Chương 101
Thời Vi Nguyệt Thượng
06/02/2022
Nàng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Khúc Thịnh, giọng nói có chút gian nan: "Chú Khúc, con biết ngài nhất thời không thể tiếp nhận, con cũng hiểu chúng ta làm ngài rất đau đầu. Nhưng mà... ngài có thể cho chúng ta một cơ hội, cho con một cơ hội, con sẽ cho Mặc Thương hạnh phúc, cũng sẽ tận khả năng chăm sóc chị ấy. Con đều có thể cho chị ấy tất cả những gì con có."
Khúc Thịnh cau mày, trầm giọng nói: "Đều có thể cho, con có thể quang minh chính đại cùng con bé xuất hiện ở công ty sao? Con có thể tuyên bố với mọi người bên cạnh Mặc Thương là vợ của con sao?"
Ánh mắt Lâm Thanh Hàm dần ảm đạm trong lúc Khúc Thịnh chất vấn, sống lưng ngồi thẳng tắp cũng từ từ cong xuống, từng từ từng chữ đều đâm vào nơi đau đớn nhất của nàng.
Nhìn thấy nàng như vậy, Khúc Thịnh cũng có chút không đành lòng, nhưng nghĩ đến Khúc Mặc Thương thì tâm ông vẫn lạnh lẽo: "Thanh Hàm, con đã từng nghĩ đến những bức ảnh này chưa, nếu chỉ là Mặc Thương cùng bạn trai hẹn hò thì không có khả năng làm thứ uy hiếp ta, nó cũng sẽ không mang đến tổn thương cho Mặc Thương. Ta có thể vui vẻ chúc phúc con bé, giúp con bé trấn cửa ải. Nhưng chỉ bởi vì các con đều là nữ nhân, cho nên ở độ tuổi đẹp nhất của con bé, vốn nên là hạnh phúc ngọt ngào lại yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, trở thành đầu đề câu chuyện để người khác công kích con bé."
Nếu những lời vừa rồi khiến Lâm Thanh Hàm cảm thấy đau đớn, vậy thì những lời này chính là tru tâm, khuôn mặt nàng hoàn toàn không còn chút máu, tái nhợt cơ hồ trong suốt, trong mắt nàng thậm chí không thể kìm được nhẫn nại mà nàng luôn có. Nàng nhìn Khúc Thịnh, môi mấp máy vài lần nhưng không thể nói một lời, đôi mắt cũng đỏ bừng.
Khúc Thịnh không dám nhìn nàng, lời nói ra khiến ông có chút hối hận, nhưng đây cũng là điều ông lo lắng nhất. Ông đã sống nhiều năm như vậy, đã từng trải rất nhiều, ông biết những lời kia có thể tùy ý hủy hoại một người, không chỉ Khúc Mặc Thương, mà ngay cả Lâm Thanh Hàm ông cũng không muốn nàng đi vào con đường này.
"Ta biết hiện tại hai đứa rất thống khổ, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, hiện tại tách ra đều tốt cho cả hai. Nếu Khổng Ích Tường biết chuyện này, con nên biết không chỉ con và Mặc Thương, mà cả Cảnh Thái và Thiên Thịnh đều sẽ bị thiệt hại." Khúc Thịnh nhìn Lâm Thanh Hàm, trầm giọng nói.
"Cho nên, ngài muốn con tách khỏi chị ấy, vậy chị ấy thì sao?" Tay Lâm Thanh Hàm nắm chặt thành quyền, áp lực nói.
"Còn Mặc Thương, ta sẽ trấn an con bé, chỉ cần con chia tay với nó, đừng gặp lại nó nữa. Trên đời này ai mà chẳng có thị phi, thời gian sẽ luôn hòa tan mọi thứ." Giọng nói của Khúc Thịnh có chút trầm xuống, giống như đang nói với chính mình.
Lâm Thanh Hàm nở nụ cười, nhưng nước mắt lại rơi xuống: "Đúng vậy, ai mà chẳng có thị phi, cho nên cảm tình bảy năm của con có thể bị mấy lời của ngài nghiền đến dập nát, vì khinh suất mà tình cảm giữa con và chị ấy liền có thể bị đơn phương chấm dứt. Ngài thực sự hiểu chị ấy sao? Ngài có thể ước tính xem nếu hiện tại con và chị ấy chia tay sẽ mang lại cho chị ấy thương tổn lớn bao nhiêu không, chú Khúc.
Hai chữ cuối cùng gần như cắn răng thốt lên, sắc mặt Khúc Thịnh cũng hơi trắng bệch, ông làm sao dễ chịu, nhưng ông không thể chấp nhận bọn họ ở bên nhau, con ngươi cũng đỏ bừng: "Đúng vậy, nó đã nói rõ với ta là nó rất nghiêm túc. Cho nên dù ta có yêu cầu gì thì nó cũng không chịu nhân nhượng, dù ta có đánh nó cũng không rên một tiếng, không chịu nói một câu thỏa hiệp, hiện tại còn không chịu ăn cơm, ngoan cố với ta. Thanh Hàm, đây là con muốn sao? Nếu con thực sự yêu nó, làm sao con có thể nhẫn tâm làm nó vì con mà ruồng bỏ cha mẹ, vì con mà chống lại thực tế của cả xã hội!"
Đôi mắt Lâm Thanh Hàm đột nhiên mở to, đột nhiên đứng lên: "Ông nói cái gì? Ông đánh chị ấy?!" So với khổ sở trước đó, tin tức này càng làm cho nàng máu dồn lên não, nàng nhìn chằm chằm vào Khúc Mặc Thương, tôn trọng cùng lễ độ với trưởng bối vừa rồi cũng hoàn toàn bị đánh đến không còn một mảnh, tức giận cùng lạnh lẽo kia nhất thời khiến Khúc Thịnh đã có kinh nghiêm thương trường cũng vô cùng sửng sốt.
Nhưng lý trí cuối cùng cũng kéo nàng trở lại, nàng miễn cưỡng nói xin lỗi với Khúc Thịng, nhưng thái độ cũng không ngoan ngoãn như trước, đè nén đau lng cùng khẩn trương trong lòng: "Sao chị ấy lại không ăn cơm, ngài làm tổn thương chị ấy sao?"
Khúc Thịnh lấy lại tinh thần dùng vẻ mặt phức tạp nhìn nàng, tình cảm của Lâm Thanh Hàm dành cho Khúc Mặc Thương hoàn toàn không phải giả vờ, nhưng tại sao lại là nữ nhân.
"Nó là con gái của ta, ta có chừng mực hơn con. Con nên biết, thống khổ mà ta mang lại cho nó chỉ là nhất thời, nhưng hai đứa ở bên nhau, những nguy cơ cùng rủi ro tiềm ẩn đó vĩnh viễn không thể tiêu tan. Khổng Ích Tường không phải người tốt, hôm nay có người đả kích ta, có thể ngày mai sẽ bị ông ta biết, hẳn là con hiểu rõ thái độ thù địch của ông ta đối với Thiên Thịnh, này đối với Khúc gia có ý nghĩa là gì. Coi như ta cùng dì cầu xin con, được không?" Khúc Thịnh nhìn Lâm Thanh Hàm trước mắt đã gần như hỏng mất, cắn răng cầu xin nàng.
Lồng ngực Lâm Thanh Hàm kịch liệt phập phồng, nàng chỉ cảm thấy mê man, thậm chí còn không biết phải nói thế nào, những lời Khúc Thịnh nói đã xé nát trái tim nàng, không có bất kỳ che chở hay bảo hộ.
Không nên là cái dạng này, nàng vẫn luôn cho rằng mình có thể làm cho Khúc Mặc Thương, cũng có thể chăm sóc che chở cho cô. Nhưng thực tế trần trụi trước mặt nàng đã hung hăng cho nàng một cái tát, nàng đã mang đến thương tổn cho Khúc Mặc Thương. Trong lòng nàng như lửa đốt, Khúc Thịnh nói rằng cô không chịu ăn cơm, cô đang lấy thân thể chống lại Khúc Thịnh sao? Khúc Thịnh động thủ đánh cô, đánh có nghiêm trọng không, mỗi một vấn đề đều làm nàng đau đớn đến không thể kiểm soát.
Nàng cúi đầu, thân thể khẽ run lên, trong mắt Khúc Thịnh là giãy giụa đến lợi hại, nhưng khi nghĩ đến ánh mắt của Khúc Mặc Thương sau khi bị ông tát, ông lại tàn nhẫn hạ tâm.
Không biết qua bao lâu Lâm Thanh Hàm mới thấp giọng mở miệng, giọng nói có chút yếu ớt: "Ngài muốn thế nào?"
Khúc Thịnh sửng sốt nhìn nàng một lúc, cuối cùng nói: "Tạm thời đừng gặp nó, ta nhớ rõ năm nay chi nhánh Cảnh Thái đã khai trương ở Hàm Thành, vừa vặn cần cử người từ trụ sở chính đến phụ trách chi nhánh ở Hàm Thành."
Lâm Thanh Hàm hít một hơi thật sâu, nhìn Khúc Thịnh thấp giọng bật cười: "Chú Khúc thật là hao tổn tâm huyết."
"Cho dù ta không để con đi, chỉ sợ Khổng Ích Tường cũng sẽ để con đi, cho nên nương theo cơ hội này rời đi đi." Trong lòng Khúc Thịnh có chút bế tắc, không dám nhìn vào mắt Lâm Thanh Hàm, đứng dậy tiếp tục nói: "Mặc Thương sẽ không liên lạc với con, hai đứ vẫn là không cần nói lời từ biệt, ta sẽ giải thích thay con. Nếu con không làm được, ta sẽ trực tiếp thương lượng với cha con."
Nhìn Khúc Thịnh rời đi, Lâm Thanh Hàm nhắm mắt lại, nắm điện thoại trong tay. Một lúc sau, nàng nhìn vào lịch sử trò chuyện cuối cùng với Khúc Mặc Thương, nước mắt rơi trên màn hình.
Sau đó nàng đứng dậy lau nước mắt, tất cả yếu ớt cùng chua xót trong đáy mắt đều bị ép xuống, đôi mắt đen thâm thúy lạnh lẽo nhìn tách trà nghi ngút khói trước mặt, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh.
Chú Khúc, thực xin lỗi, nhưng con thực sự không thể rời khỏi Khúc Mặc Thương. Vì Khúc Mặc Thương, nàng có thể lùi bước, nhưng tuyệt đối không có khả năng từ bỏ.
Chỉ là cho dù trong lòng nàng có hạ quyết tâm thế nào, dù có cường đại thế nào, đối mặt với tình huống Khúc Mặc Thương bị gia đình giám sát, thậm chí không thể liên lạc được với cô, trong lòng nàng vẫn nóng như lửa đốt, mà những lời nói của Khúc Thịnh như một tảng đá lớn đè lên trái tim nàng, làm nàng vô cùng khổ sở.
Thậm chí khi Khúc Thinh nói lời này với nàng, nàng cũng dao động trong giây lát, nàng không sợ đối mặt với những tin đồn vớ vẩn, cũng không lo lắng người khác có thể xúc phạm tới, nhưng Khúc Mặc Thương thì khác. Cô là người mà nàng đặt ở trên đầu quả tim, nàng sợ cô sẽ bị tổn thương, không ... kỳ thực, cô đã vì nàng mà bị tổn thương.
Ở Yến Kinh vào tháng 12, thời tiết bên ngoài âm trầm, gió lạnh gào thét, người qua đường bọc khăn quàng cổ cúi đầu vội vã rời đi, không muốn lưu lại một lát. Lâm Thanh Hàm không mặc nhiều, nhìn đường phố hiu quạnh, gió thổi đi hơi ấm nàng vừa mang ra, cũng thổi trúng làm tâm nàng càng thêm lạnh.
"Alo, Giai Di." Lâm Thanh Hàm liếc nhìn ID người gọi, trả lời điện thoại.
"Có chuyện gì vậy, sao điện thoại của Mặc Thương không liên lạc được, cậu đã liên lạc với cậu ấy chưa? Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Giai Di, đi uống rượu với tôi một chút." Nàng nghẹn đến mức khó chịu, trong đầu lóe lên hai loại suy nghĩ đối lập, không ngừng xé rách, làm nàng rất khổ sở. Nàng cũng là con người, dù có mạnh mẽ đến đâu thì khi đối mặt với phản ứng của Khúc Thịnh cũng sẽ khổ sở, những lời đó mang đến thống khổ chồng chất ở trong lòng nàng, làm nàng không thở nổi.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Lâm Thanh Hàm đến quán bar, nàng không thích uống rượu, mấy năm qua vì một lần xã giao uống nhiều rượu đến suýt nữa phải vào bệnh viện. Vị trí của cô ở Cảnh Thái ngày càng cao, nàng càng ít bị ép uống rượu, sau này có Khúc Mặc Thương ở bên cạnh, đều không cho phép nàng uống rượu.
Nhìn cái ly trong tay, Lâm Thanh Hàm nở nụ cười uống cạn ly. Xa Giai Di nhìn nàng, không biết nên an ủi nàng thế nào: "Hôm nay chú Khúc đến tìm cậu, là ..." Nàng đại khái đoán được thái độ của Khúc Thịnh, có chút không đành lòng.
Lâm Thanh Hàm im lặng một lúc, sau đó cười tự giễu: "Ông ấy yêu cầu tôi rời khỏi Măc Thương, cuối cùng là đừng xuất hiện trước mặt chị ấy, đến Hàm Thành phụ trách chi nhánh của Cảnh Thái."
"Cái gì?" Xa Giai Di mở to hai mắt, sau đó nhíu lại: "Cậu sẽ không đồng ý đấy chứ?"
Lâm Thanh Hàm không gật đầu cũng không lắc đầu: "Hôm nay hội đồng quản trị mở họp, cũng để tôi đi." Nàng híp mắt nở nụ cười, đến bây giờ nàng đã uống một chai rượu vang đỏ, có vẻ hơi say, trong đôi mắt có sương mù, híp mắt cười như vậy càng xứng với khuôn mặt lạnh lùng kia, lộ ra một cỗ hương vị câu nhân.
Xa Giai Di tự nhận mình là thẳng đến không thêt thẳng hơn mà cũng bị mê hoặc, nàng lắc lắc đầu, vội vàng hỏi: "Cậu là tổng giám đốc của Cảnh Thái, tại sao lại để cậu quản lý một công ty con mới? Cậu làm sao bây giờ, thực sự rời bỏ Mặc Thương mà đi đến đó sao?"
Lâm Thanh Hàm đột nhiên quay đầu nhìn Xa Giai Di, ánh mắt lạnh lùng cùng sắc bén khiến Xa Giai Di hoảng sợ.
"Ha, bất quá là ông ta nhân cơ hội để tôi rời khỏi Yến Kinh, cắt đứt liên lạc với Khúc gia. Chú Khúc... ông ấy, ông ấy sẽ không chấp nhận chúng ta."
Sắc bén trong mắt nàng lại giảm xuống, nhưng cúi đầu nghẹn ngào nói, "Ông ấy nói, nếu yêu đương bình thường, khẳng định chúng ta sẽ được chúc phúc, nhưng mà hiện tại, này đều sẽ trở thành lý do để người khác làm tổn thương Mặc Thương. Chị ấy cùng tôi lén lút, bị người chụp lén, giống như a, giống như yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, còn phải bị uy hiếp."
Lâm Thanh Hàm nhắm mắt lại, nước mắt nơi khóe mắt lập tức rơi xuống, nàng nhìn Xa Giai Di, ánh mắt bất lực cùng quật cường: "Giai Di, nói cho tôi biết, chị ấy cùng tôi ở bên nhau, cũng chỉ có thể như vậy sao?"
Xa Giai Di nhìn đến khó chịu, lắc lắc đầu: "Kỳ thực người ta đều nói lời nói của con người rất đáng sợ, nhưng không phải ai cũng nhìn chằm chằm vào người khác mà sống. Sở dĩ hạnh phúc của cậu và cậu ấy cần được chú Khúc và mọi người công nhận, là bởi vì họ là ba mẹ của Mặc Thương. Nếu là người không liên quan, vậy tại sao lại nói cho bọn họ cảm tình cùng cuộc sống của hai người. Tình yêu là cho chúng ta xem, là cho chính mình nếm trải hạnh phúc. Nếu thực sự có vai hề nhảy nhót, cậu cũng không cần phải sợ, cậu với Mặc Thương ưu tú như vậy, ai dám lắm miệng."
Lâm Thanh Hàm nhìn nàng, sau đó nở nụ cười, nàng rót một ly rượu, chạm ly với Xa Giai Di: "Đúng vậy, tôi chỉ cần Mặc Thương hạnh phúc là được rồi, những cái đó chung quy sẽ làm bọn họ câm miệng."
Xa Giai Di thấy nàng cười thật sự cảm thấy nhẹ nhõm, và nhanh chóng ngăn nàng lại: "Đã khuya rồi, tớ vừa mới nghe người bên cạnh nói có tuyết rơi, chúng ta về trước đi, đừng uống nữa."
Lâm Thanh Hàm lắc lắc đầu, chỉ chỉ vào ngực, "Tôi còn khó chịu, đó là ba của chị ấy, tôi nên xử lý thế nào mới tốt đây. Giai Di, tôi rất nhớ chị ấy, mới có một ngày, một đêm không gặp chị ấy, tôi đã rất nhớ chị ấy. Ông ấy động thủ đánh Mặc Thương, cậu... cậu nói xem sao ông ấy có thể động thủ đánh Mặc Thương của tôi a."
Loại ngữ khí này, nếu thực sự không phải say, e rằng sẽ không có cơ hội nghe nàng nói như vậy. Nghe được những lời Lâm Thanh Hàm nói, Xa Giai Di cũng cau mày: "Ngày mai tớ sẽ đến Khúc gia xem cậu ấy, cậu đừng lo lắng."
"Vậy cậu nhớ nói với chị ấy, tôi sẽ không từ bỏ chị ấy." Tựa hồ nghĩ tới cái gì, Lâm Thanh Hàm có chút khẩn trương nắm lấy tay Xa Giai Di.
Lúc này, bên ngoài trời đã tối sầm, đèn đường cũng đã sáng lên, phản chiếu những bông tuyết rơi bên ngoài. Một lớp tuyết trắng đã sớm tích tụ trên mặt đất, đường phố lạnh lẽo vắng lặng.
Mà lúc này, Khúc Mặc Thương im lặng nhìn Khúc Thịnh, một lúc lâu sau, cuối cùng cô nói: "Ba, một hai phải làm như vậy sao? Ba không nghĩ việc hạn chế tự do của con, tịch thu điện thoại của con là thực sự rất buồn cười sao?"
Khúc Thịnh ngẩng đầu lên liếc nàng một cái, sau đó trầm giọng nói: "Con chỉ phải nhẫn nại mấy ngày, còn có không cần nghĩ đến chuyện liên lạc với Lâm Thanh Hàm nữa."
Khúc Mặc Thương mơ hồ cảm thấy không đúng: "Ba, người có ý gì?"
"Hôm nay ta đến gặp Thanh Hàm, nó đã đồng ý chia tay với con, hai ngày nữa sẽ rời khỏi Yến Kinh. Thứ con nghĩ là cảm tình, ở hiện thực trước mắt yếu ớt như thế nào, con biết không?" Khúc Thịnh nhìn biểu tình của cô, nhàn nhạt nói.
Đồng tử của Khúc Mặc Thương căng lên, ngẩn người tại chỗ, một lúc sau, ngón tay cô cuộn lại, mắt hơi đỏ lên: "Ba, ba đã nói gì với em ấy? Con đã ở nhà, cũng không liên lạc với em ấy. Rõ ràng con đã nói ba đừng làm em ấy khó xử, đừng làm tổn thương em ấy, tại sao ba lại tìm đến em ấy!"
Khúc Mặc Thương rất kích động, sau khi Khúc Thịnh nói Lâm Thanh Hàm đã đồng ý chia tay, cô trở nên dựng thẳng như con nhím, gai rất sắc bén. Khúc Mặc Thương rất hiểu tình cảm của Lâm Thanh Hàm dành cho mình, thậm chí còn làm bộ không biết một ít cố chấp của nàng. Cho nên Lâm Thanh Hàm thực sự thỏa hiệp chia tay cô, hẳn là Khúc Thịnh đã nói cái gì gì nàng, nhất định không phải chỉ là nói chuyện.
Khúc Thịnh đột nhiên bị cảm xúc bộc phát đột ngột của cô làm cho sửng sốt, nhưng loại khác thường này của cô đã khiến Khúc Thinh càng tức giận: "Khúc Mặc Thương, con muốn chúng ta làm thế nào bây giờ? Con làm ta và mẹ con hoan thiên hỉ địa chấp nhận hai nữ nhân ở bên nhau sao? Con nói cho ta, thời điểm hai người tùy ý làm bậy có nghĩ tới chúng ta không? Con làm sao có thể để cho ta chấp nhận đứa con gái ta nuôi dưỡng hơn 20 năm là đồng tính luyến ái đây?"
Khúc Thịnh cau mày, trầm giọng nói: "Đều có thể cho, con có thể quang minh chính đại cùng con bé xuất hiện ở công ty sao? Con có thể tuyên bố với mọi người bên cạnh Mặc Thương là vợ của con sao?"
Ánh mắt Lâm Thanh Hàm dần ảm đạm trong lúc Khúc Thịnh chất vấn, sống lưng ngồi thẳng tắp cũng từ từ cong xuống, từng từ từng chữ đều đâm vào nơi đau đớn nhất của nàng.
Nhìn thấy nàng như vậy, Khúc Thịnh cũng có chút không đành lòng, nhưng nghĩ đến Khúc Mặc Thương thì tâm ông vẫn lạnh lẽo: "Thanh Hàm, con đã từng nghĩ đến những bức ảnh này chưa, nếu chỉ là Mặc Thương cùng bạn trai hẹn hò thì không có khả năng làm thứ uy hiếp ta, nó cũng sẽ không mang đến tổn thương cho Mặc Thương. Ta có thể vui vẻ chúc phúc con bé, giúp con bé trấn cửa ải. Nhưng chỉ bởi vì các con đều là nữ nhân, cho nên ở độ tuổi đẹp nhất của con bé, vốn nên là hạnh phúc ngọt ngào lại yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, trở thành đầu đề câu chuyện để người khác công kích con bé."
Nếu những lời vừa rồi khiến Lâm Thanh Hàm cảm thấy đau đớn, vậy thì những lời này chính là tru tâm, khuôn mặt nàng hoàn toàn không còn chút máu, tái nhợt cơ hồ trong suốt, trong mắt nàng thậm chí không thể kìm được nhẫn nại mà nàng luôn có. Nàng nhìn Khúc Thịnh, môi mấp máy vài lần nhưng không thể nói một lời, đôi mắt cũng đỏ bừng.
Khúc Thịnh không dám nhìn nàng, lời nói ra khiến ông có chút hối hận, nhưng đây cũng là điều ông lo lắng nhất. Ông đã sống nhiều năm như vậy, đã từng trải rất nhiều, ông biết những lời kia có thể tùy ý hủy hoại một người, không chỉ Khúc Mặc Thương, mà ngay cả Lâm Thanh Hàm ông cũng không muốn nàng đi vào con đường này.
"Ta biết hiện tại hai đứa rất thống khổ, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, hiện tại tách ra đều tốt cho cả hai. Nếu Khổng Ích Tường biết chuyện này, con nên biết không chỉ con và Mặc Thương, mà cả Cảnh Thái và Thiên Thịnh đều sẽ bị thiệt hại." Khúc Thịnh nhìn Lâm Thanh Hàm, trầm giọng nói.
"Cho nên, ngài muốn con tách khỏi chị ấy, vậy chị ấy thì sao?" Tay Lâm Thanh Hàm nắm chặt thành quyền, áp lực nói.
"Còn Mặc Thương, ta sẽ trấn an con bé, chỉ cần con chia tay với nó, đừng gặp lại nó nữa. Trên đời này ai mà chẳng có thị phi, thời gian sẽ luôn hòa tan mọi thứ." Giọng nói của Khúc Thịnh có chút trầm xuống, giống như đang nói với chính mình.
Lâm Thanh Hàm nở nụ cười, nhưng nước mắt lại rơi xuống: "Đúng vậy, ai mà chẳng có thị phi, cho nên cảm tình bảy năm của con có thể bị mấy lời của ngài nghiền đến dập nát, vì khinh suất mà tình cảm giữa con và chị ấy liền có thể bị đơn phương chấm dứt. Ngài thực sự hiểu chị ấy sao? Ngài có thể ước tính xem nếu hiện tại con và chị ấy chia tay sẽ mang lại cho chị ấy thương tổn lớn bao nhiêu không, chú Khúc.
Hai chữ cuối cùng gần như cắn răng thốt lên, sắc mặt Khúc Thịnh cũng hơi trắng bệch, ông làm sao dễ chịu, nhưng ông không thể chấp nhận bọn họ ở bên nhau, con ngươi cũng đỏ bừng: "Đúng vậy, nó đã nói rõ với ta là nó rất nghiêm túc. Cho nên dù ta có yêu cầu gì thì nó cũng không chịu nhân nhượng, dù ta có đánh nó cũng không rên một tiếng, không chịu nói một câu thỏa hiệp, hiện tại còn không chịu ăn cơm, ngoan cố với ta. Thanh Hàm, đây là con muốn sao? Nếu con thực sự yêu nó, làm sao con có thể nhẫn tâm làm nó vì con mà ruồng bỏ cha mẹ, vì con mà chống lại thực tế của cả xã hội!"
Đôi mắt Lâm Thanh Hàm đột nhiên mở to, đột nhiên đứng lên: "Ông nói cái gì? Ông đánh chị ấy?!" So với khổ sở trước đó, tin tức này càng làm cho nàng máu dồn lên não, nàng nhìn chằm chằm vào Khúc Mặc Thương, tôn trọng cùng lễ độ với trưởng bối vừa rồi cũng hoàn toàn bị đánh đến không còn một mảnh, tức giận cùng lạnh lẽo kia nhất thời khiến Khúc Thịnh đã có kinh nghiêm thương trường cũng vô cùng sửng sốt.
Nhưng lý trí cuối cùng cũng kéo nàng trở lại, nàng miễn cưỡng nói xin lỗi với Khúc Thịng, nhưng thái độ cũng không ngoan ngoãn như trước, đè nén đau lng cùng khẩn trương trong lòng: "Sao chị ấy lại không ăn cơm, ngài làm tổn thương chị ấy sao?"
Khúc Thịnh lấy lại tinh thần dùng vẻ mặt phức tạp nhìn nàng, tình cảm của Lâm Thanh Hàm dành cho Khúc Mặc Thương hoàn toàn không phải giả vờ, nhưng tại sao lại là nữ nhân.
"Nó là con gái của ta, ta có chừng mực hơn con. Con nên biết, thống khổ mà ta mang lại cho nó chỉ là nhất thời, nhưng hai đứa ở bên nhau, những nguy cơ cùng rủi ro tiềm ẩn đó vĩnh viễn không thể tiêu tan. Khổng Ích Tường không phải người tốt, hôm nay có người đả kích ta, có thể ngày mai sẽ bị ông ta biết, hẳn là con hiểu rõ thái độ thù địch của ông ta đối với Thiên Thịnh, này đối với Khúc gia có ý nghĩa là gì. Coi như ta cùng dì cầu xin con, được không?" Khúc Thịnh nhìn Lâm Thanh Hàm trước mắt đã gần như hỏng mất, cắn răng cầu xin nàng.
Lồng ngực Lâm Thanh Hàm kịch liệt phập phồng, nàng chỉ cảm thấy mê man, thậm chí còn không biết phải nói thế nào, những lời Khúc Thịnh nói đã xé nát trái tim nàng, không có bất kỳ che chở hay bảo hộ.
Không nên là cái dạng này, nàng vẫn luôn cho rằng mình có thể làm cho Khúc Mặc Thương, cũng có thể chăm sóc che chở cho cô. Nhưng thực tế trần trụi trước mặt nàng đã hung hăng cho nàng một cái tát, nàng đã mang đến thương tổn cho Khúc Mặc Thương. Trong lòng nàng như lửa đốt, Khúc Thịnh nói rằng cô không chịu ăn cơm, cô đang lấy thân thể chống lại Khúc Thịnh sao? Khúc Thịnh động thủ đánh cô, đánh có nghiêm trọng không, mỗi một vấn đề đều làm nàng đau đớn đến không thể kiểm soát.
Nàng cúi đầu, thân thể khẽ run lên, trong mắt Khúc Thịnh là giãy giụa đến lợi hại, nhưng khi nghĩ đến ánh mắt của Khúc Mặc Thương sau khi bị ông tát, ông lại tàn nhẫn hạ tâm.
Không biết qua bao lâu Lâm Thanh Hàm mới thấp giọng mở miệng, giọng nói có chút yếu ớt: "Ngài muốn thế nào?"
Khúc Thịnh sửng sốt nhìn nàng một lúc, cuối cùng nói: "Tạm thời đừng gặp nó, ta nhớ rõ năm nay chi nhánh Cảnh Thái đã khai trương ở Hàm Thành, vừa vặn cần cử người từ trụ sở chính đến phụ trách chi nhánh ở Hàm Thành."
Lâm Thanh Hàm hít một hơi thật sâu, nhìn Khúc Thịnh thấp giọng bật cười: "Chú Khúc thật là hao tổn tâm huyết."
"Cho dù ta không để con đi, chỉ sợ Khổng Ích Tường cũng sẽ để con đi, cho nên nương theo cơ hội này rời đi đi." Trong lòng Khúc Thịnh có chút bế tắc, không dám nhìn vào mắt Lâm Thanh Hàm, đứng dậy tiếp tục nói: "Mặc Thương sẽ không liên lạc với con, hai đứ vẫn là không cần nói lời từ biệt, ta sẽ giải thích thay con. Nếu con không làm được, ta sẽ trực tiếp thương lượng với cha con."
Nhìn Khúc Thịnh rời đi, Lâm Thanh Hàm nhắm mắt lại, nắm điện thoại trong tay. Một lúc sau, nàng nhìn vào lịch sử trò chuyện cuối cùng với Khúc Mặc Thương, nước mắt rơi trên màn hình.
Sau đó nàng đứng dậy lau nước mắt, tất cả yếu ớt cùng chua xót trong đáy mắt đều bị ép xuống, đôi mắt đen thâm thúy lạnh lẽo nhìn tách trà nghi ngút khói trước mặt, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh.
Chú Khúc, thực xin lỗi, nhưng con thực sự không thể rời khỏi Khúc Mặc Thương. Vì Khúc Mặc Thương, nàng có thể lùi bước, nhưng tuyệt đối không có khả năng từ bỏ.
Chỉ là cho dù trong lòng nàng có hạ quyết tâm thế nào, dù có cường đại thế nào, đối mặt với tình huống Khúc Mặc Thương bị gia đình giám sát, thậm chí không thể liên lạc được với cô, trong lòng nàng vẫn nóng như lửa đốt, mà những lời nói của Khúc Thịnh như một tảng đá lớn đè lên trái tim nàng, làm nàng vô cùng khổ sở.
Thậm chí khi Khúc Thinh nói lời này với nàng, nàng cũng dao động trong giây lát, nàng không sợ đối mặt với những tin đồn vớ vẩn, cũng không lo lắng người khác có thể xúc phạm tới, nhưng Khúc Mặc Thương thì khác. Cô là người mà nàng đặt ở trên đầu quả tim, nàng sợ cô sẽ bị tổn thương, không ... kỳ thực, cô đã vì nàng mà bị tổn thương.
Ở Yến Kinh vào tháng 12, thời tiết bên ngoài âm trầm, gió lạnh gào thét, người qua đường bọc khăn quàng cổ cúi đầu vội vã rời đi, không muốn lưu lại một lát. Lâm Thanh Hàm không mặc nhiều, nhìn đường phố hiu quạnh, gió thổi đi hơi ấm nàng vừa mang ra, cũng thổi trúng làm tâm nàng càng thêm lạnh.
"Alo, Giai Di." Lâm Thanh Hàm liếc nhìn ID người gọi, trả lời điện thoại.
"Có chuyện gì vậy, sao điện thoại của Mặc Thương không liên lạc được, cậu đã liên lạc với cậu ấy chưa? Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Giai Di, đi uống rượu với tôi một chút." Nàng nghẹn đến mức khó chịu, trong đầu lóe lên hai loại suy nghĩ đối lập, không ngừng xé rách, làm nàng rất khổ sở. Nàng cũng là con người, dù có mạnh mẽ đến đâu thì khi đối mặt với phản ứng của Khúc Thịnh cũng sẽ khổ sở, những lời đó mang đến thống khổ chồng chất ở trong lòng nàng, làm nàng không thở nổi.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Lâm Thanh Hàm đến quán bar, nàng không thích uống rượu, mấy năm qua vì một lần xã giao uống nhiều rượu đến suýt nữa phải vào bệnh viện. Vị trí của cô ở Cảnh Thái ngày càng cao, nàng càng ít bị ép uống rượu, sau này có Khúc Mặc Thương ở bên cạnh, đều không cho phép nàng uống rượu.
Nhìn cái ly trong tay, Lâm Thanh Hàm nở nụ cười uống cạn ly. Xa Giai Di nhìn nàng, không biết nên an ủi nàng thế nào: "Hôm nay chú Khúc đến tìm cậu, là ..." Nàng đại khái đoán được thái độ của Khúc Thịnh, có chút không đành lòng.
Lâm Thanh Hàm im lặng một lúc, sau đó cười tự giễu: "Ông ấy yêu cầu tôi rời khỏi Măc Thương, cuối cùng là đừng xuất hiện trước mặt chị ấy, đến Hàm Thành phụ trách chi nhánh của Cảnh Thái."
"Cái gì?" Xa Giai Di mở to hai mắt, sau đó nhíu lại: "Cậu sẽ không đồng ý đấy chứ?"
Lâm Thanh Hàm không gật đầu cũng không lắc đầu: "Hôm nay hội đồng quản trị mở họp, cũng để tôi đi." Nàng híp mắt nở nụ cười, đến bây giờ nàng đã uống một chai rượu vang đỏ, có vẻ hơi say, trong đôi mắt có sương mù, híp mắt cười như vậy càng xứng với khuôn mặt lạnh lùng kia, lộ ra một cỗ hương vị câu nhân.
Xa Giai Di tự nhận mình là thẳng đến không thêt thẳng hơn mà cũng bị mê hoặc, nàng lắc lắc đầu, vội vàng hỏi: "Cậu là tổng giám đốc của Cảnh Thái, tại sao lại để cậu quản lý một công ty con mới? Cậu làm sao bây giờ, thực sự rời bỏ Mặc Thương mà đi đến đó sao?"
Lâm Thanh Hàm đột nhiên quay đầu nhìn Xa Giai Di, ánh mắt lạnh lùng cùng sắc bén khiến Xa Giai Di hoảng sợ.
"Ha, bất quá là ông ta nhân cơ hội để tôi rời khỏi Yến Kinh, cắt đứt liên lạc với Khúc gia. Chú Khúc... ông ấy, ông ấy sẽ không chấp nhận chúng ta."
Sắc bén trong mắt nàng lại giảm xuống, nhưng cúi đầu nghẹn ngào nói, "Ông ấy nói, nếu yêu đương bình thường, khẳng định chúng ta sẽ được chúc phúc, nhưng mà hiện tại, này đều sẽ trở thành lý do để người khác làm tổn thương Mặc Thương. Chị ấy cùng tôi lén lút, bị người chụp lén, giống như a, giống như yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, còn phải bị uy hiếp."
Lâm Thanh Hàm nhắm mắt lại, nước mắt nơi khóe mắt lập tức rơi xuống, nàng nhìn Xa Giai Di, ánh mắt bất lực cùng quật cường: "Giai Di, nói cho tôi biết, chị ấy cùng tôi ở bên nhau, cũng chỉ có thể như vậy sao?"
Xa Giai Di nhìn đến khó chịu, lắc lắc đầu: "Kỳ thực người ta đều nói lời nói của con người rất đáng sợ, nhưng không phải ai cũng nhìn chằm chằm vào người khác mà sống. Sở dĩ hạnh phúc của cậu và cậu ấy cần được chú Khúc và mọi người công nhận, là bởi vì họ là ba mẹ của Mặc Thương. Nếu là người không liên quan, vậy tại sao lại nói cho bọn họ cảm tình cùng cuộc sống của hai người. Tình yêu là cho chúng ta xem, là cho chính mình nếm trải hạnh phúc. Nếu thực sự có vai hề nhảy nhót, cậu cũng không cần phải sợ, cậu với Mặc Thương ưu tú như vậy, ai dám lắm miệng."
Lâm Thanh Hàm nhìn nàng, sau đó nở nụ cười, nàng rót một ly rượu, chạm ly với Xa Giai Di: "Đúng vậy, tôi chỉ cần Mặc Thương hạnh phúc là được rồi, những cái đó chung quy sẽ làm bọn họ câm miệng."
Xa Giai Di thấy nàng cười thật sự cảm thấy nhẹ nhõm, và nhanh chóng ngăn nàng lại: "Đã khuya rồi, tớ vừa mới nghe người bên cạnh nói có tuyết rơi, chúng ta về trước đi, đừng uống nữa."
Lâm Thanh Hàm lắc lắc đầu, chỉ chỉ vào ngực, "Tôi còn khó chịu, đó là ba của chị ấy, tôi nên xử lý thế nào mới tốt đây. Giai Di, tôi rất nhớ chị ấy, mới có một ngày, một đêm không gặp chị ấy, tôi đã rất nhớ chị ấy. Ông ấy động thủ đánh Mặc Thương, cậu... cậu nói xem sao ông ấy có thể động thủ đánh Mặc Thương của tôi a."
Loại ngữ khí này, nếu thực sự không phải say, e rằng sẽ không có cơ hội nghe nàng nói như vậy. Nghe được những lời Lâm Thanh Hàm nói, Xa Giai Di cũng cau mày: "Ngày mai tớ sẽ đến Khúc gia xem cậu ấy, cậu đừng lo lắng."
"Vậy cậu nhớ nói với chị ấy, tôi sẽ không từ bỏ chị ấy." Tựa hồ nghĩ tới cái gì, Lâm Thanh Hàm có chút khẩn trương nắm lấy tay Xa Giai Di.
Lúc này, bên ngoài trời đã tối sầm, đèn đường cũng đã sáng lên, phản chiếu những bông tuyết rơi bên ngoài. Một lớp tuyết trắng đã sớm tích tụ trên mặt đất, đường phố lạnh lẽo vắng lặng.
Mà lúc này, Khúc Mặc Thương im lặng nhìn Khúc Thịnh, một lúc lâu sau, cuối cùng cô nói: "Ba, một hai phải làm như vậy sao? Ba không nghĩ việc hạn chế tự do của con, tịch thu điện thoại của con là thực sự rất buồn cười sao?"
Khúc Thịnh ngẩng đầu lên liếc nàng một cái, sau đó trầm giọng nói: "Con chỉ phải nhẫn nại mấy ngày, còn có không cần nghĩ đến chuyện liên lạc với Lâm Thanh Hàm nữa."
Khúc Mặc Thương mơ hồ cảm thấy không đúng: "Ba, người có ý gì?"
"Hôm nay ta đến gặp Thanh Hàm, nó đã đồng ý chia tay với con, hai ngày nữa sẽ rời khỏi Yến Kinh. Thứ con nghĩ là cảm tình, ở hiện thực trước mắt yếu ớt như thế nào, con biết không?" Khúc Thịnh nhìn biểu tình của cô, nhàn nhạt nói.
Đồng tử của Khúc Mặc Thương căng lên, ngẩn người tại chỗ, một lúc sau, ngón tay cô cuộn lại, mắt hơi đỏ lên: "Ba, ba đã nói gì với em ấy? Con đã ở nhà, cũng không liên lạc với em ấy. Rõ ràng con đã nói ba đừng làm em ấy khó xử, đừng làm tổn thương em ấy, tại sao ba lại tìm đến em ấy!"
Khúc Mặc Thương rất kích động, sau khi Khúc Thịnh nói Lâm Thanh Hàm đã đồng ý chia tay, cô trở nên dựng thẳng như con nhím, gai rất sắc bén. Khúc Mặc Thương rất hiểu tình cảm của Lâm Thanh Hàm dành cho mình, thậm chí còn làm bộ không biết một ít cố chấp của nàng. Cho nên Lâm Thanh Hàm thực sự thỏa hiệp chia tay cô, hẳn là Khúc Thịnh đã nói cái gì gì nàng, nhất định không phải chỉ là nói chuyện.
Khúc Thịnh đột nhiên bị cảm xúc bộc phát đột ngột của cô làm cho sửng sốt, nhưng loại khác thường này của cô đã khiến Khúc Thinh càng tức giận: "Khúc Mặc Thương, con muốn chúng ta làm thế nào bây giờ? Con làm ta và mẹ con hoan thiên hỉ địa chấp nhận hai nữ nhân ở bên nhau sao? Con nói cho ta, thời điểm hai người tùy ý làm bậy có nghĩ tới chúng ta không? Con làm sao có thể để cho ta chấp nhận đứa con gái ta nuôi dưỡng hơn 20 năm là đồng tính luyến ái đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.