiên”.
Vương Uyên Bác gật đầu lia lịa.
Bệnh tình tạm thời đã được ức chế, tiếp theo cần sắp xếp nơi tĩnh dưỡng cho Tiền Cẩm Lâm.
Nằm viện mãi thì chắc chắn không ổn.
Nhưng bây giờ Tiền Cẩm Lâm chỉ có một thân một mình, bảo đối phương quay về căn nhà thuê ư?
Ngộ nhỡ xảy ra bất trắc gì, Trần Thiên Hạo có hối hận cũng không kịp.
Ngẫm nghĩ một hồi, Trần Thiên Hạo quyết định tạm thời thuê một căn hộ ở ngoại ô cho Tiền Cẩm Lâm, bảo nhóc 13 tạm thời sống cùng cô ta.
Nghĩ xong, Trần Thiên Hạo bèn nhờ Vương Uyên Bác thu xếp cho Tiền Cẩm Lâm xuất viện ngay, sau đó lái xe chở Tiền Cẩm Lâm rời khỏi bệnh viện trung ương.
Trong xe.
Sợi dây thần kinh căng như dây đàn của Trần Thiên Hạo cuối cùng cũng được thả lỏng.
Ở bệnh viện, anh cứ lo rằng Tiền Cẩm Lâm sẽ chạm mặt Lưu Tiểu Nguyệt.
Nếu không vì Tiền Cẩm Lâm mắc phải căn bệnh này, anh đã hạ quyết tâm cắt đứt quan hệ triệt để với cô ta rồi.
Thế nhưng, kế hoạch chẳng bao giờ bắt kịp sự thay đổi cả.
Sau này đành phải đi bước nào tính bước ấy vậy.
“Thiên Hạo à, anh đưa tôi đi đâu vậy?”
Ngồi trong xe, Tiền Cẩm Lâm thấy các toà cao ốc bên ngoài cửa sổ ngày một xa dần, bèn tò mò hỏi.
“Thần y Tiết bảo rằng cô ngấm phải hàn khí ở Đông Sơn, cộng thêm lần này kích thích hàn khí xâm nhập cơ thể, cần tìm nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi một thời gian”.
Sau khi nói ra những câu đã bàn bạc từ trước, Trần Thiên Hạo bình tĩnh nói tiếp.
“Tôi đã thuê một nơi ở ngoại ô cho cô rồi, cô tĩnh dưỡng một thời gian đi nhé”.
Sao Tiền Cẩm Lâm lại không cảm nhận được những thay đổi trong cơ thể mình kia chứ?
Sau khi Tiết Thiên Linh dùng châm kim vào huyệt vị giúp cô ta, chứng xuất huyết không ngừng trong cơ thể đã có chuyển biến tốt ngay lập tức.
Đương nhiên trước đây cô ta không để ý đến điều này, cũng nghĩ rằng do mình nhiễm lạnh lúc ở Đông Sơn mà thôi.
Đảo mắt một cái, Tiền Cẩm Lâm bỗng dưng hạ giọng, vừa cười gian với Trần Thiên Hạo vừa bảo.
“Trần Thiên Hạo này, đừng nói là anh đưa tôi ra biệt thự ngoại ô để bao nuôi tôi đấy nhé”.
“Cô lại không nghiêm chỉnh rồi”.
Trần Thiên Hạo trừng mắt nhìn Tiền Cẩm Lâm, thầm cười khổ.
Trong lòng chợt dâng lên nỗi xót xa khó tả.
Anh lặng lẽ hạ quyết tâm.
Trước khi kiểm soát được tình hình, anh không thể để Tiền Cẩm Lâm biết bệnh tình thật sự.
Hãy để Tiền Cẩm Lâm được vô tư vô ưu trong khoảng thời gian này rồi hẵng tính tiếp.
“Cẩm Lâm”.
Trần Thiên Hạo bỗng ngoái đầu nhìn đối phương rồi cất tiếng gọi.
Tiền Cẩm Lâm ngây người, chớp chớp đôi mắt to tròn quyến rũ ấy rồi hỏi lại.
“Sao vậy?”
Cô ta nhíu mày.
“Đừng ra cái vẻ nghiêm túc như đi gặp phụ huynh như thế. Người ta đang là bệnh nhân đấy nhé”.
Trần Thiên Hạo lắc đầu cười.
“Tôi muốn hỏi, có chuyện gì mà cô muốn làm hay không?”
“Muốn làm ấy hả?”
Tiền Cẩm Lâm ngây ra, bất chợt mở miệng nói.
“Muốn gả cho anh đấy”.
“Ơ…”
Trần Thiên Hạo toát mồ hôi, không ngờ đây là chuyện mà đối phương luôn mong mỏi.
“Cái này không tính, còn gì khác nữa không?”
“Cái khác à?”
Tiền Cẩm Lâm để tay dưới cằm, mắt lại đảo một vòng.
“Ừm, hy vọng nhóc 13 có thể tha thứ cho tôi”.
“Sau đó thì gả cho anh”.
Dứt lời, Tiền Cẩm Lâm nhìn vẻ chau mày của Trần Thiên Hạo mà không nhịn được phì cười.
“Anh biết rõ rồi còn hỏi”.
Tiền Cẩm Lâm cười rất to, đôi mắt nhìn Trần Thiên Hạo ngập tràn hạnh phúc, nhưng lại rưng rưng nước mắt.
Cô ta biết mọi chuyện đều chỉ là một giấc mơ đối với mình mà thôi.
Một giấc mơ, chẳng biết bao giờ trở thành sự thật.
“Tôi có ý này”.
Trần Thiên Hạo trầm ngâm một chốc, đoạn nói tiếp.
“Hay là tạm thời không để nhóc 13 đến Đông Hoang nữa, dù sao thằng bé cũng chưa đủ tuổi. Chi bằng để thằng bé sống ở ngoại ô với cô đi”.
“Như thế thì có lẽ hai người sẽ nhanh chóng hoà hợp”.
“Có được không?”
Tiền Cẩm Lâm có phần lo lắng, vừa nhìn Trần Thiên Hạo vừa hỏi lại.
“Chắc là không có vấn đề gì đâu”.
“Lát nữa tôi sẽ bảo Thanh Long đưa nhóc 13 đến”.
“Cảm ơn anh nhiều lắm, Thiên Hạo”.
“Hức, hức!”
Nhào vào lòng Trần Thiên Hạo, Tiền Cẩm Lâm xúc động oà khóc nức nở.
“Cô làm gì đấy, mau ngồi thẳng dậy, tôi đang lái xe mà”.
Trần Thiên Hạo bất lực lắc đầu, nhưng rồi cũng hết cách với đối phương.
Chỉ đành để Tiền Cẩm Lâm dụi vào lòng mình.
Một lúc sau, Tiền Cẩm Lâm đã ngừng khóc, ngả đầu lên đùi Trần Thiên Hạo rồi ngửa mặt ngây ngẩn nhìn anh.
Lúc này, cô ta cảm thấy nỗi khổ sở mà mình đã chịu đựng những năm qua đều là vì khoảnh khắc hiện tại.
Nếu có thể thay đổi vận mệnh, Tiền Cẩm Lâm vẫn sẽ chọn con đường này.
Chịu đựng muôn vàn khổ ải, chỉ để ngày hôm nay được ngắm nhìn anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.